Cảng Lỗ Đạt, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.
Thời gian từ sau khi quân Lam Vũ đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt đã hơn mười ngày, khói súng chiến tranh tựa hồ đã đi xa. Bến tàu và đường phố cảng Lỗ Đạt đã khôi phục là vẻ yên bình như trước đây, cư dân đương địa cũng khôi phục sinh hoạt như trước đây. Điều khác biệt duy nhất là, so với trước kia, hiện giờ cảng Lỗ Đạt càng hối hả hơn, càng bận rộn hơn.
Trên bãi biển hai phía nam bắc của cảng Lỗ Đạt, vô số nhân viên khảo sát công trình đang khảo sát địa hình, làm công tác chuẩn bị cho công xưởng mới và bến tầu mới sắp được xây dựng. Bên cạnh nhân viên khảo sát công trình, là vô số trang bị máy móc và tài liệu vật tư, bao gồm các loại vật tư cần dùng cho công trình dưới nước như xi măng. Rất nhiều công nhân đang làm công tác thu dọn công trình sơ bộ nhất, chặt đi những cái cây thừa, san phẳng đất đai, vận chuyển đá, chỉ cần khảo sát công trình hoàn tất, lập tức có thể tiến vào giai đoàn xây dựng khẩn trương.
Căn cứ vào quy hoạch kiến thiết cảng Lỗ Đạt do Tài Băng Tiêu mới ban bố, nơi này cần dựng lên hai xưởng đóng tàu cỡ lớn, hai xí nghiệp quân sự cỡ lớn, hai xưởng sắt thép cơ lớn, còn có cả vô số các công trình đồng bộ khác, bao gồm nhà máy nhiệt điện v.v..v bến tàu ở cửa cảng cũng phải mở rộng, ít phải phải đủ cho neo đậu trên hai mươi chiếc thuyền cỡ lớn.
Bến tàu hiện có của cảng Lỗ Đạt cũng được mở rộng, tuyến đường biển được người nhái (thợ lặn) xuống nước dọn dẹn, đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất, vô số thuyền vận chuyển nối liền không dứt tới từ bờ bên kia biển Ni Tư cập bến ở nơi này, từ trên thuyến tháo dỡ xuống bao nhiêu vật tư, nhân viên đồng thời đưa đi những nhân viên hàng phục và tù binh của quân đội Lỗ Ni, bọn họ sẽ tiếp thụ cải biên và giáo dục tưởng ở địa khu La Ni Tây Á ở đối diện biển Ni Tư. Nhân viên hợp cách sẽ trở thành một thành viên của quân Lam Vũ. Biển hiện xuất sắc của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ trong chiến dịch Lão Hổ Câu làm Dương Túc Phong tin tưởng, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á thực sự là nguồn binh lực tốt nhất.
Dưới sự suất lĩnh của đoàn trường Da Luật Cao Phi, trung đoàn thứ hai của hải quân lục chiến đội xuất phát từ cảng Hải Nha đã đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt, chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ chiến đấu mới. Nhiệm vụ ban đầu của bọn họ chính là tới đảo Sùng Minh chuẩn bị thay thế trung đoàn đệ nhất hải quân lục chiến đội phòng ngự. Nhưng theo công sự phòng ngự của Đảo Sùng Minh dần được hoàn thiện, cùng với đoàn trưởng Dương Thế Dân trung đoàn thủ bị biểu hiện xuất sắc, nhiệm vụ phòng ngự đảo Sùng Minh hiện giờ đã tương đối vững chắc, không cần trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội tham gia nữa. Cơ quan tình báo quân Lam Vũ ở bờ biển phía đông đại lục Y Lan thiết lập được cơ cấu tình báo tương đối hoàn thiện, một khi nước Mã Toa có chút gió lay cỏ động gì, quân thủ bị quân Lam Vũ ở đảo Sùng Minh có đủ thời gian chuẩn bị chiến đấu.
Đương nhiên, quan trong nhất là các quan binh của trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội không chịu rời khỏi đảo Sùng Minh, bọn họ hiểu rõ, bọn họ đồn trú ở tuyến đầu tiên đảo sùng Minh, mục tiêu tiếp theo khẳng định chính là đổ bộ lên đảo Lữ Tống, bọn họ không muốn đem công tác này nhường cho trung đoàn thứ hai. Hơn nữa Dương Túc Phong cũng thấy ở trên mức độ nhất định có một trung đoàn hải quân lục chiến hùng mạnh phụ trách tác chiến ở rừng mưa nhiệt đới vẫn tương đối có lợi. Bất kể là đổ bộ lên đảo Lữ Tống hay là đổ bộ lên bờ đông của đế quốc Đường Xuyên sau này, đều phải đối diện với vô số địa khu rừng mưa nhiệt đới và bán nhiệt đới. Trung đoàn đệ nhất hải quân lục chiến đội nếu như có thể tích đươc lũy kinh nghiệm chiến đấu phong phú trong rừng, chắc chắn sẽ mang tới lợi ích cực lớn trong chiến đấu tương lai.
