Năm mới của năm 1730 thiên nguyên tới thật là nhanh, ta còn chưa chuẩn bị xong xuôi thì năm mới đã tới rồi.
Ta đành phải thừa nhận rằng trong một năm trước đó, ta đúng là đã quá ham chơi, nhất là vào nửa cuối năm, quả thực là không viết tiểu sử của Phong lĩnh một cách tử tế.
Ta quả thực là phải nên cảm thấy áy náy và hổ thẹn vì đã không kiểm sóat được bản thân, cho dù sự phụ có đánh ta một trận cũng không có gì quá đáng, bời vì ta đúng là tội đáng muôn chết.
Khi mưới hai tiếng chuông đồng hồ vang lên, ta lại lớn thêm một tuổi rồi, cần phải gánh vác thêm nhiều nghĩa vụ và trách nhiệm hơn nữa, tiểu sử của Phong lĩnh càng phải viết hay hơn xuất sắc hơn nữa.
Thế nhưng, khi Phong lĩnh đã tắm nắng ở bên hồ Mạc Sầu của Kim Xuyên đạo, ta cũng hi vọng có thể gắng hết sức miêu tả chuyện liên quan tới quá trình cuộc chiến đấu với người Tây Mông của ngài này tỉ mỉ kỹ càng hơn một chút ở trong cuốn tiểu sử của ngài.
Kết quả ta phát hiện ra tất cả những điều mà ta làm là hoàn toàn không cần thiết, bời vì chẳng một ai đi quan tâm tới cuộc chiến mà ta viết ở trong tiểu sử, bọn họ chẳng quan tâm tới việc Phong lĩnh đánh bại kẻ địch như thế nào, bọn họ càng quan tâm hơn tới việc phong lưu của Phong lĩnh, còn cả những chuyện cười hàng ngày của ngài, mà tốt nhất là những loại chuyện bí mật trong cuộc sống.
Thời gian ta ở nơi này trôi qua đi thật là nhanh, chớp mắt một cái thôi là đã năm mới.
Nhưng đối với Phong lĩnh mà nói, thì ngài nhất định cảm thất quãng thời gian này rất là khổ sở, cảm giác như sống cả ngày bằng một năm vậy, mỗi một ngày ta nhìn thấy dáng vẻ ngài hết sức buồn bực đi đi lại ở trong thư phòng, ta đều cảm thấy ngài thật là đáng thương.
Ngài là một con hỗ dữ dũng mãnh gầm gừ, phải nên ra bên ngoài trời đất rộng lớn ở bên ngoài để xông pha, dùng móng vuốt sắc bén của mình trong trời băng đất tuyết xé nát trái tim của kẻ địch, chứ không phải là bị nhốt ở trong không gian chưa tới ba mươi mét vuông này.
Từ sau khi chuyện pháo kích Mạc Lạc Tạp xảy ra, rất nhiều báo chí khi nhắc tới Phong lĩnh, thì dùng luôn con khỉ để thay thế ngài, bời vì Điệp Tư Thi vẽ một bức tranh Phong lĩnh nhìn qua trông rất giống con khỉ, nhưng ai nấy đều nhìn ra được con khỉ này chính là Phong lĩnh.
Ta cũng không khỏi bội phục trình độ hội họa của cô ta. Tới ngay cả bản thân Phong lĩnh cũng không thể khôgn thừa nhận, chỉ luận riêng bức tranh đó mà nói, thì bản thân rất giống con khỉ.
Thế nhưng, các ngươi có thấy con khỉ nào mỗi ngày mặt mũi phải nhăn nhó sầu khổ chưa?
Từ sau khi tới hồ Mạc Sầu, ngày nào Phong lĩnh nếu chẳng phải làm việc ở trong văn phòng, thì lại chơi nữ nhân. Ối, ta thật là đáng chết, ta không nên dùng ba cái chữ "chơi nữ nhân" để hình dùng, nói một cách chính xác là, những nữ nhân đó đều mong mỏi được ngài sủng hạnh.
