Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 439

/769


Hiện giờ khi bọn chúng phản hiện ra bản thân nhỏ nhoi yếu đuối tới chừng nào khi đối diện với quân Lam Vũ, thì bọn chúng lập tức theo gió trở cờ, chủ động quy phục.

- Nếu như chúng ta muốn đứng vững chân ở Ngân Xuyên đạo, thì lôi kéo một số thành viên của Xích Luyện giáo là điều cần thiết. Đương nhiên, đợi tới sau khi chúng ta đã đứng vững chân rồi, thì chúng ta có thể suy tính tới việc xử lý bọn chúng như thế nào.

Vân Thiên Tầm chậm chậm nhả từng chữ một, trong giọng nói mang theo một chút vẻ tàn nhẫn.

Xích luyện giáo đã chiếm cứ Ngân Xuyên đạo một thời gian quá dài rồi, đã có ảnh hưởng sâu sắc tới những người dân ở nơi này, nên Dương Túc Phong hết sức cảnh giác đề phòng với Xích Luyện giáo.

Cho dù cao tầng của bọn chúng có người chấp nhận quy thuận, Dương Túc Phong cũng không bỏ đi quyết tâm đem bọn chúng hoàn toàn diệt trừ.

Y muốn biến Ngân Xuyên đạo trở thành một Ngân Xuyên đạo hoàn toàn sạch sẽ, hoàn toàn tiêu trừ tất cả mọi sử mê hoặc và dụ dỗ có liên quan tới Xích Luyện giáo ở nơi này.

Nhưng, ở trong quá trình thực hiện mục đích này, có một số phương pháp thủ đoạn, cần phải chấp hành một cách linh hoạt.

Dương Túc Phong chỉ gầt đầu mà không nói gì, coi như đã ngầm thừa nhận kiến nghị của Vân Thiên Tầm.

Vương Lê Minh mau chóng thu được điện trả lời từ quân bộ quân Lam Vũ, kiến nghị hắn đối xử tốt với Phương Quốc Cường, để tranh thủ những thế lực địa phương cả Xích Luyện giáo lấy đó làm gương.

Đương nhiên, mục đích cuối cùng của quân Lam Vũ vẫn là muốn có được thật nhiều tin tức tin báo mà mình cần thiết, liên quan tới tình hình cao tầng của Xích Luyện giáo trên người Phương Quốc Cường.

Hơn nữa, địa bàn Phương Quốc Cường khống chế là ở xung quanh cứ điểm Cẩm Bình Sơn, vừa vặn là địa phương mà những tù binh quân Lam Vũ chuẩn bị giải cứu ắt phải đi qua.

Có sự phối hợp của hắn những tù binh được giải cứu ra kia mới có khả năng bình an đi qua nơi này tới được cứ điểm ở cảng Ninh Ba.

Phải biết rằng, Xích Luyện giáo mặc dù không dám đối kháng chính diện với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, nhưng bản lĩnh đánh du kích của bọn chúng vẫn còn rất khá.

Ở trong cùng núi cao rừng thẳmg, quanh co rắc rối, nguy hiểm khắp nơi này, những tù binh không hề được vũ trang phải đội diện với phần tử vũ trang Xích Luyện giáo đánh lén, thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ cũng không có đủ binh lực để thiết lập trạm yểm hộ ở mỗi một địa phương dọc đường đi.

Huống chi, cho dù ngay cả bản thân hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, đối diện với phần tử vũ trang xuất quỷ nhập thần của Xích Luyện giáo cũng chẳng thế có cách nào.

Vương Lê Minh mập mờ tiết lộ ý tứ của Dương Túc Phong, làm Phương Quốc Cường lập tức nhìn thấy được hi vọng sinh tồn, vì thế lập tức không cần suy nghĩ ngả cờ về phía quân Lam Vũ, hướng lên trời lập lời thề vĩnh viễn trung thành với quân Lam Vũ trung thành với Dương Túc Phong.

Thậm chí hắn còn mặt dày vô liêm xỉ gọi Dương Túc Phong là hoàng đế bệ hạ, khiến cho quan quân quân Lam Vũ ở xung quanh đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức nhận thấy nhân phẩm của kẻ này không được, vẻ ghét bỏ không cần diễn đạt bằng lời.

