Ngày 18 tháng 12 năm 1729 thiên nguyên, ngày lành, hợp xuất hành.
Ngày hôm ấy, hoàng đế Đường Minh chí tôn của đế quốc Đường Xuyên chính thức hạ thánh chỉ, công khai tuyên bố thập tứ công chúa Đường Thanh Tư xuất hành tới địa khu Mỹ Ni Tư, đồng thời sẽ lên đường vào ngày hôm đó, phụ trách hộ tống công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, chính là trung tướng Điệp Phong Vũ tuổi trẻ đắc chí của đế quốc Đường Xuyên, cùng với hai nghìn bốn trăm quan binh tỉ mỉ chọn ra của sư đoàn 27 quân trung ương quân đội đế quốc Đường Xuyên, nhân viên tùy tùng bao gồm sứ giả Mễ Nặc Tư Lương Cách của quân Lam Vũ, còn có đám tham mưu quân sự Tri Thu tùy tùng của Mễ Nặc Tư Lương Cách. Ngoài ra trong một góc khuất bí mật nào đó, còn có năm đội viên hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đồng đội của Vũ Văn Nghiệt cùng trở về địa khu Mỹ Ni Tư.
Mễ Nặc Tư Lương Cách tới giờ cũng không biết đám người Vũ Văn Nghiệt từ Y Lệ Nạp bí mật tiến vào đế quốc Đường Xuyên, hoạt động bí mật ở phía bắc đế quốc Đường Xuyên thời gian hơn nửa tháng, rốt cuộc là chấp hành loại nhiệm vụ gì ở nơi đó. Mặc dù rất tò mò, bất quá ông ta cũng rất hiểu quy củ, nên chưa hề hỏi tới. Đám người Vũ Văn Nghiệt cũng không hề thay thường phục, mà là vũ trang đầy đủ co mình trong một cỗ xe ngựa cực lớn, lặng lẽ lau chùi súng ống của mình, chỉ có Tri Thu mới có thể tiếp xúc mặt đối mặt với bọn họ.
Ba giờ chiều ngày hôm đó, xa giá của thập tứ công chúa rời khỏi Vị Ương cung của kinh đô Ni Lạc Thần, đi ra ngoài mười dặm cửa đông kinh đô Ni Lạc Thần rồi dừng lại. Nơi này hẳn đều là chỗ quan viên rời kinh cử hành nghi thức cáo biệt, cho dù là công chúa cao quý cũng không ngoại lệ, chỉ có điều, nghi thức cáo biệt lần này vô cùng long trọng. Hoàng đế Đường Minh tự mình tiến hành chủ trì nghi thức. Tham dự tiễn chân còn có đám người Minh Sơn Quế và Đường Lan, sau một hồi diễn thuyết hoa mỹ sục sôi ý chí kích động nhân tâm nhưng hoàn toàn thoát ly thực tế kết thúc, đội ngũ đi tới địa khu Mỹ Ni Tư chính thức bước lên cuộc hành trình xa xôi.
Trên nghi thức tiễn biệt, thập tứ công chúa cuối cùng không mang khăn che mặt nữa, mà lộ ra khuôn mặt thực sự. Dưới ánh mắt chăm chú của bao nhiêu người, nàng tỏ ra trấn tĩnh tự nhiên, rộng rãi đúng mực, vừa có sự yếu ớt thẹn thùng cố hữu của thiếu nữ, nhưng cũng có sự trấn tĩnh và kiên cường mà thiếu nữ bình thường không thể có.
Rất nhiều người có mặt tại đó, rất lâu sau còn nhớ kỹ sự lộng lẫy của thập tứ công chúa khi khoan thai từ trên xe ngựa đi xuống.
Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp mà nhu hòa của buổi chiều, thập tứ công chúa tay vịn vào phụ thân, thong thả đi tới như một cánh hoa hồng mềm mại xinh tươi rực rỡ, một đôi mắt to long lanh sâu thẳm, thanh thuần như ảo mộng, phát ra ánh hào quang trong mát mà điềm tĩnh. Một chiếc mũi ngọc nhỏ xinh hoạt bát, thon thon thẳng tắp, thể hiện sự cứng cỏi trong nội tâm của nàng. Chiếc miệng nhỏ đỏ tươi như anh đào, cánh môi khép hờ, hơi thở như hoa lan, má đào với đường nét thanh thoát ưu mỹ tú lệ thoát trần, trắng không một chút tỳ vết, da dẻ trắng muốt như phát sáng, mềm mại mịn màng như cánh hoa mới nở. Chỉ nhìn một cái thôi đã làm người ta tim đập thình thịch, không sao quên nổi, nhìn thêm vài lượt làm người ta hoa mắt chóng mặt, tâm linh dao động, không dám nhìn thêm nữa. Chẳng trách mà nàng cho dù quanh năm sinh hoạt trong thâm cung, cũng lưu lại tên mình ở trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng, đúng là hoàn toàn không hổ danh.
Cũng có lẽ là cảm thấy thập tứ công chúa quá đẹp, rất nhiều quan viên ở đây đột nhiên đều cảm thấy rất hối hận, vì sao phải đem một nhân vật mỹ nhân như vậy tới địa khu Mỹ Ni Tư, đưa vào trong lòng Dương Túc Phong chứ? Đó hoàn toàn là chuyện đem hoa tươi cắm lên bãi *** trâu mà! Nhất là những thanh niên tài tuấn có may mắn được tham gia nghi thức tiễn biệt, lại càng cảm thấy lòng như dao cắt, khó có thể kiềm chế được, chỉ đáng tiếc, hiện giờ cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, cái lão già giảo hoạt đáng ghét tới từ địa khu Mỹ Ni Tư đã như một con ruồi quấn lấy xung quanh thập tứ công chúa.
Sau nghi thức cáo biệt, thập tứ công chúa rưng rưng nước mắt bước lên hành trình xa xôi.
Có thể nhìn ra rõ ràng tâm tình tràn ngập phản cảm đối với nhiệm vụ hộ tống lần này của Điệp Phong Vũ, nhất là sau khi biết được người kiến nghị tuyển chọn mình để đảm nhậm nhiệm vụ sứ giả hộ hoa chính là Mễ Nặc Tư Lương Cách, nàng lập tức cảm giác được sự báo thù âm hiểm không chút vết tích tới từ đối phương, làm nàng cảm thấy tiền đồ thành một mảng đen tối. Nàng muốn phản kháng, muốn đem cái nhiệm vụ này chối bỏ, nàng tới bộ quân vụ khóc lóc làm loạn, nhưng Đường Lan trốn tránh không gặp, nàng lại tới phủ của Minh Sơn Quế gây chuyện, nhưng cũng không có kết quả. Trong cơn tức giận, thậm chí nàng không ngại thể hiện tâm tình nóng nảy của mình trước mặt Đường Minh, nhưng Đường Minh thủy chung cũng không chịu sửa lời, nàng chỉ đành bất đắc dĩ theo đội ngũ bước lên chặng hành trình, đi tới vận mệnh mù mịt của mình.
Thế mà tổng chỉ huy phụ trách chuyến đi tới địa khu Mỹ Ni Tư của thập tứ công chúa này lại chẳng phải là Điệp Phong Vũ, mà là đại thần ngoại giao Đường Tư. Đường Tư cũng chẳng muốn tới địa khu Mỹ Ni Tư chạm mặt Dương Túc Phong nữa, hắn càng ngày càng cảm thấy sự nhỏ bé của mình trước mặt Dương Túc Phong, chuyện nhiều lần ám toán Dương Túc Phong trước kia càng ngày càng rõ ràng. Hắn cảm thấy Dương Túc Phong có thể chèn ép mình bất kỳ lúc nào, đem mình tiễn xuống tầng địa ngục sâu nhất, nhất là hắn biết được bí mật sâu xa nhất của Dương Túc Phong, điều này càng làm hắn ăn không ngon ngủ không yên, chỉ muốn vĩnh viễn không phải gặp mặt Dương Túc Phong nữa, nhưng dưới mệnh lệnh của Đường Minh, hắn không thể không chấp hành, mang khuôn mặt đưa đám bước lên cuộc hành trình.