Về phần nhiệm vụ trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội chuẩn bị chấp hanh, ngay đoàn trường Da Luật Cao Phi cũng không rõ, đây thuộc về cơ mật tối cao của quân Lam Vũ, hơn nữa hiện tại mấy quan chỉ huy cao cấp đang trong thảo luận.
Pháo đài của cảng Lỗ Ni cũng khôi phục sử dụng, được trang bị tám khẩu pháo trái phá 122 ly, có thể phong tỏa hữu hiện mặt biển. Loại pháo bờ biển cỡ nòng lớn này này chỉ cần một phát pháo đạn là có thể phá hủy một chiến chiến đấu hạm bằng gỗ trọng tải hai nghìn tấn. hạm đội Tô Chẩm Thư và hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã của quân Lam Vũ đều đã rút lui. Hạm đội Tô Chẩm Thư về cảng Tư Đa Khắc chỉnh đốn huấn luyện, còn hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã thì tiến tới đảo Sùng Minh thay thế phòng ngự cho hạm đội Vũ Phi Phàm. Hiện giờ tuần tra ở phụ cận cảng Lỗ Đạt chỉ có hạm đội Khắc Lý Khắc Lan, nhưng hải quân nước Y Mộng của mỹ thiếu niên thiên tài ĐứcTư Phỉ Đế Na thủy chung không xuất hiện, cho nên Khắc Lý Khắc Lan tạm thời còn không có việc gì để làm.
Tin tức người Ngõa Lạp còn sót lại ở Lão Hổ Câu cuối cùng toàn bộ buông vũ khí, toàn bộ đầu hàng quân Lam Vũ đã thông qua vô tuyến điện báo tạch tạch tè tè truyền tới cảng Lỗ Đạt, lần nữa đem đến cho cửa cảng này niềm vui từ tận đáy lòng. Quan quân thông tấn Viên Ánh Lạc cầm điện báo vội vàng rời phủ tổng đốc, bên ngoài có xe ngựa quân dụng chờ đợi, nàng vội vàng lên xe, nói với xa phu: "Tới chùa Năng Nhân."
Xe ngựa lạnh cạch chuyển động bánh xe, rất nhanh tới được chùa Năng Nhân.
Chùa Năng Nhân chính là một chùa Phật hương hỏa thịnh vượng ở phía bắc cảng Lỗ Đạt, bề ngoài của nó không hề xuất chúng, thậm chí có chút đơn sơ. Nhưng sự tồn tại của bản thân nó đã là một kỳ tích, một kỳ tinh tông sư Phật gia lấy đó làm kiêu ngạo. Mặc dù vẻ ngoài của chùa Năng Nhân chẳng ra làm sao, nhưng trên đại lục Y Vân có thanh danh không nhỏ, có thể gọi là chùa Phật giáo hàng đầu của đại lục Y Vân, được hưởng tiếng thơm, cao tăng bên trong chùa đều rất có tu dưỡng, rất nhiều lão tăng tóc trắng bạc phơ, bọn họ đều đến từ đại lục Y Lan xa xôi, vì thành kính truyền bá văn hóa Phật giáo mà tới đây. Tới đợi đại sư chủ trì Trí Tín, càng là cao tăng vang danh xa gần.
Chùa Năng Nhân, cái tên như ý nghĩa chính là chùa miếu dạy người ta nhân từ.
Lỗ Ni Lợi Á là một quốc gia rất kỳ lạ, cư dân nơi đây đều thành kính tin thờ Lỗ Ni giáo, tôn sùng máu tanh và bạo lực. Từ nhỏ bọn họ được tiếp thu giáo dục là dựa vào vũ lực để vươn lên, tin tưởng nắm đấm chính là nguyên tắc cơ bản. Bởi thế vùng đất Lỗ Ni Lợi Á này xưa nay không thiếu chiến tranh và bạo loạn, cho dù vương quốc Lỗ Ni Lợi Á ngày nay cũng chỉ được kiến lập không quá trăm năm. Trăm năm trước nơi này cũng là một vùng hỗn loạn, điều này từ trên quốc kỳ bụi gai màu đỏ của bọn họ thấy được đầy đủ.
