Cho dù đã tiếp xúc với chuyện làm ăn trên biển có thời gian nửa năm, còn chưa hoàn toàn hiểu thấu đáo với nghề nghiệp này, nhưng Tô Phỉ Thái Vi biết rất rõ ràng, bất kỳ lợi nhuận của vụ buôn bán trên biển nào đều không nhiều bằng trực tiếp cướp bóc, cướp bóc không cần có chút vốn liếng nào, chỉ cần có đủ dũng khí và thực lực là có thể. Ở trên mặt biển mênh mông, nhìn khắp bốn phía, chỉ có nước biển mênh mông vô tận, bất kỳ ai cũng đều sẽ sinh ra cảm giác cô lập yếu đuối, đồng thời cảm thấy tất cả những điều mà mình làm, đề sẽ không bị người khác biết được. Nếu như khi đó đối diện với một chiếc thương thuyền chờ đầy hàng hóa đi tới, tuyệt đại đa số mọi người đều này sinh ra ý định cướp đoạt, nhưng bời vì sự hạn chế của pháp luật, bọn họ không dám tùy tiện ra tay, nếu không một khi cướp bóc của người khác thì bản thân chỉ có tiếp tục làm hải tặc, mới có thể tránh được sự trừng phạt của hải tặc.
Chính bời vì hậu quả nghiêm trọng như thế, cho nên mới chặt đứng ý định cướp bóc của những người đó, nói một cách chuẩn xác thì không phải là chặn đứng ý định cướp bóc của bọn họ, mà chỉ là ngăn chặn bọn họ thò tay ra cướp bóc mà thôi. Một khi quân Lam Vũ trừ bỏ đi giới hạn này, thì quả thực là không cần hô hào cổ vũ, cũng chẳng cần tuyên truyền biểu dương, chỉ cầng vào việc ngầm cho phép, nhưng chủ thương thuyền hung hãn kia sẽ chủ động phát triển trên con đường nguy hiểm kia, không chút kiêng dè cướp đoạt đối thủ của mình.
Ý tứ của Dương Túc Phong đã nói ra rất rõ ràng, chỉ cần không treo cờ của địa khu Mỹ Ni Tư, thì đều ở trong phạm vi cướp đoạn của những đội thuyền buôn vũ trang này. Bên trong đó, tất nhiên cũng bao gồm cả thương thuyền của đế quốc Đường Xuyên, có lẽ ở trong lòng Dương Túc Phong, chỉ hi vọng những đội thuyền vũ trang chuẩn hải tặc này đi cướp bóc thuyền bè của những quốc gia đối địch như nước Mã Toa. Nhưng dưới sự dụ dỗ của lợi ích, bọn họ sẽ không để ý nhiều như thế, bọn họ sẽ dựa theo đúng y như lời Dương Túc Phong nói, chỉ cần là thuyền bè không nằm dưới sự quản lý của phủ đại đô đốc Y Vân, đều nằm trong phạm vi cướp bóc của bọn họ.
Tô Phỉ Thái Vi bấc giác nhìn lên trên tường, nhưng ở trên tường không có bản đồ, nàng chỉ đành lặng lẽ dự tính, khi quân Lam Vũ chính thức chấp hành chính sách này, trên mặt biển sẽ có tình cảnh như thế nào. Hiển nhiên có thể dễ dàng thấy dược, dưới sự cướp bóc này, trừ chiến hạm và thương thuyền dưới sự khống chế của quân Lam Vũ ra, thì không còn thuyền bè của ai khác có thể xuất hiện ở trên biển. Còn những thi thể của nhân viên bị giết chết và thuyền bè bị thiêu đốt, sẽ trôi nổi khắp nơi trên mặt biển, vĩnh viễn không có điểm kết thúc.
