Đám hải tặc ở bên trên chiến đấu hạm "Bối Đế Âu" ào ào nhảy xuống nước tìm đường sống, bọn chúng từ trên boong thuyền cao gần tới mười mét nhảy thẳng vào biển rộng, thậm chí là lao vào biển rộng từ trên đỉnh cột buồm cao tới bốn mươi mét, bắn tung lên những cuộn sóng trên mặt biển màu đỏ sậm.
Tuyệt đại đa số những tên hải tặc nhảy xuống biển còn sống sót, khi bọn chúng từ trong nước biển nổi lên, bọn chúng liền thi triết hết toàn bộ sức lực trong người, ra sức bơi ngược lại hướng của chiếc "Bối Đế Âu", muốn cách chiếc "Bối Đế Âu" càng xa thêm một chút.
Vào lúc này, Phất Lai Triệt từ trong kính viễn vọng cũng nhìn thấy, ở trên bộ phận boong thuyền ở phía sau chiến đấu hạm "Bối Đế Âu", còn có một chỗ nhỏ chưa bị bốc lửa, Lặc Ngõa Sắt Nhĩ dường như đã chết đứng rồi, cứ đứng ngây ra đó chờ thủ hạ tới cứu.
Nhưng bên cạnh của hắn đã không còn kẻ nào nữa, chỉ còn bốn năm tên thủy thủ vô cùng thảm hại, vị thủ lĩnh hải tặc đã từng hô phong hoán vũ ở hải vực Solomon này, cuối cùng cũng được thưởng thức tư vị bại trận quân tan.
Một chiếc chiến đấu hạm khác áp sát chiếc "Bối Đế Âu", ý đồ đón Lặc Ngõa Sắt Nhĩ mang đi, nhưng chiếc chiến đấu hạm "Bối Đế Âu" đang bốc cháy dữ dội, làm bọn chúng không có biện pháp nào mau chóng tiếp cận được.
Sau khi liên tục thử hai ba lần, chiếc chiến đấu hạm này mới tiếp cận thành công được vị trí còn chưa bốc cháy ở trên "Bối Đế Âu" mấy tên thủy thủ vội vàng túm lấy Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, chuẩn bị mang hắn chuyển đi.
Thế nhưng, ông trời định trước rằng Lặc NGõa Sắt Nhĩ đã đi tới đoạn kết của sinh mạng rồi, ngay khi Lặc Ngõa Sắt Nhĩ đi lên chiếc cầu nhỏ bằng ván gỗ đáp lên tạm thời, chuẩn bị lên chiếc chiến đấu hạm mới thì đột nhiên chiến đấu hạm "Bối Đế Âu" phát sinh ra vụ nỗ mãnh liệt, đây là một vụ nổ mãnh liệt từ bên trong ra bên ngoài, ngọn lửa lớn đã cháy lan tới thuốc nổ ở bên trong khoang thuyền, thuốc nổ sau khi phát nổ lại làm cho số pháo đạn còn sót lại phát nổ, vì thế vụ nổ cứ nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác, ánh lửa mãnh liệt cũng liên tiếp nhau, gần như chiếu đỏ nửa bầu trời.
Bóng dáng của Lặc Ngõa Sắt Nhĩ hoàn toàn bị vụ nổ mãnh liệt bao chùm, từ đó đã biến mất không thấy nữa, những chiếc chiến đấu hạm ở bên cạnh nó, bị vụ nổ ở khoảng cách gần như thế xung kích, ba chiếc cột buồm lập tức gãy đỏ toàn bộ, mang theo cả cánh buồm cùng nện xuống, mạn thuyền bên phía trái cũng bị đập nát hết, nước biển ào ào tran vào, căn bản tới ngay cơ hội cứu chữa cũng không còn đã bắt đầu mau chóng chìm xuống.
Chốc lát sau, hai chiếc chiến đấu hạm đều chầm chậm biến mất trên biển rộng đã sớm không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa, chỉ còn lưu lại hai cái xoáy nước thật sâu, cùng với những tên hải tặc đông nhung nhúc đang vẫy vùng ở trong xoáy nước.
Phất Lai Triệt chầm chậm hạ kính viễn vọng xuống, chiến đấu kết thúc rồi.
Vế phần bản thân Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, Phất Lai Triệt tin rằng, nếu như ở trong vụ nổ mảnh liệt như thế, mà hắn còn có thể sóng sót được mà nói, thì đúng là kỳ tích được trời cao chiếu cố rồi. Bất quá nhều như cho chính Lặc Ngõa Sắt Nhĩ được phép lựa chọn, thì hắn nhất định sẽ chọn lựa cái chết.
