Minh Sơn Quế không muốn dông dài với Dương Túc Phong, lãng phí miệng lưỡi, cho nên lời lẽ đanh thép nghiêm nghị nói:
- Dương Túc Phong, ngươi tự tiên bắt giam Nhị hoàng từ, đã phạm vào vào tội trời đất không dung, hiện giờ hãy mau chóng thả Nhị hoàng tử ra, đừng có đi trên con đường nguy hiểm càng đi càng xa này nữa, nếu không ngươi sẽ không có đường quay về đâu.
Dương Túc Phong dùng hai tay mân mê cốc trà, hơi cau mày lại, hỡ hững nói:
- Bảo ta thả Nhị hoàng tử ra cũng không khó, ông chấp thuận trả giá như thế nào?
Minh Sơn Quế tức thì sắc mặt đỏ sậm, khuôn mặt đen đúa tức thì giật nảy lên, hận không thể lập tức cho Dương Túc Phong một đấm ngay tại chỗ, không ngờ Dương Túc Phong lại còn dám ra giá nữa, quả thực là quá mức không coi ai ra gì nữa rồi, khó khăn lắm mới cố nhẫn nhịn được cơn giận của mình nói:
- Ngươi bắt giam Nhị hoàng tử đã là tội lớn rồi, cho dù hiện giờ lập tức thả ra, cũng không thể bù đắp được lại tội của ngươi.. ngươi, ngươi, làm còn dám nói năng lưng tung!
Dương Túc Phong mặt trở nên âm trầm, lắc lư cốc trà ở trong tay một cách vô thức, thần sắc lạnh lùng cười cười, không hề để ý lời của Minh Sơn Quế:
- Ta đã biết, ông hai bàn tay trắng tới nơi này mà, đúng là làm cho ta thất vọng. Tội với không tội cái gì, ta không biết gì hết, ta chỉ biết rằng, ông muốn Nhị hoàng tử bình yên vô sự trở về thì trả ra một cái giá thích hợp. Nếu không, ta cũng có thể đưa hắn trả về, ngày mai đưa một cái chân, ngày kia đưa một cái tay, ta đảm bảo trong vòng một tháng, sẽ đưa hắn trở về toàn bộ.
Minh Sơn Quế thình lình đứng bật dậy, bời vì phẫn nộ mà toàn thân trở nên có chút run rẩy, cho dù với sự tu dưỡng của ông ta cũng không thể nào hoàn toàn khống chế được tâm tình của mình. Sự cuồng ngạo và mạnh mẽ của Dương Túc Phong thực sự nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Mặc dù ở trên đường đi Minh Sơn Quế đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó lại với Dương Túc Phong, nhưng ông ta không ngờ rằng, Dương Túc Phong lại có thể cứng rắn tới mức độ này, chẳng những quay trở lại bắt chẹt triều đình, thậm chí là còn uy hiếp muốn giết Nhị hoàng tử, thực sự là quá coi trời bằng vung rồi!
Dương Túc Phong nâng cốc trà lên, nhìn Minh Sơn Quế rất là tò mò, hoài nghi hỏi:
- Minh đại nhân, thân thể của ngài không được thoải mái sao?
Minh Sơn Quế nỗ lực áp chế tâm tình của mình, lồng ngừng phập phồng kịch liệt, dường như là muốn bùng nổ, ông ta chưa từng gặp phải đối thủ nào ngang ngược như thế, cũng chưa từng gặp phải đối thủ nào ngạo mạn đến thế, khó khăn lắm mới bình ổn được tâm tình của bản thân, thâm trầm nói ra từng chữ một:
- Dương Túc Phong, ngươi quả thực coi thường đế quốc, coi thường bề trên! Hiện giờ ngươi đang đứng ở trên vách đá nguy hiểm, có thể ngã xuống tan xương nát thịt bất kỳ lúc nào! Ngươi không lập tức ghìm cương trước vực thẳm, thì ngươi sẽ hối hận cả một đời!
Dương Túc Phong cười nhạt, lại khẽ hớp một ngụm trà, cười khẽ nói:
- Cám ơn Minh đại nhân quan tâm, bất quá ta chính là như thế đấy. Không sai, hiện giờ đúng là ta đang đứng ở trên vách núi, sau lưng là vực thẳm sâu vô cùng, nhưng ta nghĩ ông sẽ đẩy ta xuống như thế nào đây? Phái người giết ta? Phái quân đội tới tiêu diệt ta? Hay là …. Phái mỹ nữ tới dụ dỗ ta? Hoặc là như thế này?
