Vừa trở về, Tang Cách quả nhiên đang rất lo lắng, sợ hãi nói: "Hai người không nên rời đi như thế, vừa rồi có lời đồn rằng có người đã thấy Phương Phỉ Thanh Sương, hơn nữa nàng ta còn giết người, chao ôi làm ta sợ muốn chết, nàng không phải là Bồ Tát niệm Phật, chỉ cần khẽ chuyển người một cái đã khiến cho người ta phải đẹp mắt ngay."
Dương Túc Phong cười nói: "Nàng giết ta làm gì? Ta và nàng không cừu oán gì cả."
Song đêm hôm đó, hắn thực sự mơ thấy Phương Phỉ Thanh Sương đến ám sát mình, giật mình tỉnh giấc đã thấy trời sáng, vội vã thay quần áo, đi đến nơi diễn ra hội nghị, chính là hành cung từ xưa của phủ Đan Phượng. Hành cung này vốn trước kia Tiêu Ma Ha công chiếm Mỹ Ni Tư đã mời hoàng đế đến đây thị sát mà xây dựng lên, mặc dù cuối cùng hoàng đế cũng không đến nhưng quy mô kiến trúc lại không hề nhỏ, thậm chí so với cung Vị Ương của thủ đô Ni Lạc Thần thì còn xa xỉ hơn.
Trải qua bốn mươi năm mưa gió nhưng hành cung này vẫn còn rất xa hoa tráng lệ, lại trải qua vài lần cẩn thận tu sửa, càng rực rỡ huy hoàng, người khác nhìn thấy đều cảm thán không thôi. Phòng hội nghị mặc dù bố trí tương đối đơn giản, nhưng diện tích phòng rất lớn, cho dù là điện Hội Anh ở kinh đô Ni Lạc Thần cũng không thể sánh bằng, hơn nữa còn được đính bằng vô số kim cương phỉ thúy, hiển nhiên là sang trọng hơn Hội Anh điện, dù sao thì những thứ đó ở Mỹ Ni Tư vẫn thấp giá hơn so với nội địa.
Đáng ngạc nhiên chính là thủ vệ của hành cung Đan Phượng không phải là sĩ quan sư đoàn lính biên phòng của Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức mà lại là xạ thủ trong trang phục chỉnh tề Đột Kỵ Thi, áo da xám trắng và mũ lông chó sói là điểm đặc biệt của bọn họ.
Dân tộc Đột Kỵ Thi là dân tộc duy nhất thề thuần phục đế quốc ở cao nguyên Huyết Sắc, nổi tiếng với súng trường Đột Kỵ Thi, đó chính là kiệt tác của công tượng bọn họ. Mặc dù nhân số bọn họ không nhiều lắm, nhưng tại đế quốc lại giữ lấy những vị trí hết sức quan trọng, đảm nhận công tác bảo vệ những vị trí yếu hại. Những nhân vật trọng yếu của họ đa phần đều đã định cư trong nội địa đế quốc, cho dù là người bình thường nhất thì cũng phải là xạ thủ của ngự lâm quân, chỉ có một số rất ít ở lại thuộc địa Mỹ Ni Tư. Bây giờ, xạ thủ Đột Kỵ Thi đột nhiên xuất hiện tại đây là có ý nghĩa đặc biệt gì hay không?
Dương Túc Phong đột nhiên có chút hối hận, hội nghị quy định người tham gia không được mang theo hộ vệ, nhưng cũng không có nói không cho mang vũ khí, đúng ra hắn phải mang theo một khẩu Mễ Kỳ Nhĩ ở trong người đề phòng bất trắc chứ!?
Không biết là người nào sắp xếp kế hoạch mà hội nghị lần này rất xa hoa và long trọng, khiến cho Dương Túc Phong cũng có chút cảm giác không quen, nhưng những người khác thì dường như đó là thói quen bình thường. Trong phòng hội chuẩn bị tươm tất các loại thức ăn đẹp đẽ tinh xảo, vừa nhìn là biết không phải vật phàm, khiến kẻ khác chỉ muốn há mồm nuốt chửng. Trên thực tế, từ khi Mỹ Ni Tư bộc phát bạo loạn cho đến nay, các vị lãnh chúa người chết người bỏ chạy, còn sống thì cũng lưu ly thất tán, đã lâu rồi vẫn không được yên ổn hưởng thụ các loại mỹ vị như thế.
Dương Túc Phong tìm được một vị trí tốt nhất của mình, đó là vị trí gần cửa nhất, cũng là một góc khuất mà ít người chú ý đến. Hắn ngồi xuống, nhìn thoáng bốn phía, tham gia hội nghị, ngoại trừ vị sư đoàn trưởng giữ cương vị chủ tịch Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức, còn có lãnh chúa các khu, tựa hồ chỉ cần còn sống là đều có mặt trong ngày hôm nay, tính luôn cả Tiết Phức của Tiết gia ở Cam Xuyên đạo Tử Lan Phủ, đại biểu Tài gia ở Trinh Xuyên đạo Cao Dương phủ và Tô gia ở Hổ Xuyên đạo Cao Trữ chính là Tô Lăng Tuyết, Đoan Mộc Thần Hạc ở Tình Xuyên đạo Hội Trữ phủ, Lữ Chấn Vũ của Lữ gia ở Tình Xuyên đạo Chính Trữ phủ, Tần Thương ở Tố Xuyên Đạo Vân Đức Lạp Tư, còn có mấy người nữa không biết là ai, ngoài ra, kỳ quái một điều là ở phía sau hắn còn có một thanh niên rất bình thường.
