Tất cả an bài thỏa đáng, Ai Đức Mông Đa một lần nữa khôi phục lại sự tự tin, cảm thấy lấy ba mươi vạn kỵ binh người Tây Mông đối phó với chưa tới ba vạn quân Lam Vũ, mười đánh một, thắng là cái chắc. Vì thể tâm tình dẫn trở nên thoải mái, Na Biệt Khúc, Cáp Lặc Đồ và Trát Mộc Hợp nối nhau suất quân đi xa. Ai Đức Mông Đa và Mông Đế suất linh mười lăm vạn đại quân thần tốc đánh về phía Cao Ninh phủ.
Vì muốn cho Dương Túc Phong một đòn phủ đầu, Ai Đức Mông Đa phái ra ước chừng một nghìn bộ đội tiên phong, dùng tốc độ như gió lao về phía Cao Ninh phủ, dùng mũi tên sắc bén nói với quân Lam Vũ - người Tây Mông tới rồi! Kết quả là đám kỵ binh này còn chưa tới được dưới thành của Cao Ninh phủ, đã gặp phải phục kích của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, thì ra kỵ binh Liệp Ưng có một tiểu đoàn kỵ binh vừa vặn đi qua con đường này, từ đằng xa đã phát hiện ra bóng dáng của kỵ binh người Tây Mông, vì thế dày công thiết kể nên một cái bẫy, sau khi đợi kỵ binh người Tây Mông tiến vào, tiểu đoàn kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ lập tức phát động tấn công. Người Tây Mông không kịp phòng bị dưới sự công kích mãnh liệt của hỏa lực kỵ binh quân Lam Vũ, còn chưa kịp phản ứng đã ào ào ngã xuống ngựa, những tên còn lại thấy thời cơ không ổn, lập tức xoay đầu ngựa bỏ chạy. Kết quả bị những thần xạ thủ của quân Lam Vũ theo sau truy sát, mỗi một phát súng vang lên đều có người Tây Mông ngã xuống ngựa, kết quả chỉ có hơn mười tên kỵ binh người Tây Mông thành công trở về được trong đội ngũ.
Ai Đức Mông Đa cảm thấy mình hết sức mất mặt, cảm giác xuất sư bất lợi làm hắn càng lúc càng khó chịu, dưới cơn tức giận, hắn hạ lệnh đem mười mấy tên kỵ binh người Tây Mông chạy trở về kia buộc vào trên đuôi ngựa kéo cho tới chết, bởi vì bọn chúng "không bảo vệ sự tôn nghiêm của người Tây Mông." Sau đó thúc dục mười lăm vạn kỵ binh, dùng thế thái sơn áp đỉnh lao về phía Cao Ninh phủ.
Sau khi tới được Cao Ninh phủ, Ai Đức Mông Đa quyết định làm người văn minh tiền lễ hậu binh một phen, hắn phái người đưa thư khuyên hàng chuyền cho Dương Túc Phong, bức ép Dương Túc Phong đầu hàng, giao ra Cao Ninh phủ, hoặc là giao ra năm ngàn vạn kim tệ, năm mươi vạn tấn cương thiết, năm mươi tấn lá trà và năm trăm vạn tấn lương thực, người Tây Mông sẽ rút quân trở về.
Kết quả Dương Túc Phong trả lời rất nhanh, hắn thêm một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tự mình viết ở đằng sau thư khuyên hàng.
"Các ngươi có thể rời đi, nhưng phải để ngựa lại đây."
Ai Đức Mông Đa thẹn quá hóa giận, rút hoàng kim mã đao ở hông ra, chỉ thẳng vào tường thành của Cao Ninh phủ, hung dữ gầm lên: "Bắn tên! Đem toàn bộ bọn nam man này bắn thành nhím!"
Nham Long phủ, Hổ Xuyên đạo.
