Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 462

/769


Dương Túc Phong trong lòng đã châm ngòi lửa giận, thật sự không thể chịu đựng được sự mạt sát của Long Lân, cũng lạnh lùng ăn miếng trả miếng nói:"Ta biết! Nhưng. Ta không cho rằng đây chỉ là lời đồn! Ta cho rằng trên thực tế quả thực có chuyện như vậy! Chúng ta nhất định sẽ tìm ra chứng cớ! nếu như ngài cho rằng ta vu khống cho Nhạc Thần Châu, ngài có thể công khai phát biểu với báo chí để phản bác ta, không cần phải đứng trước mặt ta mà gào thét phí công! Ngài có thể đi tìm chứng cớ chứng minh Nhạc Thần Châu là trong sạch. Ngài có thể tìm người chứng minh lúc ấy Nhạc Thần Châu căn bổn không có thời gian gây án! Ta có thể nhấn mạnh từng tiếng một để cho ngài khỏi lầm lẫn, ta tuyệt đối sẽ không chỉnh sửa cuốn tiểu sử của Đường Lãng, lại càng không thể thu hồi!"

Long Ngâm sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng tái nhợt, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được hậu quả một khi Dương Túc Phong cùng Long Lân xảy ra xung đột chính diện.

quan hệ giữa quân Lam Vũ và Long gia ở Anh Xuyên đạo đã vô cùng mỏng manh, lúc đối kháng với quân đội Mã Toa, hai thế lực đã từng hợp tác với nhau, Long gia vẫn vì quân Lam Vũ mà cung cấp vật tư viện trợ, song, theo sự uy hiếp từ từ suy yếu của quân Mã Toa, và binh lực của quân Lam Vũ ở Kim Xuyên đạo từ từ gia tăng, quân Long gia cùng quân Lam Vũ rõ ràng đã nảy sinh thù địch, nhất là khi hoàng đế Đường Minh cố ý đem Kim Xuyên đạo chuyển về quyền quản lý của Long gia, thì quan hệ giữa quân Long gia cùng quân Lam Vũ càng trở nên nhạy cảm.

Dương Túc Phong là loại người như thế nào, Long Ngâm hiểu rất rõ, Long Lân là dạng người gì, Long Ngâm lại càng thêm thấu hiểu, hai người đều là những kẻ rất ngang ngạnh, một khi trước mặt đã phát sinh xung đột, thì tiếp theo, có thể nhìn thấy viễn cảnh quân Lam Vũ cùng quân Long gia thậm chí cả tứ đại gia tộc Phong Hỏa Vân Long rơi vào chiến tranh tàn khốc. Vừa nghĩ đến cảnh quân Lam Vũ cùng quân Long gia phát sinh xung đột đầu rơi máu chảy, Long Ngâm cảm giác được chân của mình đang mềm nhũn, không đứng vững. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Hoàn Lân cũng không hề nghĩ rằng Dương Túc Phong lại chẳng hề nhượng bộ chút nào như thế, khẩu khí của hắn cực kỳ ngang ngạnh, nhưng câu trả lời của Dương Túc Phong so với hắn càng thêm ngang ngạnh, trong lúc nhất thời thật sự nghĩ không ra lời lẽ đối đáp, trống ngực đánh phập phồng, dồn dập, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, nhưng không thể thốt nên lời. Hắn xiết chặt nắm đấm, cứ như một con hổ dữ tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào nện vỡ sọ Dương Túc Phong.

Cung Tử Yên trên trán đều rịn mồ hôi vì căng thẳng.

Nhưng thật ra Dương Túc Phong không sợ chút nào.

Qua một hồi lâu sau, Long Lân sắc mặt từ màu đỏ sậm từ từ chuyển thành xanh mét, lời nói tràn ngập uất hận cùng bi phẫn:"Dương Túc Phong, ngày hai mươi tám tháng tám chính là sinh nhật mừng đại thọ Đường Minh sáu mươi tuổi, ngươi cùng ta, chắc chắn đều là khách mời cao quý nhất, nếu như ngươi muốn làm cho minh bạch thân thế Đường Lãng, ta đề nghị ngươi hãy đi một chuyến đến Ni Lạc Thần Kinh. Đương nhiên, chuyện này cũng cần có đủ can đảm mới làm được, nếu như lá gan ngươi không đủ to, ngươi sẽ không có tư cách phán xét chuyện của Đường Lãng cùng Nhạc Thần Châu."

