Ở phía trước là một tốp chiến sĩ mới của quân Lam Vũ đang thu doạn chiến trường, xem ra hẳn là một đại đội tân binh, ước chừng có hai trăm người, dưới sự chỉ huy của đại đội trưởng cụt tay. Các chiến sĩ mới nhập ngũ đang dọn dẹp thì thể của chiến sĩ quân Lam Vũ bị hi sinh, đem thi thể của bọn họ ra, cử thành tang lễ thần thánh, tiến hành an táng đặc biệt. Dưới sự yểm hộ của pháo hỏa mãnh liệt trùm trời lấp đất, dưới sự chi viện của súng máy và bách kích pháo, quân Lam Vũ tiến triển thần tốc, thương vong không lớn, nhưng cũng không phải là không có chút thương vong nào, cả chiến dịch cũng không quá năm trăm người thương vong. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy ở giữa một mảng thi thể binh sĩ quân đội Lỗ Ni, còn nằm một thi thể của chiến sĩ quân Lam Vũ cạn lương hết đạn.
Nhất là ở sau những bức tường thành tàn khuyết, chiến sĩ quân Lam Vũ hi sinh càng nhiều, bọn họ không ai ngoại lệ đều bị cung tiễn của người Lỗ Ni giết chết. So sánh với súng và pháo của quân Lam Vũ, cung tiễn có một đặc điểm rất lớn, đó chính là khả năng bắn vòng cung, khi đám đông cung tiễn thủ Lỗ Ni ẩn nấp ở sau tường thành bắn lên trời, sau đó để mũi tên tự do rơi xuống. Những chiến sĩ quân Lam Vũ dũng cảm xông tới bên tường thành, thường thường phải trả giá hi sinh không nhỏ.
Những chiến sĩ của đại đội tân binh này có nhiệm vụ là đem thi thể các bậc đàn anh đào ra, sau đó xử lý sạch sẽ rồi cùng với nhân viên hậu cận cử hành tang lễ đơn giản nghiêm túc cho bọn họ. Có thể thấy, tâm tình của mỗi chiến sĩ mới đều nặng trĩu, sắc mặt của đại đội trưởng bọn họ cực kỳ trang nghiêm kính cẩn, nhìn qua ống tay áo trống rỗng kia là biết là các quan quân pháo binh năm xưa cùng sư đoàn Liệt Điểu bị hàm oan chịu tội, bọn họ hiện giờ đã trở thành lá cờ đầu cho quân Lam Vũ, bất kể là bộ đội nào, bất kể là ban ngành nào, đều có hình báo quật cường cứng cõi của bọn họ. Bọn họ chính là linh hồn của quân Lam Vũ, lặng lẽ cảm nhiễm và khích lệ mỗi chiến sĩ mới gia nhập quân Lam Vũ.
Dưới khẩu lệnh khàn khàn mà uy nghiêm của đại đội trưởng cụt tay, tất cả các chiến sĩ tân binh bỏ mũ cúi đầu, đứng nghiêm mặc niệm các đàn anh chiến tử. Mà các bậc tiền bối đàn anh của bọn họ, thì đang được trở nên bất tử trong ngọn lửa hừng hực. Đây chính là quy định của Dương Túc Phong, tân binh lên chiến trường, khóa học đầu tiên chính là thu dọn chiến trước, tận mắt nhìn thấy sự tàn khốc và đẫm máu của chiến tranh, cảm thụ hơi thở của chiến tranh, để chuẩn bị đầy đủ tâm lý nghênh tiếp chiến tranh trong tương lai. Bất kể là bọn họ bỏ cuộc giữa chừng, xin được xuất ngũ, hay là tiếp tục kế thừa ý chí của các bậc đàn anh, tiếp tục chiến đấu, đều sẽ được khảo nghiệm đầy đủ ở thời khắc này.