Trải qua mấy ngày liên tục tổng vệ sinh, đường phố của Nham Long phủ cuối cũng cùng bắt đầu thông suốt, xe ngựa có thể qua lại không còn cản trở. Thi thể quân Hồng Cân của Ma Ni giáo chất đống như núi cũng bị kéo đi, tới vùng đất trống ở phía cửa bắc hỏa táng, liên tục thời gian mấy ngày liền, phụ cận thành bắc của Nham Long phủ đều mịt mù khói đen, trong không khí sặc sụa mùi thi thể bị thiêu đốt khiến người ta phát buồn nôn. Giống như là địa ngục trần gian vậy, đội ngũ nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp bắt đầu tiến hành khử trùng chiến trường đối với toàn bộ Nham Long phủ, mùi thuốc khử trùng rất mau thay thế cho mùi thối của thi thể, bất quá chuyên gia khử trùng mới nhậm chức là Phất Lôi Đát xưa nay chưa từng suy nghĩ tới cảm thụ của người khác, nàng chỉ biết làm việc của mình, chỉ huy nhân viên khử trùng mặc áo choàng dài khử trùng hết cả bên trong bên ngoài Tu La điện, khiến cho đám người Dương Túc Phong tới ban đêm cũng không có cách nào ngủ được.
Bất quá trong lòng Dương Túc Phong vẫn rất hài lòng đối với công việc của những nhân viên khử trùng này, đại chiến trôi qua tất nhiên là có đại dịch, đây gần như đã là quy luật tất nhiên của lịch sử phát triển, vào thời kì còn chưa có công nghiệp hóa học và dược phẩm hóa học, thi thể thối rữa và vũ khí vấy máu để lại trên chiến trường, đúng là rất dễ gây ra bệnh ôn dịch, do không có thủ đoạn khống chế hữu hiệu, bệnh ôn dịch phát ra là không thể thu thập được, kéo dài tới bốn phương tám hướng, càng lan tràn càng dữ dội. Quân Lam Vũ đương nhiên là chú ý tới điều này, cho nên, chỉ cần điều kiện cho phép đều lập tức tiến hành khử trùng chiến trường sau khi đại chiến qua đi, để phòng ngừa ôn dịch bùng phát, sau khi thắng lợi thì càng phải như thế.
Khi tấn công cứ diểm Lạc Lạp, nhân viên khử trùng chuyên nghiệp của quân Lam Vũ liền phát huy tác dụng cực lớn, bọn họ thành công sáng tạo ra kỳ tích, phòng ngừa hữu hiệu ôn dịch bùng phát và lan tràn ở vùng đất cứ điểm Lạc Lạp. Phải biết rằng, chiến đấu ở cứ điểm Lạc Lạp chính là kéo dài liên tục hơn một tháng, có hơn mười vạn Lỗ Ni cuồng chiến sĩ tử vong, thi thể của bọn chúng trải dọc theo chiến trường dài mấy chục kilomet, thi thể của rất nhiều tên đã thối rữa bốc mùi, ôn dịch có thể bùng phát bất kỳ lúc nào.
Tiến hành khử trùng với chiến trường, chính là một công năng phụ sau khi chế độ y liệu của quân Lam Vũ được thành lập sơ bộ. Từ trước tới này, Dương Túc Phong đều vô cùng coi trọng sự phát triển của công nghiệp hóa học y dược, quân Lam Vũ chuyên môn sắp đặt vô số tài chính, nâng đỡ sự phát triển của công nghiệp hóa học, lúc bình thường cũng có ý đem chính sách nghiêng về phía công nghiệp hóa học. Ở trên mặt tuyên truyền và lợi nhuận cũng chú trọng nâng đỡ công nghiệp hóa học, khiến cho công nghiệp hóa học ở địa khu Mỹ Ni Tư phát triển vô cùng nhanh, nhất là công nghiệp y dược và công nghiệp hóa dược có liên quan tới chiến tranh, khí thế phát triển mạnh mẽ. Dưới sự kích thích của lợi nhuận kếch xù, ampicilin cùng với nhiều loại dược phẩm kháng sinh đều đã được nghiên cứu sản xuất ra, đồng thời đưa vào sử dụng, hiệu quả rõ ràng.
Ở địa khu Cách Lai Mỹ ngày nay, công nghiệp hóa học đã trở thành một trong số sản nghiệp có lợi nhuận nhiều nhất. Rất nhiều đại học cũng bắt đầu đem công nghiệp hóa học liệt vào hạng mục trọng điểm nghiên cứu, đồng thời nghiên cứu tri thức hóa học cũng bắt đầu trở thành khóa học tất yếu của học sinh, càng ngày càng có nhiều người làm khoa học tham gia vào lĩnh vực công nghiệp hóa học, sáng tạo ra càng nhiều sản phẩm. Những sản phẩm này dưới sự hỗ trợ của chế độ vệ sinh y liệu quân Lam Vũ cũng dần dần tiến bộ và hoàn thiện, rất nhiều y viện mới thành lập bắt đầu xuất hiện, sử dụng thuốc viên hóa học trị bệnh bắt đầu trở thành trào lưu mới.