Dương Túc Phong ánh mắt lạnh nhạt, thản nhiên nói:"Có đi Ni Lạc Thần Kinh hay không, là chyện của ta, không cần ngài quan tâm."

Long Lân tức giận ngay cả cáo từ cũng không thèm nói, xoay người hất tay áo bỏ đi.

Long Ngâm vội vàng xin lỗi Dương Túc Phong, sau đó cũng vội vã đuổi theo.

Dương Túc Phong không nói gì, chỉ nhìn theo bóng của Long Lân đi khuất, ánh mắt có điểm thâm trầm.

Đối với chuyện đi Ni Lạc Thần Kinh, nội bộ bên trong quân Lam Vũ cũng để ý nghe ngóng, ý kiến phản đối vào kinh vô cùng mãnh liệt, quân Lam Vũ từ trên xuống dưới mấy chục vạn người, không có bất kỳ kẻ nào tán thành việc hắn vào kinh, thư phản đối mãnh liệt chất thành một xấp dầy, nữ nhân bên cạnh hắn thì không cần phải nói, chính bọn Vũ Phi Phàm cùng Khắc Lao Tắc Duy Tư, cũng đều kiên quyết phản đối việc hắn tiến vào Ni Lạc Thần Kinh, đối với yến tiệc Hồng Môn của Đường Minh, chỉ cần người thường không phải quá ngu ngốc cũng có thể nhìn thấy mục đích thực sự đằng sau là gì.

"Các ngươi thấy thế nào?" một hồi lâu sau, Dương Túc Phong mới chậm rãi nói.

Không có người nào trả lời, bọn Khắc Lao Tắc Duy Tư đều đang ở trong trạng thái trầm tư suy nghĩ, Long Lân đột nhiên đến, Long Lân lại còn nguyện ý trả một cái giá rất đắt, đều khiến cho bọn họ cảm giác được vô cùng kỳ lạ, bọn họ nhất định phải cân nhắc càng nhiều tư liệu, mới có thể đủ làm ra phán đoán. chuẩn xác

Dương Túc Phong lại tựa hồ có vẻ đăm chiêu, tràn đầy cảm xúc chậm rãi nói:" biểu hiện của Long Lân làm cho ta tin rằng, Nhạc Thần Châu quả thực đã làm nên chuyện không quang minh chính đại này, cho nên Long Lân mới căng thẳng như vậy, hắn không phải muốn ta lập tức đính chính cho Nhạc Thần Châu, mà là muốn ta đem tất cả tiểu sử tiêu hủy ngay lập tức.

Hắn sợ có người tiếp tục truy cứu chuyện này, hơn nữa cuối cùng sẽ chứng minh chuyện này đích thật là sự thật, mà chuyện này không tốt đẹp gì, nếu Long Lân biết, như vậy có thể còn có những người khác cũng biết......"

Khắc Lao Tắc Duy Tư kinh ngạc nói:"Ngươi nói Long Lân đương nhiên biết chuyện này ư?"

Dương Túc Phong chậm rãi bước vòng quanh, suy tư nói:"Trừ chuyện này ra, ta nghĩ không ra tại sao Long Lân lại trở nên mâu thuẫn gay gắt với Nhạc Thần Châu...... Các ngươi có lẽ nên lật lại tư liệu của đế quốc, sau khi Long Lân rời khỏi Nhạc Thần Châu được hai năm, thuộc hạ đắc lực của Nhạc Thần Châu đều bỏ mũ áo về quê, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy trong đó có chút kì quặc sao? Dù sao, Nhạc Thần Châu đến hải vực Sở La Môn, khó có khả năng giấu diếm được tai mắt mọi người......"

Vân Thiên Tầm chậm rãi gật đầu, từ tốn nói:"Quả thật như thế. Từ đó về sau, Nhạc Thần Châu cũng không còn tiếp tục thống lĩnh quân đội chinh chiến nữa, cuối cùng đắm chìm vào tửu sắc mà chết, để lại hai tỷ muội Điệp Phong Vũ cùng Điệp Tư Thi...... Đúng rồi, mẫu thân của hai tỷ muội nàng, lại là người xuất thân phong trần, thân phận thấp kém, rốt cuộc cũng không có kẻ nào biết đến sự tồn tại của hai nàng, mà hai người bọn họ lại kế thừa họ của mẫu thân...... Trong chuyện này có chút kỳ quái......"

Đám người nhìn Dương Túc Phong, đều cảm giác được quả thực tồn tại rất nhiều điểm nghi vấn.