Y xoay người đi cầm lấy một tờ báo đưa cho Minh Sơn Quế, khẽ mìm cười, nụ cười hết sức thân thiện.
Minh Sơn Quế tức giận thờ phì phò nhận lấy tờ báo đó, thì ra là bài bình luận hàng ngày của (đế quốc nhật báo), ở bên trên có đăng một bài báo do Điệp Tư Thi viết, kích bác châm trích Dương Túc Phong, ở giữa bài báo còn có một bức tranh minh họa, một con khỉ đang chổng mông lên không biết là đang làm cái gì, nhưng trông rất giống với tư thế vừa rồi của Dương Túc Phong.
Nhìn cẩn thận, Minh Sơn Quế cũng không thể không thừa nhận, con khỉ ở bên trong bức tranh này, đúng là rất giống Dương Túc Phong.
Thế nhưng, loại mỉa mai và bức tranh như thế này có nhiều hơn gấp ngàn lần, thì có thể làm gì được Dương Túc Phong không?
Chẳng trách Dương Túc Phong lại cười khinh miệt như thế.
Minh Sơn Quê lạnh lùng nói:
- Dương Túc Phong, ngươi đúng là quá cuồng vọng! Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!
Dương Túc Phong cầm cốc trà, nụ cười dần đần trở nên vô cùng cổ quái, chậm rãi trầm ngâm nói:
- Câu nói này, ta nhớ ít nhất có năm người đã nói với ta. Nhưng hiện giờ, bọn họ đều rời khỏi cái thế giới này rồi.
Minh Sơn Quế thâm trầm nói:
- Ta không phải là năm kẻ đó!
Dương Túc Phong gật đầu tựa như trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt có chút quạnh quẽ, không biết là nghĩ tới điều gì mà phảng phất như có chút thất thần, mày nhíu lại chầm chậm nói:
- Minh đại nhân, đế quốc hiện giờ chừng cũng chỉ có ông dám nói chuyện với ta như thế này thôi, đổi lại là người khác … cứ nói Đường Tư đi, Đường Tư hiện giờ căn bản là không dám gặp ta, tới ngay cả chuyện hộ tống Thập Tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, hắn cũng phải nữa đường kiếm cớ chạy mất, vì sao chứ? Bởi vì hắn căn bản không dám đứng ở trước mặt ta! Hắn biết ta nói chuyện xưa nay đều rất cứng rắn, căn bản không có đường cho hắn nói trả, hơn nữa hắn cũng không kiếm được lý do để nói trả lại.
Minh Sơn Quế thâm trầm nói:
- Dương Túc Phong, ngươi phải phụ trách vì hành vi của ngươi.
Dương Túc Phong tỉnh táo trở lại, gật mạnh đầu, rất đồng cảm nói:
- Minh đại nhân, những lời này của ông quả thực nói vào tận trong tâm khảm của ta rồi, ta đúng là phải phụ trách cho hành vi của mình. Cho nên, mặc dù ta biết các ngươi hận ta đến chết, nhưng ta vẫn phải mặt dày mở miệng ra. Ta đúng là đã bắt được Nhị hoàng tử, cũng giống như lời ông nói là đã phạm vào tội tày trời, bất quá, hiện giờ ta chẳng còn để ý những điều đó nữa, dù sao đi nữa thì cũng là chết, trước khi chết thì thế nào ta cũng phải kiếm được chút gì đó có đúng không? Ta hiện giờ đang đẻ ý là hắn có thể bán được bao nhiêu tiền, nếu như giá tiền không làm cho ta hài lòng, thì ta ném phứt hắn vào trong đại hải …
Minh Sơn Quế cực kỳ tức giận, ngôn từ trở nên gay gắt nói:
- Dương Túc Phong! Ngươi thân là quan viên đế quốc, lại bắt giam Nhị hoàng tử của đế quốc, đế quốc không truy cứu trách nhiệm của ngươi đã là khoan hồng độ lượng rồi, ngươi lại còn dám đưa ra điều kiện? Ngươi, ngươi lại còn có ý nghĩ giết Nhị hoàng tử! Ngươi …