Chẳng hẹn mà tâm tình của hai quan viên đế quốc cấp bậc cao nhất trong nhân viên đồng hành đều tràn đầy bất mãn đối với chuyến đi tới địa khu Mỹ Ni Tư lần này. Nhưng không còn cách nào khác ngoài chấp hành, dưới sự ảnh hưởng của loại tâm tình này, động tác của tất cả mọi người trở nên tiêu cực rất nhiều. Đường Tư mỗi ngày chỉ chú ý tới tình hình quân địch xung quanh, sau đó thuận miệng hỏi thời tiết mấy hôm sau, Điệp Phong Vũ cũng cả ngày co mình ở trong đội ngũ cảnh vệ, cùng các quan quân sư đoàn của mình nghiên cứu bản đồ quân sự. Nhưng nội dung nghiên cứu lại chẳng phải là chuyện có thể gặp phải quân đội Mã Toa trên chặng đường đi, mà là tình hình quân sự phụ cận Vĩnh Thanh phủ, tựa hồ mặc dù nàng đã rời khỏi tiền tuyến, nhưng trái tim vẫn còn vương vấn không chịu rời nơi đó.
May mắn là thái giám tùy thân của thập tứ công chúa, cái lão già có ngoại hiệu gọi là Đông Phương Bất Bại kia mặc dù nhìn bề ngoài thì luôn u ám, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi ra, nhìn qua thì rất khó chung sống, nhưng trên thực tế nói chuyện lại rất ôn hòa, hơn nữa đối với những loại chuyện như ăn ở nghỉ ngơi đều vô cùng quen thuộc, có ông ta chỉ điểm và giao lưu, cả đội ngũ mới có thể thuận lợi rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần.
Cả chặng đường qua biên cảnh vượt thành thị, tới biên cảnh Long Xuyên đạo đều chẳng gặp nguy hiểm gì, quân đội nước Mã Toa còn chưa có năng lực xuất hiện ở phía đông Long Xuyên đạo, đế quốc Đường Xuyên cũng bố trí không ít bộ đội phòng vệ ở nơi này. Nhưng sau khi tiến vào Phương Xuyên đạo, thì tình hình quân địch đã nghiêm trọng hơn nhiều, nơi này chính là chiến tuyến quân đội nước Mã Toa và đế quốc Đường Xuyên giằng co không dứt, bất kể lúc nào cũng có thể xuất hiện quân đội nước Mã Toa, làm không khí của đội ngũ đưa chân công chúa tức thì bắt đầu trở nên căng thẳng, nhất là đội ngũ cảnh vệ do Điệp Phong Vũ phụ trách chỉ huy, nàng không thể không bắt đầu nghiên cứu địa đồ quân sự Phương Xuyên đạo.
Cả Phương Xuyên đạo đều đang chiến đấu dữ dội, chiến tuyến thay đổi chóng mặt, Điệp Phong Vũ cũng không biết tình hình chiến đấu cụ thể ở nơi này.
Ở một dải Bảo Ứng phủ, quân đội đế quốc Đường Xuyên và quân đội nước Mã Toa qua qua lại lại, triển khai cuộc chiến giằng co kịch liệt. Quân đội tham chiến của phương diện đế quốc Đường Xuyên chủ yếu là quân đoàn Thượng Quan Tích Huyết, ở tuyến trên cùng chính là sư đoàn 12 quan trung ương do thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ chỉ huy. Còn phương diện quân đội nước Mã Toa thì tham chiến chính là chủ lực quân đoàn Vũ Văn Phân Phương vang danh bên tai, ở tuyến trên cùng chính là sư đoàn bộ binh thứ 14 do thiếu tướng Bách Kết Liệt chỉ huy.
Do trong chiến đấu ở một năm trước quân đội đế quốc Đường Xuyên gần như là cứ đánh là bại, tổn thất đại bộ phận binh sĩ tinh nhuệ, sĩ khí cũng không ngừng giảm sút. Vật tư và vũ khí trang bị tấn công cũng thiếu hụt nghiêm trọng, cho nên ở tiền tuyến Bảo Ứng phủ, cục diện của quân đội Đường Xuyên cũng làm người ta vô cùng lo lắng, nhìn từ trên bản đồ, quân đội Đường Xuyên còn có thể duy trì một chiến tuyến đông tây cân bằng ở Phương Xuyên đạo, nhưng cùng với chủ lực của quân đội nước Mã Toa lục tục chuyển tới nơi này, thì chiến tuyến này rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu thì không ai có thể biết được.
