Hơn nữa, xung quanh bộ chỉ huy của quân đội nước Mã Toa ở nơi này còn lập bốn trạm gác, mặc dù có hơi đơn sơ, nhưng đều cao hơn sau mét, có thể giám thị động tĩnh của quân Lam Vũ từ trên cao.
Còn về phần ở trong khu rừng nhỏ kia còn ẩn nấp bao nhiêu binh sĩ nước Mã Toa, thì bọn Du Cương tạm thời chưa biết.
Vào lúc này, binh sĩ quân đội nước Mã Toa chính đang đổi ca, cho nên quân số đặc biệt nhiều, nhưng cùng với việc binh sĩ hết ca rời đi, bộ chỉ huy của nước Mã toa liền trở nên thưa thớt, cũng có lẽ là bời vì trời con hơi lạnh, cho nên những tên binh sĩ đáng lẽ ra phải trực ban ở bên ngoài, đều lén lúi ẩn nấp vào trong những túp lều rồi.
Du Cương nhắm chuẩn cơ hội, không chút do dự phát lệnh công kích.
Tạch tạch tach …
Súng máy khạc đạn trước tiên, binh sĩ nước Mã Toa ở xung quanh bộ chỉ huy tức thị bị bắn gục hàng loạt, nhất là những tên binh sĩ đứng gác ở bên trên bốn chiếc chòi canh, bọn chúng đều là đối tượng được chiéu cố trọng điểm của quân Lam Vũ, làn đạn súng máy qua lại hỏi thăm bốn chiếc chòi canh này, bắn cho chòi canh những mẩu gỗ vỡ vụn bay rao rào, binh sĩ nước Mã Toa ở bên trên thi nhau ngã cắm mặt xuống đất.
Đoàng!
Cùng với hai tiếng súng khác biệt hoàn toàn với với những tiếng súng khác vang lên, hai tên quan quân nước Mã Toa cuống cuồng từ bên trong bộ chỉ huy nước Mã Toa chạy ra ngã vật trên mặt đất, đạn súng ngắm lao tới bắn sạt nửa cái đầu của bọn chúng, sau khi viễn đạn 12,7 ly này bắn xuyên qua đầu của bọn chúng, còn bay vào bên trong lều chỉ huy, bên trong đó hiển nhiên là cũng có kẻ bị bắn trúng, người ngã xuống, xô vào căn lều, làm cả túp lều bị đổ xuống.
Quân đội nước Mã Toa bị tập kích bất ngờ hiển nhiên có chút hoảng loạn, có một số tên binh sĩ có kinh nghiệm nằm úp xuống theo bản năng, nhưng đa phần là đứng ngây ra đó, tựa hồ còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, thân thể của bọn chúng đều trở thành mục tiêu tốt nhất cho súng máy của quân Lam Vũ càn quét.
Dương Cương quyết đoán hô lên:
- Xông lên!
Bốn binh sĩ quân Lam Vũ lập tức cầm súng máy lập tức vừa đứng dạy xả đạn vừa sải bước về phía trước, những chiến sĩ còn lại ném ra một loạt lựu đạn mãnh liệt, để khói đạn phát ra sau vụ nổ tạm thời che lấp toàn bộ chiến trường.
Dưới sự yểm hộ của súng máy và khói mù do lựu đạn sinh ra, các đội viên của đội đột kích Con Nhím phát động tấn công mãnh liệt, mau chóng áp sát bộ chỉ huy của quân đội nước Mã Toa.
Vừa vặn ở bên trong khu rừng nhỏ cũng có hơn trăm tên binh sĩ quân đội nước Mã Toa xông ra, hai bên liền triển khai giao chiến kịch liệt trong bóng tối.
Thiếu tướng La Sĩ Bỉ Á quan chỉ huy tối cao của sư đoàn bộ binh số 32 lục quân nước Mã Toa còn chưa ngờ được rằng vận hạn rơi lên đầu mình nhanh như thế.
Năm phút trước khi cuộc chiến đấu bùng phát, tính khi của hắn cũng bạo phát vô cùng mãnh liệt, cho hai liên đội trưởng của nước Mã Toa bị hắn chửi mắng xối xả, còn có hai tên đại đội trưởng bị hắn cách chức ngay tại chỗ, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì bọn chúng đánh đấm quá vô dụng.