Trong nhất thời vì quá kích động giận dữ, Minh Sơn Quế cảm thấy trái tim mình co giật từng hồi, hơi sau không tiếp lên kịp, thiếu chút nữa ngất đi, chỉ đành chầm chậm ngồi xuống, sau đó không ngừng uống trà, mới hơi hơi lắng dịu được nội tâm khô kiệt, phải mất một lúc lâu sau mới thở được, sắc mặt đen đúa lại càng thêm hồng sậm, hiển nhiên là cơn phẫn nộ ở trong lòng còn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Dương Túc Phong chẳng đếm xỉa tới cơn giận dữ của Minh Sơn Quế, vẫn cứ cầm cốc trà trống không, lạnh như băng nói:
- Minh đại nhân, ông cần gì phải nổi giận? Chuyện này có quan hệ gì tới ông đâu chứ? Nhị hoàng tử là do ông sinh ra hay sao? Coi ông khẩn trương kìa, đừng nói là ta đem hắn ném vào trong đải hải, cho dù là ta băm nát hắn ra đi nuôi cá, thì cũng chẳng có liên quan gì tới ông cả. Ông là nguyên lão tam triều rồi chẳng lẽ ông còn chưa nghe tới câu "no money no talk" sao? Lão tử phải thi mất ba lần mới qua được tiếng anh cấp 4, nhưng câu tiếng anh này thì lão tử cả đời cũng nhớ, đó chính là câu "no money no talk"! Không có tiền thì miễn bàn! Bớt nói *** lằng nhằng với ta đi! Đừng có nói những điều làm nhảm vô nghĩ nhiều như thế, đưa điều kiện của ông ra đi.
Minh Sơn Quế mắt trợn trừng trừng lên, thở hồn hển nói:
- Dương Túc Phong, ngươi quá hèn hạ vô sỉ, ngươi muốn bọn cướp bắt cóc tống tiền sao?
Dương Túc Phong lười biếng nói:
- Cướp bắt cóc tống tiền hình như là cao cấp hơn tội phạm cưỡng gian một chút nhỉ?
Minh Sơn Quế phẫn nộ nói:
- Bọn ta đưa Thập Tứ công chúa tới bên người ngươi, là hi vọng công chúa có thể càm hóa ngươi, không ngờ rằng ngươi cố chấp không đổi như thế …. Thực sự quá làm người ta thất vọng rồi!
Dương Túc Phong tựa cười tựa không nói:
- Minh đại nhân, ông lấy Thập Tứ công chúa ra uy hiếp ta đấy à?
Minh Sơn Quế hoàn toàn không thèm kiềm chế cảm xúc nữa, lạnh lùng nói:
- Thập Tứ công chúa rời nhà lâu ngày, hoàng đế bệ hạ cũng rất nhớ nhung, công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư thăm hỏi thị sát, công việc đã hoàn thành mỹ mãn, chúng ta tất nhiên là phải đón công chúa trở về …
Dương Túc Phong cười cười, nụ cười vô cùng cổ quái, nhưng không nói gì cả, mà lại khe khẽ đặt cốc trà lên trên bàn.
Minh Sơn Quế trong tiềm thức cảm thấy có chút gì đó không ổn, lạnh lùng nói:
- Dương Túc Phong, ngươi cười cái gì?
Dương Túc Phong khom lưng xuống, đối diện với khôn mặt đen đúa của Minh Sơn Quế, nói từng chữ một:
- Ta cười sự ngốc nghếch của ông!
Minh Sơn Quế thần sắc không đổi, lạnh lùng nói:
- Nguyện nghe kỹ hơn!
Dương Túc Phong mỗi một chữ tựa hồ đều là từ trong khóe miệng phát ra, tràn đầy ý khinh miệt và châm chọc, chậm rãi nói:
- Thập Tứ công chúa đã tới trong tay ra, thì nàng còn có thể trở về hay sao? Ông cũng không dùng đầu gối mà suy nghĩa một chút xem, thứ đã lọt vào trong tay Dương Túc Phong ta, còn có lý nào nhả ra nữa không? Mỹ Ni Tư là Mỹ Ni Tư của ta, không có sự phê chuẩn của ta, một sợi lông cùng đừng hòng rứt ra được? Ông dựa vào cái gì mà muốn ta đưa Thập Tứ công chúa trở về?