Trước khi kiến lập đội ngũ y liệu chuyên nghiệp và chế độ y liệu của quân Lam Vũ, thương binh bị thương trong chiến tranh đại bộ phận đều phải cắt chân tay, bởi vì không thể khống chế được vết thương truyền nhiễm, sau khi cắt chân tay quay trở lại bộ đội là có khả năng rất nhỏ. Nhưng cùng với việc sử dụng dược phẩm hóa học, ức chế vết thương truyền nhiễm trở nên rất đơn giản. Các chiến sĩ của quân Lam Vũ thụ thương trên chiến trường có khả năng cứu sống tăng lên rất nhiều, căn cứ vào thống kê sơ bộ, trong một trăm chiến sĩ quân Lam Vũ bị thương, ước chừng có hơn bốn mươi người sau khi được chữa trị có thể quay trở lại chiến trường, hơn nữa con số này còn sẽ được nâng lên cùng với việc trình độ vệ sinh y liệu không ngừng tăng lên.
Trừ những nhân viên y vụ mang áo choàng trắng ra, trên đường phố Nham Long phủ còn có rất nhiều các chiến sĩ của quân Lam Vũ đang bận rộn đem toàn bộ dấu hiệu có liên quan tới Cao Ninh phủ dỡ bỏ hết, thay mới bằng cái tên Nham Long phủ, bởi vì nơi này tạm thời được xếp vào chiến khu cấp 1, cũng không có sự tồn tại của bách tính bình dân, cho nên phủ đại đô đốc Y Vân không an bài nhân viên tới nơi này, tất cả mọi sự vụ tạm thời do quân Lam Vũ thay thế quản lý.
Đứng trên vùng đất trống phía trước Tu La điện, Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, từ bên trên bình thản quan sát động tĩnh của kẻ địch ở phía dưới, ở bên cạnh y, ngoại trừ cảnh vệ bất ly thân ra thì chỉ có một tham mưu là Tri Thu. Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm thân thể tàn tật hành động không tiện đều lưu lại ở phía nam để chỉ huy chung, điều phối những bộ đội khác tăng viện cho Nham Long phủ, chỉ có Tri Thu tuổi trẻ mạnh mẽ, là theo Dương Túc Phong chạy đông chạy tây.
"Không thẹn là thế lực số một của cao nguyên Huyết Sắc! Còn có chút bản lĩnh." Tri Thu nâng kính viễn vọng, bội phục nói.
Dương Túc Phong gật đầu tán đồng.
Động tác của người Tây Mông đúng là vô cùng thần tốc, mau chóng bao vây lấy Nham Long phủ, đội ngũ kỵ binh đông nghìn nghịt giống như thủy ngân đổ xuống đất vậy, thoáng một cái là bao vây lấy Nham Long phủ tới một giọt nước cũng không thể chảy được, tất cả con đường thông ra bên ngoài đều bị cắt đứt toàn bộ, có thể hình dung là một con ruồi cũng không bay thoát được. Đồng thời kỵ binh của người Tây Mông trong quá trình vây thành, cũng mau chóng tìm hiểu địa thế yếu hại các vùng đất xung quanh, lần lượt phái binh canh giữ, thể hiện ra tố chất chuyên nghiệp. Nếu chẳng phải là có sự tồn tại của vô tuyến điện đại, Dương Túc Phong thực sự đã bị bao vây cô lập rồi.
Cùng với việc đại quân kỵ binh của người Tây Mông tới, Nham Long phủ từ đó mất đi tất cả liên hệ với bên ngoài ở trên mặt đất, trở thành một tòa cô đảo đúng nghĩa rồi, may mắn là ở bên trong thành tích trữ đủ lương thực đạn dược, dược phẩm vật tư cũng chuẩn bị đầy đủ. Tất cả thương binh đều được chuyển tới Hội Ninh phủ ở phía nam. Hiện giờ lưu lại ở trong thành, cơ bản đều là nhân viên chiến đấu của quân Lam Vũ, chỉ có rất ít nhân viên hậu cần và nhân viên y vụ là nhân viên phi chiến đầu, tạm thời còn chưa phát hiện vấn đề gì lớn.
Dương Túc Phong quyết tâm biến nơi này thành một tảng đá cứng rắn, chẳng những làm người Tây Mông không gặm nổi, còn làm gẫy hết răng của người Tây Mông.
