Đèn pin của Đao Vô Phong bị đánh văng, trong cửa động tực thì trở nên đen ngòm, hắn có thể nghe thấy tiếng thở phì phò và bởi vì không chịu nổi đau đớn mà phát ra tiếng rên ở chỗ cách trước mặt hắn không tới ba mét. Kẻ địch của hắn nhiều lần muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu, thế nhưng cú đá này của Đao Vô Phong thực sự là quá ác độc, đúng là rất có được tinh túy ngoan độc của Dương Túc Phong, mũi dày lính có gắn tấm thép đá vào đầu gối của đối phương, đối phương không vỡ xương tàn phế đã coi như là may mắn rồi.
Bất thình lình có mấy luồng ánh sáng chiếu lên, nhưng đều là Đồ Đầu Châu dẫn người bật đèn pin tiến tới, đằng sau còn có sau bảy chiến sĩ đi theo, trong tay đều cầm toàn bộ là súng tiểu liên, còn trong tầm nhìn của đèn pin, ở một góc khác của hang động, phát hiện ra hơn bốn mươi quan quân của quân cấm vệ, đại đa số bọn chúng đều là quan quân cấp thấp, trong tay cầm Viên Nguyệt loan đao, phía sau bọn chúng còn có hơn một trăm thương binh. Bởi vì ở trong bóng tối nên nhất thời không thích ứng được với ánh sáng của đèn pin, bọn chúng đều không tự chủ được đưa tay ra che mắt của mình.
Trong luồng sáng của đèn pin, Đao Vỗ Phong đã nhìn thấy rõ ràng, kẻ vừa ám toán đằng sau lưng mình, chính là một quan quân quân cấm vệ Lỗ Ni chừng ba mươi tuổi, trên tay còn cầm một thanh Viên Nguyên loan đao thông dụng của quân đội, nhưng lưỡi đao đã bị uốn cong một cách nghiêm trọng, song bên trên chẳng có chút dấu vết nào, chẳng biết làm sao mà bị vậy, có lẽ là trong bóng tối chém lung tung phải vách tường. Hiển nhiên là bọn chúng không phải là những kẻ bảo vệ vốn có ở trong mê cung, mà là lâm thời rút lui vào, cũng không quen thuộc mê cung dưới lòng đất.
"Buông vũ khí xuống." Đao Vô Phong sửa sang lại quân trang, vỗ đi bụi đất đầy người, lạnh lùng quát.
Đồ Đấu Châu thì chẳng thèm nói năng, trong ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc vô tình, nâng nóng súng lên muốn bắn, nhưng lại bị Đao Vô Phong ngăn lại.
"Ngươi là ai?" Đao Vô Phong hỏi tên quan quân ám toán mình.
"Tư Đế Phân." Tên quan quân kia nghiến răng căm phẫn nói.
"Dẫn ta đi tìm Tô Lai Mạn Tứ Thế, ta đảm bảo cho an toàn tính mạng của các ngươi, bao gồm cả an toàn của công tước Phân Lãng phụ thân của ngươi." Đao Vô Phong nghiêm nghị nói.
Đế Tư Phân không nói gì, chỉ nắm chặt thanh Viên Nguyệt loan đao ở trong tay.
Đồ Đấu Châu đẩy tay Đao Vô Phong ra, siết cò mà không cần suy nghĩ, trong tiếng súng tạch tạch tạch, đã bắn hết tất cả đạn dược ở trong băng đạn.
Một hàng quan quân quân cấm vệ trước mắt đổ gục mất môt nửa, một số tên còn chưa chết gào thét thảm thiết đau đớn trên mặt đất.
Đồ Đấu Châu mặt không chút tình cảm, chỉ lạnh lùng thay băng đạn, lại muốn nổ súng xạ kích.
Đao Vô Phong nghiêm giọng quát: "Ngươi không chấp nhận thì bọn chúng sẽ phải chết hết. Cho dù ngươi muốn chết cũng không cần phải lôi theo hai trăm mạng người."
Tư Đế Phân đau đớn do dự chốc lát, cuối cùng buông Viên Nguyệt loan đao xuống, bất đắc dĩ giơ hai cánh tay lên.
Hắn có thể chết đi nhưng không thể liên lụy tới hơn hai trăm huynh đệ xung quanh, nhất là những huynh đệ bị thương không có năng lực phản kháng.