Chỉ có Vương Lên Minh là hiểu được nỗi khổ trong lòng Phương Quốc Cường, cũng biết rằng hắn không thể hai lòng được nữa, hắn đã giết chết đệ tử của Mục Tử Huân, chỉ riêng điều này thôi đã làm cho Mục Tử Huân khó mà buôn tha cho hắn được.

Phương Quốc Cường lại vứt bỏ cứ điểm Cẩm Bình Sơn, điều này bất kể là đối với quân đội nước Mã Toa hay Xích Luyện giáo, đều là tội không thể tha thứ.

Hắn ngoại trừ quy phục quân Lam Vũ ra thì không còn lối thoát nào khác. Hơn nữa người nhà và tất cả tài sản của hắn đều đã bị quân Lam Vũ cưỡng ép chuyển tới cứ điểm Ninh Ba, nếu lúc này mà hắn còn hai lòng, thì hắn đã quá ngốc rồi.

Tạch tạch tạch…

Một loạt tiếng súng kịch liệt vang lên, trong một thôn trang nhỏ bí mật nằm cách phía tây bắc cứ điểm Cẩm Bình Sơn hơn ba mươi kilomét, đã nằm sóng xoài thi thể của hơn ba trăm người, mỗi một người đều trúng vô số đạn, đã chết tới mức không còn chết thêm được nữa.

Nhưng Đao Vô Phong vẫn tự mình cầm súng tiểu liên kiểm tra từng thi thể một xem đã chết thật hay chưa, nếu như còn kẻ nào nhìn qua mà có chút hoài nghi, là lập tức bồi thêm một loạt đạn.

Ở bên cạnh Đao Vô Phong, còn có mấy tên tâm phuc của Phương Quốc Cường, trong tay cầm Nguyệt Nha đao, chém lên cổ mỗi một tên từng là đồng bạn của mình ngày xưa một đao, cho tới tận khi đầu một nơi thân một nẻo mới thôi, đây mới là biện pháp tốt nhất để tin chắc không còn kẻ nào sống sót được nữa.

Đao Vô Phong lạnh lùng quay đầu nhìn Phương Quốc Cường, thấy trên mặt của hắn không hề có chút tình cảm nào.

Những kẻ bị quân Lam Vũ bí mật giết chết này, đều là những phần tử cốt cán của lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo thủ hạ của Phương Quốc Cường, nhưng không thể tin cậy được.

Trải qua cuộc thương lượng tỉ mỉ giữa Phương Quốc Cường và Phương Lê Minh, đã quyết định danh sách của hơn ba trăm kẻ này, những kẻ này đều là người mà Phương Quốc Cường cho rằng sau khi bản thân quy phục quân Lam Vũ, có khả năng không thể khống chế được.

Có một số tên mà Phương Quốc Cường hoài nghi là gian tế của Mục Tử Huân phái tới, vì thế quân Lam Vũ quyết định phải làm cho rốt ráo, phát động tấn công trước diệt trừ toàn bộ bọn chúng.

Phương Quốc Cường triệu tập bọn chúng lại, Đao Vô Phong ở bên cạnh động thủ, sau khi tiếng súng vang lên, không còn kẻ nào sống sót được nữa.

Sau khi hơn ba trăm kẻ này bị quét bỏ một cách không thương tiếc, Phương Quốc Cường liền hoàn toàn khống chế được vùng đất này.

Đồng thời Phương Quốc Cường cũng dùng tính mạng của ba trăm kẻ này, để triệt để đưa mình vào trận doanh của quân Lam Vũ.

Xác định được Phương Quốc Cường đã không còn đường khác để đi nữa, Vương Lê Minh mới tiết lộ mục đích chân chính đợt tác chiến lần này của quân Lam Vũ.

Phương Quốc Cường nhìn Vương Lê Minh với chút khó tin:

- Các ngươi tới đây chính là bời vì số tù binh chiến tranh kia ư?

Vương Lê Minh cười nhạt gật đầu.