Dương Túc Phong chậm rãi trầm ngâm nói:"Có lẽ vậy, trong lòng Long Lân, còn có bí mật khác, có thể, Điệp Phong Vũ sẽ biết được một ít dấu vết của chuyện này. Tô Phỉ, đánh điện đến Ngân Xuyên đạo, điều Điệp Phong Vũ về đây, nói là ta có việc tìm nàng ta."

Vào tháng sáu, khí hậu ở Kim Xuyên đạo ngày càng nóng bức. số lần Ngả Toa Lệ Nặc thay khối băng càng ngày càng trở nên thường xuyên hơn, dường như mỗi ngày thay đổi phải sáu bảy lần, nếu không thư phòng sẽ không có cách nào giữ được nhiệt độ mát mẻ.Khu vực rộng lớn ở ven hồ Mạc Sầu cũng

không thấy một bóng người nào lai vãng, mà ngay cả những hàng liễu nơi đây cũng bị phơi nắng đến nỗi héo khô rũ rượi, mỗi một cành liễu đều rũ xuống như cúi đầu tránh né ánh mặt trời chiếu vào mình. Ngẫu nhiên đúng lúc này, một âm thanh chấn động từ bên ngoài vọng đến, đó là tiếng hoan hô của các nữ nhân như Y Địch Liễu Lâm Na.

Những nữ nhân này thấy nhàm chán quá, không muốn ngủ trưa, cứ đùa giỡn ở đây hết lần này tới lần khác, không cần suy nghĩ cũng biết chính là do Y Địch Liễu Lâm Na bày trò, trong số các nữ nhân bên cạnh Dương Túc Phong, nàng là người hoạt bát, hiếu động nhất. Bây giờ, nếu Dương Túc Phong nói với người nào đó rằng, cái người con gái đang giương nanh múa vuốt kia chính là nữ thần trong lòng hàng vạn hàng nghìn nam nhân, từng là mỹ nhân đứng đầu bảng vàng tuyệt sắc giai nhân, Tinh Tuyệt nữ vương, sợ rằng trong một vạn người ít nhất cũng có chín nghìn chín trăm chín mươi chín người sẽ không chịu tin, vì sự thật quá khác biệt với mộng tưởng êm đềm.

Vừa lúc đó Viên Ánh Lộ rẽ đám nữ nhân kia bước ra, sau đó đi vào thư phòng của Dương Túc Phong, nhìn thấy Dương Túc Phong ngồi đờ đẫn sau cái bàn như người mất hồn, nên nàng nhỏ nhẹ vừa cười vừa nói: "Nếu ngươi cảm thấy buồn bực, thì ngươi cũng nên ra ngoài chơi với mọi người cho vui, bên ngoài khá là náo nhiệt. Đây vốn dĩ chính là trò chơi của nam hài tử. Nhưng đáng tiếc tháng sau Tiểu Cường mới có thể đến, nếu không có thể càng vui vẻ náo nhiệt hơn."

Dương Túc Phong tức giận nói:"Nếu có vài người té từ trên cây xuống, như vậy mới thật sự náo nhiệt."

Viên Ánh Lộ cong môi hờn dỗi nói, miệng nàng nhỏ nhắn thật xinh: "Miệng ngươi thật xui xẻo…Ngươi yên tâm, Phất Lôi Đát nhiều lần té ở chỗ này cũng không có thương tích gì."

Vì vậy Dương Túc Phong không lên tiếng nữa.

Bởi vì ngày hai mươi tám tháng tám là lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của hoàng đế Đường Xuyên, cho nên Thập Tứ công chúa dẫn theo các nữ nhân trong cung Đan Phượng đi thuyền đến Kim Xuyên đạo. Ở trong số các nữ nhân còn có hai bà mẹ là Tô Lăng Tuyết và Phương Phỉ Thanh Sương, còn có con cái của các nàng. Cơ bản các nữ nhân đều thừa nhận thân phận của Thập Tứ công chúa là đại tỷ tỷ, mà Thập Tứ công chúa cũng rất khôn khéo lấy lòng được mọi người nên được các nàng vô cùng tôn trọng.

