Biển Gia Lặc Tân.
Biển Gia Lặc Tân trong bóng đêm, mưa lớn mịt mù, nhìn không thấy bờ, sóng biển cuộn trào nhấp nhô không ngừng, thi thoảng lại sô vào nhau tạo ra bọt nước trắng xóa. Bóng đêm đen tối và nước mưa lóng lánh đan xen nhau giữa trời và biển. Trên mặt biển thỉnh thoảng lại đột nhiên lóe lên ánh sáng yếu ớt, đó chính là dấu vết của cá phát sáng chỉ riêng biển Gia Lặc Tân mới có, loại cá này rất ít xuất hiện ở trên mặt biển, nhưng khi xuất hiện thường thường làm cho người ta cảm thấy được có sự tồn tại của quỷ quái. Bởi vì loại ánh sáng đó thực sự là quái dị hết sức, rất dễ làm người ta sinh ra ảo giác.
Ở trong bóng đêm, một chiếc Long Nha chiến hạm lặng lẽ xuất hiện ở trên mặt biển, không chút tiếng động. Mau chóng lướt qua trên sóng biển cuồn cuộn, trên chiếc Long Nha chiến hạm cũng không có chút ánh đèn nào, cánh buồm cũng màu đen xì xì, giống như một bóng ma đột nhiên tới nơi, trong chớp mắt từ địa ngục xông ra trên mặt biển.
Những giọt nước mưa lớn như hạt đầu rơi ào ào trên boong thuyền của Long Nha chiến hạm, phát ra những tiếng vang vọng không dứt. Nước mưa giao hội vào nhau ở trên boong thuyền, hình thành từng dòng suối nhỏ, chảy xuống hai bên boong thuyền trong lúc chiến hạm không ngừng nghiêng ngả, từ trên cao rơi xuống mặt biển, bắn lên bọt nước long lanh, hoặc là chầm chậm tụ thành một cái vũng nước nhỏ ở giữa boong thuyền, mau chóng tràn qua bốn phía, tới tận khi tràn tới bên mép của boong thuyền, thuận theo mạn thuyền bên cạnh boong thuyền, chầm chậm chạy vào biển lớn.
Gió trên mặt biển rất nhỏ, thế nhưng songs biển rất lớn, Long Nha chiến hạm rung lắc trong sóng biển tương đối dữ dội. Biển Gia Lặc Tân là điển hình của hải dương có khí hậu ác liệt nhất. Bình thường không gió sóng cũng cao ba thước, có gió thì càng khủng khiếp. Sóng biển cuộn trào và mưa lớn như trút làm người ta cảm thấ được sự không tầm thường của biển Gia Lặc Tân. Cảm giác được nơi này vĩnh viễn hung hiểm và sâu thẳm. Nơi này vĩnh viễn đều là phần mộ của các nhà hàng hải, dù là thuyền trưởng có kinh nghiệm nhất, cũng không dám đảo bảo bản thân mỗi lần đầu có thể thuận lợi vượt qua biển Gia Lạc Tân.
Vào thời đại hải tặc Âu Ca còn chưa hoành hành, tổn thất chiến hạm của hạm đội Bắc Hải đế quốc Đường Xuyên vì tai nạn mà tạo thành, còn lớn hơn cả tổn thất so với trong chiến đấu. Thậm chí có hai tư lệnh quan đều bởi vì sóng gió quá lớn làm cho chiến hạm lật úp mà ngộ nạn. So sánh với biển San Hô yên tĩnh ở phía nam đế quốc Đường Xuyên, tính khí của biển Gia Lặc Tân thực sự quá nóng nảy, quả phức tạp hay thay đổi, làm người ta nhìn mà phát sợ.
Khí hậu lạnh lẽo hay thay đổi đã tạo ra sự cô tịch của biển Gia Lặc Tân, cũng tạo ra ảo mộng khó lường của Gia Lạc Tân. Đồng thời cũng khơi lên quyết tâm chinh phục nó của các nhà hàng hải. Từ khi nhân loại có sử tới nay, đã cùng biển Gia Lặc Tân quyết đấu chưa từng dừng lại. Cho tới tận ngày hôm nay vẫn còn vô số nhân loại, tung hoành ngang dọc khắp biển Gia Lặc Tân sóng cả cuộn trào, bao gồm cả hải tặc Ca Âu hung tàn trong đó.