Nếu không vì ảnh hưởng của sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích kia, nếu mà hắn rơi vào trong tay Dương Túc Phong, khẳng định sẽ sống không bằng chết.
Thế nhưng, đáng tiếc là mặc dù bản thân Lặc Ngõa Sắt Nhĩ đã táng thân trong biển lửa, nhưng Hải Lôi Đình thì lại bỏ chạy thành công rồi, tên hải tặc già sống trên hải dương năm mươi năm này, công phu bỏ chạy giữ mạng đúng là vẫn rất mạnh.
Mặc cho hải quân quân Lam Vũ sau này tìm kiếm tung tích của hắn như thế nào đều không phát hiện ra. Phất Lai Triệt thậm chí còn không phát hiện được Hải Lôi Đình đã chạy thoát khỏi chiến trường như thế nào, nhưng hắn và những bộ hạ của hắn đều tin rằng, Hải Lôi Đình đúng là đã chạy mất rồi.
Cuộc chiến đấu tiếp theo đó dần dần biến thành bao vây tiêu diệt thuần túy, hoặc nói cách khác là đồ sát, chẳng còn gì đáng để hồi hộp theo dõi nữa, những tên hải tặc còn lại hoặc là giơ tay đầu hàng, hoặc là bị đại pháo bắn cho tan xác, không còn chút xíu năng lực kháng cự nào nữa.
Quân Lam Vũ mau chóng kiểm soát chiến trường, thống kê sơ bộ, đã đánh chìm vượt quá bốn mươi chiếc chiến đấu hạm hải tặc cỡ lớn, những chiếc chiến hạm tầm trung và nhỏ khắc hơn một trăm chiếc, hải tặc bị giết chết tới một vạn tên, bắt làm tù binh gần ba ngàn tên, hai thế lực lớn nhất của hải tặc Solomon về cơ bản đã bị tan rã rồi.
Kỳ hạm của Phát Lai Triệt mau chóng tới bên cạnh kỳ hạm của A Phương Tác. A Phương Tác thuận theo dây thừng lướt qua, đi đi lại lại ngó ngó nghiêng nghiêng kỳ hạm của Phất Lai Triệt, cuối cùng lắc đầu, cảm thấy không hài lòng.
A Phương Tác không thích loại kỳ hạm không vũ trang này, hắn làu bàu nói:
- Ngay cả đại pháo cũng không có, còn tính là quân hạm chó gì nữa, đầu óc của Dương Túc Phong có vấn đề rồi …
Phất Lai Triệt rất là tán đồng.
Vào buổi chiều, Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ bắt đầu bời qua mặt biển nổi đầy xác chết và những thứ lặt vặt, chầm chậm cập bến ở cầu tàu của đảo Tinh Gia Khắc.
Do trên mặt biển thực sự trôi nổi quá nhiều những thứ linh tinh và thi thể của hải tặc, có hai chiếc Long Nha chiến hạm không ngờ lại bọ những thứ đó níu lấy, phải phí rất nhiều sức lực mới thoát ra được, những chiếc chiến đấu hạm khác tiến tới cũng rất là vất vả, may mắn cuối cùng có một trận thủy triều nhỏ dâng lên, quan binh hải quân quân Lam Vũ cùng nhau nỗ lực, cuối cùng mới mở ra được một con đường biển an toàn.
Mặc dù các trang thiết bị ở cửa cảng Tinh Gia Khắc đã bị phá hỏng không ít trong cuộc pháo kích, nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng sử dụng được.
Cảng nước sâu thiên nhiên mà đảo Tinh Gia Khắc sở hữu đúng là hiếm có trên đời. Cho dù là một cửa cảng do hải tặc không chế như vậy, cũng có hơn hai mươi chỗ neo đậu. Mắt thây hạm đội hải tặc toàn quân bị diệt, những tên hải tặc đồn trú ở bên trên đảo Tinh Gia Khắc toàn bộ đều vứt bỏ trận địa của bản thân, dựa theo thói quen ẩn trốn vào trong những chiếc động đá vôi chi chit dày đặc kia, toàn bộ đảo Tinh Gia Khắc nhìn qua trống không, chẳng còn một người nào.
