Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 441

/769


Hiện giờ Dương Túc Phong và quân Lam Vũ đã cường đại tới mức, chỉ hơi xúc phạm thôi cũng cực đồ nguy hiểm, chính như quân đội nước Mã Toa ở phía trước mặt, bốn nghìn tên binh sĩ bị tiêu diệt bất quá chỉ là chuyện nửa tiếng đồng hồ.

Sư đoàn bộ binh số 35 của nước Mã Toa mặc dù chẳng phải là quân đội cường đại gì cho cam, nhưng dù sao bọn chúng là lục quân chính quy của nước Mã Toa, có nền tảng thâm hậu, cho dù là quân đội đế quốc Đường Xuyên, cũng chẳng phải có thể đối kháng được.

Do dự mãi, nhưng Địch Căn Tư vẫn không thể mất thể diện trước mặt Xích Luyện giáo được, thẹn quá hóa giận, hắn mau chóng tổ chức đợt tiến công thứ hai.

Địch Căn Tư điều động hai liên đội thứ nhất và thứ ba với binh lực hơn một vạn người, không ngừng phát động công kích.

Từ trong kính thiên lý, thiếu tướng Địch Căn Tư đã phát hiện ra nhân số của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không nhiều lắm, tối đã cũng chỉ có chừng một nghìn, hắn quyết tâm có dùng thi thể của binh sĩ nước Mã Toa cũng phải đè chết quân Lam Vũ.

Binh sĩ nước Mã Toa ùn ùn kéo tới chớp mắt đã lại lấp đầy cả sơn cốc.

Dưới nghiêm lệnh của Địch Căn tư, những tên binh sĩ nước Mã Toa không đi theo đường núi nữa, mà trực tiếp đem những thứ loại tương tự như da dê buộc vào dưới mông của mình, sau đó thuận theo triền dốc trượt xuống phía dưới chân núi.

Trên triền núi bời vì được vô số máu tươi thấm ướt, cho nên vô cùng trơn trượt, có lợi cho bọn chúng trượt xuống, mặc dù trong quá trình đó có không ít binh sĩ bị thương, có tên thậm chí trượt quá nhanh thành ra lăn luôn xuống, va đụng cho vỡ đầu chảy máu, nhưng tổng thể mà nói, thì tốc độ tiến công so với đợt thứ nhất nhanh hơn rất nhiều.

Vương Lê Minh và các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội lập tức đề cao cảnh giác.

Cùng với việc tăng cường tốc độ tấn công, nước Mã Toa cũng bố trí một liên đội súng trường Chấn Thiên yểm hộ, thế nhưng, hỏa lực của bọn chúng tạm thời không thể uy hiếp được tới quân Lam Vũ.

Song một khi để cho bọn chúng thành công áp sát tới gần trận địa của quân Lam Vũ, thì vẫn có sức uy hiếp tương đối, bời vì sao nhân số của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ quá ít, mất đi một người là bớt đi một phần sức mạnh.

Để phân tản hỏa lực của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, thiếu tướng Địch Căn Tư thậm chí còn sắp xếp một bộ phận binh sĩ nước Mã Toa leo lên hai phía vách núi của cứ điểm Cẩm Bình Sơn.

Ở hai mặt phía đồng và phía tây của cứ điểm Cẩm Binh Sơn đều là vách núi dựng đứng, chia tách liên kết đông tây, nhưng vách núi phía tây hiển nhiên là bằng phẳng hơn rất nhiều, dưới sự hỗ trợ của móc sắt và dây thừng, vẫn có thể chầm chậm leo lên được.

Nhưng Địch Căn Tư không hề ngờ được, trước khi hắn phái binh sĩ trèo lên vách núi này, lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong suất lĩnh cũng đang huấn luyện kỹ thuật leo núi ở chỗ này, hiện giờ bọn họ còn đang treo mình lơ lửng bên trên vách núi nữa.

Nhìn từng tên binh sĩ nước Mã Toa xuất hiện rồi còn dùng dây thừng nơm nớp leo lên trên, Đao Vô Phong rõ ràng tặng cho bọn chúng một ánh mắt khinh miệt, vừa nhìn đã biết bọn chúng là hạng mới vào nghề, tự dâng minh tới tận cửa như thế này, rõ ràng là tìm lấy cái chết.