Từ xưa tới nay, Phật giáo tới từ đại lục Y Lan đều muốn chinh phục cư dân của vùng đất bạo lực này, để chứng tỏ sự bác đại tinh thâm của văn hóa Phật giáo, chứng tỏ phật tổ như lại pháp lực thâm hậu không gì không làm được, luôn có rất nhiều cao tăng có tài có trí vượt trùng dương xa xôi, tới Lỗ Ni Lợi Á, hi vọng trồng được hạt giống từ bi của phật tồ lên mảnh đất này, đồng thời chăm chút bảo về nó đâm chồi nảy rễ. Chùa Năng Nhân chính là một trong những chùa miếu được xây dựng sớm nhất ở địa khu Lỗ Ni Lợi Á, chúng là điểm dùng chân đầu tiên mỗi một giáo đồ tới Lỗ Ni Lợi Á sau này, trải qua năm tháng, nếm đủ tang thương, cuối cùng có được vinh dự ngày hôm nay.
Dương Túc Phong vốn chẳng có hứng thú gì với Phật giáo, ở kiếp trước đã không thích hòa thượng và ni cô, cảm thấy bọn họ chính là ký sinh trùng của xã hội, không làm được cho xã hội chút cống hiến nào, ngược lai còn cứ đứng ra đó chỉ chỉ chỏ chỏ nói năng lung tung, cực kỳ phản cảm. Nhưng tổng đốc Trương Hạo Hàm mới nhậm chức của cảng Lỗ Đạt lại có hứng thú nồng liệt với Phật giáo, hơn nữa còn cửu ngưỡng thanh danh của Trí Tín đại sư, cho nên ra sức khuyên rủ Dương Túc Phong tới đây nghe đại sư giảng học phật pháp.
Dương Túc Phong bị hắn dây dưa quá dữ, hơn nữa cuối cùng cũng hiểu, nếu mà mình không đi, Trí Tín đại sư căn bản chẳng để ý tới Trương Hạo Hàm, vì thỏa mãn nguyện vọng được gặp Trí Tín đại sư một lần, Dương Túc Phong dành chấp nhận, bất quá lời không hay vẫn nói trước: "Cái thứ Phật giáo này ta nghe không hiểu, cũng chẳng có kiên nhẫn, bất quá ngươi nói Trí Tín đại sư kể chuyện rất dễ nghe, vậy ta đi nghe ông ta kể chuyện là được."
Cứ như thế, hai người mới sáng tinh mơ đã tới chùa Năng Nhân, hơn nữa tới bây giờ cũng còn chưa trở về.
Viên Ánh Lạc bước lên bậc thềm của chùa Năng Nhân, Tô Phỉ Mã Vận đang bố trí cảnh giới ở cửa. Ở bốn phía chùa Năng Nhân, đều là quan binh tiểu đoàn cảnh vệ quân bộ súng trên vai đạn lên nòng, trừ mỗi người một khẩu tiểu liên AK ra, mỗi người còn mang theo một khẩu Mauser ổ 20 viên đạn, đứng ở bên ngoài chùa miếu đều là cảnh vệ nam, bọn họ đứng thẳng thành đôi, ánh mắt sáng quắc theo dõi xung quanh bản thân, đem chùa Năng Nhân canh phòng nghiêm nặt. Đây còn là trạm gác công khai Viên Ánh Lạc nhìn thấy, về phần những trạm canh ngầm của các tay súng bắn tỉa nấp ở chỗ kín thì Viên Ánh Lạc không biết, nhưng có thể khẳng định là tuyệt đối không ít.
Cùng với việc quân Lam Vũ tấn công quy mô lớn Lỗ Ni Lợi Á và Tình Xuyên đạo, một lúc trêu chọc vào mấy đối thủ cường đại như Lỗ Ni Lợi Á, vương quốc Cáp Lạp Lôi, Ương Già, phản quân Bành Việt. Hiện giờ còn chọc cả vào người Ngõa Lạp và Ma Ni giáo, có thể gọi là địch của mọi mũi tên. An toàn của Dương Túc Phong trở thành vấn đề lớn nhất, Dương Túc Phong cũng bắt đầu dần nổi lên mặt nước, dẫn tới sự chú ý sát sao của các phe, nghe nói đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa đều chuyên môn thiết lập tài liệu cá nhân Dương Túc Phong, cập nhật mỗi ngày, hơn nữa tổ chức người chuyên trách bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ về y. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trong cách nhìn của ban ngành an toàn quân Lam Vũ, thi thoảng, Dương Túc Phong tựa hồ cũng biết chút võ công, có thể trong lúc chỉ mành treo chuông tránh khỏi kẻ địch ám sát, nhưng mà loại giác quan thứ sáu thần kỳ này làm người ta thực sự khó tin, cũng làm người ta tin tưởng còn có có hội thành công lần thứ hai, càng không có ai đem an toàn của y gửi gắm lên loại tỉ lệ một nghìn chỉ có môt này, cho nên dùng phương thức bảo vệ nghiêm ngặt nhất là cần thiết, quân Lam Vũ hiện giờ cũng đã có thực lực thi hành phương sách này.