Các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ do Bối Giai Thịnh chỉ huy bổ bộ lên bờ trước tiên, mau chóng khống chế tất cả thiết bị ở bên tàu, đồng thời dọn sạch đại bộ phận động đá vôi chủ yếu, nhưng không phát hiện ra vết tích của đám hải tặc, ngược lại thu được không ít tài phú.
Lần trước đám người Từ Bân đại khai sát giới ở bên trong sơn động, đã phát hiện ra kim ngân châu báu chất đống như núi, cũng không biết Hải Lôi Đình rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà đem món tài phú lớn như vậy vạn chuyện tới nơi này, chẳng trách A Phương Tác cho dù liều cái mạng già cũng muốn ngươi sống ta chết với Hải Lôi Đình, thì ra là do món tài phú giá trị mấy trăm triệu kim tệ này tác quái.
Đội thuyền vận chuyển theo cùng hành động với Phất Lai Triệt cũng mau chóng tới nơi, đem vô số vật tư đạn dược bổ sung cho hạm đội A Phương Tác.
Hạm đội A Phương Tác tức thì khôi phục được sinh khí, hận không thể lập tức lại có hạm đội hải tặc khác xuất hiện lần nữa.
Đáng tiếc, khi bọn họ binh nhiều lương đủ, thì bọn hải tặc lại biến mất hết toàn bộ, đám người Thương Hải chỉ đánh chửi rửa ông trời thiên vị, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Coi như báo đáp, A Phương Tác đem số tài phú mình thu thập được hơn nửa năm tặng cho Dương Túc Phong, chất kín tất cả những chiếc thuyền vận chuyển, số lượng tài phú làm cho Phất Lai Triệt thèm thuống vô cùng, căn cứ vào tính toán của hắn, mòn tài phú nà ít nhất có thể lập nên một trăm cái hạm đội Phất Lai Triệt.
Vì đảm bảo an toàn, Phất Lai Triệt phái ra năm chiếc Long Nha chiến hạm phụ trách hộ tống đội thuyền vận chuyển quay trở về, A Phương Tác cũng ủy phái Thương Hải phụ trách chỉ huy, một món tài chính lớn như vậy, tiêu phí không ít tâm huyết của A Phương Tác mới tích lũy được, hắn cũng không muốn có chút sơ xảy nào.
Vào chập tối, khi hải quân lục chiến đội do Bối Giai Thịnh suất lĩnh đã hoàn toàn khống chế được đảo Tinh Gia Khắc, đám người Phất Lai Triệt và A Phương Tác mời rời thuyền lên bờ.
Chỉ thấy tịch dương như máu, đem đảo Tinh Gia Khắc choàng lên một lớp áo mỏng màu hoàng kim, nhìn qua diễm lệ vô song, nhưng có mấy ai biết được, đây có phải là do dùng máu tươi của những kẻ hi sinh trong mỗi lần chiến đấu nhuộm đỏ cả hòn đảo hay không?
- Phong lĩnh điện báo tới.
Quan quân thông tin mau chóng đi tới, mang tới chỉ thị mới nhất của Dương Túc Phong.
Sau khi tìm được A Phương Tác, Phát Lai Triệt liền đem tất cả tình huống có liên quan tới hải tặc Solomon báo cáo tỉ mỉ cho Dương Túc Phong.
Căn cứ vào trình bày của A Phương Tác, các gia tộc khác của hải tặc Solomon về cơ bản đã bị A Phương Tác tiêu diệt gần hết rồi, trận huyết chiến ngày hôm nay lại cơ bản đã đánh tan hạm đội chủ lực của hai thế lực hải tặc lớn nhất là Hải Lôi Đình và Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, tin tưởng rằng quân hạm bọn chúng còn sót lại đã không nhiều nữa, có thì cũng chẳng thể làm được việc gì lớn.
Ở bên trong bảy thế lực lớn ban đầu của hải tặc Solomon, chỉ có thực lực của Đường Lạc Khắc là chưa bị tổn thất lớn, căn cứ vào phán đoán của A Phương Tác, Đường Lạc Khắc tuyệt đối sẽ không xung đột chính diện với quân Lam Vũ nữa. Hiện giờ việc hắn bận rộn làm chính là thôn tính tàn dư của Hải Lôi Đình và Lặc Ngõa Sắt Nhĩ để bản thân trở thành lãnh tụ mới của hải tặc Solomon.
Dương Túc Phong mau chóng phê chuẩn thực thi kế hoạch a.
A Phương Tác buồn bực hỏi:
- Kế hoạch a là cái gì?
