"Người Vũ Chân xuất hiện ở nơi này làm cái gì?" Cẩu Oa nghi hoặc hỏi.
"Không biết." Hàn Giai nói, trước nay động não không phải là sở thích của hắn.
Những kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ khác tựa hồ cũng có cái bệnh như vậy, đều không thích động não, nếu bọn họ đã đem điều nhìn thấy báo cáo lên trên rồi thì chuyện còn lại chỉ đợi mệnh lệnh của thượng cấp nữa thôi.
Tiếp tục tiến lên, không lâu sau tiểu phân đội trinh sát do Hàn Giai suất lĩnh tiến vào địa khu Đặc Mạt Khắc.
Nhìn từ trên bản đồ, địa khu Đặc Mạt Khắc đã ở phía sau lưng cung kỵ thủ người Tây Mông, thế nhưng ở nơi này, bọn họ không hề gặp phải bất kỳ kẻ địch nào. Nói một cách chính xác thì bọn họ chẳng gặp được bất kỳ ai cả, tới ngay lão bách tính bình thường cũng không có, bọn họ càng đi lên phía bắc thì càng cảm thấy mình đang đi vào khu vực tận cùng của thế giới vậy.
Khi xưa đế quốc Quang Minh do Bộ Thủ lãnh đạo nhiều lần tấn công Ma Ni giáo ở Hổ Xuyên đạo, luôn đem vùng đất phía bắc của Hổ Xuyên đạo làm chiến trường, ngươi qua ta lại, triển khai cuộc chiến giằng co kịch liệt. Không chịu đựng được chiến hỏa đồ sát, người dân ở nơi này đều lần lượt chuyển đi, chỉ còn lại mảnh đất vàng khô cằn và những căn phòng sập xệ. Do nơi đây không có ai làm ruộng và trong coi, ruộng đồng ở nơi này đã thoái hóa từng vùng từng vùng một, rất nhiều địa phương thậm chí còn xuất hiện hiện tượng hoang mạc hóa, bão cát từ phương bắc thổi tới không ngừng tập kích bọn họ, làm bọn họ cảm thụ được cảm giác chưa từng có.
Đám người Hàn Giai thúc ngựa đi dạo trên những con đường thành thị đã bị vứt bỏ của Đặc Mạt Khắc, kỳ thực nơi này đã không còn có thể được gọi là đường nữa rồi, bởi vì không có người cũng không có bất kỳ vật thể và vật tư nào đáng để chú ý, đường phố nơi này đều là đất cát phủ dầy, phòng ốc ở hai bên đường cũng bị gió cát quét qua, rất nhiều căn phòng đều có một nửa bị chôn vùi trong cát.
"Chúng ta có phải cũng nên kiếm chỗ mà uống nước chứ?" Cẩu Oa cấp thiết nói.
Hàn Giai gật đầu, bọn họ hành quân đường xa, bình nước quân dụng gần như đã uống hết rồi, phải được bổ sung hữu hiệu.
Thế nhưng, ngay lúc bọn họ đang tìm kiếm nguồn nước thì đột nhiên bọn họ phát hiện, từ thị trấn phía tây bắc, có một đơn vị bộ đội hành quân đường bộ chầm chậm đi tới.
Hàn Giai nâng kính viễn vọng lên nhìn, một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc, vùng đất hẻo lánh hoang vu như thế này, sớm đã bị bỏ hoang nhiều năm, sao còn có bộ đội xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa là còn là bộ đội bộ binh.
Nhìn bộ đội bộ binh đang tiến thẳng tới, Hàn Giai càng cảm thấy thêm kinh ngạc, lúc mới bắt đầu, bọn họ nhìn thấy đúng là một đơn vị quân đội, một đơn vị quân đội lếch thếch thê thảm, khối giáp trên người bọn họ đã rách nát, vũ khí quá nửa đều là rỉ sét mục nát, chỉ có người còn coi là có tinh thần, nhưng càng về sau này, bọn họ càng cảm thấy không đúng lắm, bởi vì số lượng của đội quân này không hề nhiều, theo phía sau quân đội chính là rất đông cư dân đi tay không còn mang theo những cỗ xe ngựa chở đầy vật tư sinh hoạt nặng trĩu, trên xe không ngờ ngay cả chăn màn chiếu manh đều có cả, nói là một đơn vị quân đội chẳng bằng nói là một dân tộc lưu vong.
