Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 515: Khúc vĩ thanh của bán đảo Hỏa Long

/769


Cửa cảng Ba Đề Á, vương quốc Lôi Mông, bán đảo Hỏa Long.

Trong vô vàn những cửa cảng của bán đảo Hỏa Long, cảng Ba Đế Á đã lấy phong cảnh tươi đẹp mà nổi danh thế giới, rất lâu trước đó, nơi này đã thẳng cảnh nghỉ ngơi nức tiếng xa gần, có rất nhiều quyền quý của đại lục Y Lan, đều chọn nơi này làm điểm đến tốt để nghỉ ngơi du lịch.

Nghe nói có một số thời điểm, thu nhập từ du lịch của Ba Đế Á chiếm tới trên hai phần ba thu nhập quốc dân của vương quốc Lôi Mông, chỉ có điều sau này cùng với bóng mây chiến tranh dần dần bao phủ khắp nơi, du khách tới từ đại lục Y Lan càng lúc càng ít, mấy năm nay thu nhập du lịch của Ba Đế Á gần như bằng không, làm cư dân đương dịa chỉ đành làm lại nghề nghiệp cồ xưa là đánh bắt cá.

Không có du khách nhưng sức quyến rũ của Ba Đế Á vẫn còn y nguyên, bầu trời sanh thẳm không pha chút màu nào khác, chỉ có từng đám mây trắng như tấm thảm lông cừu bồng bềnh lững lờ trôi, đan xen với nhau tạo thành một bức tranh mỹ lệ.

Nước biển của nơi này trong suốt, trong tới mức nhìn thấy được cả cát ở dưới đáy biển, cùng với những con tôm con cá ẩn nấp dưới những tảng đá, gió nhẹ thổi qua, làm mặt biển lăn tăn gợn sóng, rất dẽ làm cho quên đi mất nơi này là biển rộng mà hiểu lầm nó là một chiếc hồ mỹ lệ nào đó ở trong đất liền.

Bãi cát ở nơi này trắng muốt vô ngần, cát rất mịn, dẫm lên có một cảm giác êm ái, làm người ta thích thù vô cùng, cây cối nơi này cũng xanh mướt một màu, mỗi một mảng lá cây tựa hồ đề bị gió biển thổi sạch bụi bặm làm hiện ra màu xanh nguyên thủy nhất, chúng phản chiếu bóng của mình vào trong làn nước biển trong suốt, làm nước biển như cũng được nhuộm một mùa xanh lục.

Cảng Ba Đế Á khoác lên tấm áo mỹ lệ đối với du khách bên ngoài vẫn luôn hoan nghênh như trước tới giờ, những quan binh của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xuất hiện ở bên ngoài cửa cảng Ba Đế Á vào đúng chín giờ sáng, được cảng Ba Đế Loan nhiệt tình tiếp đãi.

Bình minh và hoàng hôn đều là lúc cảng Ba Đế Á mỹ lệ nhất, mặt trời thẹn thẹn thò thò như một cô thiếu nữ mới lớn, đối diện với với những vị khách đến bất ngờ này, cảng Ba Đế Á cũng giang rộng cánh tay nhiệt tình tiếp đón.

Ánh mặt trời buổi sớm rưới lên làn nước biển trong vắt, ánh lên từng đốm vàng rực rỡ dưới đáy biển, chiếc thuyền nhẹ nhàng bơi qua bên trên mặt biển, lưu lại ở phía sau những dấu vết rất dài, bọt sóng mà mũi thuyền bổ ra trắng muốt vô cùng, trắng như bãi cát của Ba Đế Á vậy, những cơn sóng nhỏ lăn tăn chằng chịt chồng lên nhau từng vòng từng vòng một lan tỏa ra, cuối cùng biến mất trên bãi cát trắng muốt như ngọc.

Hải Âu bay lượn trên cao, chúng cư lao lên vút lên rồi lại nhào xuống, vẽ lên một bức tranh thay đổi liên tục ở trên tuyến bở biển, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ bị cảnh sắc mỹ lệ ở nước mặt thu hút nhìn tới mắt không chớp một cái nào.

