Do đế quốc Đường Xuyên dần dần đi tới triền dốc, tham ô hủ bại đã trở thành xu thế, ông ta tất nhiên là không thể kìm nén được phát ra những lời hô hào, khiển trách hành vi hủ bại của triều đình. Tiếng nói phẫn nộ của ông ta đã bị dìm đi ở đại học hải quân đế quốc, cho dù ở trong bộ quân vụ đế quộc cũng bị lập thành hồ sơ.
Bời vì khi lên lớp Hà Chính Cương đã công kích tệ nạn của triều đình, nên ông ta bị cho thôi dạy ít nhất trên mười lần, thậm chí là con bị giam thẳng vào bên trong nhà ngục chính trị hải quân, khoảng thời gian bị bắt giam dài nhất là năm năm trước.
Sau khi Đường Tân phó tư lệnh viên của hải quân đế quốc Đường Xuyên phản bội chạy sang nước Mã Toa, Hà Chính Cương đã mạnh dạn dự đoán tiền đồ của hải quân đế quốc Đường Xuyên sẽ có thể vô cùng ảm đạm, đồng thời cho rằng Đường Tân phản bội đầu địch khẳng định còn có nguyên nhân sâu xa hơn nữa, vì thế ông ta lại một lần nữa bị bắt giam, phán xử giam giữ vô thời hạn.
Sau này sự thực đã chứng minh, Hà Chính Cương đã không may dự đoán trúng, hải quân đế quốc Đường Xuyên quả nhiên toàn quân bị diệt.
Cùng với việc là một người cổ hù cương trực và không hợp thời thế, Hà Chính Cương cũng là một người có tư tưởng vô cùng cực đoan.
Hai mươi năm trước Hà Chính Cương đã kiên quyết chủ trương hải quân đế quốc phải động thủ trước, pháo kích bờ biển và cửa cảng của nước Mã Toa, đem hải quân nước Mã Toa khi đó còn rất yếu ớt bóp chết ngay từ trong chứng nước, điều này so với chính sách cướp bóc hiện nay quân Lam Vũ đang thực hành không hề khác nhau, nhưng triều đình đế quốc Đường Xuyên lại cứ lần lữa cố kỵ, hơn nữa cho rằng bản thân là thiên triều thượng quốc, không hề để hải quân nước Mã Toa vào trong tầm mắt, vì thế tùy tiện lấy một cái tội danh phần tử hiếu chiến đặt lên người Hà Chính Cương, bắt ông ta phải thôi dạy.
Nhưng lý luận hiếu chiến của Hà Chính Cương lại được tuyệt đại đa số những quan quân hải quân trung và hạ cấp ủng hộ, cuối cùng do áp lực quá lớn, ông ta lại được cho dạy học trở lại.
Hà Chính Cương tiếp tục cổ động cho lý luận tiên phát chế nhân của mình, nhưng chỉ tiếc rằng, quyền lực lại năm trong tay các quan quân cao cấp, nên hải quân đế quốc Đường Xuyên thủy chung không ra trước, nếu như đế quốc Đường Xuyên nghe theo Hà Chính Cương, bóp chết hải quân nước Mã Toa, thì đã không gặp phải kết cục như ngày hôm nay.
Mặc dù cổ hủ không hợp với thời cuộc, tư tưởng lại cực đoan, thế nhưng không một ai có thể phủ nhận được Hà Chính Cương là một người rất có tầm nhìn.
Sau khi quân Lam Vũ quật khởi, ánh mắt của ông ta liền chiếu thẳng vào hải quân quân Lam Vũ, từa hồ từ trong hải quân quân Lam Vũ tìm được hải quân lý tưởng trong mộng ước của mình.