Tường thành ở cửa đông, cửa tây, cửa bắc của thành Nham Long vẫn còn nguyện vẹn, các chiến sĩ của quân Lam Vũ có thể dựa vào tường thành cao lớn cùng với đường ngầm trong tường thành để công kích người Tây Mông, chỉ có tường thành của nửa nam là bị chính quân Lam Vũ phá hủy thôi, vừa mới xây dựng lại, người Tây Mông rất mau chóng phát hiện ra sự khác thường ở nơi này, đem mục tiêu công kích trọng điểm chuyển tới cửa nam, chi chít những cung tiễn của người Tây Mông luôn chiếu thẳng về nơi này, dùng những mũi tên sắc nhọn bao phủ lấy nơi này, thế nhưng, tường thành nơi này đã bị quân Lam Vũ dùng xi măng cốt thép lấp kín, chỉ là không có đường ngầm và lỗ xạ kích mà thôi, các chiến sĩ của quân Lam Vũ chỉ có thể nấp ở sau ụ thành tiến hành xạ kích.
Từ Tu La điện trên cao nhìn xuống, Dương Túc Phong nhìn thấy cung kỵ thủ của người Tây Mông không ngừng chạy qua chạy lại vòng quanh phủ Nham Long, trong lúc phóng ngựa như bay, cung kỵ thủ của người Tây Mông không ngừng giương cung lắp tên, nghiêng người ngắm bắn, từng mũi tên bắn lên tường thành của Nham Long phủ, thậm trí là vượt qua cả tường thành, trực tiếp bay tới vùng đất trống ở bên trong thành, có thể thấy sức tên rất mạnh.
Kỵ thuật của cung kỵ thủ người Tây Mông tương đối cao diệu, chạy quanh Nham Long phủ như đi trên đất bằng, địa hình nơi đó không tạo thành bất kỳ một ảnh hưởng nào với bọn chúng, trình độ tiễn thuật của bọn chúng lại càng cao siêu hơn nữa, cho dù là trên lưng ngựa và chạy với tốc độ cao bắn cung mà độ chuẩn xác và lực độ đều vẫn không suy giảm, có mấy chiến sĩ quân Lam Vũ không tin điều này, hoặc là chưa từng nhìn thấy sự lợi hại của cung kỵ thủ người Tây Mông, cho nên trong lúc nhắm bắn không cẩn thận để bại lộ vị trí của mình, thò ra nửa cái đầu, kết quả là lập tức chuốc lấy một trận mưa tên, có mấy người lập tức trúng tên hi sinh, súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ở trong tay cũng từ trên tường thành rơi xuống.
Bất quá đây chỉ là tình huống rất hiếm hoi, đối với đại đa số các chiến sĩ của quân Lam Vũ mà nói, nơi này đều là vô cùng an toàn, trừ tường thành ở cổng nam ra, tường thành của ba phương hướng còn lại đều có đường ngầm và lỗ châu mai, các chiến sĩ của quân Lam Vũ có thể nấp ở bên trong, từ lỗ châu mai bắn ra bên ngoài. Mũi tên của người Tây Mông chỉ có thể bắn lên tường thành kiên cố, sau đó lần lượt bị gãy, rơi xuống ở chân tường.
Thế nhưng cung kỵ thụ của người Tây Mông vẫn không ngừng chạyvòng quanh, dưới sự công kích cách quảng của các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, số lượng cung kỵ thủ người Tây Mông chạy quanh không ngừng bị giảm bớt, cung kỵ thủ càng ngày càng bị ngã gục nhiều hơn, thế nhưng người Tây Mông vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.
"Người Tây Mông làm thế này là phí công vô ích!" Tri Thu hờ hững nói.
Cung kỵ thủ của người Tây Mông có lẽ đối phó với tường thành bình thường còn có chút tác dụng, có thể dùng cung tiễn sát thương kẻ địch ở trên tường thành, nhưng đối với loại tường thành kỳ quái ở Nham Long phủ thì cung tiễn của bọn chúng chẳng hề có tác dụng gì, chỉ có thể trở thành bia bắn cho quân Lam Vũ. Mặc dù cái bia sống này có tốc độ di động rất nhanh, nhưng trong quân Lam Vũ cũng không thiếu thần xạ thủ, bọn họ thích nhất là những chiếc bia có tính khiêu chiến như thế này. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Dương Túc Phong gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, y chưa từng trải qua chiến đấu với ung kỵ thủ của người Tây Mông, nhưng từ góc độ của bản thân mà xét, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông này đại khái là phụ trách trinh sát hỏa lực của địch, hi vọng mau chóng làm rõ bố trí phòng ngự của quân Lam Vũ, để phát hiện ra nhược điểm của quân Lam Vũ từ trong quá trình đó. Vì mục đích này, cho dù phải trả một cái giá nhất định cũng rất đáng.
