Đối với chuyện về mặt kinh tế, Dương Túc Phong cũng quan tâm đầu tư nhiều cho sản xuất, có lẽ cảm thấy cách dùng từ ngữ của Tiêu Phương Tạ có chút kích động, nên Dương Túc Phong hơi nghi hoặc nói:
- Dù thế nào đi chẳng nữa, thị trường hàng hóa của chúng ta cũng chưa tới mức bão hòa chứ?
Nếu như địa khu Mỹ Ni Tư phát triển kinh tế đúng là nhanh được như vậy, thì y còn phải tạ ơn trời đất, đáng tiếc đây là điều không thể.
Cơ sở kinh tế của địa khu Mỹ Ni Tư quá mỏng, địa khu La Ni Tây Á cũng chỉ có Cách Lai Mỹ là tương đối ổn, còn về Lỗ Ni Lợi Á và những địa phương xa xôi chiếm cứ sau đó, thì càng chẳng cần phải nói nữa.
Hiện giờ quân Lam Vũ còn đang ra sức ném tiền ra bên ngoài, như mấy địa khu vương quốc Ương Già và vương quốc Lâu Lan, chỉ có nhập vào mà không có xuất ra, cho dù có xuất ra, cũng chỉ là khoáng thạch nguyên thủy nhất.
Mặc dù con số thống kê mỗi một quý đều cho thấy, kinh tế của những vùng đất dưới sự khống chế của quân Lam Vũ có tỉ lệ tăng trưởng vô cùng kinh người, thậm chí tới cảnh giới hàng nghìn phần trăm, nhưng nguyên nhân chỉ là bởi vì cơ số quá nhỏ.
Trước khi Dương Túc Phong tới địa khu Mỹ Ni Tư, thì kinh tế của địa khu Mỹ Ni Tư quả thực có thể nói là hoàn toàn trống không, cho dù là tăng trưởng có nhanh hơn nữa, cũng còn cách đại lục Y Lan một khoảng tương đối xa.
Tiêu Phương Tạ cẩn thận nói:
- Hiện giờ còn chưa, nhưng có lẽ hai năm hoặc là ba năm nữa thôi, là sẽ bão hòa. Bời vì hiệu suất sản xuất của chúng ta quá cao, sức sản xuất quá lớn, mà thị trường của chúng ta lại quá nhỏ, cho nên không thể tiêu hỏa nổi. Đây là do chúng tôi từ tốc độ phát triển kinh tế hiện nay dự đoán ra, năm 1733 số lượng thương phẩm sản xuất được và số lượng tiêu thụ của thị trường, một số thương phẩm sẽ xuất hiện tình huống cung vượt quá cầu một cách nghiêm trọng.
Dương Túc Phong nhận lấy xem qua một lượt, mày tuy không cau lại, bất quá con số ở bên trên đã làm cho y chú ý.
Tiêu Phương Tạ còn có một câu nói chích sâu vào trong tim y, đó là nguyên nhân thị trường bão hòa không phải là bời vì sức sản xuất quả mạnh, mà là bởi vì sức tiêu thụ của thị trường quá nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dương Túc Phong đương nhiên hiểu ý tứ đằng sau câu nói đó của Tiêu Phương Tạ, chỉ có nhân khẩu mới có thị trường, nhưng toàn bộ nhân khẩu của đại lục Y Vân công lại, có lẽ còn chưa bằng một phần mười của đại lục Y Lan, nhân số ít như thế thì làm sao có thể tiêu thụ được nhiều sản phẩm như thế được?
Huống chi, đại lục Y Vân vốn nghèo rớt mùng tơi, cư dân ở nơi này cũng chẳng có khả năng chi tiêu.
Cho nên quân Lam Vũ chỉ có chiếm giữ nhiều địa bàn hơn nữa, nhiều nhân khẩu hơn nữa, mới có thể mở rộng được dung lượng của thị trường, mới có thể thỏa mãn được nhu cầu phát triển kính tế.
Nói trắng ra là quân Lam Vũ cần phải tiến công, tiếp tục tiến công, không ngừng tiến công, không thể dừng lại, nếu không sẽ mang tới ảnh hưởng xấu cho kinh tế.
