Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 216

/769


Một luồng máu nóng túc thì sộc lên đầu Dương Túc Phong, làm y chớp mắt cơ hồ hoa mày chóng mặt, thiếu chút nữa không thể đứng vững nổi.

Phương Phỉ Thanh Sương không ngờ lại có thai rồi!

Y cảm thấy cứ như là trên trời có một luồng sét đánh tới, sau đó có một miếng bánh thật thật là to đập lên người y, gần như đập cho y ngất đi. Ở trước mắt y, rất nhiều những ngôi sao nhỏ màu đỏ, màu hồng, màu bạc, màu trắng, màu lục đang lấp lánh.

Trí Tín đại sư hiển nhiên chú ý tới thần sắc biến hóa dữ dội của Dương Túc Phong, nhưng không hề vì thế mà dừng lại, tiếp tục chậm rãi nói: "Do ảnh hưởng của bị thương và có thai, tính khí của vị nữ thí chủ này hết sức nóng nảy, động một chút là ra tay uy hiếp, đánh mắng người khác, võ công nàng lại cao, chùa của lão nạp có không ít đệ tử hậu bối đều bị nàng đánh mắng tận tình, ai ai cũng đều sợ hãi, chúng tôi thực sự không thể nào nhẫn nhịn được, mới đành mời nàng rời đi… không ngờ nàng và Dương thí chủ chuyện xưa chưa dứt, lại gặp nhau ở nơi này. Nhưng nàng đích xác là mang ý giết Dương thí chủ, ra tay tuyệt đối không lưu tình, Dương thí chủ vẫn phải thêm cẩn thận."

Không biết là Dương Túc Phong đang nghĩ cái gì, thủy chung không lên tiếng.

Trong lòng của y quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Phương Phỉ Thanh Sương có thai rồi.

Phương Phỉ Thanh Sương có thai rồi.

Từ tháng bảy sau khi cùng nàng có tiếp xúc thân mật ở Mạt Long, hiện giờ vừa vặn là qua hai tháng thời gian, chính là lúc thân thể phản ứng mạnh mẽ nhất. Nữ nhân bình thường khi vừa mới hoài thai vẻ mặt đều biến đổi nhiều, làm người ta không thể thích ứng, huống chi là dạng nữ nhân cao ngạo như Phương Phỉ Thanh Sương? Tư vị từ thiên đường thoáng cái ngã xuống địa ngục, không phải là ai cũng có thể chịu đựng được.

Nhìn thật kỹ thần sắc của Dương Túc Phong, Trí Tín đại sư chầm chậm nói: "Với võ công của vị nữ thí chủ này, nhân số cũng không có tác dụng gì. Nếu như Dương thí chủ có khả năng, vẫn nên tu luyện để giữ thân… vị nữ thí chủ này võ công dĩ nhiên là kinh hãi thế tục. Nhưng vẫn không phải là cảnh giới cao nhất, cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dương thí chủ sau này có thể còn có đối thủ lợi hại hơn…"

Dương Túc Phong hồi phục lại tinh thần, cảm thấy Trí Tín đại sư thực lòng quan tâm tới mình, bất kể là xuất phát từ mục địch phát triển Phật giáo, hay là thích cách làm người của y, phần quan tâm này đều ấm áp như nhau, vì thế cung kính khom người nói: "Đại sư nói rất đúng, nhưng... tôi không thể tu luyện võ công…"

Không ngờ Trí Tín đại sư hiểu lầm ý của y, nhíu mày nói: "Dương thí chủ tựa hồ có thành kiến với võ công? Thí chủ phải biết là võ công không hề phân thiện ác, cũng giống như dao thái rau trong nhà bách tính bình dân, chỉ xem người ta sử dụng như thế nào mà thôi. Kẻ ác dùng làm chuyện xấu, người thiện thì dùng nó để bảo vệ chính nghĩa, Dương thí chủ dùng để bảo vệ bản thân, đó là chuyện quá sức bình thường."

Dương Túc Phong lắc đầu, cười khổ nói: "Không phải thế, đại sư hiểu lầm rồi, không phải tôi không muốn, mà là thân thể của tôi không thể tu luyện võ công…"

Trí Tín đại sư có chút không tin nói: "Thí chủ đưa tay ra nào…"

Dương Túc Phong duỗi tay ra.