Tiết Tư Ỷ thì lại chẳng đa sầu đa cảm như Tô Phỉ Thái Vi, nàng hoàn toàn bị tương lai tươi đẹp thu hút, thương thuyền Tiết gia của nàng có thể cướp bóc của người khác, chính là chuyện mà bọn họ mong mỏi nhất. Cho dù bọn họ không có đủ thuyền bè vận chuyện hàng hóa, bọn họ cũng có thể thông qua thủ đoạn cướp bóc, tích lũy vô số tài phú đẫm máu, về phần làm như vậy có thỏa đáng hay không, có nhân đạo hay không, thì nàng chẳng thèm quan tâm. Dù sao chính sách là do Dương Túc Phong định ra, có hậu quả gì đều giao cho bản thân y gánh vác, y không gánh vác nổi thì còn có quân Lam Vũ giúp gánh vác, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Tô Phỉ Thái Vi hít sâu một hơi, mặc dù nàng cảm thấy Dương Túc Phong khẳng định là đã cân nhắc tổng hợp nhiều phương diện rồi mới đưa ra quyết định như vậy, thế nhưng nàng vẫn cần phải nhắc nhở hậu quả của quyết định này của Dương Túc Phong, Tô Phỉ Thái Vi chậm rãi nói:
- Chàng đã tính toán hậu quả của việc làm này chưa? Toàn thế giới đều sẽ biến thành kẻ địch của quân Lam Vũ, bọn thiếp có chống đỡ nổi không?
Dương Túc Phong thần sắc không đổi, bình thản nói:
- Bọn ta đã tính toán rồi, tin chắc là chống đỡ được.
Tô Phỉ Thái Vi im lặng.
Nàng tin tưởng rằng Dương Túc Phong đúng là đã nghĩ tới những vấn đề này, việc cướp bóc không hề có hạn chế này sẽ mang tới kết quả tất yếu là toàn thể giới sẽ trở mặt với quân Lam Vũ, toàn thế giới đều trở thành kẻ địch của quân Lam Vũ. Nhưng với thực lực của hải quân Lam Vũ hiện nay, đúng là có đầy đủ lý do để coi thường bọn họ, hiện giờ không một cái có thể uy hiếp sự tồn tại của quân Lam Vũ ở trên biển, đại khái là cơ sở vững chắc đề Dương Túc Phong đưa ra chính sách như thế này.
Chả nhẽ nó không biết trả thủ trên đất liền là, thiếu gì cách làm khó dễ, thế giới này hình như chỉ biết đâm đàu vào nhau …
Con ngươi của Tiết Tư Ỷ mau chóng đảo mấy vòng, nghĩ một lát rồi vội vã hỏi:
- Vạn nhất sau khi bọn thiếp cướp bóc của người khác sau đó bị báo thù thì sao? Quân Lam Vũ có giúp đỡ bọn thiếp không?
Dương Túc Phong thong thả đáp:
- Đây cũng chính là điều thứ tư ta phải nói rõ ràng tỉ mỉ, chỉ cần giao nộp một số chi phí nhất định, hải quân Lam Vũ sẽ phụ trách bảo vệ đội thuyền thương vũ trang, tránh khỏi bị báo thù, đồng thời hàng hóa cướp bóc được cũng có thể tiến vào thị trường tiêu thụ một cách hợp pháp, đương nhiên ban ngành có liên quan của quân Lam Vũ phải thu lấy ba mươi phần trăm chi phí.
Sắc mặt Tô Phỉ Thái Vi lúc thì xanh lúc thì trắng, dụng tâm độc ác của Dương Túc Phong cuối cùng cũng đã hoàn toàn bộc lộ ra rồi, nàng không thể nào tin được rằng, nam từ vừa mới rồi thâm tình tha thiết ở trước mặt mình kia, chớp mắt một cái thôi lại có thể trở nên tàn nhẫn vô tình như thế, y có thể vì hai còn chim én mà trách mắng Y Địch Liễu Lâm Na, nhưng cũng lại có thể trong lúc vô tình tạo thành sự kết thúc cho hàng ngàn hàng vạn người ở trên mặt biển, đây là một tính cách phân liệt mâu thuẫn, nàng kỳ thực hiểu rất rõ, Dương Túc Phong chẳng những muốn dựa vào phương thức cướp bóc này để làm suy yếu đối thủ của mình, quan trọng hơn nữa là, y còn muốn dựa vào phương thức cướp bóc, để quân Lam Vũ càng trở nên cường đại.
