Bất quá, rất quái lạ là quân Lam Vũ không giải trừ vũ trang của bọn chúng, có một số binh sĩ đế quốc quốc Đường Xuyên chẳng những mang vũ khí còn mang theo rất nhiều đạn dược, chỉ là nòng súng hướng xuống đất mà thôi.
Tiếp sau đó quân Lam Vũ đem tất cả quan quân quân đội đế quốc Đường Xuyên giam giữ, còn về phần binh sĩ bình thường thì được phóng thích toàn bộ.
Những bị sĩ được phóng thích kia hồ nghi nhìn mọi thứ trước mắt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, không có quan quân chỉ dẫn, bọn chúng cuối cùng chỉ đành mang theo đầy một bụng nghi hoặc quay trở lại kinh đô Ni Lạc Thần, có lẽ ở nơi đó bọn chúng có thể tìm được đáp án.
Trung tướng Tiết Bối Nhĩ bị đưa tới trước mặt Khắc Lạp Mã Kỳ.
Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh lùng nhìn hắn một cái, hờ hững nói:
- Ngồi đi.
Tiết Bối Nhĩ vùng thoát khỏi binh sĩ quân Lam Vũ bên cạnh, vung hai tay lên, tiến tới muốn đánh Khắc Lạp Mã Kỳ, phẫn nộ quát:
- Các ngươi vì sao tấn công Vĩnh Thanh phủ? Các ngươi muốn nội chiến sao? Đám khốn kiếp các ngươi …
Kết quả hắn còn chưa nói hết, đã bị Khắc Lạp Mã Kỳ túm lấy đẩy ngã uỵch xuống mặt đất.
Khắc Lạp Mã Kỳ bản thân là nhân tài một trăm năm khó gặp của người Ngõa Lạp, công phu xuất sắc, thể hình lại hết sức cường tráng, Tiết Bối Nhĩ trong lúc phẫn nộ nào đâu phải là đối thủ của hắn được?
Khắc Lạp Mã Kỳ đưa mắt ra hiệu cho quân Lam Vũ ở xung quanh, để bọn họ kéo Tiết Bối Nhĩ đứng lên.
Tiết Bối Nhĩ hung hãn quát thét:
- Các ngươi xéo đi! Ta muốn gặp Dương Túc Phong! Ta muốn y phải giải thích tất cả! Ta muốn các ngươi phải giải thích, vì sao các ngươi tấn công Vĩnh Thanh phủ? Vì sao các ngươi muốn khơi lên nội chiến?
Khắc Lạp Mã Kỳ ra hiệu ngăn Tiết Bối Nhì gào thét, mặt lạnh tanh nói:
- Xin lỗi, Phong lĩnh sẽ không gặp ngươi, bọn ta cũng không có gì phải giải thích hết, đây chỉ là một cuộc hiểu lầm, một cuộc hiểu lầm, hiểu không? Là hiểu lầm giữa ta và ngươi! Người lãnh đạo bên trên của chúng ta sẽ triển khai đàm phán về sự hiều lầm giữa chúng ta, tin rằng sẽ mau chóng có kết quả đàm phán thôi, ta chỉ phụ trách chấp hành mệnh lệnh, người đứng hỏi ta bất kỳ vấn đề gì nữa.
Trung tướng Tiết Bối Nhi hung hăng nói:
- Các ngươi đúng là không phải con người! Các ngươi còn xưng là người dân của Đường Xuyên không? Các ngươi còn là quân đội của đế quốc Đường Xuyên không? Khi ai ai cũng mong mỏi hòa bình, thì các ngươi lại công nhiên khơi lên chiến tranh …
Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh lùng nói:
- Thứ nhất, bọn ta xưa nay không phải là con dân của đế quốc Đường Xuyên, bọn ta chỉ là con dân của phủ đại đô đốc Y Vân, người lãnh đạo tối cao của bọn ta là Dương Túc Phong, không phải là ai khác; thứ hai, bọn ta là bộ đội của quân Lam Vũ, không phải là bội đôi của Đường Xuyên, trừ Dương Túc Phong ra, không một ai khác có quyền lực chỉ huy bọn ta, về sau làm phiền ngươi nói chuyện chú ý điều này.