Mặc dù không có gió, nhưng sóng biển sục sôi vẫn làm cho Long Nha chiến hạm chòng chènh lên xuống không ngừng, cột buồm được gia cố đặc biệt cũng trong sự rung lắc liên tục phát ra nhưng tiếng ma sát kẽo kẹt trầm thấp. Từ khi xuất phát tới nay, đã trải qua thời gian nửa tháng, trong thời gian nửa tháng này, cái cột buồm đó chưa từng ngừng lắc lư, chẳng lẽ nó sắp không còn chịu đựng nổi nữa, muôn đổ xuống rồi.
Tất cả những thứ dấu hiệu có liên quan tới quân Lam Vũ trên chiếc Long Nha chiến hạm này đều đã tạm thời bị xóa bỏ, bao gồm cả cờ sưu thứu trên đỉnh cột buồm, còn cả số hiệu ở bên mạn thuyền, tới ngay cả cánh buồm vốn trắng muốt cũng bị sơn thành màu đen. Nếu như ở bên trên mà vẽ thêm một cái đầu lâu nữa thì thực sự không có gì khác với thuyền của hải tặc Ca Âu nữa, ít nhất là nhìn bề ngoài thì không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Do mưa quá lớn, ở bên trong khoang điều khiển của Long Nha chiến hạm khắp nơi đều là nước mưa chảy. Do nhau câu sản xuất số lượng lớn, vì theo đuổi tốc độ và số lượng, trong quá trình đóng Long Nha chiến hạm, rất nhiều chi tiết nhỏ bị bỏ qua, ví như là phương diện đề phòng nước mưa từ trên sàn tàu thấm vào, đúng là đều làm rất tệ. Thường thường bên ngoài mưa lớn, thì bên trong mưa nhỏ, tới ngủ cũng không được yên thân. Bất quá cùng với thời gian trôi đi, các chiến sĩ hải quân của quân Lam Vũ cũng đều quen rồi, dù sao, so với dột nước khi mưa xuống thì giành thắng lợi khi đánh trận mới là quan trọng nhất.
Hạm trưởng của Long Nha chiến hạm số 714 Cận Tài đang chuyên tâm điều khiển bánh lái, không chế phương hướng tiến lên của chiếc thuyền, sắc mặt tỏ ra vô cùng cẩn thận và vững vàng. Do bị sóng biển rung lắc, Long Nha chiến hạm ở trong sóng biển khi thì bị ném lên thật cao, khi lại tựa như muốn cắm thật sâu vào trong biển, rất dễ bị lệch khỏi phương hướng. Ở trên chiếc chiến hạm này, trừ hắn ta và Đại Phó ra, không còn ai có thể khống chế chiến hạm dưới tình huống này được nữa. Đại Phó vừa mới điều khiển hơn mười bốn tiếng đồng hồ, hiện giờ đi nghỉ ngơi rồi, trách nhiệm giữ lái tự nhiên là để lại trên người hắn.
Kỳ thực, Cận Tài đã vô cùng quen thuộc với biển Gia Lặc Tân rồi, hắn ở trong khu hải vực phức tạp hay thay đổi này chiến đấu sinh hoạt đã có thời gian gần mười năm. Từ một thiếu niên ngây thơ chẳng biết môt cái gì, bởi vì cuộc sống gia đình khốn khó mà đành phải gia nhập hạm đội biển bắc của đế quốc Đường Xuyên, trở thành một lính thủy đẳng cấp thấp nhất chuyên môn phụ trách quét doạn sàn thuyền, biến thành hạm trưởng tết ria mép như ngày nay, trong quá trình đó đã chịu bao nhiêu sóng gió phong ba, đã chịu bao nhiêu khảo nghiệm của biển Gia Lặc Tân nóng tính, hắn đã không còn đếm rõ được nữa rồi, hắn chỉ loáng thoáng cảm thấy, vận mệnh của hắn đã không thể chia tách biển Gia Lặc Tân được nữa.
