Dương Túc Phong lúc này mới hiểu ra, còn cho rằng bản thân không muốn gặp nàng, thì ra vị Ủy Thủy Lan Nhược tiểu thư này càng không muốn gặp mình.
Nếu như mọi người đều không muốn gặp nhau, cô cứ tới làm gì chứ? Đúng là tự chuốc khổ vào thân.
Úc Thủy Lan Nhược đi không bao lâu, bầu trời kinh đo Ni Lạc Thần liền lập tức biến đổi, dường như cảm thụ được bão tố sắp tới, sắc trời trở nên u ám khác thường, gió cũng bắt đào rít gào, người đi đường trên phố vội vàng nấp đi, tuyệt đại đa số nhà cửa đã đóng kín mít.
Bất quá, những cư dân kinh đô Ni Lạc Thần đã nhiều lần sông nơm nớp lo sợ này không hề biết, chiến hỏa mau chóng lan tới bên cạnh họ.
Đoàn người Tiêu Phương Tạ, Mễ Nặc Tư Lương Cách, Mã Khôn chia nhau ra tới các lộ chư hầu thông báo quy định hữu quan của quân Lam Vũ, tự nhiên khơi lên sóng to gió lớn, sau những lời lẽ ngoại giao đường đường chính chính qua đi, hai bên đầu bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng chiến tranh.
Mười bốn lộ chư hầu thành lập bộ chỉ huy liên hợp, công khai tuyên bố nêu rõ, bọn họ nhận được mật chỉ của Đường Minh, đặc biệt vào kinh cứu giá, đương nhiên cự tuyệt rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, bọn họ chỉ trích quân Lam Vũ bắt giữ hoàng đế Đường Minh, dùng vũ lực ép ông ta chuyển giao quyền lực cho quân Lam Vũ.
Dưới những khẩu hiệu chính nghĩa đanh thép, quân đội các lộ chư hầu nhân số lên tới hai mươi vạn người giơ cao ngọn cờ cứu giá, tổ chức sẵn sàng đội hình tấn công, chuẩn bị vượt qua con đường Chu Tứoc, đuổi quân Lam Vũ ra khỏi kinh đô Ni Lạc Thần.
Bộ đội chư hầu tiến cử Long Lân đức cao vọng trọng làm tổng chỉ huy.
Còn phía quân Lam Vũ, cũng đã chuẩn bị sẵn sáng chiến đấu ở phía đông con đường Chu Tước, hơn một trăm khẩu hỏa pháo giơ nòng lên cao.
Trưa ngày 25 tháng 4 năm 1731 thiên nguyên, kinh đô Ni Lạc Thần hoàn toàn chìm vào biển lửa.
Đường Trùng nâng kính viễn vọng lên, nhìn quân kỳ của gia tộc Tư Mã ở phía trước, ở bên cạnh hắn, các chiến sĩ của tiểu đội quan sát pháo binh đang khẩn trương đo đạc số liệu, mỗi một người đều tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Kỳ thực, số liệu về mục tiêu pháo kích đã được tính toàn từ trước dó rồi, nhưng vì để đảm báo không xuất hiện sai lệch gì, các chiến sĩ của tiểu đội quan sát pháo binh vẫn cứ cẩn thận tiến hành tính toán lại nhiều lần.
Đường dây điện đoạt được lâm thời mắc lên đã phát huy tác dụng trọng đại, Đường Trùng có thể liên hệ với Tử Vân Phi tổng chỉ huy trận địa pháo binh bất kỳ lúc nào. Hai trung đoàn pháo binh của quân Lam Vũ đều ở vào trạng thái sẵn sàng nổ pháo, tất cả đại pháo đều đã nhằm chuẩn vào mục tiêu, ở bên ạnh đại pháo cũng đã đặt vô số đạn dược, chuẩn bị tạo ra kỷ lục pháo kích mãnh liệt nhất trong chiến đấu của quân Lam Vũ.