- Tới giờ đi săn rồi.

Đao Vô Phong bình đạm nói, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào.

Những tiếng súng lác đác vang lên, những tên binh sĩ nước Mã Toa tên này nối tiếp tên kia lăn xuống, binh sĩ nước Mã Toa ở trên lưng chừng không bỗng gặp phải tai hỏa ngập đầu, có muốn rút lui cũng là chuyện không thể được nữa.

Ở trên vách núi cheo leo như thế này, căn bản không có vật gì để che chắn, những tên binh sĩ nước Mã Toa bị bắn trúng, thì chỉ còn một vận mệnh là lăn thẳng xuống con suối nhỏ ở phía dưới chân núi.

Thi thoảng, có chiến sĩ lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ cố công nhắm chuẩn vào sợi dây thừng lắc lư, bóp cò, viên đạn liền cắt đứt sợi dây thừng giữa chừng không, vì thế một chuỗi binh sĩ nước Mã Toa lăn hết xuống dưới như những quả hồ lô.

- Chết tiệt! Sao nơi này lại có bộ đội của quân Lam Vũ chứ?

Thiếu tướng Địch Căn Tư căn bản là không thể tin được điều mà mình đang nhìn thấy, những tên binh sĩ quân Lam Vũ này không tới cứ điểm Cẩm Sơn Bình hỗ trợ phòng thủ, lại chạy tới vách núi dựng đứng kia làm cái gì?

Hắn không biết rằng, trong đội ngũ chiến đấu của quân Lam Vũ, lục quân và hải quân lục chiến đội là hai binh chủng hoàn toàn khác biệt, giữa Đao Vô Phong và Vương Lê Minh chỉ có phối hợp lẫn nhau, chứ không có quyền lực chỉ huy đối phương, bọn Đao Vô Phong muốn làm cái gì, Vương Lê Minh hoàn toàn không có quyền lực can thiệp.

Đao Vô Phong vốn nhận được nhiệm vụ tới hỗ trợ cho hải quân lục chiến đội chiếm lĩnh cứ điểm Cẩm Bình Sơn, kết quả cứ điểm Cẩm Bình Sơn không đánh mà được, nhiệm vụ của hắn liền được hoàn thành thuận lợi.

Trước khi tiếp nhận mệnh lệnh mới, hắn liền huấn luyện cho các chiến sĩ ở nơi này như việc thường làm trong quá khữ, vừa vặn nơi này rất nhiều vách núi, vì thế bọn họ liền huấn luyện leo núi ở nơi này, không ngờ rằng binh sĩ nước Mã Toa đóng vai bia bắn dâng tới cửa, hắn sao có thể tiện từ chối.

Nhận thấy phương pháp leo vách núi tấn công đã bị phá hỏng, Địch Căn Tư chỉ đành đưa ánh mắt chú ý về phía chiến thuật biển người ở phía trước.

Binh sĩ nước Mã Toa sau khi từ trên lưng núi trượt xuống, lập tức bắt đầu tập kết ở phía dưới đáy cốc, sau đó dùng đội hình đông đảo nhất phát động công kích cứ điểm Cẩm Sơn Bình.

Loại đội hình dày đặc này không phải là điều mà quan chỉ huy quân đội nước Mã Toa mong muốn, nhưng địa hình ở nơi này hạn chế bọn chúng. Nếu như đội hình của bọn dung không đủ dày đủ kín, thì khu vực chật hẹp này căn bản không thể dung nạp được nhiều người như vậy.

Loáng thoáng trong đống thi thể ở phía dưới con suối nhỏ không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Đó là những tên binh sĩ nước Mã Toa nấp ở dưới đống thi thể giả vờ chết bị vô số đồng bọn dẫm đạp lên trên.

Có một số tên cứ như vậy bị dẫm chết tươi, có một số tên vất vả thò đầu ra, nhưng cũng bị đám đồng đội khinh miệt không chút do dự tiếp tục dẫm tới chết. Bọn chúng căm ghét loại binh sĩ tham sống sợ chết như thế.

