Đế quốc Đường Xuyên, Long Xuyên đạo, phủ Vĩnh Thanh.
Phủ Vĩnh Thanh không phải là trọng điểm quân sự, nhưng vị trí của nó đã quyết định nó phải phát huy tác dụng tương tự như một trọng điểm quân sự, nó tọa lạc ngay ở con đường huyết mạch từ phía nam của quân đội Mã Toa đi đến Kinh đô Ni Lạc Thần, quân đội nước Mã Toa muốn từ hướng nam tiến vào Kinh đô Ni Lạc Thần, thì đầu tiên nhất định phải phá cho được phủ Vĩnh Thanh. Trải qua nhiều trận huyết chiến, cảnh tượng ở phủ Vĩnh Thanh cũng chẳng khác gì trọng điểm quân sự.
Cư dân trong thành đã sơ tán toàn bộ từ sớm rồi, tất cả nhà cửa đều trưng dụng cho mục đích quân sự, mỗi một vách tường đều trổ ra vô số lỗ hổng để từ trong ngắm bắn ra ngoài, đường cũng bị dựng lên vô số chướng ngại vật. Mỗi một cá nhân lui tới chỗ này, đều là trực tiếp phục vụ chiến tranh, không có bất cứ gì nhân viên nào rảnh rỗi. dưới hỏa lực đại pháo của nước Mã Toa, phòng ốc nơi này trên cơ bản đều đã bị sụp đổ, biến thành một đống đổ nát, nhưng quan binh quân đội đế quốc Đường Xuyên lại trùng tu lại chỗ này, trờ thành căn cứ điểm kiên cố để cầm chân quân đội nước Mã Toa.
Ở trên đống tro tàn đổ nát này, có ba ngọn núi nhỏ cao chưa đầy trăm thước, gối lên nhau xếp thành hình chữ phẩm, trở thành vật cản hữu hiệu nhất có tác dụng ngăn cản bước tiến của quân đội nước Mã Toa. Ở trên sườn núi là một loạt công sự phòng vệ, có lắp đặt rất nhiều hỏa pháo nòng lớn, sau mấy tháng không ngừng chiến đấu ác liệt, tất cả cây cối và cỏ dại trên sườn núi đều bị thiêu rụi hết, chỉ còn lại tro tàn cháy đen thui, còn có cờ chiến cháy đen thui nhăn nhúm của đế quốc Đường Xuyên.
Có một bóng người gầy gò đứng cô độc một mình, yên lặng trên mỏm núi, lẳng lặng dõi về hướng đông nam xa xôi. Hắn mặc quân phục màu xanh đậm. Không phải là chế phục của quân đội, nhưng được cắt may rất chỉnh tề, đứng đắn, thoạt nhìn giống y như chế phục. Ở phía sau lưng hắn, là một vùng đất bát ngát, mênh mông, giữa mảnh đất mênh mông này có một điểm nổi lên chính giữa, đó chính là Kinh đô Ni Lạc Thần. Dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trời chiều. bóng người mặc áo xanh nổi bật lên giữa xung quanh là tro tàn, đổ nát, trở nên cô liêu, quạnh quẽ vô cùng, bên cạnh hắn, cũng không có bóng dáng của quân binh quân đội Đường Xuyên, chỉ có hai tên thị vệ hộ thân cũng đứng yên, lạc lõng ở phía xa xa sau lưng hắn.
Người thanh niên đang đứng lặng lẽ một mình trên mỏm núi cao, trầm ngâm dõi về mảnh đất đang hứng chịu nhiều kiếp nạn này chính là tam hoàng tử của đế quốc Đường Xuyên, tổng chỉ huy tiền tuyến phương nam của đế quốc Đường Xuyên, Đường Hạc.
