Hứa Nho Long cúi đầu nhìn xuống bên trái, quả nhiên nhìn thấy Vũ Văn Phân Phương rảo bước rời đi, có quan quân nhanh nhẹn kéo cho nàng một con ngựa, nàng lập tức xoay mình lên ngựa, lưng quay lại phương hướng phi dĩnh bỏ chạy, Hứa Nho Long thuận tay cầm lấy súng trường Mễ Kỳ Nhĩ chuyên dụng của bản thân, từ trên cao bắn xuống một phát, nhưng không bắn trúng, lại bắn liên tục mấy phát nữa, hoặc là không bắn trúng, hoặc là bắn trúng người bên cạnh Vũ Văn Phân Phương.
"Mẹ nó!" Hứa Nho Long chỉ đành thầm trách bản thân, không nên ném hết tạc đạn nhanh như thế.
Ở trên lục địa, kỹ thuật bắn súng của Hứa Nho Long kỳ thực không tệ, nhưng xạ kích ở trên phi dĩnh, đúng là có độ khó quá cao, hơn nữa phi dĩnh cũng không đủ linh hoạt, giỏ treo có tính ổn định không tốt lắm, lúc nào cũng ở trong trạng thái lắc lư, huống chi nữa là khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ này là bản thân lén lút mang lên phi dĩnh, dựa theo nguyên tắc tác chiến ban đầu còn chưa thành văn bản, trên phi dĩnh không nên sử dụng súng, nhưng Hứa Nho Long lại cứ không tin điều này.
"Sớm biết thế thì mang súng máy cho xong." Hứa nho long đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Lúc trước đám Trầm Tường Vân, Hứa Nho Long đều kiến nghị lắp súng máy trên phi dĩnh, nhưng bởi vì súng máy tiêu hao đạn dược quá lớn, hơn nữa rất dễ làm cho phi dĩnh không ổn định. Quan trọng hơn nữa đám nhân viên nghiên cứu Mễ Kỳ Nhĩ và Thi Mật Đặc lo lắng súng máy liên tục xạ kích sinh ra đốm lửa sẽ phát nổ hơi ga trong túi hơi của phi dĩnh, tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng, cho nên tạm thời cự tuyệt. Nhưng Hứa Nho Long vừa rồi dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn cũng không gây ra vụ nổ, nên không tránh khỏi cảm thấy đám người Thi Mật Đặc có chút lo lắng không đâu.
"Đuổi theo cô ta, ta không tin không bắt được cô ta." Hứa Nho Long nghiến răng nói.
Vì thế phi dĩnh của hắn bắt đầu theo Vũ Văn Phân Phương chạy lòng vòng, chiến mã của Vũ Văn Phân Phương mặc dù nhanh, nhưng nàng lại không muốn rời khỏi chiến trường, rời khỏi chu vi Bảo Ứng phủ, cho nên nàng cố ý đánh vòng hình số 8 ở phía dưới, thậm chí thỉnh thoảng còn dừng lại, căn dặn mấy câu với đám quan quân bệnh cạnh, cải tiến thêm phương pháp tấn công của thiết giáp cung kỵ, làm cho Hứa Nho Long buồn bực không thôi, thực sự muốn nhảy xuống khỏi phi dĩnh tóm lấy nàng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Kỳ thực tâm tình của Vũ Văn Phân Phương còn tệ hơn cả Hứa Nho Long, quân đội nước Mã Toa đụng phải đinh không nói, bản thân còn vô duyên vô cớ bị một cái đồ vật to lớn đuổi ở sau đít, nhưng lại không có cách nào để đối phó, nàng thực sự tỏ ra có chút mất tinh thần, vốn quân đội nước Mã Toa có trang bị vũ khí cung nỏ tầm xa, ví như loại nỏ tầm xa là xe nỏ, nhưng cùng với quân đội nước Mã Toa liên tục thắng lợi, chiến đấu càng ngay càng nhẹ nhàng, những thứ vũ khí nặng nề này đều bị lặng lẽ quẳng ở hậu phương. Nếu như hiện giờ mà nàng có những thứ vũ khí này, khẳng định có thể bắn đối phương từ trên không rơi xuống.