Trí Tín đại sư cẩn thận xem xét mạch tượng của Dương Túc Phong, quả nhiên vẻ kinh ngạc trên mặt càng lúc càng nghiêm trọng, thần sắc cùng mỗi lúc một nghiêm túc.

Dương Túc Phong bình thản nói: "Đại sư, tôi không lừa đại sư chứ?"

Trí Tín đại sư nặng nề gật đầu, thần sắc nghiêm túc nói: "Với bảy mươi bốn năm trải sự đời của lão nạp, còn chưa thấy được mạch tượng kỳ quái như thế… các vị sư đệ, mọi người hãy ra cùng ta vọng văn vấn thiết." (nghiên cứu)

Từ trong hậu đường đi ra mấy vị lão tăng cũng mi trắng phơ phơ, bọn họ ngồi khoanh chân bên cạnh Dương Túc Phong, cùng đem ngón tay khô gầy của mình đặt trên mạch của Dương túc Phong, tỉ mỉ thăm dò, trầm mặc không nói.

Trong đại điện, chỉ có đàn hương lượn lờ, còn cả tiếng hô hấp khe khẽ của mọi người.

Hồi lâu sau, một vị lão tăng mới chậm rãi nói: "Dương thí chủ, thí chủ không phải là người của thế giới này."

Dương Túc Phong giật bắn mình, chẳng lẽ đối phương lại có thể thần thông quảng đại như thế, không ngờ còn nhìn ra mình là người từ một thế giới khác xuyên việt tới.

Nhưng Dương Túc Phong còn chưa kịp nói gì, thì nghe thấy một vị lão tăng khác nghiêm túc nói: "Lão Tam, ngươi cứ thích ăn nói lung tung. Vị thí chủ đây không phải là người thế giới này, chẳng lẽ là âm hồn hay sao? Ngươi đã thấy quỷ hồn xuất hiện ở ban ngày chưa?"

Vị lão tăng kia không tán đồng nói: "Dù sao thì vị thí chủ này cũng không phải là người bình thường, người bình thương không thể có loại mạch tượng như thế… Dương thí chủ, thí chủ có thể thẳng thắn nói ra, rốt cuộc thí chủ tới từ phương nào hay không? Trên trời hay là dưới đất vậy?"

Dương Túc Phong cười khổ nói: "Tôi cũng không biết mình tới từ phương nào…"

Giọng nói bén nhọn của Tiết Tư Khỉ vang lên, bất mãn nói: "Này, tôi nói mấy ông hòa thượng kia, các ông rốt cuộc là nói năng bậy bạ cái gì đó? Chàng không phải là người của thế giới này thì còn là người của thế giới nào? Tôi thấy các ông tụng kinh tới mức hồ đồ rồi, hiện giờ mặt trời còn chiếu lên người chàng, thực sự là quỷ hồn không sợ ánh mặt trời hay sao?"

Quả nhiên ánh mắt trời buổi chiều xuyên qua cửa chiếu vào, chiếu rọi lên người Dương Túc Phong, làm người hắn ánh vàng rực rỡ, bóng lưng kéo rất rất dài, kéo tới tận trên bức vách bên kia của đại điện.

Vị lão tăng kia rơi vào trâm tư, hàng mi trắng gục sâu xuống, hiển nhiên là cảm thấy cách nghĩ của mình quá ấu trĩ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Trí Tín đại sư cũng thấy tình cảnh có chút bối rối, ông ta biết tính cách của vị sư đệ này của mình, xưa nay thích nghĩ lung tung, mơ mộng bay bổng. Nhưng lúc này nói ra lời như vậy, vẫn làm người ta cảm thấy đất Phật không đủ trang nghiêm đứng đắn.

Dương Túc Phong nhìn tình thế, thức thời nói: "Làm phiền rồi, Trí Tín đại sư, chúng tôi cáo từ đây."

Trương Hạo Hàm ở bên cạnh cũng vội vàng nói: "Cáo từ, cáo từ."