Nói hắn cảm thấy kỳ quái không phải là vì hắn cảm thấy mình đặc biệt hơn người khác, mà vì lúc này hắn xuất hiện ở một không gian và thời gian rất đặc biệt. Giờ phút này hắn đang ở một nơi mà tất cả mọi người đều là chư hầu một phương, cho dù họ đã mất đi lãnh thổ và quyền lực nhưng dù sao thân phận của bọn họ vẫn không thay đổi. Nhưng thanh niên tuổi trẻ này hiển nhiên không giống những người đó. Thoạt nhìn thì y không như người khác mà có vẻ bình tĩnh thông minh, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, khiến cho ngươi khác có cảm giác rất dễ gần gũi.
"Dương công tử, ngươi không cần tò mò, ta chỉ là một ngoại nhân mà thôi?" Người tuổi trẻ mỉm cười, thản nhiên quay mặt về phía Dương Túc Phong, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn.
Dương Túc Phong biết mình thuộc dạng có quyền lực yếu nhất ở đây, hơn nữa trên lưng còn mang theo ba thứ tội trạng giết người-cưỡng gian-bắt cóc, hiển nhiên đến hội nghị này dám chắc sẽ không có kết quả tốt, những gì tốt đẹp nhất chắc chắn sẽ dành cho Tiết Phức. Cái gọi là chuyện không liên quan thì không nên để ý đến, vì thế hắn cũng không thắc mắc nhiều lắm, không thèm để ý đến kẻ đến người đi nữa, chỉ lấy ra một bản ghi chép, cúi đầu trả lời những câu hỏi về vấn đề kỹ thuật, nhất là vô tuyến điện đài và vô tuyến điện báo. Thanh niên phía sau thấy dáng vẻ của hắn thì có chút tò mò, bất quá cũng không nói gì thêm. Lúc này, các đại biểu khác cũng đã lục tục tiến vào, song Dương Túc Phong vẫn không hề để ý đến.
Một lát sau, Dương Túc Phong thở phào một hơi, cuối cùng đã nhớ được mấu chốt của câu hỏi, vội vàng viết nhanh, viết một hơi đến ba bốn trăm chữ, sau đó không kìm được ngả người ra phía sau, chạm vào bàn đằng sau. Hắn vội vã quay đầu lại xin lỗi thanh niên kia, thanh niên đang lật xem một tờ báo, mỉm cười nói không có việc gì, thấy Dương Túc Phong đã làm xong việc, y đưa tờ báo cho hắn, khẽ nói: "Dương công tử, ngươi thấy thế nào?"
Dương Túc Phong nhìn tờ báo, thấy trên đó đưa tin hải quân đế quốc Đường Xuyên đại bại trước hải quân Mã Toa quốc, Tư lệnh hạm đội Nam Hải, thiếu tướng Đường Lẫm đã bất hạnh bị thương nặng, trong lòng hắn bỗng có cảm giác không tốt, nhịn không được nói: "Ta đã biết, hạm đội Nam Hải nhật định thất bại, thật là trơ tráo!"
Thần sắc thanh niên tỏ ra rất cổ quái, tựa hồ có chút u buồn, yên lặng không nói gì.
Dương Túc Phong đang cảm thấy kỳ lạ đã nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên, hoan nghênh Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức tiến vào trường. Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu Đình, chỉ thấy người đó rất có uy nghiêm của quân nhân, lưng hùm vai gấu, vóc người không cao nhưng hết sức rắn chắc trầm ổn, mà Mai Cáp Đức lại có vẻ thư sinh văn nhã, trói gà không chặt. Hai người ngồi xuống ghế chủ tịch, kế tiếp chính là Tiết Phức đang đắc chí hả hê, hội nghị hôm nay căn bản là chuẩn bị cho Tiết Phức. Tần Tiêu Đình tựa hồ đạng có tâm sự ngổn ngang, Mai Cáp Đức lại là thần khí bay cao, tạo thành vẻ đối lập với nhau.
Trong lúc lơ đãng, Dương Túc Phong đột nhiên nhìn thấy Tô Lăng Tuyết và Tài Băng Tiêu ngồi ở bên cạnh vị trí cao nhất, sắc mặt lạnh lẽo, may là khoảng cách giữa hai người còn cách đến sáu bảy người, ánh mắt hai ngươi căn bản không thể nào tiếp xúc được, nhờ thế trong lòng hắn mới thoáng yên ổn một chút.
Mai Cáp Đức khoát tay, ý nói mọi người im lặng, sau đó ra vẻ quan trọng, lên tiếng mở màn: "Chư vị, chư vị, thỉnh mời yên lặng, trước tiên nghe tôi nói mấy câu. Hôm nay chúng ta tập trung ở đây là để hoàn thành sứ mệnh thần thánh, cho nên mời mọi người tập trung chú ý cho."
Hội trường từ từ im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mai Cáp Đức, trong bầu không khí yên lặng, đột nhiên truyền đến tiếng báo giấy sột soạt rất nhỏ, phát ra từ thanh niên phía sau Dương Túc Phong, Dương Túc Phong quay đầu lại, thanh niên thản nhiên mỉm cười, cầm tờ báo xếp lại, đối với ánh mắt bất mãn của Mai Cáp Đức thì không hề quan tâm đến.
Mai Cáp Đức nhíu mày, lớn tiếng nói: "Chư vị, trước tiên ta muốn tuyên bố một tin tức rất bất hạnh. Đương nhiên, trong khoảng thời gian tới, tin tức xấu sẽ còn nhiều lắm, chúng ta đều rất đau buồn. Nhưng, ta vẫn phải nói cho mọi người biết, ta và sư đoàn trưởng họ Tần đã được bộ quân vụ đế quốc ra lệnh, muốn thời gian đầu năm sẽ rút về nội địa. Đây là một tin tức bất hạnh, thỉnh mời mọi người trước tiên hãy kiềm chế nỗi đau thương…."