Chỉ tiếc là những thứ vũ khí này không có ở đây.
Chẳng những như thế, thiết giáp cung kỵ tiến công càng làm nàng thêm ngạc nhiên hơn lo lắng, nàng căn bản không ngờ được lại có kết quả như thế này, dưới hỏa lực càn quét mãnh liệt của đối phương, thiết giáp cung kỵ căn bản không có bao nhiêu cơ hội xạ tiễn, cho dù là có cơ hội ra tay, cũng căn bản là ở ngoài khoảng cách một trăm mét, thỉnh thoảng có mấy tên thiết giáp cung kỵ đột phá thành công tuyến phong tỏa của quân Lam Vũ, đột nhập thành công vào khoảng một trăm mét, nhưng đối diện với mưa đạn của quân Lam Vũ, độ chuẩn xác của cung tiễn giảm sút cực nhiều, cung tiễn bắn ra đều rơi xung quanh mục tiêu, có thể bắn trúng chính xác gần như không có.
Loại chiến đấu giống như tự sát này còn có ý nghĩa gì nữa.
A Ba Đốn thì lại thầm kêu may mắn, bộ đội của hắn trước khi xuất phát trùng hợp huấn luyện qua đối phó với cung kỵ thủ, đây vốn chẳng phải là mục huấn luyện trọng điểm, bởi vì khai chiến cùng với người Tây Mông trên cao nguyên Huyết Sắc chẳng tới lượt bọn họ ra mặt, nhưng bởi vì trong hải tặc Ca Âu có rất nhiều hải tặc giỏi dùng mũi lao công kích, cho nên Đặc Lan Khắc Tư yêu cầu bọn họ trong điểm tăng cường huấn luyện đối phó với hải tặc ném lao, không ngờ rằng đánh bậy lại trúng, mũi lao của hải tặc Ca Âu thì chưa gặp được, đã đụng phải thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa trước rồi.
Trên thực tế, Vũ Văn Phân Phương bởi vì vấn đề góc độ bản thân, cảm thấy cung tiễn của thiết giáp cung kỵ tạo thành thương vong đối với quân Lam Vũ mà nói là không đủ. Nhưng đối với A Ba Đốn mà nói thì chuyện lại chẳng phải như thế, tiểu đoàn của hắn vốn chỉ có sáu trăm người, chưa tới một phần trăm của quân đội nước Mã Toa ở xung quanh, cho dù là thương vong một người, thì sức mạnh cũng giảm bớt đi một phần. Trong thời gian mười phút ngắn ngủi, quân Lam Vũ đã có hơn ba mươi người thương vong, tỉ lệ tổn thất vượt quá một phần hai mươi, đương nhiên làm hắn lo lắng, nếu Vũ Văn Phân Phương bất chấp mọi giá yêu cầu thiết giáp cung kỵ tiếp tục tiêu hao, quân Lam Vũ cũng sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng, thậm chí cuối cùng thương vong sạch sẽ.
May mắn là Vũ Văn Phân Phương không thể nào chấp nhận được thiết giáp cung kỵ thương vong mức độ cao, nàng mau chóng hạ lệnh thiết giáp cung kỵ ngừng tiến công, đổi thành dùng bộ binh quấy rối quân địch, đồng thời, nàng hạ lệnh tập trung toàn bộ vũ khí hạng nặng của quân đội gần đó, ví như pháo công thành tầm xa cỡ lớn chuẩn bị để tấn công kinh đô Ni Lạc Thần, còn có cả máy bắn đá tầm xa..v..v.. nàng muốn dùng những thứ vũ khí tầm xa này nghiền nát quân Lam Vũ.