Nói ra thì đây đúng là mục đích làm cho người ta khó lòng mà tin được, quân Lam Vũ tiến vào Ngân Xuyên đạo, chỉ để giải quyết năm mươi vạn tù binh chiến tranh kia.

Bí mật này cho dù nói cho cao tầng của Xích Luyện giáo biết, thì e rằng bọn chúng cũng chẳng tin mấy, ngược lại có khi còn cho rằng đây là kế đánh lạc hướng của quân Lam Vũ.

Nhưng sự thực vẫn là sự thực, đây đúng là mục đích căn bản khiến hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tới nơi này, còn về phần ngoài việc hoàn thành mục tiêu căn bản này ra, có thể thuận tay dắt dê đạt được những mục đích khác hay không, thì cần phải căn cứ vào tình hình cụ thể mà xét rồi.

Phương Quốc Cường tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại quyết định không nói ra. Nhưng trong lòng hắn không kìm nén được, do dự rất lâu mới nói thẳng ra:

- Bọn chúng đều là người của triều đình đế quốc Đường Xuyên, chúng … chúng ta chẳng phải là muốn đối kháng với triều đình sao? Cần những kẻ này để làm gì?

Vương Lê Minh cũng có chút phản cảm với việc Phương Quốc Cường mau lẹ cái xưng thành "chúng ta", nhưng không nói ra ngoài.

Nhân phẩm của Phương Quốc Cường có lẽ đúng là làm cho người ta không thoái mái, nhưng không thể không thừa nhận, trong quá trình quân Lam Vũ tiến lên, còn cần phải có rất nhiều hạng người như thế này, bời vì sự tồn tại của bọn chúng, mới có thể giảm bớt rất nhiều cản trở cho quân Lam Vũ.

Trinh sát viên lặng lẽ đi tới báo cáo, nói quân đội tăng viện cho Ngân Xuyên đạo của nước Mã Toa đã tới được phụ cận cứ điểm Cẩm Bình Sơn.

Sắc mặt của Phương Quốc Cường hơi tái đi, hắn không ngờ rằng điều Tôn Hưu Lan nói toàn bộ đều là sự thật, nước Mã Toa đúng là đã phái quân đội tới tăng viện cho Ngân Xuyên đạo.

Trong mấy giây ngắn ngủi đó, Phương Quốc Cường đột nhiên cảm thấy có chút hối hận việc mình quy phục quân Lam Vũ, vạn nhất nếu như quân đội nước Mã Toa đánh bại quân Lam Vũ, thì hắn đúng là toi đời rồi.

Vương Lê Minh lạnh nhạt nói:

- Mục Tử Huân quả nhiên cũng chẳng phải là hạng xoàng! Không ngờ hắn lại có thể sai bảo quân đội nước Mã Toa hành động.

Phương Quốc Cường gật đầu rối rít, liên tục nói Mục Tử Huân đúng là chẳng phải là hạng xoàng, sau đó lại cảm thấy tựa hồ như gật đầu là không ổn, tán dương Mục Tử Huân thì càng thêm không ổn, nhưng nếu mà lắc đầu, thì tựa hồ cũng không được, vì như vậy là phủ quyết lời nói của Vương Lê Minh rồi, nhất thời tiến thoái lương nan, chỉ đành xấu hổ giữ im lặng.

Vương Lê Minh chỉ cười lạnh lùng, chẳng coi Mục Tử Huân vào trong mắt.

Mục Tử Huân dương nhiên chẳng phải là hạng xoàng, nếu không cũng không thể chưởng khống quyền lực tối cao của Xích Luyện giáo, nhưng nếu như hắn cho rằng bản thân có thể đối kháng với quân Lam Vũ, thì đã quá ngay thơ rồi.

Bất kể là Dương Túc Phong hay thành viên cao tầng khác của quân Lam Vũ, đều cho rằng nếu như không có quân đội nước Mã Toa chống lưng ở đằng sau, thì Mục Tử Huân hiện giờ có lẽ đang ẩn náu trong một hang động nào đó ở Ngân Xuyên đạo, cùng với chuột bọ sống qua ngày đoạn tháng rồi.