Sau đó hắn nói gì nữa đó nhưng Dương Túc Phong không nghe rõ, bởi vì hội trường lúc này đã vang lên thanh âm rì rào to nhỏ, ngoại trừ Tiết Phức thì mọi người đều kề tai xì xào bàn tán, có người lắc đầu, có người gật đầu, lộn xộn như chợ bán thức ăn buổi sáng.
Mặc dù bộ quân vụ của đế quốc chuẩn bị đem toàn bộ lực lượng quân sự ở Mỹ Ni Tư rút về đã được đồn đãi từ lâu, nhưng dân bản xứ vẫn còn tồn tại một chút ảo tưởng, hy vọng đó chỉ là lời đồn mà không phải là hiện thức, tuy nhiên tin tức đã được chính miệng người phát ngôn thốt ra thì lời đồn đã trở thành hiện thức, lập tức khiến cho nhốn nháo cả lên. Đế quốc triệt quân ở Mỹ Ni Tư cũng có ý nghĩa là đế quốc đã bỏ mặc Mỹ Ni Tư, để cho Mỹ Ni Tư tự sinh tự diệt, thế lực phản quân lúc này như ánh mặt trời giữa trưa, đối với chuyện này đương nhiên rất vui vẻ, nhưng những người đang ngồi trong phòng này lại không thể theo quân biên phòng rút về nội địa được, cái bọn họ quan tâm nhất lúc này chính là làm sao có thể bảo đảm được an toàn cho tính mạng mình, đó mới là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
"Dương công tử, ngươi nghĩ lực chiến đấu của hạm đội Nam Hải so với Mã Toa quốc thì không bằng sao? Ngươi có hiểu rõ hạm đội Nam Hải không?" Trong thứ âm thanh hỗn độn đó, Dương Túc Phong đột nhiên nhe thấy tiếng thanh niên phía sau gõ gõ bàn nói.
Dương Túc Phong xé một mảnh giấy trong bản ghi chép, viết trên đó: "Ta đối với hạm đội Nam Hải tuy không biết, ta cho rằng trang bị và đào tạo của hạm đội Nam Hải cũng không thua Mã Toa quốc, thua có lẽ là do vấn đề chỉ huy." Sau đó đưa ra phía sau.
Tờ giấy rất nhanh được đưa trả lại, chỉ có một câu: "Vì sao lại nói vậy?"
Dương Túc Phong khó nghĩ cắn bút, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào. Đối với hạm đội Nam Hải, Dương Túc Phong căn bản không biết, đối với quan chỉ huy đứng đầu hạm đội là Đường Lẫm hắn cũng không biết rõ lắm, chỉ biết người đó là tiểu nhi tử của Thượng thư bộ quân vụ, đại tướng Đường Lan. Hạm đội Nam Hải thất bại bởi hạm đội Mã Toa quốc, Dương Túc Phong chỉ phán đoán bằng trực giác là có vấn đề về chỉ huy, nhưng loại phán đoán bằng trực giác này không thể nói với người thanh niên phía sau được, người đó dường như hiểu rất rõ hạm đội Nam Hải. Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc hắn nhớ đến một câu nói của một vĩ nhân, vội vàng ghi vào: "Con người là nhân tố quyết định đến thắng bại trong chiến tranh."
Tờ giấy chuyển ra phía sau, một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì nữa.
Lúc này, những tiếng thì thào to nhỏ trong hội trường đã từ từ lắng xuống. Dương Túc Phong ngẩng đầu nhìn, thấy Mai Cáp Đức tỏ ra rất năng nổ, đang thì thầm trò chuyện với Tiết Phức, cứ như cuộc nói chuyện tiến hành suôn sẻ vậy. Hai người đều mỉm cười, ngược lại Tần Tiêu Đình làm thinh không nói, cũng không cười, xem ra chẳng vui vẻ gì.
Đợi hội trường hoàn toàn im ắng, người chủ trì hôm nay, Tiết Phức bắt đầu lên bục diễn giả. Rõ ràng tâm tình hắn rất tốt, gương mặt phảng phất đọng một nụ cười không cách nào biến mất, cất giọng êm ái: "Chư vị, tuy hai vị sư đoàn trưởng muốn thống lĩnh quân đội rời bỏ chúng ta, nhưng mà, hoàn toàn không phải là vứt bỏ chúng ta. Vận mệnh Mĩ Ni Tư vẫn còn nằm trong tay chúng ta…"
Có người nói nhỏ: "Ta thấy nó nằm trong tay Bộ Thủ mới đúng…" Thanh âm rất nhỏ, không biết là ai nói.
Tiết Phức hình như không nghe thấy, tiếp tục rù rì: "Chỉ cần tất cả chúng ta liên hợp lại thì vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế. Trước tiên chúng ta không được nản lòng, đừng để lực lượng quân sự của phản quân làm cho sợ hãi. Quân sự không giải quyết được tất cả, công thành chiếm đất chỉ tạo dựng uy thế nhất thời, không thể duy trì lâu dài. Trái lại, chỉ cần tất cả mọi người ngồi đây, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tìm ra một con đường mà tất cả mọi người đều chấp nhận được, đồng thời với kết cấu này mỗi người đều có thể tự mình thực hiện…"
Dương Túc Phong nghe thấy có người khều nhẹ sau lưng mình, quay đầu lại, phát hiện một thanh niên chỉ vào Tiết Phức, sau đó chĩa thẳng ngón tay giữa, tỏ ý khinh miệt. Dương Túc Phong cười, tỏ vẻ tán đồng thuyết giáo của hắn. Tiết Phức lặp đi lặp lại những câu đó, dùng đủ thứ ngôn từ hoa mỹ, mô tả khả năng chung sống hòa bình với phản quân. Nhưng dường như hắn quên mất một điểm cực kỳ quan trọng, liệu phản quân có chịu ngồi xuống đàm phán với hắn không?