Đối với người muốn ám sát Dương Túc Phong mà nói, chỉ cần có thể ra tay thành công, sẽ có cơ hội hạ gục Dương Túc Phong rất lớn, giống như lần trước ở Mạt Long gặp phải sự ám sát của Phương Phỉ Thanh Sương vậy, nếu như không phải Cung Tử Yên và U Nhược Tử La kịp thời ra tay, cái mạng nhỏ của Dương Túc Phong sợ rằng đã gần như toi rồi. Tiếp thu kinh nghiệm và giáo huấn lần trước, ban ngành an toàn của quân Lam Vũ quyết định mở rộng phạm vi cảnh giới, đồng thời an bài càng nhiều tay súng bắn tỉa ở trong chỗ tối, đề phòng bất kỳ điều bất ngờ nào.
Cho dù là Viên Ánh Lạc, Tô Phỉ Mã Vận cũng chẳng khách khí, cảnh vệ bên cạnh nàng vẫn kiểm tra giấy tờ chứng nhận của Viên Ánh Lạc như thường, kiểm tra rõ không có gì sơ sót mới chịu cho đi.
Viên Ánh Lạc tựa cười tựa không nhìn Tô Phỉ Mã Vận lạnh lùng hỏi: "Có tin tức gì bất lợi sao? Hay là đặc biệt nhằm vào tôi."
Tô Phỉ Mã Vận khinh miệt nhìn nàng một cái, hất mái tóc khẽ quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Ai thèm đặc biệt nhắm vào cô? Cẩn thận một chút bao giờ cũng không có gì sai, kẻ thù tướng công nhà cô trêu ghẹo vào đúng là không ít.
Viên Ánh Lạc lập tức châm biếm lại, lạnh lùng nói: "Chẳng chẳng phải là tướng công của cô sao?"
Tô Phỉ Mã Vận lạnh lùng bĩu môi, chẳng để ý tới nàng.
Viên Ánh Lạc biết mình và Tô Phỉ Mã Vận không hợp nhau, nàng đã sớm nhận định mình là người nghiêng về phía tỷ muội Phượng Thải Y, cùng Tô Phỉ Thái Vi, Khắc Lệ Tô Na là quan hệ tình địch. Ngoài ánh sáng, mọi người đều là nữ nhân của Dương Túc Phong, hòa hợp êm ấm, nhưng chỗ riêng tư, vì tranh đoạt ân sủng của Dương Túc Phong, mọi người có thể nói là đầy rẫy tâm tư, ngươi tranh ta đoạt, chỉ còn thiếu thẳng thừng ra tay mà thôi.
Nhất là sau khi Tô Lăng Tuyết sinh một nữ nhi, các nàng càng tỏ ra tích cực, trừ Lam Sở Yến tỏ ra không có hứng thú gì với việc sinh con dưỡng cái, thì ngay cả tỷ muội Phượng Thải Y cũng muốn sinh một đứa con trai, chiếm trước tiên cơ về danh phận. Do các nữ nhân khác đều chinh chiến ở bên ngoài, hoặc là tĩnh dưỡng ở Đan Phượng hành cung, nên tự nhiên là vớ bở cho bọn Viên Ánh Lạc và Tô Phỉ Mã Vận. Trong khoảng thời gian này, bầu bạn với Dương Túc Phong nhiều nhất là hai người nàng và đám Tiết Tư Khỉ, thỉnh thoảng còn có Sương Nguyệt Hoa và Đan Nhã Huyến, nhưng thật đáng tiếc, mỗi đêm Dương Túc Phong chẳng phải là không nỗ lực, nhưng thủy chung không chịu khai hoa, ngay cả Tử Duyệt cô nương cũng có chút ù ù cạc cạc, không hiểu rốt cuộc là ra làm sao.
Về điều này, trong lòng Dương Túc Phong hiểu trong lòng, chế độ một chồng nhiều vợ nhiều lúc là hưởng thụ, nhưng nhiều lúc cũng là căn nguyên của phiền toái. Bất quá chỉ cần tranh đấu giữa các nàng không nguy hại tới sự nghiệp của bản thân, nguy hại tới dã tâm của bản thân, thì hắn ngả theo chiều là ra vẻ không biết. Thuận theo tự nhiên, bất kể là Phượng Thải Y hay là Lam Sở Yến và Khắc Lệ Tô Na đều đang hình thành đoàn tỷ muội bên cạnh mình, vì tranh đoạt thân tâm của y mà phấn đấu, Nếu bản thân tùy tiện chèn ép một phe nào đó, cũng không biết sẽ dẫn tới hiệu quả như thế nào, nói không chừng treo cổ tự sát nhảy xuống biển đều có khả năng. Tất cả những điều này, về sau vẫn phải nhờ tới Tiêu Tử Phong nghĩ cách dọn dẹp, với thủ đoạn của nàng, hẳn là có thể áp đảo được đám Phượng Thải Y và Khắc Lệ Tô Na.