Hàn Giai cầm ngang súng, ngăn đường đi của bọn họ, nghiêm giọng quát: "Các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Quân đội từ trước mặt tới mới ban đầu còn không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Giai, đột nhiên phát hiện Hàn Giai xông ra, tức thì giật mình kinh hãi, bộ đội tiên phong lập tức ngồi xổm xuống, đem trường mâu cắm vào trong đất cát trước mặt, đề đề phòng kỵ binh đột kích, còn phía sau trường mâu thì cung tiễn thủ giương cung lắp tên sẵn sàng đón địch, nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của Hàn Giai như gặp phải đại địch, hành động của bọn họ làm kinh động tới đồng bạn kỵ binh Liệp Ưng bên cạnh Hàn Giai, bọn họ cùng đem nòng súng nhắm chuẩn vào đối phương.
Chiến sự tựa hồ có thể nổ ra bất kỳ lúc nào.
Hàn Giai khẽ đem bàn tay của mình hướng xuống dưới, ra hiệu mình không có địch ý, nhưng đối phương vẫn không giải trừ cảnh giới, trường mâu vẫn cứ cắm vào mặt đất, mũi thương nghiêng nghiêng hướng về phía trước, mũi tên bén nhọn vẫn cứ lắp trên giây cung, chỉ cần buông tay ra một cái sẽ rời cung phóng đi, thấp thoáng còn nhìn thấy hậu phương của bọn họ cũng có một số sự điều chỉnh, tựa hồ có nhiều nhân viên vũ trang đang đem nhân vật trọng yếu bảo vệ.
Hàn Giai giơ tay lên nói: "Chúng tôi là bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, các người là ai?"
Nghe thấy ba chứ quân Lam Vũ, quân đội phía bên kia tức thì thở phào một tiếng, giống như quân Lam Vũ chính là mục tiêu mà bọn họ mong đợi từ lâu, cung tiễn hạ xuống, trong đám đông cũng xuất hiện một chút rối loạn nho nhỏ, tựa hồ đang thì thầm nhỏ to với nhau, liên tục nhắc tới những cái tên như Dương Túc Phong và quân Lam Vũ.
Rất nhanh bên kia có một người thanh niên giục ngựa chạy tới, thân dài thon cao, vẻ mặt dũng cảm, toàn thân bao phủ trong khôi giáp màu trắng, đôi mắt cẩn thận theo dõi Hàn Giai, giọng nói có chút sắc bén mà lại ngân vang: "Các ngươi có đồ gì chứng minh thân phận các ngươi là quân Lam vũ?"
Hàn Giai cười to nói: "Bọn ta chính là quân Lam Vũ! Bọn ta còn phải chứng minh cái gì nữa? Trừ quân Lam Vũ bọn ta ra, còn ai có thể đánh bại người Ngõa Lạp, đánh bại người Tây Mông xuất hiện ở nơi này? Các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Người thanh niên kia dáng vẻ vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng ở phía đằng sau lưng hắn có môt ông già lọm khọm đi lên, khuôn mặt tiều tụy từng trải phong sương, bất quá hành động vẫn còn mau lẹ, ông ta đi tới phía trước, cẩn thận nhìn qua nhìn lại trang phục của đám người Hàn Giai, nhỏ giọng nói với người thanh niên kia mấy câu, tựa hồ là xác nhận thân phận quân Lam Vũ. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, người thanh niên kia phất tay lên, tất cả vũ trang đều bị giải trừ, địch ý giữa hai bên cũng biến mất.
Ông già kia tự mình đi tới, đến trước mặt Hàn Giai, nói rõ thân phận của bọn họ.