Đương nhiên, rồi sẽ có ngày phản quân ngồi lại đàm phán với hắn, chỉ có điều khi đó đôi bên đều đã gánh tổn thất nặng nề.
Thanh niên bí ẩn ngoắc ngoắc tay với Dương Túc Phong: "Dương công tử, chúng ta trò chuyện có được chăng?"
Từ đầu Dương Túc Phong đã thấy ngán ngẩm, giờ nghe được lời đề nghị thế này, vui vẻ đồng ý ngay, đứng dậy rời khỏi băng ghế. Song do hắn đứng dậy vội vã, ghế bật lại quá nhanh phát ra tiếng động rõ to, làm tất cả đều chú ý đến hắn. Tiết Phức đang thao thao bất tuyệt cũng bị hắn làm ngắt ngang, nhìn hắn chòng chọc đầy bực tức. Dương Túc Phong trơ mặt không nói, quay lưng bỏ đi, còn nghe tiếng Tiết Phức léo nhéo đằng sau: "Hội nghị hôm nay liên quan đến tương lai sau này của các vị, xin hãy tự trọng, chú ý thân phận!"
Dương Túc Phong ra khỏi hành cung, tức thì cảm thấy không khí thoáng đãng hẳn, người nhẹ nhõm rất nhiều.
Thanh niên bí ẩn cũng đi theo sau hắn, bình thản nói: "Dương công tử, ta từng đến cảng Bà Châu, cũng nắm được tình hình lực lượng hải quân của Dương gia các vị. Thẳng thắn mà nói, sử dụng chiến hạm Long Nha tranh giành địa vị trên biển Ni Tư không phải không được nhưng sẽ rất khó khăn. Hải chiến hiện nay, không có chiến hạm chủ lực là chuyện không thể. Dương công tử muốn thành đại nghiệp, phải nhanh chóng xây dựng đội hình chiến hạm cho mình."
Dương Túc Phong ra đây vì muốn biết thanh niên này hiểu biết về hải quân đến đâu, nhưng nghĩ hoài cũng không ra y là thần thánh phương nào. Còn trẻ tuổi mà lời lẽ quả đoán như thế, khiến người ta cảm thấy tin tưởng.
Dương Túc Phong không biết vì sao hắn lại muốn nói chuyện thẳng thắn với y, thành thử không hề dè chừng, đáp ngay: "Huynh đài, không phải ta không muốn chế tạo chiến hạm, có điều tạm thời ta chưa có năng lực đó. Dương gia chúng ta cư ngụ tại đó, tuy dựa vào biển nhưng nguy hiểm trước mắt lại đến từ đất liền, không chỉ phía đông, phía nam mà có lẽ cả phía bắc nữa. Ta phải đảm bảo lực lượng quân sự trên lục địa đủ năng lực ứng phó địch nhân mới có thời gian phát triển hải quân. Ta cũng biết tầm quan trọng của hải quân nhưng thực sự bây giờ chưa đủ năng lực."
Nói xong, hắn không nhịn được hỏi tiếp: "Huynh đài, huynh đã biết tên ta, vậy ta có thể biết huynh tên gì không?"
Thanh niên bí ẩn hững hờ đáp: "Huynh kêu ta là Minh Phàn là được rồi!"
Dương Túc Phong nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ từng có người trẻ tuổi nào tên Minh Phàn, nghĩ bụng chắc là tên giả. Vì thế hắn cũng ý tứ không hỏi thêm, cứ kêu y là Minh Phàn.
Minh Phàn ngạo nghễ chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt Dương Túc Phong, đột nhiên nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Ta cả gan hỏi một câu, Dương công tử, huynh có quyết tâm tranh giành thiên hạ hay không?"
Dương Túc Phong khẽ giật mình. Trực giác mách bảo hắn Minh Phàn chắc chắn không đến đây để thảo luận mỗi chuyện hải quân đơn giản vậy được, quả nhiên không sai. Vì thế trấn định tâm thần, mặt không đổi sắc nói: "Minh Phàn huynh đệ nói đi đâu vậy? Dù ta có năng lực, sao có quyết tâm như thế được? Mà nói có quyết tâm thì sao chứ, không có thực lực chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
Minh Phàn không thèm để ý nét mặt thay đổi của Dương Túc Phong, ngạo nghễ nói tiếp: "Mĩ Ni Tư hiện giờ đã mất người khống chế, từ trên xuống dưới bất quá là anh tranh tôi đoạt, cá lớn nuốt cá bé, mạnh thì làm vua. Bề ngoài xem ra sáng lạn, bất quá bên trong đã thối nát hủ bại tột độ, thời kì thay đổi triều đại đã tới rồi. Dương công tử, huynh muốn tranh đoạt ngôi cửu ngũ chí tôn của thiên hạ, không thể không trọng dụng hải quân. Mĩ Ni Tư tọa lập đơn độc ở hải ngoại, hải quân không mạnh không thể đưa công tử vào đất liền. Công tử có hiểu không?"