Khai chiến còn chưa được nửa tháng, thực lực của sư đoàn bộ binh số 32 đã gặp phải tốt thất cực lớn, sư đoàn biên chế đầy đủ với hai vạn tám nghìn người, kết quả hiện giờ còn lại có một vạn năm nghìn người, tổn thất tới tận một vạn năm nghìn người, hơn nữa đều là bộ đội dã chiến tinh nhuệ có khả năng chiến đấu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngân Xuyên đạo nhìn qua không giống với một nơi sơn cùng thủy ác, nhưng lại giống như có ma quỷ đang nuốt lấy sinh mạng của quan binh quân đội nước Mã Toa, gần như mỗi một ngày đều có gần hai nghìn người bị thương vong, cho dù nước Mã Toa có tài khí hùng hậu hơn nữa cũng không thể nào gánh vác được tổn thất lớn như thế.
Nhưng, gặp phải quân Lam Vũ thì sẽ có kết cục như thế, mặc dù rất nhiều người còn chưa hiểu ra, nhưng sự thực chính là như vậy.
Cho dù là bản thân La Sĩ Bỉ Á, cũng không thể nào hiểu hết được tình hình chiến đấu của toàn sư đoàn.
Ở trong vùng đối núi chập trúng này, thông tin của quân đội nước Mã Toa trở nên đặc biệt khó khăn, bồ câu đưa tin căn bản không đủ dùng, đã bị hành hạ mệt chết không ít, còn thông tấn viên kỵ binh thì tốc ở ở trên vùng núi cheo leo này, cũng chẳng khác biệt gì bộ binh.
Nếu như nhất định phải nói ra, thì còn càng nguy hiểm hơn bộ binh, liên tục có báo cáo thông tấn viên kỵ binh không cẩn thận cả người lẫn ngựa rơi xuống vách núi tan xương nát thịt.
Hiện giờ chắn ở trước mặt La Sĩ Bỉ Á, chính là bộ đội của trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, nghe nói quan chỉ huy tên là Đổng Vĩ, binh lực chỉ có một tiểu đoàn, đại khái là chừng một nghìn người.
Thế nhưng, bất kể La Sĩ Bỉ Á dùng biện pháp gì đi chăng nữa, cũng không sao có thể đột phá được phòng tuyến do Đổng Vĩ tổ chức.
Các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ giống như những cái đinh đống ở trên dỉnh nũi trước mặt hắn, bất kể hắn tổ c hức bao nhiêu người tham dự tiến công, cũng chỉ có bại trận quay về, chỉ lưu lại vô số thi thể trước trận địa của đối phương.
Quân đội nước Mã Toa bị tiêu hao dần dần tích lũy lên trong những cuộc tiến công bất lực như vậy.
" Đây rốt cuộc là trận chiến quái quỷ gì chứ?". Vào lúc đêm khuya vắng lặng, La Sĩ Bỉ Á ngửa mặt lên trời than thở.
Ở vùng bình nguyên, thiết giáp cung kỵ của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương cũng đánh không lại bộ binh của quân Lam Vũ, còn ở trên vùng núi, bộ binh của quân đoàn Vũ Văn Tinh Không cũng không đánh lại hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, vậy quân đội nước Mã Toa còn có lối thoát nào nữa đây?
Mỗi một lần nghĩ tới đây, trong lòng La Sĩ Bỉ Á đều thấy có chút nhụt chí.
Khi quân đội nước Mã Toa đối diện với quân đội đế quốc Đường Xuyên, thì luôn uy phong lẫy lừng, như cuồng phong quét lá, thậm chí đánh dốc một hơi tới thẳng kinh đô Ni Lạc Thần cũng không phải là khoác lác. Nhưng một khi gặp phải quân Lam Vũ là bị đánh cho tơi bời tan tác, thua tới thảm hại,.
Chẳng lẽ quân Lam Vũ đúng là giống như trong giao ngôn, chính là khắc tinh của quân đội nước Mã Toa.