"Cứ làm như vậy." Vũ Văn Phân Phương trầm tĩnh nói, sắc mặt tỏ ra vô cùng cứng cỏi, đám quân Lam Vũ trước mắt mặc dù kiên cường, nhưng dù sao số lượng cũng rất ít, nàng có đủ lòng tin giết sạch bọn họ, tới khi đó nàng nhất định phải nghiên cứu cho kỹ những quân LamVũ này rốt cuộc là người như thế nào.
Bỗng nhiên, Vũ Văn Phân Phương cảm thấy trước mắt tối om, tiếp đó không tự chủ được ngã xuống mặt đất, trong tiếng hô kinh hãi của mọi người, nàng vội vàng lật người, sau đó mau lẹ đứng lên, chỉ nhìn thấy chiến mã của mình nằm ở bên cạnh hí lên đau đớn. Thì ra chiến mã của nàng đã bị đạn của Hứa Nho Long bắn trúng đầu, lập tức mất di khống chế, hất nàng xuống mặt đất.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Trong tiếng súng dày đặc ở chiến trường, tiếng súng tới từ lưng chừng không vẫn vô cùng rõ ràng, đạn bắn lên xung quanh Vũ Văn Phân Phương, có mấy tên quan quân không may bị bắn trúng trực tiếp, ngã gục xuống mặt đất, những tên quan quân khác vội vàng tản ra.
Vũ Văn Phân Phương nhanh nhẹn nhảy lên, mới phát hiện ra trên người mình toàn là bùn, đồng phục nguyên soái vốn trắng muốt cũng bị nhuộm thành màu bùn, ngay cả trên tóc cũng dính không ít bùn đất, mà nơi này lại vừa mới đổ mưa xong, trên mặt đất có rất nhiều nước đọng, làm nàng trông nhếch nhác vô cùng.
Cảnh vệ của nàng lập tức thay cho nàng một con ngựa, nàng tung người lên ngựa, thúc ngựa chạy chạy xa, phi dĩnh của Hứa Nho Long thì đuổi sát ở phía sau. Chỉ tiếc là vận khí của Vũ Văn Phân Phương hôm nay rất tốt, băng đạn của Hứa Nho Long thay hết cái này đến cái khác, mà Vũ Văn Phân Phương đều bình an vô sự, ngược lại có không ít quan binh quân đội nước Mã Toa thành ma thế mạng. Bất quá, dùng phi dĩnh đuổi cho Vũ Văn Phân Phương chạy loạn khắp nơi, cũng đã đủ cho quan binh quân đội nước Mã Toa tim đập chân run, không thể kìm nén. Rất nhiều người ngạc nhiên nhìn quan tư lệnh tôn kính của mình, toàn thân bùn đất cưỡi ngựa lướt qua trước mặt, làm nước bắn tung tóe.
Khó khăn lắm Vũ Văn Phân Phương mới chạy được một hơi hơn mười dặm, cuối cùng cũng tránh được phi dĩnh của Hứa Nho Long truy kích, nàng nhảy xuống ngựa, thở hồng hộc từng ngụm lớn, bất thình lình có linh cảm vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phi dĩnh của Hứa Nho Long đang chầm chậm rơi xuống, nàng còn chưa phản ứng lại thì đã nghe thấy binh sĩ nước Mã Toa hô lên đinh tai nhức óc: "Rơi xuống rồi! Rơi xuống rồi!"
Đám người Tri Thu cũng bị kinh động, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc phi dĩnh đang từ từ rơi xuống, tri phi dĩnh còn tóe ra ánh lửa, rồi mau chóng biến thành một trận lửa lớn.
A Ba Đốn kêu lên thất thanh: "Không hay rồi, đó là Hứa Nho Long."
Lâm Từ Luật quyết đoán nói: "Ta đi cứu hắn."
Giơ tay một cái, đội viên đội đột kích Bạo Hùng nhảy lên chiến hào, chạy tới địa điểm Hứa Nho Long rơi xuống.
Tri Thu nâng kính viễn vong lên, nhìn thấy quân đội nước Mã Toa đông nghìn nghịt cũng chạy ùa tới địa điểm Hứa Nho Long rơi xuống.