Không một ai có thể biết được hậu quả của việc cướp bóc không hạn chế, sẽ tạo ra bao nhiêu cảnh nhà tan cửa nát, sinh linh đồ thán, sẽ tạo ra bao nhiêu thảm kịch nhân gian, nhưng Dương Túc Phong lại tỏ ra chẳng chút động lòng, căn bản không hề dự tính tới loại hậu quả của việc làm này. Nàng nghĩ Dương Túc Phong cũng có đầy đủ lý do, ví như quân đội nước Mã Toa đại đồ sát ở Lạc Na, quân đội nước Mã Toa đại độ sát ở Trấn Khang phủ Kim Xuyên đạo v.v..v. để hành động cướp bóc không hạn chế của quân Lam Vũ trở nên đường hoàng chính đáng, nhưng trong lòng nàng, đúng là tạm thời còn chưa thể tiếp nhận sự báo thù đẫm máu này.
Trong lòng Tiết Tư Y lại trở nên vô cùng sốt sắng, nàng và gia tộc của nàng cần đều là tài phú, chẳng mảy may để ý tới quá trình tích lũy tài phú.
Dương Túc Phong bình thản như không lấy hai bạn văn kiện ở bàn trà bên cạnh, đưa cho mỗi người một bản.
Một bản là văn bản cho phép cướp bóc do quân bộ quân Lam Vũ cùng với phủ đại đô đốc Y Vân cùng ký phát, ký tên đều là Dương Túc Phong. Phần văn bản này, cũng chính là "tư lược chứng" trong truyền thuyết cổ xưa, ở trên "tư lược chứng" ghi tên tuổi của đội thuyền vũ trang, đại biểu pháp nhân, số hiệu thương thuyền, số lượng thủy thủ, có thời gian hiệu lực, còn cả một số tin tức khác nữa. Tiết Tư Ỷ vừa nhìn qua là biết ngay, đây chính là xuất phát từ bản tay của Hà Vị Thần tham mưu quân bộ quân Lam Vũ. Trừ hắn ra, không một ai có thể đem điều khoản bên trong lập ra không sót một kẽ hở như vậy.
Ở trong truyền thuyết cổ xưa, một bản văn thư như thế này chính là chứng nhận cướp bóc hợp pháp, chỉ cần có một bản chứng nhận như thế này, thì bất kể trong lúc cướp bóc làm ra loại hành vi như thế nào đều sẽ không bị pháp luật truy cứu. Tô Phỉ Thái Vi cảm thấy đây quả thực chính là hợp pháp hóa hành vi hải tặc.
Dương Túc Phong thong thả nói:
- Chỉ cần các nàng có bản văn thư này, là các nàng liền có thể phóng tay cướp bóc, bọn ta sẽ làm chỗ dựa kiên cường nhất cho các nàng, khi các nàng cảm thấy minh gặp phải huy hiếp, có thể chủ động tới gần hạm đội hải quân của chúng ta, bọn họ sẽ có trách nhiệm bảo vệ cho các nàng. Đương nhiên, hạm đội hải quân của chúng ta cũng sẽ thỉnh thoảng kiểm tra qua bản văn thư này, đề trách cho có kẻ mượn gió bẻ măng, bản văn thư này chỉ có thời gian hiệu lực một năm thôi, cho nên phải biết quý trọng sử dụng.
Tô Phỉ Thái Ví chậm rãi đặt bản văn thư cho phép cướp bóc sắp khơi lên gió tanh mưa máu trên toàn thế giới xuống, ánh mắt thâm trầm nói:
- Dương Túc Phong, chàng hi vọng thiếp đi cướp bóc của kẻ nào?
Dương Túc Phong cười mà không đáp.
Tiết Tư Ỷ thì nhanh nhảu nói:
- Điều này mà còn cần phải nói sao, đương nhiên là nước Mã Toa rồi.