Thân hình Đường Hạc gầy gò, mảnh khảnh, sắc mặt cũng tiều tụy, hốc hác, chỉ có hai con mắt trũng sâu. Thi thoảng lóe lên vẻ uy hiếp người khác mới chứng tỏ hắn còn tồn tại, chứng minh được chỗ lợi hại của hắn. Hắn là người có năng lực xuất chúng nhất trong bốn hoàng tử của đế quốc Đường Xuyên, có tài hoa, có chí khí. Có khí phách gan dạ, có nắm đấm dũng mãnh, nhưng, hắn cũng chính là hoàng tử mà hoàng đế Đường Minh không ưa nhất, từ nhỏ đến lớn. Đường Minh không hề nhìn lấy hắn một cái cho tường tận mặt mũi của hắn. Bởi vì quan hệ của mẫu thân hắn, mà Đường Hạc thường xuyên bị tước mất quyền lợi tham dự vào những hoạt động của vương thất Đường Xuyên.
Mặt trời chiều ngả bóng về phía tây, Đường Hạc hít một hơi thật sâu. Trên mặt tràn ngập ánh mắt kiên nghị.
Quân Lam Vũ đến, ý nghĩa của cuộc chiến tranh thời đại mới đã bắt đầu rồi.
Ở hai bên và sau lưng hắn đều là doanh trại và công sự phòng ngự của quân đội đế quốc Đường Xuyên, công sự và doanh trại nối tiếp nhau không dứt, dõi mắt nhìn tít ra xa vẫn không sao nhìn thấy điểm kết thúc. Đế quốc Đường Xuyên đã vắt kiệt chút khí lực và tài nguyên cuối cùng của mình, chuẩn bị cho trận huyết chiến cuối cùng với quân đội nước Mã Toa. Căn cứ vào đề nghị của Đường Hạc, thực hiện chiến lược vườn không nhà trống, tất cả cư dân từ phủ Vĩnh Thanh đến Kinh đô Ni Lạc Thần đều đã rút lui về phương Bắc, tất cả đường xá lẫn phương tiện công cộng đều bị phá hủy, tất cả vật tư có thể sử dụng được đều được vận chuyển đến phương bắc. Hoặc là bị vườn không không nhà trống, tất cả các giếng nước đều bị lấp đi, ngay cả nước sông đều bị bỏ thuốc độc vào.
Đường Hạc hạ quyết tâm cao độ, yêu cầu tất cả quân đội đóng ở phủ Vĩnh Thanh phải một phen sống mái với phủ Vĩnh Thanh. Đường Hạc đứng trước đội ngũ binh lính vung nắm tay, kích động gầm rú: "Cho dù quân đội nước Mã Toa có đạp lên thi thể chúng ta mà xông vào phủ Vĩnh Thanh, thì trước mắt bọn chúng, cũng chỉ là một đống đổ nát, một vùng đất chết mênh mông không có biên giới. Bọn chúng khó có khả năng nhận được lương thực cùng vật tư tiếp tế, thiếu đồ ăn nước uống và các vật dụng sinh hoạt khác, bọn chúng khó có thể hành quân hùng hổ, tiêu sái... Lúc bọn hắn đi đến Kinh đô Ni Lạc Thần, bọn chúng sẽ phát hiện, bản thân mình không khác gì một lũ ăn mày!"
Đường Hạc đang nhiên cũng đã chuẩn bị tinh thần tử trận.
Song, quân Lam Vũ đã mau chóng chạm trán với quân đội nước Mã Toa ở phủ Bảo Ứng, khiến cho Đường Hạc và bộ hạ của hắn tránh được một phen sống mái ở phủ Vĩnh Thanh. Quân đội nước Mã Toa hứng chịu thương vong nặng nề, không thể không tạm thời đình chỉ tiến công, hơn nữa đình chỉ đến bây giờ vẫn còn chưa khôi phục, quan binh thuộc hạ của hắn tranh thủ được cơ hội nghỉ ngơi, hắn lập tức hạ lệnh quân đội tận dụng thời gian nghỉ ngơi, đồng thời triển khai huấn luyện chính quy.