Dương Túc Phong vững tin rằng, không thể trải qua được cửa ải này, là không phải chiến sĩ hợp cách. Chỉ có khắc phục được sợ hãi với cái chết, mới có thể trở thành chiến sĩ chân chính trên chiến trường. Giống như bản thân y, người chết một lần là tuyệt đối có tư cách coi thường cái chết.
Ở trong đại đội tân binh, Khắc Lệ Tô Na còn nhìn thấy một số nữ binh, bọn họ hiển nhiên là bị sự tàn khốc của chiến trường dọa cho khiếp sợ, rụt dè thận trọng nấp phía sau lưng nam binh, không dám nhìn những thi thể đầy đồng chật đất, cho dù là khi mặc niệm, thân thể của bọn họ cũng khe khẽ run lên. Bắt đầu từ đầu năm, quân Lam Vũ bắt đầu chiêu mộ một số nữ binh, chủ yếu là nhân viên thông tin và y tế, những nữ binh mà nàng nhìn thấy, toàn bộ đều là hộ sĩ tương lai của quân Lam Vũ.
Cùng với việc phủ đại đô đốc Mỹ La ra sức khuyến khích phát triển công nghiệp hóa học, dưới sự chỉ điểm thường xuyên của Dương Túc Phong, công nghiệp dược phẩm hóa học phát triển thần tốc, dược phẩm mới không ngừng ra đời, điều này làm cho tỉ lệ nhân viên tử vong của quân Lam Vũ được giảm thiểu rất nhiều. Khi đối diện với kẻ dịch dùng binh khí lạnh, chiến sĩ của quân Lam Vũ chủ yếu gặp phải đều là ngoại thương, trong thời đại không có dược phẩm hóa học, ngoại thương rất dễ gây nên nhiễm trùng phát sốt, cuối cùng dẫn tới hậu quả mất mạng.
Nhưng cùng với công nghiệp hóa học phát triển mau chóng, điều kiện y dược vệ sinh của quân Lam Vũ được cải thiện cực lớn, Có được dược phẩm hiệu quả, còn lập nên được chế độ trị liệu chiến trường chu đáo, hiện giờ ngoại thương bình thường, cơ bản đều sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, cho dù là phải cắt tay chân, cũng là chuyện rất bình thường. Người Cách Lai Mỹ mặc dù biểu hiện trên chiến trường rất tệ hại, nhưng trên phương diện phát minh kỹ thuật thì năng lực như vô hạn. Các thiết bị và máy móc trong y viện của quân Lam Vũ, toàn bộ đều là do Cách Lai Mỹ chế tạo.
"Phía trước, chính là bộ chỉ huy cuối cùng của Thác Mã Tư." Tang Cách trầm giọng nói.
Khắc Lệ Tô Ta nhìn về phía trước, đó là một cái hố lõm xuống, mấy chiến sĩ quân Lam Vũ đang đưa thi thể của các chiến hữu chiến tử ở bên trong ra, xếp thành một hàng bên ngoài hố, có thể nhìn ra, trong hố đã trải qua chiến đấu vô cùng thảm liệt.
Quả nhiên, còn chưa đi tới nơi cửa vào căn hầm, Khắc Lệ Tô Na đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Ở dưới căn hầm của cứ điểm Lạc Lạp, Khắc Lệ Tô Na nhìn thấy những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ cuối cùng tận trung vì vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, bọn chúng đều dùng chủy thủ sắc bén cắt đứt khí quản của mình, ngã ở trong căn hầm to lớn, thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi. Trước khi chết sắc mặt của bọn chúng tương đối cứng cỏi, đúng là không nhục thanh danh của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ.
Khắc Lệ Tô Na lặng lẽ nhìn một lúc, trong con mắt ánh lên chút tiếc nuối, nếu như bọn chúng có thể nhẫn nhịn một chút, ngả vào lòng quân Lam Vũ, bọn chúng có lẽ sẽ lưu danh sử sách, khe khẽ lặc đầu, cuối cùng nàng chậm rãi nói: "Nói với các nhân viên an táng, đem những người này đều an tang đơn độc đi, đừng để họ nằm trong cùng một cái hố lớn. Ở bên trên lập tấm bia, coi như là sự tôn trọng của chúng ta đối với bọn họ."