Hơn vạn binh sĩ nước Mã Toa ùn ùn kéo qua sơn cốc, con suối nhỏ phía dưới sơn cốc tức thì bị dẫm bằng, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy đầu người đem xì xì, ngay cả thi thể cũng không nhìn thấy nữa.

Bọn chúng giống như một bầy kiến lớn có tới cả vạn con, từ khắp mọi nơi dồn tới.

Có rất nhiều binh sĩ quân Lam Vũ hô hấp bất giác trở nên nặng nề, Vương Lê Minh nhìn thấy tình cảnh này, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Biện pháp này của Địch Căn Tư mặc dù trông qua thì rất ngu xuẩn, chừng như không còn thuốc cứu nữa, nhưng đối với Vương Lê Minh và đội tiên phong quân Lam Vũ mà nói, lại là chuyện hết sức phiền toái.

Vấn đề nguy hiểm nhất hiện nay của hải quân lục chiến đội là đạn dược không nhiều, đạn dược mà bọn họ mang theo, đã bị tiêu hao tương đối trên người những tên giáo đồ Xích Luyện giáo ngu muội vô tri ở trên đường.

Bọn chúng đã dùng thân thể bọn của mình làm nên cống hiến cực lớn cho Xích Luyện giáo, đó chính là đã tiêu hao thành công đạn dược của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, khiến cho bọn Vương Lê Minh phải buồn phiền vì đạn dược vào thời khắc quan trọng này.

- Còn được bao nhiêu đạn nữa?

Vương Lê Minh hỏi nhỏ, đối diện với kẻ địch đông nghìn nghịt ở bốn phương tám hướng, thì hắn không khẩn trương, nhưng đạn dược không đủ, lập tức làm cho mỗi giây thần kinh của hắn căng như giây đàn.

Bất kỳ một ai cũng có thể hiệu được hậu quả khi hết đạn, quân đội nước Mã Toa có dùng gót chân cũng có thể dẫm nát hoàn toàn chút xíu binh lực này của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.

- Đạn súng trường là thiếu thảm nhất, bình quân chỉ bắn chưa tới được một trăm phát nữa, đạn súng trường cũng thiếu, mỗi một người đại khái có không tới ba mươi viên.

Chỉ đạo viên chậm rãi trả lời, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lần này xuất động, vấn đề đau đầu nhất chính là chuyện tiếp tế, trên con đường vòng vèo quanh co của Ngân Xuyên đạo, vận chuyển một viên đạn chi phí gấp ở Kim Xuyên đạo tới ba mươi lần.

Sắc mặt Vương Lê Minh trở nên nghiêm nghị, trẫn tĩnh suy tính một lúc, rồi chậm rãi nói:

- Bảo với các chiến sĩ, súng máy tạm thời không được khai hỏa, khi nào cần thiết mới được phép bắn tỉa, súng trường và súng tiểu liên chỉ được phép bắn từng phát một, nhắm kỹ rồi hãy bắn. Trước tiên là dùng lự đạn ném một lúc, gắng sức kéo dài thời gian hết mức có thể, nhất định phải tiết kiệm đạn dược. Ngoài ra, bao đại đội ba rỡ những căn phòng bằng đá ra, vận chuyển những tảng đá tới đây đê dùng, cho dù có phải dùng đá để ném, chúng ta cũng phải ném chết bọn *** này.

Chỉ đạo viên xoay người rời đi, Phương Quốc Cường khi xây dựng cứ điểm Cẩm Sơn Bình, vì để cho tiện, nên không dùng nhiều đá cho lắm, làm cho quân Lam Vũ chẳng lấy gì để dựa vào, nếu không, chỉ bằng vào địa hình cực kỳ có lợi này, cho dù dùng đá để ném cũng đù để đè chết quân đội nước Mã Toa rồi.

Vương Lê Minh lập tức báo cáo cho sư đoàn trưởng Da Luật Cao Phi, thỉnh cầu tăng viện, nhưng không biết vì làm sao, cũng có là là vì Da Luật Cao Phi đúng lúc đang ở dưới đáy cốc, cho nên điện đàm không thông được.

