Linh Thọ phủ, Kim Xuyên đạo, đế quốc Đường Xuyên.
Linh Thọ phủ vào tháng tám khi hậu, tương đối mát mẻ, gió thu lướt qua trong đồng bằng vẫn còn xanh mướt một màu, mang tới hơi thở của mùa thu hoạch vàng.
Kinh tế của Linh Thọ phủ chủ yếu lấy nghề du lịch làm chủ, các loại khu du lịch phong cảnh non non nước nước phân bố phắp bố xung quanh.
Trong quá khứ, mùa thu vàng tháng tám chính là lúc khánh du lịch đông đúc nhất, ở ven hồ Mạc Sầu mỹ lệ, khách du lịch chen vai thích cánh nối liền không dứt. Thế nhưng, cùng với chiến loạn bộc phát, kinh tế mau chóng trở nên tiêu điều.
Kinh tế của Linh Thọ phủ tụt dốc thêm thảm, đã ở vào bên bờ sụp đổ, vì mưu sinh, rất nhiều người dân ở vùng du lịch thắng cảnh không thể không bắt đầu đào sới đất, trồng trọt cây quả, làm cho nó trông không còn ra cái gì nữa, chỉ có hồ Mạc Sầu là ngoại lệ.
Hồ Mạc Sầu mỹ lệ, nước hồ Mạc Sầu cũng mỹ lệ.
Nếu như mà nói một nửa bầu trời kinh khí của đế quốc Đường Xuyên đều ở Kim Xuyên đạo, thì một nửa một nửa linh khí của Kim Xuyên đạo lại ở Linh Thọ phủ, mà một nửa linh khí của Linh Thọ phủ chính là hồ Mạc Sầu nức tiếng xa gần.
Gió thu hiu hiu thổi qua trên mặt hồ Mạc Sầu, tạo nên tầng tầng điệp điệp sóng gợn lăn tăn, nước hồ xanh biếc khe khẽ dập dờn trong sóng gợn lăn tăn dưới gió nhẹ, đem cảnh trời xanh mênh trắng hoàn toàn hấp nạp vào trong lòng ngực rộng lớn của mình, những con cá nhỏ màu phấn hồng tung tăng bơi lượn trong hồ nước, phảng phất như sớm đã quá quen với đám đông xuất hiện ở bên cạnh rồi.
Ven hồ Mạc Sầu, cây cối đã dần dần khô héo, nhưng điều này không làm ảnh hưởng tới phong tư của chúng, cho dù không có những chiếc là thon dài xanh thẫm làm nền, cành cây khô cũng là một phong cảnh mỹ lệ.
Hồ Mạc Sầu mỹ lệ thực, nhưng hồ Mạc Sầu cũng tịch mịch.
Không biết là ai đã nhìn trúng vùng đất hồ Mạc Sầu này, vì thể đem nó trở thành khu vực cấm thường trú của quân bộ quân Lam Vũ.
Vùng đất hai ba dặm xung quanh hồ Mạc Sầu đều an bài cảnh giới của quân Lam Vũ nghiên cấm khách du lịch tới gần, trên thực tế, cũng không có khách du lịch nào tới gần nữa. Linh Thọ phủ ngày hôm nay, ngoài trừ vị khách không mời Dương Túc Phong ra, thì không có khác du lịch nào khác nữa rồi.
Mà thực ra Dương Túc Phong cũng không phải là du khách.
Dương Túc Phong tới đây là để dưỡng bệnh.
Sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích mặc dù đã là quá khí, bài học và kinh nghiệm cũng đã được tổng kết gần xong, nhân viên liên quan cũng được đưa ra xử lý, Dương Túc Phong là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, ở trong sự kiện này thủy chung giữ thần tình bình thản tự nhiên, tựa hồ thực sự dùng trái tim bình đạm đối diện với sự tình này vậy.
Thế nhưng, chỉ có thiếp thân y sinh của y là Phất Lôi Đát và những nữ nhân thân mật nhất ở bên người y mới biết được, ở trong sự kiện này Dương Túc Phong cũng chịu sự đả kích tương đối lớn.
Bất kể là nói như thế nào, sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích đều là vô cùng hoang đường, ở trung gian có vô số mắt xích cho dù có thể được quân Lam Vũ nhìn ra nhưng lại không nhìn ra được.
Sự kiện đảo Sùng Mình bị tập kích cuối cùng vẫn xảy ra một cách hết sức chân thực, đúng là làm cho Dương Túc Phong cảm thấy buồn bực, cũng làm cho y nhận thấy được sâu sắc. Quân Lam Vũ là một bộ đội còn non trẻ, còn phải học tập tri thức, còn phải thiếp thu giáo huấn, còn phải tổng kết kinh nghiệm, đều thực sự là quá nhiều.