Phất Lai Triệt lờ đờ phờ phạc đáp câu được câu chăng:
- Kế hoạch a có nghĩa là, đảo Tinh Gia Khắc không thể phá hủy nữa, chúng ta còn phải trang trí nó một phen cho thật tốt. Đây là nhà mới của lão tử, lão tử Phất Lai Triệt sau này phải ở trong cái đống hang động đá vôi lộn xộn này rồi. Chẳng ngờ rằng lão tử đường đường một vị trung tướng hải quân, lại phải trở thành người thời nguyên thủ, ở trong sơn động, ăn đồ tươi sống, ăn lông ở lỗ!" Nguồn truyện: TruyệnYY.com
A Phương Tác hồ nghi cầm lấy điện báo của Dương Túc Phong, mới hiệu ra được là chuyện gì.
Thì ra, Dương Túc Phong chuẩn bị đem đảo Tinh Gia Khắc xây dựng thành căn cứ hải quân tiếp tục áp chế hải tặc Solomon tiếp tục càn quấy, đồng thời trở thành trạm trung chuyển vật tư của Na Đại Dương, hơn nữa tạm thời phái hạm đội Phất Lai Triệt đồn trú quanh năm, chẳng trách biểu tình của Phất Lai Triệt lại kỳ quái như thế.
Hải quân nước Mã Toa có khả năng xuất hiện ở phương hướng nam hải, đã không còn bóng dáng của hạm đội Phát Lai Triệt. Tâm tình của Phất Lai Triệt đương nhiên là không thoải mái rồi.
Bất quá đối với A Phương Tác mà nói thì đây lại là một chuyện tốt, hắn sợ nhất chính là lãng phí thời gian, sau này nếu như hắn cần vật tư, chỉ cần chạy tới đảo Tinh Gia Khắc là được rồi, không còn phải trở thành nước xấu hổ như ngày hôm nay nữa, nếu như mà chẳng phải do thiếu thốn đạn pháo.
A Phương Tác có đủ lòng tin đánh Hải Lôi Đình ngã xuống ngựa, tuyệt đối không dễ dàng cho hắn bỏ chạy như thế.
Đối với quân Lam Vũ mà nói, chiếm lĩnh đảo Tinh Gia Khắc cũng là một chuyện tốt, mặc dù ở trên đảo Tinh Gia Khắc không có tài nguyên gì cả, nhưng cùng với việc đại lục Y Vân cơ bản đã khống chế ở trong tay quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ đã không còn cần tài nguyên thiên nhiên bức thiết như trước nữa, tới ngay cả loại vật tư như cao su cũng đã tìm được ở vùng ven biển Âm Nguyệt Hoàng Triều, hoàn toàn có đủ khả năng thỏa mãn nhu cầu trước mắt của quân Lam Vũ, mà lương thực của nước Y Mộng cũng cơ bản làm dịu cục diện thiếu thốn lương thực của quân Lam Vũ. Tình Xuyên đạo phát triển cao tốc cũng bổ xung lượng lớn lương thực, bời thế trong năm 1731 thiên nguyên, tài nguyên đã không còn là nhân tố chủ yếu để quân Lam Vũ công kích nữa.
Quân Lam Vũ nhìn trúng đảo Tinh Gia Khắc ở vị trí địa lý và vô số cửa cảng nước sâu thiên nhiên của nó, đảo Tinh Gia Khắc nằm ở phía đông nam của đảo Lữ Tống, xuất phát từ nơi đó, hạm đội hải quân quân Lam Vũ có thể dễ dàng phong tỏa và pháo kích ven bờ của đảo Lữ Tống, làm cho quân đoàn Lôi Đình nước Mã Toa đồn trú ở trên đảo Lữ Tống chỉ có thể ăn đòn mà không thể đánh trả, thực lực sẽ bị tiêu hao từng ngày từng ngày một.
Có nhiều cửa cảng nước sâu, càng có lợi cho việc thuyền vận chuyển cỡ lớn của quân Lam Vũ neo đậu, những chiếc cửa cảng nước sâu thiên nhiên này điều kiện vô cùng tốt, mở rộng cũng không cần phải có công trình gì lớn, thực sự là chuyện tuyệt diệu nhất.
Kế hoạch a hoàn chỉnh không chỉ vẻn vẹn bao gồm đảo Tinh Gia Khắc, hơn nữa bao gồm cả đảo Tô Môn Đáp Tịch.