Một khi cuộc chiến nổ ra, mỗi một khẩu pháo trái phá của quân Lam Vũ sẽ đạt tới tốc độ xạ kích một phút tám phát, sẽ đem phía tây của kinh đô Ni Lạc Thần, cũng chính là nơi hiện giờ quân đội các lộ chư hầu đóng giữ, hoàn toàn bị bao phủ.
Nhìn từ trong kính viễn vọng, Đường Trùng có thẻ nhìn thấy cư dân kinh đô Ni Lạc Thần chính đang rút đi như thủy triều, mỗi một cửa thành đều chen lân vô số cư dân, lệnh thông báo tác chiến và báo cáo hữu quan của quân Lam Vũ đã phát ra từ ngày hôm qua, cáo thị an dân hữu quan cũng được dán từ hôm qua.
Khi buổi lễ sắp diễn ra, thì chiến tranh đột nhiên đổ xuống, làm cho cư dân kinh đô Ni Lạc Thần chứ như phát điên vậy, cuồng cuồng rút đi, những người khó khăn lắm mới tới được kinh đô Ni Lạc Thần, chuẩn bị tham gia buổi lễ, tựa hồ cũng bị không khí chiến tranh ngột ngạt ép cho thở không ra hơi.
Mục tiêu quan sát chủ yếu của Đường Trùng là quân đội của gia tộc Tư Mã, căn cứ vào phân tích của ban ngành tình báo của quân Lam Vũ, quân đội gia tộc Tư Mã tuyệt đối là điển hình loại chuyên đánh trận giả, Tư Mã Tung Hoành xưa nay chỉ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, coi thường kẻ khác nhưng bản thân cũng chẳng có bao nhiêu bãn lĩnh.
Bất quá hai trợ thủ đắc lực của Tư Mã Tung Hoành là Tư Mã Giang Bích và Tư Mã Ca Tuyệt hiển nhiên khá hơn ông ta rất nhiều, có thể được tính là quan chỉ huy ưu tú, gia tộc Tư Mã sở dĩ có thể kháng cự lại được quân đội nước Mã Toa công kích, công lao của Tư Mã Giang Bích và Tư Mã Ca Tuyệt là không thể không nhắc tới.
Đóng ở bên cạnh quân đội gia tộc Tư Mã, chính là quân đội của gia tộc Độc Cô, đem so với quân đội gia tộc Tư Mã thì quân đội của gia tộc Độc Cô mặc dù nhân số ít hơn một chút, nhưng lại là những dũng sĩ thực sự ở trên chiến trường, gần như không có chuyện rút lui.
Năm xưa khi giai đoạn khai chiến mới đầu, đối diện với đòn tiến công điên cuồng của thiếp giáp cung kỵ nước Mã Toa, quân đội gia tộc Độc Cô anh dũng chiến đấu, đúng là đã phải trả giá bằng hi sinh cực lớn, bất quá cũng rèn luyện rất lớn cho lực lượng của mình, xuất hiện vô số quan binh ưu tú và quan chỉ huy ưu tú.
Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên chính được rèn luyện ra từ bên trong chiến tranh tàn khốc, hiện giờ tên tuổi của hai nguời, lớn hơn nhiều so với Tư Mã Giang Bích và Tư Mã Ca Tuyệt.
Sau khi tất cả đều nhận được thông điệp cuối cùng của quân Lam Vũ, mấy người lãnh đạo tối cao của quân đội các lộ chư hầu tập trung ở bên trong bộ chỉ huy của Tư Mã Tung Hoành, mở hội nghị khẩn cấp.
Trên vấn đề liên quan tới việc hòa hay đánh, mặc dù quân đội các lộ chư hầu đã quyết định chiến tranh, bất quá trừ rất ít người ra, thì số còn lại đều không tin quân Lam Vũ sẽ thực sự động thủ, bọn họ chỉ muốn tin rằng lần này quân Lam Vũ chỉ dọa dẫm mà thôi.