Tiết Bối Nhĩ vẫn hung hăng nói:
- Các ngươi sẽ hối hận! Các ngươi chống đối lại cả thiên hạ, khơi lên nội chiến vào lúc này, ông trời sẽ trừng phạt các ngươi, lũ khốn kiếp các ngươi, ta nhất định sẽ cho các ngươi hối hận.
Khắc Lạp Mã Kỳ cười nhạt, chăm chú nhìn Tiết Bối Nhĩ lạnh lùng nói:
- Ta biết, có lẽ bọn ta thực sự sẽ hối hận, bất quá không phải là lúc này. Hiện giờ ta tuyệt đối không hi vọng chiến tranh ngừng lại, bởi vì ta sẽ không có cơ hội lập công. Trước khi kỵ binh của người Tây Mông tới đây, ta phỉ tích luũy đủ công trạng, nếu không, người Ngõa Lạp bọn ta sẽ phải ở thế hạ phong rồi. Ngươi muốn báo thù, cứ thoải mái, lên chiến trường cũng được, đơn độc khiêu chién cũng được, tùy ngươi muốn chọn thế nào cũng xong hết.
Tiết Bối Nhĩ gào khản cả giọng:
- Các ngươi là một bọn điên! Một đám con buôn chiến tranh, các ngươi chính vì chiến tranh mà gây chiến ư?
Khắc Lạp Mã Kỳ ngẹo đầu đi nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:
- Có lẽ là thế đấy, chiến tranh đối với chúng ta mà nói, đúng là có cái lợi, nếu như không có chiến tranh, ta đã không có cơ hội dứng trước mặt của ngươi, dùng tư thế của kẻ thắng lợi nói chuyện với ngươi. Nếu như không có chiến tranh, địa khu Mỹ Ni Tư có lẽ vấn là một vùng hỗn loạn, nếu như không có chiến tranh, thế giới này sẽ không có quân nhân, cũng sẽ không có dũng sĩ và anh hùng…
Tiết Bối Nhĩ hiểu ra có nói với Khắc Lạp Mã Kỳ cũng chỉ phí nước bọt, Khắc Lạp Mã Kỳ rõ ràng là hạng không có não, chỉ đành phẫn hận nói:
- Các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào? Muốn giết muốn chém tùy các ngươi, lão tử mày không nhíu lấy một cái.
Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh lùng nó:
- Nhưng mà, thật không may, ngươi lại són ra quân rồi.
Tiết Bối Nhĩ vội vàng cúi đầu xuống, mới phát giác ra ở vị trí đũng quần của mình không biết từ khi nào đã ướt cả một mảng, gió thổi qua còn có chút cảm giác lành lạnh.
Nhưng hắn thề có ông trời làm chứng, hắn tuyệt đối không tè ra quân, hắn cũng là người lăn lộn trên chiến trường bao lần rồi, đương nhiên không thể có chuyện xấu hổ này.
Song thế nào cũng không sao giải thích nổi vì sao chỗ đó lại bị ướt, Tiết Bối Nhĩ mặt đò bừng, thẹn tới mức muốn cắn lưỡi tự tử ngay tại chỗ, nhưng sau khi cắn chảy máu lưỡi ra, lại lập tức từ bỏ ý nghĩ tự sát.
Khắc Lạp Mã Kỳ cười lanh lùng, nhìn qua đồng hồ đeo tay, hờ hữngnói:
- Còn bốn tiếng đồng hồ nữa, các ngươi sẽ được phóng thích thôi.
Tiết Bối Nhĩ toàn thân run lên, tiếp đó nói với vẻ không tin:
- Phóng thích?
Khắc Lạp Mã Kỳ khinh miệt nói:
- Phóng thích, ngươi không hiểu à? Đường ngữ ta nói không đủ tiêu chuẩn à? Bọn ta không giết ngươi, ngươi có thể về nhà, ôm vợ, sinh con, những xin ngươi sau này tốt nhất đừng có xuất hiện ở trên chiến trường nữa, thành tù binh là són cả ***. Ta cảm thấy rất mất mặt, ta là kẻ địch của ngươi, ta cũng còn thấy mất mặt, đánh bại ngươi, ta chẳng vẻ vang quái gì.