Vũ khí trang bị tiên tiến mặc dù có thể giúp đỡ cho quân Lam Vũ chiến thắng kẻ địch với tư thế gió mạnh quét là ở mức độ nhất định, từ đó mà đứng vững vàng được ở trên thế giới này. Nhưng cũng bời vì thế mà làm cho nội bộ quân Lam Vũ sản sinh sự dựa dẫm nghiêm trọng vào vũ khí, hay nói cách khác cảm thấy kiêu ngạo về vũ khí.
Tóm lại là quan binh quân Lam Vũ đem quá nhiều tinh lực đặt ở bên trên mặt vũ khí, ngược lại sơ xuất mất nhân tố quan trọng nhất là con người.
Mao chủ tịch nói, con người mới là nhân tố mang tính quyết định chiến tranh, thế nhưng, do đủ mọi loại nguyên nhân, cái chân lý này không được thể hiện ở bên trong quân Lam Vũ, ngược lại dùng vũ khí chiến thắng đã chiếm cứ thượng phong, đây đương nhiên không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì cho lắm.
- Kiêu ngạo! Kiêu ngạo! Cảm thấy lão tử đã là thiên hạ đệ nhất rồi! Không còn ai dám chọc vào nữa ….
Cuối tháng bảy Dương Túc Phong tự mình tới đảo Sùng Minh, nghiên cứu thực địa tìm hiểu vì sao có thể xảy ra chuyện hoang đường đảo Sùng Minh bị tập kích.
Đám người Y Địch Liễu Lâm Na phụ trách trực ban cảnh vệ đều nhìn thấy, Dương Túc Phong đột nhiên bùng phát lửa giận ở bộ chỉ huy quân Lam Vũ ở cảng Trừng Hải, chửi mắng như tát nước vào hai người Dương Thế Dân và Trầm Lăng Văn, không nể chút tình cảm thể diện nào, may mắn khi đó không có người ngoài, nếu không hai người khẳng định phải treo cổ tự sát mới có thể tạ tội.
Sau khi từ đảo Sùng Minh trở về, thần tình diện mạo của Dương Túc Phong không có biến hóa gì đặc biệt, tựa hồ vẫn cứ y như trước đây. Nhưng Phất Lôi Đát chu đáo mau chóng phát hiện ra, chuyện ăn uống có Dương Túc Phong xảy ra vấn đề rất lớn, ăn không được nhiều, hơn nữa ăn cũng không đều đặn, thường xuyên chỉ ăn cho qua loa rồi thôi, người khác khuyên y ăn thêm một chút, thì y hoặc là không nói gì cả, hoặc là sắc mặt khó coi, ban đêm số lần y sủng hạnh nữ nhân cũng đột nhiên tăng lên, hơn nữa có khí tỏ ra rất miễn cưỡng, nhưng vẫn cứ tiếp tục, vì thế mọi người đều biết, nội tâm Dương Túc Phong xảy ra vấn đề rồi.
Căn cứ vào lời giải thích của Phất Lôi Đát, đây là hội chứng tâm tình lo âu điển hình, cần phải điều dưỡng cho thật tốt, tốt nhất là có thể tạm thời buông mọi việc trên tay xuống, nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng.
Thế nhưng, muốn Dương Túc Phong nghi ngơi dăm bữa nửa tháng vào thời điểm này thì không ai dám mở miệng cả, đám người Đan Nhã Huyến cũng không dám khuyên can, chỉ đành len lén báo cáo cho đám thập tứ công chúa và Phượng Thái Y, nhưng bọn họ đều có rất nhiều chuyện cần phải làm, tạm thời không thể tách ra mà tới Kim Xuyên đạo được, hơn nữa bọn họ cũng không dám khuyên can Dương Túc Phong nghỉ ngơi thời gian dài như vậy.
Chẳng còn cách nào khác, Phất Lôi Đát chỉ đành đưa ra kiến nghị, dùng phương thức mở hội nghị khuyên Dương Túc Phong tới Linh Thọ phủ, hi vọng phong cảnh như họa cùng với linh khí trời đất nơi này có thể mau chóng giúp ý khôi phục bình thường. Nguồn: http://truyenyy.com
Vào tháng chín, quân Lam Vũ phải tổ chức hội nghị toàn thể cao tầng, nhưng địa điểm của cuộc hội nghị còn chưa được xác định, vì thế Phượng Thái Y nảy ngay ra một ý, đem địa điểm của hội nghị an bài ở Linh Thọ phủ.