Cho dù là ở bên trong lao ngục, Hà Chính Cương cũng tìm đủ trăm phương nghìn kế từ chợ đen kiếm cho được cuốn (hải quyền luận) do quân Lam Vũ xuất bản, đồn thời từ đó tiến hành nghiên cứu tỉ mỉ, còn viết ra một bản sửa đổi chi tiết, không hề kiêng dè đưa ra cái nhìn của bản thân với một số quan điểm ở bên trong đó.
Bời vì lúc ở tiền thế, Dương Túc Phong cũng chỉ nhìn qua cuốn sách này được vài lần, biết được nội dung cơ bản ở bên trong đó, nhưng ở những chỗ chi tiết thì đương nhiên không thể viết được rõ ràng toàn bộ, cho nên không thể hoàn toàn dựa vào nguyên bản mà viết ra được. Hơn nữa còn phải căn cứ vào thực tế của thế giới này mà tiến hành tu sửa cho thích hợp, nên tất nhiên là tồn tại không ít chỗ hở.
Bởi thế hai quyển sách (chiến tranh luận) và (hải quyền luận) sau khi được phát hành xuất bản, cũng đang được hoàn thiện trong quá trình tranh luận và kiến nghị không ngừng.
Quân Lam Vũ chiếm lĩnh được Kim Xuyên đạo, liền đem Hà Chính Cưong và những phạm nhân khác ở trong lao ngục giải cứu ra.
Bản tu sửa liên quan tới (chiến tranh luận) và (hải quyền luận) của Hà Chính Cương vừa khéo được Vũ Phi Phàm xem được, cảm thấy rất có giá trị, vì thế mau chóng chuyển tới tay Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong sau khi xem xong cũng cảm thấy tương đối được, sau khi suy nghĩ qua một lúc liền quyết định mời Hà Chính Cương tới đảm nhận và phục trách trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ.
Hà Chính Cương không ham mê danh lợi, cổ hủ mà lại không hợp thời thế, nhưng đúng là rất nhiệt tình trong việc đào tạo nên một đơn vị hải quân tư tưởng cấp tiến, mà hiện giờ quân Lam vũ cần cũng chính là loại tư tưởng này, tư tưởng cấp tiến chủ động xuất kích.
Hải quân nước Mã Toa ẩn nấp ở một phía bên kia của đại lục Y Lan, hải quân của quân Lam Vũ cũng muốn nghĩ biện pháp để truy kích, cho dù là có phải đuổi tới chân trời góc bể cũng phải tiêu diệt hết toàn bộ kẻ địch mới thôi.
Song điều Dương Túc Phong lo lắng nhất, chính là hải quân thỏa mãn với thắng lợi hiện có, thiếu đi quyết tâm tiến thủ.
- Ở nơi này vốn dùng để làm gì vậy?
Dương Túc Phong đột nhiên lấy làm lạ hỏi, ở trên quảng trường duyệt binh rộng phía trước mặt, tựa hồ đáng lẽ ra phải có một bức tượng cực lớn, nhưng hiện giờ lại chỉ có phần đế của bức tượng, nhân vật ở bên trên đó thì không biết đã bị mang đi đằng nào rồi.
Vũ Phi Phàm và Hà Chính Cương đi theo tới, Hà Chính Cương giải thích:
- Nơi này vốn là đặt bức tượng của nguyên soái Đường Lãng, nhưng sau này chẳng biết là bời vì nguyên nhân gì đã bị chuyển đi, lúc đó chỉ nghe nói là bức tượng làm không được đẹp, nên sẽ thay bằng một bức tượng làm đẹp hơn. Nhưng cái bức tượng đẹp hơn đó cho tới tận bây giờ cũng chưa thấy được làm ra.
Nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Dương Túc Phong, Hà Chính Cương hơi khưng lại một chút, nhìn thật kỹ Dương Túc Phong, thốt lên với chút ngạc nhiên:
- Thật kỳ quái, bực tượng của Đường Lãng có hơi chút giống với ngài, ánh mắt của hải người rất là giống nhau …
Dương Túc Phong tự nhiên trong lòng hiểu rõ nguyên nhân vì sao, nhưng bề ngoài lại không hề để lộ ra chút nào, thờ ơ nói:
- Thế sao?
