Trừ Đường Hộc ra, ba người con trai khác của Đường Minh cũng công khai xuất hiện ở kinh đô Ni Lạc Thần, xuất hiện ở trong đội ngũ tuần sát dân chúng của Đường Minh.
Căn cứ vào phỏng doán của báo chí, Nhị hoàng tử Đường Thước có cơ hội nhiều nhất, bởi vì mỗi một lần xuất hành, hắn đều được đứng ở cách Đường Minh gần nhất, Tam hoàng tử Đường Hạc thì trầm lặng nhất, tựa hồ cũng ít hi vọng nhất, bời vì vị trí của hắn thậm chí còn xếp ở phía sau đại thần bộ nội vụ là Đường Cảnh.
Ngày 17 tháng 7, hoàng đế Đường Minh không ngừng phái sứ giả đi mời các lộ chư hầu, mỗi một lộ chư hầu đều là các đại thần rất có phân lượng, rất có khí thế cho dù ngươi không tới cũng phải kéo ngươi tới.
Tới mời Dương Túc Phong chính là Minh Sơn Quế, tới mời gia tộc Tư Mã là Thượng Quan Lâm thị lang bộ quân vụ; tới mời gia tộc Độc Cô là Phúc Lâu Bái tham mưu trưởng quân trung ương trước kia, hiện giờ hắn ta cũng đã được phục nguyên quan chức rồi; tới mời Long gia là Lạc Hoa thượng thư bộ thường vụ …
Còn có những quan viên khác chia ra tới các gia tộc còn lại của Phong Hỏa Vân Long và địa khu bát đạo liên minh, mời các nhân vật của yếu của các thế lực hội tụ ở kinh thành, cùng nhau thương lượng đại kế.
Dương Túc Phong thiết yến ở hồ Mạc Sầu hoan nghênh Minh Sơn Quế và tùy tùng của ông ta.
Hoàn toàn khác với lần trước một thân một mình tới hồ Mạc Sầu, lần này Minh Sơn Quế hoàn toàn có thể nói là tiền hô hậu ủng, quan viên trên lục phục mà ông ta mang theo có hơn hai mươi người, tùy tùng và thị vệ cộng lại hơn năm trăm người, là một đội đông đảo rầm rộ.
Hoàn toàn khác với lần trước âm thầm lặng lẽ tới hồ Mạc Sầu, lần này triều đình tựa hồ được nở mày nở mặt rồi, tỏ ra vô cùng phách lỗi, đi đâu cũng chú ý phô trương.
Đương nhiên, cũng có khả năng là bọn họ bị kìm nén quá lâu, cho nên không nhịn được muốn biểu hiện ra trước mặt quân Lam Vũ, làm cho rất nhiều nhân viên của quân Lam Vũ thầm lắc đầu, càng thêm kiên định quyết tâm phải lật đổ triều đình.
Bởi vì Thập Tứ công chúa còn chưa tới được hồ Mạc Sầu, mà bên cạnh Dương Túc Phong cũng không có một nữ nhân nào có thể đại biểu cho y tham gia bữa tiệc, cho nên quân Lam Vũ không an bài nữ quyến tham gia.
Do Vũ Phi Phàm đang ở Bà Châu cảng chuẩn bị tiếp thụ khu trục hạm bằng thép, Khắc Lệ Tô Na cũng ở Nguyên xuyên đạo tiến hành một số hành động quân sự bí mật, cho nên bênh cạnh Dương Túc Phong cũng không có nhân vật quan trọng nào tháp tùng, chỉ có đám người Cổ Tư Đinh, Tri Thu, Hà Vị Thần tham gia buổi tiệc, về mặt nhân số rõ ràng rơi vào thế hạ phong.
May mà đám người Tri Thu đều phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, cũng không cho quan viên triều đình chiếm được ưu thế gì về mặt ngôn ngữ.
Minh Sơn Quế quả nhiên là đại biểu cho Đường Minh tới mời Dương Túc Phong nhập kinh tham gia Hồng Môn yến.
Đương nhiên Minh Sơn Quế có thể nói những lời này một cách nghiêm trong trịnh trọng, không có khe hở, để người ta không có lý do gì cự tuyệt.