Tiết Bối Nhĩ hoàn toàn không biết sau đó Khắc Lạp Mã Kỳ nói cái gì, niềm vui sống sót hoàn toàn bao phủ đầu hắn, nhưng vui mừng qua đi, hắn càng thêm khó hiểu, rốt cuộc đây là trận đánh kiểu gì, Dương Túc Phong rốt cuộc muốn làm cái gì?
Bốn tiếng đồng hồ sau, Tiết Bối Nhĩ quả nhiên được phóng thích, vũ khí và vật phẩm cá nhân cũng được trả lại, hơn bốn trăm tên quan quân khác cũng được phóng thích.
Bọn chúng tụ tập ở phương bắc Vĩnh Thanh phủ, quay đầu nhìn lá cờ sưu thứu màu lam, cùng với lính gác quân Lam Vũ đứng sừng sững trên cao, mỗi một người đều rơi vào trạng thái hoang mang, bọn chúng chẳng hiểu gì cả.
Tất cả những chuyện vừa mới xảy ra kia, dường như là một giấc mơ, rất nhiều quan quân nhìn Tiết Bố Nhĩ, muốn từ phía Tiết Bối Nhĩ có được đáp án, nhưng Tiết Bối Nhĩ so với bọn chúng lại càng mờ mịt hơn.
Không một ai biết, chuyện này rốt cuộc là vì sao.
Quân Lam Vũ chiếm lĩnh Vĩnh Thanh phủ, lập tức khơi lên một cơn sóng lớn ở đế quốc Đường Xuyên, khi sứ giả cưỡi ngựa xông vào kinh đô Ni Lạc Thần, làm rất nhiều người khiếp sợ, rất nhiều người dân còn cho rằng quân đội nước Mã Toa đánh trở lại.
Những tên binh sĩ được phóng thích trở về kinh đô Ni Lạc Thần trước tiên, kết quả bọn chúng mau chóng bị quân cấm vệ giam lỏng, bao gồm cả đám người Tiết Bối Nhĩ trở về sau đó cũng bị giam lỏng.
Thượng thư bộ quân vụ Đường Lan chính đang cùng tiểu thiếp hưởng thụ sự ôn nhu hiếm có, đột nhiên nhận được tin tức kia, bản năng nam nhân tức thì hoàn toàn bị hủy hoại, lão quả thực tức phát điên nhìn tên sứ giả báo tin, hận không thể đá bọn chúng một phát văng tới nước Trảo Oa.
Đường Lan đi đi lại lại trong phòng làm việc của bộ quân vụ tới mấy vòng, gần như hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Dương Túc Phong hết một lượt, liên tục đá tung mười tám cái thùng rác xong, mới vội vội vàng vàng đi gặp Đường Minh.
Bên người Đường Minh cũng có rât nhiều nữ nhân vây quanh, khả năng là đang nỗ lực giúp ông ta tìm lại khoái cảm đã mất đi từ lâu, nhìn thấy Đường Lan sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng chạy tới, Đường Minh hừ mạnh một tiếng, vô cùng bất mãn.
Đường Lan lắp bắp nói ra chuyện kia, Đường Minh liền nổi trận lôi đình, ném vỡ tất cả mọi thứ trên mặt bàn trước mắt, làm đám phi tần xung quanh sợ hãi tới tấp chạy trốn.
- Khốn kiếp!
Cơ thịt trên mặt Đường Minh giật giật, mắt lóe lên vẻ như muốn ăn thịt người.
Đường Lan căn bản không dám ho he một tiếng nào, Đường Minh không trút tội lên người lão coi như là may mắn lắm rồi.
Quân đội nước Mã Toa rút lui làm đầu óc rất nhiều người mê muội, bao gồm cả bản thân Đường Lan, chính là ông ta đã bất chấp tất cả rút quân đội đế quốc Đường Xuyên ở Vĩnh Thanh phủ lấy ra dùng, để chiếm được nhiều địa bản và nhân khẩu, làm cho binh lực của Vĩnh Thanh phủ bị rút rỗng, bị quân Lam Vũ nhẹ nhàng lấy được.