Cổ Địch Sâm cân nhắc nói:
- Sản xuất hàng hóa tự có quy luật phát triển của mình, khi số lượng sản phẩm trên thị trường tăng lên, giá cả tự nhiên sẽ phải hạ xuống. Giá cả hạ tất nhiên sẽ có một số công xưởng chuyển ngành sản xuất, tới khi đó xưởng sản xuất khả năng sẽ tự điều chỉnh, chúng ta cũng không cần phải quá quan tâm …
Dương Túc Phong khẽ cười khổ, lẩm nhẩm nói:
- Vấn đề là không phải tất cả sản phầm của chúng ta đều quá thặng dư, chúng ta không thể gánh chịu được nguy cơ kinh tế này. Xem ra phát triển kinh tế của chúng ta, vẫn phải tăng cường điều hành vĩ mô, tăng cường chỉ đạo phương hướng. Đương nhiên, Lão Tiêu, ta biết ý kiến của ông, biện pháp giải quyết vấn đề từ căn bản vẫn là mở rộng t hị trường, tốt nhất là chiếm lấy cả đế quốc Đường Xuyên có phải hay không?
Tiêu Phương Tạ nghiêm túc nói:
- Cho dù chỉ có mấy tỉnh ở miền duyên hải, thì cũng được.
Dương Túc Phong đột nhiên cười với chút thích thú, nói với vẻ rất hài lòng:
- Ta vẫn luôn lo lắng thực lực kinh tế níu kéo hành động quân sự, không ngờ rằng hiện giờ thực lực kinh tế còn thúc quân sự phải tiến hành hành động. Ừm, đây là chuyện tốt, may mắn là chúng ta còn có t hời gian một năm, chúng ta có thể cướp lấy một số thị trường có khả năng dung nạp khá một chút. Mẹ nó chứ, lão Cổ, lần này ngươi không phản đối ta đi tới kinh đô Ni Lạc Thần nữa chứ.
Cổ Địch Sâm lạnh lùng nói:
- Nếu ngài mang theo năm vạn người đi thì tôi không phản đối.
Dương Túc Phong cười thoải mái, nhìn lên bầu trời rực rỡ, vặn mạnh hông, như trút bỏ được gánh nặng nói:
- Xem ra phương pháp trồng cấy của chúng ta trước kia thu được hiệu quả rồi, ha ha ha ha, ta thực sự muốn cười to một trận, một địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi như vậy, không ngờ bị ta làm ra nhiều sản phẩm tới mức sắp không có chỗ mà bán, ta hẳn là đáng được kiêu ngạo một chút chứ?
Cổ Địch Sâm cười nói:
- Đương nhiên, tối nay ngài mời chúng tôi ăn cơm chúc mừng cũng được luôn. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, tài chính chúng tôi đầu tư cũng không ít đâu nhé, nếu chẳng làm ra chút thành tích, sợ rằng mấy vị lão đại của quân đội sớm đã bóp cổ chết chúng tôi rồi. Ngài không phải là không biết Vũ Phi Phàm và ba bà vợ của ngài, mỗi một lần tài chính dự toán đưa ra, chừng như dùng ánh mắt cũng có thể giết chết chúng tôi rồi, chúng tôi đúng là sợ chết khiếp.
Dương Túc Phong gật đầu hết sức thông cảm, sau đó lại cường ha hả vô cùng thoải mái.
Mấy năm nay, khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ kinh tế phát triển rất nhanh, mỗi một quý đều có khá nhiều cơ sở thiết bị được hoàn thành, cũng có rất nhiều công xưởng và công ti khải trương, tuyến đường sắt ban đầu càng ngày càng được kéo dài, thương thuyền hoạt động ở trên biển cũng càng ngày càng nhiều.
Địa khu Mỹ Ni Tư vốn là một vùng hoang lương, hiện giờ công xưởng đã mọc lên như nấm, ống khỏi như rừng rồi.
Vô số khói đen khói trăng phun ra mặc dù làm cho môi trưởng ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng cũng tăng cường thực lực của bản thân, Dương Túc Phong cũng chẳng để ý nhiều.
Tất cả những điều này, đều tuyệt đối không thể tách rời việc Dương Túc Phong đầu tư vô số tài chính xây dựng cơ sở, đừng nói đại lục Y Vân, cho dù là cả đại lục Y Lan, cũng chẳng có một ai điên cuồng xay dừng trang thiết bị cơ sở như y.
Ở kiếp trước khi chơi game trên máy tính, Dương Túc Phong thuộc trường phái cày cấy điển hình, bị động phản kích, thích chuyên tâm xây dựng cày bừa, chỉ khi đã xây dựng được tương đối rồi mới phát động tiến công quy mô lớn.
Khi Dương túc Phong tới thế giới này, loại tính cách đó không tránh khỏi ảnh hưởng tới quyết sách của y.