Phía trước tầm mắt Đường Hạc, chính là doanh trại quân đội nước Mã Toa. Khoảng cách giữa bọn chúng với phủ Vĩnh Thanh không đầy 5 km, cho dù chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự tồn tại của bọn chúng, thậm chí có thể nhìn thấy rõ mồn một quân kỳ sư tử màu vàng của nước Mã Toa tung bay. Doanh trại nước Mã Toa cũng nối dài liên tiếp đến vài dặm, nhìn hoài không thấy điểm kết thúc, nhưng Đường Hạc biết, quân doanh của nước Mã Toa lúc này, có rất nhiều doanh trại đều trống không, một số lượng quân tinh nhuệ đông đảo của nước Mã Toa đã bị điều động đi khỏi nơi đây, nghe nói là bị điều động tới đảo Lữ Tống, để phòng ngừa quân Lam Vũ bất thần đổ bộ, mà đội quân khác của nước Mã Toa còn chưa kịp đến.
Đây là cơ hội phản kích mà Đường Hạc hy vọng nhất.
Chỉ tiếc một điều, trong tay không có đủ lực lượng.
Quân đội Đường Xuyên và quân đội nước Mã Toa vì tranh đoạt quyền khống chế phủ Vĩnh Thanh, đã tiến hành hơn ba tháng tàn sát lẫn nhau, số thương vong của hai bên đều vô cùng nghiêm trọng, lúc kịch liệt nhất, chỉ trong một ngày quân đội Đường Xuyên đã bị thương vong đến bốn vạn binh sĩ. So sánh với nhau thì, quân đội nước Mã Toa thương vong ít hơn quân đội Đường Xuyên rất nhiều, Quân đội nước Mã Toa đều là chiến binh lão luyện, tinh thần vững vàng, giàu kinh nghiệm tác chiến, kỹ thuật xuất sắc, có hậu cần tiếp viện đầy đủ, dưới đà thắng lợi liên tiếp, càng phát huy tinh thần chiến đấu tốt nhất.
Còn quân đội đế quốc Đường Xuyên, cơ bản đều là tân binh vừa mới chinh chiến, căn bản hoàn toàn chưa được huấn luyện kỹ càng, tinh thần sa sút, rất nhiều người thậm chí còn căm ghét chiến tranh, sợ phải chiến đấu, hơn nữa hậu cần tiếp viện lại thiếu thốn, ngay cả vũ khí cơ bản nhất còn không được trang bị đầy đủ, bọn họ chỉ thuần túy dựa vào bầu nhiệt huyết và trách nhiệm của bản thân mà chống chọi lại trước thế tiến công như vũ bão của đội quân nước Mã Toa. Theo như lời trợ thủ của hắn là thị lang - thượng tướng bộ quân vụ Đường Lê thì, đây không có kỹ thuật chiến tranh, mà chỉ thuần túy là chiến thuật lấy đa số thắng thiểu số, bởi vì đế quốc Đường Xuyên ngoại trừ chiến thuật này ra. Thì không còn bất kỳ biện pháp nào khác.
Trong những ngày tháng chiến đấu gian nan nhất, Đường Hạc cứ đứng ở cửa khẩu phía bắc phủ Vĩnh Thanh, nghênh đón từng nhóm từng nhóm tân binh, sau đó ngay lập tức đẩy bọn họ ra chiến trường, có một số tân binh thậm chí ngay cả cái tên phủ Vĩnh Thanh cũng còn chưa nhớ rõ, đã bị chết trận thê thảm. Mỗi lần giết chết được một tên lính của quân đội nước Mã Toa. Quân đội đế quốc Đường Xuyên đều phải trả một cái giá đắt bằng mạng sống của bốn đến sáu binh lính phe mình, đến lúc chạm trán đội thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa, con số này còn phải tăng thêm nữa.
Không có quân đội của quốc gia nào lại chịu nổi sự mất mát nhiều như vậy, cho dù có là quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng không là ngoại lệ.