Trên thiếp mời cũng viết chữ vô cùng nho nhã, chỉ đang tiếc Dương Túc Phong không am hiểu mấy loại nghệ thuật này, chỉ loáng thoáng nhận ra được tên của bản thân và Thập Tứ công chúa, chẳng những y và Thập Tứ công chúa ở bên trong danh sách mời, mà tất cả quan quân cáo cấp cùng gia quyến của Dương Túc Phong đều được mời tham dự.
Sau buổi tiệc mừng, Dương Túc Phong đơn độc hội kiến Minh Sơn Quế ở trong thư phòng của mình.
Dương Túc Phong nâng chén trà lên, đi thẳng vào vấn đề:
- Minh đại nhân, người ngày không nói lời mờ ám, ta cũng chẳng vòng vo lắt léo với ông làm gì, bữa Hồng Môn yến này, sợ là ta không đi được. Không phải là ta không muốn đi, chỉ sợ là ta đi rồi không trở về được mà thôi.
Minh Sơn Quế mặt thản nhiên như không đáp:
- Ta chỉ phụ trách truyền thánh chỉ của bệ hạ, còn những điều khác không nằm trong phạm vi trả lời của ta, đi hay không đi, Dương đô đốc tự minh cân nhắc. Nhưng Thập Tứ công chúa là người của hoàng thất, từ tình từ lý đều tất nhiên phải đi, nếu không sợ rằng người khác sẽ hiểu lầm Dương đô đốc bắt giữ Thập Tứ công chúa …
Dương Túc Phong cười lạnh lùng:
- Minh đại nhân, ông lại tới dọa dẫm ta rồi. Nói thật nhé, ta thực sự không muốn để Thập Tứ công chúa quay trở lại cái ổ chó kia của các ông, cô ấy đại khái đi rồi cùng chẳng về được nữa, tới khi đó làm cho ta phải đánh tới kinh đô Ni Lạc Thần cướp người, tổn thương hòa khí của mọi người, thì không hay chút nào.
Minh Sơn Quế lạnh nhạt nói:
- Chuyện này chẳng lẽ Dương đô độc không cho rằng để Thập Tứ công chúa tự quyết định không phải là tốt hơn sao?
Dương Túc Phong không tán đồng:
- Các ông muốn bắt nạt một cô gái không chỗ cậy nhờ, còn ta chính là người bảo hộ của cô ấy, ta không suy nghĩ ngây thơ như vậy đâu, cho dù đi, thì cũng phải là ta và Thập Tứ công chúa đi cùng nhau.
Minh Sơn Quế vẫn lãnh đạm nói:
- Như vậy là tốt nhất, nếu như hoàng đế bệ hạ tứ hôn, vậy thì vui càng thêm vui rồi.
Dương Túc Phong cười hì hì nói:
- Minh đại nhân, kỳ thực ta cũng rất muốn đi, nhưng ông biết đấy, cái mạng nhỏ của ta yếu ớt lắm, vạn nhất sau khi đi vào kinh đô Ni Lạc Thần, đằng sau sầm một tiếng, cửa thành đóng lại, sau đó xông ra ba mươi vạn quan cấm vệ, đem ta và hai nghìn nhân mã đáng thương của ta chém bừa một trận, như băm rau thái thịt, làm máu chảy thành sông, thì ta ngay cả thời gian hô cứu mạng cũng chẳng có.
Minh Sơn Quế bình thản nói:
- Dương đô đốc cả nghĩ rồi.
Dương Túc Phong nhoài người tới, cười tủm tỉm nói:
- Đương nhiên, nếu như ông có thể cấp cho ta một chút cảm giác an toàn, thì ta cũng có thể tiến kinh.
Minh Sơn Quế lạnh lùng nói:
- Không biết Dương đô đốc muốn cảm giác an toàn như thế nào? Muốn đem toàn bộ quân Lam Vũ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần?
Dương Túc Phong chỉ mìm cười, không đáp lại.