Mặc dù tự truyện của nguyên soái Đường Lãng đã được y phê chuẩn phát hành, nhưng bản sách chân chính còn phải đợi vài ngày nữa mới được chính thức bán lên thị trường ở quy mô lớn.
Quan hệ giữa Dương Túc Phong và Đường Lãng hiện giờ chỉ có quan quân cấp trung và cấp cao của quân Lam Vũ mới biết, Hà Chính Cưong còn chưa được liệt vào hàng ngũ biết được điều này.
Vũ Phi Phàm khéo léo đem đề tài này xóa đi, dẫn đường bọn họ đi tới khu giảng dạy của trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ.
Ở phía trước khu giảng dạy là căn phòng trưng bày, ở đó có rất nhiều thắng lợi hải quân đế quốc Đường Xuyên giành được, có một số còn có cả tranh vẽ, ví như bức tranh Đường Lãng tiễu trừ hải tặc.
Những cuộc chiến đấu này đều là những niềm tự hào của hải quân đế quốc Đường Xuyên. Nhưng tiếc rằng, từ sau năm 1727 thiên nguyên, hải quân đế quốc Đường Xuyên đã không còn công tích nào đáng tuyên dương nữa rồi.
Dương Túc Phong nói với chút vẻ suy nghĩ:
- Chúng ta còn có rất nhiều không gian để tiến bộ.
Vũ Phi Phàm thận trọng gật đầu, tỏ ý đã hiểu lời của Dương Túc Phong.
Hạm đội thần bí mà Phất Lai Triệt phát hiện ra ở hải vực Solomon, rốt cuộc đã chứng minh được rằng chính là hạm đội hải quân của đế quốc Ngả Phỉ Ni.
Mặc dù cuối cùng hai bên không phát sinh chiến đấu, nhưng tốc độ đi biển của thuyền buồm đối phương đã đủ để làm cho hải quân quân Lam Vũ hiếu kỳ.
Ban ngành kỹ thuật hải quân đã phân tích rất nhiều lần, nhưng đều không phán đoán được chiến đấu hạm của hải quân Ngả Phỉ Ni đã sử dụng loại kết cấu gì để có thể đạt được tốc độ cao tới như thế.
Khi đó hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Tô Chẩm Thư của quân Lam Vũ đã hợp vây hạm đội hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni, nhưng cuối cùng vẫn để cho bọn chúng rút lui được về phía đông nam.
Cuộc chạm trán tình cờ nho nhỏ này, đã làm cho hải quân quân Lam Vũ nhận ra rằng, thì ra ngoài hải quân nước Mã Toa ra, bản thân ít nhất còn có một đối thủ nữa, mà thực lực của đối thủ này còn chưa được tìm hiểu rõ ràng.
Từ nay trở đi, quân Lam Vũ ngoại trừ chú ý sát sao vào hải quân nước Mã Toa, còn phải theo dõi hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni.
Hạm đội Khắc Lý Khắc Lan hiện giờ đã vượt qua hải vực Solomon, tiến thẳng tới đế quốc Ngả Phỉ Ni, lấy tiếng là viếng thăm để tìm hiểu tình hình của đế quốc Ngả Phỉ Ni …
Ở trong khu giảng dạy có rất nhiều phòng học, những quan quân hải quân quân Lam Vũ trẻ tuổi chính đang lên lớp.
Đứng lớp dạy bọn họ đa phần đều là những lão sư của trường đại học hải quân đế quốc khia xưa.
Sau khi quân Lam Vũ chính thức đổ bộ lên đại lục Y Lan, ở trên phương diện chiêu mộ nhân tài đã bở ra rất nhiều công sức.