Lúc còn trẻ Mục Tử Huân vốn là một quan viên rất bình thường của Xích Luyện giáo, nói một cách chính xác thì hắn thậm chí còn chẳng phải là quan viên, chỉ là một tên đầy tớ phục trách chăm sóc cho lão thiên vương của Xích Luyện giáo.

Công việc hàng ngày là lật đật đi theo sau đít của lão thiên vương, tới tối còn phải đổ bô cho lão thiên vương, nhưng đầu óc của hắn linh hoạt, sở trường nịnh hót luồn cúi, nên rất được lão thiên vương yêu thích.

Xích Luyện trỗi dậy mạnh mẽ, Mục Tử Huân cũng theo lão thiên vương nước lên thuyền lên, trở thành tổng quản tư nhân của lão thiên vương, chính thức xuất hiện trong danh sách thành viên cao tầng của Xích Luyện giáo.

Sau khi Xích Luyện giáo đánh hạ nơi vốn là Thuận An phủ, đổi tên thành Xích Luyện Thần Kinh, đem nơi này trở thành thủ đô của Xích Luyện giáo.

Cùng với thế lực không ngừng lớn mạnh, tái phú không ngừng gia tăng, nội bộ của Xích Luyện giáo cũng không thể tránh khỏi xa đọa, thói quen xa xỉ hưởng lạc cũng bắt đầu lan đi, mà người bị hủ bại đầu tiên chính là lão thiên vương, còn kẻ đầu têu chính là Mục Tử Huân.

Mục Tử Huân không ngừng đem rượu ngon gái đẹp thu thập từ các nơi hiến cho lão thiên vương, lão thiên vương ngoài trầm mê tửu sắc, cũng thỉnh thoảng chỉ điểm võ công cho Mục Tử Huân.

Không ngờ Mục Tử Huân cũng là một kẻ rất thông minh hơn nữa rất có thiên phận võ học, mau chóng có được chân truyền của lão thiên vương.

Lão thiên vương tửu sắc quá độ, làm thân thể kiệt quệ, khi Nhạc Thần Châu xua đại quân áp sát biển cảnh, ông ta không chịu nổi áp lực, thế là ô hô thôi xong..

Khi Lâm Chung, lão thiên vương đem nhi tử duy nhất phó thác cho Mục Tử Huân, cũng chính là thiên vương hiện nay.

Đáng thương cho lão thiên vương của Xích Luyện giáo, khi còn trẻ thì thần vũ hơn người, bản thân cũng có thể được coi là kiêu hùng một thủa, nhưng nhi tử của ông ta, lại là một đứa trẻ kém phát triển không hơn không kém.

Có người nói nguyên nhân là bời vì lão thiên vương uống rượu quá nhiều, cũng có người nói nguyên nhân là bời vi bên cạnh lão thiên vương có quá nhiều nữ nhân.

Bất quá những điều đó không phải là thứ mà Mục Tử Huân quan tâm, khống chế thiên vương chậm phát triển ở trong tay, Mục Tử Huân bắt đầu triển khai hành động doạt quyền.

Võ công của Mục Tử Huân rất cao, đúng là đã khuất phục được không ít cốt cán của Xích Luyện giáo, từ từ xây dựng lên thế lực của bản thân.

Đám người Ngạnh Dương Liệt và Tang Dương Loan mặc dù cảm thấy khá bất mãn với sự quật khởi của Mục Tử Huân, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bời vì ở bên trong giáo nghĩa của Xích Luyện giáo, vị trí của thiên vương là không thẻ xuy chuyển.

Quyền lợi của thiên vương cũng không bị hạn chế, thiên vương có thể tứoc đoạt tất cả mọi thứ của kẻ khác thậm chí là cả sinh mạng vào bất kỳ lúc nào. Bất kỳ ai kháng lại mệnh lệnh của thiên vương, đều sẽ phải bị trừng phạt.

Mục Tử Huân khống chế một vị thiên vương trí não kém phát triển, kỳ thực là thiên vương chân chính, đám người Ngạnh Dương Liệt và Tang Dương Loan dù có tức giận cũng không dám lên tiếng.

Cảm nhận được áp lực cường đại của quân Lam Vũ, Mục Tử Huân lập tức kể khổ với nước Mã Toa, nhưng lại không xuất động chủ lực quân Xích Luyện tâm phúc của hắn.