Bảo Ứng phủ đã bị quân đội nước Mã Toa công chiếm vào hai tháng trước đó, nhưng hơn mười ngày sau lại bị quân đoàn Thượng Quan Tích Huyết của quân đội Đường Xuyên liên hợp với Long gia quân cùng thu phục lại, song phương triển khai chiến đấu kịch liệt ở Bảo Ứng phủ, đem cả toà thành thị này phá thành một đống đổ nát, bất kể là phía nào cũng thây chất đầy đồng, thương vọng thảm trọng. Sau trận kịch chiến, trên đường phố chất đống thi thể ngổn ngang, cho dù còn cách Bảo Ứng phủ hơn mười dặm đường đi, nhưng đội ngũ hộ tống thập tứ công chúa đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, làm người ta thiếu chút nữa nghẹt thở, trên bầu trời tựa hồ cũng giăng đầy khói mù đen kìn kịt, người có kinh nghiệm đều biết rằng, đó là do đốt thi thể mà sinh ra. Khi thi thể ở chiến trường vựot quá một số lượng nhất định, khi không thể kịp thời chôn lấp, quá nửa là chọn lấy biện pháp thiêu hủy tập thể để xử lý.
Thập tứ công chúa xưa này còn chưa từng lên chiến trường còn coi như trấn tĩnh, mặc dù cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Song những cung nữ theo cùng nàng tới địa khu Mỹ Ni Tư thì lại không chịu nổi mùi hôi thối khủng khiếp đó, lũ lượt nôn ọe không ngừng, tới ngay cả bản thân Mễ Nặc Tư Lương Cách, cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như địa ngục A Tu La này, cảm nhận sâu sắc được sự tàn khốc và đẫm máu của chiến tranh.
Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ đã thu được tin tức công chúa tới, tự mình dẫn bộ đội đi tới nơi phía tây Bảo Ứng phủ hơn mười dặm nghênh tiếp, điều hắn phải phụ trách chính là đưa xa giá của thập tứ công chúa bình an hộ tống qua Bảo Ứng phủ, đảm bảo bọn họ công gặp phải công kích của nước Mã Toa, nếu như ở trong quá khứ đây thuần túy là một cơ hội thuận nước đẩy thuyền cấp cho hắn, nhưng hiện giờ, cái nhiệm vụ này đúng là có chút gian khó.
Điệp Phong Vũ và thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ đã từng cùng làm việc với nhau, hai bên đều rất quen thuộc, hai người cùng nhau bày mưu bắt Dương Túc Phong ở Sơn Hải Quan, đáng tiếc là bị y chạy thoát, sau này chiến tranh bùng phát, sư đoàn 27 quân trung ương do Điệp Phong Vũ suất lĩnh thuộc về quyền chỉ huy của quân đoàn khác, nhưng hai người vẫn có liên hệ rất mật thiết, nếu chẳng phải Tiết Bối Nhĩ đã sắp thành gia lập nghiệp, trong nhà có nhiều kiều thê mỹ thiếp, thì hai người còn thiếu chút nữa xảy ra những lời đồn đại xấu, bởi thế hai người gặp mặt nhau đều không cần phải nói gì khách sáo, đi thẳng luôn vào giới thiệu tình hình liên quan tới quân đội nước Mã Toa.
Căn cứ vào trình bày của Tiết Bối Nhĩ, hiện giờ quân đội nước Mã Toa ở xung quanh Bảo Ưng Phủ, tạm thời chỉ tăng cường binh lực một sư đoàn bộ binh, đại khái là có chừng hai vạn người. Nhưng có tin tức nói, Vũ Văn Phân Phương đã đem sư đoàn kỵ binh thứ 19 điều tới rồi. Sư đoàn kỵ binh thứ 19 chính là bộ đội vương bài của Vũ Văn Phân Phương, trong phạm vi biên chế của sư đoàn này chẳng những đều là kỵ binh kiêu dũng thiện chiến, hơn nữa còn là thiết giáp cung kỵ làm người ta nghe danh đã kinh hồn táng đởm. Nếu như sư đoàn kỵ binh thứ 19 điều tới đây, với công sự phòng ngự chẳng được kiên cố của Bảo Ứng phủ, bộ đội do Tiết Bối Nhĩ chỉ huy căn bản không thể nào kháng cự được bọn họ.