Hắn cũng có thể cảm nhận được, đối phương thực sự không thèm quan tâm tới sống chết của bọn chúng, chỉ cần hắn hơi do dự một chút, đợt mưa đạn thứ hải sẽ tới.
"Chúng ta muốn tìm Tô Lai Mạn Tứ Thế." Đao Vô Phong nhìn chằm chằm Tư Đế Phân trơ ra như khúc gỗ, thâm trầm nói.
Tư Đế Phân di động bước chân như trong cơn mơ.
Dưới sự dẫn đường của Tư Đế Phân, Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đi tới chỗ ẩn nấp của Tô Lai Mạn Tứ Thế, đó là một mật thất cực lớn, trang trí vô cùng hoa lệ, bên trên trải thảm thảm đỏ, trên bức tường hồng ngọc bốn phía còn treo bức tranh quý, hơn nữa không khí còn vô cùng tươi mát, giống như là có ống thông gió chuyên dụng. Thế nhưng khi bọn họ đi vào mật thất thì bất ngờ phát hiện ra hai người đều đã chết rồi.
Trên người Tô Lai Mạn Tứ Thế không có vết thương nào, không biết vì sao mà chết, còn trên cổ vương hậu Ái Cát Lệ Ti thì có một dấu vết giống như vết đao, bị người ta cắt đứt huyết quản và khí quản, nhưng rất lạ là xung quanh hai người bọn họ không hề có bất kỳ vũ khí gì, đồng thời trong mật thất còn có bốn tên cảnh vệ thiếp thân, nhưng nguyên nhân cái chết của bọn chúng cũng y như vương hậu Ái Cát Lệ Ti vậy, là vết thương thuộc loại đao nhưng mà lại không giống đao. Nói chính xác ra thì giống như một thứ móng tay sắc bén rạch rạch qua cổ bọn họ.
Nhưng ai có được móng tay có uy lực lớn như thế?
Tư Đế Phân tựa hồ cũng không biết Tô Lai Mạn Tứ Thế và vương hậu Ái Cát Lệ Ti đều chết rồi, cứ đứng ngây ra đó, giống như là tượng khắc vậy, ngay cả đám Da Luật Cao Phi và công tước Mễ Lạc tới nơi cũng không hề nhận ra, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt tức thì như tro tàn, rồi giống như xương sống bị người ta rút mất, xụp xuống dưới đất.
"Rốt cuộc là chuyện gì thế?" Da Luật Cao Phi nghi hoặc hỏi.
Không ai trả lời được.
Ai Cát Lệ Ti đúng là vô cùng xinh đẹp, cho dù là đã chết rồi cũng như vậy, nhưng vết thương kia trông vô cùng quỷ dị, hơn nữa thần sắc trước khi chết của nàng cũng vô cùng yên bình, chẳng có chút vặn vẹo sợ hãi nào, giống như là chỉ ngủ đi vậy.
"Chìa khóaa." Da Luật Cao Phi lạnh lùng nói.
Thế nhưng, trải qua kiểm tra của công tước Mễ Lạc thì chìa kháo của Ni Lạc các đã không thấy nữa. Công tước Mễ Lạc rút đai lưng của Tô Lai Mạn Tứ Thế ra, chỉ thấy vị trí vốn đặt chìa khóaa đã bị người ta dùng sức mạnh mở ra, chìa khóaa ở bên trong đã biến mất tung tích, nhưng hồng bảo thạch, lục bảo thạch, kim cương, mã não, trân châu và những món trang sức quý trọng ở bên trên đai lưng lại không thiếu lấy một cái. Hiển nhiên là người giết chết Tô Lai Mạn Tứ Thế chuyên nhằm vào chiếc chìa khóaa này mà tới.
"Chìa khóaa có thể bị ai lấy đi được đây?" Đám người Đao Vô Phong nghi hoặc nói, trong chiến đấu dưới hầm ngầm, bọn họ không nhìn thấy bất kỳ người ngoài nào.
Công tước Mễ Lạc tựa hồ vô cùng nghi hoặc, cứ đi đi lại lại trong mật thất, thần sắc nhăn nhó dường như cảm nhiễm từng người một. Đột nhiên hắn nhìn thấy một bức tranh trên tường, thất thanh la lên: "Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan!"
Mọi người đều giật mình cà kinh.
Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan.