Dương Túc Phong cười khổ, thở dài đáp: "Minh Phàn, ta không muốn gạt huynh. Nếu nói ta không có lòng là lừa dối huynh. Ai lại muốn vận mệnh của mình bị người khác chi phối? Ai lại không muốn làm một vĩ nhân thời đại chứ? Có điều, ta là một người thực tế, ta tự biết mình có năng lực thực hiện hay không. Ta không nghĩ nhiều nghĩ xa vậy được, còn phải cân nhắc lực lượng của ta rồi mới đưa ra quyết định. Tục ngữ nói, có bao nhiêu gạo nấu bấy nhiêu cơm, lỡ đâu cơm nở quá nhiều sẽ biến thành cháo, chừng đó đúng là được một mất mười. Bất quá, huynh có cao kiến gì về việc kiến thiết hải quân, tại hạ xin rửa tai lắng nghe."
Minh Phàn lắc đầu: "Ta chỉ có sách lược hải chiến để giành trung nguyên, đoạt thiên hạ. Nếu công tử không có bụng đó, có nghe cũng bằng thừa. Thôi bỏ đi!" nói xong, không lí gì đến Dương Túc Phong nữa, quay lưng bỏ đi.
Dương Túc Phong ngẩn ra, liền cảm thấy hối hận. Một nhân tài thế này sao lại để vuột mất chứ, định kêu y quay lại, lời ra đến miệng đã vội thu về vì hắn nhác thấy một viên quan biên phòng quân đang đi tìm mình, từ xa đã vẫy tay ra hiệu cho hắn quay lại hồi trường.
Dương Túc Phong trở vào hội trường, thấy mọi người đang tập trung lắng nghe. Tiết Phức hoa chân múa tay, nói như rồng bay phượng múa: "...Dương Xuyên đạo, phủ Mễ Đan, Lữ Chấn Vũ huynh đệ hài lòng chứ? Cam Xuyên đạo, phủ Uông Đan,..." ở trên y văng nước miếng tung tóe, ở dưới mọi người cắm đầu cắm cổ khoanh bút gạch trên bản đồ, cẩn thận ghi chú, kí hiệu trên đó. Còn đang nghi hoặc, đột nhiên nghe Tiết Phức hô lớn: "còn như Tử Xuyên đạo, tôi nghĩ giao cho Dương Túc Phong huynh đệ là yên tâm nhất..."
Dương Túc Phong không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cau mày hỏi: "Cái gì mà giao Tử Xuyên cho ta?"
Tiết Phức cười ha hả, đắc ý nói: "Vậy mới nói các vị đừng bỏ đi, bằng không chẳng được lợi gì đâu. Ta vừa mới nói, Tử Xuyên đạo giao cho Dương gia các vị, huynh đệ các người muốn làm sao đó thì làm."
Dương Túc Phong ngờ vực nhíu mày, không nói lời nào, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn đám người tay cầm bản đồ Mĩ Ni Tư. Trên đó sớm đã bị họ vạch xanh xanh đỏ đỏ, rất nhiều kí hiệu là tên các lãnh chúa, trên cùng bản đồ là sáu chữ lớn: khu tự trị Mĩ Ni Tư!
Hắn giật mình, Mĩ Ni Tư lại muốn tự trị sao?
Tiết Phức hừng hực khí thế, lặp lại kế hoạch của mình lần nữa. Hình như hắn cực kỳ thỏa mãn với kế hoạch này, vì thế diễn đạt trầm bổng, rõ ràng mạch lạc, rất hấp dẫn, khiến người chung quanh nghe lại lần hai vẫn không cảm thấy chán. Trong tưởng tượng của hắn, Mĩ Ni Tư tự trị là kết cục tất yếu, vì thế thành lập khu tự trị Mĩ Ni Tư cũng là chuyện thuận lí thành chương. Sau khi thành lập, khu tự trị Mĩ Ni Tư sẽ hoàn toàn thay đổi mối quan hệ phụ thuộc với triều đình đế quốc trước mắt. Nói một cách đơn giản, Mĩ Ni Tư sẽ không trở thành một tỉnh của Đường Xuyên nữa, cũng giống như Bát đạo liên minh. Tuy trên danh nghĩa vẫn tuân phục lãnh đạo tối cao là hoàng đế Đường Xuyên, thực tế hoàng đế đế quốc không có quyền can thiệp vào chuyện ở đây, quyền lực đều nằm trong tay khu tự trị. Đối với Mĩ Ni Tư nói chung, quyền khống chế nằm trong tay đô đốc.
truyenonline.vn
Đương nhiên, để phân chia quyền lực, các đạo các phủ cũng sẽ được hưởng quyền tjw trị thực sự, có điều họ phải chịu sự quản lý của đô đốc. Để lấy lòng đại biểu tham dự, Tiết Phức đã dày công chuẩn bị rất chu đáo. Như bọn Lữ Chấn Vũ đã bị mất lãnh địa từ lâu đều được y hào phóng an trí cho lãnh địa mới, hơn nữa còn ở khu vực cách xa tiền tuyến, Dương Xuyên đạo, phủ Mễ Đan. Những người ủng hộ y, cũng được y an bài tại Dương Xuyên, Cam Xuyên, hai nơi ấy tạm thời yên ổn nhất. Duy có Dương Túc Phong, bị y bố trí cho Tử Xuyên. Tuy hắn được quyền quản lý cả Tử Xuyên đạo nhưng lại đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đông bắc là ba vạn quân khăn hồng Ma Ni giáo, phía đông là mười vạn "Trung nghĩa cứu quốc quân" của Bành Việt, bất kì lúc nào cũng có thể bị diệt vong.
Dương Túc Phong không nén được nhíu chặt lông mày, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang phân chia phạm vi thế lực?"
