Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 408: Thánh vật của người Ngõa Lạp

/769


Lệnh Thiên Vũ không ngờ rằng có thể gặp phải kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp ở nơi này.

Dựa theo bố trí chiến lược tổng thể của quân Lam Vũ, Lệnh Thiên Vũ suất lĩnh một tiểu đoàn bộ binh tiến vào Tang Phổ Đa Lợi Á, lập nên nền móng cho cứ điểm tiền tiêu của quân Lam Vũ ở trong biên cảnh vương quốc Cơ Nỗ Địch Á, để làm căn cứ cho sau này tiến vào cao nguyên Huyết Sắc, đồng thời cũng là thành lũy kiên cố để đề phòng người Ngõa Lạp nam hạ.

Sách lược này rõ ràng là nhắm vào người Ngõa Lạp, Lệnh Thiên Vũ cũng cảm thấy người Ngõa Lạp khẳng định sẽ đưa ra phản ứng.

Nhưng hắn đung là không ngờ được, mình tiến vào Tang Phổ Lợi Á thời gian còn chưa được một tuần lễ, thì người Ngõa Lạp đã phát động tấn công.

- *** lại báo cát!

Có quan quân của quân Lam Vũ nhỏ giọng nguyền rủa chửi bời, sau đó kéo cái mũ sắt xuống thật thấp, rồi lại kéo cổ áo của đồng phục ngụy trang lên cao, để tránh bão cát tấn công.

Thế nhưng, khi gió bắc thé gào, thì bão cát vẫn cứ cuốn thẳng lên che trời lấp đất ùn ùn kéo đến, giữa đất trời đều là một vùng màu vàng mịt mù của cát, không khí khô khốc làm cho người ta không thể nào hít thở được, hơn nữa lại còn toàn là cát bụi, cơ hồ làm cho người ta phải ngạt thở, những hạt cát to như là hạt đậu nện lên mặt người, thậm chí có thể có thể làm toạc cả ra máu.

Quan binh tiểu đoàn bộ binh quân Lam Vũ mà Lệnh Thiên Vũ suất lĩnh này, trừ một số là chiến sĩ Chim Ưng Sa Mạc vốn có của vương quốc Cơ Nỗ Địch ra, thì những chiến sĩ còn lại cơ bản đền tới từ nước Lâu Lan hoặc là Lỗ Ni Lợi Á.

Bọn họ mặc dù cũng kiêu dũng thiện chiến như chiến sĩ Chim Ưng Sa Mạc, nhưng đối với loại gió cát đầy trời này, đối với loại khảo nghiệm khác nghiệt của đại tự nhiên này, lại hoàn toàn không thể thích ứng được, có không ít chiến sĩ môi khô cong tới toạc cả ra máu, rất nhiều người thậm chí tới ngay cả cơ hội mở mắt ra cũng không có.

Thế nhưng đối với những chiến sĩ Chim Ưng Sa Mạc của vương quốc Cơ Nỗ Địch vốn bàn đầu sinh sống ở trên vùng đất đất này mà nói, thì bọn họ lại thấy thân thiết cứ như về tới nhà vậy, những cơn gió cát này đối với họ là lời thăm hỏi tốt nhất của quê nhà.

Trên thực tế, nơi này đúng là nhà của bọn họ, là trung tâm của đất nước mà bọn họ đã từng dùng đôi bàn tay cần cù này xây dựng lên, Tang Phổ Đa Lợi Á, vốn chính là thủ phủ của vương quốc Cơ Nỗ Địch Á.

Mặc dù ở những vùng đất khác của địa khu Mỹ Ni Tư, đã là mùa xuân hoa tươi nở rộ tràn ngập xuân sắc, nhưng nơi vốn là thủ đổ của vương quốc Cơ Địch Nỗ, địa khu xung quanh Tang Phổ Đa Lợi Á đã từng phồn hoa giàu có, lại đã hoàn toàn biến thành sa mạc hoang vu, không hề có chút màu hoa sắc lá nào.