Tang Cách gật đầu.
Có quan quân thông tấn từ phía sau bước thấp bước cao chạy tới, đem một phần tình báo cho Khắc Lệ Tô Na.
"Binh đoàn cơ động của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đã tiến vào địa khu phía đông Lạc Lạp?" Khắc Lệ Tô Na nhíu mày, lầm bẩm nói. Ngay sau đó đôi mày hơi nhíu lại nhanh chóng giãn ra, thậm chí còn lộ ra một nụ cười khe khẽ rất hiếm thấy, thản nhiên nói: "Bọn chúng tới chịu tang cho cứ điểm Lạc Lạp sao?"
Đám Tang Cách không trả lời.
Trong biên chế quân đội của Lỗ Ni Lợi Á, có bốn biên chế cấp binh đoàn, trừ binh đoàn thứ nhất do Đề Lan Qua Lai chỉ huy đã gặp phải thất bại nghiêm trọng ra, còn có binh đoàn thứ hai do chính Khắc Lai Mỗ suất lĩnh và binh đoàn thứ ba do Ba Lan Đế suất lĩnh. Nhưng ba cái binh đoàn này đều có khu phòng ngự cố định, binh đoàn thứ nhất ở địa khu Lạc Lạp, binh đoàn thứ hai ở địa khu Y Nhĩ Kim Hoặc, binh đoàn thứ ba ở địa khu Khố Ba, chỉ có cơ động binh đoàn do Duy Thác Lý Áo suất lĩnh rất tự do, không có khu vực phòng ngự cố định. Nó chấp hành chính là thay thế nhiệm vụ của binh đoàn khác, ví như khi xưa Đề Lan Qua Lai tiến công Tình Xuyên đạo và quân Lam Vũ, chính binh đoàn cơ động vương quốc Lỗ Ni Lợi Á thay nhiệm vụ phòng ngự cứ điểm Lạc Lạp.
Thế nhưng nếu nói như Khắc Lệ Tô Na, là Duy Thác Lý Áo chạy tới để chịu tang, chắc chắn là ủy khuất rất lớn cho hắn.
Quan viên trên dưới vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đều có rằng, Duy Thác Lý Áo là một tướng quân đủ ưu tú, hắn một lòng trung thành với vương quốc, đạo đức sinh hoạt cá nhân cũng không thể bới móc được gì, trên chiến trường cũng không thiếu dũng khí và trí tuệ. Cho dù so sánh với quan tư lệnh của binh đoàn thứ ba vương quốc Lỗ Ni Lợi Á là Ba Lan Đế, hắn cũng có chỗ hơn. Khi quân Lam Vũ tiến công quy mô lớn, đã có người kiến nghị để hắn làm tư lệnh quan phòng thủ cử điểm Lạc Lạp, nhưng bị Tô Lai Mạn đệ tứ phủ quyết. Về phần nguyên nhân, mọi người đều cho rằng quan hệ của hắn và Khắc Lai Mỗ tương đối mật thiết.
Khi cuộc chiến đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp đang tiến hành tới lúc dầu sôi lửa bỏng khó có thể giải quyết, binh đoàn cơ động của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á luôn ở địa khu phía bắc Ngao Đức Tát, rỗi việc nằm dài chuẩn bị tiếp ứng cho nơi bị nguy cấp nhất bất kỳ lúc nào. Mà trong mắt quốc vương Tô Lai Mạn đệ tứ của Lỗ Ni Lợi Á thì hình như ở chỗ nào cũng rất nguy hiểm, lúc nào cũng có khả năng sụp đổ. Ở phương bắc, pháo hỏa của Khắc Lệ Tô Na quân Lam Vũ dũng mãnh, bao trùm trời đất, có thể đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp bất kỳ lúc nào. Còn ở Tình Xuyên đạo, phe quân Lam Vũ do Phượng Thải Y suất lĩnh thì binh lực hùng hậu, thế công sắc bén, thoáng cái đã cắm sâu vào trung bộ Tình Xuyên đạo, căn bản không thế chống cự.