Tiết Phức tựa hồ có ý trào phúng, thản nhiên cười: "Dương huynh đệ quả là người thông minh, đúng là như thế. Tử Xuyên đạo đã được hào phóng cấp cho Dương gia các ngươi, huynh đệ các ngươi phải ưu ái, bảo hộ, gìn giữ nó thật tốt..."
Dương Túc Phong tức giận cắt ngang: "Ngươi bằng vào cái gì mà dám phân chia thế lực?"
Tiết Phức sầm mặt không đáp, Mai Cáp Đức dửng dưng nói: "Dựa vào quyền lực ta giao cho y, dựa vào quyền đế quốc giao cho y. Sao, ngươi thấy chưa đủ à? Một Tử Xuyên đạo còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn chỗ nào nữa?"
Dương Túc Phong hít mạnh một hơi, trở về ghế ngồi.
Tiết Phức xua tay ra ý ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hào hứng nói tiếp: "Được rồi, được rồi, kế hoạch an trí mới quyết định vậy đi. Sau này mọi người quản lý khu vực của mình, người mình cho tốt..."
Dương Túc Phong càng nghe càng không chịu được, đứng dậy xô bàn bỏ đi.
Mai Cáp Đức đột nhiên thét lên: "Chặn hắn lại!"
Mấy tên biên phòng quân lập tức ngăn Dương Túc Phong lại.
Dương Túc Phong cũng không quay đầu, lạnh lùng cất tiếng: "Mai Cáp Đức, ta muốn bỏ đi giữa chừng cũng không được à?"
Mai Cáp Đức cười gằn một tiếng, khinh khỉnh đáp: "Đi! Đương nhiên là được! Nhưng sau đây còn một chi tiết quan trọng nữa, đó là bầu ra đô đốc cho khu tự trị Mĩ Ni Tư! Nếu ngươi bỏ đi giữa chừng, tức là ngươi từ bỏ quyền đại biểu của mình!"
Dương Túc Phong lấy hết sức khống chế tâm trạng của mình, hằm hằm bước về chỗ ngồi.
Mai Cáp Đức vỗ tay nói: "Được, đã có người sốt ruột, vậy chúng ta nói ngắn gọn thôi. Sau đây, chúng ta sẽ bầu ra một vị đô đốc lãnh đạo khu tự trị Mĩ Ni Tư. Tất cả mọi người đều phải tuân lệnh đô đốc, không được kháng mệnh. Ta, Mai Cáp Đức, đại biểu cho triều đình đế quốc đề cử tân lãnh chúa Tiết Phức làm đô đốc Mĩ Ni Tư. Ai đồng ý với ta xin giơ tay!"
Các đại biểu tham dự ào ào giơ tay đồng ý, Dương Túc Phong ngó thấy chỉ có mình mình là không giơ. Cái miệng Tiết Phức thiếu điều muốn toét ra vì cười, chắc y đã thỏa thuận từ đầu với đám lãnh chúa kia, chỉ có một người cự tuyệt là hắn.
Mai Cáp Đức đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Tô tiểu thư, xin hỏi cô... cô không đồng ý cử lãnh chúa Tiết Phức làm tân đô đốc khu tự trị sao?"
Dương Túc Phong nghểnh cổ dòm, quả nhiên Tô Lăng Tuyết và Tài Băng Tiêu không giơ tay.
Tô Lăng Tuyết thản nhiên nói: "Ta đề cử lãnh chúa Dương Túc Phong làm tân đô đốc!"
Toàn trường tức thì nhốn nháo một trận.
Dương Túc Phong còn tưởng mình nghe lầm, nhưng lại nghe thấy Tô Lăng Tuyết thản nhiên lặp lại từng chữ một, quả thực là nàng ta đề cử mình.
Vẻ mặt giễu cợt của Mai Cáp Đức và Tiết Phức tái đi, Tiết Phức rõ ràng còn phẫn nộ nữa, hung hăng nhìn Dương Túc Phong chòng chọc, ánh mắt đầy rẫy sát ý. Mai Cáp Đức cũng dùng ánh mắt đó liếc hắn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, ra sức vỗ tay: "Được rồi, Tiết Phức sáu phiếu, Dương Túc Phong một phiếu. Còn ai khác nữa không? Vậy thì, kể từ giờ lãnh chúa Tiết Phức là tân đô đốc khu tự trị Mĩ Ni Tư! Mọi người chúc mừng ngài ấy nào!"
Đại biểu tham dự vỗ tay hoan hô lung tung cả lên.
Giây phút này, Dương Túc Phong không biết mình có cảm xúc gì nữa, vừa buồn cười vừa chua chát. Cái gì mà hội nghị cùng nhau bàn kế lâu dài chứ? Đơn thuần là một trò hề mà Mai Cáp Đức và Tiết Phức đạo diễn ra. Đáng tiếc cho những người ngồi đây, quá đơn thuần, quá ấu trĩ. Ấu trĩ tới mức vô tri, chẳng lẽ bọn họ thực sự tin rằng làm thế này là có thể đủ lo thân mình sao? Chẳng lẽ bọn họ tránh lưỡi dao của phản quân bằng cách trốn đến một nơi an toàn càng xa càng tốt?
Từ đầu chí cuối không mở miệng lần nào, Tần Tiêu Đình giờ rầu rĩ tuyên bố giải tán hội nghị, sau đó một mình rời khỏi hội trường trước tiên. Những đại biểu khác túm tụm quanh Tiết Phức, nịnh hót tâng bốc không thôi. Vẻ mặt Tiết Phức cao ngạo hệt như một chú gà trống mới nhú cựa. Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu hai người dửng dưng rời khỏi hội trường, ngó thấy Dương Túc Phong cũng không chào hỏi mà đi thẳng.