Rất nhiều người đều cho rằng nếu như quân Lam Vũ dám động thủ thật, khẳng định là sẽ có rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực, điều khác chưa nói, nếu mà động thủ, lấy hai mươi vạn đánh bốn vạn, cho dù không thể thắng lợi cũng có thể đánh nát hoàn toàn kinh đô Ni Lạc Thần.
Nếu thế đối với Dương Túc Phong, thì kết quả của chuyến váo kinh lần này trở thành lấy gậy đánh xuống nước, hoàn toàn vô ích, bọn họ tin rằng Dương Túc Phong không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
- Ta chẳng tin tên tiểu tử Dương Túc Phong đó dám động thủ! Chẳng qua là dọa dẫm chúng ta một chút thôi! Nếu như y thực sự động thủ với chúng ta, sau này y lại có thêm mươi mấy kẻ địch, toàn bộ đại lục Y Lan sẽ là kẻ địch của y, trừ khi y là thằng ngốc, y mới dám làm như vậy. Nếu như y dám thực sự động thủ, chúng ta liền lấy danh nghĩa của hoàn đế bế hạ tuyên chiến với y, giết sạch cho y không còn một mống nào.
Tư Mã Tung Hoành khinh miệt nói, không hề đem cảnh cáo của Dương Túc Phong để vào trong mắt.
Trong số đông đảo những người lãnh đạo của các thế lực địa phương nhập kinh này, Tư Mã Tung Hoành là một kẻ tương đối lập dị, ông ta luôn tự xưng mình dùng đầu óc để chỉ huy tác chiến, điều này đã vô tình ngược lại với không ít nhân vật của gia tộc vũ lực hùng mạnh.
Bất quá, mặc dù lời của Tư Mã Tung Hoành làm người ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng những người khác cũng không thể không thừa nhận, nếu như nói tới phương diện láu cá và khôn vặt, Tư Mã Tung Hoành đúng là rất có thiên phú.
Mấy vị lãnh đạo gia tộc ngồi ở đây, đều tỏ ý tán đồng với lời phát biểu của Tư Mã Tung Hoành, bọn họ cũng cho rằng, quân Lam Vũ sẽ không động thủ vào thời khắc quan trọng này, bởi vì làm như thế đối với quân Lam Vũ mà nói, cũng có cái hại cực lớn.
Không nói tới kinh đô Ni Lạc Thần bị hủy diệt, chỉ riêng những lời mắng chửi cũng đủ cho quân Lam Vũ nếm đủ rồi, hơn nữa còn kết lấy thù oán với mười mấy thế lực địa phương, bất kể lúc nào cũng có thể khiến cho các lộ chư hầu liên thủ phản kích, đó đều là những điều Dương Túc Phong phải cân nhắc.
Bất quá, cũng không phải tất cả những người lãnh đạo gia tộc đều tỏ ra thoải mái như Tư Mã Tung Hoành, ít nhất thì Cúc Xuyên Cao Minh và Long Cửu Trong không hề tán đống, bọn họ đều cho rằng, khả năng quân Lam Vũ động thủ là rất lớn, vì Dương Túc Phong đã quen dùng thủ đoạn quân sự để đạt được mục địch chính trị, tin rằng lần này y cũng sẽ không thay đổi.
Cái danh hiệu hoàng đế kia đôi với Dương Túc Phong mà nói ý nghĩa không lớn lắm, cái mà y cần chính là lợi ich thực sự, chỉ có lợi ích thực sự, cho dù có hi sinh cả kinh đô cả kinh đô Ni Lạc Thần chăng nữa cũng có là cái gì.