Vì thế trong lúc Tô Lai Mạn đệ tứ không quyết định nổi, Duy Thác Lý Áo và chín vạn Lỗ Ni chiến sĩ do hắn chỉ huy cứ ngây ngốc chờ đợi ở phía bắc địa khu Ngao Đức Tát, mỗi người đều ở trong trạng thái chuấn bị chiến tranh khẩn cấp, tinh thần khẩn trương cao độ. Các quan binh đều mệt mỏi cực kỳ, cho tới khi cứ điểm Lạc Lạp sắp bị chiếm mất, hắn mới nhận được mệnh lệnh tăng viện cho cứ điểm Lạc Lạp. Kết quả hắn suất quân còn chưa tới được cứ điểm Lạc Lạp, đã có được tin tức cứ điểm Lạc Lạp thất thủ rồi. Chẳng thể làm gì được nữa, hắn chỉ đành tạm thời lui về địa khu Lạc Lạp, đợi mệnh lệnh của Tô Lai Mạn đệ tứ.
Ánh mắt của Khắc Lệ Tô Na liền nhắm vào Duy Thác Lý Áo, đây chính là một miếng thịt mỡ lớn mà!
Thế nhưng, ngay khi nàng chuẩn bị động thủ với Duy Thác Lý Áo, tình thế của quân đọi Lỗ Ni đã phát sinh ra biến hóa kịch liệt, tiến tới làm cho cả quân đội liên minh chống quân Lam Vũ cũng phát sinh biến hóa dồn đập. Duy Thác Lý Áo nhận được mệnh lệnh của Tô Lai Mạn đệ tứ, trở lại về phía bắc địa khu Ngao Đức Tát, trở thành lá chắn phía tây cho Mông Địa Tạp La.
"Chạy nhanh thật đấy!"Khắc Lệ Tô Na chỉ đành tiếc nuối bỏ ý định đánh bọc hậu tiêu diệt Duy Thác Lý Áo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cứ điểm Lạc Lạp bị mất, có nghĩa là cán cân chiến dịch Lỗ Ni Lơi Á đã xảy ra nghiêng lệch, nghiêng về phía quân Lam Vũ, là dấu hiệu quân Lam Vũ đã chiếm cứ được thế chủ động, chiếm cứ được thượng phong hoàn toàn, thắng lợi cách quân Lam Vũ càng lúc càng gần. Ở vị trí cứ điểm Lạc Lạp, quân Lam Vũ có thể nhìn chăm chăm vào cả vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, uy hiếp trực tiếp tới thủ đô Mông Địa Tạp La của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, tâm nguyện năm mươi năm trước Tiêu Ma Ha không thể hoàn thành, dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ, đã thành công trong nửa tháng.
Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á sẽ phải trả môt cái giá nặng nề vì để cứ điểm Lạc Lạp thất thủ.
Nhìn từ trên bản đồ, vùng đất hình thoi nằm giữa các địa khu Lạc Lạp, Y Nhĩ Kim Hoắc, Ngao Đức Tát và Khố Ba chính là trung tâm của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, là trái tim của Lỗ Ni Lợi Á, đại bộ phận nhân khẩu và đại bộ phận tài nguyên đều tạp trung ở nơi này. Công tước Mễ Lạc đại thần bộ tài vụ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cho rằng, không có khối địa khu này là không có vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, thứ cứ điểm Lạc Lạp bảo vệ, chính là vùng đất người Lỗ Ni dựa vào mà sinh tồn. Hiện giờ cánh cửa vào vùng đất này đã mở ra, hoàn toàn nằm ở dưới quân tiên phong quân Lam Vũ, quân Lam Vũ có thể tiến quân thần tốc đánh thằng tới dưới thành Mông Địa Tạp La.