Có một thời gian, ngay cả Đường Hạc cũng đều tuyệt vọng cho rằng, đế quốc Đường Xuyên đã đến hồi mạt vận rồi. Mãi đến khi quân Lam Vũ ở phủ Bảo Ứng đánh một trận dữ dội đập tan nhuệ khí chiến đấu của quân đội nước Mã Toa, bức quân đội nước Mã Toa phải đình chỉ tiến công, quân đội đế quốc Đường Xuyên ở phủ Vĩnh Thanh mới nhờ vậy mà có thể gượng chút hơi tàn tiếp tục chống đỡ, rất nhiều binh lính quân đội Đường Xuyên mới có cơ hội được huấn luyện chính thức lần đầu.
Song, có trời mới biết. Đế quốc Đường Xuyên còn có thể hấp hối đến bao giờ?
Có một bóng người còn gầy gò hơn đang rảo bước lên núi, thân thể hắn so với Đường Hạc thì cao, nhưng cũng gầy hơn nhiều lắm, thoạt nhìn chẳng khác gì một cây sậy, lại y như một cái móc phơi đồ. Gió đêm thổi bộ chế phục thượng tướng rộng rinh mà hắn đang mặt bay phấp phới. Ống tay áo bên trái rỗng không bị gió thổi bay phần phật, nhưng bản thân hắn hoàn toàn không màng đến. Tay trái của hắn đã bị chém đứt trong những phút giây căng thẳng nhất trong trận kịch chiến tại phủ Vĩnh Thanh, trong những giờ phút ấy, mỗi một người bên phe quân đội đế quốc Đường Xuyên đang có mặt tại phủ Vĩnh Thanh. Bao gồm hỏa phu cùng mã phu, đều tham gia chiến đấu, ngay cả lỗ tai trái của Đường Hạc cũng bị hỏa tiễn sắt bén của đội thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa bắn cho bay mất một miếng.
Hắn chính là trợ thủ của Đường Hạc - quan thị lang tam phẩm của bộ quân vụ Đế quốc Đường Xuyên, phó tổng chỉ huy tiền tuyến phương nam - thượng tướng Đường Lê.
Nghe thấy tiếng bước chân của Đường Lê, Đường Hạc chưa vội quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi: "Quân đội nước Mã Toa có rục rịch gì chưa?"
Đường Lê đi tới sau lưng của hắn, tâm tình có vẻ rất sa sút, giọng khàn khàn, nói không rõ ràng: "Không có. Có điều, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy, quân đội của bọn chúng có thể sẽ tập trung xung quanh Ngân Xuyên đạo, chuẩn bị đánh úp quân Lam Vũ."
Đường Hạc cười khẩy. tỏ vẻ không lấy thế là đúng, lạnh lùng nói: "Ngân Xuyên đạo, Ngân Xuyên đạo, hắc hắc, quân Lam Vũ sẽ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo ư? Bọn chúng đánh giá quá thấp sự thông minh của Dương Túc Phong rồi."
Đường Lê lại hỏi một câu chẳng ăn nhập gì, ánh mắt có chút thống khổ, chậm rãi trầm thấp hỏi: "Đường Hạc, ngài thật sự nguyện ý khoanh tay chịu trói sao?"
Đường Hạc mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Ta không muốn. Nhưng mà, lúc này, chúng ta không chống đỡ nổi bất kỳ sự tấn công nào được nữa."
Đường Lê thở dài nói: "Phụ thân ngài ngu ngốc vô đạo như thế, đế quốc căn bản đã không còn hy vọng gì nữa, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác thôi."