Cũng giống như một thời gian trước hạm đội Biển Bắc của đế quốc Đường Xuyên bị tiêu diệt, chiến hạm tổn thất hết sạch, nhân viên đại bộ phận bị nghỉ việc. Hắn cũng trong danh sách nghỉ việc, khi hắn đang muốn thu thập hành lý, mang theo tâm tình tiếc nuối vô cùng rời khỏi căn cứ hải quân thì một phong thư mời do chính Đặc Lan Khắc Tư ký tên lặng lẽ được đưa tới trước văn kiện của hắn. Khi hắn biết được Đặc Lan Khắc Tư chính là con trai của thượng cấp cũ thiếu tướng hải quân Đặc Mạt Khắc, liền gần như không cần suy nghĩ liền chấp nhận lời mời gia nhập hải quân Lam Vũ. Vì thế vận mệnh của hắn lại quân trở lại trong biển Gia Lặc Tân ầm ầm sóng cả.
Đặc Lan Khắc Tư làm quan tư lệnh của hạm đội thứ bảy hải quân quân Lam Vũ, đem bộ hạ khi xưa của phụ thân hắn thiếu tướng hải quân Đặc Khắc Mạt gần như là bị hắn móc hết ra, bao gồm cả hơn mười hạm trưởng ưu tú nhất. Là một trong số hạm trưởng ưu tú nhất của hạm đội Bắc Hải đã bị diệt vong, sau khi Cận Tài gia nhập hải quân Lam Vũ, cảm nhận được không khí cạnh tranh và đấu tranh chưa từng có ở nơi này. Tựa hồ như trở về thời thiếu niên ngông cuồng, hắn thích sự linh hoạt và phiêu diêu của Long Nha chiến hạm, hắn thích tốc độ như bay của nó. Không một chút do dự, hắn trở thành hạm trưởng Long Nha chiến hạm thứ nhất của hạm đội Biển Bắc quân Lam Vũ, hạm trưởng của Long Nha chiến hạm đeo số 714.
Mặc dù hắn đã chính chiến ở trên mặt biển Gia Lặc Tân sóng lớn mãnh liệt này đã mười năm rồi. Nhưng đối với lần viễn chinh bí mật cự ly dài này, Cận Tài vẫn cảm thấy được áp lực trên vai vô cùng nặng nề. Đây không phải là nhiệm vụ tác chiến bình thường, mà là một lần hành động tác chiến vô cùng phức tạp ở cường độ cao. Việc hắn phải làm, không chỉ đơn giản là chiến đấu, mà quan trọng hơn nữa là phải tùy cơ ứng biến và xem xét thời thế, hắn phải căn cứ vào trí tuệ và kinh nghiệm của mình, để phụ trách kế hoạch hành động lần này.
Dạng hành động này, cho dù là đối với hạm trưởng dồi dào kinh nghiệm ưu tú như Cận Tài mà nói, cũng là chưa từng có. Thực tế thì, đâu chỉ có mỗi một mình Cận Tài ở trên chiếc Long nha chiến hạm này mới cảm thấy trọng trách nặng nề, mà bao gồm cả hai thủy thủ đứng ở trên đỉnh cột buồm cao vút chuyên tâm phụ trách quan sát, bọn họ cũng có thể cảm thấy không khí không tầm thường của lần hành động này, đây tuyệt đối là một lần hành động bí mật trước nay chưa từng có.
Dựa theo thông lệ, ở trên Long Nha chiến hạm bình thường đều chỉ có một chòi quan sát chấp hành nhiệm vụ, phụ trách báo động tình hình trên mặt biển xung quanh. Nhưng, ở trong lần đi xa này, Cận Tài luôn an bài hai chòi quan sát cùng lúc trực ban, để tránh phát sinh ra bất trắc. Biển Gia Lặc Tân hiện này, đã hoàn toàn là thiên hạ của hải tặc Ca Âu, trước khi chính thức nghênh chiến và đánh tan hải tặc Ca Âu, quân Lam Vũ ở biển Gia Lăc Tần còn chưa có quyền phát ngôn. Mà lần hành động này, cũng phải hết sức thận trọng tránh khỏi sự quấy nhiễu của hải tặc Ca Âu.