Minh Sơn Quế lại một lần nữa tức giận tới toàn thân phát run lên, lắp ba lắp bắp nói:
- Dương Túc Phong, ngươi quả thực chẳng hề có chút lễ nghi liêm sỉ nào! Không hề có chút nhân nghĩa đạo đức nào! Ngươi đúng là … không phải người!
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:
- Ta không phải là người? Trên cái thế giới này không phải là người có nhiều lắm, ta không phải là người thì có làm sao? Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Minh Sơn Quế cứng họng không nói được gì, mồi hồi lâu sau mới buồn bực nói:
- Ngươi! Ngươi quả thực quá ngang ngược rồi!
Dương Túc Phong đột nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái, tràn đầy vẻ dịu dàng nói:
- Kỳ thực cũng không cần ta phải làm gì, bản thân Thập Tứ công chúa cũng sẽ không muốn trở về nữa.
Minh Sơn Quế lạnh lùng nói:
- Kinh đô Ni Lạc Thần mới là nhà của Thập Tứ công chúa, phụ thân và những người thân khác của công chúa đều ở nơi đó, làm sao công chúa lại không muốn trở về được? Nữ nhân là hay nhớ nhà nhất, hiện giờ công chúa nhất định là rất nhớ nhung người thân của mình! Nhưng bị ngươi khống chế, cho nên công chúa mới không dám biểu lộ ra!
Vẻ mặt của Dương Túc Phong đột nhiên trở nên hết sức dịu dàng, giọng nói cũng trở nên hết sức ôn nhu, trong ánh mắt không biết đang chăm chú nhìn vào cái gì, chậm rãi nói:
- Kỳ thực, ta không hề hạn chế Thập Tứ công chúa bất kỳ một điều gì, trong những nữ nhân ở bên người ta, nàng là được tự do nhất. Kinh đô Ni Lạc Thần đúng là nhà của Thập Tứ công chúa …. Bất quá, hắc hắc, nhà của nàng, việc này phải đợi về sau rồi, hiện giờ nàng trở về, chỉ có thể sống không bằng chết ở kinh đô Ni Lạc Thần, mỗi ngày phải dày vò trong địa ngục… Minh Sơn Quế, ta nói thật với ông nhé, Thập Tứ công chúa không thể trở về được nữa, không phải là ta không cho nàng trở về, mà là nàng không muốn trở về …
Minh Sơn Quế cười lạnh:
- Dương Túc Phong, ngươi quá đề cao năng lực của bản thân rồi, ngươi cảm thấy ngươi thực sự có sức hấp dẫn lớn như vậy với Thập Tứ công chúa sao? Nực cười! Ngươi cũng không soi vào gương xem bản thân là người như thế nào!
Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói:
- Ta không đề cao bản thân, ta xưa nay chưa hề đề cao bản thân, càng không hề nói ta có sức hấp dẫn để giữa Thập Tứ công chúa ở lại. Ta cũng không cùng Thập Tứ công chúa ở với nhau thời gian quá dài, nhưng ta đã đem việc ở trong nhà giao hết cho nàng rồi, ta thấy rằng, nàng rất thích cái vai trò nữ chủ nhân này, ta không biết trước đây các ngươi đối đãi với nàng như thế nào, nhưng ta biết rằng, nàng rất thích cuộc sống hiện nay … có lẽ, giữ nàng ở lại, không phải là ta, mà là cái tập thể quân Lam Vũ này … có lẽ ông có thể cảm thấy là ta nói dối, ta cũng không muốn giải thích quá nhiều, nếu như Thập Tứ công chúa chấp nhận trở về, thì ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Minh Sơn Quế cười lạnh nói:
- Dương Túc Phong ngươi chớ có múa mép nói bừa, Thập Tứ công chúa chỉ vì nghĩ cho đế quốc Đường Xuyên, vì phụ thân của người, cho nên mới chịu khuất nhục đi tới địa khu Mỹ Ni Tư, chúng ta sẽ lập tức phái người đi đón Thập Tứ công chúa trở về.