Hai phái quan điểm bất đồng, tranh luận liên tục rất lâu, cuối cùng vẫn không thể hình thành ý kiến thống nhất, rốt cuộc chủ trì hội nghị Tư Mã Tung Hoành quyết định, quân đội chư hậu một mặt chờ nghe tin tức, một mặt chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Xét theo thực tế kinh đô Ni Lạc Thần không thể dung nạp được hai mươi vạn quân đội chư hầu triển khai, quyết định rút mười vạn người ra khỏi thành, một khi quân Lam Vũ thực sự phát động tấn công, mười vạn người ở bên ngoài thành sẽ dùng phương thức đánh bọc sườn, công kích các cửa thành khác do quân Lam Vũ khống chế, tốt nhất là đem đường lui của quân Lam Vũ cắt đứt hoàn toàn, nhốt chặt Dương Túc Phong ở bên trong kinh đô Ni Lạc Thần.
Sau khi trải qua thương thảo, mười vạn bộ đội ở ngoài thành giao cho Long Lân chỉ huy, còn bộ đội ở trong thành, thì giao cho Độc Cô Long Đằng chỉ huy.
Đương nhiên cái gọi là chỉ huy này, chỉ là phối hợp cao tầng với nhau mà thôi, không hề tước đoạt quyền chỉ của các lão đại khác với quân đội của mình, đây luôn là một đề tài vô cùng kỵ húy, Tư Mã Tung Hoành giảo hoạt tuyệt đối không để bản thân trở thành đích của vạn mũi tên như vậy được.
Vào buổi chiều ngày hôm qua, Long Lân đã suất lĩnh mười vạn quân đội rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, an doanh cắm trại ở bên ngoài thành, chuẩn bị sẵn sàng tấn công quân Lam Vũ.
Còn bộ đội ở trong thành cũng khua chiêng gõ trống chuẩn bị tiến công và phản công, bọn họ dưới sự điều phối thống nhát của Độc Cô Long Đằng, chuẩn bị tư thế vượt qua con đường Chu Tước.
Đồng thời, Tư Mã Tung Hoành cũng lấy danh nghĩa của Đường Minh, yêu cầu quân Lam Vũ lập tức rút ra khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, kết quả bị quân Lam Vũ nghiêm khắc phản bác, điều này gần như có nghĩa là chiến tranh là chuyện không thể tránh khỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Khi sắp tới trưa, mấy người Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành đều trốn bên trong bộ chỉ huy, sắc mặt không ngừng biến đội nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rồi, quân Lam Vũ có động thủ thật hay không, mấy phút nữa là sẽ biết.
Vào lúc này cho dù là Tư Mã Tung Hoành cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Đúng mười hai giờ trưa.
Thời gian thông điệp gửi đi đã được một ngày, Dương Túc Phong không chút do dự hạ lệnh công kích.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! …
Đại pháo của quân Lam Vũ dẫn đầu rống lên dữ dội, hai trung đoàn pháo binh tập trung hơn một trăm khầu pháo trái phá cỡ nòng lớn, ào ạt phut ra những ánh lửa mãnh liệt, pháo đạn xẹt qua không trung kinh đô Ni Lạc Thần, phát ra tiếng động chói tai, sau đó rơi chuẩn xác vào quân danh của quân đội gia tộc Độc Cô và gia tộc Tư Mã, tức thì gây nên một cơn địa chấn chưa từng có, khói súng tràn ngập, trong thời gian chưa đầy hai phút đã hoàn toàn bao phủ lấy phía tây của kinh đô Ni Lạc Thần.
Quân Lam Vũ động thủ, kinh đô Ni Lạc Thần rung chuyển.
Tiếng pháo đạn chói tai xẹt qua bầu trời làm cho sắc mặt của Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành trắng bệch, bọn trong đầu bọn họ chỉ có một ý thức, đó chính là sau này đừng nên xem lời của Dương Túc Phong như gió thổi bên tai nữa.
