Nhiệt huyết của thiếu tướng Mạc Nại tức thì trào lên.
Chỉ cần kiên trì thêm thời gian năm phút nữa thôi, phát động tiến công càng thêm mãnh liệt, là quân đội nước Mã Toa có thể thành công xé nát được đoàn xe lửa đáng chết kia.
Thế nhưng, khi mà thiếu tướng Mạc Nại sắp hân hoan cổ vũ, thì hỏa lực của quân Lam Vũ đột nhiên trở nên mãnh liệt, do thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa gần như là đem xe lửa vây lấy chặt chẽ kín mít, nên hắn không nhìn rõ được chi tiết ở phía trước, nhưng một lát sau hắn có thể nhìn thấy, cùng với tiếng súng của quân Lam Vũ ngày càng dày đặc, ngày càng mãnh liệt, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa bị ngã xuống ngày càng nhiều, giống như bị một trận cuồng phong mãnh liệt quét qua, trong chớp mắt đã trở nên thưa thớt đi rất nhiều, thấp thoáng hắn tựa hồ còn có thể nhìn thấy hình như có tiếng động của vài dầu bị xé rách, cũng không biết là kẻ nào lại có thể nhàn hạ thoải mái xé giấy dầu vào lúc này.
Chẳng lẽ hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ chuẩn bị bỏ chạy rồi.
Trái tim của thiếu tướng Mạc Nại tức thì nóng sôi lên.
Đồng Vĩ cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy uy lực của súng máy Bạo Phong Tuyết, tới ngay cả bản thân cũng bị chấn động mãnh liệt, đây quả thực không phải là súng máy nữa, mà là lời kêu gọi của tử thần, lưỡi lửa mà nó phun ra, chính là cái lưỡi của ác ma dưới địa ngục. Tất cả mục tiêu ngăn cản ở trước mắt nó, đều bị xé nát toàn bộ không có chút gì bất ngờ, nhưng tên thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa trông thân hình khôi ngô uy phong lẫm liệt, ở phía trước làn đạn của súng máy Bạo Phong Tuyết, quả thực là so với một tờ giấy còn mỏng manh hơn, mưa đạn xối xả xuyên qua người bọn chúng, có một số tên thiết giáp cung kỵ bị những viên đạn tàn nhẫn xé nát hoàn toàn, thì thể không còn được trọn vẹn, tới ngay cả những con chiến mã to khỏe, cũng bị những viên đạn dày đặc xé tan tành.
Lưu Hàng cũng càm khái nói:
- Nếu như ai muốn đi xuống địa ngục, thì nó chính là kẻ tiễn chân tốt nhất.
Hải quân còn đường trang bị súng máy Bạo Phong Vũ có cỡ nòng còn lớn hơn, nhưng Lưu Hàng chưa được thấy qua, hắn không tài nào tưởng tượng được, có loại mục tiêu nào có thể sinh tồn ở dưới hỏa lực hung mãnh như thế này, vỏ đạn cứ như nước chảy từ bên trên súng máy bắn ra, mau chóng rải tán loạn đầy lên sàn của khoang xe lửa. Từng chiếc hòm đạn một được khuân tới bên cạnh súng máy, sau đó giây đạn ở bên trong hết cái này tới cái khác được móc lại với nhau, nối liền thành một dải đạn, kéo dài ít nhất phải tới mấy mét, mà súng máy Bạo Phong Tuyết thì đang mau chóng nuốt trôi giây đạn dài dằng dặc đó.
Không tới thời gian ba phút, những tên thiết giáp cung kỵ của nước Mã Ta vây công xe lửa cơ bản đã bị dọn dẹp sạch sẽ, rất nhiều các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội, lúc nghe thấy tiếng động như giấy dầu bị xé rách, đều bất giá nhìn xuống khẩu súng ở trong tay mày, rồi lại quay dầu nhìn khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết đang điên cuồng phun ra chiếc lưỡi lửa, đột nhiên bọn họ phát hiện ra, có những cái cỗ máy giết người kia tồn tại, súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ở trong tay bọn họ quả thực là dư thừa.
Ngừng xạ kích!
Đồng Vĩ mau chóng hạ lệnh cho súng máy Bạo Phong Tuyết ngừng xạ kích. Bời vì vào lúc này, thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa ở xung quanh đã vô cùng thưa thớt rồi, nếu mà tiếp tục sử dụng súng máy Bạo Phong Tuyết, thì sẽ vô cùng lãng phí đạn dược, hơn nữa cũng sẽ làm cho những tên thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa khác không còn dũng khí mà phát động tấn công nữa.
Các chiếu sĩ điều khiển súng máy Bạo Phong Tuyết đều cảm thấy tiếc nuối, nếu như thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa cứ ào ào đổ đến mãi thì tốt biết bao, bọn họ có lòng tin ở trong vòng một tiếng đồng hồ, ít nhất phải bắn gục được năm nghìn tên địch, nếu mà đội ngũ của bọn chúng dày đặc hơn thì một vạn tên cũng có thể được.