Đường Hạc nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn vầng mặt trời sắp tắt nơi cuối chân trời, mắt tựa hồ đang rưng rưng lệ, nhưng cuối cùng vẫn từ từ chảy ngược vào trong hai hốc mắc ráo hoảnh, chậm rãi nói: "Vào thời điểm này mà chúng ta ngồi nghĩ cách, thì chỉ có lợi cho quân đội nước Mã Toa mà thôi. Trước khi Dương Túc Phong chính thức đến đây, chúng ta không thể nghĩ đến bất kỳ biện pháp nào khác. Cơ hội của chúng ta, chỉ đến khi nào Dương Túc Phong bước trên mảnh đất Kinh đô Ni Lạc Thần này mới có thể xuất hiện lần nữa."
Đường Lê trầm ngâm chỉ trong chốc lát, tựa hồ đang suy nghĩ về lời nói của Đường Hạc, một lát sau lại chậm rãi nói: "Ngài vẫn khăng khăng cho rằng quân Lam Vũ sẽ đổ bộ từ Kim Xuyên đạo hay sao? Và Dương Túc Phong cũng sẽ xuất hiện ở Kim Xuyên đạo?"
Đường Hạc hờ hững đáp: "Ừ."
Đường Lê cau mày nói: "Nhưng theo tin tình báo của chúng ta cho thấy, còn có tình báo bên nước Mã Toa cũng cho thấy, quân gián điệp của quân Lam Vũ đang hoạt động ở Ngân Xuyên đạo vô cùng tích cực, hơn nữa gần đây tựa hồ có dấu hiệu bộc phát. Trong một tháng qua, Xích Luyện Giáo đã công bố bắt được hơn năm mươi gián điệp quân Lam Vũ, mặc dù không biết là thật giả, nhưng từ đó cũng có thể thấy được sự táo bạo của gián điệp quân Lam Vũ. Gián điệp hoạt động tích cực khẳng định là có liên quan đến sự đổ bộ của quân Lam Vũ. Quân đội Xích Luyện Giáo đã nhiều lần tiến hành tổng động viên, tập hợp lực lượng võ trang hơn hai mươi vạn người, chuẩn bị chống lại sự đổ bộ của quân Lam Vũ. Quân đội nước Mã Toa nghe nói cũng có ý muốn tăng lực lượng đến Ngân Xuyên đạo, xem ra bọn họ cũng phán đoán quân Lam Vũ sẽ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo." Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Đường Hạc mặt không chút thay đổi hỏi lại: "Thật thế hả?"
Đường Lê tiếp tục thâm trầm nói: "Hơn nữa, gần đây hải quân Lam Vũ ở vùng phụ cận ngoài khơi Ngân Xuyên đạo cũng vô cùng tích cực, tư lệnh hải quân Lam Vũ Vũ Phi Phàm cũng đã tự mình tới nơi đó chỉ huy hoạt động thăm dò, có người Xích Luyện Giáo chính mắt trông thấy chiến hạm long nha hạm đội hải quân Lam Vũ nhiều lần xuất hiện ở phụ cận bờ biển Ngân Xuyên đạo, hơn nữa còn xăm xăm ra sức tiếp cận hai cảng lớn là cảng Phúc Châu và cảng Trữ Ba. Nhưng hai cảng này đã sớm bị Xích Luyện Giáo phong tỏa giao thông đường thủy, do đó bọn họ mới không có cách nào tới gần."
Đường Hạc khinh miệt cười khẩy nói: "Người nước Mã Toa không hiểu biết về Vũ Phi Phàm thì còn chấp nhận, chứ chẳng lẽ chúng ta không hiểu con người hắn hay sao? Nếu như hắn muốn làm bất kỳ chuyện gì, hắn sẽ để cho người khác biết hay sao? Đây là sách lược giương đông kích tây đơn giản nhất..."
Đường Lê trầm mặc chỉ trong chốc lát, rồi nghiêm túc nói: "Nhưng nếu như không phải là giương đông kích tây thì sao?"
Đường Hạc có chút nhíu mày, không nói gì.