Tô Lai Mạn đệ tứ sợ là phải mất ngủ lâu dài rồi.
Đối với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á mà nói, đánh mất cứ điểm Lạc Lạp là một tiếng sấm giữa trời quang đúng nghĩa. Năm xưa Tiêu Ma Ha suất lĩnh quân đội đế quốc Đường Xuyên gãy giáo dưới tường thành của cứ điểm Lạc Lạp, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á mới may mắn còn dược. Hiện giờ cứ điểm Lạc Lạp đã bị quân Lam Vũ đánh hạ, Tô Lai Mạn đệ tứ dùng đầu gối cũng nghĩ ra được sẽ có hậu quả gì. Xem trên tin tức của báo chí đế quốc Đường Xuyên miêu tả, Dương Túc Phong tham lam háo sắc, so với Tiêu Ma Ha còn hèn hạ độc ác hơn cả trăm lần, với dạng tính cách này của y, nếu như y không đem cái quần cuối cùng của người Lỗ Ni lột mất, là tuyệt đối không chịu dừng tay.
Quả nhiên, khi tin tức cứ điểm Lạc Lạp thất thủ truyền tới Mông Địa Tạp La, cư dân của Mông Địa Tạp La lũ lượt bắt đầu di cư về nông thôn, để tránh chiến hỏa quân Lam Vũ sắp mang tới. Các đại thần của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á phản ứng đều tiên là dời đô, phản ứng thứ hai là nghị hòa, phản ứng thứ ba là đầu hàng. Thiên đô thì đã không có tác dụng quá lớn nữa, cho dù là thiên đô tới địa khu Thái Nam Cổ Nhĩ, quân Lam Vũ cũng theo sau kéo đến, huống chi nơi đó cách nước Lâu Lan quá gần. Đầu hàng ư, cái từ ngữ này thật khó nói ra khỏi miệng, người Lỗ Ni không thể bỏ thể diện xuống được, thanh danh của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ ở đại lục Y Vân vang vọng, uy chấn thiên hạ nhường nào, thà chết không thể khuất phục, sao có thể đầu hàng.
Về phần nghị hòa, thì đúng là một đề nghị không tệ, nhưng ai mà biết được, quan Lam Vũ muốn có được mục đích gì mới dừng tay? Bất quá, là sứ giả nghị hòa đại thân vụ chính bộ là Phân Lãng vẫn phải cố mà làm, bước lên con đường tới cảng Lỗ Đạt, ý đồ cứu vãn con thuyền Lỗ Ni Lợi Á sắp chìm.
Đối với liên minh chống quân Lam Vũ mà nói, cứ điểm Lạc Lạp thất thủ chắc chắn là một đả kích cực lớn. Cứ điểm Lạc Lạp thất thủ làm cho quân đội Lỗ Ni ở Tình Xuyên đạo phải rút quân về nước. Và thế là địa khu Tình Xuyên đạo chỉ còn lại quân đội của vương quốc Ương Già và vương quốc Cáp Lạp Lôi, còn cả phản quân Bành Việt cơ bản đã bị tiêu diệt. Với lực lượng của bọn họ, bất kể thế nào cũng khó chống lại được thế công mạnh mẽ của Phượng Thái Y quân Lam Vũ.
Bị ảnh hưởng của thắng lợi của chiến dịch Lão Hổ Câu và cuộc chiến cứ điểm Lạc Lạp, Phượng Thải Y gia tăng sức công kích lên rõ ràng, tiết tấu tiến công cũng rõ ràng được tăng nhanh. Tiến công vốn dựa theo biên chế cấp trung đoàn mà phát động, hiện giờ đã đổi thành cấp tiểu đoàn, lấy tiểu đoàn làm đơn vị đơn độc phát động tiến công, nàng đương nhiên là không muốn nhìn thấy sư đoàn 102 binh lực hùng hậu nhất ở trên chiến tích lại không thể bì được với hai huynh đệ bộ đội khác, càng không muốn nhìn thấy chiến tích của Lam Sở Yến và Khắc Lệ Tô Na áp đảo phía trên mình.