"Quan tư lệnh quân đoàn đã đồng ý điều động bộ đội tăng viện cho tôi, nhưng khả năng là không thể nhanh như vậy được." Sắc mặt Tiết Bối Nhĩ có chút lo lắng nói, âm thanh cũng trở nên vô cùng khó nghe, do chỉ huy tác chiến dưới hoàn cảnh gian khổ trong thời gian dài, sắc mặt của hắn vô cùng nhợt nhạt, môi thì bong tróc, râu ria cũng bờm xờm do chẳng có thời gian sửa sang, không còn bóng dáng anh tuấn tiêu sái năm xưa nữa.
Điệp Phong Vũ nặng nề gật đầu, không nói một lời.
Thượng Quan Tích Huyết mặc dù chấp thuận điều bộ đội tăng viện cho Tiết Bối Nhĩ, nhưng bản thân ông ta cũng đã là vợ khéo nhưng chẳng có gạo mà nấu rồi. Quân đoàn Thượng Quan Tích Huyết đã chẳng còn là quân đoàn Thượng Quan Tích Huyết hai năm về trước nữa. Quân đoàn Thượng Quan Tích Huyết hai năm trước có binh lực năm sư đoàn, trên mười vạn đại quân, nhưng trải qua tiêu hao hơn một năm chiến đấu, quân số binh lĩnh đã sụt giảm cực lớn, hiện giờ đã không đủ sáu vạn người nữa. Vả lại đại bộ phận còn là tân binh, tố chất căn bản không thể so với những binh sĩ kỳ cựu, sức chiến đấu càng không thể đem ra mà so sánh, nhưng cho dù là như thế, quân đoàn của Thượng Quan Tích Huyết vẫn phải phụ trách phòng ngự tiền tuyến của cả Phương Xuyên đạo. Bởi thế, binh lực của ông ta khẳng định là thiếu hụt nghiêm trọng.
Quân đoàn Thượng Quan Tích Huyết còn có một nhược điểm trí mạng, đó là còn phải bảo vệ sự an toàn của cứ điểm Sơn Hải Quan, đảm bảo con đường giao thông quan trọng này được thông suốt. Bởi thế, cho dù dưới tình huống binh lực ở tiền tuyến thiếu hụt cực lớn, Thượng Quan Tích Huyết cũng vẫn phải giữ lại một lượng bộ đội cơ động cố định, đề phòng Vũ Văn Phân Phương tập kích Sơn Hải Quan. Vũ Văn Phân Phương xưa nay dùng binh quỷ dị, không ai có thể đoán được hành động tiếp theo của nàng là gì, một khi đánh mất Sơn Hải Quan, liên hệ giữa kinh đô Ni Lạc Thần và tứ gia tộc Phong Hỏa Vân Long sẽ bị cắt đứt, liên hệ với địa khu Mỹ Ni Tư cũng sẽ bị cắt đứt, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Xét thấy binh lực không đủ, Thượng Quan Tích Huyết từng đề xuất chủ trương vứt bỏ phương nam của Phương Xuyên đạo với bộ quân vụ, đem binh lực tập trung tới phía bắc Phương Xuyên đạo tiến hành phòng ngự. Nhưng làm như vậy, quân đội nước Mã Toa liền có thể uy hiếp tới Long Xuyên đạo, uy hiếp tới sự an toàn phía đông của kinh đô Ni Lạc Thần, cho nên không được phê chuẩn. Sau khi Bảo Ứng Phủ bị mật, Đường Minh nghiêm lệnh bắt hắn lập tức tổ chức binh lực, "bất chấp mọi giá" phải thu hồi lại Bảo Ứng phủ, chính vì lo lắng kinh đô Ni Lạc Thần sẽ hoàn toàn bị rơi vào vòng vây của quân đội nước Mã Toa.
"Chúng tôi phải vượt qua nơi này một cách nhanh nhất." Cân nhắc nhiều lần, Điệp Phong Vũ nhận thấy ba mươi sáu kế, chạy là trên hết.
Tiết Bối Nhĩ cũng khó khăn thở một hơi lớn nói: "Đúng vậy …"
Lời vừa mới dứt, quan quân tình báo tới báo cáo, nói quan đội nước Mã Toa lại phát động công kích Bảo Ứng phủ, hơn nữa còn giống như trước kia, vừa tiến công đã triển khai binh lực mấy vạn người, mặc dù đều là bộ binh. Nhưng binh lực cũng rất khổng lồ, trừ vùng núi sau lưng Bảo Ứng phủ ra, thì ba mặt khác đều có bóng dáng của quân đội nước Mã Toa.