Vũ Phi Phàm xuất hiện ở vùng phụ cận ngoài khơi Ngân Xuyên đạo. Tự mình chỉ huy hạm đội hải quân Lam Vũ tiến hành trinh sát và thăm dò, đúng là làm cho đế quốc Đường Xuyên và thủ đô Mã Toa ăn một quả đấm. Rất nhiều người đều cho rằng Vũ Phi Phàm chính là đang giương đông kích tây, mục tiêu đổ bộ chính thức của quân Lam Vũ không phải là Ngân Xuyên đạo. Nhưng cũng có rất nhiều người đều cho rằng mục tiêu đổ bộ của quân Lam Vũ chính là Ngân Xuyên đạo, Vũ Phi Phàm làm như vậy, chính là cố ý muốn cho người khác cảm giác được quân Lam Vũ muốn giương đông kích tây, nhầm tưởng rằng mục tiêu đổ bộ của quân Lam Vũ không phải là Ngân Xuyên đạo.
Quân Lam Vũ đích thực đã đánh tiếng ở Ngân Xuyên đạo, nhưng mục tiêu tấn công chính thức, rốt cục là sẽ nhắm vào nơi đâu chứ?
Không ai có thể tin tưởng đủ một trăm phần trăm vào phán đoán của chính mình.
Thế tấn công của quân Lam Vũ như vũ bão, một khi đã phán đoán sai lầm, thì chắc chắn sẽ dẫn tới việc rơi vào tình trạng hoàn toàn bị động. Không còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Đường Lê suy tư trong chốc lát, rồi lại chậm rãi nói: "Xét từ nhân tố chính trị mà nói, Dương Túc Phong dù sao cũng là tổng đốc của Ngân Xuyên đạo, đế quốc ban Ngân Xuyên đạo cho hắn làm lãnh thổ riêng, hắn suất lĩnh quân Lam Vũ đổ bộ tại Ngân Xuyên đạo. Có cái cớ rất tốt..."
Đường Hạc hừ mũi, cười nhạt nói: "Dương Túc Phong còn cần lấy cớ nữa hay sao?"
Đường Lê bất đắc dĩ thở dài, đồng ý với lời nói của Đường Hạc, Dương Túc Phong làm việc quả thực không cần phải lấy cớ, trầm ngâm nói: "Xích Luyện Giáo về thực lực quân sự cũng rất yếu, rất thích hợp với lần viễn chinh kéo dài mệt mỏi này của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ bôn ba ngoài khơi hơn hai ngàn hải lý. Lực chiến đấu khẳng định phải suy giảm rất nhiều, vận chuyển hậu cần cũng sẽ rất khó khăn, chuyện cấp bách nhất của bọn họ. Chính là trụ vững gót chân, khó có khả năng thoáng cái đã triển khai tấn công. Trên cơ sở tổng hợp nhiều phương diện, cá nhân ta cảm giác được, khả năng quân Lam Vũ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo là rất lớn."
Đường Hạc vẫn khinh thường cười khẩy: "Ngươi cảm giác được dựa vào nhân cách của Dương Túc Phong, thì hắn sẽ thèm để ý đến ảnh hưởng chính trị hay sao chứ?"
Đường Lê không nói gì.
Không ai có thể phán đoán Dương Túc Phong có lo lắng ảnh hưởng ở phương diện chính trị hay không.
Dựa vào tính cách bản thân hắn mà phán đoán, đang nhiên là không, hắn xâm lược người khác căn bản là không cần lấy cớ, nhưng, quân Lam Vũ hiện tại. Đã không còn bị thao túng chỉ bằng một bàn tay độc tài của Dương Túc Phong nữa, cơ cấu quyết sách của quân Lam Vũ cũng có rất nhiều nhân tài, lúc suy nghĩ về vấn đề có lẽ sẽ càng thêm toàn diện. Có lẽ ở một vài thời điểm nào đó, Dương Túc Phong cũng sẽ lắng nghe ý kiến của thuộc hạ.
Dù sao, tranh giành thiên hạ, không phải chỉ dựa vào thực lực quân sự mà thành.