Có điều điện đài của Trầm Lăng Vân lại nhận được tin hiệu, Trầm Lăng Vân sau khi tìm hiểu tình hình cụ thể, đã thông báo chính xác với Vương Lê Minh rằng, chỉ cần hắn kiên thủ được hai tiếng đồng hồ, bộ đội tăng viện của hải quân lục chiến đội sẽ tới nơi.

Vương Lê Minh tức thì yên lòng, vỗ ngực đảm bảo:

- Chỉ hai tiếng đồng hồ, thì chúng tôi đảm bảo có thể trụ được.

Dù quân đôi nước Mã Toa có làm bằng sắt, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng phải cầm cự được với bọn chúng hai tiếng đồng hồ.

Vương Lê Minh được uống thuốc an thuần, lập tức chạy ra tiền tuyến, nhìn thấy binh sĩ nước Mã Toa như những con kiến đã thuận theo triền dốc bò lên, đầu người đen kịt kịt, trông qua hết sức khủng bổ.

Bất quá các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều thân kinh bách chiến, sớm đã quá quen với khung cảnh như thế này rồi, mặc dù vì thiếu thốn đạn dược mà cảm thấy có chút khẩn trương ra thì không hề có chút gì khác thường.

Ở khoảng cách năm mươi mét, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bắt đầu khai khỏa, những viên đạn xé gió rít lên đánh thẳng vào mặt binh sĩ nước MÃ Toa, vì thế lại có không ít tên lăn lông lốc theo sườn dốc, xô văng không ít đồng bạn của mình, tạo nên sự hỗ loạn nho nhỏ.

Thế nhưng so với lần tiến công trước đó, lần này quân Lam Vũ đánh trả cả vè khí thế lẫn hỏa lực đều yếu hơn rất nhiều, súng máy không khai hỏa, bách kích pháo cũng nín thinh, chỉ có tiếng súng trường bắn từng phát một, nghe có vẻ vô cùng điêu linh.

Không có tiếng xé giấy dầu khủng bố kia, tâm tình của những binh sĩ nước Mã Toa ổn định rất nhiều, rất nhiều tên binh sĩ nước Mã Toa bắt đầu nâng súng trường Chấn Thiên nổ súng, đạn bay rào rào qua trận địa phòng ngự của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, làm bức tường đất tung tóe cát bụi.

Uỳnh uỳnh uỳnh …

Tại vị trí ước chừng ba mươi mét, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội đồng loạt quăng lưu đạn ra, su một loạt những tiếng nổ dữ dội, binh sĩ nước Mã Toa trong chu vi hơn mười mét bị quét sạch toàn bộ.

Vô số thi thể và thương binh lăn xuống theo triền dốc, lập tức tạo thành hỗn loạn cực lớn cho bộ đội nước Mã Toa ở đằng sau, các chiến sĩ quân Lam Vũ nhân cơ hội nhắm chuẩn xác rồi xạ kích, tạm thời áp được khí thế tiến công của kẻ địch.

Nhưng không lâu sau, binh sĩ nước Mã Toa lại tổ chức đợt tiến công mới, lại bắt đầu áp sát.

Thiếu tướng Địch Căn Tư rất nhanh chóng phát hiện ra biểu hiện khác thường của quân Lam Vũ, lần phản kích này hỏa lực của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã suy yếu một cách rõ rệt, hiển nhiên điều này nói rõ đạn dược của bọn chúng thiếu thốn nghiêm trọng.

Mà quân Lam Vũ không có đạn dược thì chỉ là con hổ không răng, tuyệt đối không phải là đối thủ của quân đội nước Mã Toa, hắn đã đánh liều thành công rồi.

- Cho dù thế nào cũng phải dẫm nát các ngươi.

Địch Căn Tư hầm hè nói, trong lòng có chút hưng phấn, nếu như lần này có thể tiêu diệt được toàn bộ binh sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, hoặc là ép được bọn họ rút lui thôi, thì đối với quân đội nước Mã Toa mà nói là chuyện chưa từng có, đối với tiền đồ của bản thân cũng hết sức có lợi.