Gần như trong khoảnh khắc ý thức của bọn họ còn chưa hoàn toàn biến mất, pháo đạn của quân Lam Vũ đã nổ ngay ở bên cạnh bộ chỉ huy, một tiếng nổ ầm vang, vệ binh ở cửa bộ chỉ huy bị bắn cho máu thịt tung tóe, chân tay gãy lìa bay loạn vào bên trong bộ chỉ huy, bản đồ ở trên vách cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Không cần suy nghĩ, Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành liền xoay người bỏ chạy khỏi bộ chỉ huy, sau đó chui vào hầm ngầm sâu trong lòng đất, bọn họ chỉ cảm thấy toàn bộ mặt đất đều đang rung chuyển, bụi đất không ừng rơi xuống ào ào.
Những quan binh sau này mới chạy vào ai này đều thương tích đấy mình, còn có người đau đớn tới mức lăn lộn kêu gào thảm thiết, còn có một số người bị bắn tan nát ở ngay bên cửa tầng hầm, có có máu thịt bầy nhầy cùng với nội tạng bay vào trong hầm ngầm, phát ra mùi múa tanh nồng nặc.
Nấp ở chố sâu nhất bên trong căn tầng hầm, Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành đều không biết tình hình ở bên ngoài như thế nào, chỉ có thể nghe thấy mỗi tiếng pháo nổ đùng đùng, bọ họ không ngừng hò hét binh sĩ xung quanh ra ngoài thăm dò tình hình, kết quả là chỉ có đi mà không có về, sau này dứt khoát không có ai dám ra nữa, cho dù nhận được mệnh lệnh cũng cứ lễ mề ở đó không chịu đi.
Độc Cô Long Đằng trong cơn tức giận rút ngay bội kiếm giết chết mấy binh sĩ do dự, mấy kẻ khác mới không còn cách nào khác xông ra ngoài, nhưng vẫn không có ai trở về.
Độc Cô Long Đằng trong lòng sốt ruột, mấy lần muốn xông ra bên ngoài, nhưng đều bị từng quầng lửa chói lòa ở bên ngoài dọa cho chùn chân.
Những ánh lửa và cột lửa rợp trời đã hoàn toàn hủy diệt quan đội của gia tộc Độc Cô, trong chớp mắt, Độc Cô Long Đằng nhìn thấy quân đội gia tộc Tư Mã chạy loạn khắp nơi bị ngã rạp từng mảng, tiếng kêu thảm thiết chấn động toàn bộ kinh đô Ni Lạc Thần.
Đại pháo của quân Lam Vũ vừa khai hỏa, cho dù là tổng chỉ huy Long Lân của quân đội chư hầu ở bên ngoài thành cũng biết chuyện hỏng bét rồi, ông ta từ cửa thành nhìn vào bên trong, chỉ thấy nơi đồn trú của quân đội gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô đã hoàn toàn biến thành một biển lửa.
Trong biển lửa cháy rừng rực đó, chỉ có tiếng kêu gào thê thảm của những binh sĩ vùng vẫy trước khi chết phát ra, theo cùng đó là vô số binh sĩ bị giết chết, nhà dân đổ rạp từng mảng, còn cả khói súng càng ngày càng dày đặc.
Cho dù Long Lân phục vụ dưới quyền Nhạc Thần Châu tới hai mươi năm, nhưng ông ta vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy pháo hỏa mãnh liệt như thế, từng quả cầu lửa ở trước mặt ông ta biến thành từng đám mây nấm, mang tới sự mỹ lệ tàn khốc.
Cùng với một một đám mấy nấm bốc lên, đều có vô số mạng người và máu tươi làm nền, không một ai có thể ngờ được, bọn họ vừa mới vào kinh đô Ni Lạc Thần còn chưa tới ba ngày, thì chiến tranh đã nổ ra, đả kích mang tính hủy diệt sẽ rơi lên đầu mình.