Tiết Bối Nhĩ có chút bực mình nói: "Ngươi nói đơn giản một chút coi, có phải là Bảo Ứng phủ lại rơi vào trong vòng vây của quân đội nước Mã Toa rồi không?"
Quan quân tình báo gật đầu nói: "Đúng thế, chúng ta bị bao vây rồi."
Điệp Phong Vũ kinh ngạc nói: "Chuyện này là thế nào? Quân đội nước Mã Toa nói tới là tới luôn ư?"
Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ giang hai tay ra, cười méo xệch đáp: "Chúng tôi đã quen bị quân địch bao vây rồi, ở nơi này trận địa của chúng tôi và quân đội nước Mã Toa đều cài răng lược với nhau, trận địa thường xuyên xê dịch, có một số địa phương tôi cũng không biết rốt cuộc là nó nằm trong tay chúng tôi, hay là nằm trong tay nước Mã Toa…"
Theo cùng tiếng nói của hắn, bên ngoài truyền tới những tiếng pháo uỳnh uỳnh uỳnh đinh tai nhức óc, tựa hồ có đạn pháo cực lớn rơi trên đống đổ nát của Bảo Ứng phủ, phát ra tiếng nổ rung trời chấn động tâm linh con người.
Sắc mặt thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ hơi biến đổi, nhỏ giọng nói: "Đây chính là pháo công thành của quân đội nước Mã Toa, cô an bài công chúa mau chóng tới phương bắc đồn trú, tốt nhất là tạm thời tới bên trong khách sạn trên núi nghỉ ngơi một chút."
Ở vị trí dựa lưng vào núi của Bảo Ứng phủ đã gần như bị san thành bình địa, còn có mấy chục gian nhà hoàn chỉnh, trên ngọn đồi vây quanh những căn nhà đó, có một tòa hoàng cung cỡ nhỏ, năm xưa xây dựng lên để làm hành cung tạm thời của Đường Minh, sau này mở cửa với bên ngoài, trở thành khách sạn cao cấp nhất của Bảo Ứng phủ, trải qua nhiều lần chiến hỏa quấy phá, vẫn may mắn sót lại như một kỳ tích, người dân nơi đây đều thích gọi nó là khách sạn trên núi.
Điệp Phong Vũ gật đầu đồng ý, xoay người rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy những tiếng ồn ào ở bên ngoài cửa, tiếp đó là một tràng tiếng tán thán, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng binh khí không cẩn thận rơi xuống mắt đất, sau đó nhìn thấy binh sĩ gác cửa cung kính khom lưng xuống, hành lễ với người đi tới. Đang trong lúc ngạc nhiên, thì nhìn thấy thập tứ công chúa Đường Thanh Tư sắc mặt trầm tĩnh từ bên ngoài đi vào, theo phía đằng sau là lão thái giám Đông Phương Bất Bại và đám người Mễ Nặc Tư Lương Cách.
Có lẽ cảm thấy không còn cần thiết nữa, cho nên từ sau nghi lễ tiễn biệt, thập tứ công chúa không mang khăn che mặt nữa, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của mọi người, nhưng đối với quan binh cấp thấp của quân đội đế quốc Đường Xuyên ở bên ngoài mà nói, vẫn là lần đầu tiên được chính mắt nhìn thấy phương dưng của thập tứ công chúa, chẳng trách mà kinh ngạc như thế, chỉ đáng tiếc do chiến sự tới gần, bọn họ đã không còn quá nhiều thời gian để ngẫm lại đoạn hồi ức tươi đẹp này nữa.
Thập tứ công chúa thong thả đi vào, ánh mắt điềm tĩnh dừng ở Tiết Bối Nhĩ, nhỏ giọng dịu dàng nói: "Tiết tướng quân gầy đi rất nhiều rồi, thật vất vả cho ngươi.
Tiết Bối Nhĩ vội vàng thi lễ, rồi ngay sau đó nói có chút kinh ngạc: "Đa tạ công chúa quan tâm."