Tô Phỉ Thái Vi vẫn chưa chịu từ bỏ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt sắc bén của Dương Túc Phong, hỏi:
- Dương Túc Phong, chàng muốn bọn thiếp đi cướp bóc nước Mã Toa sao?"
Dương Túc Phong sắc mặt thản nhiên đáp:
- Nếu như các nàng muốn, thì có thể đi xa hơn một chút, ta sẽ không phản đối đâu.
Tô Phỉ Thái Vi không còn gì để nói.
Nàng chừng như có thể nhìn thấy, dưới sự kích thích của lợi nhuận cực lớn, đội thương thuyền vũ trang có treo cờ của phủ đại đô đốc Y Vân giống như những còn sói đói, hung dữ nhào bổ vào bất kỳ một chiếc thương thuyền nào không treo cờ của phủ đại đô đốc Y Vân, bất kể là chiếc thương thuyền đó tới từ cực nam xa xôi của địa lục Y Vân, hoặc là tới từ nước Mã Toa, ven bờ đế quốc Đường Xuyên thậm chí là bờ biển nước Y Lan, nước Nhược Lan xa xôi, bọn họ đều sẽ gặp phải sự cướp bóc đẫm máu nhất, người ở trên thương thuyền giết chết một cách tàn khốc, hàng hóa bị cướp đi, nữ nhân bị luân phiên cưỡng hiếp, sau đó bị mở bụng moi gan, ở trên mặt biển không bờ không bến, tâm lý của mỗi một người đều không khỏi rơi vào bên bờ của sự biến thái.
Dưới sự bảo hộ của hải quân quân Lam Vũ, để truy cầu lợi ích to lớn hơn nữa, thậm chí có khả năng, bọn họ sẽ tập kích vùng ven biển của nước Mã Toa, cướp đoạt nhân khẩu và tài sản của nơi đó, thậm chí có khả năng mấy thương thuyền vũ trang liên hợp lại với nhau, cướp đoạt một thành thị tương đối nhỏ ở ven biển, công kích càng trí mạng hơn so với hải quân quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ có thể chỉ công kích mục tiêu quân sự của đối phương, cướp đoạt hoặc phá hủy tài nguyên quân sự của đối phương, nhưng những tên hải tặc tiêu chuẩn này dứt khoát sẽ càng dã man, càng triệt để hơn so với hạm đội hải quân, bọn họ sẽ không có qua bất kỳ một thứ nào có giá trị, cho tới khi đem nơi đó hoàn toàn biến thành đống đổ nát.
Trong lúc vô tình, Tô Phỉ Thái Vi phát hiện Dương Túc Phong sẽ không tùy tiện lộ ra ánh mắt tàn khốc.
Chẳng lẽ, y sớm đã quyết định, phải đem tuyến ven biển của nước Mã Toa hoàn toàn biến thành đống đổ nát?
Thậm chí nàng không thể phán đoán được, đây rốt cuộc là quyết định của quân Lam Vũ hay là quyết định của cá nhân Dương Túc Phong.
Ở đằng sau lợi ích cướp bóc của những tên hải tặc tiêu chuẩn này, có lợi ích lớn nhất vẫn là quân Lam Vũ, mỗi một bản "tư lược chứng" đều có giá trị không nhỏ, hơn nữa kỳ hạn có hiệu lực chỉ là một năm, hàng hóa cướp đoạt được còn phải giao ra ba mươi phần trầm, đều khiến cho quân Lam Vũ ở địa vị chắc chắn có lãi, "tư lược chứng" có thời hạn hiệu lực sẽ khiến cho những đội thương thuyền vũ trang không từ thủ đoạn để kiếm được lợi ích lớn nhất. Bọn họ đã định sắn là sẽ hoàn toàn đi theo hướng điên cuồng, trong thời hạn cố định cướp bóc càng nhiều tài sản, như vậy quân Lam Vũ sẽ thu hoạch được càng nhiều.