Bất quá La Sĩ Bỉ Á còn thầm cảm thấy may mắn, Đổng Vĩ mà hắn phải đối diện còn chưa phải là hạng khó gặm nhất, bộ đội huynh đệ ở bên cạnh gặp phải một tên sĩ quan chỉ huy bị điên tên là "Trương Bát Lớn", bọ đánh cho thiếu chút nữa tàn tật.
Sau này mới biết kẻ ấy tên là Trương Vĩ, bởi vì khi ở Kim Xuyên đạo, gặp phải sai lầm về mặt nam nữ, không cẩn thận làm cho mấy cô gái nhỏ phình bụng lên, Trương Vĩ bị phạt quay mặt vào tường kiểm điểm ba tháng trời, sau khi đi ra, biển hiện trên chiến trường như một tên điên vậy.
Đối kháng với Trương Vĩ là sư đoàn bộ binh số 34 lục quân nước Mã Toa, nếu đủ mọi đau khỏ, sư đoàn trưởng lo lắng tới mức tưởng như phải tự sát ngay tại trận.
Tiếng súng mãnh liệt làm cho La Sĩ Bỉ Á lập tức cảm thấy được điều không lành, không cần suy nghĩ, thuận tay vơ lấy ngay đao chỉ huy, rạch một đường sau túp lều, sau đó mau chóng bò xuống triền núi.
Bộ chỉ huy được dựng dựa vào núi, phía sau còn có lối thuóat, mặc dù là đường núi vô cùng chật hẹp, nhưng so với lối ra ở phía chính diệt, thì chắc chắn là an toàn hơn nhiều.
Mấy tên quan quân ở trong bộ chỉ huy thì lại không có kinh nghiệm bỏ chạy phong phú như của La Sĩ Bỉ Á, bọn chúng nắm chặt đao chỉ huy ở trong tay, muốn xông ra bên ngoài tra xét, kết quả là còn chưa kịp xông ra khỏi lều, đã gặp phải ngay một đợt mưa đạn ập tới, toàn bộ bị bắn hạ, trước khi bọn chúng chết, bọn chúng nhìn thấy các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội lao như bay vào trong vị trí bộ chỉ huy.
Tạch tạch tạch…
Động tác của Sơn Trư là nhanh nhất, tác chiến ở trong khu vực đồi núi như thế này, Lỗ Ni cuồng chiến sĩ có ưu thế trời sinh.
Ống phóng rốc két không có đất dụng võ, hắn liền đổi sang dùng súng máy, Sơn Trư khiêng một khẩu súng máy, đánh thẳng vào vị trí phụ cận khu lều, có sáu bày tay súng quân đội nước Mã Toa xông tới, trên tay đều cầm súng trường Chấn Thiên, kết quả bị Sơn Trư giết hết sạch trước, nhưng đạn súng máy của hắn cũng vừa vặn dùng hết vào lúc này.
Đột nhiên, có một tên binh sĩ nước Mã Toa từ trong một túp lều đổ sập xông ra, súng trường Chấn Thiên trong tay nhắm thẳng vào Sơn Trư.
Sở Trư toàn thân giá lạnh, lập tức cảm thấy đại sự không lành, vội theo bản năng nằm úp xuống, nhưng tên binh sĩ nước Mã Toa đó còn chưa kịp bóp cò, thì đã bị một viên đạn từ xa bay lại bắn nát đầu, máu và não trộn lẫn với nhau, bắn cả lên mặt Sơn Trư, khẩu súng trường Chấn Thiên nặng nề cùng với lưỡi lê cắm phập vào mặt đất.
Sơn Trư còn chưa hết sợ lồm cồm bò dậy, giơ ngón cái về phía sau lưng, cảm ơn Sở Sĩ giúp đỡ.
Đội đột kích Con Nhím có hai tay súng bắn tỉa tầm xa, là Kiếm Khiếu Hàn và Sở Sĩ. Kiếm Khiếu Hàn là tên giả hỏa chỉ biết ăn mảnh, còn chuyện giải cứu đồng đội gặp nguy khốn thì rất ít làm, ngược lại Sở Sĩ thì lại nguyện ý làm việc này.
Sở Sĩ luốn thích đem công tác của mình và việc cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp liên hệ cùng với nhau, cảm giác bản thân cao cao tại thượng giống như thiên sứ vậy, nhưng lại quên mất một điều là mỗi khi hắn cứu được một mạng người, thì đều phải kết liễu tính mạng của một người khác trước.