Bất quá Dương Túc Phong đúng là quá ác, quân đội đế quốc Đường Xuyên còn chưa động thủ, y đã tiên hạ thủ vị cường rồi.
- Rút binh lực ra, rút bộ đội của Bảo Ứng phủ ra, đoạt Vĩnh Thanh phủ lại.
Đường Minh nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt đỏ bừng bừng như bất kể lúc nào cũng có thể chảy ra máu vậy.
Đột nhiên Đường Minh nện một quyền xuống chiếc bàn, làm Chu công công giật mình vội vàng đi tới, kết quả bị Đường Minh phất tay bảo ông ta xéo ra.
- Bảo Ứng phủ …
Đường Lan ngần ngừ nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Rút quân cấm vệ ở Bảo Ứng phủ đi, chẳng phải là đồng nghĩa với việc dâng Phương Xuyên đạo cho quân Lam Vũ sao? Sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ vốn nhìn háu háu vào Phương Xuyên đạo như hổ đói, trọng pháo cũng kéo lên trận địa rồi, nòng pháo nhắm chuẩn vào trận địa của quân cấm vệ, gần đây còn điều tới một sư đoàn bộ binh mới.
Lúc này rút bộ đội ở Phương Xuyên đạo đi, Đường Lan không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Nhưng, nếu như không lập tức rút binh lực đủ mạnh ra thu phục lại Vĩnh Thanh phủ, đối với đế quốc Đường Xuyên mà nói, dứt khoát là trí mạng.
Quân Lam Vũ chiếm lấy Vĩnh Thanh phủ, tức là bằng với việc cắt đứt liên hệ giữa kinh đô Ni Lạc Thần và Ninh Xuyên đạo, Minh Xuyên Đạo, Việt Xuyên đạo.
Như vậy quân đội đế quốc Đường Xuyên tiến vào những khu vực này, rất nhanh sẽ bị quân Lam Vũ đánh cho tan thành tro bụ, cả một vùng đất rộng lớn toàn bộ sẽ rơi vào trong tay quân Lam Vũ, cho dù không phải toàn bộ bị quân Lam Vũ chiếm lấy, thì cũng bị gia tộc Độc Cô phái binh chiếm lĩnh, như thế cái gọi là thắng lợi mà đế quốc Đường Xuyên giành được, đã bị quân Lam Vũ lấy sạch.
Bất tri bất giác, Đường Lan còn thầm bội phục sự ác độc của Dương Túc Phong, lặng lẽ vung gậy lên đánh vào chỗ yếu nhất của đế quốc Đường Xuyên.
Nếu như những vùng như Ninh Xuyên đạo, Minh Xuyên đạo và Việt Xuyên đạo đều rơi vào trong tay quân Lam Vũ, như vậy lễ hội mừng công cử hành vào ngày 28 tháng 8 đối với đế quốc Đường Xuyên mà nói, liền hoàn toàn thành một trò hề rồi.
- Hoàng đế bệ hạ, Phương Xuyên đạo vị trí trọng yếu, vi thần kiến nghị rút quân cấm vệ ở kinh đô Ni Lạc Thần đi thì ổn thỏa hơn …
Đường Lan đánh liều nói, gần như có thể cảm giác được Đường Minh nổi trận lôi đình.
Nằm ngoài dự liệu, Đường Minh lại chấp thuận kiến nghị này, thì ra ông ta cũng rất mau ý thức được rút quân đội của Bảo Ứng phủ đi là không thỏa đáng, Đường Minh tận lực bình tĩnh suy nghĩ, sau đó nói:
- Từ kinh đô Ni Lạc Thần rút ra mười vạn quân cấm vệ tiến vào Vĩnh Thanh phụ, ở Vĩnh Thanh phủ lựu lại năm vạn quân thường trục, phải xây dựng công sự phòng bị kiên cố, không được cho quân Lam Vũ cơ hội thừa cơ lợi dụng nữa. Ngoài ra năm vạn quân cấm vệ khác, lập tức nam hạ tới các vị trí chiến lược quan trọng ở Minh Xuyên đạo và Việt Xuyên đạo, nhất là vùng Việt Xuyên đạo, phải sẵn chàng đề phong quân Lam Vũ đổ bộ từ ngoài khơi…
Đương Lan có chút lo lắng nói:
- Như vậy kinh đô Ni Lạc Thần … chúng ta chỉ còn chưa tới mười vạn quân đội thôi.