Mấy ngày trước, quân Lam Vũ không phải cũng phải trả giá bằng một vị trung đoàn trưởng và gần một nghìn chiến sĩ, mời làm rõ được bố trí ác độc của quân Khăn Đỏ sao?
Nếu như chẳng phải bởi vì vũ khí của quân Lam Vũ đã vượt quá sự hạn chế của thời đại này thì căn bản không thể bì với người Tây Mông được, nếu không quân Lam Vũ đối diện với cung kỵ thủ người Tây Mông phóng ngựa với tốc độ cao, cũng không thể tạo thành sát thương lớn lắm cho bọn chúng được, cung tiễn thủ bình thường nếu muốn bắn trúng những mục tiêu di động ở tốc độ cao này khẳng định là phải lộ ra hơn nửa thân người mới có thể, mà lúc đó thì thường thường cung tiễn của mình còn chưa kịp bắn ra đã bị người Tây Mông sở trường kỵ xạ bắn ngã rồi.
Dương Túc Phong suy nghĩ chốc lát rồi chậm rãi nói: "Thủ bị cửa nam là bộ đội nào?"
Tri Thu kiêu ngao đáp: "Lượt trị ban đầu tiên là tiểu đoàn đột kích Lão Hổ Câu của Lăng Uy."
Dương Túc Phong yên lòng trở lại.
Các chiến sĩ của tiểu đoàn đột kích Lão Hổ Câu do Lăng Uy suất lĩnh đã biểu hiện xuất sắc trong trận chiến với người Ngõa Lạp lần trước, bọn họ đã tích lũy được một số kinh nghiệm đối phó với kỵ binh dân tộc du mục, hiện giờ dùng để đối phó với cung kỵ thủ người Tây Mông vừa mới tới nơi khí thế đang thịnh, đúng là một lựa chọn không tệ. Chiến đấu với người Tây Mông ở trên bình nguyên Dương Túc Phong không dám nói là chắc chắn chiến thắng, nhưng dựa vào thành thị cứ điểm quần nhau với kẻ địch thì Dương Túc Phong hoàn toàn không lo lắng, y chẳng tin người Tây Mông có thể cưỡi ngựa nhảy qua tường thành cao mười mét.
"Kẻ kia hình như là… Ai Đức Mông Đa?" Ánh mắt của Tri Thu rất tinh, phát hiện ra mục tiêu mới.
Dương Túc Phong thuận theo phương hướng của hắn nhìn tới, quả nhiên ở khoảng cách hơn bốn nghìn mét phát hiện ra thủ lĩnh của người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa, hắn cũng đang ở đằng xa chú ý theo dõi tình huống tấn công của cung kỵ thủ người Tây Mông, do khoảng cách có hơi xa một chút, nên Dương Túc Phong không nhìn thấy rõ sắc mặt của hắn, bất quá y nghĩ sắc mặt của Ai Đức Mông Đa có lẽ là không thể tốt lắm.
Mình giành trước chiếm lấy Cao Ninh phủ, đi trước Ai Đức Mông Đa một bước, làm cho hắn cưỡi hổ khó xuống, hiện giờ hẳn là hắn đang tức giận với mình vô cùng, hận không thể lóc thịt lột xương mình ra, nhưng lại không thể tìm được con đường phát tiết. Người Tây Mông không mang theo nhiều vũ khí công thành, muốn chỉ dựa vào mỗi cung tiễn mà đánh hạ Nham Long phủ thực sự là chuyện không thể nào, điều này đối với Ai Đức Mông Đa mà nói đương nhiên là rất khó chịu rồi.
Đúng thế, tâm tình của Ai Đức Mông Đa rất khó chịu, bắt đầu từ lúc hắn một lần nữa nhìn thấy tường thành của Cao Ninh phủ, hắn đã biết ngay rằng quân Lam Vũ không dễ nuốt, nhưng cho dù không dễ nuốt thì cũng phải nuốt, cung bắn đi không quay lại được, cung kỵ thủ người Tây Mông không thể đánh mất uy phong trước quân Lam Vũ.