Trong con mắt của rất nhiều người, quân Lam Vũ có thể mở rộng quân đội nhanh chóng ở trong thời gian ngắnn, là do thực hành phương châm quân sự độc tài. Trong thời gian ngắn chiếm lấy toàn bộ đại lục Y Vân cũng là khả năng rất cao.
Trên thực tế, Dương Túc Phong cũng đã từng suy tính như thế, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, bời vì nếu như làm vậy, sự thống trị của quân Lam Vũ sẽ khó mà lâu dài được, thậm chí khó mà duy trì được cho tới khi bước lên đại lục Y Lan.
Không có sự hậu thuẫn chắc chắn, lưỡi có sắc cũng chỉ là lời khoác lác, bời vì lưỡi lê rồi cũng có lúc bị uốn cong, huống chi y xuất thân nghèo khó, cũng không muốn nhìn nhân dân dưới sự thống trị của mình đều nghèo xơ ngèo xác được.
Khi Dương Túc Phong còn nhỏ từng ném trải cảnh khốn cùng một nhà chỉ có hai cái quần để mặc, dù thế nào cũng không thể để cho bi kịch như thế lặp lại.
Quân Lam Vũ từ nhiều con đường có được tài chính cực lớn, và cơ bản đều bị Dương Túc Phong đưa vào xây dựng cơ sở hạ tầng.
Vào lúc đỉnh thịnh, phủ đại đô đốc Y Vân đồng thời khởi công xây dừng hơn mười một tuyến đường sắt, những tuyến đường sắt này, toàn bộ đều là những cái động hút tiền không đáy, cơ bản đã nuốt mất toàn bộ tài phú mà A Phương Tác phải hết sức vất vả mới vơ vét được của hải tặc Solomon.
Số tài chính đầu tư này, đúng là đã mang tới ảnh hưởng không thể tính toán được cho sự phát triển kinh tế của quân Lam Vũ, tăng cường tốc độ phát triển kinh tế của địa khu Mỹ Ni Tư, toàn bộ địa khu Mỹ Ni Tư đúng là đã được thay da đổi thịt.
Đương nhiên, đem tài chính nghiêng về phía kiết thiết hậu phương chẳng phải là một chuyện dễ dàng, Dương Túc Phong phải chịu áp lực rất lớn.
Mỗi năm khi kiểm kê tài chính, đều là lúc quan hệ giữa lực lượng quân đội và phi quân đội của quân Lam Vũ căng thẳng nhất, nếu chẳng phải là có mặt Dương Túc Phong ở đó, hai bên lao vào đánh nhau cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Sách lược nhất quán của Dương Túc Phong, đó là cơ bản chia tài chính theo tỷ lệ 3-7, quân phí chiếm ba mươi phần trăm, còn những lĩnh vực khác chiếm bảy mươi phần trăm.
Nếu như ở thời đại hòa bình, thì quân phí như vậy cũng đủ dùng rồi, thậm chí còn là lãng phí. Nhưng hiện giờ là lúc chiến tranh căng thẳng nhất, cho nên các tướng lĩnh quân đội luôn cho rằng quân phí không đủ.
Vũ Phi Phàm bề ngoài thì có vẻ nho nhã, nhưng khi tranh đoàn quân phí, thì so với Đường Lang ở trong truyền thuyết chỉ có hơn chứ không kém, thêm vào tên Phất Lai Triệt ngoan cố bướng bỉnh ở bên cạnh uy hiếp dụ dõ, đám người Cổ Địch Sâm đúng là có chút kiêng kỵ.
Những quan viên cao cấp của quân đội này bọn họ không chọc nồi, chỉ có Dương Túc Phong đích thân ra mặt, mới có thể khống chế được bọn họ.
Hiện giờ, khi kinh tế phát triển có thể thúc đẩy hành động quân sự tiến tới, Dương Túc Phong đúng là rất an ủi.
Trải qua thời gian ba bốn năm gian khổ kiến thiết, cơ sở hạ tầng ở khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ đã tương đối hoàn thiện, bất kể lúc nào cũng phải cần đầu tư tài chính lẽ tất nhiên là dần dần giảm bớt.
Bất quá, kinh tế phát triển còn chưa kịp làm cho cuộc sống của Dương Túc Phong được dễ chịu an nhàn, thì lúc này vấn đề thị trường lại nảy sinh.
Cổ Địch Sâm nói:
- Lão Tiêu, ông trước tiên báo cáo qua tình hình cụ thể với Phong lĩnh đi.
Tiêu Phương Tạ gật đầu, theo trình tự bào cáo đơn giản với Dương Túc Phong tình hình kính tế trước mắt của quân Lam Vũ.