Thì ra, đoàn người này chính là quân đội tàn dư lưu vong của vương quốc Cơ Nỗ Địch, còn có một số thành viên của hoàng thất, từ sau khi vương quốc Cơ Nỗ Địch bị diệt vong, bọn họ liền chạy khỏi thủ đô Tang Phổ Lợi Á, lưu vong dân gian, bọn họ mai danh ẩn tính, bí mật sinh hoạt ở địa khu giáp ranh giữa Sóc Xuyên đạo và vương quốc Cơ Nỗ Địch, trải qua cuộc sống khốn khổ lại suốt ngày nơm nớp lo sợ, luôn luôn bị người Ngõa Lạp truy sát, còn bị các thế lực khác quấy rối. Ban đầu khi bọn họ bỏ chạy còn có năm sáu vạn người, cho tới hiện giờ chỉ còn lại không tới vạn người, đã tới thời khắc sống chết cuối cùng rồi, bọn họ biết được quân Lam Vũ đã xâm nhập tới Hổ Xuyên đạo cho nên bọn họ mang theo một tia hi vọng, hi vọng có thể nam hạ tìm được quân Lam Vũ, cầu mong được quân Lam Vũ bảo hộ.
"Chúng tôi nguyện ý làm thần dân trung thành của quân Lam Vũ." Ông già đó nhấn mạnh nhiều lần, nhiều lần thể hiện sự trung thành của mình. Tên của ông ta là Mạch Khắc Bố Lại Đức, năm nay đã sáu mươi chín tuổi, trước khi lưu vong chính là tài chính đại thần của vương quốc Cơ Nỗ Địch, chủ quản tài chính và kinh tế toàn quốc.
Căn cứ vào lời giới thiệu của ông già Mạch Khắc Bố Lại Đức, người thanh niên dáng vẻ dũng cảm kia tên là Cát Lôi Sát, vốn chính là con trai của đại tướng quân vương quốc Cơ Nỗ Địch Á, dũng mãnh hơn người, người Cơ Địch Nỗ lưu vong sở dĩ có thể tồn tại được tới hiện giờ, nguyên nhân rất lớn chính là nhờ vào sự dũng cảm thiện chiến của hắn, Cát Lôi Sát có một cái tên Đường tộc, gọi là Lệnh Thiên Vũ, bất quá hắn rất ít khi dùng, bởi vì hắn cảm thấy người Đường tộc đều không đáng tin tưởng, nhất là sau khi vương quốc Cơ Địch Nỗ diệt vong, đế quốc Đường Xuyên thấy chết không cứu. Hơn nữa Lệnh Thiên Vũ tính cách quái gở, không thích giao tiếp với người khác lắm cho nên thường thường bị người ta hiểu lầm là có địch ý.
"Thực tế thì Lệnh Thiên Vũ tuyệt đối là một người thanh niên rất mực trung thành, chỉ cần hắn tìm đúng chủ nhân để mình trung thành." Ông già Mạch Khắc Bố Lại Đức bình phẩm người thanh niên cách ông ta chưa tới một trăm năm mươi mét như vậy.
Trừ Lệnh Thiên Vũ ra, trong đoàn người vương quốc Cơ Địch Nỗ lưu vong này còn có một nhân vật tương đối trọng yếu, đó chính là Địch Nhĩ Thiết Ô - người kế thừa của quốc vương bọn họ, vị quốc vương trên danh nghĩa là quốc vương nhưng trên thực tế lại căn bản không muốn làm quốc vương cũng không được làm quốc vương này cũng có một cái tên Đường tộc, gọi là Túc Lập. Túc Lập thích chạy đông chạy tây, thích làm nghiên cứu. Khi hắn còn trẻ, hắn thường một mình chạy ra ngoài hoàng cung để khảo sát, tuổi còn rất nhỏ đã quen thuộc với nhất nhiều địa phương của địa khu Mỹ Ni Tư, bao gồm cả một số địa phương bí mật không có ai biết. Sau khi vương quốc Cơ Nỗ Địch diệt vong, chính dưới sự dẫn dắt của hắn, những người may mắn còn sống sót này mới có thể ẩn nấp ở một vùng đất bí mật, từ đó tránh được sự truy sát của người Ngõa Lạp.