Ai Đức Mông Đa phất tay, tăng thêm số cung kỵ thủ người Tây Mông gia nhập vào trong đội ngũ quanh quẩn gần tường thành kia, mặc dù không ngừng có cung kỵ thủ ngã xuống, nhưng Ai Đức Mông Đa căn bản không để vào trong lòng, một chút xíu thương vong đó có là cái gì.
"Đáng tiếc …." Tri Thu tiếc nuối nói.
Ai Đức Mông Đa cách quân Lam Vũ ít nhất cũng trên ba nghìn mét, mà súng ngắm Già Lan Mã loại mới nhất của quân Lam Vũ có tầm bắn xa nhất cũng chỉ là một nghìn tám trăm mét, cự ly sát thương hữu hiệu một nghìn hai trăm mét, bất kể như thế nào cũng không bắn được Ai Đức Mông Đa. Pháo trái phá thì lại là một lựa chọn rất tốt, bất quá muốn một phát pháo bắn trúng ngay, đại khái cũng rất khó, tốc độ của kỵ binh dân tộc du mục quá nhanh, cho dù nhìn thấy pháo đạn rơi xuống cũng có thể tức tốc chạy đi, nếu không sớm đã dùng một loạt xạ kích bắn chết hắn rồi.
Nhưng Dương Túc Phong lại không tán đồng, y không muốn để Ai Đức Mông Đa chết sớm như thế.
Nếu Ai Đức Mông Đa chết rồi người Tây Mông nhất định sẽ lập tức rút lui, co trở lại bên trong nơi sâu nhất của cao nguyên Huyết Sắc, quân Lam Vũ nếu muốn tiêu diệt bọn chúng một lần nữa, sẽ phải bỏ càng nhiều công sức hơn, còn không bằng gắng sức tiêu hao sinh lực của kẻ địch ở nơi này. Tốc độ của kỵ binh dân tộc du mục rất nhanh, tính cơ động cũng rất mạnh, khả năng quân Lam Vũ tiêu diệt được hoàn toàn bọn chúng là không cao lắm, nhưng lợi dụng cơ hội hiếm có này tiêu hao thật nhiều bộ phận sinh lực của địch thì vẫn có thể, sau này tiến vào cao nguyên Huyết Sắc cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Cung kỵ thủ của người Tây Mông vẫn cứ lởn vởn chạy vòng vòng qua lại quanh tường thành không biết mệt mỏi, tìm kiếm nhược điểm của quân Lam Vũ, tựa hồ không ngừng có lực lượng khỏe mạnh gia nhập vào trong số đó, nhân số của bọn chúng luôn luôn duy trì hơn một nghìn tên, đối diện với súng bắn tỉa của quân Lam Vũ, bọn chúng tựa hồ như không để ý lắm.
Điều này đã khiến các chiến sĩ của quân Lam cơ hội tốt rèn luyện kỹ thuật bắn, nhất là những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ mới gia nhập, bọn họ thiếu thời gian huấn luyện, hiệngiờ vừa vặn có thể sử dụng như là huấn luyện kỹ thuật bắn. Theo lẽ tự nhiên, bọn họ trở thành chủ lực xạ kích bắn tỉa của quân Lam Vũ, dưới sự chỉ điểm cẩn thận của các chiến sĩ kỳ cựu, Lỗ Ni cuồng chiến sĩ không ngừng nổ súng bắn vào những tên kỵ binh người Tây Mông đang phi ngựa với tốc độ cao, mặc dù lúc mới bắt đầu độ chuẩn xác không được tốt lắm, hiệu quả không được lý tưởng, rất nhiều phát súng cuối cùng mới bắn hạ được một tên cung kỵ thủ của người Tây Mông, nhưng cùng với kỹ thuật xạ kích không ngừng được nâng cao, rất nhiều Lỗ Ni cuồng chiến sĩ tìm được cảm giác, kẻ địch ngã xuống dưới họng súng của bọn họ ngày một nhiều.
Bắn tỉa náo nhiệt nhất vẫn là ở phụ cận cổng thành nam, nơi này chính là trọng điểm công kích của cung kỵ thủ người Tây Mông, không ngừng có mũi tên sạt qua bên người, trên tường thành cắm đẩy những mũi tên có ngạnh gai của kẻ địch. Nơi này là khu vực nóng quân Lam Vũ đánh trả, các chiến sĩ của tiểu đoàn đột kích Lão Hổ Câu do Lăng Uy chỉ huy nấp sau ụ thành chuyên tâm đánh trả, trong làn mưa tên qua lại của đôi bên là cách thử thách nhất sự can đảm và trấn tĩnh tự nhiên của một người, nhất là khi những mũi tên của người Tây Mông bắn sát qua bên mang tai của ngươi, bản thân cũng phải không đổi sắc mặt bóp cò súng.