Nhìn chung mà nói, trong mấy năm trước đó, quân Lam Vũ trọng điểm xây dựng trang bị cơ sở hạ tầng, tận lực mở đường cho kinh tế phát triển, cho tới tận bây giờ, đường sắt, nguồn năng lượng, động lực và thông tấn đều là nội dung quân Lam Vũ kiến thiết trọng điểm.
Quân Lam Vũ cũng đầu tử vô số tài chính vào các hạng mục nói trên, trong đó có những con số tài chính làm cho người ta phải tặc lưỡi, nhưng đúng là đã thu được thành tích rất tốt.
Quân Lam Vũ kiết thiết cơ sở trọng điểm chính là đường sắt, mỗi một quý đều có tuyến đường sắt mới được khởi công, cũng có tuyến đường săt mới được hoàn thành.
Quân Lam Vũ kiến thiết đường sắt chủ yếu dùng phương thức chính phủ bỏ vốn bảy mươi phần trăm, tư nhân bỏ vốn ba mươi phần trăm để tăng cường tốc độ kiến thiết.
Dưới sự kích thích của các loại chính sách ưu đãi, phong trào xây dựng đầu tư vào đường sắt dâng lên rất cao, thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường và thương doàn mậu dịch Cách Lai Mỹ, đèu đầu tư xây dựng vô số tuyến đường sắt, đương nhiên, bọn họ cũng thu hoạch được rất nhiều lợi ích.
Hiện giờ, mấy tuyến đường sắt ở địa khu La Ni Tây Á trên cơ bản đã làm xong toàn bộ, tạo thành một mạng lưới đường sắt tương đối hoàn chỉnh, tây tới cảng Mễ Luân, đông tới thủ đô Mông Địa Tạp La của Lỗ Ni Lợi Á, đều có mạng lưới đường sắt rất tốt kết nối với nhau.
Rất nhiều sản phẩm có thể trực tiếp thông qua vận chuyển đường sắt, phân tán tới các thị trường, hoặc là vận chuyển tới các cửa cảng.
Đồng thời tài nguyên vật liệu tới từ các phương, cũng có thể tự do thông qua vận chuyển đường sắt, mau chóng tới được vị trí của các công sưởng, hết sức thuận tiện cho công nghiệp phát triển.
Căn cứ vào cách nói của bộ trưởng Y Lợi Á Đặc, trong thời gian hai ba năm sau này, quan Lam Vũ sẽ xây dựng càng nhiều tuyến đường sắt hơn, đem các thành thị chủ yếu, các khu công nghiệp và các khu mỏ toàn bộ kết nối với nhau.
Hiện giờ chính đang trọng điểm xây dựng tuyến đường sắt từ Lỗ Ni Lợi Á tới thành Tinh Tuyệt trung tâm của địa khu Lâu Lan.
Tuyến đường sắt này sau khi được hoàn thành, sẽ tăng cường sự khống chế của quân Lam Vũ đối với trung bộ đại lục Y Vân, thậm chí có thể gián tiếp ảnh hưởng tới kết cấu. chính trị của liên minh Nhã Ca và Âm Nguyệt hoàng triều.
Tuyến đường sắt này sau khi được hoàn thành, bội đội dã chiến của quân Lam Vũ có thể trực tiếp ngồi xe lửa tới thành Tinh Tuyệt, sau đó tiến vào địa khu Âm Nguyệt hoàng triều, khống chế cục diện ở nơi đó.
Trong đại bộ phận thời gian trước kia, than đá đều là nguồn năng lượng chủ yếu, bất kể là máy phát tiện hay là máy hơi nước, đều cân phải sử dụng than đá.
Do nhu cầu phát triển kinh tế và quân sự, Dương Túc Phong bắt đầu đưa con mắt nhắm vào dàu mỏ, ở trong đống đổ nát của vương quốc Cơ Nỗ Địch Á, chuyên gia thăm dò của quân Lam Vũ đã dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại cùa dầu mỏ, mặc dù chưa thế thăm dò được trữ lượng, nhưng dự đoán có thể đủ cho quân Lam Vũ dùng từ tám tới mười năm.
Dầu mỏ chính thức trở t hành hạng mục nghiên cứu của các chuyên gia kỹ thuật quân Lam Vũ, đáng tiếc đối với việc chế luyện dầu mỏ Dương Túc Phong có hiểu biết rất ít, chẳng giúp đỡ gì được, chỉ có thể miêu tả đơn giản tiền cảnh vận dụng dầu mỏ cho bọn họ.
/769
|