Mục tiêu không chế tiếp theo của hạm đội Phất Lai Triệt, chính là không chế đảo Tô Môn Đáp Tịch, trên đảo Tô Môn Đáp Tịch có đồn trú quân đội của nước Mã Toa. Cho nên, Phất Lai Triệt còn phải đợi ở đảo Tinh Gia Khắc một khoảng thời gian, đợi tập trung vật tư hậu cần và chủ lực của trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội tới nơi.
A Phương Tác hồ nghi hỏi:
- Các ngươi không chuẩn bị đánh đảo Lữ Tống nữa à?
Phất Lai Triệt vẫn chẳng hề có tinh thần, uể oải đáp:
- Đánh hay không đánh cũng chẳng sao cả, bọn chúng sẽ tự bị vây chết thôi.
Đảo Tô Môn Đáp Tịch nghe nói có một sư đoàn bộ binh lục quân của nước Mã Toa đồn trú, nhưng đó là chuyện của hải quân lục chiến đội, còn đối với hạm đội Phất Lai Triệt mà nói, trừ phi là khi đổ bộ có hải quân nước Mã Toa xuất hiện, nếu không thì bọn họ chỉ là nhân vật phụ.
Chuyện Phất Lai Triệt ghét nhất chính là làm nhân vật phụ, hắn chỉ hi vọng trực tiếp đánh đảo Lữ Tống, nhưng lãnh đạo cao tầng của quân Lam Vũ tính toán hơn, cảm thấy vây khốn đảo Lữ Tống càng có lợi, vây hắn một năm mấy tháng, bản thân Vũ Văn Lôi Đình cũng không nhẫn nại được mà tự sát, không có sự hỗ trợ của hải quân nước Mã Toa, Vũ Văn Lôi Đình có nhe nanh múa vuốt cũng vô dụng.
Sau khi chiếm được Tô Môn Đáp Tịch, quân Lam Vũ dựa vào vào ba căn cứ tiên tiến đảo Tinh Gia Khắc, đảo Sùng Minh và đảo Tô Môn Đáp Tịch, như vậy cả Đại Nam Dương tới lui như không, chẳng những có thể khống chể được cả vùng biển Đại Nam Dương, phong tỏa đảo Lữ Tống, hơn nữa còn có thể phái những nhóm bộ đội nhỏ đổ bộ lên nước Mã Toa, để chuẩn bị cho đại bộ đội đổ bộ sau này.
Chiến lược phong tỏa mới nhất này không phải là do quân Lam Vũ đã định sẵn, mà là do tham mưu quân bộ quân Lam Vũ là Hà Vị Thần đề xuất ra.
Hà Vị Thần tầm mắt độc đáo, cảm thấy hiện giờ năng lực vận chuyển hậu cần của quân Lam Vũ còn chưa thể đáp ứng được hoàn toàn nhu cầu của cuộc đại chiến đảo Lữ Tống, nhưng công chiếm những hòn đảo nhỏ xung quanh đảo Lữ Tống thì hoàn toàn có thể.
Chỉ cần cắt đứt đường lui của Vũ Văn Lôi Đình, thì hắn chỉ có thể tự sinh tự diệt ở trên đảo Lữ Tống, quân đội nước Mã Toa đồn trú ở trên đảo Lữ Tống, sau khi phát hiện ra mình đã bị vứt bỏ ở ngoài biển, sĩ khí khẳng định sẽ không ngừng giảm sút, tiếp theo đó chính là sức chiến đấu giảm xuống, chỉ cần có thời gian nửa năm, sĩ khí và sức chiến đấu của quân đội nước Mã Toa đều sẽ giảm xuống mức thấp nhất, tới khi đó quân Lam Vũ chỉ cần khua một hổi trống xông lên một trạn cũng có khả năng lấy được đảo Lữ Tống.
Uỳnh uỳnh uỳnh …
Tiếng nổ cực lớn truyền tới, Phất Lai Triệt và A Phương Tác đều không kìm được ngẩng đầu lên, phát hiện thì ra là bọn Từ Bân đã đã dẫn nổ một khối thuốc nổ cực lớn, đem toàn bộ một cái động đá vôi hoàn toàn lấp kín, đám hải tặc ở bên trong có lẽ đều bị chôn sống toàn bộ rồi.
Ở trên đảo Tinh Gia Khắc có quá nhiều hang động, một chút xíu binh lực này của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không có cách nào triển khai lùng sức hết được. Nên Bối Giai Tịnh quyết định lấp kín hoàn toàn một số động đá vôi, tức thì, trên đảo Tinh Gia Khắc tiếng nổ vang lên liên tục, cửa động đá vôi hết cái này tới cái khác bị đổ sập xuống.