Đường Minh mất kiên nhẫn nói:
- Ta biết, người cứ dựa theo lời ta mà làm. Lấy lại Vĩnh Thanh phủ nhanh nhất có thể, nếu không cả thế giới đang nhìn chúng ta làm trò hề. Nhân lực vật lực của mấy tỉnh kia, đủ cho chúng ta tổ chức mấy chục vạn quân đội, nếu mất cho quân Lam Vũ. Dương Túc Phong sẽ như hổ thêm cánh, kinh đô Ni Lạc Thần chúng ta có trăm vạn quân đội cũng có ích gì.
Đường Lan vội vàng gật đầu tuân lệnh, tiếp đó lại dè dặt nói:
- Chúng ta có nên mở hội nghị báo chí. Thảo phạt quân Lam Vũ? Dương Túc Phong quá đáng hận, vào thời khác vạn người mong mỏi hòa bình này mà…
- Vô dụng thôi!
Đường Minh một lần nữa mất kiên nhẫn, bĩu môi nói:
- Nếu bình luận ở trên báo chí có tác dụng, thì Dương Túc Phong đã sớm chết hàng chục vạn lần rồi, cái đám rác rưởi đó, ai cho chúng ăn thì là chủ, bọn chúng sẽ mau chóng bắt đầu tán dương công lao của Dương Túc Phong, bởi vì Dương Túc Phóng sắp đánh vào kinh đô Ni Lạc Thần rồi. Nếu như bọn chúng biết Vĩnh Thanh phủ rơi vào trong tay Dương Túc Phong, rất nhiều người có khả năng bỏ chạy ngay trong đêm, kinh đô Ni Lạc Thần lại sẽ rơi vào trạng thái khủng hoảng. Phong tỏa tin tức, nghiêm ngặt phong tỏa tin tức, kẻ vi phạm nghiêm trừng không tha.
Đường Lan vội gật đầu thưa vâng, sau đó lại nói:
- Vậy Tiết Bối Nhĩ …
Đường Minh mặt không chút tình cảm nào nói:
- Giết hết đi, một lũ rác rưởi, lưu lại làm cái gì.
Đường Lan cả người run lên, cúi đầu tạ ơn đi ra.
Đường Minh một mình đứng trong chốc lát, sắc mặt vô cùng khó coi, lâu lắm mới chậm rãi nói:
- Chu, ngươi đi ngăn xe ngựa của Minh Sơn Quế lại, đem khẩu dụ của trẫm truyền cho ông ta, bảo ông ta vẫn phải đi gặp Dương Túc Phong.
Dương Công công vội vàng đáp:
- Vâng.
Minh Sơn Quế còn chưa về tới kinh thành, đã nhận được tin tức từ kinh đô Ni Lạc Thần, vì thế xe ngựa của ông ta lập tức quay đầu, lại một lần nữa đi tới hồ Mạc Sầu.
Thế nhưng khi Minh Sơn Quế tới được hồ Mạc Sầu, ông ta không may được báo rằng Dương Túc Phong không có ở hồ Mạc Sầu, đương nhiên Minh Sơn Quế biết Dương Túc Phong ở ngay trong hồ Mạc Sầu, cách mình không tới năm kilomet, chỉ là không muốn gặp ông ta mà thôi.
Quân Lam Vũ phái đại biệu ngoại giao là Mễ Nặc Tư Lương Cách ra, Minh Sơn Quê vừa nhìn một cái là biết không thể kiếm chác gì nổi ở trên người Mễ Nặc Tư Lương Cách, ông ta chỉ đành cố nhịn nộ hỏa trong lòng, lặng lẽ đợi Dương Túc Phong tiếp kiến.