Nhưng hưng phấn qua đi, hắn lại nhìn thấy bộ hạ của mình không ngừng ngã xuống, cứ tên nọ nối tiếp tên kia lăn xuống đống thi thể ở phia dưới đáy cốc, lòng như dao cắt, thống khô khôn cùng.

Nhưng ở trước mặt Luyện Phong, hắn vẫn phải làm ra vẻ trấn tĩnh tự nhiên, thực là có chút khốn khổ.

Luyện Phong thì lại tràn đầy hi vọng, thậm chí có chút kích động không khống chế được vung nắm đấm của mình lên.

Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tiến vào Ngân Xuyên đạo, đối với Xích Luyện giáo mà nói đương nhiên là không thể có chuyện gì tốt đẹp hết, nếu như có thể thành công ngăn cản bọn họ ở trước cứ điểm Cẩm Bình Sơn, thì có phải trả giá thế nào cũng đáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Huống hồ hiện giờ đang phải trả giá là người nước Mã Toa, đây là chuyện không thể tốt hơn được nữa.

Địch Căn Tư nghiến chặt răng ra nói:

- Hạ lệnh cho bọn chúng tăng tốc tiến lên.

Lính truyền lệnh của nước Mã Toa liền ra sức phất lá cờ màu đỏ.

Quả nhiên, không có súng máy điên cuồng càn quét, quân độ nước Mã Toa đã kéo ùa được lên trước trận địa của quân Lam Vũ, lựu đạn của quân Lam Vũ thi thoảng rơi xuống, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng trì hoãn được bước tiến của bọn chúng.

Khi đám binh sĩ nước Mã Toa này ngã xuống, lại có một đợt binh sĩ nước Mã Toa khác tràn lên, giống như những cơn sóng liên miên vỗ bờ.

Bách kích pháo của quân Lam Vũ cũng bắt đầu khai hỏa, nhưng đạn pháo sau khi rơi xuống chỉ tạo nên được một vòng xoáy nhỏ nhỏ, rồi lập tức bị càng nhiều binh sĩ nước Mã Toa hơn nữa lấp kín.

Không biết là ai đột nhiên kêu lên một tiếng:

- Lựu đạn dùng hết rồi!

Vương Lê Minh chẳng cần nghĩ nói ngay:

- Vậy thì dùng đá mà ném.

Thế là có một bộ phận chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lập tức nhấc từng tảng đá lên, ném xuống phía dưới, quả nhiên là ném chết không ít binh sĩ nước Mã Toa.

Nhưng đem so với lự đạn mà nói, uy lực của những tảng đá này tất nhiên là nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa phải ném tới đá, tựa hồ cũng đã nói với binh sĩ nước Mã Toa đang tiến lên một cách rất rõ ràng, là đối thủ của bọn chúng đã không còn đạn dược nữa rồi, vì thế sĩ khí càng dâng cao, tốc độ tiến quân tựa hồ cũng càng nhanh hơn.

Không khí trên cứ điểm Cẩm Sơn Bình tức thì trở nên nặng nề, có một bộ phận chiến sĩ hải quân lục chiến đội có kinh nghiệm đã bắt đầu rút lươi lê ra, lắp chặt lên đầu súng, chuẩn bị cuộc chiến giáp lá cà đãm mãu nhất.

Còn mấy nhân viên công tác của quân bộ cũng bắt đầu theo trình tự của chi thỉ đập nát điện đài, đồng thời buộc liền mấy quá quả lựu đạn lên trên điện đài, chuẩn bị sẵn sàng để phá hỏng điện đài.

Điện đài là mệnh căn của quân Lam vũ, tuyệt đối không thể để dù chỉ một cái ốc vít của nó rơi vào trong tay quân đội nước Mã Toa.

- Rút đồ chơi ra.

Vương Lê Minh lạnh lùng ra lệnh, hắn không có vũ khí đánh sáp lá cà, vì thể thuận tay nhấc lên một cây gậy gỗ.