Hắn nhắm chuẩn vào việc nước Mã Toa không vứt bỏ được tài nguyên của Ngân Xuyên đạo, khẳng định sẽ phái binh viện trợ, vì nước Mã Toa hiện giờ đang toàn lục khuếch quân chạy đua vũ trang.

Chế tạo vũ khí cần phải có rất nhiều quặng sắt và quặng đồng, mà bản thân nước Mã Toa tài nguyên đồng và sắt lại không được phong phú cho lắm.

Chỉ có khoáng sản của Ngân Xuyên đạo mới có thể giải được cái gấp lửa cháy ngang mày của nước MÃ Toa.

Quả nhiên nước Mã Toa đã bị hắn nắm trúng chỗ yéu, hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên phải mau chóng đưa ra quyết định.

Dưới sự chỉ dẫn của Vũ Văn Chấn Thiên, quân đoàn Vũ Văn Tinh Không trước tiên phái ra hai sư đoàn bộ binh tiến vào Xích Luyện Thần Kinh.

Trong đó có một sư đoàn bộ binh tới hiệp trợ Mục Tử Huân kháng cự lại quân Lam Vũ, một sư đoàn bộ binh khác thì tới cứ điểm Cẩm Binh Sơn, hi vọng có thể tới trước quân Lam Vũ, đồng thời khống chế cứ điểm này, dựa vào nó để kiên quyết chóng lại hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tấn công.

Cho dù không thể hoàn toàn ngăn cản được quân Lam Vũ thì cũng phải kéo dài thời gian, để tranh thủ thêm nhiều thời gian hơn nữa cho quân đội nước Mã Toa tiến vào Ngân Xuyên đào.

Đường xá của Ngân Xuyên đạo hết sức khó đi, đối với sự điều động trên quy mô lớn của nước Mã Toa tạo thành khó khăn rất lớn.

Quân đội nước Mã Toa cần có nhiều thời gian hơn nữa mới có thể đem chủ lực quân đội tập trung được ở trung tâm của Ngân Xuyên đạo.

Phụ trách tiến công cứ điểm chính là sư đoàn bộ bộ số 35 của lục quân nước Mã Toa, quan chỉ huy là thiếu tướng Địch Căn Tư.

Giống như Vương Lê Minh, thiếu tướng Địch Căn Tư chỉ huy quân đội nước Mã Toa hành quân trên đường núi của Ngân Xuyên đạo đã nếm không ít đau khổ.

Trèo đèo lội suối, lên núi xuống dốc, đường núi quanh co khúc khuỷu, đỉnh núi không có điểm kết, đã mang lại rất nhiều gian nan và trở ngại cho quân đội nước Mã Toa.

Bất quá điều khác biệt duy nhất là khi quân đội nước Mã Toa hành quân không bị kẻ khác quấy nhiễu, hơn nữa còn được người của Xích Luyện giáo dọc đường đi chỉ dẫn và cung cấp vật tư bổ xung.

Cuối cùng cũng nhìn thấy được bóng dáng cứ điểm Cẩm Bình Sơn từ trong thiên lý kính, thiếu tướng Địch Căn Tư thở phào một tiếng.

Hắn cảm thấy minh sắp mệt tới không lết nổi nữa rồi, trên những con đường núi kéo dài như vô cùng vô tận này, chiến mã của hắn căn bản là không thể đi được, cho dù không có người cưỡi, nó cũng thồ có cách nào vượt qua được những đỉnh núi cheo leo.

Chẳng còn cách nào khác, thiếu tướng Địch Căn Tư chỉ đành thả nó ở vùng Chu Các, sau đó giống như các binh sĩ nước Mã Toa khác, đi bộ từ địa khu Chu Các tới cứ điểm Cẩm Sơn Bình.

Điều này đối với quan quân cao tầng nước Mã Toa vốn sống trong nhung lụa mà nói, đúng là một truyện giết người.

Thi thoảng thiếu tướng Địch Căn Tư cũng không thể không thừa nhận, bộ đội thuộc quân đoàn Vũ Văn Tinh Không vĩnh việt chỉ có mạng khổ, căn bản không có cơ hội để được nổi bật.