Phương Phỉ Thanh Sương tỷ tỷ sinh ra con trai, đã chứng minh được rằng chỉ cần thời cơ thích hợp thôi, thì giành trước sinh lấy em bé là không phải vấn đề lớn.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải nghĩ biện pháp hấp dẫn quấn chặt lấy Phong lĩnh đã.
Phương Phỉ Thanh Sương tỷ tỷ thống hận Phong lĩnh như vậy, nhi tử của tỷ ấy quá nửa là sẽ không kế thừa sự nghiệp của Phong lĩnh, cho nên các tỷ tỷ khác còn có hi vọng rất lớn.
Căn cứ vào quan sát của ta, trong khoảng thời gian gần đây, Phượng Lam Vũ cô cô đã biểu hiện vô cùng tích cực, hiển nhiên là chuẩn bị tốt để tranh trước sinh ra thái tử.
Có điều đa phần thời gian là Phong lĩnh lặng lẽ đọc duyệt báo cáo ở trong cái thư phòng không tới ba mét vuông kia.
Đôi khi ngài mày nhăn tít lại từ sáng sớm cho tới tận buổi tối, bọn ta đều không hiểu được có chuyện gì lại khiến ngài khó xử như thế, chẳng lẽ trên đời có chuyện gì còn khó khăn hơn cả nữ nhân sinh em bé nữa sao?
Nhưng đáng tiệc là vào những lúc như thế thì chẳng ai dám hỏi gì cả, nếu không ấy à, khẳng định là sẽ bị đụng đầu vào tường, ngay cả nữ nhân lẳng lơ như Ngu Mạn Ái cũng bị hai lần rồi, làm cho mặt mũi xám xịt, từ đó trở đi không một ai dám cắt đứt dòng suy tư của Phong lĩnh vào lúc đó nữa.
Cái ghế chuyên dụng của Phong lĩnh, chính là dùng da thật làm thành, khi ta đi tới giúp dọn dẹp vệ sịnh ở trong thư phòng, đã len lén ngồi qua, thực là dễ chịu vô cùng, nhưng mà mỗi lần Phong lĩnh ngồi xuống, đều giống như là ngồi trên bàn trâm vậy, đứng lên rất là nhanh.
Ta đã liên tục mấy ngày liền âm thầm thống kê qua, mỗi lần thời gian Phong lĩnh ngồi xuống, dài nhất cũng không quá được ba mươi phút, dường như ở trên chiếc ghế thực sự là có đinh vậy.
Chiếc ghế thoải mái nhường đó mà ngài cũng không ngồi quen được, đám Ngả Toa Lệ Nặc tỷ tỷ thực sự là không biết phải làm như thế nào mới được.
Ta thì lại cảm thấy, nếu như đặt lên bàn của Phong lĩnh một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ấy à, có lẽ tâm tình của Phong lĩnh sẽ tốt hơn được một chút.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán thôi, trên thực tế, bọn ta đều rất mong mói có thể nhìn thấy Phong lĩnh thể hiện tài bắn súng của ngài một lần nữa.
Nhưng đáng tiếc là, tài bắn súng của ngài chỉ có ở trên chiến trường mới có hiệu quả, hơn nữa ngài lại chẳng có hứng thú gì với việc săn bắn, khi có người để nghị đi săn, ngài hà khắc nói ngay câu:" Còn săn bắn à? Kiếp trước sớm đã săn quá đủ rồi."
Thiếu chút nữa làm cho người ta chết nghẹn, điều này làm cho ta cảm nhận được một cách rất sâu sắc, làm lãnh đạo đúng là tốt, muốn nói cái gì thì nói cái đó, căn bản là không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.
Mỗi một ngày của năm ngoái thật là vui vẻ, nhất là sau khi đi tới bên hồ Mạc Sầu, nơi này quả thực là thiên đường của bọn ta.
Thời gian của ta đều bị nước hồ Mạc Sầu xô đi hết mất cả rồi, chỉ còn lại những ký ức vui vẻ nhất, nhưng ngoại trừ giao thừa của năm này ra.