Đây là một vùng sa mạc hoang vắng không có điểm kết, khắp mọi nơi đầu là cát vàng mênh mông, khắp mọi nơi là những đống hoang tàn đổ nát.

Tất cả mọi con đường đều bị cát bụi cuồn cuộn lấp cho kín mít, mỗi một bước chân đầu đặc biệt khó khăn.

Nơi này vốn chính là địa khu có hoàn cảnh sinh tồn vô cùng ác liệt, khô hạn ít mưa, quanh năm ba trăm sau mươi ngày đều có gió cát.

Có một câu ngạn ngữ nói là, nơi này cả năm chỉ có gió, thổi suốt từ mùa xuân tới tận mùa đông, có thể thấy được gió cát lợi hại như thế nào.

Người Cơ Nỗ Địch đã không biết là hao phí mất bao nhiêu tinh lực của cả đời, mới miễn cưỡng lập nên được đất nước ở trên vùng đất hoang vu này, xây dựng nên được thành Tang Phổ Đa Lợi Á có thể sinh sôi này nở duy trì được cuộc sống.

Thế nhưng, ngay khi bọn họ vừa mới hơi thở phào được một hơi, để hưởng thụ thành quả lao đông của bản thân thì tai họa đã lặng lẽ đổ xuống.

Dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc không muốn nhìn thấy ở nơi này xuất hiện một quốc gia có thực lực, cho nên người Ngõa Lạp lũ lượt sai phái kỵ binh Lão Nha nam hạ, giống như sói dữ không ngừng quấy rối và suy yếu thực lực của người Cơ Nỗ Địch.

Cho tới tận hơn mười năm trước, người Ngõa Lạp hoàn toàn đánh hạ được tất cả mọi thành thị do người Cơ Nỗ Địch vất vả khổ nhọc xây dựng lên, bao gồm cả thủ phủ Tang Phổ Đa Lợi Á của bọn họ.

Người Ngõa Lạp chẳng những tàn sát vô số người Cơ Nỗ Địch, cướp đi tất cả tài phú của bọn họ, hơn nữa còn hủy hoại nghiêm trọng địa khu này, bọn chúng phá hủy nguồn nước và những bụi cây cỏ, dùng lửa thiêu cháy hết tất cả mọi thứ ở nơi này.

Làm cho sự hoang vu và vắng vẻ ở nơi này thăng lên một mức độ mới, làm cho gió cát càng gây họa trầm trọng hơn, những mảnh rừng phòng gió mà người Cơ Nỗ Địch Á chẳng dễ dàng gì mới bồi cưỡng lên được, đã bị người Ngõa Lạp chặt đi sạch lẽ, thậm chí ngay cả rễ cây cũng nhổ bật lên, không có cho con người ở nơi này có một chút hi vọng sinh tồn nào nữa.

Phương thức công thành của người Ngõa Lạp vô cùng cũ kỹ, bọn chúng chỉ có rất ít những vũ khí công thành, trong tuyệt đại đa số những lúc công thành, bọn chúng đều dùng Lang Nha bổng đề giải quyết vấn đề, bọn chúng thường thường theo thói quen đều cho mỗi một công trình kiến trúc ở bên trong thành một lễ rửa tội bằng Lang Nha bổng, đập nó thành mảnh vụn.

Lệnh Thiên Vũ phóng mắt nhìn tới, tất cả nhà cửa của Tang Phổ A Lợi Á đều bị Lang Nha bổng nặng nề đập cho tan nát hết cả rồi, gió cát bao chùm lên đại bộ phận kiến trúc, nhưng còn có rất nhiều công trình kiến trúc lộ ra một nửa phần trên ở bên ngoài gió cát.

Do phương thức xây dựng lạc hậu, cho nên khi người Cơ Nỗ Địch xây dựng thành thị, đều thích sử dụng đã lớn trực tiếp chất đống lên mà thành.