Sơn Trư đột nhiên cảm thấy bản thân không hiểu nổi Sở Sĩ rốt cuộc là người ở đâu, chỉ mơ hồ biết rằng là người Cách Lai Mỹ, nhưng rốt cuộc là chỗ nào của Cách Lai Mỹ thì tựa hồ chưa từng nghe thấy Sở Sĩ nhắc tới.
Ở trong đội đột kích Con Nhím, Sở Sĩ là một người hết sức thầm lặng, hơn nữa đa phần thời gian hắn cho người ta một cảm giác nho nhã lịch sự, các đội viên thích trêu chọc hắn kiêm nhiệm chức giáo viên văn hóa.
Nhưng trên thực té, Sở Sĩ đồng thời cũng là một tay súng bắn tỉa ưu tú, người ta thường đàm luận ở bên trong trung thứ ba hải quân lục chiến đội còn có một tay súng bắn tỉa có thể sánh ngang với Thạch Lựu, đó chính là Sở Sĩ, nhưng Thạch Lựu luốn độc lai độc vãng không hợp với số đông, đem so ra thì, Sở Sĩ càng thích cùng những chiến hữu của mình quây quần với nhau.
Pằng pằng pằng…
Du Cương lộn mình một cái, nhảy vào trong cái hố ở trước mặt, gần như có thể cảm giác đường đạn của súng trường Chấn Thiên sượt qua đầu của mình, loại cảm giác lạnh tới thấu tim gan đó, là phản ứng cơ bản nhất của mỗi một binh sĩ kỳ cựu mỗi khi gặp phải nguy hiểm trên chiến trường, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Ý chí chiến đấu và hỏa lực của các nhân vien cảnh vệ sư đoàn bộ binh số 32 lục quân nước Mã Toa rất ngoan cường, cho dù bọn chúng bị hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tập kích bất ngờ, vừa bắt đầu đã tổn thất lượng lớn sinh lực, nhưng cùng với chiến đấu được triển khai, bọn chúng cũng dần dần trấn tĩnh trở lại, dựa vào những vật che chắn, ngoan cường kháng cự, tiếng súng trường Chấn Thiên vang lên như pháo nổ.
Rất rõ ràng rằng quan chỉ huy của bọn chúng có ý đồ rút lui từ trên lưng núi, bời vì binh sĩ của quân đội nước Mã Toa ra sức yểm hộ cho phương hướng đó, hơn nữa ngày càng có nhiều binh sĩ đang tụ tập về phía đó.
Uỳnh uỳnh uỳnh …
Lựu đạn nổ tung trong túp lều, năm chiếc lều hoàn toàn tan thành tro bụi, chỉ còn lại mỗi chiếc lều của La Sĩ Bỉ Á.
Mấy chiến sĩ quân Lam Vũ tức tốc xông vào bên trong, giết chết toàn bộ số quan quân nước Mã Toa ở bên trong, sau đó lập tức động thủ sưu tập những tư liệu có giá trị.
Mấy phút sau, tư liệu được sưu tập xong, một ngọn lửa lớn xông thẳng lên trời, căn lều này và toàn bộ mọi thứ ở bên trong đều bị thiêu cháy, đồng thời chiế sáng bông xung quanh.
Cuộc chiến diễn ra mỗi lúc một quyết liệt.
Tạch tạch tach…
Trong lúc hoảng hốt chạy bừa La Sĩ Bỉ Á cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, súng máy của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ điên cuồng càn quét lên bên trên lưng núi, cánh cây và lá cây bị bắn rụng rào rào, rơi hết lên trên người hắn, làm La Sĩ Bỉ Á trông vô cùng thảm hại, có lúc những viên đạn chỉ cách hắn chưa đầy năm mét, tiếng đạn bắn thich thịch vào trong đất bùn có thể nghe thấy rõ ràng.
La Sĩ Bỉ Á nhận ra người ở bên cạnh mình càng lúc càng ít, bọn chúng nếu như không phải bị lạc đường trong bóng tối, thì cũng bị đạn lạc tán loạn bắn chết, thi thể của bọn chúng lăn lông lốc theo triền núi, tới tận chi lăn xuống chân núi mới dừng lại.