Đương nhiên, tiền đề là nóng súng sẽ không bị phát nổ.
Thiếu tướng Mạc Nại cũng rất lấy làm tiếc, con vịt sắp sắp lên nồi đến nơi thì lại bay mất.
Hắn đương nhiên là không cam tâm, nên có chút chút thẹn quá hóa giận, bất chấp sự nhắc nhở về con số thương vong của tên bộ hạ nào đó, tiếp tục tổ chức lượt tấn công lần thứ tư, số người tham gia đợt tấn công thứ tư này này được tăng lên rất nhiều, phải tới bốn nghìn tên, hơn nữa chủ yếu lựa chọn tiến công phía mặt đông của xe lửa, cũng chính là sau lưng của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Thiếu tướng Mạc Nại lo lắng, nếu như không đem hỏa lực của quân Lam Vũ thu hút vào phía tây, thì bọn chúng sẽ điều hết toàn bộ tới phía đông, cho nên hắn cũng phải một đại đội kỵ binh mà hắn không ưa nhất tấn công vào phia tây, hắn hạ lệnh cho bọn chúng gắng hết sức phân tán để thu hút hỏa lực của quan Lam Vũ.
Kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa lại ùn ùn kéo tới đông nghìn nghịt, hơn nữa toàn bộ lại tụ tập ở phía đông của xe lửa.
Đại đội trưởng của đại đội bộ binh kỳ vọng nói.
- Tiểu đoàn trưởng, chúng ta lại tập trung hỏa lực làm một vụ náo nhiệt nữa đi.
Đối diện với kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa dày đăc như thế, đại đội trưởng của đại đội bộ binh thực sự kỳ vọng tất cả các chiến sĩ có thể đồng loạt khai hỏa, dùng hỏa lực mãnh liệt nhất tiễn tất cả kẻ địch về tây thiên. Mắt nhìn uy lực mãnh liệt của súng máy Bạo Phong Tuyết. Các chiến sĩ của bộ binh của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều cảm thấy mình phải siết thật chặt cò súng, mới có thể vãn hồi được địa vị của bản thân.
- Không được!
Đồng Vĩ lạnh lùng nói, không cho một chút đường thương lượng nào cả.
Hắn vô cùng cẩn thận tinh toán thương vong của sư đoàn kỵ binh thứ 18 của nước Mã Toa, trong ba đợt tấn công, kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa thương vong ước chừng bốn nghìn sáu trăm trên. Đối với một sư đoàn kỵ binh có hơn một vạn ba nghìn tên kỵ binh giáp trụ mà nói, còn chỉ là một con số lẻ, vẫn hoàn toàn chưa tổn thương tới gân cốt, ngay cả súng trường Chấn Thiên vẫn còn cất dưới đáy rương chưa đem ra dùng, thì quân Lam Vũ không thể loáng một cái đã dọa bọn chúng chạy mất hết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Quân Lam Vũ phải thu hút đợt tấn công thứ tư mãnh liệt hơn nữa của quân đội nước Mã Toa.
Bởi thế, khi đối phó với lượt tiến công này của nước Mã Toa, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ vẫn phải khéo léo che giấu thực lực của bản thân, không thể đem tất cả toàn bộ gia sản hất hết ra ngoài được. Làm như vậy chỉ có một hậu quả, chính là thiếu tướng Mạc Nại và những tên cung kỵ thủ nước Mã Toa còn sót lại sẽ quay đầu bỏ chạy, mà hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ thì chỉ có thể nhìn theo bóng lưng bọn chúng mà thở dài.
- Trung đội ba tự do xạ kích, trung đội hai chỉ có thể xạ kích mục tiêu trong khoảng cách năm mươi mét, trung đội một chỉ được phép xạ kích mục tiên trong vòng mười mét, lập tức tuân thủ chấp hành.
Đồng Vĩ bình tĩnh hạ mệnh lệnh tác chiến, sau đó còn tự mình đi điều tra, xác định tuyệt đại đa số các chiến sĩ đều hiểu rõ hàm nghĩa và mục đích của mệnh lệnh rồi, mới chậm rãi đi về khoang xe của bản thân.
Đồng Vĩ ngồi xuống chiếc ghế đơn giản, tự rót cho mình một cốc hồng tửu, rồi chậm rãi nhấm nháp, đây chính là thói quen của hắn, khi chiến đấu kịch liệt lúc thì ngược lại là lúc hắn thoải mái nhất, khi tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng rồi, thì việc còn lại chỉ là hắn bình tĩnh ngồi quan sát tiến trình của cuộc chiến mà thôi.