Long Lân đã hoàn toàn hối hận rồi, hối hận vì sao Long gia không đi yết kiến Dương Túc Phong trước tiên, thế nhưng hiện giờ tất cả đều đã muộn rồi, Long gia quân khẳng định cũng là đối tượng bị quân Lam Vũ cho vào danh sách tiêu diệt toàn bộ.
Long gia quân nếu như đã tham gia vào hội nghị liên minh của quân đội chư hầu, như vậy ở trong chiến đấu cũng chỉ có thể lựa chọn trở thành đối thủ của quân Lam Vũ mà thôi.
Hít sâu một hơi, Long Lân hạ lệnh cho bộ đội của mình phát động công kích bộ đội của quân Lam Vũ đóng giữ ở cửa đông và cửa nam, ông ta hi vọng có thể thông qua sức tấn công mạnh mẽ của mình, phân tán sức chú ý của quân Lam Vũ.
- Vì tương lai của đế quốc, tiến lên!
Long Lân rút thanh bội kiếm cũ kĩ của mình ra, chỉ về phía các binh sĩ lớn tiếng gầm lên, thanh bội kiếm này chính là bảo vật khi xưa ông ta đi theo Nhạc Thần Châu, ông ta biết, sự xuất hiện của nó sẽ kích thích lớn lao sĩ khí của quân đội.
Quả nhiên, được sự cổ vũ của Long Lân, sĩ khí của quân đội chư hầu tăng lên bội phần, xua đi sự sợ hãi quân Lam Vũ trong lòng bọn chúng.
Đương nhiên điều này cũng có thể dùng một câu nói khác để giải thích, đó là nghé con không biết sợ sợ hổ, vì sao nghe còn lại không biết sợ hổ? Đó là bởi vì con nghé nón mới sinh ra còn chưa được nhìn thấy hổ, còn chưa được thưởng thức sự lợi hại của hàm răng sắc bén của hổ, những binh sĩ chư hầu này cũn là như thế, bọn chúng còn chưa bao giờ chính diện tiếp xúc với quân Lam Vũ.
Cửa thành nam và nửa thành bắc của kinh đô Ni Lạc Thần đều mở rộng, cầu treo cũng không kéo lên, đây đúng là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.
Long Lân không chút do dự hạ lệnh các binh sĩ dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía trước, đoạt lấy cầu treo của cổng thành.
Trong chớp mắt đó cả ngàn cả vạn binh sĩ với quân phục khác nhau hình thình đội hình mũi dùi, thần tốc xông tới vị trí cửa thành.
Tạch tạch tạch …
Súng máy của quân Lam Vũ rít lên không có một chút thương xót nào.
Cùng với súng máy của quân Lam Vũ ở trên thành lâu rít lên, số quân đội chư hầu ý đồ tiếp cận tường thành hòan toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn, từng làn đạn bay múa đem đội ngũ của bọn chúng cắt ra, phàm là chỗ nào làn đạn quét qua, ở chỗ đó sẽ có binh sĩ đổ rạp hàng loạn, máu tươi văng lên những tên binh sĩ đã hoàn toàn chết đứng ở bên cạnh. Nhưng bọn chúng không thể dừng lại, bời vì ở phía sau càng có thêm nhiều binh sĩ ùn ùn đổ tới.
Binh lực quân Lam Vũ đóng ở cửa thành không nhiều, nhưng được trang bị rất nhiều súng máy, thậm chí còn có cả lợi khí giết người súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm, dưới tiếng rít gào cuồng nộ của bọn chúng, mặt đất bên ngoài tường thành của kinh đô Ni Lạc Thần lập tức trải lên một đống thi thể.
Long Lân quả thực không dám tin vào những dũng sĩ do chính một tay mình rèn luyện lên, không ngờ bị quân Lam Vũ hạ hết ở dưới tường thành cứ như cắt lúa vậy, trong nhất thời, trong óc của vị lão tướng quân này hoàn toàn rơi vào chấn kinh và hỗn loạn.