Nếu đã không phải đi tới đại lục Y Vân xa xôi, thì rất nhiều những giáo viên của trường đại học hải quân đế quốc cũng chấp nhận thay đổi đường lối, bồi dưởng quan quân hải quân cho quân Lam Vũ. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Hà Chính Cương dẫn lối, đưa bọn Dương Túc Phong lặng lẽ tiến vào bên trong phòng dạy học mà không khơi lên sự kinh động quá lớn, chỉ có giáo quan mới phát hiện ra.
Hà Chính Cương ra hiệu cho giáo quan tiếp tục dạy học, đồng thời bảo các học viên không được quay đầu lại lại, chuyên tâm nghe bài.
Dương Túc Phong rất quan tâm xem sét những quan quân hải quân tương lai của quân Lam Vũ này, cẩn thận tìm hiểu những thông tin về bọn họ.
Học viên của trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ, đại bộ phận đều là các thủy thủ có tiền đồ được rút ra từ các hạm đội đưa đi bồi dưỡng, còn một số là những thanh niên được chiêu mộ trực tiếp từ các địa phương.
Trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ vẫn dựa theo truyền thống, không thu bất kỳ một loại học phí nào, hơn nữa lại còn có trợ cấp. Đúng là đã thu hút được không ít những thanh niên có chí khí tới báo danh.
Những học viên này nhìn thấy Dương Túc Phong tới đây, đều tỏ ra vô cùng hưng phấn, mặc dù bị giới hạn bời kỷ luật vô cùng nghiêm khắc của lớp học, bọn họ không thể quay đầu lại nhìn, nhưng toàn thân đều cảm thấy sôi lên sùng sục.
Đám người Dương Túc Phong đứng đó nghe giảng một cách rất nghiêm túc.
Các giáo quan của hải quân đế quốc Đường Xuyên lúc trước chủ yếu là phụ trách truyền thụ tri thức lịch sử, cơ sở lý luận của hải quân, tri thức cơ bản về chiến đấu hạm..v..v..
Những kiến thức này là thứ bọn họ am tường nhất, còn về phần lý luận tác chiến và thao tác cụ thể của Long Nha chiến hạm, thì chỉ có những giáo quan do chính quân Lam Vũ tự bồi dưỡng lên thì mới có thể đảm đương được.
Trong những giáo quan cũ này một bộ phận là nhân tài ưu tú, họ cũng đang nỗ lực chuyển biển sang phương diện mới.
Những giáo quan cũ này trước khi được quân Lam Vũ mời về đứng lớp, bọn họ đều được tặng cho hai quyển (hải quyền luận) và (chiến tranh luận) được xuất bản gần đây nhất, bọn họ cần phải đọc thuộc và lý giải được chúng, sau đó do Vũ Phi Phàm phái nhân viên chuyên môn tới khảo hạch bọn họ, thành tích hợp cách mới có thể trở thành giáo quan.
Mặc dù có một số giáo quan cũ trước đó đã được tiếp xúc với (hải quyền luận), nhưng không thể phủ nhận, tới hiện giờ bọn họ mới bắt đầu đem quyển sách này trở thành xuất phát điểm cơ bản của hải quân, nhận thức được tác dụng trong cuộc chiến tranh bá hải dương trên toàn thể giới một cách toàn diện và có hệ thống.
Sauk hi tan học, các quan quân hải quân được tự do hoạt động, bọn họ tự do chơi đùa ở trên thao trường, còn nhóm người Dương Túc Phong thì ở trên hành lang khu giảng dạy nhìn xuống dưới.
Những học viên tựa hồ cũng biết là Dương Túc Phong đã tới, cho nên khi mới ban đầu thì tỏ ra có chút câu nệ, bất quá dần dần được buông lỏng, chỉ có rất nhiều người không ngừng tập trung ở xung quanh, nhìn về phương hướng mà Dương Túc Phong đang đứng.