Minh Sơn Quế mặt lạnh tanh nói:
- Dương đô đốc, ngài hoàn toàn cả nghĩ rồi. Sức chiến đấu của quân Lam Vũ, thì ai ai cũng biết, hoàng đế bệ hạ cũng vô cùng để ý. Không sai, giữa ngài và hoàng đế bệ hạ đúng là có chút hiểu lầm, nhưng nếu như người đã để cho Thập Tứ công chúa tới bên cạnh đô đốc, thì ngài đáng lẽ phải tin bệ hạ không có ác ý gì với ngài…
Dương Túc Phong xua tay nói:
- Đừng nói thừa nữa, cho dù ông ta có đưa mười Thập Tứ công chúa tới bên cạnh ta, nếu ông ta muốn giết chết ta vẫn cứ giết như ngóe vậy thôi. Ta nói rõ với ông nhé, các ông muốn ta tới kinh đô Ni Lạc Thần, thì đem quan cấm vệ ở Phương Xuyên đạo rút đi. Mười vạn quân cấm vệ chặn ở đằng sau lưng ta, có có thể an tâm được không?
Minh Sơn Quế lạnh nhạt đáp:
- Đối với điều Dương đô đốc lo lắng, ta tất nhiên sẽ báo lại với hoàng đế bệ hạ.
Dương Túc Phong thở dài:
- Minh đại nhân, kỳ thực ta cũng muốn tốt cho ông thôi. Ta nghĩ khi đó, nhiều chư hầu tụ tập ở kinh đô Ni Lạc Thần như vậy, lỡ chẳng may có vị anh hùng hảo hán nào đó gây ra chuyện cười trên yến hội, sợ rằng quân cấm vệ đàn áp không nổi, cho nên ta cho rằng tốt nhất là rút quân cấm vệ ở Phương Xuyên đạo về thì tốt hơn, như thế các ông cũng có một số lượng lượng cơ động. Kỳ thực ông cũng không cần lo ta có hành động gì, hiện giờ toàn quốc tình thế hết sức tốt đẹp, ta dám có hành động gì chứ.
Minh Sơn Quế tới mày cũng chẳng thèm nhướng lên một cái, chỉ lạnh nhạt đáp:
- Dương đô đốc đương nhiên không có hành động gì, ngài chỉ cướp mất Nguyên Xuyên đạo thôi.
Dương Túc Phong cười ha hả:
- Minh đại nhân, ông lại dọa ta rồi, ông cho rằng ta muốn cướp cái vùng đất Nguyên Xuyên đạo nghèo đói đó à? Nghèo tới rớt mùng tơi, mỗi một tháng ta còn phải trợ cấp cho nơi đó mấy trăm vạn kim tệ, nếu ông muốn, ta lập tức phái người trả lại cho các ông, các ông cứ thoải mái phái người đến lấy, trực tiếp phái quân đội tới cũng được.
Minh Sơn Quế cười lạnh, không nói gì hết.
Phái quân đội tới tiếp thu Nguyên Xuyên đạo, chẳng phải là tự dâng mình vào miệng hổ sao.
Dương túc Phong vẫn cười hì hì, nói:
- Minh đại nhân, nếu như ta không tới kinh đô Ni Lạc Thần, các ông có phái quân đội tới đánh ta không? Phái mười vạn quân cấm vệ ở Phương Xuyên đạo kia ấy?
Minh Sơn Quế lạnh lùng nói:
- Dương đô đốc, ngài nghĩ quá nhiều rồi.
Dương Túc Phong bình thản nói:
- Không phải là nghĩ quá nhiều, nhưng tình thế đối với ta rất bất lợi, quân đội nước Mã Toa chiếu cố các ông như vậy, giúp các ông đối phó với ta, cho nên ta không thể không cẩn thận hơn một chút. Đương nhiên ta biết Minh đại nhân một lòng trung thành sánh cùng nhật nguyệt, tuyệt đối không nghĩ phức tạp như trong đầu ta …
Minh Sơn Quế nói đầy thâm ý:
- Bất kể ngài nói thế nào, kinh đô Ni Lạc Thần vào tháng tám, đều là nơi anh hùng thiên hạ tụ hội, tới khi đó, ngài có thể nhìn thấy rất nhiều người ngài muốn nhìn thấy. Ngài cũng sẽ biết rất nhiều bí mật ngài muốn biết. Đường Minh đã rất già rồi, đại khái không cầm cự nối một năm nữa đâu, bí mật trong bụng của ông ta, đợi tới khi ngài đánh vào kinh đô Ni Lạc Thần, thì đã bị ông ta đem vào trong quan tài rồi …
Dương Túc Phong cau mày lại, lạnh lùng nhìn Minh Sơn Quế.