Còn các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, thì cứ theo tiếng động bọn chúng lăn xuống núi tạo ra, ra sức truy cản ở đằng sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên ở vị trí sau lưng hắn không tới một trăm mét.
Đùng…
Đột nhiên, một quầng lửa bùng lên bên cạnh La Sĩ Bỉ Á, phát ra ánh lửa chói lòa, thì ra có chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã bắn ra một quả rốc két, lợi dụng ánh lửa khi quả rốc két nổ tung phát ra để tìm kiếm vị trí chính xác của La Sĩ Bỉ Á.
Chiêu này quả nhiên là hữu hiệu, trong chớp mắt đó, tấm thân gầy gỏ của La Sĩ Bỉ Á hoàn toàn bại lộ dưới ánh lửa, có mười mấy chiến sĩ quân Lam Vũ ùa tới vị trí của hắn bao vây.
Cũng trong chớp mắt đó, La Sĩ Bỉ Á hoàn toàn sững sờ, hắn dường như cảm thấy có hàng trăm họng súng đen ngòm ngòm chĩa vào lưng của mình, theo bản năng hắn giơ cao hai tay của mình lên.
Niềm tin quan quân cao cấp quân đội nước Mã Toa không biết đầu hàng đã trở thành lịch sử trong cuộc chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh rồi.
Hai phút sau, có hai chiến sĩ quân Lam Vũ tới bên cạnh La Sĩ Bỉ Á.
La Sĩ Bỉ Á thờ dài một tiếng, hết sức phối hợp với động tác của bọn họ, chậm rãi từ trên lưng núi đi xuống dưới chân núi.
Cuộc chiến ở dưới chân núi đã hoàn toàn kết thúc, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đang thu dọn chiến trường, còn cả y sĩ đang xử lý cho những thương binh.
Quân Lam Vũ có một người bị hi sinh, bốn người bị thương, còn quân đội nước Mã Toa thì trả giả bằng thương vong của hơn năm trăm người.
Quan chỉ huy của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, viên thiếu tá tên gọi là Du Cương lạnh lùng đeo còng tay vào cho La Sĩ Bỉ Á, sau đó mau chóng chuyển đi.
Liên tục vòng vèo ở trong rừng núi hai ngày trời, La Sĩ Bỉ Á bị áp giải trới trước mặt Bách Viên Sùng trung đoàn trưởng trung đoàn thứ ba hải quân lục c hiến đội quân Lam Vũ, sau đó lại bị áp giải tới cứ điểm Cẩm Sơn bình, rồi tiếp đó đưa đến cứ điểm ở cảng Ninh Ba.
Trên suốt dọc đường đi, La Sĩ Bỉ Á nhìn thấy được bính sĩ quân Lam Vũ với các loại đồng phục khác nhau đang khẩn trương chạy tới địa khu Chu Các tham chiến, nhưng không biết là có chuyện gì không ổn xảy ra.
Ở cứ điểm cảng Ninh Ba, La Sĩ Bỉ Á cũng nhìn thấy những bộ đội quân Lam Vũ có đồng phục khác nhau, còn vô tình nhìn thấy vố số pháo trái phá.
Sau này mới biết rằng đồn trú ở cứ điểm cảng Ninh Ba chính là lữ đoàn 401 lục quân quân Lam Vũ.
La Sĩ Bị Á bị bắt làm tù binh, cả bộ chỉ huy bị quét sạch hoàn toàn, sư đoàn bộ binh số 32 đã hoàn toàn bị tan vỡ rồi.
Thông tấn viên phái đi báo cáo cho Vũ Văn Tinh Không không biết là bị lạc đường, hay là bị Xích Luyệng iáo hoặc là hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ giết chết, thùy chúng không có hồi âm.
Giữa các liên đội chỉ có thể dựa vào bản năng đơn độc tác chiến, không hề có sự phối hợp với nhau, sức chiến đáu lập tức bị sụt giảm nghiêm trọng.
Lực lượng của sư đoàn này còn sót lại vốn đã không nhiều, lúc này càng trở nên im ắng, thậm chí còn chủ động triệt tiêu kế hoạch tấn công hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Nhận được tin tức, Đổng Vĩ lập tức suất lĩnh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ trỉển khai phản kích, dưới sự hỗ trợ của quân tiên phong lữ đoàn bộ binh 401, tức thì đánh cho sư đoàn bộ binh số 32 của nước Mã Toa tan tác, bỏ chạy tán loạn.