Dương Túc Phong cảm giác trống rỗng, lẳng lặng bỏ đi về doanh trại.
Tang Cách, Nham Long thấy mặt hắn, vội vàng hỏi thăm kết quả. Nham Long có phần ngạc nhiên, hồi báo: "Thật kì quái, phủ Đan Phượng không phải là nơi trú quân của sư đoàn Tần Tiêu Đình sao? Mới rồi tôi ra ngoài tìm hiểu, mấy tên biên phòng quân đó lại là người của Mai Cáp Đức, bọn họ hoán đổi phòng ngự lúc nào chứ?..."
Dương Túc Phong hơi giật mình, suy nghĩ giây lát, hạ giọng thì thầm: "Chúng ta lập tức rời khỏi đây. Truyền lệnh bộ đội, đề cao cảnh giác, lên đạn sẵn, lựu đạn mở chốt sẵn sàng, trên đường đặc biệt cẩn thận!"
Tang Cách, Nham Long hai người giật nảy mình, cũng bắt chước hắn thì thào: "Phong lĩnh, xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Dương Túc Phong hết sức nghiêm trọng, nói: "Có một tên tiểu nhân khoái nhảy nhót linh tinh, có thể sẽ tới kiếm chuyện với ta."
Cũng không giải thích rõ ràng, sải bước về phòng cầm khẩu Mễ Kì Nhĩ lên, lên đạn nghe cạch một tiếng, sau đó nhìn đồng hồ, đúng 5 giờ chiều.
Ngoài cửa, tịch dương đẹp vô cùng tận.
Tang Cách và Nham Long đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao cả.
Mấy giây sau, tiếng còi chói tai vang lên, các chiến sĩ bắt đầu tập hợp.
Lúc Dương Túc Phong dẫn Lam Vũ quân rời khỏi phủ Đan Phượng không hề gặp bất cứ trở ngại nào. Thậm chí một người trước đó còn chào hỏi hắn giờ cũng làm như không hề trông thấy. Biên phòng quân của Tần Tiêu Đình lẳng lặng đưa mắt tiễn hắn đi khiến Dương Túc Phong càng nảy sinh cảm giác có thứ gì đó nguy hiểm đang tới gần. Vì thế suốt dọc đường hắn luôn yêu cầu mọi người cảnh giác, phía trước và hai bên đều phái mười mấy lính đi trinh sát.
Thái dương cuối cùng cũng biến mất sau rặng núi. Khoảng cách giữa Dương Túc Phong và phủ Đan Phượng càng lúc càng xa. Tang Cách, Nham Long không kềm được đều lơi là cảnh giác, bầu không khí khẩn trương trong hàng ngũ chiến sĩ dần tan biến, có người bắt đầu thì thào to nhỏ, tựa hồ không cần thiết phải khẩn trương như vậy.
Song Dương Túc Phong không hề dám lơ là, tất cả mọi người trên đường lúc này đối với hắn đều hết sức nguy hiểm. Hắn đưa ống nhòm lên quan sát, trước mặt là bóng đêm mờ mịt, bao la, không trông rõ gì cả, chỉ thấy lờ mờ, núi non trùng điệp. Dương Túc Phong nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu hỏi: "Nham Long, gần đây có vị trí đặc biệt nào thích hợp cho việc mai phục không?"
Nham Long không cần nghĩ đáp ngay: "Bàn Long cốc! Ở ngay phía trước!"
Nham Long giới thiệu ngắn gọn địa hình đại khái của Bàn Long cốc. Nơi này nằm ngay cửa ngõ ra vào phủ Đan Phượng, do sư đoàn biên phòng quân của Tần Tiêu Đình phòng thủ. Vùng phụ cận phủ Đan Phượng có hai cứ điểm chiến lược, một là cứ điểm Tích Lôi Sơn ai nấy đều biết, một chính là nơi này, Bàn Long cốc. Dương Túc Phong cũng đã nhớ ra, lúc mình đến phủ Đan Phượng có đi qua một hạp cốc dài ngoẵng, chỉ là lúc đó hắn không để ý, hiện giờ quan hệ đến sinh mạng, không thể không lưu tâm. Nếu nhân vật nào đó có ý định giết mình, chỉ cần mai phục tại đó, bởi vì mình cưỡi ngựa, hai sư đoàn biên phòng quân đều là bộ binh, không đuổi kịp được.
Tang Cách lại lấy làm lạ ở chỗ, theo quan điểm của hắn, khả năng Tần Tiêu Đình đối phó Lam Vũ quân là cực kỳ thấp, trái lại khả năng Mai Cáp Đức lớn hơn nhiều. Y và Tiết Phức có mối quan hệ lợi ích thân mật trên mức bình thường. Song nơi này không phải địa bàn của Mai Cáp Đức, nghĩ chắc y không dám giương mắt nhìn Tiết Phức gây bất lợi cho Dương Túc Phong.
Nham Long đích thân dẫn một tiểu đội trinh sát lẳng lặng áp sát Bàn Long cốc, nhưng kết quả hồi báo càng khiến Dương Túc Phong bán tín bán nghi. Nham Long báo cáo, bên trong Bàn Long hiệp không một bóng người, ngay cả cứ điểm biên phòng quân do Tần Tiêu Đình thống soái vốn dĩ đóng trong Bàn Long cốc cũng trống trơn, quan binh không biết đi đâu. Bọn họ kiểm tra bếp lửa và những công trình khác, kết luận biên phòng quân đã rút đi chí ít là nửa ngày.