Ở trong biên cảnh của vương quốc Cơ Nỗ Địch Á vật liệu gỗ bị nghiêm cấm chặt đốn, bất kể như thế nào cũng không thể sử dụng vật liệu gốc làm vật liệu xây dựng, còn đá thì lại có thể thấy ở khắp mọi người, cũng không hề đáng tiền y như là gió cát, cho nên dù là vương cung của vương quốc Cơ Nỗ Địch, cũng chỉ cùng lắm là công trình kiến trúc bằng đá thuần túy, có điều là chất liệu đá tương đối quý hiểm hơn một chút, bề ngoài của tảng đá trông trơn nhẵn hơn một chút.

- Xem ra thì nơi này đúng là không hợp cho việc cư trụ lắm.

Cấp phó của Lệnh Thiên Vũ, phó tiểu đoàn trưởng Hiên Huân hết sức cảm thông nói, giọng nói của hắn ta cắt đứt suy tưởng của Lệnh Thiên Vũ, làm Lệnh Thiên Vũ ý thức được, nếu như người Cơ Nỗ Địch đã dựa vào quân Lam Vũ rồi, như vậy cứ tiếp tục suy nghĩ về những chuyện trong quá khữ đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Bất kể nói như thế nào, lịch sử của vương quốc Cơ Nỗ Địch đều đã qua rồi.

Kiến trúc bằng đá tảng của Tang Phổ Đa Lợi Á không thích hợp để cư ngụ, nhưng lại thích hợp dùng để làm trận địa phòng ngự.

Tuyệt đại đa số chiến sĩ của quân Lam Vũ, đã ẩn trốn trong những công trình kiến trúc bằng đá này, lặng lẽ nghe gió cát rít gào ở phía bên ngoài, bọn họ đều đang nghĩ, nếu như người Ngõa Lạp tới vào lúc này mà nói, thì đứng nói tới đánh trận, chỉ bằng gió cát cũng đã đủ trôn sống người Ngõa Lạp rồi.

Lệnh Thiên Vũ đương nhiên sẽ không cho rằng là như vậy, hắn cảm thấy trận chiến với người Ngõa Lạp nhất định sẽ là một cuộc chém giết vô cùng kịch liệt.

Từ sau khi gia nhập quân Lam Vũ, Lệnh Thiên Vũ liền được an bài tới trường học quan quân lục quân quân Lam Vũ để hoc tập, tiếp thục giáo dục của quân Lam Vũ.

Ở nơi đó hắn phảng phất như nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới hắn chưa từng tiếp xúc qua, vương quốc Cơ Nỗ Địch mà hắn vẫn lấy làm tự hào, chiến sĩ Chim Ưng Sa Mạc mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt cái thế giới mới tinh này không hề đáng được nhắc tới.

Vẻn vẹn trong quá trình học tập chưa tới một tuần lễ, Lệnh Thiên Vũ đã phát giác máu huyến của mình đã bị ngấm sâu bởi gien của quân Lam Vũ rồi, không còn cách nào có thể chia tách khỏi quân Lam Vũ nữa, giáo quan của hắn, chính là Trương Tri Phong.

Lời nói sung mãn tự tin của Dương Túc Phong, làm cho Lệnh Thiên Vũ tin rằng, quân Lam Vũ sẽ là quân đội hùng mạnh nhất trên thế giới, hắn có thể trở thành một phần tử ở trong đó, đúng là cảm thấy vô cùng tự hào.

Bời vì nhu cầu của chiến đấu, Lệnh Thiên Vũ tiếp tục huấn luyện cấp tốc ở trong trường học quan quân lục quân quân Lam Vũ chín tháng, sau đó vào đầu tháng hai, căn cứ vào chỉ thị của Dương Túc Phong, tới sư đoàn 103 của lục quân quân Lam Vũ nhậm chứ, đảm nhận chức tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn thứ tư trung đoàn 316 bộ binh lục quân quân Lam Vũ mới được thành lập. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Chính thức bắt đầu cuộc sống chiến đáu của mình trong quân Lam Vũ.