Binh sĩ nước Mã Toa ở phía dưới càng lúc càng gần, mắt thấy đã tới khoảng cách chưa đầy hai mươi mét rồi, thậm chí tiếng thở nặng nề của hai bên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Binh sĩ quân đội nước Mã Toa hò hét cái gì đó, nhưng Vương Lê Minh nghe không hiểu, có lẽ là đang cổ vũ người của mình, cũng có lẽ là kêu gọi hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đầu hàng, loại khuôn mặt kiêu ngạo đó Vương Lê Minh vĩnh viễn cũng không thể nào quên.

Binh sĩ nước Mã Toa đã nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt, thế nhưng đột nhiên ở bên cạnh bắn ra một lọa đạn mãnh liệt, tiếp theo đó là những quả lựu đạn ào ào rơi xuống, tức thì đem binh sĩ nước Mã Toa sáng mắt vì hi vọng thắng lợi nổ cho té *** vãi phân, hoa máu nở khắm người, kêu thảm thiết căm tức nhìn khoảng cách chỉ thò tay ra đã với tới được rồi mà đánh rơi xuống.

Có mấy tên quan quân trung cấp của quân đội nước Mã Toa bị bắn cho toàn thân thủng lỗ chỗ, nhưng thủy chung vẫn kiên trì không chịu ngã xuống, bọn chúng không thể tin được, chỉ cách có hai mươi mét nữa thôi, còn có chuyện bất ngờ xảy ra.

Vương Lê Minh quay đầu lại nhìn, thì ra là Đao Vô Phong dẫn bộ hạ của mình tới tăng viện, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, thì sắc mặt lại lập tức trở nên ảm đạm, bời vì hắn cũng phát hiện ra, lục quân đặc chiến đội của Đao Vô Phong cũng chẳng mang quá nhiều đạn dược.

Đối diện với quân đội nước Mã Toa đông nghìn nghìn hung dữ như lang sói, bọn họ tới cũng chỉ là muối bỏ bể, chẳng giải quyết được việc gì.

Quả nhiên Đao Vô Phong cũng đã bắn hết viên đạn cuối cùng, lập tức nhỏ giọng thương lượng với Vương Lê Minh:

- Hay là chúng ta tạm thời rút lui cái đã?

Vương Lê Minh kiên quyết lắc đầu, hắn nhìn đồng hồ, còn vài phút nữa thôi là bộ đội tiếp viện có thể tới nơi rồi, trong mấy phút này, cho dù có phải dùng thân thể máu thịt cũng phải ngăn cản được cuộc tiến công của binh sĩ nước Mã Toa.

Đao Vô Phong chỉ đành lệnh các chiến sĩ của lục quân đặc chiến cũng chuẩn bị sẵn sàng đánh giáp lá cà.

Từ kính thiên lý Địch Căn Tư nhìn thấy trận địa của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã sắp đổ vỡ đến nơi rồi.

Thiếu tướng Địch Căn Tư tức thì cười lạnh, quân Lam Vũ xong đời rồi, hắn sẽ thành quan quân đầu tiên trên lịch sử nước Mã Toa đánh bại quân Lam Vũ, hắn như nhìn thấy ba ngôi sao sáng chói ở trên vai, cùng với vô số kim tệ và mỹ nữ.

Nhưng nụ cười của hắn chỉ xuất hiện được chưa tới ba giây, thì mặt mày đã lập tức đã trở nên xám xịt, bời vì hắn nhìn thấy một lá cờ sư thứu màu lam đang mau chóng xuất hiện ở phía đằng sau cứ điểm Cẩm Bình Sơn.

Đại quân của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã tới nơi rồi!

Trong khoảng khắc toàn bộ hi vọng đều tan thành mây khói, thiếu tướng Địch Căn Tư cảm thấy chân tay mình lạnh ngắt.

Khi chưa một kẻ nào kịp phản ứng thì..

Tạch tạch tạch …

Xịch xịch xịch…

Những âm thanh đã biến mất gần hai tiếng đồng hồ lại một lần nữa vang lên trên cứ điểm Cẩm Sơn Bình, dưới làn mưa bom bão đạn mãnh liệt này, binh sĩ nước Mã Toa chỉ cách trận địa của quân Lam Vũ còn chưa tới năm mét thôi đã bị đánh cho choáng váng.