Y Địch Liễu Lâm Na lẫm tức dẫn người chiếm lĩnh lấy toàn bộ vùng hồ Mạc Sầu, làm địa điểm nghi ngơi và tổ chức hội nghị cao tầng quân Lam Vũ, đương nhiên cũng là thuận tiện để Dương Túc Phong nghỉ ngơi kiểu nửa cưỡng chế.
Gió nhẹ buổi sớm phất qua bên bờ hồ Mạc Sầu, cũng thổi qua mặt hai người Dương Túc Phong và Lưu Tuân Chương, hai người chậm rãi tản bộ dọc theo bên bờ hồ Mạc Sầu.
Lưu Tuân Chương là tổng đốc Kim Xuyên đạo, trừ học thức uyên bác ra, cũng có chút học vấn đối với đạo dưỡng sinh, ngay cả thập tứ công chúa cũng đã nghe tên, vì thế thông qua một số con đường đặc biệt, mời Lưu Tuân Chương thường xuyên tới Linh Thọ phủ, lấy danh nghĩa là báo cáo công tác, mời Dương Túc Phong tới bên hồ Mạc Sầu đi dạo thật nhiều, để hấp thu không khí tươi mát, hoạt động một chút gân cốt, rất có lợi ích cho thân thể của y.
Lưu Tuân Chương vui vẻ chấn thuận. Vì thế gần như cứ mỗi một buổi sáng đều tới mời Dương Túc Phong tản bộ, cùng với điện báo và điện thoại dần dần được phổ cập, Lưu Tuân Chương không cần việc gì cũng phải tự mình có mặt nữa, mà trên thực tế ông ta cũng không phải là người quản lý chuyện gì cũng tham gia, ông ta có nghiên cứu rất sâu về việc trao quyền thỏa đáng, sở trường đem hành động của mình giao cho bộ hạ đi hoàn thành, Dương Túc Phong còn chuyên môn thảo luận vấn đề này với ông ta, có được thu hoạch không ít.
Lưu Tuân Chương mỉm cười nói:
- Tất cả chúng ta đều đang tích lũy sức lực mà!
- Nửa năm cuối mọi người tĩnh tọa luyện công, năm sau khẳng định sẽ phải đánh tới sống chết rồi.
Dương Túc Phong lắc đầu, ngữ khí vẫn có chút cay đắng.
Sau khi sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích kết thúc, toàn thế giới liền tiến vào một trạng thái không sao nói rõ được, phảng phất như mọi hoạt động chiến tranh đều ngừng lại.
Nước Mã Toa ngừng tiến công đối với đế quốc Đường Xuyên, nước Y Lan cũng ngừng tiến công đối với đế quốc Đường Xuyên, quân Lam Vũ cũng ngừng tấn công nước Mã Toa, tựa hồ mọi người đã đạt thành bí mật hiệp nghị gì đó vào lúc ấy vậy, cùng nhau dừng lại hoạt động quân sự.
Ở tiền tuyến của Kim Xuyên đạo, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng tăng cường xây dựng công sự, chuẩn bị kháng cự lại lượt tấn công lần thứ hai của quân đội nước Mã Toa.
Thế nhưng, làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên là, Vũ Văn Phân Phương không ngờ lại hạ lệnh cho quân đội nước Mã Toa rút về phía sau gần một trăm kilomét, hoàn toàn thoát khỏi sự tiếp xúc cùng với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, mà ở tiền tuyến Vĩnh Thanh phủ, quân đội nước Mã Toa tựa hồ cũng rút lui, không duy trì áp lực đối với đế quốc Đường Xuyên nữa.
Những hoạt động quân sự này làm người ta cảm thấy rất khó hiểu, nhưng sự thực đúng là như thế, quân đội nước Mã Toa đã rút lui toàn diện rồi.
Không một ai hiểu được quân đội nước Mã Toa vì sao lại phải rút lui, ban ngành tình bao cũng không có đủ tư liệu để chỉ ra rõ ràng mục đích và đông cơ của quân đội nước Mã Toa.
Căn cứ vào phỏng đoán của đại đa số mọi người, quân đội nước Mã Toa thông qua phương thức rút lui, để rút gọn tiền tuyến của mình, mau chóng tích góp càng nhiều lực lượng cường đại hơn, tranh thủ tiếp tục bạo phát vào năm sau.
Nắm đấm thu lại mới có thể đánh người, đây là đạo lý mà ai cũng có thể hiểu được, cho nên bộ đội quân Lam Vũ không dám buông lỏng.