Chòi quan sát chuyên tâm nâng cao kính viến vọng, cẩn thận quan sát tình huống mặt biển xung quanh. Cơn mưa như trút nước dần dần tạnh rồi, nhưng trên mặt biển mênh mông vẫn sóng cuộn lên xuống, ánh bạc chơm chớp, nhìn không thấy chút tình báo có giá trị nào. Do lần đi biển này đều là men theo tuyến bờ biển lặng lẽ tiến lên, cho nên trọng điểm quan sát của bọn họ cũng ở tại phương bắc. Thế nhưng dọc cả đường đi, phương bắc đều không xuất hiện bất kỳ tình hình gì của địch.
Thỉnh thoảng, bọn họ cũng ngẫu nhiên cúi đầu nhìn xuống phía dưới cột buồm, nhìn người thanh niên quan quân đứng sừng sững ở dưới cột buồm, thẳng đứng giống như một cây lao. Người trên boong thuyền tựa hồ đều nhỏ đi một bậc, nhưng tất cả thuộc về người thanh niên quan quân này bọn họ đều có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Đây là một quan quân thiếu tá của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Vị quan quân thiếu tá này mặc đồ ngụy trang màu xám của hải quân lục chiến đội, trông kiên cường vững trãi, hiên ngang đứng thẳng, nhưng có một chút xíu khác biệt với đồng phục ngụy trang của hải quân lục chiến đội binh thường. Bên trên đồ ngụy trang mà hắn mặc không hề có bất kỳ tiêu chí nào, chỉ có phù hiệu là hai cây loan đao giao nhau. Hơn nữa trên đồ ngụy trang của hắn, túi đựng trang bị cùng nhiều hơn so với đồ ngụy trang của hải quân lục chiến đội bình thường nhiều. Từ trên cao nhìn xuống, bọn họ có thể nhìn thấy súng lục Mạt Lai Đức và dao găm bên trong túi của quan quân thiếu tá, còn có cả thuốc nổ dẻo trông như bánh bích quy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mặc dù vị quan quân thiếu tá này chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó, mắt nhìn về phương hướng phía bắc, không có động tác và hành động nào, nhưng hai chòi quan sát ở trên đỉnh cột buồm vẫn có thể cảm thấy được rõ ràng sát khí đằng đằng và áp lực cực lớn do hắn phát tác ra. Đây là một loại cảm giác tự nhiên mà có, thậm chí còn không cần chuyên môn thi triển, đã lộ ra rồi.
Ở bên cạnh vị quan quân thiếu tá hải quân lục chiến đội này, còn có một quan quân thượng úy hải quân lục chiến đội khác cũng đang đứng thẳng như một cây lao. Sắc mặt hắn tỏ ra vô cùng lãnh đạm, giống như nhìn ai cũng không hề vừa mắt, cùng ai cũng có thù oán. Tay của hắn vắt chéo sau lưng, không hề nhúc nhích, dù cho boong thuyền có lắc lư như thế nào, hắn cũng không hề động đầy, giống như một bức tượng đồng đúc trên boong thuyền vậy.
Khi mỗi lần nhìn thấy hai quan quân hải quân lục chiến đội này, hai lính quan sát đều lộ ra vẻ hâm mộ, đồng thời cũng cảm giác được một chút sợ hải. Bọn họ hâm mộ mũ sắt màu xám mà họ đội trên đầu, còn cả cả súng tiểu liên hỏa lực mãnh liệt và đôi giày lính bền chắc bên trên có bày ra hình hai thanh đao đan chéo nhau, thậm chí còn cả vành mũ mềm của bọn họ nữa, nhưng thứ này đều vô cùng độc đáo.
Thế nhưng, bọn họ cũng biết rằng, muốn có được một thân trang bị như thế, là chuyện chẳng phải dễ dàng. Đó đều là dùng máu và mồ hôi thậm chí là cả sinh mạng của bản thân mới có thể đổi lấy được. Hơn nữa, cho dù là dùng cả sinh mạng của mình, cũng không nhất định đổi được một thân trang bị như thế. Ở bên trong các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội, vì gia nhập đơn vị bộ đội thần bí này, rất nhiều người đều đem mình huấn luyện như biến thái vậy, nhưng khi khảo hạch thì thường thường vẫn không đạt được yêu cầu của bọn họ.