Cảng Ba Đế Á vào chín giờ sáng, đã có người Lôi Mông hăm chỉ bắt đầu làm việc, bọn họ có người sửa sang lưới cá, có người đang chuyện bị thuyền bè, sắp bắt đầu một ngày mới.

Bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy hải quân lục chién đội quân Lam Vũ tới, có điều bọn họ còn chưa hiểu là xảy ra chuyện gì, đều theo bản năng nhìn bao nhiêu chiến hạm và thuyền vận chuyển xuất hiện ở trước mắt mình.

Có một số người thông minh đã nhìn ra có chuyện chẳng lành từ sự xuất hiện của chiến hạm hải quân quân Lam Vũ, nhưng lại không biết phải phản ứng như thế nào.

Kỳ thực lần này số chiến hạm mà quân Lam Vũ phái đã được coi là rất ít rồi, chỉ có chưa tới mười chiếc Long Nha chiến hạm làm nhiệm vụ hộ tống.

Bản thân vương quốc Lôi Mông chẳng hề có hải quân, địa điểm đổ bộ lại nằm trong phạm vi hải quân quân Lam Vũ khống chế tuyệt đối, cho nên quân Lam Vũ không cần an bài hạm đội cỡ lớn tới làm nhiệm vụ hộ tống.

Thực tế thì hạm đội hải quân quân Lam Vũ có xuất hiện ở nơi này, cũng cơ bản là không để làm gì cả, vì rõ ràng cửa cảng Ba Đế Á không hề có một mục tiêu quân sự nào, cũng không hề có bố trí gây cản trở cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ.

Có thể nói không ngoa rằng, vào lúc này nhân dân Ba Đế Á vẫn chưa phát hiện gia bóng mờ chiến tranh đã bao phủ lên trên người mình.

Trần Kiếm Phi đứng thẳng bên trên sàn thuyền vận chuyển, nâng kính viễn vọng nhìn vùng vịnh yên bình ở phía trước, cẩn thận tìm kiếm mỗi một mục tiêu khả nghi, chỉ tiếc rằng nhìn suốt từ đông sang tây, rồi lại nhìn từ tây sang đông, hắn cũng chẳng phát hiện ra được một mục tiêu nào có giá trị.

Toàn bộ cảng Ba Đế Á, trừ mấy chiếc thuyền nhỏ chuẩn bị ra khơi đánh cá ra thì không còn chỗ nào đáng để chú ý nữa, à, đương nhiên là không thể tính phong cảnh mỹ lệ của nơi này vào đây được.

Phong cảnh của cảng Ba Đế Á dứt khoát là nơi mỹ lệ nhất mà Trần Kiếm Phi đã được thấy, từ rất lâu rồi hắn đã nghe nói tới sự mỹ lệ của Ba Đế Á, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Bãi cát và nước biển ở nơi này đều còn xuất sắc hơn cả bãi cát của biển Ái Cầm gần địa khu Mễ Á Lôi, nếu như không có chiến hỏa, thong dong lưu lại nơi này mấy tháng, thì hẳn phải là chuyện tuyệt vời nhường nào.

Thực tế, quân Lam Vũ cũng luôn muốn dùng nỗ lực hỏa bình để giải quyết vấn đề của bán đào Hỏa Long.

Từ sau khi thần phục thành công vương quốc Pháp Lôi Nhĩ và vương quốc Pháp Bố Nhĩ ở mặt đông bán đảo Hỏa Long, Dương Túc Phong đã bắt đầu trù tính việc dùng biện pháp hòa binh giải quyết mặt tây bán đảo Hỏa Long, y vốn cho rằng bằng vào áp lực quân sự cường đại của quân Lam Vũ, còn có cả vết xe đổ trước đó của vương quốc Pháp Bố Nhĩ và vương quốc Pháp Lôi Nhi làm gương, vương quốc Lôi Mông và vương quốc Đồ Lan ở phía tây bán đào Hỏa Long sẽ mau chóng khuất phục.

Thế nhưng sự thật làm cho Dương Túc Phong thất vọng, trong nhiều cuộc tiếp xúc trước đó, vương quốc Đồ Lan và vương quốc Lôi Mông đều trả lời vô cùng hàm hồ, hình như hoàn toàn không có thành ý.