Va chạm trong cự ly gần cuối cùng cũng triển khai…
Phi dĩnh rơi xuống chính là chiếc F007 do Hứa Nho Long chỉ huy, về phần nguyên nhân rơi xuống, ban đầu hắn cũng không hiểu, nhưng trong quá trình hạ xuống, hắn đột nhiên hiểu ra, kỳ thực đều là do bản thân gây họa. Vấn đề vẫn là ở trên người những tia lửa sinh ra khi súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xạ kích, kiến nghị của kỹ thuật viên Thi Mật Đặc là không hề sai, trên phi dĩnh đúng là không thể xuất hiện tia lửa, nhưng bản thân còn cho rằng đối phương nhát gan sợ chuyện, lo lắng vô cớ, cho nên không để ý, kết quả bất hạnh trúng đòn.
May mắn là phi dĩnh không phát sinh ra vụ nổ kịch liệt, chỉ bắt đầu từ từ bốc cháy, cho nên tốc độ hạ xuống cũng không gấp lắm, bất quá khi chiếc giỏ rơi xuống đất, hắn vẫn cảm thấy một trận va đụng dữ đội, gần như bị chấn động ngất đi. Dù sao hắn cũng ở lục quân một đoạn thời gian, tiếp thụ huấn luyện nghiêm ngặt, cho nên lâm nguy không loạn, mau chóng chuẩn bị sẵn sàng, trong chớp mắt chiếc giỏ chạm đất, lập tức ôm đầu cong gối lăn ra, sau một hồi trời đất u ám choáng váng đầu óc, hắn hoảng hốt khôi phục lại ý thức, mở mắt ra nhìn xung quanh, không ngờ chẳng có một tên binh sĩ quân đội nước Mã Toa nào.
Nhìn xung quanh với vẻ không thể tin được, Hứa Nho Long xác định được mình rơi trên đỉnh một ngọn núi cách chiến trường không xa, đỉnh núi dựng đứng, đá núi lởm chớm, hắn day day huyệt thái dương của mình, vất vả bò ra khỏi vị trí giỏ treo, phát hiện ra những đội viên khác của đội phi hành đều đã bất hạnh ngộ nạn, hắn cúi đầu mặc niệm mấy giây, cầm lấy khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và một bọc đạn duy nhất còn sót lại, phán đoán sơ qua phương hướng một lượt, rồi lần mò đi về phía bắc. Hắn nhớ mang máng rằng, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ do A Ba Đốn suất lĩnh vừa rồi ở phía bắc của mình.
Thế nhưng khi hắn từ trong bụi cỏ thò đầu ra, thì hắn đột nhiên chết sững.
Chỉ nhìn thấy, phía bắc của đỉnh núi không rõ tên mà đá núi lởm chởm chỗ mình đang ở, có tới cả ngàn quân đội nước Mã Toa đang ùn ùn kéo tới phía mình, lao lên phía trên cùng, chính là đám thiết giáp cung kỵ đông nghìn nghịt, đông hơn nữa là đám kỵ binh trường mâu, bộ binh cũng có không ít, giống như từng cơn từng cơn sóng tràn về phía mình, loại khí thế như dời sông lấp bế ấy chó thể làm mỗi một con người ớn lạnh tận xương.
"Mẹ nó!" Hứa Nho Long nhổ phì một bãi nước bọt vào lòng bàn tay của mình, rồi vác súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên người, sau người bò lên núi, những tảng đá trên núi vô cùng cứng mà lại sắc bén, cắt nát lòng bàn tay của hắn, nhưng hắn đã chẳng để ý được nhiều như thế nữa.
Phi dĩnh của Trầm Tường Vân và Lý Giáp Lục phát hiện ra tung tích của Hứa Nho Long, lập tức đổi hướng di chuyển, chầm chậm bay về phía Hứa Nho Long, thế nhưng so với kỵ binh của nước Mã Toa ở bên dưới, tốc độ của phi dĩnh tựa hồ chậm hơn một chút, thậm chí không so được với đám người Lâm Từ Luật đã xông vào bên trong quân đội nước Mã Toa.