Hai người quan quân này, mặc dù thuộc về hải quân lục chiến đội, nhưng lại có khác biệt rất lớn với hải quân lục chiến đội bình thường. Bọn họ là tinh anh trong tinh anh, cao thủ trong cao thủ của hải quân lục chiến độ. Bọn họ là bộ đội tác chiến đặc chủng của trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội, ngoại hiệu gọi là đội đột kích Bạo Hùng. Đội đột kích Bạo Hùng lấy động tác nhanh mà mãnh liệt, tác chiến mau lẹ, thế công mạnh mẽ mà nổi danh.
Trên thực tế, đội đột kích Bạo hùng không phải là tên gọi thực sự của đơn vị bộ đội này, về phần tên gọi thực sự của nó, không một ai biết được. Nguồn gốc của cái tên Bạo Hùng, chính là bởi vì một hôm nào đó có hai đám quan binh của hải quân lục chiến đội uống rượu trong quán bar ở cảng Mễ Luân, không biết vì sao gây nên bất hòa, hai bên tranh chấp, cuối cùng là ra tay đánh nhau, kết quả là phe nhân số chỉ có bốn người đánh cho phe có hơn ba mươi người bầm dập, khi hiến binh chạy tới hiện trường, phát hiện ra thương binh nằm ở trên hiện trường toàn bộ đều bị bẻ gẫy tay chân, căn bản không thể động đậy được.
Có thương binh trong lúc rên rỉ nói: "Bọn chúng giống như gấu chó nổi điên vậy…"
Bởi thế từ sau đó liền có danh xưng Bạo Hùng.
Mà tin tức liên quan tới đội đột kích Bạo Hùng cũng bắt đầu truyền khắp cả hạm đội thứ bảy. Ở trong lời đồn, mỗi một đội viên của đội đột kích bạo hùng, đều là hảo hán có thể một chọi mười, là tinh anh trong tinh anh, cao thủ trong cao thủ. Bọn họ cách biệt với đời, đối xử tàn nhẫn với bản thân, cũng đối xử tàn nhẫn với quân địch, cọn họ đồng nghĩa với tự thần, là sứ giả của địa ngục.
Người quan quân thiếu ta hải quân lục chiến đội này, chính là quan chỉ huy của đội đột kích Bạo Hùng, Lâm Từ Luật.
Lời đồn liên quan tới Lâm Từ Luật, sớm đã truyền đi bên trong trung đoàn thứ tứ hải quân lục chiến đội, thậm chí cả hạm đội thứ bảy cũng nghe được. Ở trên một loại mức độ nào đó, lời đồn đại liên quan tới Lâm Từ Luật so với sự tích cá nhân của quan tư lệnh Đặc Lan Khắc Tư của hạm đội thứ bảy còn thu hút người ta hơn nhiều, nhất là những binh sĩ có chí tham gia bộ đội đặc chủng, thì dường như đã coi Lâm Từ Luật thành hình tượng, nằm mơ cũng mơ có một ngày có thể làm bộ hạ của Lâm Từ Luyện.
Lâm Từ Luyệt tuyệt đối là một cựu binh, từ ngày đầu tiên quân Lam Vũ được thành lập đã mặc lên quân phục của quân Lam Vũ, sau ngày đó một mực chinh chiến, từ địa khu Mỹ Ni Tư, tới Cách Lai Mỹ, tới Tháp Lâm, tới Mễ Á Lôi, gần như mỗi một chiến trường của quân Lam Vũ đều lưu lại bóng dáng của hắn. Thế nhưng hắn lại là một cựu binh trầm lặng nhất, vì nhu cầu tác chiến, hắn thường xuyên phải tiến vào hậu phương địch, lặng lẽ chấp hành nhiệm vụ không thể cho người ta biết. Cho dù tới bây giờ, rất nhiều chiến dịch hắn tham gia, những phần có liên quan đến hắn đều bị xóa sạch trên chiến báo, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Hiện giờ hắn suất lĩnh, chính là một đơn vị tồn tại thực sự, nhưng xưa nay chưa từng xuất hiện trên danh sách biên chế chiến đấu của quân Lam Vũ, kinh phí của bọn họ, cũng là lấy danh nghĩa kinh phí đặc biệt của hạm đội thứ bảy trực tiếp chi dùng. Cho dù món kinh phí này vô cùng lớn, hơn nữa hướng đi đặc biệt, nhưng Dương Túc Phong không hỏi qua, Đặc Lan Khắc Tư không hỏi qua, chủ nhiệm Tài Băng Tiêu của tài chính và dự toán ủy viên hội cũng không hỏi qua, thỉnh thoảng có người đề cập tới vấn đề này, nhưng cũng rất nhanh bị lãnh đạo thượng cấp ám chỉ không thể truy xét.