Đổn Vĩ vừa mới được rảnh tay, là lập tức suất lĩnh nhân mã sang giúp đỡ Trương Vĩ ở bên cạnh, hiệp trợ Trương Vĩ đả kích sư đoàn bộ binh số 34 lục quân nước Mã Toa đã tổn thất rất lớn, kết quả sư đoàn bộ binh số 34 mau chóng không kháng cự nổi, bại trận thê thảm.
Cùng với việc hai sư đoàn bộ binh số 34 và 32 bị đánh tan, toàn bộ quân đoàn Vũ Văn Tinh Không cũng rơi vào hiệu ứng domino cực lớn, nhiều điựa phương liên tục bị quân Lam Vũ đột phá.
Chủ lực lữ đoàn bộ binh 401 của lục quân quân Lam Vũ dần dần tới nơi, tiếp theo đó lỗ hổng của quân đội nước Mã Toa càng lúc càng nhiều.
Trong một loạt cuộc chiến tiếp theo đó, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, Vũ Văn Tinh Không chẳng những không còn sức hoàn thủ, ngay cả sức thu thập tàn binh cũng chẳng có, quân bài domino của nước Mã Toa cứ thế nối nhau đổ xuống…
Trung tuần tháng năm năm 1731 thiên nguyên, Vũ Văn Tinh Không bất đắc dĩ hạ lệnh quân đội nước Mã Toa hoàn toàn rút khỏi Ngân Xuyên đạo, suất lĩnh bại binh còn sót lại của quân đoàn Tinh Không u rũ rời đi.
Quân Lam Vũ không tiếp tục truy kích, bời vì lực lượng của bản thân không đủ, hơn nữa còn có hai sư đoàn kỵ binh của lục quân nước Mã Toa ở bên ngoài Ngân Xuyên đạo như hỏ đói rình mồi, trên dải bình nguyên không có gì che chắn, hải quân lục chién đội quân Lam Vũ trang bị gọn nhẽ sẽ phải trả một giá rất đắt, mới có thể ngăn cản cuộc tiến công của kỵ binh nước Mã Toa.
Đương nhiên, Xích Luyện giáo tạm thời mai danh ẩn tích cũng là một sự tồn tại hết sức đáng ghét.
Dương Túc Phong hạ lệnh cho Trầm Lăng Vân rút quân nhanh nhất có thể.
Xích Luyện giáo chiếm cứ Ngân Xuyên đạo tới năm mươi năm, sau khi chia nhỏ xẻ lẻ ra, đúng là mang tới phiền phức rất lớn cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Bọn chúng kiến quyết thực hành chính sách vườn không nhà trống, làm cho quân Lam Vũ không có được sự bổ sung vật tư đầy đủ, tất cả vật tư, bao gồm đại bộ phận lương thực trong đó, đều phải vận chuyện từ cứ điểm càng Ninh Ba tới, chi phí rất cao.
Đồng thời, dựa vào binh lực của hai trung đoàn hải quân lục chiến đội, thì quân Lam Vũ cũng không thể nào hoàn toàn triển khai được nhiệm vụ triễu phỉ, tạm thời cũng chẳng làm gì nổi Xích Luyện giáo giảo hoạt.
Quân Lam Vũ cũng đã thử làm công tác tư tưởng cho cư dân đương địa, phát hiện ra khó khăn rất lớn, trừ khi là có ưu thế tuyệt đối về vũ lực khống chế đại bộ phận địa khu của Ngân Xuyên đạo, không cho Xích Luyện giáo cơ hội lén lút hoạt động, nếu không công tác giáo dục tư tưởng rất khó triển khai.
Đương nhiên Dương Túc Phong không thể quên được tác dụng của Phương Quốc Cường, trải qua nghiên cứu bí mật tỉ mỉ của Trầm Lăng Vân và Phương Quốc Cường, quân Lam Vũ quyết định tạm thời chiêu nạp một bộ phận lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo làm lực lượng đồn trú ở cứ điểm Cẩm Sơn Bình sau này.