Đang nhiên, thực lực quân sự vẫn là yếu tố cơ bản nhất để tranh giành bá chủ thiên hạ.
Vươn vai duỗi lưng mấy cái ra chừng mệt mỏi, tựa hồ không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, Đường Hạc lạnh lùng nói: "Quân Lam Vũ từ đâu đổ bộ, đi đến nơi nào, mặc xác đi, không liên quan đến chuyện của ta... Hừm, đại khái là người thế mạng cho ta đã tới, vấn đề này sẽ để cho hắn từ từ nghiền ngẫm giải quyết. Ta dám khẳng định, từ nay về sau hắn sẽ vì Dương Túc Phong cái tên này mà đau đầu nhiều lắm đây."
Đường Lê lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không chỉ riêng hắn thôi, mà tất thảy mọi người ở đại lục Y Lan sẽ vì cái tên này mà đau đầu."
Đường Hạc ha ha cười, đi nhanh xuống núi, lớn tiếng nói: "Chó sói đã tới, hãy chờ xem bản lãnh của bọn thợ săn của đại lục Y Lan đến đâu!"
Đang lúc Đường Hạc trở về quân doanh, người được hoàng đế chí tôn Đường Minh của đế quốc Đường Xuyên phái tới để thay thế Đường Hạc đã tới rồi.
Dương Túc Phong lo lắng quả không sai, đang lúc Đường Hạc chủ động liên lạc với Dương Túc Phong, muốn mua ngựa, triều đình lập tức trở nên vô cùng nhạy cảm, dường như không chút do dự, Đường Minh lập tức ra quyết định phái người thay thế Đường Hạc. Tại sở chỉ huy của phủ Vĩnh Thanh, Chu công công mặt như tượng gỗ không có lấy một chút cảm xúc tuyên đọc thánh chỉ, Đường Hạc quả nhiên bị bãi nhiệm tất cả chức vụ, hoàng đế Đường Minh bổ nhiệm thượng tướng cấm vệ quân Bạch Ngọc Lâu tiếp quản toàn bộ quyền lực của Đường Hạc, trở thành tổng chỉ huy tiền tuyến phía nam của quân đội đế quốc Đường Xuyên.
Chu công công tuyên đọc thánh chỉ xong, vội vã rời đi, phủ Vĩnh Thanh chính là trọng điểm quân sự, tuyệt đối không thể ở lâu.
Bạch Ngọc Lâu và Đường Hạc có giao tình khá tốt, đối với việc phải thay thế cho nhau lần này, Bạch Ngọc Lâu tự thân cũng hiểu được đây là bất đắc dĩ. Bất luận nói về tài hoa hay uy danh về quân sự, Bạch Ngọc Lâu cũng biết mình kém xa Đường Hạc, điều duy nhất mà hắn hơn được Đường Hạc, đại khái cũng chỉ có võ công mà thôi. Song, lúc đối mặt với thiên quân vạn mã nước Mã Toa, võ công cá nhân có tác dụng gì đâu chứ? Mấy lần chạm chán trước kia, Bạch Ngọc Lâu giao tranh với quân đội nước Mã Toa, cũng là thắng ít bại nhiều, bị quân đội nước Mã Toa truy đuổi từ cửa khẩu trọng điểm Võ Thắng mãi đến Kinh đô Ni Lạc Thần. Đối với việc hoán đổi lần này, bản thân hắn cũng không có thêm chút gì tin tưởng.
Nhận thấy tâm trạng Bạch Ngọc Lâu tương đối sa sút, Đường Hạc không thể làm gì khác hơn là an ủi vài câu.
Bạch Ngọc Lâu thở dài nói: "Đường Hạc điện hạ, có một số việc ta và ngài tuy không nói ra nhưng trong lòng đều hiểu rất rõ. Nói về chỉ huy chiến tranh, ta căn bản không phải là đối thủ của ngươi, cho nên, vì vận mệnh tương lai của đế quốc, vẫn phải nhờ ngài chỉ bảo them nhiều điểm. Ta hiện tại muốn biết nhất, chính là quân Lam Vũ rốt cục là sẽ đổ bộ ở nơi nào. Chúng ta cần phải chuẩn bị những gì? Ngài có những phán đoán gì về sự đổ bộ của quân Lam Vũ?"