Phương Phỉ Thanh Sương vốn dĩ sống chết cũng không chịu đến Kim Xuyên đạo, bởi vì nàng không muốn gặp Dương Túc Phong. Nhưng không biết như thế nào, sau này thấy mọi người trong cung Đan Phượng đều đi hết, chỉ còn lại một mình, nàng vốn là người sợ cô đơn tĩnh mịch, sắc mặt cũng sợ đến trắng bệch. Hơn nữa lại có Thập Tứ công chúa hết lời khuyên nhủ nên mới miễn cưỡng ngồi thuyền đến Kim Xuyên đạo. Về phần con trai của nàng là Dương Cường, sớm đã được quan quân hầu hạ như thái tử, với sự nhiệt tình cũng như uy thế không thể kháng cự đó nên Phương Phỉ Thanh Sương không thể không thừa nhận trong tiềm thức, nàng hiểu được đứa bé này chính là thuộc về quân Lam Vũ, không phải thuộc về một mình nàng. Trước mặt cả một lực lượng lớn toàn là quân Lam Vũ, một mình nàng muốn giành lấy đứa bé độc quyền là không thể được.

Sau này đến khi Thập Tứ công chúa tới Kim Xuyên đạo rồi, rất có thể sẽ thay mặt Dương Túc Phong vào kinh. Bởi vì tất cả quan quân Lam Vũ đều kiên quyết phản đối Dương Túc Phong tự mình vào kinh, bởi vì mọi người cảm thấy bữa đại yến này có quá nhiều nguy hiểm. Nhưng bản thân Dương Túc Phong đã có ý muốn ngo ngoe hành động, Ni Lạc Thần Kinh cho khiến hắn chịu nhiều cực khổ từ rất sớm như vậy, trong thâm tâm hắn chỉ muốn dày vò phá hoại một phen, cho hả giận. Chỉ có điều ý nguyện này y chỉ giữ trong lòng, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là kìm nén trong trong lòng nên cảm thấy bực bội, khó chịu vô cùng.

Viên Ánh Lộ đột nhiên nhớ tới điều gì, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà ngươi cứ ngồi một cục trong phòng đọc sách này, xem ra là an toàn nhất, ta thấy hai ngày nay Cung Tử Yên cùng vị đại tỷ tỷ của ngươi đều rất bận rộn, chẳng những tăng cường tuần tra, mà lại còn cùng Đan Nhã Huyến tỷ tỷ bí mật bàn bạc, tăng cường phòng bị, dường như bên ngoài xảy ra chuyện gì, mà có lẽ cũng không biết là chuyện gì nữa…."

Dương Túc Phong tò mò hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Khu vực ven hồ Mạc Sầu rất đỗi yên tĩnh đến mức chỉ có một cái trứng chim rớt từ trên cây xuống cũng làm cho người ta phải cân nhắc hồi lâu xem có nguy hiểm không.

Bởi vậy, có thể tưởng tượng cuộc sống nơi này thật đơn điệu, nhàm chán đến cỡ nào. Dương Túc Phong thật sự hy vọng nơi này sẽ xảy ra chuyện gì đó cho đỡ chán, nếu không chính mình cũng muốn ngã bệnh. Chiến sự Bắc Hải cơ bản đã chấm dứt, hải quân Lam Vũ đang thừa thắng mở rộng chiến quả, mà ở hướng Ngân Xuyên đạo hải quân lục chiến Lam Vũ cũng đang ở thế thừa thắng truy kích, rất nhiều con tàu đã sửa chữa khôi phục lại nguyên trạng đang tiến tới Kim Xuyên đạo, nhưng hết thảy những hành động cũng không có quan hệ trực tiếp với hắn,cơ hội để hắn một lần nữa xuất hiện trên chiến trường, xem ra quá mong manh.

Viên Ánh Lộ thuận miệng nói: "Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì…..Nhắc tào tháo, tào tháo đến rồi kìa. Cung Tử Yên đến."

Dương Túc Phong vừa quay đầu nhìn, quả nhiên bên cạnh cửa sổ, thấy Cung Tử Yên có vẻ đang chất chứa tâm sự nên Dương Túc Phong gọi nàng lại hỏi rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, thuận miệng hỏi: "Có thích khách nước Mã Toa sao? hay là Vũ Văn Thành Đô tới?"

Thần sắc Cung Tử Yên có vẻ là lạ, dường như không có phản ứng gì với câu hỏi của Dương Túc Phong, chỉ hạ giọng đáp lại: "Các người cũng cảm giác được sao? ta cứ có cảm giác có người bên cạnh theo dõi chúng ta, nhưng không có cách nào điều tra ra người này là ai, thậm chí cũng không xác định được ngay cả phương hướng vị trí của hắn ta …."

Dương Túc Phong có chút giật mình nói: "Có chuyện như vậy sao?"