Nhưng lời đồn đại hấp dẫn người ta nhất liên quan tới Từ Lâm Luật, không phải là bộ đội thân bí mà hắn suất lĩnh, cũng không phải là những đội viên Bạo Hùng hung tàn, mà là thủ pháp xử sự xưa này chưa từng lưu lại người sống của hắn, bộ đội mà hắn suất lĩnh, nam chính bắc chiến, chiến quả huy hoàng, nhưng xưa nay không có tù binh. Mỗi năm kẻ địch bị bọn họ giết chết đều tới hàng trăm hàng nghìn, nhưng chưa từng có một người sống. Có người nói Lâm Từ Luật ghét nhất nhìn thấy người không có khí cốt, cho nên đối xử với tù binh luôn khinh bỉ hạ lệnh bắn chết. Cũng có người nói, Lâm Từ Luật bẩm sinh có khuynh hướng ngược đãi, thích ngược đãi bản thân, thích ngược đãi người khác, bất quá thích hơn cả vẫn là ngược đãi tù binh, hắn sẽ đem mỗi một tù binh dùng các thủ pháp khá nhau ngược đãi cho tới chết.
Có người còn nói y như có thật, sở dĩ cao tầng quân Lam Vũ cũng phải che dấu công tích chiến đấu của Lâm Từ Luật, là bời vì hành vi ngược đãi tù binh của Lâm Từ Luật thực sự không thể đưa ra ngoài, một khi sự tình bị bại lộ, sẽ làm cho dân chúng đia khu Mỹ Ni Tư cảm giác ghê tởm cực lớn, bởi người hắn ngược đãi, đã không còn chỉ là kẻ địch, mà là cả nhân loại.
Lâm Từ Luật đương nhiên cũng biết những lời đồn đại nhảm nhí này tồn tại, nhưng hắn chỉ cười mà thôi. Trên thực tế, đây chẳng phải là lời đồn cũng chẳng phải là tin vịt, tất cả những điều đó, đều là sự thực, nhưng căn nguyên của tất cả, không phải là sự lãnh khốc vô tình của Từ Lâm Luật, cũng không phải hắn thích giết người như ngóe, mà là nhu cầu của tác chiến. Bội đội mà hắn chỉ huy trước kia, cơ bản đều là mũi nhọn của bộ đội sở tại, luôn xuất kích đầu tiên, bình thường nhiệm vụ chấp hành đều là bọc sườn thọc hậu. Mà trong quá trình đánh tập kích bọc hậu, hắn đương nhiên không thể mang theo tù binh, cho nên phải giết sạch không chút lưu tình.
Tới sau này, nhiệm vụ mà đội đột kích Bạo Hùng chấp hành lại càng thêm thần bí, cũng càng thêm không thể áp dụng những thủ đoàn bình thường, vì lấy được khẩu cung của tù binh, bọn họ phải sử dụng biện pháp tàn khốc, thậm chí đem tù binh ngược đãi tới chết. Đây là những chuyện thường có, nhưng tất cả những điều đó đều là nhu cầu của chiến tranh, cũng là Dương Túc Phong ngầm cho phép. Dương Túc Phong thậm chí căn cứ vào một số kiến thức y học hiện đại, chỉ ra mấy nhược điểm của nhân loại khi thẩm vấn tù binh có thể lợi dụng, làm cho trình độ ngược đãi tù binh của Bạo Hùng càng thêm một bậc.
Dần dà lâu ngày loại nhu cầu tác chiến này lại trở thành hành vi cá nhân của Từ Lâm Luật, cũng khiến cho lời đồn liên quan tớ hắn có thêm phần kính sợ và thần bí. Còn đội đột kích Bạo Hùng do hắn xuất lĩnh, trong trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội cũng vô cùng thần bí, trừ quan tư lệnh Đặc Lan Khắc Tư của hạm đội thứ bảy và đoàn trường Hoàn Nhan Phi Ưng của trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội ra, không còn ai biết được tình hình chi tiết của bọn họ nữa.