Đợi Dương Túc Phong xoay người đi, Trương Đạo Hàm liền len lén sờ lên mồ hôi lạnh trên trán của mình. Hắn đúng là bị dọa cho toát hết mồ hôi lạnh, hắn mới thượng nhiệm (nhậm chức) còn chưa được một tháng thời gian mà Dương Túc Phong đã gặp phải ám sát, hơn nữa là gặp phải ám sát dưới tình huống bản thân ra sức khuyên giục y tới chùa Năng Nhân, tới khi đó ban nghành an toàn chắc chắn là sẽ phải điều tra bản thân một phen rồi, xem xem bản thân có cấu kết với thích khách hay không. Bất quá nhìn ý tứ của mọi người tựa hồ đều không định trách cứ mình, mà thích khách tên Phương Phỉ Thanh Sương kia hình như cũng là nhân vật sớm nổi danh thiên hạ, không ngờ lại bị Dương Túc Phong lặng lẽ làm cho bụng to lên, chuyện này càng nghĩ càng thấy quái dị, càng nghĩ càng thấy không thể tin nổi.

Dương Túc Phong mới bước ra ngoài cửa không lâu, Đan Nhã Huyến đã lặng lẽ tới sát bên người y, nhỏ giọng nói: "Phong này, cái chùa Năng Nhân này có chút kỳ lạ, bọn thiếp bắt được mấy tên hỏa thượng không bình thường, đám hòa thượng này là hải tặc đấy, hết sức cổ quái."

Tô Phỉ Mã Vận cũng nói: "Đúng thế, cái chùa Năng Nhân này nhất định có bí mật gì đó không thể truyền ra ngoài, trong số những tăng nhân quét đất không ngờ lại có hải tặc ẩn nấp, vị Trí Tín đại sư này chắc cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.."

Dương Túc Phong hơi chu môi ra, ra hiệu ý bảo nàng đứng nên nói lung tung, rồi theo Đan Nhã Huyến tới cửa phụ bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Tiết Tư Khỉ đã bắt giữ tăng nhân quét lá dưới gốc Bàn Đào vừa rồi. Y tỉ mỉ đánh giá một lượt vị tăng nhân kỳ dị này, quả nhiên phát hiện ra trên người hắn có dấu vết của hải tặc, ví như da dẻ đen thui, còn cả hình săm thần bí dữ tợn, đúng là người đã làm hải tặc mới có.

Căn cứ theo lời kể lại cùa Đan Nhã Huyến, vừa rồi khi mọi người kéo y phục của Dương Túc Phong ra kiểm tra có thương thế hay không, vị tăng nhân này vô tình nhìn thấy thân thể của Dương Túc Phong, lập tức biểu hiện ra thần sắc kinh khủng vô cùng, giống như là đã nhận ra điều gì. Cảnh vệ xung quanh lúc đó cũng không nhận ra, sau này nghĩ lại mới thấy hành vi của hắn khả nghi, vì thể lập tức bắt lấy hắn. Nhưng thủy chung không hỏi ra được điều gì, mọi người đem vị tăng nhân này nhấc lên khỏi mặt đất, kiểm tra toàn thân, không phát hiện ra có vũ khí. Nhưng, trên người vị tăng nhân này phát hiện ra rất nhiều hình săm, mà những hình săm này chỉ hải tặc mới có.

"Ngươi là ai? Ngươi là nội ứng của nhóm hải tặc nào phái tới?" Tiết Tư Khỉ lại lần nữa lạnh giọng quát, kéo trường kiếm ra một nửa.

Thế nhưng, đối với vị tăng nhân xuất thân hải tặc này, trường kiếm sáng loáng không hề sinh ra được bao nhiêu sức chấn nhiếp.

Tiết Tư Khỉ bực mình nhấc ngay hắn lên, hung dữ quát: "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Vị tăng nhân kia vẫn không trả lời, nhưng khi nhìn thấy Dương Túc Phong, có thể là nghĩ tới điều gì, liền không tự chủ được lộ ra ánh mắt sợ hãi. Vẻ mặt đó làm những người ở đây càng thêm tin tưởng, nhất định là có chuyện liên quan tới Dương Túc Phong xảy ra ở trên người vị tăng nhân này.