Ở Kim Xuyên đạo, bộ đội chi viện phía sau của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng lục tục tới nơi, khiến cho chiến sĩ của hải quân lục chiến đội đạt tới hơn tám ngàn người, ngoài ra còn có một trung đoàn pháo binh hoàn chỉnh của quân Lam Vũ, nhiệm vụ phòng thủ Kim Xuyên đạo đã không còn vấn đề gì lớn nữa, nhưng nếu muốn tấn công quân đội nước Mã Toa, đồng thời sau khi đạt được mục tiêu còn có thể giữ vững, thì tựa hồ lực lượng còn chưa sung túc, vì thế cũng chỉ đành tạm thời từ bỏ kế hoạch tiến công.
Vì thế, cuộc chiến tranh tĩnh lặng kỳ quái xuất hiện.
Quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa, quân đội đế quốc Đường Xuyên và nước Y Lan, quân đội nước Mã Toa và đế quốc Đường Xuyên, đều rời vào sự tĩnh lặng mang tính tạm thời.
Song phương đều tách rời tiếp xúc, chung sống hòa bình ở khoảng cách một trăm kilomet giữa trận địa hai bên. Đây là cuộc chiến tranh rất kỳ quái, nhưng lại tồn tại một cách thực sự, không ai có thể lý giải được vì sao nước Y Lan cũng tham gia vào trong sự tĩnh lặng này.
- Tình hình tu sửa tuyến đường sắt Thiên Hữu như thế nào rồi?
Dương Túc Phong quan tâm hỏi, tuyến đường sắt này là trọng tâm phòng ngự của toàn bộ quân Lam Vũ, có xe lửa bọc thép chuyên môn.
Đang nói chuyện đột nhiên cảm thấy ở phía trước có tiếng thét chói tai của nữ nhân, vì thế lơ đễnh ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Trên hòn đào nhỏ ở giữa hồ Mạc Sầu, Tiết Tư Ỷ và Y Địch Liễu Lâm Na không biết là phát sinh ra tranh chấp gì, hay thuần túy là chơi đùa, hai người đứng ở bên hồ, lấy nước để trêu ghẹo vào đối phương, chốc lát làm cho toàn bộ y phục sướt sũng, hai người vừa tát nước vừa la hét.
Bọn Đan Nhã Huyến thì lại ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, cứ như chỉ sợ thiên hạ không loạn, náo nhiệt vô cùng.
Cô bé con Na Tháp Lý trang điểm như con bướm hoa cũng hết sức hào hứng, cứ lượn đi lượn lại ở bên hồ, đuổi theo bọn cá chép ở trong hồ Mạc Sầu, đột nhiên oạch một cái ngã vào bên trong hồ nước, tức thì làm cho mọi người cười rộ lên.
" Mấy cô nàng điên khùng này …" Dương Túc Phong trong lòng nghĩ như thế, song lại cảm thấy trái tim có chút cảm giác ấm áp.
Ven hồ Mạc Sầu đã bị quân bộ quân Lam Vũ phong tỏa và cảnh vệ nghiêm ngặt, nên đã trở thành thiên đường tư nhân của Dương Túc Phong, hay nói một câu khác, nơi này chính là thiên hạ riêng tư của bọn họ, bất kể bọn họ dày vò nó như thế nào, người bên ngoài cũng không thể nào biết được. Chẳng trách mà các nàng lại phóng túng như vậy.
Hồ Mặc Sầu truyền thuyết là một nữ tử đa sầu đã cảm, nhưng hiển nhiên là không chút phù hợp nào với cảnh tượng vui vẻ ở trước mặt.
Căn cứ vào báo cáo của Lưu Tuân Chương, tình hình hiện tại của Kim Xuyên đạo tương đối lạc quan, tiến trình tu sửa tuyến đường sắt Thiên Hữu cũng khá tốt đẹp, vào tháng chín là hẳn có thể thông xe toàn tuyến.
Cơ sở kinh tế của bản thân Kim Xuyên đạo không tệ, chỉ cần một hoàn cảnh yên ổn tốt đẹp, là kinh tế tự nhiên sẽ trở nên phát triển với tốc độ cao.
Cùng với việc quân Lam Vũ tiến vào, mạnh mẽ đánh lui sự tiến công của quân đội nước Mã Toa, bảo vệ an toàn và ổn định ở nơi này, lại có vô số tài chính của thương đoàn mậu dịch của địa khu Mỹ Ni Tư và địa khu La Ni Tây Á trút vào, kinh tế của Kim Xuyên đạo khôi phục rất nhanh, hiện giờ chính đang mở rộng hai thành thị hải cảng lớn, để thỏa mãn nhu cầu vận chuyển hàng hải mỗi lúc một nhiều.