Tiểu đoàn thứ tư trung đoàn 318 bộ binh lục quân quân Lam Vũ là một đơn vị hoàn toàn mới, còn chưa có một chút kinh nghiệm chiến đấu nào, điều này làm cho Lệnh Thiên Vũ lập tức cảm thấy được trọng trách nặng nề ở trên vai mình.

Ở trong đội ngũ chiến đấu của quân Lam Vũ, nhân tài kiệt suất thực sự quá nhiều, người khác chưa nói, cứ lấy thượng cấp của hắn là trung đoàn trưởng Lăng Uy ra mà nói, chính là một nhân vật thân kinh bách chiến rồi, Lăng Uy gần như đã trải qua tất cả mọi cuộc chiến đấu của sư đoàn 103, vết thương trên người không ít không nhiều vừa vặn đù mười hai cái.

Bởi thế, Lệnh Thiên Vũ cần phải nói với bản thân, tuyệt đối không thể buông lỏng một chút nào, chính như điều Dương Túc Phong đã nói với hắn, ở trong quân Lam Vũ mỗi người đều phải dựa vào đánh trận mà đi lên, hắn cũng không ngoại lệ.

Cùng với việc quân Lam Vũ tiến vào đại lục Y Lan, áp lực quân sự cần phải đối diện tăng gấp bội.

Quân Lam Vũ vào cuối năm ngoài, căn cứ vào nhu cầu chiến đấu trăng tương lai, rất lặng lẽ định ra kế hoạch từng bước phát triển, dần dần mở rộng thực lực của lục quân quân Lam Vũ, để tiện vào lúc cần thiết, để có thể có đủ binh lực để khống chế đảo Lữ Tống và đại lục Y Lan.

Ở những vùng đất rộng lớn này, chỉ dựa mỗi vào hải quân lục chiến đội trang gọn nhẹ thôi là không thể đảm đương được nhiệm vụ tác chiến.

Căn cứ và quy hoạch phát triển sơ bộ của lục quân quân Lam Vũ, để thành công khống chế được đại lục Y Lan, lục quân quân Lam Vũ sẽ phải dựa theo nhu cầu chiến đấu mà tăng lên tới chừng ba mươi vạn người, đương nhiên, đạt được mục tiêu này tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều, mà phải tiến hành từng bước một.

Để tránh kích động quá lớn tới các thế lực ở đại lục Y Lan, công tác mở rộng của lục quân quân Lam Vũ được tiến hành vô cùng âm thầm, không còn phát biểu mệnh lệnh công khai nữa, tất cả đều tiền hành trong sự lặng lẽ.

Nhìn từ bề ngoài, biên chế lục quân của quân Lam Vũ không hề tăng thêm, không hề có sự tăng cường của biên chế sư đoàn lục quân, vẫn là ba sư đoàn bộ binh, nhân tuyển của sư trưởng cũng không hề biến hóa, nhưng lặng lẽ sửa đổi biên chế bộ đội ở dưới cấp sư đoàn.

Dương Túc Phong hi vọng, dần dần đem chế độ ba ba cái tiến thành chế độ bốn bốn, để thích ứng hơn nữa với nhu cầu tiến công.

Khi ở tiền thế, hắn đã xem qua luận văn quân sự của đại tướng Túc Dụ, đại tướng Túc Dụ vẫn luôn cho rằng, ở bên trong bộ đội có tính tiến công, thành lập biên chế kiểu bốn bốn sẽ càng tốt hơn một chút.