Bậc thềm của chùa Năng Nhân đã có hơi chút xuống cấp rồi, vốn là phiến đá từ đá hoa cương trắng muốt tạc ra, sau dưới sự mưa dập gió vùi, trải nắng dầm mưa thời gian dài, đã biến thành màu đen mốc meo, hơn nữa còn có một số chỗ đã bị dẫm nát mép, thiếu một góc lớn. Nhưng không có ai tu bổ, cây leo ở hai bên cũng lâu không được cắt tỉa đã lan tới tận giữa bậc thềm, hơn nữa còn có khuynh hướng tiếp tục lan ra.
Từ nơi này có thể nhìn ra, truyền bá Phật giáo ở vương quốc Lỗ Ni Lợi Á có thể gọi là gánh nặng đường xa, mặc dù bề ngoài chủa Năng Nhân hương hỏa thịnh vượng, nhưng thực tế được bố thí không hề nhiều. Những người dân xung quanh cảng Lỗ Đạt chẳng hề giầu có, hơn nữa còn có giáo đồ Lỗ Ni giáo ngoan cố cản trở và phá hoại. Chùa Năng Nhân có thể sống sót tới hôm nay đã là kỳ tích tương đối vĩ đại rồi.
Vượt qua bậc thềm tàn tạ, chính là một tứ hợp viện rộng rãi, bốn phía đều là tường bao sứt mẻ, giống như bậc thềm, tường bao bốn phía đại khái cũng rất lâu không được tu sửa rồi, trông có cảm giác như sắp đổ sập, nhất là trước đó vài ngày phải trải qua khảo nghiệm của cuồng phong bạo vũ, có một số đoàn tường bao đã có dấu vết nghiêng vẹo rõ ràng, hơn nữa tường gạch đầy nước cũng phát ra mùi vị khó ngửi.
Ở góc mé tường bao phía tây nam, có một cây Bàn Đào rất lớn, cành dầy là rậm, sức sống thỉnh vượng, cùng với tường bao sứt mẻ cũ nát, đá xanh siêu mục nát ở trên mặt đất hình thành sự đối lập rõ ràng. Cho người ta một sự chấn động và thu hút rất lớn, làm người ta cảm giác được chỗ không tầm thường của chùa Năng Nhân. Ở trên thế giới này, cây Bàn Đào gần như là tượng trưng cho Phật giáo. Tục ngữ Phật giáo có câu tục ngữ nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai, đều từ cây Bàn Đào mà ra.
Cây Bàn Đào này của chùa Năng Nhân, trong Phật giáo của đại lục Y Vân cũng có tên tuổi không nhỏ, nghe nói nếu như có may mắn ăn được một quả đào ở nơi này, thì khi luân hồi chuyển thế sẽ không bị rơi vào mười tám tầng địa ngục, không cần phải bị lửa địa ngục khảo luyện, khiến cho một số tài chủ địa phương giàu có bất nhân đổ xô vào, lũ lượt mưa một lượng lớn đào ở nơi này mang về nhà cất như của báu. Bố thí của chùa Năng Nhân đại bộ phấn chính là do bọn họ mà tới, chỉ có điều, bố thí tới chùa Năng Nhân này, thoáng một cái đã bị bố thí đi mất rồi, bất kể là địa phương nào ở Lỗ Ni Lợi Á, người nghèo đều đếm không kể siết.
Dựa theo luận điểm kính điện được Dương Túc Phong giảng giải ở lễ tốt nghiệp đầu tiên của trường học quan quân cao cấp hải quân quân Lam Vũ, chính là bởi vì Lỗ Ni Lợi Á nghèo, mới sớm có thanh danh Lỗ Ni cuồng chiến sĩ không biết sợ chết, nếu Lỗ Ni Lợi Á cũng giàu có như vương quốc Cách Lai Mỹ, nhân dân nơi này đã không có ý chí kiên cường nữa rồi. Từ sau khi quân Lam Vũ thành lập, trừ một số rất ít nhân viên hàng hải, nguồn binh lực của quân Lam Vũ trên cơ bản không tới từ vương quốc Cách Lai Mỹ. Người Cách Lai Mỹ không muốn tòng quân, quân Lam Vũ cũng không muốn tiếp nhận người Cách Lai Mỹ, đây đã là sự thật bất thành văn.