Ví như lần tăng viện cho Ngân Xuyên đạo này chẳng hạn, ai cũng biết rằng là một chuyện khổ sai.

Người của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương chẳng chút do dự cự tuyệt, kết quả là công việc khổ mệnh này chắc chắn là sẽ rơi lên đầu quân đoàn Vũ Văn Tinh Không xui xẻo.

Ở trên lịch sử của quân đội nước Mã Toa, gần như đã thành một thói quen bất thành văn, chuyện mà các quân đoàn khác không muốn lam, là thể nào Vũ Văn Chấn Thiên cũng sẽ sai Vũ Văn Tinh Không đi làm, cứ như là ông ta khó chịu với đứa cháu ba mươi chín tuổi này lắm vậy.

Ở trong biên chế của quân đội nước Mã Toa, có bốn quân đoàn dã chiến rất lớn, lần lượt là, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình, quân đoàn Bóng Tối và quân doàn Vũ Văn Tinh Không.

Bốn quân đoàn này thống soái đại bộ phận bộ đội tinh nhuệ của lục quân nước Mã Toa, là cấp tiên phong trong chiến tránh của nước Mã Toa từ xưa tới nay.

Trừ quân đoàn Vũ Văn Tinh Không ra, thì ba sư đoàn khác đều thường xương hoạt động ở tiền tuyến, trực tiếp đối kháng với kẻ địch.

Nhưng quân đoàn Vũ Văn Tinh Không có nhiều vụ hơi đặc biệt một chút, đó là luôn đi theo đít người khác để thu thập tàn cục.

Xa đâu chưa nói, cứ nói ngay cuộc hội chiến lần này với đế quốc Đường Xuyên, ba sư đoàn kia đều trực tiếp đối kháng với quân Lam Vũ, còn quân đoàn Vũ Văn Tinh Không ở lại canh hậu phương, trở thành quân đoàn kém tiếng tăm nhất.

Dưới tình hình chẳng có việc gì để làm, chủ lực của quân đoàn khôn ngừng bị rút đi, lần này lại phải tới Ngân Xuyên đạo chùi đít cho người khác, làm Vũ Văn Tinh Không vừa nghĩ tới thôi đã buồn bực rồi.

Đối với lần hành động ở Ngân Xuyên đạo này, Vũ Văn Tinh Không đúng là tương đối không tình nguyện,

Hắn không tình nguyện không phải là vì sợ tác chiến với quân Lam Vũ, mà là không muốn tới Ngân Xuyên đạo tác chiến với quân Lam Vũ.

Kỳ thực ở trong quân đội nước Mã Toa, đa phần đều có sự ghét bỏ với vùng núi đồi liên miên của Ngân Xuyên đạo. Đây cũng chính là một trong số nguyên nhân nước Mã Toa chấp thuận lôi kéo Xích Luyện giáo.

Đại bộ phận quốc thổ của nước Mã Toa đều là bình nguyên, có rất ít đồi núi, bời thế quân đội nước Mã Toa tuyệt đối không phải là một đơn vị quân đội sở trường tác chiến ở núi đồi.

Thiết giáp cung kỵ mà nước Mã Toa kiêu ngạo nhất, chỉ ở trên đại bình nguyên bao la, mới có cơ hội phát huy, còn ở trên những ngọn núi này thì trở thành anh hùng không có đất dụng võ.

Đối diện với việc xin chỉ thị của thiếu tướng Dịch Căn Tư, Vũ Văn Tinh Không nổi giận quát:

- Làm thế nào à? Ngươi tự xem lấy mà làm.

Thiếu tướng Dịch Căn Tư lập tức biết điều rời đi.

Từ đằng xa, thiếu tướng Địch Căn Tư len lén quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Văn Tinh Không đang rất không cam tâm vuốt ve ba ngôi sao vàng trên vai của mình, nộ khí và bất mãn chất chứa trong người tựa hồ muốn bùng phát hết ra.