Đại tướng quân Khắc Lai Mỗ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, là tổng chi huy của tiền tuyến Lỗ Ni Lợi Á, là người tổ chức tối cao của Liên Minh chống quân Lam Vũ, nghe thấy tin tức cứ điểm Lạc Lạp thất thủ, gần như ngất ngay tại chỗ, may mà dùng sức bóp nát cốc thủy tinh trong tay hắn, làm mảnh thủy tinh đâm sâu vào lòng bàn tay của mình, để máu tươi nóng hổi từ trong tay mình nhỏ xuống, mới làm cho bản thân tiếp tục giữ được sự tỉnh táo.
Nhưng hắn vẫn phải phun ra một ngụm máu tươi, mới có thể giảm bớt được sự tuyệt vọng và phẫn nộ trong lòng. Cả chiến lược tác chiến của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, đều xây dựng trên sự chống đỡ của cứ điểm Lạc Lạp vững như tường đồng vách sắt. Không có cứ điểm Lạc Lạp yểm hộ, quân đội Lỗ Ni chiến đấu ở phía bắc đã hoàn toàn không còn ý nghĩa nữa. Quân Lam Vũ hoàn toàn có thể từ cứ điểm Lạc Lạp xuất phát, men theo địa khu Y Nhĩ Kim Hoắc, đánh bọc sườn cả Tình Xuyên đạo, đem tất cả lực lượng quân sự ở nơi đó quét sạch một mẻ lưới.
Hắn không thể tưởng tượng được, mười vạn đại quân trú thủ ở cứ điểm Lạc Lạp, trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi liền mất hết như vậy.
"Cho dù là mười vạn con lợn, quân Lam Vũ dù muốn giết sạch bọn chúng sợ rằng cũng phải cần thời gian mấy tháng chứ!" Dưới cơn phẫn nộ, Khắc Lai Mỗ nói không chọn lời, chửi mắng thậm tệ quan quân tình báo của mình, thậm chí còn nhỏ giọng nguyền rủa cái tên Tô Lai Mạn đệ tứ. Thác Mã Tư xưa nay tự cho mình là thanh cao, thích chỉ tay múa chân với người khác, nhưng thực tế ở trên mặt chỉ huy quân sự thì bất học vô thuật, để loại người như thế đi làm tư lệnh quan thủ bị, chỉ có cái óc lợn của Tô Lai Mạn đệ tứ mới nghĩ ra được.
Nhưng bất kể như thế nào, Khắc Lai Mỗ vẫn phải dọn dẹp tàn cục hiện nay. Kinh hoàng, phẫn nộ, tuyệt vọng đều là chuyện vô ích. Quân đội Lỗ Ni phải tức tốc đưa ra phản ứng, nếu không sẽ toàn quân bị diệt. Khắc Lai Mỗ thậm chí chẳng kịp tự mình thông tri cho những người có liên quan của vương quốc Ương Già và vương quốc Cáp Lai Mỗ, đã hạ lệnh rút quân ngay lập tức, hạ lệnh quân đội Lỗ Ni ở Tình Xuyên đạo dùng tốc độ nhanh nhất rút vệ địa khu Y Nhĩ Kim Hoắc. Khắc Lai Nhĩ hạ lệnh vứt bỏ tất cả vật tư không cần thiết, toàn quân trang bị gọn nhẹ hành quân. Sau khi hắn hạ lệnh, không tới một ngày, thì mệnh lệnh khẩn cấp tám trăm dặm của Tô Lai Mạn đệ tứ đã tới nơi, nội dung là giống y như vậy, đó chính là vứt bỏ Tình Xuyên đạo, đưa tất cả quân đội rút về trong nước.