"Đem hắn tới chỗ Trí Tín đại sư rồi hãy nói." Dương Túc Phong cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, sự sợ hải của vị tăng nhân này hiển nhiên không phải tới từ bản thân mình, mà tới từ nơi khác, ngay cả y cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ rồi.

Trí Tín đại sư đã nhận được tin tức, ở trong đại điện chời Dương Túc Phong tới. Tới khi Tiết Tư Khỉ đơn giản nói rõ nguyên do của sự tình, Trí Tín đại sư mới vững vàng nói: "Dương thí chủ, không phải lo lắng, vị này chính là đồ đệ lão nạp thu nhận bốn mươi năm trước, chẳng phải là gần đây mới tới bổn tự. Hắn trước kia đúng là đã làm hải tặc, ở hải vực Sở La Môn đã sống một thời gian rất dài. Lão nạp có thể dùng danh dự và tính mạng của bản thân làm bảo đảm, hắn tuyệt đối không có quan hệ gì tới lần ám sát này."

Tiết Tư Khỉ lạnh giọng nói: "Nếu đã như thế, vậy vì sao hắn lại tỏ ra giấu giấu diếm diếm như thế? Hơn nữa nhìn thấy tướng công nhà ta lại sợ hãi?"

Dương Túc Phong khoát tay, ý bảo các nàng đừng lên tiếng, bình tĩnh nói: "Đại sư, tôi tựa hồ cảm thấy hình như có một số chuyện liên quan tới tôi xảy ra trên người vị sư phụ này. Tôi chỉ muốn tìm hiểu qua nguyên nhân mà thôi, không hề có ác ý gì cả."

Đan Nhã Huyến nói với tăng nhân kia: "Ngươi có chuyện gì, mời cứ nói hết ra đi"

Vị tăng nhân kia co mình lại, không dám trả lời.

Trí Tín đại sư ngón tay lần tràng hạt, hòa nhã mà nghiêm túc nói: "Thích Tâm Quy, không việc gì là không thể nói ra cả, có gì cứ thẳng thắn nói ra đi. Chuyện của quá khứ nếu đã qua rồi, còn để trong lòng cũng không có ý nghĩa gì, con nói ra, ngược lại có thể càng thêm nhẹ nhõm, từ này không cần để ở trong lòng nữa.

Vị tăng nhân quét lá được gọi là Thích Tâm Quy kia trong lòng hơi rung động, miệng run run mấy máy nói: "Con… vô tình nhìn thấy thân thể của y, đột nhiên nhớ tới một người… con cho rằng y chính là …"

Trí Tín đại sư trầm giọng nói: "Con cho rằng Dương thí chủ là ai?"

Thích Tâm Quy cúi đầu nhìn xuống mặt đất, toàn thân tựa hồ đang khẽ run rẩy, cũng không biết là nghĩ tới điều gì. Cả người ngày càng run rẩy dữ dội, qua một lúc rất lau mới chần chừ nói: "Con cho rằng… có lẽ là con nhìn nhầm, không thể như vậy được, đứa bé đó làm sao có thể còn sống được, nó ở trên mặt biển phiêu lưu lâu như vậy, đáng lẽ là phải chết đói rồi…"

Trong lòng Dương Túc Phong tựa hồ lờ mờ đoán được điều gì, nhưng người bên cạnh lại cảm giác như đang nghe thiên thư vậy, trong đầu loạn cả lên, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Tiết Tư Khỉ bực mình quát: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Làm phiền ngươi nói tỉ mỉ ra nghe xem nào."

Thích Tâm Quy môi vẫn còn đang run rẩy, nhưng lại không nói ra được gì.

Giọng nói của Trí Tín đại sư mang theo môt sự uy nghiêm khó diễn tả, một sức hấp dẫn không thể kháng cự, chậm rãi trầm giọng nói: "Thích Tâm Quy, đem chuyện con đã trải qua kể ra đi, con sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa."

Thích Tâm Quy vẫn còn đang do dự, tựa hồ đang tích tụ dũng khí, phải một lúc lâu sau ngữ điệu khô khốc nói: "Khi đó tôi làm hải tặc ở hải vực Sở La Môn, giết người cướp hàng, hết sức sung sướng. Đột nhiên có một ngày, lão đại triệu tập mấy người chúng tôi lại, nói muốn làm một vụ mua bán rất lớn, nếu như thành công, từ nay có thể hưởng không hết vinh hoa phú quý…"

Dương Túc Phong nhíu mày lại.