Quan thông tin đi tới, đứng nghiêm hành lễ trước mặt Đồng Vĩ, rồi lớn tiếng báo cáo:
- Phong lĩnh đánh điện tới, hỏi thăm tình hình của đoàn xe lửa số hai.
Đồng Vĩ mân mê cốc hồng tửu, suy nghĩ rồi nói:
- Báo cáo với Phong lĩnh, tình huống rất tốt, ta sẽ làm cho binh lực của thiếu tướng Mạc Nại tiêu hao một cách vô nghĩa ở nơi này, bọn chúng đã bị tiêu diệt hơn bốn nghìn sáu trăm tên kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa rồi, dự đoán còn có thể tiêu diệt thêm chừng bốn tới năm nghìn tên, nếu như vận khí tốt, có lẽ còn có thể tính cả Mạc Nại vào trong đó … thôi vậy, cái sau thì không cần thiết, nữa Mạc Nại khẳng định là sẽ bỏ chạy, cứ như thế đi.
Quan thông tin đêm bản thảo của bức điện giao cho Đồng Vĩ, Đồng Vĩ cùng chẳng thèm nhìn qua, liền ký tên của mình vào, quan thông tấn xoay người rời đi, lúc này tiếng súng ở bên ngoài càng thêm mãnh liệt, Đồng Vĩ lẩm bẩm nói:
- Nên liều mạng từ trước rồi mới đúng.
Thành quả của đợt tiến công lần thứ tư của thiết giáp cung kỵ quân đội nước Mã Toa đúng là phi phàm, đại bộ phận kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa đều dẫm lên thi thể của các chiến hữu, tiến lên không biết sợ chết, gần như là xông được tới vị trí cách xe lửa năm mươi mét, ít nhất phải có một trăm trên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa vung đao chém lên vỏ xe ngựa, hơn nữa bọn chùng còn thành công chém nát cả hai khoang xe, thậm chí còn có tên thiết giáp cung kỵ của nước Ma Toa kiêu dũng còn đem ván gốc bốc cháy ném vào trong khoang xe, để biểu thị quyết tâm coi thường quân Lam Vũ của bọn chúng.
Đường Vĩ không thể không tiếc nuối thừa nhận, cái vỏ xe lửa của đế quốc Đường Xuyên làm sao lại mỏng như một cờ giấy vậy, không có lại có thể bị người ta dùng Mã Đao chém nát, đúng là chuyện hoang đường. Ngay mã đao cũng có thể chém nát vậy thì những lưỡi búa sắc bén kia càng chẳng cần phải nói tới nữa, có liền mấy tên thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa cùng giơ lưỡi sắc bén lên, chém một phát trên vỏ xe làm toác ra một khe nứt thật dài, nếu chẳng phải các chiến sĩ hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ động tác nhanh, giết chết bọn chúng trước, nếu không đã thừng sử bị bọn chúng bổ nát cùng với cái vỏ xe lửa rồi.
Đối diện với kỵ binh nước Mã Toa xuyên qua vỏ xe do mã đao bổ ra mà tới, các chiến sĩ của quân Lam Vũ không còn khách khí nữa, bọn họ không chút do dự bóp cò súng, đem những tên thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa đánh gục ở bên ngoài, súng máy Bạo Phong Tuyết rít gào lên rất đúng lúc, đem từng cơn mưa đạn rưới lên kẻ địch đang ùn ùn kéo tới, từng làn từng lạn đạn xuyên qua, đó chính là con mắt của tử thân, nhìn trúng kẻ nào là lấy đi sinh mạng của kẻ đó, nó vừa quét qua trước mắt, liền đem theo sinh mạng của mấy trăm người.
Thế nhưng, quân đội nước Mã Toa cảm giác thắng lợi trong tầm mắt, vẫn cứ kẻ sau nối tiếp kẻ trước xông lên, cho tới tận khi bản thân bị bắn gục mới thôi, cho dù bọn chúng bị bắn hạ rồi thì đà quán tính cực lớn vẫn giữ cho bọn chúng xông lên phía trước, xô thật mạnh lên trên xe lửa, nhưng toa xe bị lưỡi búa chém tán nát vỏ thì càng thêm nguy hiểm, cảm giác như có thể đổ sập xuống bất kỳ lúc nào.
Giao chiến mãnh liệt vẫn cứ tiếp tục.