Dưới cây Bàn Đào cũng có hai nữ cảnh vệ đứng, vũ trang toàn bộ, anh tư mạnh mẽ, đều là người Viên Ánh Lạc quen thuộc. Các nàng thường đảm nhiệm cảnh vệ cho Dương Túc Phong, bất quá mục đích các nàng đứng ở dưới cây Bàn Đào, tựa hồ không phải là nhiệm vụ cảnh vệ bình thường, ngược lại giống như là vì giám thì sự tồn tại một lão tăng nhân. Sau lần tập kích trước của Phương Phỉ Thanh Sương, đám Tô Phỉ Mã Vận và Tiết Tư Khỉ đều có chút thần kinh quá mẫn cảm, ngay cả Dương Túc Phong đi nhà xí cũng thấy có nguy cơ ám sát, bởi thế cho dù Dương Túc Phong đi nhà xí, các nàng hoặc là tự mình đi theo bảo vệ, hoặc là ủy phái tâm phúc bảo vệ, tuyệt đối không cho phép Dương Túc Phong rời khỏi tầm mắt của mình, bởi thế gây ra không biết bao nhiêu lời chê cười và xấu hổ, làm Dương Túc Phong thân ở trong diễm phúc khóc cười không xong.
Bị mấy mỹ nữ ở bên cạnh nhìn, ngươi còn có thể tè được ra không?
Dưới gốc Bàn Đào, đúng là có một lão tăng đang quét lá.
Viên Ánh Lạc nhìn không rõ diện mạo của lão tăng này, nhưng xem ra ít nhất phải hơn sau mươi rồi, đầu tóc râu ria đều đã trắng hết cả, thân thể cũng hơi còng còng, bất quá có chút kỳ quái là, vị lão tăng này trên mặt có rất nhiều vết xẹo, tựa hồ do chiến đấu lâu ngày cùng người tạo thành. Da dẻ của ông ta cũng đen đúa vô cùng, nhưng có một số chỗ lại lộ ra màu trắng khủng bố, giống như là nhiễm bệnh vậy. Loại vết vẹo ăn sâu tới tận xương này, còn có màu da quái dị, trong tín đồ của Phật tựa hồ cũng cực kỳ ít thấy, chẳng trách mà Tô Phỉ Mã Vận phải chuyên môn chỉ định hai cảnh vệ tới chú ý ông ta. Chỉ có điều, Viên Ánh Lạc có chút không hiểu, bộ đội cảnh vệ vì sao không đuổi lão tăng này đi cho xa chứ?
Đi qua dưới cây Bàn Dào, phía sau là một con hẻm nho nhỏ. Cái hẻm này còn coi như sạch sẽ, tu bổ cũng rất tốt, hoa ở hai bên hẻm cũng được chỉnh sửa vô cùng ấn tượng độc đáo, bên trong Bồ Công Anh màu trắng và Đỗ Quyên đang nở rộ, trắng đỏ đan xen, êm ấm như tiểu thư bích ngọc, cho người ta một cảm giác bên ngoài thối nát, bên trong ngọc ngà.
Trong con hẻm cũng có nữ cảnh vệ vũ trang toàn bộ cảnh giác y như vậy, mang theo vẻ mặt lãnh khốc nhìn Viên Ánh Lạc đi tới, trên từng khuôn mặt xinh đẹp đều không có chút cảm xúc nào. Cùng với việc khu vực quân Lam Vũ từng bước mở rộng, ban ngành an toàn có thể chiêu mộ được nhân viên an toàn có trình độ cao cũng ngày càng nhiều. Những nữ cảnh vệ này đều trải qua sàng lọc và khảo nghiệm nhiều lần mới chọn ra được. Tố chất tất nhiên là không tệ, khi ban ngành an toàn cần chiêu mộ nữ cảnh vệ, còn một dạo bị hiểu nhầm là tuyển tú, làm cho toàn thành bàn luận xôn xao, khiến Dương Túc Phong cũng phải xấu hổ, cũng làm cho rất nhiều nữ tử đầy tâm cơ vô cùng thất vọng. Ngầm trách Dương Túc Phong không hiểu phong tình.
Đi vào đại diện, nhưng thấy trên đại điện trống không, chẳng hề có bất kỳ cảnh vệ nào, hai người Tiết Tư Khỉ và Đan Nhã Huyến đang buồn chán dùng mũi bàn chân đá vào một cái đinh nhô lên trên tấm ván bằng gỗ của cửa đại điện, nhìn thấy Viên Ánh Lạc tới, Đan Nhã Huyến áy náy làm dấu ra hiệu với nàng, ý bảo nàng đừng đi vào.
Vì thế Viên Ánh Lạc đứng lại, từ chỗ cửa len lén thò đầu nhìn vào bên trong đại điện.
Hai người Dương Túc Phong và Trương Đạo Hàm đang ngồi xoay lứng về phía cửa, chuyên tâm lắng nghe thủ tọa chùa Năng Nhân đại sư Trí Tín giảng kinh phật.