Chỉ có Tư Đế Phân trên mặt đất là tựa hồ như đã biết đám án rồi, cứ trơ ra đó không có chút phản ứng nào.
Công tước Mễ Lạc cấp bách vô cùng la lên: "Không ổn! Khẳng định là cô ta lấy chìa khóa đi tới Ni Lạc các rồi!"
Đám người Đao Vô Phong vội vàng dẫn nhân mã dưới sự dẫn đường của công tước Mễ Lạc chạy về phía Ni Lạc các. Thế nhưng, tựa hồ công tước Mễ Lạc không quen thuộc lắm với kết cấu ở dưới hầm ngầm, quẹo đông rẽ tây, mãi mới tới được mục tiêu. Trong khoảng thời gian này đã lãng phí mất hơn một tiếng đồng hồ.
Ni Lạc các hoàn toàn khác với tưởng tượng của mọi người, kỳ thực là một hang động càng kiên cố hơn thôi. Tấm cửa đá ở lối vào ước chừng phải nặng tới mấy chục tấn, một chút hồi âm cũng không có, giống như là lõi đặc vậy. Nếu chẳng phải bên trên đúng là có một cái lỗ khóa thì Đao Vô Phong còn cho rằng công tước Mễ Lạc già cả lẫn cẫn, dẫn đi nhầm mất chỗ rồi.
Công tước Mễ Lạc đi tới trước kiểm tra qua lỗ khóa một lượt, nói với chút nghi hoặc: "Đúng là kỳ quái, bên trên không hề có dấu vết mở khóa, mọi người nhìn xem, toàn bộ đều là bụi đất, hình như Tinh Tuyệt nữ vương còn chưa tới nơi này…"
Da Luật Cao Phi nửa tin nửa ngờ nói: "Ông xác định chính là Tinh Tuyệt nữ vương chứ?"
Công tước Mễ Lạc hít một hơi, thận trọng đáp: "Tôi nghĩ là cô ta.. trừ cô ta ra thì không còn ai quan tâm tới thứ trong Li Nạc các như vậy nữa… À. Đừng hiểu lầm, cô ta chỉ quan tâm một thứ ở bên trong thôi, cái thứ đó có tên là Linh Dực Thiên Hương, là một loại hương liệu vô cùng kỳ quái, nghe nói là tác dụng rất độc đáo, nhưng mà tôi cũng không biết chi tiết.
Thì ra loại hương liệu tên là Linh dực Thiên Hương kia chính là thứ nữ vương của nước Lâu Lan chuyên dùng, nghe nói có tác dụng làm cho dung nhan giữ mãi, tuổi xuân không phai. Kỳ thực chỉ là một loại hương liệu độc đáo mà thôi. Nhưng do nó là đồ chuyên dụng của đối phương, nên tự nhiên mang theo tính thần bí cao độ, sau này nghe nhầm đồn bậy, không ngờ lại trở thành vật báu trấn quốc của nước Lâu Lan.
Ở trong quá khứ, vương quốc Lâu Lan và vương quốc Lỗ Ni Lợi Á thường xảy ra xung đột, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á dựa vào sự dũng cảm và mạnh mẽ của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ lần nào cũng chiếm thượng phong. Nước Lân Lan luôn bị thất bại, sau khi thất bại thì luôn phải ký hiệp ước nhục nhã, thậm chí phải trả bồi thường cực lớn, nữ vương đời trước Tinh Tuyệt nữ vương vì chiến bại mà bị ép giao ra Linh Dực Thiên Hương làm điều kiện đàm phán. Sau khi Linh Dực Thiên Hương tới vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, liền được đưa vào Ni Lạc các, làm lễ vật dùng để cúng tế, sau này Tinh Tuyệt nữ vương kế vị, luôn tìm trăm phương ngàn kế muốn lấy thứ này về. Kỳ thực chỉ nói về giá trị, nếu như không nói tới ý nghĩa mang tính tượng trưng, thì thứ Linh Dực Thiên Hương này giá trị nhiều nhất cũng chỉ tới một hai vạn kim tệ.