Lâm Từ Luật suất lĩnh đội viên của đội đột kích Bạo Hùng nhảy ra khỏi chiến hào, dựa theo đội hình mũi dùi cấp tốc tiến tới, súng máy và súng tiểu liên trong tay bọn họ không ngừng rít gào, đem mưa đạn dày đặc rải vào quân đội nước Mã Toa ở xung quanh. Những tên quan binh quân đội nước Mã Toa không ngờ rằng quân Lam Vũ có gan phát động phản kích, hơn nữa động tác lại mau chóng mạnh mẽ như thế, trong ba phút đầu tiên, hoàn toàn bị đánh cho chết lặng. Đám người Lâm Từ Luật đi tới đâu cũng như vào chỗ không người, quân nước Mã Toa bị bắn gục từng mảng từng mảng một.
Thế nhưng, Vũ Văn Phân Phương mau chóng quay trở lại chiến trường, nàng tới nơi lập tức khiến cho quân đội nước Mã Toa trở lại bình thường.
Vũ Văn Phân Phương quan tâm tới sự tồn tại của Hứa Nho Long, nhưng càng ý thức được sự uy hiếp của đám người Lâm Từ Luật. Bí mật trên người Hứa Nho Long đương nhiên quan trọng, nhưng nếu không ngăn cản được đám người Lâm Từ Luật, quân đội nước Mã Toa sẽ phải trả giá bằng thương vong cực lớn. Bởi thế nàng hạ lệnh điều chỉnh bố trí công kích, sai thiết giáp cung kỵ tới vây công đám người Lâm Từ Luật, thay vào đó do bộ binh thuần túy lên núi bắt lấy Hứa Nho Long.
Vũ Văn Phân Phương nghiêm nghị nhìn thiếu tướng Bách Kết Liệt, trầm giọng nói: "Bất chấp mọi giá cũng phải bắt được cái kẻ từ trên trời rơi xuống kia."
Nhãn quang của nàng rất sắc bén, mặc dù nàng tạm thời còn chưa biết người từ trên trời rơi xuống kia là người như thế nào, nhưng từ trong tiềm thức nàng đã nhận ra được giá trị của bọn họ. Chỉ vẻn vẹn một lần tiếp xúc đầu tiên thôi, nàng đã ý thức được trên người quân Lam Vũ tồn tại quá nhiều bí mật, quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ là Dương Túc Phong cũng tồn tại quá nhiều bí mật, nàng phải đem những bí mật này từ từ gỡ bỏ, mà đấu mối vạch ra những bí mật này, có lẽ chính là ở trên người kẻ vừa ở trên phi dĩnh rơi xuống kia.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt đứng nghiêm tuân lệnh, xoay người rời đi, hắn biết, nếu như không bắt được Hứa Nho Long, thì hôm nay mình gặp phải xui xẻo với sư trưởng rồi.
Quân đội nước Mã Toa mau chóng điều chỉnh đội ngũ, thiết giáp cung kỵ bị rút về, quay sang đối phó với đội viên đội đột kích của LâmTừ Luật, bọn chúng phóng như bay qua đống đổ nát của Bảo Ứng phủ, nghiêng người đem từng đợt mưa tên rơi xuống trên người đám Lâm Từ Luật, có ba bốn đội viên đội đột kích tức thì trúng trên ngã xuống, nhưng đội viên đội đột kích Bạo Hùng quân Lam Vũ cũng không chịu kém, cũng đem mưa đạn trút xuống người thiết giáp cung kỵ làm bọn chúng người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm và tiếng ngựa hí lẫn lộn với nhau.