Tiết Tư Khỉ bực bội nói: "Lão đại của các ngươi là ai? Các ngươi làm gì ở vùng biển Sở La Môn làm cái gì?"

Thích Tâm Quy ấp a ấp ug nói: "Lão đại của chúng tôi… tên đầy đủ là Lưu Chấn Hoa, nhưng sau này hắn lấy một cái tên khá bá đạo, gọi là Hi Đức Lạp Khố Đế… hắn chính là một trong những thủ lĩnh lớn nhất của hải tặc, các vị hẳn là đã nghe qua rồi…"

Dương Túc Phong cảm thấy cái tên này tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.

Viên Ánh Lạc nhỏ giọng nói: "Hi Đức Lạp Khố Đế vốn đã bị giam ở nhà ngục Ngân Giác Giáp của vương quốc Cách Lai Mỹ. Nhưng sau này trong chiến loạn được chúng ta thả đi rồi, khi đó còn chưa nhận ra thân phận của hắn. Sau này A Phương Tác báo cáo cho thiếp, nói Hi Đức Lạp Khố Đế được thả về hải vực Sở La Môn, chúng ta mới biết được."

Dương Túc Phong gật đầu tỏ ý là đã hiểu.

Căn cứ vào báo cáo của A Phương Túc, trong bảy tổ chức hải tặc ở hải vực Sở La Môn, Hi Đức Lạp Khố Đế cũng coi là có lịch sử lâu đời rồi, bất quá bọn chúng thực lực cường đại, không phải ở sự tàn nhẫn hung ác của bọn chúng, mà là ở sự giảo hoạt. Tất cả hải tặc Sở La Môn đều nhất trí cho rằng, ở trong đám bọn chúng Hi Đức Lạp Khố Đế là giảo hoạt nhất.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thích Tâm Quy ấp a ấp úng kể ra một công chuyện kinh tâm động phách.

Đó là ngày 28 tháng 3 năm 1705 thiên nguyên, tên hải tặc sau này xuất gia có tên là Thích Tâm Quy đang ôm cây đợi thỏ ở phía tây bắc hải vực Sở La Môn. Mục tiêu chờ đợi xuất hiện, Hi Đức Lạp Khố Đế triệu tập mấy chục tên hải tặc lão luyện nhất bọn chúng, chuẩn bị chấp hành một nhiệm vụ rất quan trọng, mỗi một người trong số bọn chúng đều được chi trước năm nghìn kim tệ làm tiến vốn hành động, nếu như nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi còn có thể có được món thù lao thêm vào là một vạn năm ngàn kim tệ. Món tiền này cho dù đối với hải tặc mà nói, cũng là chi phí không tệ rồi, chẳng trách Hi Đức Lạp Khố Đế cũng phải động lòng.

Nhưng hôm đó, Hi Đức Lạp Khố đế không tự mình xuất hiện, mà là chỉ huy một tâm phúc tới chỉ huy hành động lần đó. Đồng thời đi cùng hành động lần dó còn có một nhân vật thần bí toàn thân hắc y hơn nữa còn đội nón rộng vành. Nhưng Thích Tâm Quy là một thành viên hải tặc bình thường, không hề biết thân phận của nhân vật thần bí đó, cũng không biết mục đích tới của ý là gì, hắn chỉ từng nghe người ta nhắc tới, nhân vật thần bí đó chính là chủ nhân sau màn trả tiền cho lần hành động này, tất cả hành động phải nghe nhân vật thần bí này chỉ huy.

Bọn chúng ẩn nấp ở phía tây bắc hải vực Sở La Môn, gỡ bỏ tất cả cờ hải tặc xuống, đóng giả làm một chiếc thuyền cá bình thường. Có rất nhiều thương thuyền chở chật ních hàng hóa đi qua bên cạnh bọn chúng, nhưng nhân vật thần bí không hạ lệnh công kích, làm cho những hải tặc tham dự lần hành động này đều cảm thấy hết sức tiếc nuối. Những thương thuyền chở đầy hàng hóa đó đều có giá trị không nhỏ, bỏ qua không làm gì thật là quá đáng tiếc. Bất quá không một ái dám lên tiếng, bởi vì nhân vật thần bí đội nón rộng vành kia tựa hồ có một sự uy nghiêm làm người ta không dám kháng cự.