"Con mẹ nó! Bành Vân Vĩ vô tình nhìn thấy quân đội Lỗ Ni rút lui một mình, tức giận chém một đao lên tảng đá lớn ở bên cạnh, lưỡi đao gẫy làm đôi.
Phụ thân của hắn, Bành Việt thì lẳng lặng rờ lên một thanh trùy thủ ngắn ngủi, khuôn mặt già nua chỉ có tư vị chua xót. Thanh hủy thủ này mỗi một tướng quân của đế quốc Đường Xuyên đều có, chính bộ lục quân đế quốc ban cho, là Bích Huyết kiếm trong truyền thuyết của nhân gian, chỗ dùng duy nhất của nó, là dùng để tự xử vào lúc mấu chốt nhất, để giữ sự trung trinh của mình. Mới ban đầu đúng là trở thành lời tán tụng của mọi người, rất nhiều tướng quân đế quốc Đường Xuyên trong nghịch cảnh đều dùng nó để làm trọn anh danh của mình, lưu truyền ngàn đời. Bất quá, cùng với việc quân đội đế quốc Đường Xuyên đại bại, gần như mọi người đều quên mất sự tồn tại của thanh trủy thủ này rồi.
Nếu như Bành Việt biết được kết quả ngày hôm nay, có lẽ lão sẽ có lựa chọn khác. Đáng tiếc, hiện giờ đã không còn cơ hội lựa họn lại nữa rồi, đã định sẵn ở tương lai không xa, thậm chí có khả năng là qua vài ngày nữa, sẽ bị người ta cắt xuống, sau đó dùng vôi bảo quản cho tốt, cuối cùng đưa tới kinh đô Ni Lạc Thần, cấp cho hoàng đế Đường Minh xem qua.
Biết được quân đội Lỗ Ni không từ mà biệt, tướng lĩnh quân đội Cáp Lạp Lôi hết sức căm phẫn, từng người một bừng bừng nổi giận. Tức giận trào dâng đã công khai chỉ trích quân đội Lỗ Ni tham sống sợ chết, không đáng làm bằng hữu, không nói tới đạo nghĩa, đồng thời thế sắt son tuyên bố vẫn muốn tiếp tục ra sức chiến đấu tới cùng với quân Lam Vũ.
Nhưng ở nơi riêng tư, Thác Tư Tháp Áo hồ nghi nói: "Tướng quân, chúng ta làm sao đây, còn đánh nhau với quân Lam Vũ nữa không?"
"Đồ ngu mới tiếp tục đánh với quân Lam Vũ! Chúng ta rút!" Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ không chút do dự nói.
Tối ngày hôm đó, theo sát đằng sau quân Lỗ Ni, quân đội Cáp Lạp Lôi cũng bắt đầu sải bước rút lui, rút liền một mạch ra khỏi Tình Xuyên đạo, tới tận khi tới vào trong biên giới nước mình, mới vất vả buông lơi bước chân. Tốc độ rút lui của bọn chúng nhanh tới mức làm các tướng lĩnh phản quân Bành Việt mắt mồm đờ đãn, xưa nay chưa từng ngờ rằng quân đội Cáp Lạp Lôi cũng có lúc thần tốc như thế. Chẳng những như thế, trong nước Cáp Lạp Lôi cũng ý thức được chuyện không ổn, sợ quân Lam Vũ đuổi theo tới nơi, quốc vương Ni Cổ Lạp Tư hạ lệnh tổng động viên toàn quốc, chiêu mộ ba mươi vạn tân binh, chuẩn bị vào lúc cần thiết thì quyết một trận tử chiến với quân Lam Vũ.
Xin chú ý, là "lúc cần thiết".