Minh Sơn Quế không nhìn sắc mặt của Dương Túc Phong, chậm rãi nói:
- Phía bên Đường Lan, đúng là đã dựa theo ý tứ của hoàng đế bệ hạ, chuẩn bị bị thủ đoạn cần thiết, vào lúc cần thiết sẽ khống chế ngài, Còn về phần có giết ngài hay không, ta không biết, có lẽ ngay bản thân hoàng đế bệ hạ cũng không biết. Ông ta đúng là rất hận Dương đô đốc ngài, nhưng có yêu thích hay không, ta không biết. Bởi vì ngài là cháu của Đường Lãng, thân thế của ngài quá phức tạp. Nếu như ta nói, ngài và hoàng đế bệ hạ có quan hệ huyết thống, ngài có tin không.
Dương Túc Phong sắc mặt tức thì trầm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt khô gầy của Minh Sơn Quế hồi lâu, lạnh lùng nói:
- Những lời này, tựa hồ không nên nói ra từ miệng ông mới phải, đúng không Minh đại nhân?
Minh Sơn Quế tỏ ra có chút mệt mỏi:
- Ta chẳng muốn nói với ngài điều gì hết, chuyện nhơ bẩn bên trong hoàng thất ta không có hứng thú tìm hiểu, càng không có hứng thú tham dự. Nhưng ngài là một phần tử trong đó, ngài không thể không đi tìm hiểu. Đương nhiên, ngài có thể đợi sau khi Đường Minh chết rồi, mới đem cả Vị Ương cung sới tung lên, tìm kiếm bí mật năm xưa.
Dương Túc Phong đột nhiên lại cười hì hì, thản nhiên nói:
- Mọi người thường bảo Minh đại nhân mồm mép lợi hại, quả nhiên là thế.
Minh Sơn Quế đột nhiên thay đổi thái độ, bực mình đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Ta cáo từ đây! Ngài còn có điều gì muốn ta chuyển cho hoàng đế bệ hạ không?
Dương Túc Phong cười cợt nói:
- A ha ha, Minh đại nhân, chuyện này ta đúng là muốn nói với ông. Ông nói chuyện này có đạo lý hay không? Triều đình các ông thu thuế quá đáng rồi, đã chưng thu thuế tới tận năm 1745 thiên nguyên, bảo chúng ta phải làm thế nào đây? Thế nào chúng ta cũng không thể trong mười bốn năm không thế thu thế chứ? Ông có thể mờ lời với hoàng đế bệ hạ, tả lại cho ta một nửa khoản thuế không? Dù sao cũng không thể để ta phải trợ cấp mãi chứ?
Minh Sơn Quế lạnh nhạt đi tới bên ngưỡng cửa, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào Dương Túc Phong, thâm trầm nói:
- Dương Túc Phong, kỳ thực ta rất muốn nói với ngươi ba chữ!
Dương Túc Phong tức thì rụt người lại, lắp ba lắp bắp nói:
- Đứng có bảo là ba chữ mà ông định nói là "ông yêu ta"? Hắc hắc, đừng đùa thế chứ, bên cạnh ta còn có rất nhiều mỹ nữ chưa chinh phục …
- Đồ vô lại!
Minh Sơn Quế tức tối nói, đi thẳng một mạch rời khỏi hồ Mạc Sầu.
Cảng Kim Lăng, Kim Xuyên đạo.
Ánh mặt trời buổi sớm tươi sáng vô cùng, rưới lên trên mặt biển yên tĩnh của cảng Kim Lăng, làm mặt nước phủ lên một lớp vàng lóng lánh.
Đây là thời khắc đẹp nhất trong ngày, nhiệt độ cũng vừa vặn, không nóng cũng không lạnh.