Tới tận chập tối, có một chiếc thuyền buồm hai cột cỡ trung xuất hiện ở trong tầm mắt đám hải tặc, nhân vật thần bí liền hạ lệnh công kích.

Khi đó Thích Tâm Quy cảm thấy rất buồn bực, bởi vì trong mắt hắn, cái chiếc thuyền buồm hai cột này trông nhẹ tênh, khẳng định là không chở quá nhiều hàng hóa, nhưng mệnh lệnh của nhân vật thần bí rất rõ ràng, mục tiêu chính là chiếc thuyền đó, điều bọn chúng phải làm là giết sách toàn bộ người trên thuyền. Khi đó Thích Tâm Quy cẩn thận đánh giá qua người ở trên chiếc thuyền kia, chỉ nhìn thấy một trung niên nam tử đang ôm một đứa bé nhìn ánh chiều tà, loáng thoáng còn có thể nghe thấy đứa bé đó hoa chân múa tay kêu lên trong trẻo.

Đám hải tặc rất nhanh phát động công kích, ba chiếc thuyền hải tặc áp sát chiếc thuyền buồm hai cột kia, phát động công kích mãnh liệt. Nhưng bởi vì cần phải cải trang, nên đám hải tặc không mang theo các loại vũ khí như hỏa pháo. Hai bên tiến hành giáp lá cà thuần túy. Đối với đám hải tặc tham chiến mà nói, giết người quả thực là chuyện như cơm bữa, rất nhiều người thậm chí còn cảm thấy món tiền hai vạn kim tệ này lấy quá dễ dàng.

Nhưng bọn chúng rất mau phát giác ra mình đã sai, người ở trên chiếc thuyền đó mặc dù rất ít, nhưng người nào người nấy võ công đều hết sức mạnh mẽ bá đạo, hơn nữa còn tinh thông thủy tính (bơi lội), xem ra cũng là người sinh hoạt lâu ngày trên biển. Mỗi người đều kiêu dũng vô cùng, Thích Tâm Quy không phải là người lên trước tiên, còn những hải tặc lên đầu tiên đều bị đối phương tàn sát vô tình, rất nhiều thi thể của đám hải tặc bị đối phương chém thẳng thành hai đoạn, sau đó đá xuống biển.

Thích Tâm Quy vừa mới bước lên thuyền đối phương, liền bị người trung niên bế đứa bé kia cho một đấm rơi ngay xuống biển, căn bẳn ngay cơ hội phản ứng cũng không có. Những tên hải tặc khác cũng đại đa số là như thế, vừa mới bước lên thuyền của đối phương đã bị đánh cho tan tác rơi lõm bõm xuống biển. Rất bất ngờ là trước khi bọn chúng rơi vào đại hải, đều đã chết hết rồi, bởi vì thi thể của bọn chúng toàn bộ đều không được nguyên vẹn.

Thích Tâm Quy may mắn nhặt được lại một cái mạng, không dám nhúc nhích nữa, hết sức cẩn thận nằm ở đáy thuyền, nhưng hắn có thể nghe thấy rõ ràng bên trên có người nói chuyện, mà bọn họ nói đều là tiếng Đường chính gốc. Thích Tâm Quy nghe không hiểu lắm, nhưng đại thế ý tứ là người bị công kích trên thuyền lớn tiếng chỉ trách người thần bí đội nón rộng vành là chó săn của triều đình, muốn đuổi tận giết sạch. Khi đó hắn loáng thoáng nghe thấy nhân vật thần bí đội mũ rộng vành gọi trung niên nam tử bế đứa bé gọi là "Lý Tư Trùng", bất qua cái tên đó cũng chẳng có gì đặc biệt, trước đó hắn hoàn toàn chưa hề nghe tới cái tên Lý Tư Trùng.