Tang Cách nhíu mày: "Chẳng lẽ sư đoàn Tần Tiêu Đình đã bắt đầu rút quân, chuẩn bị triệt thoái khỏi Mĩ Ni Tư?"
Ý nghĩ này nhanh chóng bị gạt đi. Bất luận là nhìn từ góc độ nào, Tần Tiêu Đình muốn bảo vệ an toàn cho phủ Đan Phượng phải đóng binh trấn giữ Bàn Long cốc, đề phòng bất trắc. Nhìn từ góc độ con người mà nói, bỏ Bàn Long cốc ngày một ngày hai chẳng đáng gì. Nhưng đối với một sĩ quan chỉ huy, lại là một người thân kinh bách chiến, y hành động thế này tất có thâm ý. Tần Tiêu Đình từng trải mấy trận đánh ác liệt với quân đội Y Lan ở tây bắc đế quốc, lại đọ sức với phản quân Mĩ Ni Tư lâu nay, y làm thế tất phải có mục đích nào đó.
Nham Long nói: "Ngoài Bàn Long cốc ra, toàn là đồng bằng. Chúng ta phi ngựa một ngày là về tới phủ Lệ Xuyên."
Dương Túc Phong nặng nề lắc đầu, tỏ ý không mấy lạc quan. Hắn leo lên ngọn núi cao nhất nơi Bàn Long cốc, đăm mắt nhìn về phương nam. Chỉ là một màu đen kịt, vài đốm nhỏ giống như lân tinh nhấp nháy, ánh sáng yếu ớt. Bên tai cũng hết sức im ắng, thi thoảng có tiếng côn trùng nỉ non. Không khí không có gì đặc biệt, mùi đất bùn nhàn nhạt, khí trời mát lạnh.
Tang Cách sốt ruột giục: "Chi bằng chúng ta giục ngựa ra roi, đến sáng mai là về được tới phủ Lệ Xuyên rồi!"
Dương Túc Phong chậm rãi lắc đầu, xua tay, vểnh tai lên nghe ngóng, thì thào: "Các ngươi nghe xem, tiếng gì vậy?"
Tang Cách, Nham Long dỏng tai nghe một hồi, nghi hoặc nhìn hắn: "Sư trưởng, chúng tôi có nghe thấy gì đâu?"
Dương Túc Phong đứng thẳng người, trầm giọng: "Truyền lệnh xuống dưới, lập tức tiến vào công sự phòng ngự ở đây!"
Tang Cách và Nham Long nhìn nhau, nhưng thấy dáng vẻ của Dương Túc Phong lại không thể không tin. Vội vàng truyền lệnh, chiến sĩ lập tức nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, đem súng đạn trên yên xuống, sau đó tiến vào công sự có sẵn đã được chuẩn bị rất tốt. Ngựa được thả tự do tìm cỏ ở hướng bắc. Do lần này di chuyển bằng ngựa, đạn súng đem theo rất nhiều, đáng tiếc pháo cối chỉ đem được hai khẩu, bọn họ lẹ làng lắp pháo ở trung tâm công sự.
Tang Cách bố trí tất cả phòng bị đâu đó, lại tự mình sắp đặt lính cảnh giới và gác ngầm, rồi cùng Nham Long tới gặp Dương Túc Phong, hỏi rõ đầu đuôi.
Dương Túc Phong cười khổ: "Có lẽ ta quá lo lắng, nhưng ta tuyệt không muốn mạo hiểm di chuyển giữa đêm thế này. Người của chúng ta ít quá, kinh nghiệm chiến đấu cũng chưa đủ, vạn nhất gặp phải phục kích ban đêm trên bình nguyên, nhất định sẽ có kết cục bị tiêu diệt toàn bộ. Tối nay chúng ta cứ ở đây quan sát tình hình, nếu thật sự an toàn, sáng mai lên đường cũng không muộn. Thông báo cho các chiến sĩ, nhất là vòng ngoài, phải tăng cường cảnh giác, ta cảm giác sắp có chuyện gì đó. Hễ có người tới gần phải lập tức bắn súng cảnh báo."
Tang Cách và Nham Long nửa tin nửa ngờ bỏ đi.
Dương Túc Phong thở dài, cảm thấy nguy hiểm hình như càng lúc càng lớn. Hắn tháo bội kiếm đặt lên một tảng đá, sau đó lôi khẩu Mễ Kì Nhĩ làm mình an lòng ra, dùng năm ngón tay giữ chặt mớ đạn đầy nhóc bên cạnh Mễ Kì Nhĩ.
Đến trước nửa đêm vẫn không có động tĩnh, sóng yên bể lặng. Tang Cách, Nham Long thay phiên trực đêm, dần dần có cảm giác làm chuyện uổng công vô ích. Song thấy sắc mặt âm trầm của Dương Túc Phong, lời ra đến miệng lại ráng nuốt trở vào trong.
Năm giờ sáng, tuyến cảnh vệ ngoài cùng đột nhiên truyền đến tiếng súng xé tai, hình như có người theo phản xạ lúc tiếng súng xé không vang lên, vô ý nắm lấy súng của mình, mấy cặp mắt mở lớn nhìn vào khoảng không.
Tiếng súng không ngớt, cơ hồ còn xen lẫn tiếng người kêu thảm, song từ đầu chí cuối không thấy bóng dáng địch nhân. Đến khi sáu chiến sĩ ở vòng ngoài cùng rút vào công sự an toàn, mọi người mới nhìn thấy kẻ địch. Bọn chúng mặc quân phục màu lam, lặng lẽ tiến tới rất nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Là quan binh biên phòng quân đế quốc!!!
/769
|