Trải qua nhiều lần tu sửa, cảng Kim Lăng đã lớn hơn so với ban đầu rất nhiều, phong cách kiến trúc cơ bản cũng được thay đổi, lầu chuông cao chót vót cũng đã bị di chuyển vị trí, những bến đỗ kéo dài liên miên nhìn không thấy điểm kết.
Cảng Kim Lăng ban đầu vốn chỉ có chín chỗ neo thuyền, sau khi trải qua tu sửa quy mô lớn, chỗ neo thuyền đã tăng lên tới sau mươi cái, lại còn có thêm mười bốn cái đang được ngày đêm xây dựng.
Thế nhưng cho dù bến đỗ ở cảng Kim Lăng có tăng lên so với ban đầu cả chục lần, vẫn không thể đáp ứng được nhu cầu cập bến của thuyền vận chuyển.
Cùng với việc lượng lớn bộ đội tác chiến của quân Lam Vũ tới được đại lục Y Lan, vô số vũ khí đạn dược cũng cần phải vận chuyển từ hậu phương tới.
Thuyền vận chuyển tới từ địa khu Mỹ Ni Tư chạy trên biển San Hô và biển Á Đinh cứ như một dòng suối chảy không ngớt.
Ban ngành hậu cần mặc dù đã xây dựng ở Kim Xuyên đạo mấy cái xưởng quân giới cỡ lớn, nhưng chỉ có thể thỏa mãn được mỗi nhu cầu sản xuất đạn và lự đạn, còn những thứ đạn dược khác vẫn cần phải bổ xung từ địa khu Mỹ Ni Tư.
Cảng Kim Lăng hôm nay đặc biệt giới nghiêm, trên bến tau khắp nơi đều là bộ đội hiến binh mang băng tay màu đỏ, đồng phục của bọn họ hoàn toàn khác biệt, mang theo vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.
Trừ hiên binh ra, còn có vô số cảnh vệ với dấu hiệu rõ ràng của binh sĩ trung đoàn cảnh vệ quân bộ quân LamVũ, mũ của bọn họ khác với mũ của binh sĩ lục quân. Binh sĩ lục quân bình thường đội mũ chóp cao, còn binh sĩ của trung đoàn cảnh vệ quân bộ thì lại đội mũ rộng vành, nhìn qua trông giống như bộ đội đặc chủng của hải quân lục chiến đội.
Mười mấy chỗ neo đầu ở tận cùng phía nam, neo đậu hơn mười chiếc thuyền vận chuyển siêu kích cỡ, từng đám từng đám binh sĩ lục quân quân Lam Vũ từ trên thuyền vận chuyển đi xuống, quân trang màu xanh thẫm phản xạ ánh vàng nhàn nhạt của mặt trời buổi sớm.
Xen lẫn trong số binh sĩ đông đảo, còn có rất nhiều vũ khí hạng nặng được vận chuyện xuống, bao gồm cả pháo trái phá cỡ nòng 100 ly, chiến mã kéo pháo được dắt xuống, phát ra từng tiếng hí vang ở trên càu tàu, bọn họ đều là binh sĩ của lữ đoàn 402 lục quân quân Lam Vũ, quan chỉ huy chính là thiếu tướng Xạ Nhan.
Giống như lữ đoàn bộ binh số 401, lữ đoàn số 402 lục quân quân Lam Vũ cũng là đơn vị mới được thành lập, nó hỗn hợp đủ loại binh chủng, trở thành một đơn vị chiến lược có thể tác chiến độc lập.
Lữ đoàn 402 bao gồm bốn tiểu đoàn bộ binh, một tiểu đoàn bộ binh vùng núi, một tiểu đoàn pháo trái phá, một tiểu đoàn kỵ binh, tổng binh lực vượt quá bảy nghìn người.
Trừ quan quân và một số binh sỗ nòng cốt là từ các bộ đội cũ của quân Lam Vũ rút ra, còn toàn bộ số nhân viên còn lại đều tới từ các địa khu như Cáp Lạp Lôi, vương quốc Ương Già, và vương quốc Lâu Lan, còn có một bộ phận chiến sĩ Hắc Ưng.