Trong chớp mắt, một đám đông các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xuất hiện trước mặt bọn chúng, các loại súng ống với đủ mọi kích cỡ tức thì khai hỏa toàn bộ với tốc độ nhanh nhất.

- Hứa Lộ! Triệu Tinh! Hắc! Lâu lắm rồi không gặp đấy! Ấy, hai tên các ngươi làm cái gì vậy? Rơi xuống nước à, sao toàn thân ướt sũng hết cả thế?

Đao Vô Phong thân ở trong khốn cảnh, không ngờ vẫn hết sức lịch sự chào hỏi hỏi mọi người, những người ta không thèm để ý tới hắn, Đao Vô Phong chỉ đành tự cười tự nói một mình, bàn tay duỗi ra đành thu về.

- Nhớ các ngươi chết đi thôi!

Vương Lê Minh hưng phấn ôm chầm lấy quan chỉ huy của bộ đội tăng viện, người này tất nhiên là Hứa Lộ.

Đến được cứ điểm Cẩm Bình Sơn trước tiên là tiểu đoàn thứ nhất trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, tiểu đoàn trưởng là Phi Mao Thối Hứa Lộ danh tiếng lãnh lừng, chủ lực của hắn là bộ đội nổi danh hành quân thần tốc, đại đội do Triệu Tinh chỉ huy cũng tức tốc tham gia và cuộc chiến.

Một loạt lựu đạn trút xuống, tức thì đem quân đội nước Mã Toa ở trong gang tốc nổ tung toàn bộ, thi thể dày đặc thậm chí còn bị hất văng lên bên trên cứ điểm Cẩm Bình Sơn, do kẻ địch chen lấn quá đông, bọn Triệu Tinh liên tục ném sáu bảy loạt lự đạn mới có thể đàn áp được khí thể của kẻ địch.

- Xéo! Ta không có hứng thú với nam nhân!

Hứa Lộ nghiêng mặt đi, dùng sức đẩy Vương Lê Minh ra, nhưng Vương Lê Minh trong lúc hưng phấn, sức lực rất lớn, ôm siết lấy hắn, làm cho Hứa Lộ chỉ đành xuống giọng cầu xin, Vương Lê Minh mới cười ngây ngốc buông hắn ra.

Lúc này mới phát hiện ra toàn thân minh cũng ướt sũng rồi, mồ hôi ở trên ngực toàn bộ là do từ trên người Hứa Lộ thấm sang.

- Lão Vương, bọn ta phải liều cái mạng này đấy, tối nay mời uống rượu nhé!

Triệu Tinh một bên vừa bóp cò súng tiểu lên, một bên quay đầu lại nói với Vương Lê Minh, kết quả không chú ý bị Đao Vô Phong cướp lấy mất khẩu tiểu liên của hắn, còn thuận tay móc mất mấy băng đạn, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Triêu Tinh trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Đao Vô Phong muốn nói gì đó, nhưng tức không nói lên lời, quay đầu lại nhìn Hứa Lộ, kết quả Hứa Lộ chỉ nhún vai một cái, tựa hồ ý nói Đao Vô Phong trước nay là như thế đấy.

Triệu Tinh không làm gì được, chỉ đành trừng mắt nhìn theo bóng lưng Đao Vô Phong như tức giận hỏi, đám lục quân các ngươi toàn bộ là cường đạo hết à?

Đùng đùng đùng…

Bách kích pháo lại một lần nữa thét gào…

Triệu Tinh bị Đao Vô Phong cướp mất lấy súng tiểu liên, nên chỉ đành đi chỉ huy bách kích pháo xạ kích.

Đạn của bác kích pháo rơi vào trong quân đội nước Mã Toa vẫn chỉ có thể khơi lên từng vòng xoáy nho nhỏ, mau chóng bị lấp bằng, nhưng những vòng xoáy này xuất hiện càng lúc càng nhiều, tốc độ xan bằng của quân đội nước Mã Toa cũng dần dầnn giảm sút.

Sau nửa tiếng đồng hồ pháo kích, quân đội nước Mã Toa đã không còn cách nào mau chóng lấy đầy những vòng xoáy này nữa rồi.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status