Nhưng, địa khu Mỹ Ni Tư chiến loạn liên miên, không có địa phương nào là vùng đất lành yên bình, càng không có cái gọi là thế ngoại đào viên, trong lúc lưu vong người Cơ Nỗ Địch cũng gặp phải những khó khăn và thử thách người khác không thể nào tưởng tượng ra được, luôn ở trong chiến tranh và xung đột đẫm máu, nhân khẩu không ngừng giảm sút, cuối cùng không cách nào tiếp tục sinh tồn được nữa, cho nên bọn họ mới bất chấp nguy hiểm cũng đem cả tộc di cư, muốn đầu kháo vào vòng tay của quân Lam Vũ.
Trên cả đường đi, bọn họ lo lắng thấp thỏm, sợ gặp phải người Ngõa Lạp truy kích, cho nên tinh thần khẩn trương cao độ, có chút gió lay cỏ động nào ra tiến vào trạng thái cảnh giác, giống y như vừa rồi vậy, bất quá may mắn có trời cao bảo hộ, bọn họ không gặp phải kỵ binh của người Ngõa Lạp, hiện giờ cuối cùng còn họ đã tìm thấy được hi vọng, bởi rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy quân Lam Vũ.
"Chúng tôi muốn cầu kiến Dương Túc Phong." Ông già Mạch Khắc Bố Lại Đức cứ lặp đi lặp lại những lời này, tràn đành hi vọng chân thành.
Hàn Giai lập tức đem tình hình báo cáo cho Phong Phi Vũ. Phong Phi Vũ lại báo cáo cho Dương Túc Phong, đồng thời Phong Phi Vũ chỉ thị cho Hàn Giai, để hắn đi theo hộ tống trên đường, nhưng đội ngũ không cần dẫn theo tới Nham Long phủ, bởi vì chiến sự ở nơi đó đang diễn ra như dầu sôi lửa bỏng, hắn đề nghị Hàn Giai dẫn bọn họ quẹo sang hướng đông, từ Đặc Mạt Khắc nam hạ tới Chính Ninh phủ, lát sau hắn sẽ phái thêm kỵ binh Liệp Ưng tới.
Hàn Giai lập tức thương lượng với Mạch Khắc Bố Lại Đức, vì thế đội ngũ người Cơ Địch Nỗ lưu vong rẽ sang hướng đông, tiếp tục nam hạ.
Dương Túc Phong sau khi nhận được tin báo cảm thấy khá là ngạc nhiên, không ngờ rằng vương quốc Cơ Địch Nỗ còn có hậu nhân.
Căn cứ vào tin tức của ban ngành tình báo, nói từ sau khi vương quốc Cơ Địch Nỗ, vương quốc Hi Nạp, và vương quốc Á Thuật bị diệt vong, quốc dân của họ hoặc là bị đồ sát, hoặc là bị người Ngõa Lạp cướp mang về cao nguyên Huyết Sắc sử dụng như nô lệ, chỉ có rất ít hậu nhân sinh hoạt ở kinh đô Ni Lạc Thần. Đào vong tới kinh đô Ni Lạc Thần cơ bản đều là nhân vật trọng yếu, khi chiến tranh bùng phát, bọn họ liền vội vội vàng vàng bỏ chạy, mang theo vô số tài sản chạy tới Tử Xuyên đạo, dùng tiền bạc mua được sự bảo hộ của quân đội đế quốc Đường Xuyên, sau đó lại vòng vèo đi tới kinh đô Ni Lạc Thần, thủ đô của đế quốc Đường Xuyên.