Hắn đúng là đã gầy đi rất nhiều, dưới hoàn cảnh gian khổ còn cả tinh thần khẩn trương cao độ thời gian dài, ăn không biết ngon, ngủ chẳng thể say, đủ có thể đem một gã béo nặng hơn trăm cân dày vò trở thành một khúc gỗ khô. Nhưng làm sao công chúa lại biết được mình gầy đi chứ? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Dường như đoán được tâm tư của Tiết Bối Nhĩ, thập tứ công chúa ánh mắt dìu dịu, bình thản nói: "Năm ngoái ngươi tới kinh đô Ni Lạc Thần báo cáo công việc, ta từng nhìn thấy ngươi một lần ở đằng xa, ngươi khi đó cường tráng hơn bây giờ rất nhiều, tình thế đất nước nguy nan, đúng là vất vả cho ngươi rồi."
Tiết Bối Nhĩ có chút chua xót nói: "Đa tạ công chúa quan tâm, thần có thể còn sống sót đã là không tệ rồi."
Thập tứ công chúa gật đầu, hỏi Điệp Phong Vũ: "Quân đội nước Mã Toa đã bao vây Bảo Ứng phủ rồi sao?"
Điệp Phong Vũ cố làm ra vẻ nhẹ nhàng đáp: "Không sao cả, chúng thần sẽ hộ tống công chúa bình an rời khỏi đây."
Thập tứ công chúa sắc mặt không đổi, khe khẽ lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: "Không phải là ta muốn đi, ta chỉ hi vọng, vạn nhất chúng ta chiến bại, ngươi phải chạy tới giết ta trước khi người nước Mã Toa đến, ta không muốn rơi vào trong tay người nước Mã Toa, ta cũng không có dũng khí tự sát, chỉ đành xin người giúp đỡ thôi…"
Tiết Bối Nhĩ và Điệp Phong Vũ tức thì đều ngạc nhiên.
Không ai ngờ rằng thập tứ công chúa có thể dùng ngữ khí bình tĩnh nói ra những lời quyết tuyệt như vậy.
Điệp Phong Vũ vội vàng nói: "Sẽ không đâu, chúng ta sẽ bình an tới được địa khu Mỹ Ni Tư…"
Thập tứ công chúa vẫn chậm rãi lắc đầu, âm diệu vẫn rất bình tĩnh, thong thả nói: "Địa khu Mỹ Ni Tư chẳng khác biệt mấy với nơi này… ta đi đây, không gây trở ngại cho các ngươi chỉ huy tác chiến, ta sẽ tới trên ngọn đồi phía cực bắc. Tới lúc cần thiết, các ngươi có thể tới nơi đó tìm ta."
Điệp Phong Vũ bước lên trước một bước, nghẹn giọng nói: "Thần…"
Thập tứ công chúa chầm chậm xoay người lại, điềm tĩnh nhìn thật sâu vào Điệp Phong Vũ, giọng nói bình tĩnh mang theo chút ngữ khí cầu khẩn nói: "Ngươi phải nhận lời với ta, ngươi không thể để ta sống yên bình, thì hãy để ta được chết yên bình…"
Đôi mắt Tiết Bối Nhĩ đỏ au, tựa hồ có nước mắt sắp tràn ra, thình lình xoay người. Sải bước rời khỏi sở chỉ huy, gầm lên ở bên ngoài: "Các huynh đệ, đi theo ta! Chúng ta liều mạng với người nước Mã Toa!"
Ánh mặt Điệp Phong Vũ cũng u ám, lập tức quyết đoán nói: "Được, thần nhận lời công chúa, nếu như cũng ta chiến bại, thần sẽ tự tay giết chết công chúa, sẽ không để công chúa rơi vào trong tay người nước Mã Toa. Công chúa yên tâm, thần sẽ tháp tùng người lên đường, đưa người đi tới tận cùng, sẽ không để người cô đơn trên đường."
Thập tứ công chúa buồn bã nói: "Cám ơn."
Mễ Nặc Tư Lương Cách chậm rãi bước lên trước một bước, trầm giọng nói: "Công chúa, người sẽ bình yên tới được địa khu Mỹ Ni Tư thôi, thực đó, thần không lừa người đâu, Phong lĩnh đã sắp xếp hết thảy rồi…"
Thập tứ công chúa nói: "Ta biết y có thể an bài mọi thứ ở địa khu Mỹ Ni Tư, nhưng nơi này chính là nội địa đế quốc."