Tòa thành của gia tộc Độc Cô, Hạc Xuyên đạo.
Tòa thành của gia tộc Độc Cô đứng sừng sững trong núi cao non thẳm, mặt hướng về bình nguyên Hạc Xuyên đạo rộng lớn, là do khi Đường Xuyên lập quốc ban cho gia tộc Độc Cô.
Ba trăm năm nay, con cháu của gia tộc Độc Cô vẫn luôn sinh sôi nảy nờ, lớn mạnh trưởng thành ở trên vùng đất này.
Trải qua ba trăm năm gió mưa bão bùng, gia tộc Độc Cô trở thành trở thanh một trong số vài lĩnh chủ cũ còn sót lại, đồng thời trong đấu tranh quân sự và đấu tranh chính trị tàn khốc, dần dần phát triển lớn mạnh, cuối cùng trở thành một trong số thế lực gia tộc lớn nhất hiện tại của đế quốc Đường Xuyên.
Mang theo một chút tán thưởng. sứ thần ngoại giao Mã Khôn của quân Lam Vũ tiến vào tòa thành cổ lão mà tang thương của gia tộc Độc Cô.
Tòa thành của gia tộc Độc Cô đều được dùng từng khối đá hoa cương cực lớn xếp thành, ở giữa lấy rơm rạ và đất sét trộn vào gắn lại, mặc dù bề ngoài không được đẹp lắm, nhìn từ xa thì còn rất xấu xí, nhìn gần càng thêm ghê tởm, nhưng kết cấu như vậy lại càng kiên cố, có thể đề phòng kẻ địch một cách hữu hiệu.
Vô tình Mã Khôn có thể nhìn thấy những vết thương không hề che dấu của tòa thành, đó là dấu vết của ba trăm năm tang thương.
Trong quá khữ, tòa thành cổ xưa này đã từng gặp phải nhiều lần tấn công, xa đâu không nói, chỉ bốn mươi năm trước thôi, khi nội bộ gia tộc Độc Cô chia rẽ, một bộ phận thành viên quy phục triều đình, sau đó từ phía triều đinh mượn mười vạn đại quân tới tấn công tòa thành này, chiến đấu thảm liệt liên tục ba ngày ba đêm, nghe nói máy bắn đã ném hơn một nghìn khối đá, nhưng vẫn không thể phá hủy được tòa thành này. Khi viện quân của gia tộc Độc Cô đánh tới, quân đội triều đình liền hoảng hốt rút lui.
Hành lang của tòa thành vô cùng âm u, làm cho người ta có một cảm giác bị đè nén, bốn xung quanh hành lang, còn có rất nhiều những lỗ nhỏ tối tăm, bên trong nghe nói đều mai phục cung tiễn tẩm độc, nếu như có kẻ địch tiến vào, cơ quan khởi động, vạn tiễn tề phát, đem hành lang và lối đi hoàn toàn lấp kín.
Bất quá những thứ đó đều là truyền thuyết rất xa xưa rồi, chỉ có khi gia tộc Độc Cô đối diện với inh tử tồn vong mới dùng tới, hiện giờ lực lượng gia tộc Độc Cô ngày càng cường đại, những thiết bị đó sớm không còn tác dụng rồi.
Người gia tộc Độc Cô phái ra hội diện với Mã Khôn, chính là hai nhân tài trẻ tuổi của bọn họ, Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên.
Kỳ thực bọn họ cũng không thể trở thành nhân tài trẻ tuổi nữa rồi, bời vì mỗi người bọn họ tuổi đều đã trên bốn mươi, chỉ bời vì trong quá khứ gia tộc Độc Cô vẫn luôn trầm lặng, trong tuyên truyền với bên ngoài, gia tộc Độc Cô chỉ có mỗi một nhân vật là gia chủ Độc Cô Long, nhưng cùng với việc quân đội nước Mã Toa tiến công, quân đội gia tộc Độc Cô lần lượt tham gia chiến đấu, Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên mới nổi bật hẳn lên.