Bọn họ vốn tìm kiếm sự bảo hộ của đế quốc Đường Xuyên, mong đế quốc Đường Xuyên ra mặt khôi phục sự vinh diệu của bọn họ, nhưng bọn họ không ngờ rằng, đế quốc Đường Xuyên cũng là ốc chẳng mang nổi mình ốc rồi, căn bản là không chú ý tới sự tồn tại của bọn họ, cho dù là có, cũng là nhắm vào tiền trong túi bọn họ mà thôi. Bọn họ cảm thấy hi vọng phục quốc càng ngày càng mờ mịt, cũng bỏ ý nghĩ phục quốc, ngoan ngoãn mang tài sản của bản thân làm phú ông ở đế quốc Đường Xuyên.
Những quý tộc đào vong của ba nước tuổi tác đều không nhỏ nữa, dưới tình huống phục quốc vô vọng, tiền đồ ảm đạm, bọn họ chỉ có thể buông thả tưu sắc, thông qua cuộc sống xa hoa đồi trụy để mê hoặc bản thân, vì thế rất mau bị tửu sắc rút sạch sức lực, đi xuống hoàng tuyền, hậu nhân của bọn họ bận rộn cướp đoạt di sản, phân nhà chia của, đối với đất đai cũ ở xa tận địa khu Mỹ Ni Tư đã gần như quên lãng hết rồi. Cho nên khi xưa quân Lam Vũ và người Ngõa Lạp đạt thành hiệp nghị, đem đất đai của ba vương quốc đó thu làm sở hữu của quân Lam Vũ, cũng không có người của ba nước ra mặt nói lấy một tiếng, Dương Túc Phong thực sự cho rằng nhân khẩu của ba nước đều đã chết sạch rồi.
"Chúng ta nên đem những người trước kia của ba nước đó trên cao nguyên Huyết Sắc trở về!" Tri Thu đề nghị.
Dương Túc Phong gật đầu.
Điều này là khẳng định rồi, nếu như ba nước đã có một quốc vương trên danh nghĩa, mặc dù vị quốc vương này yêu thích khảo sát khoa học, không có quá nhiều hứng thú với quyền lực, nhưng quân Lam Vũ chỉ cần có một cái cớ thôi. Có cái cớ này rồi là có thể có đầy đủ lý do danh chính ngôn thuận đòi mấy chục vạn người của ba nước kia ở trên cao nguyên Huyết Sắc trở về. Những người cũ của ba nước này bị người Ngõa Lạp đem làm nô lệ đầy đọa, sống cuộc không bằng chó lợn, trong lòng hận người Ngõa Lạp tới chết, có sự tồn tại của bọn họ, cuộc sống của người Ngõa Lạp không thể nào tốt đẹp được.
"Ừm, người Ngõa Lạp phải bị một chút trừng phạt." Dương Túc Phong lạnh lùng nói.
Nếu như người Ngõa Lạp thực lòng thực ý hợp tác với quân Lam Vũ mà nói, thì lần này người Tây Mông nam hạ, người Ngõa Lạp phải sớm đem quân hiệp trợ quân Lam Vũ tác chiến, nhưng bọn chúng lại rụt cái đầu rùa lại ở cao nguyên Huyết Sắc xem náo nhiệt, mong đợi quân Lam Vũ và người Tây Mông lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận, thực sự không phải là thứ tốt đẹp gì, mình chẳng những phải cướp đoạt thật nhiều ngựa của bọn chúng, mà còn phải không ngừng xâm lấn địa bàn của bọn chúng, để bọn chúng biết được hậu quả chọc giận quân Lam Vũ.
"Nói với Phong Phi Vũ, an bài thật tốt những người này, để về sau chúng ta sử dụng." Dương Túc Phong bình thản nói.
Tri Thu xoay người rời đi, nhưng ra đến cửa lại quay trở về, cẩn thận nói: "Chúng ta có nên phát ra thông báo không? Nhưng nếu phát ra thông báo, những người trước kia của ba nước ở kinh đô Ni Lạc Thần rất có khả năng cũng sẽ dính vào ăn phần."
Dương Túc Phong hờ hững nói: "Bọn chúng có cơ hội tiến vào địa khu Mỹ Ni Tư rồi hãy nói."