Cùng lúc Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ dẫn quân đội Cáp Lạp Lôi rút lui, Ni Cổ Lạp Tư cũng lặng lẽ phái đi sứ giả hòa đàm của mình.
"Đi hết rồi à? Vậy chúng ta cũng đi thôi." Tụ Phong tiếc nuối nói, nhìn nữ tế ti thần bí ở bên cạnh.
Cùng với việc quân đội Cáp Lạp Lôi và quân đội Lỗ Ni quyết đoán rút lui, hiện giờ địa khu Tình Xuyên đạo, chỉ còn có quân đội vương quốc Ương Già và phản quân Bành Việt. Nhưng từ khi chiến đấu bùng nổ tới nay, vương quốc Ương Già cứ lần cà lần cần không thực sự tham gia chiến đấu. Hiện giờ thì cây đổ bầy khỉ tan, mọi người đi hết rồi, lưu lại quân đội vương quốc Ương Già ở đây tựa hồ cũng chẳng phải là chuyện hay ho.
Nhưng nữ tế ti Da Trạch Bội Ti mặt vẫn không hề thay đổi.
Tụ Phong quyết đoán ra lệnh, đem quan liên lạc Bành Việt phái tới trói lên cây đại thụ, rồi hạ mệnh lệnh rút lui. Quân đội vương quốc Ương Già còn chưa thực sự bước vào chiến trường đã quay hết về đằng sau, cũng rút lui thần tốc. Khi bọn họ rút về nước, so với lúc tới nhanh hơn nhiều, dùng lời Phượng Thải Y mà nói đó chính là "Quy tâm tự tiễn, nhật nguyệt như phi, có thể hiểu được."
*** đại ý thôi không biết chuyển thơ cho hay là: khi trái tim hướng về nhà thì nó như mũi tên.
Gần như cùng lúc đó, quân khăn đỏ do đại tướng quân La Mai Ô của Ma Ni giáo cũng tách khỏi va chạm với trung đoàn 312 Thí Phong, Ngạo Linh của quân Lam Vũ, rút trở về phụ cận Cao Ninh phủ. Đồng thời, Tuyền Tu Hoằng một lần nữa phát tín hiếu cầu cứu với người Tây Mông, nguyện ý nhận thủ lĩnh người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa làm phụ thân, nhưng người Tây Mông vẫn không trả lời.
Phản quân Bành Việt không có quân đội ngoại quốc chi viện, như đứa bé mồ côi bị vứt bỏ vô tình trơ trọi một mình ở cả Tình Xuyên đạo to lớn, căn bản đã không còn nói gì tới sĩ khí và sức chiến đấu nữa rồi. Dưới sự đả kích liên tục của quân Lam Vũ, rất nhanh tan thành khói bụi, toàn quân bị diệt. Cuối tháng chín, ở phụ cận Phụ Ninh phủ, Bành Viêt bị bao vậy, cuối cùng tự sát thân vong. Một ngày sau ở Y Ninh phủ, Bành Vân Vĩ chết trong loạn quân, quân đội Bành Việt còn sót lại thì tan đàn sẻ nghé, không bao giờ xuất hiện dựng lại được nữa.
Ngày 1 tháng 10 năm 1729, phủ đại đô đốc địa khu Mỹ La chính thức phát ra thông báo, tuyên bố thu phục cả địa khu Tình Xuyên đạo.
Ngày hôm đó, vừa vặn là ngày Mễ Nặc Tư Lương Cách tới được kinh đô Ni Lạc Thần.
Ngày hôm đó cũng là sinh nhật hai mươi tuổi của thập tứ công chúa điện hạ của đế quốc Đường xuyên.
Trước ngày hôm đó, hoàng đế đế quốc Đường Xuyên đã công khai tuyên bố, sẽ quyết định hôn sự của thập tứ công chúa vào ngày hôm đó.
Kinh đô Ni Lạc Thần, tòa thành thị cổ xưa này sẽ có câu chuyện thú vị gì sắp xảy ra đây?
/769
|