Tiết Tư Ỷ hiển nhiên là nghĩ tới vẫn đề vô cùng quan trọng đó, cấp thiết hỏi:
- Nếu như bọn thiếp tiến vào nội địa của nước Mã Toa hoặc là các quốc gia khác, cướp đoạt tài nguyên và nhân khẩu ở nơi đó, quân Lam Vũ có bảo vệ không? Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Nàng cần phải xác nhận, hải quân của quân Lam Vũ có bảo vệ cho loại hành vi này hay không, bời vì cùng với sự cướp bóc bắt đầu, Tiết gia của nàng có khả năng chấp nhận mạo hiểm thâm nhập vào nội địa nước Mã Toa. Nghe nói nội địa của nước Mã Toa có rất nhiều thành thị, đều vô cùng giàu có, cho dù là ở trong nhà của người dân bình thường, bên trên mặt đất đều ốp lát gạch men trắng muốt, cướp đoạt một cái thành thị như vậy so với việc cướp đoạt một thôn xóm hoang vắng bên bở biển càng có lời hơn.
Dương Túc Phong bình thản nói:
- Chỉ cần nàng có tư lược chứng, thì chúng ta đều sẽ bảo hộ, nhưng chỉ là chuyện trên mặt biển, còn chuyện trân đất liền, thì các nàng tự mình giải quyết. Còn nữa, ta phải nhắc nhở nàng, pháp điển quân Lam Vũ quy định không được sở hữu nô lệ, cho nên, cướp đoạt nhân khẩu làm nô lệ là không được.
Tiết Tử Ỷ đảo mắt một cái, mau lẹ nói:
- Làm sức lao động của thị trường tự do thì như thế nào? Nếu như bọn họ đã tới địa khu Mỹ Ni Tư rồi, thì phải mưu sinh, nghĩ biện pháp để bản thân tiếp tục sinh tồn …
Dương Túc Phong hờ hững hỏi:
- Tô Phỉ, nàng cảm thấy thế nào?
Tô Phỉ Thái Vi buông một tiếng thở dài, chậm rãi nói:
- Thiếp thấy chàng quá ác độc, chàng sẽ đem tuyến bở biến của địa lục Y Lan đều biển thành địa ngục, tất cả hải dương trên thế giời này, cũng sẽ biến thành địa ngục.
Dương Túc Phong cười, ánh mắt có chút âm lãnh:
- Những lời này của nàng nếu như mà nói cho một người khác thì tốt quá rồi, cô ta sau này sẽ không đem lời của ta làm gió thoảng bên tai nữa, ta nói ra mỗi một câu đều rất nghiêm túc.
Tô Phỉ Thái Vi hồ nghi hỏi:
- Người đó là ai vậy?
Dương Túc Phong cười mà không đáp.
Tiết Tư Ỷ thì lại chẳng coi vào đâu:
- Biến thành địa ngục cũng chẳng có gì mà không tốt, chúng ta đem kẻ khác biến thành địa ngục, dù sao cũng tốt hơn là kẻ khác biến chúng ta thành địa ngục. À, tướng công, thiếp có thể đem tin tức này nói trước cho người nhà biết không?
Duơng Túc Phong đáp:
- Đương nhiên là có thể.
Tiết Tư Ỷ không thể chở được đứng lên đi luôn.
Dương Túc Phong nhìn chăm chú vào Tô Phỉ Thái Vi, từ tổn nói:
- Tô Phỉ, nàng không thể tiếp thụ được kế hoạch như thế này sao?
Tô Phỉ Thái Vi lắc đầu, chầm chậm nói:
- Thiếp không biết nữa, thiếp chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, đôi khi thiếp nghĩ, chàng đúng là rất xấu xa. Bất quá, thiếp tin rằng các ông chủ của thương đoàn vận chuyện đường biển địa khu La Ni Tây Á đều sẽ vô cùng hoan nghênh kế hoạch của chàng. Nói thực sự, trong lòng bọn họ sớm đã nóng lòng muốn làm hải tặc rồi … thiếp đột nhiên hiểu ra rồi, chàng muốn báo thù Vũ Văn Phân Phương?
Dương Túc Phong không đáp.