Phải biết rằng võ công Cung Tử Yên không kém, dù sao nàng cũng là một trong những đệ tử xuất sắc nhất cung Nghi Hoa, tại mấy năm nay đi theo hắn, an tâm mà tu tâm dưỡng tính, võ công cũng có chút tiến bộ, nhưng thật sự nàng không có cách nào xác định phương vị đối phương, không khỏi khiến người ta giật mình như sấm đánh bên tai. Nghe nói lúc nghe Tiêu Tử Phong đánh đàn, Cung Tử Yên cũng có đủ minh mẫn phán đoán vị trí của nàng, bởi vì có quan hệ là đồng môn, nên nàng không muốn nói ra mà thôi, hiện tại nhân vật này có võ công thần bí, hiển nhiên nếu so với Tiêu Tử Phong còn lợi hại hơn nhiều.

Dương Túc Phong không tự chủ được, nghĩ ngay tới kẻ mà chỉ mới nhắc đến tên đã làm người ta phải run sợ, đó là Bắc Mục Thiên Tôn, nghĩ tới cái kẻ mà chỉ một chưởng đã đánh U Nhược Tử La tới bây giờ còn chưa hồi phục, sắc mặt không khỏi tái nhợt đi vài phần. Song, căn cứ vào sự miêu tả của Cung Tử Yên, nhân vật thần bí này không phải là Bắc Mục Thiên Tôn.

Bởi vì Bắc Mục Thiên Tôn toát ra sát khí hắc ám nồng nặc, dù ở cách vài km bọn ta cũng có thể cảm giác nhận ra hắn. Nhưng nhân vật thần bí đó thì không thấy, ngược lại vẫn còn lưu lại một mùi thơm nhè nhẹ, theo phán đoán rất có thể là một phụ nữ.

"Phụ nữ?" Dương Túc Phong lầm bầm lầu bầu nói. Nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra mình đã kết oán với người nào. Trước đây hắn luôn luôn có cảm giác bị người khác theo dõi đó chính là Phương Phỉ Thanh Sương. Nhưng bây giờ Phương Phỉ Thanh Sương đã trở thành người của hắn, hơn nữa đã có con với hắn, theo lý là khó có khả năng. Những năm gần đây hắn vẫn tu tâm dưỡng tính, làm suy yếu khả năng ảnh hưởng của thánh linh đan đối với mình. Hơn nữa, có các thê thiếp bên cạnh kiểm soát nên cũng tuyệt đối không dám chủ động trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đột nhiên xuất hiện người phụ nữ này, rốt cuộc nàng là ai chứ?

Đang còn hồ nghi, tức thì U Nhược Tử La tới, miêu tả giống như cảm giác của mình: "Khẳng định người này chính là một phụ nữ, khinh công rất cao, nhưng đối với chúng ta cũng không có ác ý gì quá lớn. Với võ công cao cường của hắn, lúc đó muốn xông tới cũng dễ dàng. Nhưng nàng ta quanh quẩn vài ngày nay rồi vẫn chưa có động tĩnh, ta cảm thấy trong lòng nàng vẫn còn do dự, dường như có một số việc quyết định chưa xong….

Dương Túc Phong tò mò nói: "Ngươi cũng có cảm giác như vậy sao?"

U Nhược Tử La lơ đãng nói: "Đơn thuần đây chỉ là trực giác, ta cũng không thể nói lý do cụ thể."

Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là mỉm cười một cách khổ sở rồi thản nhiên nói: "Xem ra, hình như ta đã đắc tội với thần thánh phương nào rồi."

U Nhược Tử La dường như nghĩ tới điều gì đó, muốn nói nhưng lại thôi, nhưng cuối cùng lại quyết định nói: "Theo ta đoán, có khả năng là người của Hải Thiên Phật Quốc, vì chuyện của Sương Tuyết Nhận mà đến……

Cái tên Hải Thiên Phật Quốc làm cho trong lòng mỗi người đều nhẹ nhàng chấn động.

Dương Túc Phong lẩm bẩm nói: "Không thể nào? Hải Thiên Phật Quốc sao có thể để mắt đến nhân vật vô danh tiểu tốt như chúng ta vậy chứ?"

Cung Tử Yên lén lút cúi đầu.

U Nhược Tử La muốn nói nhưng lại thôi.

Lông mày Dương Túc Phong từ từ nhíu lại.