Trong giao tranh kịch liệt có thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa cuối cùng cũng thành công dùng lưỡi búa chém ra mấy vết rách lớn ở bên trên xe lửa, sau đó từ trên lưng ngựa nhảy trức tiếp vào trong khoang xe, giơ lưỡi búa muốn cùng các chiến sĩ quân Lam Vũ đánh giáp lá cà. Nhưng bị các chiến sĩ quân Lam Vũ có chuẩn bị tụ trước giết chết rồi, giết ngay lúc kẻ đó mới từ trên lưng ngựa nhảy xuống. Gần như ở trong chớp mắt vết nứt bị toạc ra, hơn trăm mũi Nhạn Linh tiễn xé gió bắn vào bên trong khoang xe, may mà các chiến sĩ quân Lam vũ né tránh nhanh, mới không bị Nhạn Linh tiễn bắn trúng, bất quá cho dù là thế, sĩ khí của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa cũng cực độ phấn chấn rồi, bọn chúng đã thực sự nhìn thấy được hi vọng của thắng lợi.
Thế nhưng, mặc dù quân đội nước Mã Toa đã nhìn thấy thắng lợi rồi, nhưng bọn đó chỉ là hi vọng mà thôi.
Bất kể là bọn chúng nỗ lực như thế nào, thì bọn chúng cũng không thể hoàn toàn phá hủy được xe lửa, thỉnh thoảng cũng có vài tên thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa leo lên được xe lửa, nhưng cung lập tức bị các chiến sĩ quân Lam Vũ sẵn sàng đón địch đuổi xuống xe. Sau hơn một tiếng đồng hồ gần như là đánh giáp lá cà, kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa mới không cam tâm ngã xuống toàn bộ, thi thể của bọn chúng nhét kím dưới gầm xe, máu tươi tuôn ra thuận theo tuyến đường sắt chầm chậm chày thành dòng.
Thiếu tướng Mạc Nại tức muốn phun ra máu.
Quân đội nước Mã Toa cách thắng lợi chỉ có một bước rất ngắn nữa thôi.
Vào lúc này, tham mưu trưởng của hắn không thể không lấy dũng khí, nhắc nhở thiếu tướng Mạc Nại chú ý, nhân số thương vong của sư đoàn kỵ binh thứ 18 nước Mã Toa đã vượt quá bảy nghìn người, đối với một sư đoàn kỵ binh mà nói, đây là con số tổn thân không thể nào chấp nhận được rồi, sự phụ thuộc của sư đoàn kỵ binh nước Mã Toa đối với hậu cần là rất nhỏ, bọn chúng có bộ đội hậu cần chuyên môn. Những nhân viên đó không liệt vào biên chế của sư đoàn kỵ binh, nhưng thương vong quá nửa nhân số cũng đủ làm năng lực tác chiến của sư đoàn kỵ binh giảm sút rất nhiều rồi.
- Sư đoàn trưởng, hay là chúng đi vòng qua mà đi.
Tham mưu trưởng đã ý thức được tiền đồ của mình vô cùng ảm đạm, Vũ Văn Phân Phương là nhân vật trị quân vô cùng nghiêm ngặt, thiếu tướng Mạc Nại mặc dù trong trận chiến ở Bảo Ứng phủ biểu hiện xuất sắc, nhưng trong trận chiến ngày hôm nay, thực sự mà nói là không được tốt đẹp cho lắm. Nhìn từ góc độ của tham mưu trưởng mà nói, đây là chuyện hoàn toàn không có ý nghĩa, thậm chí là điên cuồng mất lý trí, đương nhiên hắn không thể nào lý giải được tâm lý báo thù trong lòng Mạc Nại, bảo vì hắn không trải qua cuộc tác chiến ở Bảo Ứng phủ.
Trong lòng của Mạc Nại kỳ thực cũng cực kỳ mâu thuẩn, sốt ruột bất an, bực bội:
- Đường vòng, đường vòng! Chúng ta còn có thể vòng đi đâu được nữa?
Tham mưu trưởng đề xuất đi đường vòng vào lúc này thực sự là đã quá muộn rồi.
Mạc Nại tướng quân cho dù có muốn đi đường vòng thì cũng không làm sao hạ được quyết tâm được.
Là một quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh, hắn không thể hạ lệnh đi đường vòng tiến lên được, bởi vì làm như vậy thì có khác gì với thừa nhận thất bại?!uân đội nước Mã Toa làm sao có thể thừa nhận thất bại vào lúc này được? Huống chi bộ đội thất bại quá nửa rồi mới đi đường vòng, bộ đội còn sót lại cho dù có thể thâm nhập tới trong Kim Xuyên đạo thì cũng có thể làm được cái gì nữa chứ? Hơn nữa tổn thất lớn như thế, sau khi hắn trở về khẳng định là sẽ bị đưa ra tòa án quân sự.
Hiện giờ điều duy nhất có thể làm hắn thoát khỏi cảnh nguy khốn này là phải kiên trì phát động tấn công đến cùng, cho tới tận khi chiếm lấy đoàn xe lửa này, giết chết hoặc là bắt sống quan binh của hải quân lục chiến đội ở trên xe, đồng thời đưa bọn chúng tới trước mặt Vũ Văn Phân Phương, thì hắn mới có thể tự giải thoát cho bản thân.
/769
|