Thế nhưng số lượng của thiết giáp cung kỵ quá nhiều, dưới hoàn cảnh không có chướng ngại kiên cố che chắn, đội đột kích Bạo Hùng không thể đối kháng với bọn chúng ở trên bình địa, Lâm Từ Luật chỉ đành hạ lệnh tạm thời rút lui. Đám thiết giáp cung kỵ được thể không chịu buông tha tiếp tục truy cản, kết quả là bị một cơn mưa đạn mãnh liệt của hải quân lục chiến đội do A Ba Đốn suất lĩnh bắn tới, mấy trăm trên thiết giáp cung kỵ ngã cắm đầu vào trong đống đổ nát.
"Như thế này không ổn! Quân địch quá nhiều!" Lâm Từ Luật thở hổn hển sốt ruột nói.
A Ba Đốn cũng thở gấp, mặc dù cũng sốt ruột y như vậy, nhưng tạm thời không thể làm gì khác, đống đổ nát của Bảo Ứng phủ quá bằng phẳng, vô cùng lợi cho thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa hoạt động ở tốc độ cao. Dưới hoàn cảnh không có che chở, hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ không có cách nào diệt trừ được toàn bộ bọn chúng.
Vào lúc này chỉ có Tri Thu còn xem như là bình tĩnh, không phải là hắn không gấp, cũng không phải là hắn khoanh tay ngồi mặc kệ cho Hứa Nho Long rơi vào trong tay quân địch. Nhưng hắn biết rất rõ, ở dưới loại tình hình này, cho dù sốt ruột cũng vô dụng, hắn phải bình tĩnh, mới có thể xử lý được hoàn cảnh trước mặt. A Ba Đốn là người rất thẳng thắn, hắn nói không hề sai, quân Lam Vũ xưa nay không hề thiếu dũng sĩ, chỉ thiếu người dùng đầu óc.
Từ trong kính viễn vọng, Tri Thu có thể nhìn thấy rõ ràng, Hứa Nho Long đã trèo lên lưng chừng núi, dưới núi cách hắn chừng một trăm mét, toàn là bộ binh nước Mã Toa truy cản đông nghìn nghịt, nhưng từ tốc độ leo núi mà xét. Hứa Nho Long được tiếp thụ huấn luyện chuyên nghiệp hiển nhiên là cao hơn một bậc, hắn chẳng những leo rất nhanh, hơn nữa còn thỉnh thoảng quay đầu lại nổ súng, đem những tên binh sĩ nước Mã Toa đuổi theo hắn dữ dội nhất một phát súng hạ gục, thi thể của bọn chúng liền lăn xuống theo dốc núi dựng đứng.
Tri Thu lập tức nghĩ ra biện pháp tăng viện cho Hứa Nho Long.
Hắn tự mình đi tới trận địa pháo binh, sai quan chỉ huy pháo binh giết sạch binh sĩ nước Mã Toa truy cản Hứa Nho Long, quan chỉ huy pháo binh đo đạc qua khoảng cách. Cảm thấy có chút khó khăn, ở cự ly xa như vậy, độ chuẩn xác của Bách Kích pháo không thể đảm bảo được, có khả năng bắn trúng trực tiếp Hứa Nho Long, hoặc là làm cho núi sụp xuống, đem Hứa Nho Long và binh sĩ nước Mã Toa cùng chôn sống.
Tri Thu khuôn mặt có chút vặn vẹo, nghiêm giọng quát: "Nổ pháo!"
Hắn tuyệt đối không thể để Hứa Nho Long rơi vào trong tay người Mã Toa, tiết lộ bí mật kỵ thuật liên quan tới phi dĩnh. Nổ pháo, có lẽ Hứa Nho Long còn có chút hi vọng sống sót, nếu như không nổ pháo, thì Hứa Nho Long chỉ còn một con đường chết, cho dù sau này vì ngộ sát Hứa Nho Long mà bị đưa tới tòa án quân sự, thì bản thân cũng phải làm như thế.
Quan chỉ huy pháo binh vẫn do dự, hắn không thể vì thế mà ngộ sát chiến hữu của mình.
Vừa vặn lúc này Trầm Tường Vân cũng gửi tới mệnh lệnh yêu cầu pháo binh nổ pháo.