Viên Ánh Lạc loáng thoáng nghe thấy tiếng của đại sư Trí Tín có vẻ hết sức hòa nhã dễ nghe, giống như có một cỗ mị lực có thể cảm nhiễm người khác. Trương Đạo Hàm gật đầu liên tục, tựa hồ ngộ ra rất nhiều, nhưng Dương Túc Phong thì lại tựa hồ không có biểu tình lĩnh ngộ gì cả, tư thế gần như không có chút động tác nào. Viên Ánh Lạc len lén nhún vai, trong lòng lặng lẽ nói với bản thân, mời Dương Túc Phong tới nghe kinh phật có khác gì gẩy đàn cho trâu nghe? Trong nhiều lần đàm thoại với các tướng lĩnh quân đội cao cấp, Dương Túc Phong đều khịt mũi khinh bỉ, không hề che dấu chút nào thái độ khinh miệt của mình đối với Phật giáo. Không phải là hắn cảm thấy Phật giáo có vấn đề gì, mà là hiện giờ thời thế không đúng, hắn phải dùng máu và sắt để giải quyết vấn đề, mà Phật giáo lại đề xướng đạo lý mở lòng từ bi, buông đồ đao trờ thành phật cùng với ý nghĩ của hắn hoàn toàn không hợp.
Là người phụ trách của ban ngành tình báo, Viên Ánh Lạc đương nhiên biết lai lịch của vị Trí Tín đại sư này, ông ta làm môt vị cao tăng đắc đạo đúng nghĩa. Cho dù là ở trên đại lục Y Lan cũng có thanh danh không nhỏ. Trí Tín đại sư thiếu niên đắc đạo, phật pháp tinh thông, ông ta từng làm trụ trì hai khóa của chùa Bạch Mã. Trong thời gian này lặng lẽ cùng với Thần Tú đại sư của Ngũ Đài Sơn ngang vai ngang vế, nhưng ông chủ động từ bỏ vị trí chủ trì, không ngại gian khổ vượt trùng dương xa xôi, tới Lỗ Ni Lợi Á, đảm nhận nhiệm vụ khai thiên lập địa cho Phật pháp, hơn nữa còn ở nơi này tới mười chín năm, hành vi của ông ta đích thực làm người ta sinh lòng kính trọng.
Lưu phái Phật giáo của đế quốc Đường Xuyên hết sức phức tạp, nổi danh nhất là Thiện Tông và Tịnh Thổ Tông, nhưng lưu phái này tranh đoạt tín đồ và quyền lực với nhau, cho dù bao gồm người lãnh tụ của bọn họ cũng không ngoại lệ. Dùng lời của Dương Túc Phong mà nói thì là chó chắng đối tính ăn phân, bất kể là loại tôn giáo gì, loại đoàn thể gì, mục đích cuối cùng của nó luôn là phân chia lợi ích, đếu đã phân chia lợi ích thì phải có tranh đoạt, dù là cái tranh đoạt này che dấu dưới lý luận đạo mạo trang nghiêm như thế nào, hoặc là khoác bên ngoài tấm áo tôn giáo thần thánh trang nghiêm thế nào.
Trên thực tế, trong nội bộ Phật giáo, Thiện Tông và Tịnh Thổ Tông tranh chấp có căn nguyên từ xưa. Tới đời Trí Tín đại sư, thực lực của Thiện Tông cuối cùng hoàn toàn thua dưới Tịnh Thổ Tông, bởi vì Tịnh Thổ Tông xuất hiện một đại tông sư tài năng hơn người đó chính là Thần Tú đại sư của Ngũ Đài sơn. Trong nhiều lần đối đầu giữa chùa Bạch Mã và Ngũ Đài sơn, chùa Bạch Mã thất bại thảm hại, làm cho Trí Tín đại sư cuối cùng không thể không vượt biển về phía đông, thực sự là không còn mặt mũi nào thấy phụ lão Giang Đông!
*** Đây là lời trước của Hạng Vũ lúc sắp chết:
Trời hại ta, ta vượt qua sông làm gì! Vả chăng Tịch này cùng tám ngàn con em Giang Đông vượt Trường Giang đi về hướng tây, nay không còn lấy một người trở về! Dù cho các bậc cha anh ở Giang Đông thương ta, cho ta làm vương, ta cũng còn mặt mũi nào mà thấy họ nữa. Dù họ không nói, Tịch này há chẳng thẹn trong lòng sao?
Viên Ánh Lạc đột nhiên nghe thấy Trí Tín đại sư nói: "…. Khi Đường Lãng tới, luôn một mình một bóng, bên người ngay cả cảnh vệ đều không có, nhưng với thân thủ của ông ta, cho dù không có cảnh vệ cùng không sợ gì.."
Viên Ánh Lạc không kìm được dựng lỗ tai lên, chăm chú lắng nghe.