Trên khuôn mặt của mỗi một học viên, đều ửng lên màu hồng kích động.
Viên Ánh Lạc lặng lẽ đi tới, tay cầm một bản điện báo.
Vẫn là chuyện liên quan tới trường mâu Long Thích Nỗ Tư của người Ngõa Lạp.
Lam Sở Yến đã dựa theo ý của Dương Túc Phong, tùy tiện tìm lấy một cây trường mâu, sau khi qua tu sửa, biến nó trở thành hình dạng của cây trường mâu Long Thích Nỗ Tư, rồi làm ra vẻ trịnh trọng giao lại cho Phó Thanh Diệp.
Phó Thanh Diệp cũng trịnh trọng tiếp nhận lấy trường mâu Long Thích Nỗ Tư, đồng thời công khai tuyến bố quân Lam Vũ đã tìm lại được thánh vật của người Ngõa Lạp, người Ngõa Lạp vô cùng cảm kích, nguyện ý xây dựng quan hệ tốt đẹp với quân Lam Vũ.
Hai bên chính thực đạt thành hiệp nghị bí mật, người Ngõa Lạp từ nay trở thành chư hầu của quân Lam Vũ. Trong con mắt của những người biết được nội tình, đây hoàn toàn là một vở hài kịch, nhưng cần thiết để che mắt những người không biết nội tình.
Dựa theo an bài của Dương Túc Phong, Khắc Lạp Mã Kỳ sẽ xuất lĩnh hai vạn kỵ binh tiên phong của người Ngõa Lạp tới Kim Xuyên đạo, bất quá bọn họ phải tới tháng sau mới có thể lên thuyền, tới khi đến được Kim Xuyên đạo, thì hẳn đã là vào tháng sáu rồi.
Những kỵ binh người Ngõa Lạp này chỉ tiếp thụ giáo dục tư tưởng một cách cơ bản, vẫn chưa được chính thức trang bị vũ khí, nhưng Dương Túc Phong hi vọng Kim Xuyên đạo có thể có một bộ phận kỵ binh để ứng phó với những tình huống khẩn cấp.
Hơn nữa, để ba vạn kỵ binh của người Ngõa Lạp ở lại địa khu Mỹ Ni Tư, cũng tồn tại nhân tố không an toàn, nhưng nếu đem bọn họ điều đến Kim Xuyên đạo thì khác hẳn rồi.
Thời gian nghỉ giữa giờ kết thúc, Dương Túc Phong lại đi xem một tiết học thể dụng.
Những quân nhân hải quân phải trường kỳ phiêu bạt trên biển, cho nên cần phải có thể năng cường hãn hơn cả lục quân, hơn nữa còn phải biết khống chế tâm tình của mình hơn lục quân, cho nên việc rèn luyện thân thể trở nên vô cùng trọng yếu.
Trong những tiết học của trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ, có rất nhiều tiết là hoạt động thể lực, nhất là quá trình liên quan tới việc rèn luyện thể năng.
Hiện giờ tiết học thể dục mà Dương Túc Phong đang xem, chính là một trận đấu bóng bầu dục kịch liệt.
Mặc dù Dương Túc Phong chẳng hề ưa thích gì cái môn bóng bầu dục này, cho rằng đây là món chỉ người Mỹ mới ưa, thế nhưng không thể phủ nhận được rằng, bóng bầu dục đúng là có một ưu thế tự nhiên rất tốt để rèn luyện tính ngoan cường dũng mãnh cùng với tranh đấu dũng cảm của con người.
Đây là một hạng mục vận động mang theo một chút huyết tính, giữa hai phe là sự va đụng và tranh đấu không hề có chút nhún nhường nào, chuyện bị thương chạy máu, tuyệt đối có thể làm mỗi một học viên có thể cảm thụ được một cách trực tiếp nhất chân lý kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu sẽ bị ăn đòn.