Quan chỉ huy pháo binh không do dự nữa, lập tức hạ lệnh điều chỉnh số liệu pháo kích, sau năm giây ngắm bắn, phát pháo đạn chuẩn xác rơi trên ngọn núi đá, vừa vặn rơi xuống chỗ phía dưới cách Hứa Nho Long chưa tới mười mét, quan chỉ huy pháo binh sắc mặt trắng bệnh, trái tim vọt lên tới cổ họng, may mà sau khi đạn pháo rơi xuống, Hứa Nho Long vẫn bình yên vô sự, còn giơ ngón cái khen ngợi bọn họ, bọn họ mới yên tâm lại.
Pháo đạn phát nổ gây ra đá núi vỡ nát rất nhiều, những tảng đá vỡ này thuận theo dốc núi dựng dứng lăn xuống phía dưới, tức thì nện cho binh sĩ quân đội nước Mã Toa ở phía dưới khóc cha gọi mẹ, mấy tên bị đã đập cho vỡ đầu chảy máu ngay tại chỗ, có tên bị đá xô lăn thẳng xuống núi, những tên còn lại vội vàng tìm kiếm chỗ che chắn, lũ lượt ép mình sau những tảng đá không dám nhúc nhích.
Tri Thu hung hăng kêu lên: "Chơi! Chơi chết mẹ chúng nó đi!"
Những khẩu Bách Kích pháo khác cũng lần lượt nổ pháo, pháo đạn nối liền không ngớt tiếp sau đó lần lượt rơi vào trong đội ngũ binh sĩ nước Mã Toa, đem bọn chúng nổ cho thây chất đầy đồng, hoặc rơi trên dốc núi xuống, nổ cho đá bắn tứ tung, những tảng đá đổ xuống như nước lũ, nện cho đám binh sĩ nước Mã Toa ở phía dưới khổ không nói lên lời, bất kể là bọn chúng né tránh như thế nào, đều không chạy thoát được đá vỡ công kích. Chỉ đơn thuần dựa vào uy lực mà nói, những tảng đã vỡ lăn xuống này thương tổn đối với binh sĩ nước Mã Toa so với đạn pháo bắn trúng trực tiếp thì còn lớn hơn.
Vũ Văn Phân Phương nhìn thấy cảnh trên núi đá, giận tới mức khuôn mặt tú lệ cũng trở nên vặn vẹo, lần đầu tiên nàng rút đoản kiếm nguyên soái của mình ra, lạnh lùng quát với Mạc Nại Cơ: "Xuất động tất cả thiết giáp cung kỵ, công kích trận địa pháo của quân Lam Vũ, đem bọn chúng đạp bằng."
Thiếu tướng Mạc Nại Cơ sắc mặt trắng bệch đi chấp hành mệnh lệnh.
Một chốc lát sau, tiếng vó ngựa của thiết giáp cung kỵ lại một lần nữa vang lên dồn dập, xông về phía trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, đội ngũ kỵ binh đông nghìn nghịt kia, đã không còn trật tự khuôn phép như vừa rồi nữa, mà tỏ ra cho chút chen lấn, giống như là muốn liều mạng với quân Lam Vũ vậy, bọn chúng giống như một trận gió quét qua mặt đất, mang theo khí tức tử vong, nhưng tiếng gió lại không dữ dội như vừa rồi nữa.
A Ba Đốn ngạc nhiên nói: "Xú bà nương kia nổi khùng rồi à?"
Lâm Từ Luật bình tĩnh nói: "Không, cô ta muốn pháo binh của chúng ta không rảnh rang được nữa."
Tri Thu gật gù, trầm giọng nói: "Nhãn quang của Vũ Văn Phân Phương rất sắc bén, cô ta ý thức được giá trị của Hứa Nho Long, muốn bắt sống hắn. Vì Hứa Nho Long, cô ta chấp nhận dùng một sư đoàn thiết giáp cung kỵ ra trao đổi."