Đường Hạc thản nhiên nói với hàm ý thâm thúy: "Dương Túc Phong sẽ đến từ Kim Xuyên đạo. Chúng ta không cần phải làm bất cứ điều gì hết, chỉ cần huấn luyện bộ đội kỹ càng, chỉnh đốn thực lực, nghìn vạn lần không nên kích động quân đội nước Mã Toa, để cho bọn chúng và quân Lam Vũ chém giết nhau. Sau này. Còn có một đoạn đường dài cần phải chống chọi nữa!"
Bạch Ngọc Lâu bán tín bán nghi nói: "Nhưng rất nhiều người đều nói, quân Lam Vũ sẽ đổ bộ từ Ngân Xuyên đạo. Quân Lam Vũ cực kỳ thèm khát tài nguyên khoáng sản phong phú của Ngân Xuyên đạo, hơn nữa việc trang bị vũ khí cho bọn họ quả thực cũng đòi hỏi phải tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu khoáng sản. Sau khi bọn họ phá được Ngân Xuyên đạo, có thể sẽ kiến thiết nhà xưởng, sử dụng tài nguyên phong phú của Ngân Xuyên đạo để triển khai sản xuất. Giảm bớt áp lực vận chuyển cho hậu cần. Dù sao, bất luận đội quân Lam Vũ đổ bộ có bao nhiêu người, thì tất cả vật tư trang bị mà bọn họ cần đều phải vận chuyển từ đảo Sùng Minh ở tuốt ngoài khơi cách cả hai ngàn km. Thậm chí còn phải vận chuyển từ xa hơn là La Ni Tây Á đến đây, đây không phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu bọn họ có biện pháp tốt hơn để giảm bớt áp lực hậu cần, ta nghĩ, Dương Túc Phong nhất định sẽ xem xét."
Dừng một chút, Bạch Ngọc Lâu nói thêm: "Nguyên tắc quân sự cơ bản nhất của chiến tranh, chính là chọn quả hồng nào chín nhất mới hái, so với quân đội nước Mã Toa, thì thực lực quân sự của Xích Luyện Giáo là yếu nhất, điều này đối với sự đổ bộ của quân Lam Vũ cũng là một ưu điểm lớn."
Đường Lê gật đầu đồng ý.
Đường Hạc không đồng tình nói: "Ngân Xuyên đạo quả thực có tài nguyên khoáng sản rất phong phú. Có thể thỏa mãn nhu cầu tác chiến ở gia đoạn đầu của quân Lam Vũ. Mục tiêu công kích của quân Lam Vũ, có nhiều lúc quả thực dựa theo mục đích chiếm đoạt khoáng sản. Xích Luyện Giáo ở Ngân Xuyên đạo, lực lượng quân đội tương đối yếu kém, đây cũng là sự thật. Nhưng, nếu như các ngươi dựa vào cảm giác những điều kiện này có lợi, rồi cho rằng quân Lam Vũ nhất định sẽ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo, thì có điểm võ đoán rồi. Dương Túc Phong là ai, chúng ta không rõ lắm, cũng không biết, nhưng mà, chúng ta vẫn có thể đưa ra phán đoán cơ bản nhất, đó chính là hắn là một người có dã tâm, có dã tâm lật đổ tất cả bọn ta ở nơi này, lật đổ tất cả quốc gia ở đại lục Y Lan, trở thành tân quốc vương của Y Lan..."
Bạch Ngọc Lâu cùng Đường Lê bốn mắt nhìn nhau, đều cảm giác được sắc mặt đối phương có điểm tái nhợt.
Tân quốc vương của Y Lan!
/769
|