Cho nên qua cân nhắc kỹ càng, Dương Túc Phong vẫn quyết định đưa môn bóng bầu dục vào nội dung học thể dục của trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ.
Quả nhiên, trận đấu bóng bầu dục mới bắt đầu còn chưa hết được thời gian năm phút, đã có hai học viên khóe mắt bị xô rách, máu văng tung tóe, nhưng bọn họ sau khi băng bó qua loa xong, lại tiếp tục trở lại thi đấu, còn tất cả những người còn lại đều đã coi đây là chuyện thường tình, căn bản là không thèm để ý tới loại thương tích như vậy nữa.
Hiệu trưởng Hà Chính Cương cũng cảm thấy môn học này có chút huyết tính, dễ dàng tạo thành thương tật, nhưng cuối cùng cũng thích loại hoạt động này, nhận thấy đối với quan quân hải quân quân Lam Vũ tương lai mà nói, nếu như chỉ những thương tích và trở ngại này thôi cũng không thể tiếp thụ được, thì căn bản không thể coi là một quan quân hải quân hợp tiêu chuẩn được.
Khi trận đấu bóng bầu dục đang tiến hành, thì Viên Ánh Lạc lại tới.
Lần này vẫn là báo cáo được chuyển về từ cao nguyên Huyết Sắc xa xôi.
- Người Vũ Chân vẫn còn chưa chịu an phận!
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói, sau đó đem điện báo chuyển cho Vũ Phi Phàm xem.
Vũ Phi Phàm sau khi xem xong điện báo, cũng khẽ cau mày lại.
Nguyên điện báo này là do Phong Phi Vũ quan chỉ huy kỵ binh của quân Lam Vũ phát ra.
Căn cứ vào báo cáo của Phong Phi Vũ, người Vũ Chân của cao nguyên Huyết Sắc xem ra đã muốn làm một phen cá chết lưới rách với quân Lam Vũ rồi.
Bọn họ từ con đường bí mật có được tin tức, người Vũ Chân đã tụ tập được hai ba vạn kỵ binh, cùng với mười mấy tên Long Ưng kỵ sĩ, đang chuẩn bị đánh lén kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ ở thành Ô Mã.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Bảo với Phong Phi Vũ, nên làm thế nào thì cứ làm như thế đi.
Nếu như người Vũ Chân đã muốn sống chết cùng với quân Lam Vũ, thì đương nhiên quân Lam Vũ cũng chẳng hạ thủ lưu tình.
Trận đấu bóng bầu dục kết thúc, Dương Túc Phong đích thân khen thưởng cho đội chiến thắng đồng thời uyển chuyển vổ vũ đội thất bại không nên nản lòng, học kỳ sau sẽ quay trở lại báo phục.
Trong lúc khen thưởng, có tới bốn năm học viên trên người mang băng gạc, có người vẫn còn đang chảy máu, nhưng Dương Túc Phong chỉ vỗ lên vai của bọn họ, không hề có một chút thương xót nào.
Chiến tranh vĩnh viễn đều là chuyện tàn khốc, còn tàn khốc hơn trận đấu bóng bầu dục này hơn cả trăm lần, bọn họ chảy máu bị thương ở nơi này, là có thể thưởng thức trước được tư vị chiến đấu trong tương lai.
Tiết học cuối cùng vào buổi chiều chính là tiết tranh luận, tiết tranh luận là của các học viên cao cấp của trường học quân quân hải quân quân Lam Vũ.
Dương Túc Phong không biết được nội dung của tiết tranh luận này là gì, nhưng y biết rằng đây là một môn học vô cùng đặc sắc chính do Hà Chính Cương triển khai.
Khi cả đoàn người lặng lẽ tiến vào phòng tranh luận, thì phát hiện ra những học viên đã triển khai đấu khẩu tới giai đoạn quyết liệt, có mấy thiếu ta hải quân đang dùng mô hình chiến đấu hạm và Long Nha chiến hạm ở trên bà tiến hành đối kháng kịch liệt với nhau.