Từ góc độ của Lưu Tuân Chương mà nói, ông ta thích loại cảm giác chiến tranh tĩnh lặng này, mặc dù không có mùi vị của khói súng nồng liệt, nhưng hai bên đều âm thầm cổ vũ ở đằng sau, cố gắng phát huy ưu thế của mình, tăng cường thực lực của mình ở giới hạn cao nhất, để tạo nên ở sở thật vững chắc cho năm sau. Đây cũng là một quá trình vô cùng khẩn trương mà lại kích thích.
Dương Túc Phong chậm rãi hỏi:
- Ông cảm thấy như thế nào về những chính sách kinh tế của chúng ta trong thời gian này?
Hai người bọn họ đi dọc theo cây cầu khúc khuỷu quanh co ngoằn ngèo đi về phía bên hồ Mạc Sầu.
Bọn Tiết Tư Ỷ nhìn thấy hai người đi tới, song một là nam nhân của chính mình, còn một là ông già đã sắp bảy mươi tuổi, cũng không hề có chút gì kiêng kỵ, vẫn cứ ở đó náo loạn âm ĩ, nước cứ hất lên ào ào không ngừng.
Na Tháp Lỵ vừa mưới ướt như chuột lột từ trong hồ nước đứng lên, nhưng không biết lại bị vị tỷ tỷ nào đó len lén đẩy cho một cái, sau đó lại ngã vào bên trong hồ nước, vì thế dứt khoát không đứng dậy nữa, nước hồ vào tháng tám cũng chưa tính là lạnh, nàng có thể chịu đựng được.
Lưu Tuân Chương trầm ngâm nói.
- Chính sách không thể quy định quá ngặt ngèo, phải để cho từng địa phương đầy đủ tính chủ động, địa khu mà chúng ta không thế, kinh tế phát triển thiếu cân bằng nghiêm trọng. Địa khu Cách Lai Mỹ là phát triển nhất, sau đó là địa khu La Ni Tây Á, thứ đến là Tử Xuyên đạo của Mỹ Ni Tư, rồi mới đến Kim Xuyên đạo, cuối cùng là địa khu Lỗ Ni Lợi Á và vương quốc Ương già. Nhất là nước Lâu Lan, vương quốc Ương Già và vương quốc Cáp Lạp Lôi. Kinh tế ở nơi này và kinh tế của các địa khu khác chênh lệch quá lớn, cần phải đều tư thật nhiều tài chính giúp kinh tế bọn họ tiến lên, hơn nữa không được gấp, cần phải tạo nên cơ sở vững chắc, kinh tế của bọn họ nếu như liên hệ chặt chẽ với kinh tế của các địa khu khác lại với nhau, thì có trú quân ở nơi đó hay không cũng không phải là vấn đề lớn …
Dương Túc Phong từ từ nghiền ngẫm lời ông ta nói.
Cùng với việc cả thế giới đều rơi vào trong cuộc chiếc tranh tĩnh lặng vi diệu, quân Lam Vũ cũng tranh thủ thời gian điều chỉnh các loại chính sách đối nội, bỏ ra nhiều công sức trên chính sách đối nội, hi vọng có thể phát huy được ưu thế có sẵn của pháp điển quân Lam Vũ về mặt tiến bộ khoa học và phát triển kinh tế, đem trình độ phát triển kinh tế của khu vực quân Lam Vũ khống chế tăng lên một tầm cao mới.
Nước Mã Toa sau khi cùng nước Y Lan, nước Nhược Lan tổng hợp tài nguyên, kinh tế phát triển khẳng định là sẽ tương đối mạnh mẽ, nền móng kinh tế của ba quốc gia này vốn đã rất vững chắc, hiện giờ liên hợp lại với nhau, thực lực kinh tế khẳng định sẽ tăng trưởng càng nhanh, nếu như quân Lam Vũ không thể vượt qua đối phương về mặt tăng trưởng kinh tế, thì làm sao có thể chiến thắng được đối phương trong thời gian tương lai một năm sau?
Phủ đại đô đốc Y Vân tiến thêm một bước hoàn thiện các loại chính sách, nhất là chính sách kinh tế, căn cứ vào các khu vực khác nhau, ban cho quyền tự chủ trọn vẹn, quân Lam Vũ làm gọn nội dung tương quan của pháp điển quân Lam Vũ, đồng thời cho phép các khu vực khác nhau căn cứ vào tình hinh thực tế khác biệt được phép chấp hành khác nhau.
/769
|