Mưa như trút nước xối lên người của hai quan chỉ huy đội đột kích Bạo Hùng, nhưng hai người đều không có có cảm giác gì cả, bọn họ sớm đã quen với loại thời tiết mưa gió như thế này rồi. Khi huấn luyện tàn khốc được tiến hành trong rừng cây của vương quốc Mễ Á Lôi, bọn họ đã chịu sự khảo nghiệm của ba tháng trời cuồng phong bạo vũ, khi từ trong mảnh rừng đó đi ra, da dẻ của mỗi một đội viên đều trắng bềnh bệch, đó đều là dấu vết do ngâm nước mưa quá độ.
Mưa lớn dần dần dừng lại một chút, nước mưa ở trên sàn thuyền cũng ngày càng ít, tựa hồ như cảm thụ được cơn mưa lớn sắp ngừng. Sóng biển cũng dần lặng xuống, khi Long Nha chiến hạm tiến tới đã không còn chòng chành lắm nữa, tỏ ra vững vàng hơn vừa rồi nhiều. người điều khiển buồm cũng biết thời cơ kéo cánh buồm ra, tăng thêm tốc độ tiến tới.
Cận Tài từ trong khoang điều khiển đi ra, day day mắt trên boong thuyền, để thích ứng với thay đổi ánh sáng, mới nhìn thấy hai người quan quân hải quân lục chiến dội đứng dưới cột buồm, vì thế nhấc chân đi tới. Sau trận mưa lớn sàn thuyến hết sức trơn trượt, nhưng Cận Tai bước chân như bay, nhanh chóng tới được trước mặt của hai quan quân kia.
Lâm Tử Luật cũng không quay đầu lại, chuyên chú nâng kính viễn vọng của mình, uể oải nói: "Tình hình có biến hóa gì không?"
Cận Tài vân vê ngón tay đau nhức của mình, dùng sức giật một cái, bình thản nói: "Không có."
Ngón tay hắn bởi vì thời gian dài chịu sự khảo nghiệm của tuyết vũ phong sương trong khí hậu ác liệt biển Gia Lặc Tân, có một số giây thần kinh cảm giác đau đã mất đi công năng, có khi do dù ra sức đập thật mạnh lên lan can, cũng sẽ chẳng cảm thấy đau đớn. Đầu gối của hắn cũng đang đau đớn dữ dội, bời vì sinh hoạt dài ngày trên biển, nhất là biển Gia Lặc Tân ẩm ướt lạnh lẽo, nguyên quan binh hạm đội Bắc Hải đế quốc Đường Xuyên gần như mỗi người đều mắc bệnh phong thấp viêm khớp. Cận Tài cũng chẳng ngoại lệ, thời gian phong thấp viêm khớp đã dày vò hắn đã có tới bảy tám năm rồi.
Lặng lẽ chịu đừng từng cơn đâu như đâm vào tận tim truyền tới từ cái đầu gối, Cận Tài nhìn quan quân thượng úy lãnh đạm bên cạnh, quan tâm hỏi: "Thế nào rồi? Các huynh đệ của ngươi còn có thể ngủ được đấy chứ? Đám con hoang của xưởng đóng thuyền chỉ quan tâm tới tốc độ, căn bản không để ý tới chất lượng, sàn thuyền của mỗi chiếc chiến hạm đều lọt nước như vậy đấy…"
Viên quan quân thượng úy hừ lạnh đáp: "Chúng tôi dù là nằm trên mũi đao cũng có thể ngủ được."
Cận Tài len lén thè lưỡi ra, không nói chuyện nữa.
Người ta thường nói đội viên của đội đột kích Bạo Hùng không dễ sống chung, xem ra đúng là như vậy. Đồn rằng những tên gia hỏa này bá đạo nhất hải quân lục chiến đội, chẳng những đối đãi hung tàn với kẻ địch, mà đối đãi với chính bản thân mình cũng hung tàn. Trừ người trong nội bộ bọn họ ra, không một ai được bọn họ để vào trong mắt, dùng những lời như cuồng vọng tự đại, coi trời bằng vung hình dung những tên gia hỏa này đúng là không quá đáng.