Tới lúc chập tối, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội đem hơn bốn nghìn tên hải tặc tập trung hết ở trên cầu tàu, lắp súng máy lên, chuẩn bị quét sạch toàn bộ bọn chúng.
Đám người Từ Bân vô cùng tức giận đám hải tặc Solomon, nếu không phải bọn chúng ngầm hỗ trợ, thì quân đội nước Mã Toa đã không thể đổ bộ lên đảo Sùng Minh được, các huynh đệ hải quân lục chiến đội của đại đội đồn trú ở Mạt Long cũng không phải hi sinh toàn bộ.
Phất Lai Triệt không cần suy nghĩ, lạnh lùng nói:
- Giết hết đi!
Đám người Bối Giai Tịnh nâng súng tiểu liên lên.
A Phương Tác đưa tay ngăn cản hành động của bọn họ.
Phất Lai Triệt liếc mắt qua hỏi:
- Ngươi làm cái gì? Ngươi thương hại bọn chúng à? Hay là muốn thu làm bộ hại của ngươi?
A Phương Tác nở được nụ cười hiếm hoi nói:
- Không phải là ta thương hại bọn chúng… ta nghĩ có thể có người cần tới bọn chúng ….
Phất Lai Triệt nhíu chặt mày lại, lạnh lùng nói:
- Ai cần cái bọn này? Ngươi à?
A Phương Tác lạnh nhạt đáp:
- Dương Túc Phong.
Con ngươi của Phất Lai Triệt dần dần co rút lại, cuối cùng lạnh lùng nói:
- Bọn chúng đúng là dẫm phải *** chó mà.
Hắn biết, Dương Túc Phong đúng là cần những tên hải tặc này, ở mức độ nào đó mà nói, quân Lam Vũ cũng cần đám hải tặc này.
Đương nhiên, không phải là không có những tên hải tặc này thì không được, nhưng có sự giúp đỡ của những tên hải tặc này, thành quả của hạm đội cướp bóc sẽ càng thêm huy hoàng, dù sao thì bọn chúng mới là hải tặc xuất thân chuyên nghiệp, so với những tên gia hỏa nửa mùa khi thì quen đường thuộc lối hơn nhiều.
Trừ cực ít phần từ cao cấp ra, thì đối với những tên hải tặc cấp thấp mà nói, thì bán mạng cho ai cũng giống nhau cả, bọn chúng có thể bán mạng cho nước Mã Toa thì tất nhiên cũng có thể bán mạng cho quân Lam Vũ, khi đám sói đói này xuất hiện ở trên bờ biển của nước Mã Toa, chừng là Vũ Văn Chấn Thiên ngủ cũng không thể ngon được rồi.
Phất Lai Triệt gọi Bối Giai Thịnh tới, dặn dò hắn mấy câu, Bối Giai Thịnh liền dẫn các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội, phối hợp với người A Phương Tác phái ra, tiến hành phân loại đối với đám hải tạc bị bắt làm tù binh này, một số tên bị kéo tới bên bờ biển xử bắn không chút thương xót, còn đại bộ phận số hải tặc được giữ lại, để làm mũi đao nhọn đánh về phía bờ biển của nước Mã Toa sau này.
A Phương Tác kéo Phất Lai Triệt ra một chỗ hơi vắng vẻ một chút, nhỏ giọng quan tâm hỏi:
- Đối với thân thế của mình Dương Túc Phong có phản ứng gì? Có làm ra hành động điên cuồng gì không?
Phất Lai Triệt mù mờ đáp:
- Chẳng có phản ứng gì.
A Phương Tác ngạc nhiên nói:
- Không có phản ứng gì? Làm sao có thể thế được?
Phất Lai Triệt lắc đầu nói:
- Làm sao mà ta biết được, không có phản ứng là không có phản ứng.
A Phương Tác gãi đầu sồn sột, hồ nghi nói:
- Y là cháu của Đường Lãng đó! Làm Sao lại có thể không có phản ứng chứ?
Phất Lai Triệt không trả lời.
Hai người Phất Lai Triệt và A Phương Tác đều có chút mê hợc, sao Dương Túc Phong còn chưa có phản ứng gì chứ?
Hiện giờ Dương Túc Phong rốt cuộc là đang làm gì?
/769
|