Độc Cô Tuyết Nguyên rất chừng mực nói:
- Mã Khôn đại nhân, hoan nghênh ngài tới đây.
Độc Cô Long Ưng thì chẳng hề lên tiếng, chỉ bình đạm nắm tay với Mã Khôn sau đó liền ngồi xuống.
Mặc dù báo chí gia tộc Độc Cô khống chế xưa nay chưa từng công khai bình luận về quân Lam Vũ, nhưng những thành viên nòng cốt của gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô, vẫn liên tục tìm hiểu đôngnj tĩnh của quân Lam Vũ.
Chuyện quân Lam Vũ vừa mới chiếm lĩnh Vĩnh Thanh phủ, bọn họ cũng đã nhận được tin tức, nếu không Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên cũng không đồng thời tới hội kiến Mã Khôn.
Độc Cô Tuyết Nguyên bình đạm nói:
- Mã đại nhân từ xa tới đây, không biết mang tới tin tức tốt lành gì cho chúng tôi?
Mã Khôn lịch sự nói:
- Tại hạ đại biểu cho đô đốc nhà chúng tôi hỏi thăm đại nhân ác vì an khang …
Độc Cô Long Ưng nhướng hàng mi dài, lạnh lùng nói:
- Chỉ đơn giản là thăm hỏi thôi sao?
Mã Khôn mỉm cười:
- Đương nhiên, đô đốc nhà chúng tôi muốn đạt thành ý kiến nhất trí về vấn đề nhập kinh.
Độc Cô Tuyết Nhuyên bình thản nói:
- Ồ? Đô đốc các ngài cũng muốn nhập kinh sao?
Mã Khôn cười:
- Đô đốc chúng tôi nhận được thiếp mời, tất nhiên là phải tham gia. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Độc Cô Tuyết Nguyên lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ y không sợ Đường Minh giết y?
Mã Khôn nói:
- Chẳng lẽ các vị ngồi đây không lo lắng sao?
Độc Cô Long Ưng thâm trầm nói:
- Chúng ta đương nhiên là không.
Mã Khôn cười nhạt nói:
- Vậy thì đô đốc chúng tôi nghĩ nhiều rồi, cáo từ.
Đợi tới khi Mã Khôn sắp rời khỏi đại sảnh, Độc Cô Long Ưng mới lạnh nhạt gọi:
- Đợi đã.
Độc Cô Tuyết Nguyên trầm giọng nói:
- Cho dù Đường Minh không có lòng giết chúng tôi, chúng tôi dự phòng một chút cũng chẳng sao. Dương Túc Phong nghĩ thế nào, cứ nói thẳng ra. Mã đại nhân mời, người đâu, mang trà ngon nhất mang lên.
Chốc lát sau, mùi trà đậm lan tỏa khắp đại sảnh, Mã Không là người mê trà, cảm giác đương nhiên là thỏa mãn, gia tộc Độc Cô mang ra trà Vân Sơn Mao Tiêu đã bị đoạt tuyệt, đây là một loại cống phẩm vô cùng quý hiếm, chỉ có núi Vân Sơn địa khu Sát Nhã ở vân Xuyên đạo mới sản xuất ra được.
Nhưng từ sau khi đế quốc Đường Xuyên lập nước, địa khu Sát Nhã trở thành thánh địa, nghiên cấm người ngoài bước chân vào, chỉ có hoàng gia mới có thể qua lại, bốn mươi năm trước, hoàng đế Đường Duệ khi đó đã hạ lệnh cấm trà, nghiên cấm hái trà ở địa khu Sát Nhã, vì thế trà Vân Sơn Mao Tiêm đã trở thành tuyệt phẩm.
Độc Cô Tuyết Nguyên giỏi nhìn mặt đoán ý, chậm rãi nói:
- Độc cô gia chúng tôi tất nhiên là không lo lắng hoàng đế hãm hại, nhưng tục ngữ có nói, cẩn tắc vô ưu, luôn là điều chính xác. Đầm nước kinh đô Ni Lạc Thần rốt cuộc sâu bao nhiêu, chúng tôi cũng không chắc. Không biết Dương đô đốc có ý gì?
/769
|