Vì giao thừa của năm nay là một lễ giao thừa đáng tiếc, cũng là một đêm giao thừa vắng lặng.
Giao thừa là ngày đoàn tụ, nhưng Phong lĩnh lại không thể đoàn tụ cùng với những nữ nhân của ngài.
Giao thừa cũng chỉ có mấy nữ nhân thường xuyên ở bên cạnh ngài bọn ta thôi, chẳng có một chút mới mẻ nào cả, cho nên tâm tình của Phong lĩnh kỳ thực không được tốt lắm.
Nhưng vì làm cho không khí sôi nổi ngài vẫn làm ra vẻ rất cao hứng, còn bồi tiếp bọn ta uống không ít hồng tửu. Song trên thực tế, mỗi một người bọn ta đều biết rằng giao thừa năm nay tâm tình của Phong lĩnh thật ra không được vui vẻ lắm, đương nhiên cũng không thể nói là buồn bã, nhưng không có được không khí của năm ngoái.
Nhà bọn ta (sư phụ đã phó thác ta cho Phong lĩnh, kỳ thực cũng chính là để ta làm tiểu nữ nhân của Phong lĩnh, lớn lên rồi cũng sinh con cho ngài, nên ta và Phong lĩnh cùng là người một nhà) có hai nữ nhân đã được làm mẫu thân.
Tô Lăng Tuyết đại tỷ tỷ và Phương Phỉ Thanh Sương tỷ tỷ đều ở Đan Phượng hành cung của địa khu Mỹ Ni Tư, không đến đây, hai đứa bé cũng không tới, tự nhiên là thiếu đi rất nhiều không khí ngày lễ.
Bức tranh năm mới chính phải náo nhiệt, chỉ là không có trẻ con xuất hiện vậy còn náo nhiệt gì nữa?
Ta là người nhỏ tuổi nhất, nhưng ả ác ma nữ nhân Phất Lôi Đát nói, thực ra ta cũng có thể sinh em bé được rồi, khiến cho ánh mắt của Phong lĩnh có chút quai quái, giống như là đang toan tính xem ban đêm có nên mò tới cái ổ chó nhỏ của ta không vậy, cho nên ta cũng không tiện đùa nghịch nữa.
Thập Tứ công chúa đại tỷ tỷ của tất cả bọn ta cũng không tới, nghe nói Thập Tứ công chúa rất bận.
Phong lĩnh an bài rất nhiều công việc cho tỷ ấy làm, kỳ thực cũng không được tính là an bài, chỉ là sau khi tỷ ấy tới, Phong lĩnh liền đem rất nhiều chuyện ngoại trừ đánh trận ra đều phó thác cho tỷ ấy, cứ như đem tất cả chuyển ở trong nhà đều phó thác cho nữ chu nhân vậy.
Ta thực sự lo lắng Thập Tứ công chúa sẽ mệt tới sinh bệnh mất, bời vì tỷ ấy thực sự là có quá nhiều hoạt động.
Cuối năm rồi, tỷ ấy đại biểu cho Phong lĩnh đi thăm hỏi những người gia cô đơn, thăm hỏi quan binh bộ đội, thăm hỏi đại biểu dân tộc thiểu số, thăm hỏi những đứa bé ở vùng núi nghèo khó, cho dù là buổi tối giao thừa, tỷ ấy còn phải đại biểu cho Phong lĩnh tham dự rất nhiều yến hội, bao gồm lời mời dự tiệc của quân đội, lời mời dự tiệc của thương nhân nhân địa phương, tóm lại là đếm không hết những lại mời dự tiệc.
Bất quá đối với Thập Tứ công chúa đại tỷ tỷ mà nói, điều khó khăn nhất không phải là phải là bôn ba khắp nơi, mà là lúc thì phải khóc, lúc thì phải cười, khóc cũng phải khóc cho thật có kỹ xảo, không được làm cho người ta nhìn ra là ngươi khóc giả, như vậy sẽ thành rất giả dối, bị người ta nắm lấy thóp.