Ba người Đồ Đấu Châu, Đao Vô Phong và Trần Kiếm Phi thương lượng đơn giản qua một chút, quyết định dùng phương pháp gây nổ để phá hủy phiến cửa đá của Ni Lạc các này. Mục công tác vĩ đại này đương nhiên giao cho tay sành phá hoại Lữ Tứ Lang tiến hành. Lữ Tứ Lang bản thân vốn là một tay súng bắn tỉa xuất sắc, nhưng lại càng thích nghiên cứu loại kỹ thuật liên quan tới phá nổ hơn, thành tựu ở phương diện đánh thuốc nổ của hắn thậm chí còn nổi tiếng hơn cả kỹ thuật bắn tỉa, đương nhiên, người ta quan tâm hơn chính là sự tàn nhẫn và hiếu sát của hắn.
Lữ Tứ Lang đương nhiên là không từ chối nhiệm vụ này, chỉ cần dùng thời gian hai mươi lăm phút nghiên cứu cấu tạo của tấm cửa đá, sau đó dùng dùng ba mươi khối thuốc nổ dẻo, đã thành công mở được tấm cửa đá này. Trong từng trận khói bụi, phiến cửa đá lần lượt nứt toác, đã vỡ rải đầy cả mặt đất.
Đột nhiên bên trong truyền ra tiếng gầm của dã thú.
Trong từng hồi khói bụi màu trắng, tựa hồ có mấy còn dã thú to lớn ở bên trong xông ra.
Đám người Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đưa mặt nhìn nhau, thực sự ở bên trong Ni Lạc các có cự thú ư?
Bất quá bọn họ còn chưa nhìn rõ ràng thì những con cự thụ tràn ra kia đã dẫm phải thuốc nổ dẻo do Lữ Tứ Lang dày công chôn trên mặt đất, làm cho các chiến sĩ quân Lam Vũ không có cơi hội nhìn rõ bộ dạng của những con cự thú này thì đại bộ phận trong số bọn chúng đã bị nổ tan xương nát thịt.
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Trong hàng loạt tiếng nổ dữ dội, tất cả mọi người đều cảm thấy hầm ngầm tựa như sắp xụp đổ rồi.
Chỉ có một con cự thú may mắn từ trong khói súng loạng choạng đi ra, há cái miệng đỏ như máu, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc hướng về vùng đất phía trước. Thân hình của nó giống như một con lợn lòi đứng thẳng, toàn thân đầy lông, đây là loại động vật mà chỉ có loại khu vực nguyên thủy như Âm Nguyệt hoàng triều và liên minh Nhã Ca mới có.
Đao Vô Phong cười lạnh, nhấc tay lên, một quả lựu đạn ném chuẩn xác vào trong cái miệng lớn của con quái thú kia, con quái thú liền nuốt xuống theo bản năng, chỉ nghe thấy một tiếng nổ trầm thấp vang lên, lựu đan đã đem cái bụng con quái thủ nổ tung, trong chớp mắt máu màu xanh thẫm cùng với đủ các loại cơ quan nội tạng bắn tung tóe các nơi.
"Mẹ nó! Ngươi chỉ là một con súc sinh mà thôi! Vênh vào cái gì?" Đồ Đấu Châu từ trong chỗ tối đi ra, dùng chân đá vào con quái thú, kết quả là bị vảy giáp trên người nó làm cho giày linh thiếu chút nữa bị cứa rách, hắn đau đến mức hét ầm lên.
Đao Vô Phong và Da Luật Cao Phi đi tới kiểm tra kỹ càng một lượt, bọn họ không nhận ra là loại dã thú gì, nhưng tựa hồ nhìn giống như là loài thú lớn Behemoth trong truyền thuyết. Lông của chúng dày vô cùng, đúng là cung tiễn và giáo mác cơ bản là không có cơ hội làm cho bọn chúng bị tổn thương, nhưng thuốc nổ thì lại là một chuyện hoàn toàn khác rồi, nhất là thuốc nổ mà Lữ Tứ Lang chôn kia.
Yểm hộ lẫn nhau tiến lên, nhưng phát hiện ra trong Ni Lạc các đã không còn quái thú nữa, trước kĩ thuật đánh nổ chuyên nghiệp của Lữ Tứ Lang, tựa hồ các cơ quan đã mất linh trong tiếng nổ mãnh liệt kia mất rồi. Nhưng làm cho người người khác thất vọng là trong Ni Lạc các đúng là có rất nhiều kỳ chân dị bảo. Bất quá rất nhiều món đã bị mục nát mất rồi, hơn nữa có một số kỳ trân dị bảo cũng làm người ta phải buồn bực.