A Ba Đốn nghi hoặc nói: "Vậy pháo binh của chúng ta…"
Tri Thu khẽ thở dài một hơi, khổ sở nói: "Chúng ta chỉ có thể cung cấp một phần yểm hộ thôi, chuyện của không quân cứ để bản thân không quân giải quyết đi, hi vọng Trầm Tường Vân có biện pháp cứu hắn ra."
Dưới sự công kích tổng lực của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, pháo binh của quân Lam Vũ không thể không phân ra đại bộ phận lực lượng để ứng phó với thiết giáp cung kỵ của quân địch, chỉ có sáu khẩu Bách Kích pháo tiếp tục công kích quân đội nước Mã Toa truy cản Hứa Nho Long, tức thì uy lực giảm mạnh, những tên binh sĩ nước Mã Toa đó cũng dần dần quen với sự tập kích của những tảng đá vụn, dưới nghiêm lệnh của thiếu tướng Bách Kết Liệt, cho dù là thương vong nặng nề, vẫn cứ liều chết leo lên trên truy cản.
May mắn vào lúc này, phi dĩnh của Trầm Tường Vân đã tới được đỉnh cao nhất của ngọn núi, hạ xuống vị trí cách đỉnh núi chỉ chưa tới chục mét, đồng thời thả dây thừng thật dài xuống, đợi Hứa Nho Long tới. Trầm Tường Vân từ trên giỏ treo của phi dĩnh nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy cả Bảo Ứng phủ lại một lần nữa lại rơi vào hỗn chiến kịch liệt, đâu đâu cũng toàn ánh lửa, đâu đâu cũng là tiếng nổ.
Gần đó, có pháo đạn của Bách Kích pháo không ngừng rơi lên tảng đá ở giữa sườn núi, khiến cho đá vỡ rào rào, đem binh sĩ nước Mã Toa ở phía dưới đập cho hết sức khốn khổ. Trong thiết giáp cung kỵ đang phóng tới như bay, cũng không ngừng có pháo đạn rơi xuống, đem thiết giáp cung kỵ tiêu diệt trước khi bọn chúng có thể bắn ra cung tiễn. Khôi giáp và trường cung của thiết giáp cung kỵ, thậm chí là cả mũi tên, có khi bị bắn tung lên tới bầu trời có hơn ba mươi mét, sau đó chầm chậm rơi xuống.
Có lẽ là vì số lượng Bách Kích pháo của quân Lam Vũ quá nhiều, có khi ba bốn quả pháo đạn được bắn ra vào thời gian khác nhau lại rơi vào cùng một chỗ ở cùng một thời gian, không hẹn mà cùng phát nổ, tức thì uy lực tăng lên bội phần, ở xung quanh điểm phát nổ tạo thành một vòng xoáy cực lớn, đem tất cả người và vật ở trong vòng xoáy đó nuốt chửng. Trầm Tường Vân có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trung tâm vụ nổ khấy động lên vòng xoáy giống như mang theo một cỗ sức mạnh vô cùng vô tận, khuyếch tán ra bốn phía xung quanh, đem binh sĩ nước Mã Toa ở bên rìa xô đổ toản bộ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hình thành lên một vùng đất trống không, cho tới tận khi vòng xoáy bị thiết giáp cung kỵ ở đằng sau tiến lên nhấn chìm.
Giao chiến kịch liệt lại một lần nữa kinh động tới thập tứ công chúa, nàng bất chấp sự khuyên can của Mễ Nặc Tư Lương Cách và lão thái giám Đông Phương Bất Bại, lặng lẽ xuất hiện ở trên bậc thềm của khách sạn trên núi. Ở trước mắt nàng, chiến đấu hết đợt này tới đợt khác như triều dâng sóng dậy, khắp mọi nơi là tiếng pháo tiếng súng, khắp mọi nơi là bóng dáng của thiết giáp cung kỵ, khôi giáp màu bạc của bọn chúng dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông bắt mắt vô cùng. Bọn chúng giống như bọt sóng bắn tung lên, từng đợt từng đợt xô vào trận địa của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, máu me bắn tung tóe trước trận địa.
/769
|