Khi đó, Thích Tâm Quy hiếu kỳ từ phía sau màn thuyền vỡ tan nhìn tới, chỉ nhìn thấy nhân vật thần bí đầu đội nón rộng vành kia tự mình ra tay, rất nhanh đem những người ở trên chiếc thuyền kia đều giết sạch trên boong thuyền. Nhân vật thật bí đó không hề sử dụng bất kỳ vũ khí gì, chỉ dựa vào mỗi hai nắm đấm giết hết tất cả những người trên thuyền, cứ như là chặt rau chém dưa vậy, làm cho Thích Tâm Quy tim đập chân run. Những người trên chiếc thuyền đó đều cực kỳ kiêu dũng, biết rõ là mình không đánh lại được đối phương cũng không hề chùn bước, tổng cộng toàn bộ mười sáu người, đều chết hết dưới tay của đối phương. Chỉ có người trung niên tên là Lý Tư Trùng kia còn đang cùng người thần bí đội mũ rộng vành liều mạng, đứa bé kia thì đặt ở trong nôi.

Phải biết rằng tổ chức hải tặc dưới sự chỉ huy của Hi Đức Lạp Khố Đế mặc dù không phải là cưỡng hãn nhất hải vực Sở La Môn, nhưng lần hành động này triệu tập đều là tinh anh, đều là hảo thủ hạng nhất, nhưng bọn chúng thảm bại dưới các thủy thủ trên con thuyền kia, toàn quân bị diệt. Mà nhân vật thần bí lại dễ dàng giải quyết thủy thủ ở trên thuyền, sao chẳng làm cho Thích Tâm Quy hồn phi phách tan? Nhưng người trung niên ôm đứa bé kia, mặc dù là trông qua có chút gầy gò, nhưng võ công đúng là không kém.

Ngay khi bọn họ kịch chiến, Lý Tư Trùng nhiều lần kêu lên, nhưng nhân vật đội mũ rộng vành không hề để ý. Sau này, Lý Tư Trùng quát lớn một tiếng, nhân vật đội ngũ rộng vành mới chậm rãi dừng tay, nhưng hai bên vẫn kiếm bạt giương cung, khí thế vô cùng khẩn trương.

Người trung niên tên là Lý Tư Trùng kia hiển nhiên không phải là đối thủ của nhân vật thần bí đội mũ rộng vành, hắn đã bị thương, trên miệng không ngừng rỉ ra máu tươi, cũng chính bởi vì như thế Thích Tâm Quy mới có thể nghe thấy hắn chầm chầm nói: "Vì sao ngươi phải tới đối phó với chúng ta?"

Nhân vật thần bí đội mũ rộng vành nói: "Không phải là ta muốn đối phó với ngươi, mà là ngươi phải chết."

Lý Tư Trùng vừa nôn ra máu vừa nói đứt quãng: "Là Đường Vinh bảo ngươi tới à?"

Nhân vật thần bí đội mũ rộng vành đáp: "Phải."

Lý Tư Trùng cười thảm nói: "Không ngờ rằng ngươi có thể làm chuyện thế này, ta đúng là không ngờ được. Ta đã rời khỏi đế quốc, tới Âm Nguyệt Hoàng Triều rồi, ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận? Cho dù không nể mặt ta, thì cũng nên nể mặt phụ thân ta vì nước lập nên công lao hãn mã, ngươi cũng nên để chúng ta lưu lại huyết mạch duy nhất…"

Nhân vật thần bí đội mũ rộng vành lãnh khốc nói: "Ta chỉ chấp hành mệnh lệnh mà thôi."

Lý Tư Trừng ha hả cười lớn: "Ta biết chứ, ngươi đương nhiên là đang chấp hành mệnh lệnh… bất quá, người muốn giết ta, không phải là dễ dàng như thế đâu."

Nhân vật thần bí đội mũ rộng vành nói: "Ta biết thế, phụ thân của ngươi đúng là tài ba, hổ phụ không có khuyển tử, ngươi cũng như vậy, chỉ là không ai biết sự tồn tại của ngươi mà thôi. Nhưng, hiện giờ ta có thể đợi, đợi tới khi ngươi không thể đợi nữa mới thôi."

Lý Tư Trùng nói: "Được, ta đợi."