Dương Túc Phong đã hiểu nhầm khái niệm, một cách đương nhiên cho rằng bảo vật ở bên trong Ni Lạc các rất đáng giá. Nhưng trên thực tế bảo vật ở bên trong chẳng đáng tiền chút nào, đa số là những lễ vật mang tính tượng trưng, ví như là quyền trượng của vương quốc Y Mộng, Lục Khổng Tước báu vật trấn quốc của nước Dạ Lang. Những thứ này, đều là vật phẩm vương quốc Lỗ Ni thu được của đối thủ qua nhiều đời chinh chiến ở bên ngoài. Những thứ này đúng là giá trị phi phàm, bời vì bọn chúng đều là tượng trưng cho thắng lợi của Lỗ Ni Lợi Á, là tượng trưng cho sự chinh phục, thể hiện vương quốc Lỗ Ni Lợi Á từng quân lâm thiên hạ, oai phong lẫm liệt.
Nhưng đối với Dương Túc Phong mà nói, đối với quân Lam Vũ mà nói, những thứ chỉ có ý nghĩa tượng trưng này, còn không đáng giá bằng một đồng kim tệ. Đám người Da Luật Cao Phi không thể không thừa nhận, công kích Ni Lạc các đúng là hoàn toàn không có giá trị, trừ để Lữ Tứ Lang thỏa mãn đầy đủ dục vọng phá hoại của y ra thì không ai có được thứ gì đáng để nhắc tới cả.
Đao Vô Phong thất vọng cầm lên một chiếc bình chất lỏng duy nhất trông còn có chút tác dụng lên, chính là bình Linh Dực Thiên Hương, thẹn quá hóa giận chửi: "Mẹ nó! Cái vương quốc rách nát này, người đâu, phóng hỏa thiêu nó… mà thôi, đặt hai khối thuốc nổ lớn, cho bọn chúng vĩnh viễn đi gặp quỷ đi!"
Mười mấy phút sau, quan binh của hải quân lục chiến đội và lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ đều trở lên mặt đất, Lữ Tứ Lang châm ngòi nổ, một tiếng sầm lớn vang lên, cả hầm ngầm dưới lòng đất bị phá hủy, mặt đất của hoàng cung hình thành một hố lớn hình tròn đường kính tới hơn trăm mét, cả Mông Địa Tạp La đều chấn động dữ dội, không ít căn phòng đổ xụp xuống theo tiếng nổ kịch liệt đó.
"Đây chính là thu hoạch duy nhất của chúng ta sao?" Trần Kiếm Phi nhìn bình Linh Dực Thiên Hương, dở khóc dở cười nói.
Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu không còn lời gì đáp lại. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
"Nói chung là có còn hơn không có." Da Luật Cao Phi tự an ủi bản thân.
Mọi người ngẩng đầu lên, đều cảm thấy ánh mặt trời buổi chiều chói mắt vô cùng.
Khuya ngày 28 tháng 11 năm 1729 thiên nguyên, quân Lam Vũ tấn công Mông Địa Tạp La.
Ngày 30 tháng 11 năm 1729 thiên nguyên, quân đội Lỗ Ni nhận được tin tức Mông Địa Tạp La bị đánh hạ, Tô Lai Mạn Tứ Thế tử vong, liền hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, đại tướng quân Ba Lan Đế người cuối cùng còn suất lĩnh quân đội Lỗ Ni chiến đấu thấy đại thế đã mất tuyệt vọng tự sát thân vong. Trước khi tự sát hắn đã để lại di thư, trên di thư ghi lại đạo mệnh lệnh quân sự duy nhât của hắn, đó chính là sai quân đội Lỗ Ni buông vũ khí đầu hàng quân Lam Vũ. Ngày hôm sau, quân đội của ba địa khu Y Nhĩ Kim Hoắc, Khố Ba và Ngao Đức Tát chính thức buông vũ khí đầu hàng, xếp hàng đi vào trại tù binh chiến tranh của quân Lam Vũ.
Ngày 5 tháng 12 năm 1729 thiên nguyên, Phượng Thải Y suất lĩnh chủ lực sư đoàn 102 quân Lam Vũ tới được thủ đô Mông Địa Tạp La của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Dương Túc Phong xuất phát từ Y Ba Đan tới Mông Địa Tạp La, vẫn còn rề rà lững thững ở trên đường.
/769
|