Nhưng Phương Quốc Cường không được nói ra ngoài bất kỳ mối liên hệ nào với quân Lam Vũ, quân Lam Vũ cũng sẽ kiên quyết phủ nhận có bất kỳ liên hệ nào với Phương Quốc Cường.
Toàn bộ số súng đạn quân Lam Vũ thu hoạch được trong cuộc chiến đều giao cho bộ đội của Phương Quốc Cường, người nhà và thân nhân của Phương Quốc Cường cũng được đưa hết đến Kim Xuyên đạo, trên danh nghĩa là giải trừ mối lo về sau cho hắn, còn về phần dụng ý thực sự, thì hai bên tất nhiên là chỉ hiểu ngầm trong lòng với nhau thôi.
Bắt đầu từ tháng năm, đã có tù binh chiến tranh của quân đội đế quốc Đường Xuyên được các chiến sĩ quân Lam Vũ, lục tục tới cứ điểm cảng Ninh Ba, sau đó ngồi thuyền tới cảng Ninh Ba.
Được các y sinh của quân Lam Vũ dày công chưa trị, thương thế của Tôn Khả Dã hồi phục tương đối lý tưởng, hắn mau chóng tham gia phối hợp công tác tư tưởng của quân Lam Vũ.
Được sự hỗ trợ của Tôn Khả Dã, tâm tình của các tù binh chiến tranh quân đội đế quốc Đường Xuyên đều tương đối ổn định, tràn đầy hi vọng hướng về quân Lam Vũ, còn đối với triều đầy đế quốc Đường Xuyên thì đầy phẫn nộ, cục diện này cho dù sau khi Điệp Phong Vũ tới cũng không thể nào hoàn toàn cải biến được.
Điệp Phong Vũ sau khi tới Ngân Xuyên đạo, liền chiếu theo yêu cầu của Dương Túc Phong, lấy thân phận của quan chỉ huy sư đoàn số 27 quân trung ương đế quôc Đường Xuyên tham hỏi Tôn Khả Dã cùng một số tù binh chiến tranh.
Nhưng bản thân nàng cũng cảm nhận được sự phẫn hận củan hững tù binh này đối với sự hủ bại của triều đình đế quốc, mặc dù ngại thân phận đặc thù của nàng nên không phác tác ra, song Điệp Phong vũ cũng hiểu, quân Lam Vũ do Dương Túc Phong lãnh đạo, đã là hi vọng của muôn người, còn triều đình đế quốc Đường Xuyên, thì thành rác rưởi bị người ta vứt bỏ.
Ở Ngân Xuyên đạo, Điệp Phong Vũ cũng đi tới lối rẽ của cuộc đời, nàng cần phải đưa ra lựa chọn gian nan, lựa chọn Dương Túc Phong hoặc là tiếp tục ủng hộ triều đình.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Điệp Phong Vũ vô c ùng khổ muộn, cũng tồn tại quá nhiều nghi ngờ, bời vì tiểu sử của Đường Lãng được xuất bản, phụ thân của nàng gặp phải rất nhiều tiếng chất vấn.
Mặc dù tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng quyển tiểu sử Đường Lãng này là vô cùng hoang đường, tư liệu bên trong đó cũng hết sức không dáng tin.
Triều đình đế quốc đã đưa ra phê bình và khiển trách nghiêm khắc việc này, cho rằng Dương Túc Phong dựa vào chuyện của Đường Lãng gây sóng gió, nội dung ở bên trong cuốn tiểu sử chỉ là lời nói bừa của một phía.
Đám người Điệp Tư Thi thì càng phẫn nộ muôn phần, chỉ trích Dương Túc Phong tâm địa khó lường, nhưng Dương Túc Phong chẳng sợ người khác chỉ trích, điều hắn hắn muốn là đem tất cả những điều không rõ liên quan tới Đường Lãng bộc lộ hết dưới ánh sáng.
Buổi tối trước khi quyển tiểu sử của Đường Lãng được chính thức xuất bản, Tài Tiêm Tiêm nghiêm túc nói:
- Chàng sẽ gặp phải rắc rối rất lớn.
Dương Túc Phong chỉ lạnh lùng gật đầu:
- Ta biết.
/769
|