Mễ Nặc Tư Lương Cách hơi trầm ngâm một lát rồi không nói tiếp nữa, đầu hơi cúi xuống.
Thập tứ công chúa xoay người rời đi, lão thái giám cũng theo sát đằng sau.
Mễ Nhặc Tư Lương Cách khẽ buông một tiếng thở dài, cũng theo ở phía sau.
Đôi mắt Điệp Phong Vũ ửng đỏ, siết chặt bội kiếm của mình đi ra ngoài sở chỉ huy, lớn tiếng ra lệnh: "An bài công chúa tới khách sạn trên núi ở phía bắc nghỉ ngơi, tất cả Thanh Nhan Phi Ưng, tới hết xung quanh khách sạn trên núi bố trí phòng ngự…"
Khi nàng phát ra mệnh lệnh, tiếng hô hào chém giết ở bên ngoài đã vang lên gấp gáp, tiếng binh khí va chạm vào nhau, tiếng gầm vang phẫn nộ, tiếng gào thét đau đớn thảm thiết, tiếng rên rỉ tuyệt vọng trước khi chết, các loại âm thanh đan xen vào nhau hơn nữa càng ngày càng tới gần. Gió lạnh không ngừng thổi qua bầu trời Bảo Ứng phủ, sắc trời càng ngày càng u ám, thậm chí còn lác đác mấy bông tuyết trắng muốt nhẹ nhàng rơi xuống, cả Bảo Ưng phủ đều nằm trong từng cơn gió lạnh giận dữ thét gào, làm người ta không rét mà run.
Khi Điệp Phong Vũ tới được cửa khách sạn trên núi, thì thập tứ công chúa đang khoác áo choàng lông cừu, lặng lẽ đứng ở trên bậc thềm trước cửa, nhìn Bảo Ứng Phủ bị chìm vào trong cuộc kịch chiến hỗn loạn ở dưới núi, nhìn thảm cánh màu đỏ và màu vàng quấn lấy nhau ở phía dưới. Đồng phục của quân trung ương quân đội đế quốc Đường Xuyên chính là màu vỏ quất, còn đồng phục của bộ binh quân đội nước Mã Toa chính là màu vàng nhạt, dưới bối cảnh Bảo Ứng Phủ tan hoang đổ nát bóng tối âm trầm, trông rõ ràng vô cùng.
Nhưng thấy Bảo Ứng phủ phía dưới, dòng người màu vàng nhạt đang từ bốn phương tám hướng áp tới trung tâm của thành thị, tường thành của Bảo Ứng Phủ sớm đã bị phá hủy hoàn toàn trong những trận chiến đấu trước đó rồi, căn bản không kịp tu sửa. Bởi thế quân đội nước Mã Toa mau chóng phá hủy phòng ngự ở tường thành, thâm nhập vào bên trong những con phố. Hạng mục chiến diễn ra vô cùng kịch liệt và gian khổ, đại bộ phận công trình đã bị hủy trong thoáng chốc ở chiến hỏa hai tháng trước, một số tòa nhà còn sót lại trở thành tiêu điểm tranh đoạt hiện giờ.
Quân đội đế quốc Đường Xuyên và quân đội nước Mã Toa tranh đoạt chính là những công trình còn có thể lợi dụng này, thật may, Bảo Ứng Phủ trải qua cuộc chiến giằng co qua qua lại lại cơ bản đã không còn cư dân nữa. Quân đội đế quốc Đường Xuyên có thể đem mỗi căn phòng và mỗi một công trình kiến trúc đều biến thành công sự phòng ngự, cho dù đánh sập hoàn toàn cũng chẳng hề tiếc.
Trong bóng đao ánh kiếm, mỗi một phút đều có người gục xuống, người gục xuống dĩ nhiên đã cùng đất đai của Bảo Ứng phủ vĩnh viễn gắn chặt lấy nhau, nhưng người giết chết hắn cũng chẳng kịp reo hò thắng lợi đã bị người khác giết chết mất rồi. Cũng trở thành một bộ phận của đống hoang tàn đổ nát mà không ai hay biết, chỉ có cờ hoàng kim sư tử hoặc là cờ song long hí châu bị xé rách, đang không ngừng tung bay trong gió lạnh.
/769
|