Dương Túc Phong chậm rãi nói:"
-Ta không có thói quen nói năng bừa bãi, các ngươi có thể phái người đi đón nàng, thôi vậy, ta không thảo luận cái về đề này với ông nữa, ông có cảm thấy ta nói dối cũng là điều bình thường thôi. Có diều, sau này ông đừng có lấy Thập Tứ công chúa ra để mà uy hiếp ta nữa, sẽ không ăn thua gì với ta đâu. Hơn nữa, ta cũng rất thích trở mặt, đại khái là ông cũng nghe thấy rồi, nếu như ông thực sự muốn Nhị hoàng tử bình an trở về thì ông phải bỏ ra một chút giá.
Minh Sơn Quế nghiêm khắc nói:
- Dương Túc Phong, ngươi đừng có quên mất thân phận của mình! Ngươi chỉ là một đô đốc địa phương của đế quốc! Người ngươi bắt giam chính là Nhị hoàng tử! Là người kế thừa hoàng vị tương lai của đế quốc Đường Xuyên! Đế quốc không truy cứu trách nhiệm của ngươi đã là ân điển bằng trời rồi, ngươi còn yêu cầu cái gì?
Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi cưa điện.
Minh Sơn Quế không hề sợ hãi, nắm xương già của ông ta chính là nhờ dưới đủ các loại uy hiếp mà rèn luyện ra, tên tuổi của ông ta cũng là được ngưng tụ ở trước mặt tử thần mà có, ông ta hoàn toàn có ý tứ khuất phục trước ánh mắt của Dương Túc Phong, lạnh lùng đối chọi không khoan nhượng nói:
- Chẳng lẽ ngươi càm thấy ta nói không đúng hay sao?
Dương Túc Phong trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên bật cười ra tiếng, rồi sau đó bình thản nói:
- Minh đại nhân, ông chớ có lấy chức vụ của tar a mà dọa ta, ông cho rằng ta là thằng ngốc đấy à! Biểu hiện của ông ngày hôm nay thực sự làm cho ta mở rộng tầm mắt, thì ra Minh Sơn Quê mưu cao kế sâu rốt cuộc cũng chỉ có như thế mà thôi, chỉ biết dùng những lời lẽ nhạt nhẽo ra để dọa dẫm người khác, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có. Là do bản thân Minh đại nhân vô kế khả thi rồi, hay là do triều đình đế quốc đã lầm vào bước đường cùng? Làm cho ông căn bản không có chỗ nào để mặc cả với ta?
Sắc mặc của Minh Sơn Quế tức thì trở nên đỏ bừng, ở dưới khuôn mặt đen đúa dường như có ngọn lửa dữ đang hừng hực thiêu đốt.
Dương Túc Phong lại một lần nữa đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng của ông ta.
Đối với nhiệm vụ gánh vác phải đưa Nhị hoàng tử trở về lần này, Minh Sơn Quế vốn đã cảm thấy không phải là một chuyện dễ dàng gì rồi, Dương Túc Phong là một cục xương khó gặm, bời vì hiện giờ triều đình đế quốc đã không có bất kỳ sức mạnh và cái cớ nào để hạn chế Dương Túc Phong tự tung tự tác nữa.
Sức chiến đấu cường đại của quân Lam Vũ, đã được chứng minh đầy đủ ở trên chiến trường, chẳng những làm cho quân đội nước Mã Toa phải cảm thấy run sợ trong lòng, dù là quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng yêu hận đan xen.
Bọn họ yêu, là bời vì quân Lam Vũ đã đánh bại quân đội nước Mã Toa, đế quốc Đường Xuyên tạm thời không có nguy hiểm mất nước nữa; Bọn họ hận, là bời vì quân Lam Vũ quá hùng mạnh, hoàn toàn vượt qua sự khống chế của triều đình đế quốc.
Minh Sơn Quế quan tâm nhất, chính là Dương Túc Phong kiếm cớ kéo dài cản trở, chính là không chịu phóng thích Nhị hoàng tử, cho dù là như thế, triều đình đế quốc cũng không hề có một lợi thế nào có thể ép cho Dương Túc Phong thả người, nhưng ông ta không ngờ rằng Dương Túc Phong còn tồi tệ hơn cả trong tưởng tượng của ông ta, chẳng những không chịu thả người, hơn nữa lại còn muốn bắt chẹt triều đình đế quốc.