Khi mười tám tuổi, Vũ Văn Tinh Không liêm khiết thành công tấn thăng lên quân hàm thượng tướng, nhất thời vì tiền đồ vô lượng làm cho hắn cực độ cao ngạo tự đại, trong mắt không còn có ai khác.

Thế nhưng, Vũ Văn Phân Phương trực tiếp vượt qua hết tất cả các quân hàm của nước Mã Toa, mười tám tuổi đã được tấn thẳng thẳng lên làm nguyên soái.

Tức thì làm cho Vũ Văn Tinh Không từ đó bì vùi lấp, từ đó trở đi, trên báo chí truyền thông của nước Mã Toa, đã rất ít khi nhắc tới cái tên Vũ Văn Tinh Không rồi.

Địch Căn Tư và các đồng sự đều tin rằng, nếu như có cơ hội mà nói, khẳng định Vũ Văn Tinh Không sẽ bóp chết tươi Vũ Văn Phân Phương.

Nếu như không có sự xuất hiện của Vũ Văn Phân Phương, thì có lẽ hiện giờ Vũ Văn Tinh Không đã là nguyên soái trẻ tuổi nhất của nước Mã Toa, hơn nữa còn có khả năng trở thành một trong số nhân tuyển kế thừa hoàng vị của nước Mã Toa nhất.

Nhưng hiện giờ tất cả những điều đó đều đã hoàn toàn tan vỡ cùng với sự xuất hiện của Vũ Văn Phân Phương rồi.

- Đã tới cứ điểm Cẩm Bình Sơn rồi.

Giáo đồ Xích Luyện giáo phụ trách dẫn đường cho quân đội nước Mã toa cắt đứt dòng suy tư của thiếu tướng Địch Căn Tư.

Thiếu tướng Địch Căn Tư thu những ý nghĩ mông lung tán loạn lại, bất giác ngẩng đầu lên, nhìn cứ điểm Cẩm Bình Sơn nữa trên lưng núi.

Hắn không có thói quen sử dụng kính thiên lý, bời thế chỉ dựa vào mắt thường, hắn cũng có thể nhìn thấy là cờ sư thứu màu làm to lớn của quân Lam Vũ ở trên cứ điềm.

Điều này làm hắn không thể không tin, đám quân Lam Vũ chết tiệt kia, đã thành công khống chế tòa cứ điểm mà không ai biết được tầm quan trọng của nó lớn như thế nào ở trước mặt này rồi.

- Chuẩn bị tiến công. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Thiếu tướng Địch Căn Tư hung dữ rống lên, nhưng bời vì leo núi vất vả đã mệt tới thờ phì phò nên tiếng rống của y không có đủ sức, cứ như một quá bóng xì hơi vậy, âm thanh mau chóng bị ngọn gió ù ù thôi qua những triền núi cuốn đi mất tăm tích.

Phát động tiến công đầu tiên là liên đội thứ năm của sư đoàn bộ binh số 35 lục quân nước Mã Toa.

Liên đội năm của sư đoàn bộ binh 35 là một đơn vị bộ đội mới được thành lập, đại bộ phận binh sĩ đều là những tân binh mới nhập ngũ không lâu, mà đa phần quan quân cũng đều là quan quan trong bộ đội khác điều tới.

Bộ đội khác nói ở đây, đều là những quân đội nước Mã Toa bị quân Lam Vũ tiêu diệt toàn bộ, vi như sư đoàn bộ binh số 36, bọn chúng toàn quân bị diệt ở đảo Sùng Minh, chỉ có bộ đội dự bị không tham chiến là còn sót lại, vì thế bọn chúng bị biếm tới sư đoàn bộ binh số 35, đồng thời giảm cấp trở thành liên đội.

Đối với bộ đội toàn quân bị diệt, bộ quân vụ nước MÃ Toa bình thường đều trừ bỏ phiên hiệu của nó, để coi như trừng phạt với người của bộ đội đó, cũng là lời cảnh tỉnh với các bộ đội khác:" Các ngươi nhìn đi, đó chính là kết quả của việc toàn quân bị diệt."

Đối với sự biểu hiện của đám tân binh này, thiếu tướng Địch Căn Tư tương đối không hài lòng, có chút ý tứ để bọn chúng đi nếm trải đau khổ.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status