Vì thế hai người liền ở trên con thuyền tàn tạ tiêu phí mất cả một ngày một đêm…

Tiết Tư Khỉ không kìm được hiếu kỳ nói: "Vậy cái người đội mũ rộng vành kia rốt cuộc là ai?"

Thích Tâm Quy lòng vẫn còn sợ hãi thở từng hơi lớn, lắp ba lắp bắp nói: "Chúng tôi khi đó không biết người ấy là ai, nhưng sau này chúng tôi đoán, hắn chính là Nhạc Thần Châu…"

Những người có mặt đều khẽ hít một hơi khí lạnh.

Cũng chỉ có Nhạc Thần Châu mới có võ công cường hãn như thế.

Trong quân đội Đường Xuyên, luôn có lời đồn, đó là võ công của Nhạc Thần Châu đã tới mức hóa thân rồi. Lời đồn có liên quan tới võ công của Nhạc Thần Châu, so với sự lãnh khốc vô tình của Đường Lãng còn sống động hơn nhiều. Rất nhiều người thậm chí tin rằng, chiến tích Nhạc Thần châu có được có quan hệ mật thiết lớn lao tới võ công xuất thần nhập hóa của ông ta. Quân đội của ông ta mặc dù nhân số rất ít, nhưng mỗi người đều tinh thông võ công, giống như dưới trướng của Đường Lãng, mỗi người đều là hảo nam nhi của đại hải.

Nhưng, không một ai nói điều gì, hiện giờ mọi người quan tâm nhất, chính là Nhạc Thân Châu xuất hiện ở nơi đó rốt cuộc là muốn giết người nào.

Thế nhưng, ngay khi Thích Tâm Quy chuẩn bị tiếp tục kể tiếp thì thình lình nghe thấy Trí Tín đại sư trầm giọng quát: "Ác đồ vô tri, không chịu sửa chữa, nói xấu người khác, Nhạc Thần Châu há phải hạng nhân vật như vậy, quả thực là nói năng bậy ba, để ta thanh lý môn hộ."

Lời còn chưa dứt, Trí Tín đại sư đã nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu Thích Tâm Quy.

Thân thể của Thích Tâm Quy phát ra một tiếng phịch rất nhỏ, ngay sau đó co quắp trên mặt đất, không còn sinh khí nữa, chỉ có bên khóe miệng từ từ rỉ ra chút máu tươi, hiển nhiên là đã đứt khí đi đời rồi.

Chuyện này tới quá đột ngột, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn Trí Tín đại sư.

Trí Tín đại sư chắp tay làm lễ, trầm giọng nói: "A di đà phật, lão tăng hôm nay phạm sát giới, chư vị huynh đệ, xin bỏ chức vụ chủ trì của ta, đem ta trị tội, lão nạp nguyện ý tiếp thụ hình phạt diện bích bảy bảy bốn mươi chín năm, mãi mãi không xuất quan, a di đà phật…"

Dương Túc Phong ngơ ngẩn nói: "Trí Tín đại sư, cho dù hắn xúc phạm Nhạc Thần Châu, ông cũng không cần giết chết hắn chứ?"

Trí Tín đại sư đã quỳ trước mặt Phật tượng Đạt Ma Tổ Sư, im lặng không đáp.

Mấy vị sư huynh đệ bên cạnh ông ta cũng bị tình hình trước mắt làm cho hồ đồ rồi. Phải qua một lúc lâu, mới có người đi lên bỏ mũ tăng của Trí Tín đại sư xuống, lộ ra cái đầu trọc lóc và vết chấm, ngoài ra hai lão tăng khác thì nhấc Trí Tín đại sư lên, dẫn vào hậu đường.

Trong lòng Dương Túc Phong có chút buồn bực, tựa hồ cảm thấy có chút không đúng. Nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào lại không nói ra được. Những người khác cũng đưa mặt nhìn nhau, muốn hỏi gì đó nhưng không nói ra lời.

Thình lình ở bên ngoài có tiếng bước chân cấp bách vang lên, một quan quân thông tấn chạy nhanh tới trước mặt Dương Túc Phong, đứng nghiêm hành lễ, lớn tiếng nói: "Báo cáo Phong lĩnh, sư đoàn 101 gửi điện báo tới, quân ta đã hạ được cứ điểm Lạc Lạp!"


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status