Đây vẫn chưa phải là điều buồn bực nhất, buồn bực nhất là, đối diện với sự bắt chẹt của Dương Túc Phong, không ngờ Minh Sơn Quế không có cơ hội nào để phản bác, thẹm cho ông ta là một tài năng lớn, nhưng lại không thể làm gì được Dương Túc Phong.
Đế quốc Đường Xuyên hiện nay, đúng là đã đi vào đường cùng rồi, bất kể là thực lực về phương diện chính trị, kinh tế, quân sự, đều không thể nào bì được với quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ chẳng những biểu hiện xuất sắc ở trên chiến trường, ở trên mặt kinh tế biểu hiện lại càng thêm mạnh mẽ hơn người.
Thương phẩm tới từ khu vực quân Lam Vũ khống chế, đã bán đổ bán tháo không chút e dè ở trong nội địa đế quốc Đường Xuyên. Do nguyên nhân đồ đẹp giá hời, đã xung kích cực lớn nghề thủ công nghiệp vốn có của đế quốc Đường Xuyên, làm cho kinh tế của bản thân đế quốc Đường Xuyên đã hoàn toàn rơi vào cảnh phá sản.
Để chống đỡ cho khoản chi tiêu quân phí khổng lồ, đế quốc Đường Xuyên hiện này đã thu thuế trước thời hạn, hiện giờ mới là năm 1731 thiên nguyên, nhưng thuế thu của triều đình đã trưng thu tới năm 1750 thiên nguyên rồi, hơn nữa xem ra còn phải tiếp tục trưng thu tiếp thêm nữa.
Thu thuế nặng nề càng làm cho bách tính Đường Xuyên trôi giạt khắp nơi. Không ngừng tràn vào địa khu Kim Xuyên đạo, mặc dù quân đội đế quốc Đường Xuyên đã áp dụng phương thức hạn chế, nhưng thái độ của quân Lam Vũ cũng rất cứng rắn. Đối với quân đội đế quốc Đường Xuyên ngăn cản các nạn dân nhập cảnh, dùng địch ý nặng nề, dưới sự uy hiếp của quân Lam Vũ, đế quốc Đường Xuyên chỉ đành buông xuôi bỏ mặc.
Trong lòng Minh Sơn Quế cảm thấy rất bất lực rất cay đắng, nhưng lại không hề có biện giáp nào giải quyết được, chỉ đành dùng những lời nói vô nghĩa yếu ớt ra để che dấu sự yếu đuối trong lòng của mình, phẫn hận nói:
- Dương Túc Phong, ngươi quá láo xược rồi.
Dương Túc Phon nâng cốc trả lên, tựu mình rót trà cho chính mình, Ngả Toa Lệ Nặc không biết lại chạy đi đâu chơi mất rồi. Sau đo nghiêng người tựa lên trên bàn, lạnh nhạt nói:
- Minh đại nhân, ta nghĩ, ông dù sao cũng là nguyên lão tam triều, ông hiểu hơn bất kỳ một người nào khác, tất cả mọi quan hệ của con người ở trên thế gian này, đều là thành lập ở trên cơ sở năng lực của đôi bên, nếu như ta không có năng lực, thì ta chỉ đành chui dưới đũng quân của đại nhân Minh Sơn Quế ông thôi, thậm chí là gục suống mà liếm ngòn chân của ông, bởi vì không làm như thế thì ta không có cách nào tiếp tục sinh tồn nữa. Nhưng hiện giờ, cả ông ta và điều hiểu rõ, ta không phải làm như thế, quân Lam Vũ cũng không cần pải làm như thế.
Minh Sơn Quế chỉ đành bực bội nói:
- Dương Túc Phong, chẳng lẽ ngươi muốn đem đế quốc cũng biến thành kẻ địch của ngươi sao?
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Minh đại nhân, ông lại sai rồi, không phải ta đem đế quốc biến thành kẻ địch của mình, mà là đế quốc đem ta thành kẻ địch.