Hai phe nước bọt văng tóe, người đứng xem ở bên cạnh cũng kích động vô cùng, liên tục vỗ bàn hò hét, có người đã hét tới khản cả giọng.
Qua sự giới thiệu của Vũ Phi Phàm, Dương Túc Phong mới biết rằng, thì ra là hạm trưởng của hạm đội Bắc Hải đang cùng các hạm trưởng của các hạm đội khác đấu với nhau.
Nội dung của cuộc tranh luận lần này là chiến lược cơ động khi một chiếc Long Nha chiến hạm đột nhiên gặp phải bốn chiếc chiến đấu hạm của kẻ địch.
Kỳ thực đây không thể coi là tranh luận được, mà là gợi ý từ hai phía, rất nhiều chiến thuật đã được đưa ra từ trong tiết học như thế này, đồng thời rất nhiều chiến thuật từ đó được lưu truyền ra ngoài.
Hạm trưởng Trầm Văn Hạo của Long Nha chiến hạm số 702 hạm đội Bắc Hải tỏ ra tương đối trầm tĩnh, lời nói nhã nhặn lễ độ, nhưng hạm trưởng Cận Tài của chiến hạm số 714 thì to tiếng hò hét, ngôn từ cũng khá là thô lỗ.
Trận doanh đối thủ của bọn họ cũng tỏ ra không thua kém, hạm trưởng Vu Ưng của Long Nha chiến hạm số 606 hạm đội Tô Chẩm Thư, hạm trưởng Lữ Song Giang của Long Nha chiến hạm số 108 tới từ hạm đội Dương Phàm, đều không phải là những tay vừa, lời nói không hề khách khí.
Bốn người tranh luận tới mặt đỏ tía tai, người xem xung quanh cũng ra sức cổ vũ, căn bản không hề ý thức được rằng Dương Túc Phong đã tới.
Trầm Văn Hạo và Cận Tài hiển nhiên có chút gấp rồi, lời nói trong lúc nóng nảy tất nhiên là không được cân nhắc kỹ càng, dễ dàng bị Vu Ưng và Lữ Song Giang nắm lấy chỗ sơ hở.
Bất quá các hạm trưởng thủ hạ của Đặc Lan Khắc Tư đúng là cũng có thủ đoạn, thủy chung không hề rơi xuống thế kém, hơn nữa còn phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, vì thế Vu Ưng và Lữ Song Giang không thể tận dụng được cơ hội, chỉ đành tuyên bố đánh hòa.
Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm đều biết vì sao Cận Tài và Trầm Văn Hạo lại tỏ ra nôn nóng như vậy, bời vì vào ngày mai hoặc là mấy ngày nữa bọn họ có thể sẽ phải rời khỏi trường học, quay trở về hạm đội Bắc Hải.
Đặc Lan Khắc Tư quan tư lệnh của hạm đội Bắc Hải trù mưu suốt hai năm trời, cuối cùng cũng đã có cơ hội phát động một đòn trí mạng với hải tặc Ca Âu, bọn họ đương nhiên là không thể bỏ lỡ được.
Bất quá điều này là cơ mật quân sự tối cao, hai người bọn họ mặc dù biết được, nhưng không thể nói cho người khác, cho nên tỏ ra vô cùng nóng ruột.
Viên Ánh Lạc lại đi tới, ghé sát vào bên tai Dương Túc Phong nói:
- Khắc Lệ Tô Na đã tới bộ tư lệnh hải quân rồi, Trầm Lăng Vân cũng đã tới nơi.
Dương Túc Phong gật đầu, quay lại nói với Vũ Phi Phàm:
- Đi thôi, chúng ta cũng tới cái ổ chó của ngươi, thương lượng qua chuyện giải cứu tù binh chiến tranh ở Ngân Xuyên đạo.
/769
|