Long Lân gầm lên như phát điên:
- Ngừng công kích! Ngừng công kích.
Nhưng nếu đã phát động tấn công rồi thì có muốn rút lui chăng nữa cũng là một chuyện rất khó khăn.
Khi binh sĩ đang ù ùn kéo về phía trước, muốn bảo bọn họ rút lui, thì phải đem mệnh lệnh truyền tới tai bọn họ, nhưng tiếng chiêng thu quân trong tiếng pháo của quân Lam Vũ trở nên hết sức yếu ớt, đại bộ phận binh sĩ căn bản là không nghe thấy, cho nên bọn chúng vẫn xông tới theo bản năng, muốn trước khi mình ngã xuống, bước lên cây cầu treo gần ngay trong gang tấc kia.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh …
Lựu đạn bó thành chùm từ trên thành lâu ném xuống, đem vị trí ở gần cầu treo nổ ra một vòng xoáy cực lớn, một cột mây nấm đen kít bùng lên, những binh sĩ ở gần nơi đó toàn bộ bị đánh cho ngã chỏng gọng, có mấy binh sĩ may mắn nhất thành công bước lên được cầu treo thì cũng bị quân Lam Vũ mai phục ở sau cửa thành dễ dàng bắn chết.
Bố tri ở đằng sau cổng thành có súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc, trong khoảng cách chưa tới năm mươi mét, gần như chỉ bắn thẳng vào mục tiêu, mỗi một loạt đạn đều có thể mang đi mấy mạng người.
Cuối cùng, mệnh lệnh thu quân do Long Lân truyền đi cũng sinh ra hiệu quả, những binh si nhận được mệnh lệnh cuống sít rút lui, còn những binh sĩ không nhận được mệnh lệnh thì không ai được ngoại lệ, tất cả đều bỏ mạng dưới họng súng của quân Lam Vũ.
Khi tiếng súng ở bên ngoài thành dần dần lắng xuống, ở bên ngoài cửa thành đã không còn nhìn thấy một binh sĩ quân đội chư hầu nào còn đứng được nữa.
Còn lúc này, tiếng súng ở bên trong kinh đô Ni Lạc Thần mới bùng lên dữ dội.
Từ trong kính viễn vọng Đường Tùng cận thận tìm kiếm mục tiêu mà pháo binh phải xạ kích, kỳ thực đã chẳng còn bao nhiêu mục tiêu cho pháo binh nữa rồi, khu nhà dân mà quân đội các lộ chư hầu đồn trú đã hoàn toàn bị san phẳng, đám binh sĩ của quân đội chư hầu bị pháo hỏa oanh tạc cho tối tăm mặt mũi, không còn nhận ra được đông tây nam bắc ở đâu nữa.
Dưới pháo hỏa mãnh liệt như vậy, bất kể là quân đội của gia tộc Tư Mã hay là gia tộc Độc Cô, đều chỉ có thể chạy loạn như những con ruồi không đầu, cứ như là phát hiện ra tân đại lục nào đó vậy, đám binh sĩ quân đội chư hầu còn sót lại đều điên cuống tràn về phía công thành, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi thành.
Bên cạnh Đường Trùng có chiến sĩ quân Lam Vũ khinh miệt nói:
- Một lũ đần độn, giờ mới nghĩ tới bỏ chạy.
Bất quá bản thân Đường Trùng lại không hề có vẻ gì khinh miệt cả, hắn từ trước tới giờ đều không coi thường đối thủ của mình, có lẽ đơn thuần từ góc độ chiến sĩ mà nói, những binh sĩ của quân đội gia tộc Độc Cô và gia tộc Tư Mã này phản ứng cho chút chậm chễ, nhưng không phải bọn chúng bẩm sinh đẩn độn, mà là bởi vì bọn chúng chưa từng bị quân Lam Vũ công kích, nhất là công kích mang tình hủy diệt của đại pháo quân Lam Vũ.