Tiết Tư Khỉ và Đan Nhã Huyến nhìn thấy hành động khác lạ của Viên Ánh Lạc cũng bát giác nghiêng đầu nghe chốc lạt, rồi nhanh chóng bị hấp dẫn.
Thì ra Trí Tín đại sư hiện giờ không phải là đang giảng kinh phật mà là kể chuyện.
Chuyện liên quan tới Đường Lãng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chuyện liên quan tới Đường Lãng tựa hồ luôn có dính líu chút gì đó tới Dương Túc Phong, làm người ta nảy sinh nghi ngờ, làm các nữ nhân bên cạnh Dương Túc Phong mơ hồ cảm thấy Dương Túc Phong và Đường Lãng có thể có quan hệ nào đó. Thậm chí Phượng Phi Phi còn hoài nghi Dương Túc Phong có phải cùng Đường Lãng có quan hệ thân thích gì đó hay không. Nhưng đáng tiếc không có sự thực chuẩn xuác chứng mình. Mà bản thân Dương Túc Phong lại chẳng chút quan tâm tới thân thế của mình, bởi vì y vốn là người ngoại lai tới từ địa cầu, đối với thân thế trên thế giới này chẳng có chút hứng thú gì.
Trong khói đàn hương lượn lờ, Trí Tín đại sư thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi kể: "…. Đường Lãng…."
Trên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên, truyền thuyết liên quan tới Đường Lãng chỉ có hai cái, cũng là truyền thuyết sinh động nhất, làm người ta tin phục nhất. Một là Đường Lãng tàn nhẫn thích giết người, lãnh khốc vô tình; một cái khác là Đường Lãng thành kính quy y Phật giáo. Tên Đồ tể tàn nhẫn mê chém giết lãnh khốc vô tình không ngờ lại thành kính thờ phụng Phật giáo, đây vốn là chuyện vô cùng mâu thuẫn, nhưng đúng là dã xảy ra trên người Đường Lãng, khiến cho rất nhiều người phải lộ ra vẻ kinh ngạc, Tất cả những chuyện này tạo nên sự thần bí của Đường Lãng, cũng thành bí ẩn hậu nhân say mê nghiên cứu.
Đường Lãng từ một hạm trưởng chiến đấu hạm bình thường làm tới tận nguyên soái hải quân duy nhất trên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên. Đúng là có chỗ hơn người, trừ sự thông minh tài trí của ông ta ra, còn có quyết đoán mê chém giết. Ông ta ở trong hải chiến, làm người người ta nghe tiếng sợ vỡ mật nhất, không phải là sự xuất quỷ nhập thần của ông ta, mà là sự lãnh khốc vô tình của ông ta. Mỗi lần chiến đấu kết thúc, quan binh kẻ địch bị ông ta bắt được đều không hề có ngoại lệ bị ông ta nghiêm lệnh đẩy xuống biển, chết đuối.
Ông ta ở trong hải dương cuộn trào sóng nước chính chiến gần năm mươi năm, chưa từng có ngoại lệ, mỗi trận chiến đầu không giữ người sống đã trở thành quy định nghiêm ngặt hơn cả quân kỷ. Trong thời gian năm mươi năm, rốt cuộc có bao nhiêu người bỏ mang ở đại hải vì sự lãnh khốc vô tình của ông ta, thật không thể thống kê được. Bời vì quá là nhiều, chỉ cần lấy một cái vị dụ là có thể hiểu được. Trong cuộc hải chiến với nước Mã Toa năm 1688 thiên nghuyên, hải quân nước Mã Toa chiến bại có hơn sáu vạn quan binh bị Đường Lãng bắt làm tù binh, bao gồm cả quan tư lệnh của bọn họ trong đó, kết quả toàn bộ bị trói hai chân hai tay đẩy vào địa hải nuôi cá mập, làm cá biển của cả Nam Hải sau một bữa no nên đều lần lượt chán thịt người, mấy năm sau đó đều không muốn ăn thịt người.
Trận chiến này, ngay cả một số quan viên đế quốc Đường Xuyên cũng nhìn không thích, cảm thấy Đường Lãng quá máu lạnh, không chút nhân tính, đến nối dâng biểu cùng chống đối ông ta, yêu cầu trừ bò chức vụ của ông ta, bất quá cuối cùng chẳng được việc gì. Đường Lãng cũng không giảm bớt hành vi của mình, vẫn cứ thích gì làm nấy, đánh tới nơi nào, giết tới nơi nào, liền tạo ra một con đường máu trên biển. Do Đường Lãng tàn nhẫn mê giết người, kẻ địch của ông ta hận ông ta thấu xương, hận không thể lột da rút gân ông ta, nhưng thủy chung không một ai có thể chiến thắng Đường Lãng trên biển.
/769
|