Đại tướng Túc Dụ nói, bộ đội áp dụng chế độ bốn bốn, có thể dùng hải biên chế làm chủ công, hai biên chế đệ đánh nghi binh, cùng với một biên chế để làm đội dự bị, khi phát động chiến động như thế, sẽ không cần điều chỉnh bộ đội lâm thời nữa, vả lại với công cụ thông tin hiện nay của quân Lam Vũ, ở cấp tiểu đoàn trở lên thực hiện chỉ huy hạ cấp từ bốn tới sáu đội, là không có gì khó khăn cả, cho nên Dương Túc Phong quyết tâm thử nghiệm một phen.

**Đại tướng Túc Dụ (Su Yu) rất nổi tiếng của quân đội giải phong nhân dân TQ.

Bời thế, trong mỗi một sư đoàn bộ binh của lục quân quân Lam Vũ đều có thêm một trung đoàn, hơn nữa một trung đoàn lại có thêm một tiểu đoàn, nhưng ở cấp dưới tiểu đoàn, vẫn cứ dựa theo phương pháp ba ba để bố trí, vấn đề ở bên trong đó chủ yếu là do công cụ thông tin, cần phải đợi cho công cụ thông tin hữu hiệu phổ cập được tới cấo đại đội và cấp tiểu đội mới có thể tiếp tục thực hành phương pháp biên chế kiểu bốn bốn.

Loại phương pháp biên chế kiểu bốn bốn này đảm bảo hữu hiệu năng lực tấn công liên tục của quân Lam Vũ, sẽ phát huy uy lực cực lớn trong trận chiến công thành sau này ở đại lục Y Lan.

Lại một trận gió cát tối tăm mặt mũi thổi tới, làm cho Lệnh Thiên Vũ cảm thấy trong miệng mình đầy vị chát của cát bụi, những chiến sĩ quân Lam Vũ khác thì càng không cần phải nói nữa, những chiến sĩ tới từ vương quốc Lâu Lan chừng như chỉ hận không thể đem toàn bộ số cát này tống hết vào trong đại hải.

Chỉ tiếc rằng đội diện với trận gió cát mù mịt trời đất này, năng lục của một cá nhân thực sự là quá nhỏ nhoi.

Lệnh Thiên Vũ nhổ cát ở trong miệng ra, nâng kính viễn vọng lên, nhìn về phía bắc xa xôi.

Ở trong gió cát, phương bắc là một màu vàng mênh mông nhìn không thấy điểm kết thúc, nơi đó chính là cao nguyên Huyết Sắc mà người Ngõa Lạp chiếm cứ.

Người Ngõa Lạp và vương quốc Cơ Nỗ Địch Á có mỗi thâm thù đại hận diệt quốc, hắn thực muốn nhường nào suất lĩnh một đơn vị bộ đội quân Lam Vũ hùng mạnh đi tới cao nguyên Huyết Sắc, đem toàn bộ lều bạt của người Ngõa Lạp đạp bằng, đem toàn bộ người Ngõa Lạp giết sạch, để bọn chúng phải trả giá bằng máu cho hành vi của mình.

Thế nhưng chiến lược tổng thể của quân Lam Vũ đã hạn chế hành động của Lệnh Thiên Vũ, cũng chặt đứt hành vi anh hùng cá nhân của Lệnh Thiên Vũ.

Dựa theo bố trí chiến lược tổng thể của quân Lam Vũ, vào nửa năm đầu của năm 1730 thiên nguyên, quân Lam Vũ vẫn cứ gắn sự khống chế ổn định người Tây Mông.

Đem người Tây Mông hoàn toàn chi tách ra khỏi cao nguyên Huyết Sắc, nạp vào bên trong lòng của quân Lam Vũ. Ngườ Tây Mông chính là nòng cốt của dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, cũng là thế lực lớn nhất.

Sau khi khống chế người Tây Mông, quân Lam Vũ chẳng những có thể tăng cường cực lớn thực lực của bàn thân, đồng thời cũng làm suy yếu rất nhiều thực lực của dân tộc du mục cao nguyên Huyết Sắc, còn để các dân tộc du mục khác nhìn thấy kết cục khiêu chiến với quân Lam Vũ, để bọn chúng không dám tùy tiện làm bừa.