Đều là những tinh anh được dày công chọn ra, cho nên trình độ tác chiến chỉnh thể tương đối cao, chủ yếu nhất là, lữ đoan bộ binh này không có một ai có dính líu gì tới triều đình đế quốc Đường Xuyên cả.
Dựa theo mệnh lệnh của Dương Túc Phong, thiếu tướng Xạ Nhan đích thân tập trung bộ đội của mình ở trên bến tàu, sau đó tức tốc phái đội tiên phong lên xe lửa đi tới Vĩnh Đức phủ Kim Xuyên đạo, bọn họ sẽ xuất phát ở đó tiến vào trận địa mới.
Bất quá mệnh lệnh thực sự thì chỉ có một mình Xạ Nhan mới rõ, đó chính là tăng cường áp lực lớn nhất cho quân cấm vệ triều đình chiếm cứ Phương Xuyên đạo, để phối hợp với hành động của quân Lam Vũ tại địa phương nào đó ở phía nam.
Bất quá, nguyên nhân căn bản nhất bến tàu của cảng Kim Lăng giới nghiêm, không phải là vì lữ đoàn 402 tới, mà là những quyến chúc khác của Dương Túc Phong đều tới rồi, bao gồm Thập Tứ công chúa, mẹ con Tô Lăng Tuyết, mẹ con Phương Phỉ Thành Sương và nhóm người Tử Duyệt.
Bọn họ đã phải phiêu bạt ở trên biển thời gian tới hơn hai tháng, nếm không ít đau khổ, hiện giờ cuối cùng cũng bước chân lên đất đai đại lục Y Lan, mỗi một người tựa hồ đều có một loại cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Đan Nhã Huyến đích thân dẫn quan binh của trung đoàn cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ tới cảng Kim Lăng đón tiếp bọn họ.
Trải qua một thời gian dài bôn ba trên biển, nhóm người Thập Tứ công chúa đều vô cùng mệt mỏi, tinh thần suy sụp, y phục cũng nhăn nhúm, đều ngại không muốn gặp người khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Chỉ có nhi tử của Phương Phỉ Thanh Sương khỏe khoắn hiếu động, khóc quấy không ngừng, nữ nhi tiểu Dương Đại Nhân của Tô Lăng Tuyết đi đường mỏi mệt, thân thể không được thoải mái, ngoan ngõan nằm ngủ, duy mỗi Sương Nguyệt Hoa sức khỏe tương đối tốt, còn có tinh lực tán gẫu với Đan Nhã Huyến.
Đan Nhã Huyến sớm đã chuẩn bị gian phòng hào hoa ở khách sạn Đế Hiệu của cảng Kim Lăng cho bọn họ, đem bọn họ ban bài, mỗi người rửa ráy sơ qua, sau đó chia nhau đi ăn sáng, rồi toàn bộ nằm xuống nghỉ ngơi.
Cho tới tận sáng ngày hôm sau, mọi người mới tích đủ tinh thần, Đan Nhã Huyến mới tới thăm hỏi bọn họ, phát hiện ra tất cả đều đã tập trung ở trong gian phòng của Tô Lăng Tuyết tán gẫu rồi, bữa sáng của khách sạn cũng toàn bộ được đưa tới gian phòng này.
Sương Nguyệt Hoa nhìn thấy Đan Nhã Huyến tới, liền làm rộn lên:
- Còn nói là y nhớ con, cũng chẳng thấy tới nơi này đón, đúng là không có một chút tình ý gì hết.
Đan Nhã Huyến cười ngọt ngào nói:
- Chàng vốn muốn tới, nhưng cái lão bất tử Minh Sơn Quên kia tới, muốn lừa chàng vào kinh …
Thập Tứ công chúa cau mày lại hỏi:
- Minh Sơn Quế đến rồi sao?