Nếu như kẻ đang rình mò mình bên ngoài hồ Mạc Sầu kia thật sự là người của Hải Thiên Phật Quốc, thì mọi việc đều có thể sáng tỏ. Chỉ có người của Hải Thiên Phật Quốc mới có võ công xuất quỷ nhập thần như vậy, mà các nàng đến đây đương nhiên là vì chuyện của Sương Tuyết Nhận. Trong ý thức Dương Túc Phong, Hải Thiên Phật Quốc vẫn là một cái gì đó chưa rõ ràng, vẫn còn mơ hồ như không tồn tại. Nhưng bây giờ thật sự nàng đã xuất hiện thật rồi.

U Nhược Tử La thâm trầm nói: "Cũng không biết có phải là Hải Thiên Phật Quốc hay không, chúng ta không nên lo lắng vô ích…."

Nàng vẫn chưa nói dứt câu thì Đan Nhã Huyến đã lén lút từ ven hồ Mạc Sầu đi tới, nói thì thầm nho nhỏ bên tai Dương Túc Phong, lập tức sắc mặt của Dương Túc Phong trở nên khó coi, mọi người ở đây đều có căn cơ võ công, tự nhiên có thể nghe được những lời mà Đan Nhã Huyến đã thấp giọng nói: "Bên ngoài có một nữ nhi tự xưng là Úc Thủy Lam Nhược được Hải Thiên Phật Quốc phái tới nói có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng."

Nhất thời sắc mặt Cung Tử Yên trở nên khó coi, theo tiềm thức nắm lấy thanh Sương Tuyết Nhận đang đeo bên hông…..

Từ sau khi chiếm được Sương Tuyết Nhận, nàng chuyên tâm đóng cửa khổ luyện, lĩnh ngộ không ít một số công phu từ Sương Tuyết Nhận, nên võ công tiến thêm một bậc. Hiện tại, có thần binh lợi khí trong tay, có thể nói thích thú không thể buông tay, chỉ hy vọng bí mật này có thể giữ kín, nhưng thật không ngờ tai mắt của Hải Thiên Phật Quốc thần thông quảng đại ở khắp nơi, nhanh như thế đã tìm tới cửa rồi.

Dương Túc Phong liếc mắt nhìn sắc mặt Cung Tử Yên, lại có vẻ đăm chiêu gật đầu.

Thoạt nhìn, bất luận như thế nào thanh Sương Tuyết Nhận không thể dễ dàng giao cho Hải Thiên Phật Quốc được.

Song, đối với cái tên Hải Thiên Phật Quốc thì Dương Túc Phong cũng đã nghe được nhiều lắm, cũng biết rất rõ thế lực sau lưng Hải Thiên Phật Quốc rất lớn mạnh, nếu mình từ chối trả lại Sương Tuyết Nhận rốt cuộc là phúc hay là họa tạm thời vẫn không thể đoán trước. Nhưng khẳng định là gặp không ít phiền toái, thậm chí có khả năng ảnh hưởng tới việc triển khai chiến lược của quân Lam Vũ sau này.

Nói cho chính xác, thì Hải Thiên Phật Quốc không phải là một môn phái võ lâm mà là chư hầu một phương. Mặc dù nó không có quân đội võ trang cho riêng mình, nhưng sự hùng mạnh của nó ở đại lục Y Lan là khá rõ ràng, dường như nó đều có liên lạc với các thế lực lớn mạnh ở mỗi một quốc gia trên đại lục Y Lan, cơ hồ mỗi một người thống trị đều hy vọng có được sự ủng hộ từ Hải Thiên Phật Quốc. Bởi vậy mà tạo nên địa vị siêu nhiên của nó, bởi vì mối quan hệ dây mơ rễ má này, mà thậm chí Hải Thiên Phật Quốc còn có sức mạnh nhất định có thể can thiệp vào vận mệnh của đại lục Y Lan.

Lúc đầu đế quốc Đường Xuyên cao hứng nên công kích đế quốc Minh Hà tan vỡ. Hải Thiên Phật Quốc ở sau lưng xuất ra khí lực cực đại, những vị đại tướng quân của đế quốc Minh Hà nhận được trợ giúp, đều nhờ vào quan hệ với Hải Thiên Phật Quốc

Lén lút ẩn cư nơi núi rừng hoặc dứt khoát đầu quân gia nhập dưới trướng đế quốc Đường Xuyên, khiến cho Đường Xuyên có thể một phát nghiền nát quét sạch đế quốc Minh Hà,xác lập nên địa vị vững chắc của đế quốc Đường Xuyên.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status