Trải qua thời gian hai ba năm phát triển, pháo binh của quân Lam Vũ đã phát triển tới mức độ tương đối hoàn thiện rồi, các hạng lý luận liên quan tới pháo binh, cũng bắt đầu được đi sâu thêm, trùy cầu uy lực càng lớn hơn nữa.
Ở trước mặt hỏa pháo của quân Lam Vũ, cho dù là kỵ binh dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc hung dữ nhất, cũng bị đánh cho không dám ho he một tiếng, quân đội của đại lục Y Lan càng không phải là đối thủ.
Nói một cách nghiêm túc, quân đội của gia tộc Độc Cô và gia tộc Tư Mã ở trên đại lục còn chưa được xếp vào thứ hạng trên.
Chỉ tiếc rằng, mặc dù quân đội gia tộc gặp phải thương vong nặng nề, nhưng Tư Mã Tung Hoành và Độc Cô Long Đằng đều không muốn lập tức vứt bỏ trận địa ở bên trong thành, bọn chúng vẫn còn muốn làm chó cùng dứt dậu.
Trải qua nửa tiếng đồng hồ pháo kích, hỏa pháo của quân Lam Vũ dần dần suy giảm, tiếp theo đó bộ binh phát động tấn công theo kế hoạch.
Tư Mã Tung Hoành và Độc Cô Long Ưng từ bên trong hầm ngầm đi ra, điên cuồng gáo thét, chỉ huy bộ đội của mình tiến hành phản kháng, thế nhưng pháo hỏa của quân Lam Vũ đã sát thương quá nhiều, cuộc pháo kích mãnh liệt đã gần như đánh tan một phần ba quân đội gia tộc Độc Cô và gia tộc Tư Mã.
Quân đội gia tộc Cúc Xuyên của bát đạo liên minh cũng bị thương vong trên quy mô lớn, nhưng quân đội của các gia tộc còn lại thì không bị công kích quá mạnh, rát hiện nhiên quân Lam Vũ đã đem trọng điểm đả kích tập trung lên người mấy kẻ chủ mưu bọn chúng, làm cho Tư Mã Tung Hoành và Độc Cô Long Đằng càng cảm thấy thêm phẫn nộ.
Cúc Xuyên Liên tổ chức quân đội của gia tộc minh trước tiên, chuẩn bị phản kích lại cuộc tiến công của bộ binh quân Lam Vũ.
Quân đội của gia tộc Cúc Xuyên đều mặc đồng phục màu đỏ, trông qua giống như một bầy quỷ đỏ, hơn nữa ở trên trán mỗi một binh sĩ đều quấn khăn đỏ, nghe nói như vậy để biểu thị quyết tâm tử chiến tới cùng.
Tư Mã Ca Tuyệt và Cúc Xuyên Liên trao đổi ý kiến với nhau, phát hiện ra quân đội gia tộc Cúc Xuyên đã còn lại không tới một vạn người.
- Trên lục địa chúng ta là chúa tể, Dương Túc Phong ư, hừ!
Cúc Xuyên Liên phẫn nộ nói, siết chặt Hồng Tụ đao ở trong tay.
Quân đội của gia tộc Cúc Xuyên đều là do đích thân Cúc Xuyên Liên chọn lựa ra, mỗi một người đều có tố chất và kỹ năng chiến đấu vô cùng cao siêu, cô ta tuyệt đối không sợ bộ binh quân Lam Vũ tấn công.
Binh sĩ của Cúc Xuyên Liên cũng giống như cô ta, nắm chặt là chắn và Hồng Tụ đao trong tay, xếp thành đội ngũ, lặng lẽ chờ quân Lam Vũ tới, rất nhiều binh sĩ bị thương trên người, nhưng bọn chúng vẫn cứng cỏi đứng thẳng, cắn chặt hàm răng, không chịu phát ra một tiếng kêu đau đớn nào.
/769
|