Bất quá ta tin rằng có những lúc tỷ ấy khóc thực sự, ví như khi thăm hỏi những đứa bé vùng núi vậy, những đứa bé ấy thật là đáng thương, nếu đội là là ta, thì ta cũng sẽ khóc.
Cười cũng phải cười rất có kỹ xảo, phải tự nhiên hợp lý, nhàn thục đoan trang, không thể cười lớn ha ha ha như bọn ta, sau đó uỳnh cho một tiếng rơi vào trong hồ được.
Ta không thể không nói, làm đại tỷ tỷ thực là vất vả, nếu ta là Tiêu Tử Phong tỷ tỷ, ta nhường phứt không cùng tỷ tỷ ấy tranh nữa rồi.
Tô Lăng Tuyết tỷ tỷ không thể tới, là bời vì Kim Xuyên đạo vẫn là tiền thuyến, chẳng ai biết được có phải đánh trận hay không, đánh trận là chuyện rất nguy hiểm, mang theo em bé là không an toàn.
Mặc dù Phong lĩnh rất nhớ nhung tỷ ấy và Dương Dương, bọn tỷ ấy cũng rất muốn tới, nhưng cuối cùng vẫn không thể tới được.
Quân Lam Vũ bọn ta ở Kim Xuyên đạo chỉ có hai trung đoàn hải quân lục chiến đội còn chưa tới được một vạn người, mà quân đội nước Mã Toa lại có mấy chục vạn tên, nghe nói tên nào cũng là hung thân ác sát đó, nếu quân đội nước Mã Toa mà dốc toàn lực tới tiến công, thì chúng ta vẫn rất phiền toái.
Cái cô ả nữ nhân hung tàn Vũ Văn Phân Phương khi ở trên chiến trường không đánh thắng được Phong lĩnh, liền nghĩ ra biện pháp không đứng đắn.
Cô ta không biết là học được từ đâu ra một loại phép thuật thần bí, nghe nói mỗi một ngày đều đầu tóc xõa xượi không ăn không uống thi triển pháp thuật, nhắm vào hai bên người cỏ có tên của Phong lĩnh mỗi lần dùng trâm đâm một trăm phát, như vậy bảy bảy bốn mươi chín ngày Phong lĩnh sẽ độc phát thân vong.
Kết quả là bảy bảy bốn mươi chín ngày đã qua lâu rồi, Phong lĩnh chẳng bị làm sao cả, thân thể hết sức tráng kiện, lại còn đại triển thần uy làm cho Phượng Lam Vũ cô cô không bò dậy khỏi giường được, pháp thuật của Vũ Văn Phân Phương thật đáng cười.
Từ đó có thể biết được, nữ nhân đê tiện Vũ Văn Phân Phương đó thực sự rất thống hận Phong lĩnh, nếu chỉ có một chút xíu cơ hội thôi, cô ta sẽ không bỏ qua.
Ta cũng rất nhớ Dương Đại Nhân, đáng tiếc năm nay không được gặp, nghe Tô Phỉ Thai Vi tỷ tỷ kể chuyện, Dương Đại Nhân mặc dù là cô bé gái nhỏ, nhưng tính tình càng lúc càng xấu, vừa mới biên đi không được bao lâu đã biết đánh người ta rồi, mà đánh rất dữ dội, thường xuyên đánh tiểu đệ đệ của mình.
Mẫu thân của cô bé cũng thường đánh cô bé, nói cô bé xấu tính y như cha của mình, chỉ thích bắt nạt người khác, nhưng chỉ có tính ký của ba ba mà không có bản lĩnh cả ba ba, lớn lên rồi sẽ bị người ta giáo huấn. Kết quả là ba ba của cô bé biết được, phiền muộn vô cùng.