Từ cảng Mễ Luân xuất phát cho tới nay, đội viên đội đột kích Bạo Hùng luôn ở trong vị trí vô cùng đọc lập ở trên chiến hạm. Không gian độc lập thuộc về bản thân bọn họ, Cận Tài và các thủy thủ thuộc hạ đều không dám tiếp cận quá gần bọn họ, cũng không muốn tiếp cận bọn họ. Điều này dĩ nhiên là do nhu cầu của bảo mật và mệnh lệnh, nhưng quan trọng nhất vẫn là loại thái độ cự tuyệt người từ ngàn dặm của các Bạo Hùng thể hiện ra. Ngẫu nhiên gặp phải một hai đội viên của đội đột kích Bạo Hùng, nhìn thấy bộ dạng như hung thần ác sát của bọn họ, vẫn làm người ta không khỏi rùng mình.
Nói ra thì Cận Tại đúng là còn có chút không phục, đám thủy thủ thuộc hạ của hắn cũng là những nhân vật kiêu dũng. Có gan liều mạng với hải tặc Ca Âu ở biển Gia Lặc Tân, đều không phải là nhân vật bình thường, cho dù có ra tay chặt đứt đầu bọn họ, thì bọn họ cũng không cau mày lấy một cái. Nhưng chẳng biết là vì sao khi gặp phải đội viên của đội đột kích Bạo Hùng, vẫn bị sát khí lăng lệ và bá khí cường đại của đối phương chấn nhiếp. Có lẽ, điều này chính là sự khác biệt do không tự tay giết người.
Thủ hạ của Cận Tài, cho dù có hung hãn hơn, thì đó cũng chỉ là sát thương kẻ địch ở cự ly xa, còn chưa từng mặt đối mặt chém giết cùng kẻ địch. Nhưng các huynh đệ của Bạo Hùng thì không giống như vậy, nghe nói mỗi tên đều là gia hỏa thủ đoạn ác đốc giết người như ngóe, giết người không chớp mắt. Trong lời đồn đại, chuyện bọn họ thích làm nhất, không phải là đem kẻ địch giết chết một cách gọn ghẽ, mà là xé đôi kẻ địch làm hai nửa, nếu như ai có thể làm kẻ địch chết tàn khốc nhất, như vậy phân lượng của người đó ở trong lòng người khác hiển nhiên nặng lên gấp bội.
Lâm Từ Luật phất tay, để viên quan quân thượng úy lãnh đạm không thân thiện kia rời đi, rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Cận Tài, vỗ vỗ lên bả vai Cận Tài, thành khẩn nói: "Các huynh đệ của tôi đều như thế đấy, người không hiểu họ đều cảm thấy bọn họ tính khí cổ quái. Bọn họ chính là như vậy, chỉ tin tưởng người trong nội bộ của mình, trừ người của mình ra, những người khác đều là kẻ địch. Ngài đừng nên để trong lòng. Trên đường đi vất vả cho các vị rồi, kỹ thuật hàng hải của các vị đúng là cao siêu, tôi rất ít khi nhìn thấy hạm trưởng ưu tú như ngài, thật đấy."
Cận Tài gạt tay hắn ra, chậm rãi nói: "Những lời này để lúc trở về hãy nói đi, tốt nhất là nói trước mặt quan tư lệnh. Nói ở cái chỗ này thì có tác dụng chó gì, còn không bằng giấy trắng mực đen viến thư biểu dương cho ta. Ngươi nợ ta hai mươi kim tệ còn chưa trả đấy, dù sao ta cũng chẳng thể để ngươi rơi vào trong đại hải, nếu không ta tìm ngươi trả nợ như thế nào? Ngươi nói đúng không?"
Lâm Tự Luật cười ha hả, đưa tay ra lại muốn vỗ vai Cận Tài, nhưng tay dừng ở trên lưng chừng không, không vỗ xuống, cười nói: "Mẹ nó, ta rất là hoài nghi có phải là ngươi giở trò hay không, làm sao có thể liên tục thắng ta sáu ván chứ, bài xì-phé trên thuyền của ngươi khẳng định đã bị đụng tay đụng chân…"
/769
|