Y không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Tô Phỉ Thái Vi lặng lẽ thờ dài một tiếng, nam nhân đôi khí đúng là thích làm ra vẻ cao thâm, nhưng nàng đã quyết tâm học tập thập tứ công chúa, tất cả mọi thứ đều xuất phát từ lợi ích thực tế của quân Lam Vũ, cướp bóc đúng là danh từ không dễ nghe lắm, nhưng căn bản là không cần tự thân nàng rat ay, nàng chỉ cần mỗi năm định kỳ mua tư lược chứng, sau đó giao cho thủ hạ đi làm là được, còn về phần quá trình cướp đoạt, nàng không muốn hỏi tới.
Tô Phỉ Thái Vi lẩm bẩm nói:
- Thiếp nghĩ, Ngu Mạn ái nhất định sẽ biểu hiện tích cực nhất.
Dương Túc Phong biết rõ còn cố hỏi:
- Vì sao?
Tô Phỉ Thái Vu không chút kiêng dè trả lời:
- Bời vì cô ta muốn lấy lòng chàng.
Dương Túc Phong cười cười, tựa hồ muốn từ trên người Tô Phỉ Thái Vi nhìn thấy bóng dáng của Ngu Mạn Ái.
Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, nữ nhân đôi khí thực sự rất yếu đuối.
Đêm đã khuya, Dương Túc Phong bế Tô Phỉ Thái Vi lên, đặt nàng lên trên giường cùng nàng hòa nhập vào nhau.
Dương Túc Phong đã hoàn toàn say rồi, trong lúc đắm đuối mê man, cởi bỏ y phục của Tô Phỉ Thái Vi, mặt đối mặt nhìn kỹ từng phần thân thể của nàng, Tô Phỉ Thái Vi xấu hổ, nói thế nào cũng không chịu làm động tác xấu hổ như thế, nhưng bị Dương Túc Phong lôi kéo, nàng chỉ đánh nhắm mắt lại hưởng thụ.
Tô Phỉ Thái Vi từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, càng trờ nên thành thục đầy đặn, bầu ngực phong mãn sau khi trải qua lễ rửa tội của nam nhân, càng trở nên căng tràn, phảng phất như muốn nứt ra, có chút đỏ sẩm mau chóng làm cho nam nhan mê đắm. Tô Phỉ Thái Vi cũng càng trở nên nhiệt tình, không còn kháng cự giống như lần đầu tiên nữa, nàng chủ động phục vụ Dương Túc Phong, dùng đầu lưỡi dùng song nhũ của mình để làm dục vọng của nam nhân càng thêm bùng phát.
Dương Túc Phong động tác thô bạo tiến vào trong thân thể nào, Tô Phỉ Thái Vi trong lúc phấn khích chẳng hề kiêng dè phát ra tiếng rên rỉ khoan khoái, đem thân thể của mình và của Dương Túc Phong quấn chặt vào nhau. Ở trong đêm nay, nàng là nữ chủ nhân của nơi này, nàng có quyền lực đem tiếng rên rỉ khoái lạc của mình truyền cho tất cả những tỷ muội ở xung quanh, để cho bọn họ hâm mộ, để bọn họ không kìm chế được tình cảm.
Hai người điên đảo loan phượng, cũng không biết là kịch chiến bao nhiều hồi, cho tới tận khi trời sắp sáng, mới sức cùng lực kiệt mơ màng lăn ra ngủ.
Khi Dương Túc Phong tỉnh lại, nhìn thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân đi qua đi lại, hẳn là của quan quân thông tin Viên Ảnh Lạc.
Dương Túc Phong mơ mơ màng màng rút tay bay ra khỏi giữa song nhù đầy đặn của Tô Phỉ Thái Vi, lắc lư cái đầu còn có chút đau nhức, lờ đờ hỏi:
- Ánh Lạc, có chuyện gì sao?"
Viên Ánh Lạc đi vào, báo cáo ở trước giường:
- Trầm Lăng Vân ở đảo Sùng Minh điện tới, nói là gặp phải sự tiến công của quân đội nước Mã Toa.
/769
|