Cao nguyên Huyết Sắc không có người Tây Mông, thì không phải là cao nguyên Huyết Sắc hoàn chỉnh, là cao nguyên Huyết Sắc có thể bao vậy chia cắt rồi tiêu diệt.

Chướng ngại lớn nhất mà quân Lam Vũ khống chế cao nguyên Huyết Sắc, không phải là vấn đề sức chiến đấu của quân đội, mà là vấn dề mức độ am hiểu với cao nguyên Huyết Sắc và khí hậu địa hình cổ quái ở nơi này.

Trên cao nguyên Huyết Sắc rộng lớn thực sự ẩn chứa quá nhiều bí mật và cạm bẫy, chỉ có bản thân dân tộc du mục mới có thể biết rõ ràng né tránh những nguy hiểm này như thế nào.

Bởi thế, Dương Túc Phong cuối cùng vẫn lựa chọn phương pháp dùng người cao nguyên Huyết Sắc đi bình định cao nguyên Huyết Sắc. Hi vọng sau khi khống chế được người Tây Mông, lại lợi dụng mũ đai sắc bén của người Tây Mông, đem những dân tộc du mục khác thần phục toàn bộ.

Ở trên cơ sở khống chế được người Tây Mông, đội ngũ kỵ binh của quân Lam Vũ sẽ gấp rút mở rộng, cứ như vậy sau khi tới thời cơ thành thục, quân Lam Vũ sẽ có thể giáp kích từ hai mặt, một đường do người Tây Mông từ phía tây cao nguyên Huyết Sắc đánh sang phía đông, còn một đường do kỵ binh trực thuộc quân Lam Vũ sẽ từ phía nam đánh lên phía bắc.

Hai lộ đại quân này sẽ hội sư ở sâu bên trong cao nguyên Huyết Sắc, cùng bóp chết cả người Ngõa Lạp và người Vũ Chân.

Tới khi đó, bất kể là Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân bay cao nhường nào, Lang Nha bổng của người Ngõa Lạp nặng nề như thế nào, đều hoàn toàn không còn tác dụng nữa, chờ đợi bọn chúng chỉ có vận mệnh diệt vong.

Nhưng kế hoạch này thực thi cụ thể, thì còn cần một khoảng thời gian nhất định, bời vì lực lượng của quân Lam Vũ còn chưa đạt được yêu cầu.

Hiện giờ Phong Phi Vũ quan chỉ huy kỵ binh của quân Lam Vũ đãn nỗ lực làm công tác chuẩn bị cho kế hoạch này. Hắn đang nỗ lực chỉnh đốn quân đội của người Tây Mông, chuẩn bị dựa theo ý tứ của Dương Túc Phong, xây dựng lên một một đội ngũ kỵ binh người Tây Mông có nhân số ước chừng năm vạn người chỉ chịu sự khống chế của quân Lam Vũ, để trở thành nguồn bổ sung tài nguyên nhân lực vững chắc nhất cho kỵ binh quân Lam Vũ.

Trước khi kế hoạch này được thực thi hoàn toàn, nhiệm vụ của bộ đội lục quân quân Lam Vũ, chính là giữ chắc lấy con đường yết hầu chiến lượt Tang Phổ Đa Lợi Á này, không có người Ngõa Lạp và người Vũ Chân có bất kỳ hành động cải biến vận mệnh nào có khả năng thực hiện được.

Chỉ tiếc rằng, hoàn cảnh tự nhiên của Tang Phổ Đa Lợi Á thực sự quá mức ác liệt, đại bộ đội của lục quân quân Lam Vũ không có cách nào tiến vào đồn trú được, chỉ đành ủy phái Lệnh Thiên Vũ suất lĩnh một số chiến sĩ Chim Ưng Sa Mạc đi làm tiền trạm, để chuẩn bị một số thứ tất yếu cho bộ đội ở phía sau của quân Lam Vũ.