Đan Nhã Huyến có chút ghét bỏ nói:
- Đúng thế! Còn mang theo bao nhiêu người, kẻ nào cũng hống hách ngông nghênh vô cùng, cứ như là bọn chúng đánh bại quân đội nước Mã Toa thật ấy, tên nào tên nầy đều không biết xấu hổ. Bọn chúng tới mời tướng công của chúng ta tới kinh đô Ni Lạc Thần tham dữ lễ hội. Mọi người cũng biết cái buổi lễ đó đấy, nghe nói làm vô cùng long trọng, cứ như đại lễ trăm năm vậy. Triều đình bản lĩnh gì khác không có, chứ năng lực làm bộ thái bình thịnh vượng thì giỏi lắm.
Thập Tứ công chúa sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, sau đó không nói gì nữa.
Đối với lễ chúc mừng vào ngày 28 tháng 8 này, nếu như còn có ai mà không biết, thì thực sự đúng là giống như tín đồ phật giáo mà không biết Thích Ca Mầu Ni vậy, có thể tính là có tội được rồi.
Dưới sự tuyên truyền đầy dụng tâm của triều đình, buổi lễ này được truyền bá ồn ào huyên náo, quả thực có dấu hiệu trở thành lễ hội số một của đại lục Y Lan.
Vì để giả vờ thái binh, làm mới lại hình tượng của triều đình, Đường Minh đúng là không tiếc công sức tiến hành chuẩn bị ngày lễ hội này.
Tài phú tích trữ bên trong hoàng cung làm người ta phải kinh hãi, có viên tham mưu của quân Lam Vũ cố ý âm thầm thống kê qua, nếu như đem số tiền chuẩn bị cho buổi lễ này dùng để trang bị vũ khí cho quân đội đế quốc Đường Xuyên, thì ít nhất có thể trang bị cho bộ đội với mười vạn người.
Đối với dân chúng bình thường mà nói, lễ hội này đúng là một liều thuốc kích thích, rất nhiều người trong niềm vui thoát khỏi tai nạn, đều rất hi vọng nhìn thấy một thời dại hòa bình tươi đẹp hơn, bọn họ rất đơn thuần hi vọng gửi gắm lên trên buổi lễ này. Hi vọng buổi lễ có thể mang lại cho bọn họ hòa bình vĩnh cửu.
Cho dù ở trên đất đai Mỹ Ni Tư, chuyện liên quan tới buổi lễ cũng được truyền bá sôi động rầm trời, khi bọn họ lênh đênh trên mặt biển cũng thu được tin tức có liên quan.
Nhưng đối với người ở bên trong gian phòng này mà nói, buổi lễ đó chẳng phải là một chuyện tốt đẹp gì, ai cũng có thể nhìn ra được, đó là một bữa Hồng Môn Yến hung hiểm.
Có lẽ mục tiêu nhắm vào không phải chỉ là mỗi một mình Dương Túc Phong, nhưng y chắc chắn là không thoát khỏi danh sách đen, mà khả năng lớn nhất y còn nằm trên vi trị đầu tiên của danh sách đen đó.
Trong những ngày tháng trước đó, quan hệ của quân Lam Vũ và triều đình đế quốc mặc dù không thể dùng từ ngữ như nước với lửa để hình dung, nhưng có thể nói là cùng đường khác lối đều mang mưu mô riêng.
Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng nói:
- Y đã đồng ý rồi chứ? Đồng ý thò cái đầu ra cho người ta chém ấy?
Đan Nhã Huyến nhún vai, hờ hững nói:
- Có ma mới biết được, chàng đóng cửa lại cùng với Minh Sơn Quế chẳng biết là thì thầm thậm thụt cái gì, kết quả làm Minh Sơn Quế nổi giận bỏ đi. Cô không nhìn thấy tình hình khi đó chứ, những viên quan triều đình rêu rao sẽ cho chúng ta biết mặt, thái độ ngông cuồng. May mắn Khắc Lệ Tô Na không có ở đó, nếu không với tính khí của cô ta, nói không chừng ngay lập tức hạ lệnh bắn lấy đám khốn kiếp đó.
Tô Lăng Tuyết có chút sốt ruột hỏi:
- Vậy rốt cuộc chàng có đi không?
Ánh mắt quan tâm của Thập Tứ công chúa cũng dừng trên người Đan Nhã Huyến, chờ đợi nàng trả lời.
/769
|