Đám người Đồ Đấu Châu và Đao Vô Phong cũng dẫn lục quân đặc chiến đội xen vào nơi này tham dự náo nhiệt, vốn là không có nhiệm vụ chiến đấu của bọn họ, nhưng bọn họ cũng chen chúc ở trên tường thành ở cửa nam, so gan với cung kỵ thủ của người Tây Mông, mắt không chớp nhìn mũi tên của người Tây Mông bắn về phía mình, sắc mặt không đổi, cho tới khi mũi tên sắp bắn trúng mình mới xoạt một phát lách mình tránh đi, lấy đó để rèn luyện đảm lượng của mình.
Hai người Đồ Đấu Châu và Đao Vô Phong đọ tài bắn súng. Đám người Ninh Ba, Tôn Điều La, Lữ Tứ Lang cũng tham gia vào trong đó, dưới sự cổ vũ của đám thuộc hạ phe mình, hai người đấu tới mặt đỏ tía tai, không phân cao thấp, không chút để ý tới trận mưa tên ngợp trời của người Tây Mông, trong con mắt chỉ có chuyên tâm nhắm vào những cung tiến thủ người Tây Mông đáng thương chạy qua kia, không cẩn thận một chút thôi là thành vong hồn dưới súng của hai người.
Bọn họ cùng sử dụng súng trường Mauser bắn từng phát một, thay phiên nhau nổ súng, nếu ai không bắn trúng thì chính là người đó thua. Kết quả là bắn hơn mười lăm băng đạn mà cũng không phân được thắng bại. Cả hai đều nổ súng là có kẻ ngã gục, không phát nào hụt cả, cung kỵ thủ người Tây Mông ngã gục ở ngoài cửa thành nam càng lúc càng nhiều, hai người vẫn cứ đánh ngang tay. Cuối cùng hai người đều nhận ra cứ tiếp tục như thế cũng không có kết quả, quyết tâm dùng cách chơi hoàn toàn mới.
Lữ Tứ Lang kiến nghị hai người dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn nhanh, hạn định là trong năm giây hoặc là thời gian ngắn hơn nữa bắn hết đạn dược, ai bắn trúng nhiều kẻ địch thì coi như thắng. Cuộc thi dùng chế độ năm ván thắng ba, nếu ai thắng năm ván, thì coi như là quan quân chiến thắng cuối cùng. Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đều vui vẻ đồng ý.
Đao Vô Phong thi trước, hắn cầm lấy một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, dựa vào sau lưng tường thành, đoàng đoàng đoàng liên tục bóp cò súng, quả nhiên trong năm giây đã bắn sạch tất cả đạn dược, chỉ nghe thấy tiếng sủng nổ như rang lạc, cung kỵ thủ của người Tây Mông ở phía dưới liên tục ngã xuống, tiếng ngựa hí vang xen lẫn với nhau, các chiến sĩ ở bên cạnh đều đang đếm số người ngã xuống, hắn tổng cộng bắn ngã bảy tên cung kỵ thủ người Tây Mông.
Đồ Đấu Châu nhổ một bái nước bọt lên tay rồi xoa thật mạnh, sau đó nhận lấy súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, lắp băng đạn vào, thử qua cảm giác của tay, cảm thấy không tệ, vì vậy khẽ hít một hơi, nhắm chuẩn vào cung kỵ thủ của người Tây Mông ở phía dưới, cũng liên tục bóp có sùng, một loạt tiếng súng vang lên, cũng có bảy tên cung kỵ thủ người Tây Mông bị bắn cho người ngã ngựa nhào, lăn như hồ lô lẫn lộn vào với nhau.
"Giỏi lắm!" Các chiến sĩ bộ hạ của mỗi người đều hô lên.
Nhưng tiếng reo hò ngừng bặt, thì ra là cung kỵ thủ người Tây Mông ở phía dưới cũng dùng mũi tên mãnh liệt đánh trả bọn họ, bọn họ vội vàng úp sấp xuống, kết quả Đao Vô Phong động tác hơi chậm một chút, trong khoảnh khắc liền có một mũi tên bay sát qua đầu hắn, tước mất một mảng da đầu lớn, máu tươi không ngừng tràn ra, gáy của hắn nhiều mồ hôi, mồ hôi thấm vào vết thương, đau rát vô cùng.