Nhiệm vụ chủ yếu của Lệnh Thiên Vũ không phải là tác chiến, mà là đảo lại những nguồn nước ở nơi này, còn cả xây dựng một số chỗ ở có thể ngăn cản được bão cát, đồng thời xây dựng một số công sự vĩnh cửu, những người Ngõa Lạp tới làm toàn bộ những điều này không làm được nữa, bọn họ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

Hiên Huân ở bên cạnh đi tới, nhìn về phía bắc, nghi hoặc hỏi:

- Người Ngõa Lạp đâu rồi?

Lệnh Thiên Vũ đáo lại ngắn gọn:

- Không biết nữa.

Hiên Huân bán tín bán nghi nói:

- Không phải là mắt xích nào có nhẫm lẫn chứ?

Lệnh Thiên Vũ không trả lời, chỉ cầm chậm hạ kính viên vọng xuống, khổ sở lắc đầu.

Tin tức người Ngõa Lạp tập kích Tang Phổ Đa Lợi Á đã truyền tới trong tai hắn được hai ngày rồi, nhưng vẫn chưa hề nhìn thấy bóng dáng của người Ngõa Lạp, từ Hi La Đa Đức tới Tang Phổ Đa Lợi Á, căn bản kỵ binh không cần dùng tới hai ngày hành trình.

Có lẽ người Ngõa Lạp cũng bị trận bão cát mù mọt đât trời này làm chậm trể rồi, hoặc là bọn chúng đã vượt qua Tang Phổ Đa Lợi Á.

Quan quân thông tấn vất vả bôn ba trong bao cát đi tới, báo cao với Lệnh Thiên Vũ:

- Phong lĩnh điện tới hỏi thăm tình hình của chúng ta.

Lệnh Thiên Vũ tức thì trở nên tràn ngập vẻ tôn kính, nghiêm túc nói:

- Báo cáo với Phong lĩnh, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để chiến đấu, nhưng hiện giờ chúng ta còn chưa phát hiện ra bóng dáng của kỵ binh người Ngõa Lạp, không biết bọn chúng có thể đi đường vòng hay không.

Quan quân thông tấn ghi chép lại, sau đó mau chóng soạn thảo xong điện báo, Lệnh Thiên Vũ cẩn thận xem qua điện báo một lượt, xác định không có gì sai lầm, mới để cho quan phân thông tấn phát đi.

Thế nhưng, ngay đúng lúc quan quân thống tấn vừa mới đem điện báo phát đi, bão cát mù trời đột nhiên dừng lại, đất trời lờ mờ sắp dần dần biến mất tăm tích, bầu trời phương bắc Tang Phổ Đa Lợi Á, xuất hiện màu đen xì như một đám mây giông nặng nề, tiếp theo đó là truyền tới tiếng vó ngựa như sấm sét.

Người Ngõa Lạp đã tới.

Giọng nói hùng tráng của Lệnh Thiên Vũ cất vang lên:

- Các anh em, chuẩn bị làm việc thôi!

Người Ngõa Lạp quả nhiên là đã xuất hiện.

Quan quân thống tấn mau chóng đem chuyện này báo cáo, mấy phút sau, tin tức kỵ binh người Ngõa Lạp tới Tang Phổ Đa Lợi Á đã truyền được tới chỗ Dương Túc Phong.

Ở trong quân bộ quân Lam Vũ, Dương Túc Phong cầm tờ điện báo, lạnh lùng nói:

- Người Ngõa Lạp đúng là đứa bé con, đánh cho một lần còn chưa biết đau, còn phải cho lần thứ hai. Chúng ta không muốn thỏa mãn yêu cầu của bọn chúng cũng không được, mọi người nói xem, Ma Sa Địch có phải có sở thích bị ngược đãi không?