Bọn ta cũng cảm thấy mẹ của cô bé có vấn đề, dù cho thế nào đi chăng nữa thì Phong lĩnh cũng là nhân vật hàng đầu, cho dù không thể lưu tiếng thơm muôn thủa, ít nhất cũng có thể để tiếng xấu muôn đời, làm sao có thể nói là không tốt được chứ? (Có phải là ta dùng sai từ ngữ rồi không?)
Em bé mà Phương Phỉ Thanh Sương tỷ tỷ sinh ra có tên gọi chính thức rồi, gọi là Dương Lai, đây là tên mà ba ba nó tra từ điển chọn lấy, bất quá mẹ của nó và các tỷ tỷ khác đều gọi nó là Tiểu Cường, bời vì nó đúng là rất khỏe.
Tiểu Cường ở trong bụng mẹ đã phải trải qua bao nhiêu hoạn nạn, không ngờ lại không sao cả, thế nhưng sau khi sinh ra thì anh bạn Dương Tiểu Cường hiển nhiên là không được mạnh như khi xưa ở trong bụng mẹ nữa rồi.
Hành vi chết cũng phải giữ lấy thể diện của mẹ nó năm xưa vẫn để lại không ít di chứng về sau, Tiểu Cường thi thoảng lại thích chơi mấy trò như sốt cao mãi không thôi, dọa cho mẹ nó sợ chết khiếp, may mắn là có Tử Duyệt tiểu tỷ tỷ chiếu cố cho từ đều tới cuối.
Tử Duyệt tỷ tỷ trông nom hai mẹ con hai mươi tứ tiếng đồng hồ, còn cả bao nhiêu là loại thuốc quý hiếm, anh bạn Tiểu Cường mới không xảy ra chuyện gì lớn cả, nhưng rất hiện nhiên, tính khí nóng nảy hết mức của mẹ nó cũng dần dần bị bệnh lớn bệnh nhỏ rồi mài nhẵn rồi, tỷ ấy cuối cùng bắt đầu tin rằng, nếu chẳng phải có sự tồn tại của Phong lĩnh, có lẽ tỷ ấy sẽ sống được bình yên vô sự, thế nhưng anh bạn Tiểu Cường thì đã…
Ta nói thầm nhé, Phương Phi Thanh Sương tỷ tỷ vẫn còn rất là căm ghét Phong lĩnh, ngay cả nghe thấy cái tên của ngài thôi cũng sẽ cau mày lại, nhưng không còn tỏ ra phản đối công khai kịch liệt như khi xưa nữa thôi.
Nhưng mà, nếu như căn cứ vào nguyên tắc tự nguyện, để mọi người lựa chọn có muốn cùng Phong Lĩnh ăn bữa cơm tối tất niên hay không mà nói, thì Phương Phỉ Thanh Sương tỷ tỷ quá nửa là không muốn, trừ phi em bé nhất định muốn ở cùng với ba ba.
Nhưng nhìn biểu hiện của anh bạn Tiểu Cường, thì nó nhất định sẽ theo ba ba, bời vì nó có thể có được sự sùng ái chưa từng có từ chỗ ba ba của nó, không khéo nó có khả năng trở thành người kế thừa đời tiếp theo của Dương thị gia tộc đấy nhé. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lúc ấy thì cho dù là ánh mắt của Phương Phỉ Thanh Sương tỷ tỷ có thanh cao hơn nữa, nhưng vì suy nghĩ cho tương lai của em bé, tỷ ấy sẽ không thể không đưa ra suy nghĩ thận trọng thậm chí là khuất nhục.
Giao thừ năm nay, người cùng ăn bữa tối tất niên với Phong lĩnh chỉ có Phương Phi Phi tỷ tỷ, Đan Nhã Huyến tỷ tỷ, Tiết Tư Ỷ tỷ tỷ, Tô Phỉ Mã Vận tỷ tỷ, Ngả Toa Lệ Nặc tỷ tỷ, Viên Ánh Lạc tỷ tỷ, Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ, Phượng Lam Vũ cô cô, Cung Tử Yên tỷ tỷ, còn có sư phụ U Nhược Tử La của ta.
/769
|