"Con mẹ nó cái bọn vương bát đản!" Đao Vô Phong tức phát điên, cầm lấy súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, đoàng đoàng đoàn bắn liền mấy phát, nhưng đạn còn chưa bắn hết, hắn lại vội vàng hạ đầu xuống, thì ra những mũi tên bắn trả của người Tây Mông lại tới, tiếng mũi tên xé gió vô cùng sắc bén, hắn không dám đấu cững với những mũi tên dài nửa mét.
Phập phập phập …..
Cung kỵ thủ người Tây Mông nhắm chết vào mấy người ngông nghênh nhất quân Lam Vũ bọn họ, gần như không ngừng có cung tiễn chiếu cố tới phương phướng của bọn họ, người phía sau ụ thành chen chúc, bọn họ chỉ đành úp sấp trên tường thành, thân thể ép sát vào mặt đất, cảm giác mũi tên sát qua trên đầu, loại cảm giác tử vong rét buốt đó rất thích hợp để rèn luyện lá gan của con người.
Bỗng nhiên, Đao Vô Phong nhảy bật lên, hướng ra đằng sau kính lễ.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thì ra là Dương Túc Phong tới.
Dương Túc Phong vừa mới đi lên tường thành, liền không ngừng có mũi tên bắt đầu chiếu cố tới y, thậm chí còn có mũi tên sượt qua da đầu y, mang theo một nhúm tóc nhỏ, y chỉ đành cũng úp người xuống, Đao Vô Phong thuận tay đem mũ sắt của mình đội lên đầu y. Dương Túc Phong hỏi bọn họ mấy câu, cũng tỏ ra vô cùng hứng thú với cuộc thi xạ kích của bọn họ. Lữ Tứ Lang thừa cơ khích bác: "Phong lĩnh, hai lão đại của chúng tôi đều bắn được thành tích bảy phát, ngài hẳn là có thể dễ dàng vượt qua chứ?"
Dương Túc Phong cũng ngứa ngáy, hăm hở nói: "Được, để ta thử xem sao."
Hai người Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu cảm thấy rất hưng phấn, tự mình chuẩn bị cho Dương Túc Phong một khẩu súng, các chiến sĩ khác nghe nói Phong lĩnh muốn tham gia thi tài đều hưng phấn hết sức, cũng không đề ý tới cung tiễn của người Tây Mông nữa, ào ào chen lấn tới vị trí ụ thành, xem Dương Túc Phong thể hiện.
Dương Túc Phong một tay chống đất, bò tới bên mép tường thành, nhìn xuống phía dưới, một tay cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, bóp cò không hề gián đoạn, một loạt tiếng súng đùng đoàng liên tiếp vang lên, gần như là trong cùng một lúc, mười tên kỵ binh người Tây Mông nối nhau ngã xuống, do số người ngã xuống cùng một lúc quá nhiều. Đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông tức thì rơi vào hỗn loạn, cung kỵ thủ ngã xuống ảnh hướng tới chiến hữu ở đằng sau, rất nhiều tên cũng bị chến mã ngã xuống mắc vào, nhất thời trên vùng đất trống ở phía dưới cổng thành nam, mấy mục tên cung kỵ thủ vây lại thành một cục, còn có tên bị xô thẳng xuống sông hộ thành đi mò tôm, thành một cảnh tượng hiếm có.
"Còn tạm được, chưa bị cứng tay." Dương Túc Phong bình thản nói.
Các chiến sĩ của hai đơn vị lục quân đặc chiến đội đều bất giác đưa ánh mắt mang theo sự sùng kính nhìn Dương Túc Phong, rất nhiều người còn há hốc mồm ra, dáng vẻ như không tài nào tin nổi. Nếu là luận bắn từng phát một, mỗi người bọn họ đều có thể làm được bách phát bách trúng, nhưng liên tục xạ kích trong cường độ cao như vậy vẫn có thể bách phát bạch trúng, thì thực sự là chuyện không thể tin được, phải biết rằng tốc độ phóng ngựa của cung kỵ thủ người Tây Mông là cực nhanh.
Đồ Đấu Châu tâm phục khẩu phục nói: "Lợi hại, tôi phục rồi."
Đao Vô Phong cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ.
/769
|