Vân Thiên Tâm có chút ưu tư nói:

- Chúng ta hiện giờ còn chưa rõ người Ngõa Lạp vì sao lại làm như vậy, tôi cứ luôn có một chút lo lắng …

Dương Túc Phong lại chẳng tán đồng nói:

- Ông lo lắng Lệnh Thiên Vũ bị bọn chúng nuốt mất?

Vân Thiên Tầm vẫn nói với chút lo lắng:

- Người Ngõa Lạp lầnnày hành động có chút khó hiểu, rốt cuộc bọn chúng vì sao mà tới chứ?

Khắc Lao Tắc Duy Tư sắc mặt bình thản nói:

- Chỉ cần Lệnh Thiên Vũ có thể thủ vững được Tang Phổ Đa Lợi Á thời gian môt ngày một đêm là đám người Ngõa Lạp này sẽ toi đời rồi. Tới khi đó, mục đích của bọn chúng rốt cuộc là như thế nào chúng ta cũng sẽ biết rõ ràng. Tri Thu, phương hướng Cáp Lạp Lôi có động tĩnh gì không?

Tham mưu Tri Thu đang vẽ bản đồ nói:

- Không có, căn cứ vào báo cáo của Xạ Nhan, ở phương hướng Cáp Lạp Lôi, người Ngõa Lạp không có động tĩnh gì cả. Xạ Nhan đã hạ lệnh cho trung đoàn 311 và các chiến sĩ của đội cảnh vệ nhân dân vương quốc Cáp Lạp Lôi chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, đề phòng người Ngõa Lạp giương đông kích tây, nhưng hiện giờ xem ra khả năng của chuyện nà không lớn.

Tham mưu Hà Vị Thần từ cửa quân bộ tiến vào, uể oải nói:

- Theo tôi thấy, có lẽ là giống như điều mọi người đã nói, là người Ngõa Lạp điên rồi, căn cứ vào kết của nghiên cứu mới đây nhất của tôi, người ta ở trong tình huồng bàng hoàng bất lực và khẩn trương, luôn làm ra những hành động không thể nào giải thích được, người Ngõa Lạp bị chúng ta vây khốn ở cao nguyên Huyết Sắc thời gian gần hai năm trời, vật tư không ngừng tiêu hao, sĩ khí không ngừng giảm sút, công kích và đấu tranh quyền lực ở trong nội bộ càng thêm kịch liệt, Ma Sa Địch đại khái là không thể nào nhẫn nhịn đươc cuộc sống như thế này …"

Tri Thu bực mình nói:

- Xéo! Nói cứ như mình là nhà tâm lý học nhân loại vậy, nếu là ta nói, thì khẳng định là Ma Sa Địch có mưu đồ khác, chỉ là chúng ta tạm thời còn chưa nhìn ra mà thôi. Cho dù hắn có không chịu đựng nổi hơn được nữa, cũng không dùng ba vạn người đưa tới làm điểm tâm của cho chúng ta! Hắn liệu còn được bao nhiêu cái ba vạn người nữa!

Hà Vị Thần cũng không nổi giận, chỉ bình thản nói:

- Vậy thì Tri Thu đại nhân ngài cảm thấy, Ma Sa Địch hành động thế là bình thường ư?

Tri Thu chỉ đành trầm mặc không nói.

Ma Sa Địch đúng là có chút không bình thường, ít nhất thì ở bề ngoài có chút không bình thường.

Dương Túc Phong trầm tĩnh nói ngắn gọn:

- Đợi tới khi bắt được người Ngõa Lạp rồi thì chúng ta sẽ hiểu rõ thôi, nó với Lam Sở Yến, Tiêu Thanh Long, Lăng Uy và Lệnh Thiên Vũ, món điểm tâm ngon lành như thế này không thể để lãng phí, phải tiêu diệt gọn gàng sạch sẽ!

Tri Thu gật đầu, xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status