Tri Thu gật đầu, đi an bài công việc cụ thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hàn Giai suất lĩnh đội ngũ lưu vong của người Cơ Địch Nỗ, chầm chậm đi về phía đông nam, dọc đường không ngừng có bộ đội kỵ binh Liệp Ưng đi tới, cuối cùng tập trung được hơn một trăm người do một thiếu tá lục quân chỉ huy, các kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ phân tản ra bốn phía, hộ vệ đội ngũ lưu vong Cơ Địch Nỗ, rất nhiều già trẻ lớn bé của vương quốc Cơ Địch Nỗ đều tuôn ra những hàng nước mắt cảm kích, bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi vận mệnh sống nay chết mai, cảm thụ được sự quý giá của sinh mạng.
Một tiểu đội cung kỵ thủ người Tây Mông từ phương nam xuất hiện, xem ra hẳn là tàn binh người Tây Mông bị đánh tan trong lúc hai quân đụng độ, bọn chúng vừa nhìn thấy bóng dáng của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, lập tức đi vòng qua, nhưng bị đám chiến sĩ kỵ binh Liệp Ưng Hàn Giai truy cản dữ đội hơn hai ba chục kilomet, liên tục có tiếng súng vang lên, cung kỵ thủ người Tây Mông lũ lượt ngã xuống.
Tiếng súng mang tới nhiều cung kỵ thủ của người Tây Mông hơn, ước chừng có ba bốn trăm tên, bọn chúng lập tức phát động công kích với đội xe của Cơ Địch Nỗ, Lệnh Thiên Vũ suất lĩnh quân đội Cơ Nỗ Địch còn sót lại tiến hành kháng cự, nhưng bọn họ không có cơ hội ra tay, kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ sớm đã xông tới như lang như hổ, cùng cung kỵ thủ người Tây Mông hỗn chiến với nhau.
Cung kỵ thủ người Tây Mông đã thất bại trong trận đánh va chạm, tâm tư và tố chất ảnh hưởng rất lớn, sĩ khí sút giảm, không chuẩn bị để đánh lâu dài, rất nhanh đã bị giết chết quá nữa, những tên còn sót lại lũ lượt tranh nhau bỏ chạy, kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ đuổi miết tới ba bốn chục dặm mới luyến tiếc trở về, thầm nguyền rủa những tên gia hỏa nhát gan.
Toàn bộ quân đội Cơ Địch Nỗ đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, thậm chí có người đi tới bên cạnh thân thể cung kỵ thủ người Tây Mông bị giết chết, cẩn thận kiểm tra xem rốt cuộc bọn chúng làm sao mà chết, nhưng với trình độ của bọn họ, thì không thể nào nhìn ra được.
Bọn họ không thể nào tin tưởng được, người Tây Mông từng là bá chủ của cao nguyên Huyết Sắc, không ngờ lại có thể bị kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ đuổi cho ôm đầu bỏ chạy, không dám chính diện giao phong với quân Lam Vũ, nghĩ lại người Tây Mông càng kiêu ngạo hơn người Ngõa Lạp, càng ngông cuồng ngang ngược hơn lại bị quân Lam Vũ đánh cho tơi bời hoa lá, những người Cơ Địch Nỗ này sao lại chẳng cảm thán.
Cho dù là Lệnh Thiên Vũ (Cát Lôi Sắt), cũng không tài nào tin nổi, kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ bề ngoài chẳng chút đáng để ý nào, có thể hành động gọn gàng giết chết cung kỵ thủ của người Tây Mông như thế, điều này dường như mang ý nghĩa, thiên hạ trên mình ngựa, sắp không còn là thiên hạ của hân tộc du mục nữa, mà là thiên hạ của quân Lam Vũ.
Quốc vương Địch Nhĩ Thiết (Túc Lập) cảm thán nói: "Các ngươi mới là kỵ binh chân chính, là Liệp Ưng bay liệng trên chín tầng trời."
/769
|