Y đứng dậy, đi tới trước mặt bức tường ở bên cạnh, chỉ vào vị trí phía đông Phương Xuyên đạo ở trên tấm bản đồ quân sự cỡ lớn, lạnh như băng nói:
- Ông xem xem, những chấm màu đỏ này là cái gì? Đây là bộ đội quan cấm vệ của đế quốc triều đình! Ông sẽ không thể không biết chuyện này đấy chứ? Nếu như mà ông nói không biết, thì hiện giờ ông xéo ngay ra khỏi cái cửa này cho ta! Khi ở tiền tuyến Vĩnh Thanh phủ căng thẳng nhất, trong tay Đường Hạc điện hạ không có một binh một tốt binh lực, nhưng ba mươi vạn quân cấm vệ đều chui rúc kín đáo ở xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần, không chịu đi ra viện trợ. Còn bây giờ, ta chỉ bất quá là kiếm một hai chỗ để mầ đặt chân ở Kim Xuyên đạo, thì quân câm vệ đã lập tức xuất động rồi! Một cái, hai cái, ba cái, có tới bốn cái sư đoàn quân cấm vệ, mỗi một sư đoàn quân cấm vệ ba vạn người, đó cũng là mười vạn nhân mã. Mười vạn nhân mã của quân cấm vệ bày ở trước cửa cửa nhà của ta, cho dù ta đi ngủ cũng không ngủ ngon được! Minh đại nhân, ông nói có đúng hay không đây?
Minh Sơn Quế ra vẻ thờ ơ hời hợt nói:
- Triều đình chỉ sửa nhà trước khi mưa, đề phong một số một số đám trộm cắp làm bậy làm bạ mà thôi.
Ở trong lòng ông ta, đương nhiên biết chuyện này là như thế nào, ở trong lòng đế quốc triều đình, nhất là ở trong lòng của hoàng đế Đường Minh, sự uy hiếp của Dương Túc Phong và quân Lam Vũ đúng là còn lớn hơn cả nước Mã Toa, nhất là hiện giờ quân Lam Vũ không nói một lời đã chiếm lấy Kim Xuyên đạo làm cứ điểm tiền tiêu ở đại lục Y Lan, trong lòng hoàng đế Đường Minh cực kỳ buồn khổ mà lại oán hận, nhưng lại không có cơ hội để làm gì nổi Dương Túc Phong.
Đương nhiên là phải phái trọng binh phòng ngừa quân Lam Vũ tiếp tục thâm nhập vào phương hương kinh đô Ni Lạc Thần.
Kỳ thực ở trong lòng Minh Sơn Quế, ông ta cũng không tán thành cách làm bài binh bố trận như thế, đây hoàn toàn là hành vi kích động Dương Túc Phong, ở bắc bộ Kim Xuyên đạo quân Lam Vũ không hề có binh lực gì hùng hậu cả, trên thực tế, ở cả Kim Xuyên đạo toàn bộ quân Lam Vũ cũng cùng lắm chỉ có một vạn binh sĩ hải quân lục chiến đội, còn lại hoặc chính là bộ đội hậu cần, hoặc là pháo binh, triều đình căn bản không cần phải khẩn trương như thế, hơn nữa quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa đang khai chiến.
Căn bản không thể suy tính tới kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng Đường Minh và Đường Cảnh đều cho rằng Dương Túc Phong có thể sẽ chơi kế hoạch minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, cho nên bọn họ quyết định phái binh tiến vào Phương Xuyên đạo, giám thị quân Lam Vũ trước, đề phong chuyện bất ngờ xảy ra.
Kết quả, tất cả những chuyện này đã diễn ra đúng như Minh Sơn Quế lo lắng, đã hoàn toàn kích động địch ý của Dương Túc Phong. Bất quá đối với chính sách của triều đình.
Minh Sơn Quế không muốn giải thích nhiều, càng không muốn tỏ ra yếu thế ở trước mặt Dương Túc Phong, ngày hôm nay, ông ta còn chưa làm sao ngẩng mặt trước Dương Túc Phong được.
Dương Túc Phong tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng thủy chung không nói ra, cuối cùng mới chậm rãi nói:
- Vậy thì … xem ra chúng rất khó có thể nói rõ ràng bằng miệng rồi, tới lúc đó thì động thủ giải quyết đi, xem xem nắm đấm của ai mạnh. Hắc hắc, mười vạn quân cấm vệ à, lão tử nếu như muốn tiêu diệt bọn chúng, sợ rằng rất nhiều người sẽ vỗ tay ăn mừng ở đằng sau lưng đấy. Minh đại nhân, nếu như ta nói nội bộ đế quốc sắp sóng gió bốn bề, quần hùng đuổi hươu, thì đại khái ông sẽ không phản đối chứ?
/769
|