Cuối tháng tám, đại thần ngoại giao của quân Lam Vũ và Mã Khôn vừa mới rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, đã ngựa không ngừng vó đi tới bán đảo Hỏa Long, cùng cao tầng của vương quốc Lôi Mông và vương quốc Đồ Lan tiến hành cuộc đàm phán cuối cùng, nỗ lực tranh thủ dùng hòa bình để giải quyết vấn đề.

Nhưng trải qua cuộc đàm phán kịch liệt của hai bên, vẫn không đạt được kết quả làm cho người ta hài lòng, hai vương quốc này mặc dù mang trong lòng sự sợ hãi với quân Lam Vũ, nhưng cũng mù quáng mong có sự may mắn nào đó, cho rằng dựa hình phức tạp của bán đảo Hỏa Long, cùng với tính cánh mạnh mẽ của cư dân nơi này, có thể làm cho quân Lam Vũ biết khó mà lui.

Ngày 10 tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, mất kiên nhẫn với cuộc đàm phán kéo dài, Dương Túc Phong hạ lệnh chính thức dùng vũ lực quân sự để giải quyết bán đào Hỏa Long.

Mệnh lệnh vừa được hạ xuống, Trần Kiếm Phi liền suất linh hơn năm nghìn quan binh của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội bước lên hành trình chinh chiến, bọn họ xuất phát từ thành Hàm Tân của vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, cách càng Ba Đề Á rất gần, chỉ mất có một ngày là tới nơi rồi.

Trên thuyền vận chuyển, Trần Kiếm Phi ôn lại lịch sử và địa hình của bán đảo Hỏa Long.

Mé tây bán đảo Hỏa Long có hai quốc gia, đó là vương quốc Lôi Mông và vương quốc Đồ Lan, hai quốc gia này có lịch sử khá là lâu đời, nghe nói là còn lâu hơn cả đế quốc Đường Xuyên, căn cứ vào lời nói của một số người, hai quốc gia này thậm chí còn có chút quan hệ nhập nhằng giây cà giây muống với Y Lan vương tiêu Trầm.

Trải qua mấy trăm năm lắng đọng, hai quốc gia này đúng là cũng tích lũy được một số thứ tương đối đặc thù, ví như đại pháo của vương quốc Lôi Mông và vũ đạo của vương quốc Đồ Lan.

Vương quốc Đồ Lan thực lực khá yếu, đất đai rộng lớn, nhưng nhân khẩu lại rất ít và phân tán, không có thực lực quân sự lớn lắm, chết người nhất là nó lại có liên hệ với Hương Xuyên đạo do quân Lam Vũ khống chế, nên trải qua nhiều nắm khó tránh khỏi bị ảnh hưởng của các cường quốc quân sự ở trên đại lục Y Lan.

Từ đế quốc Minh Hà năm xưa cho tới đế quốc Đường Xuyên vừa mới qua đời, đều gây ảnh hưởng rất lớn đối với vương quốc Đồ Lan, dưới áp lực cực lớn của nước lớn siêu cấp như vậy, có thể nói vương quốc Đồ Lan sinh tồn vô cùng gian nan, điều này có thể nhìn ra được từ việc bọn họ là dân tộc giỏi võ.

Nhưng vương quốc Lôi Mông ở phía nam thì lại khác, thực lực của nó khá mạnh, diện tích quốc thổ tuy hơi nhỏ, nhưng có lượng nhân khẩu còn nhiều hơn vương quốc Đồ Lan tới năm lần, số lượng quân đội của vương quốc Lôi Môn cũng là nhiều nhất trên toàn bán đảo Hỏa Long, có trên năm vạn người, thêm vào đại pháo và vương quốc Lôi Mông vẫn luôn tự hào, khiến cho vương quốc Lôi Mông trở thành quốc gia có thực lực quân sự hùng mạnh nhất trên bán đảo Hỏa Long.

Nếu như không phải bời vì có núi cao và biển rộng ngăn cản, quốc thổ của vương quốc Lôi Mông sớm đã mở rộng hơn không ít rồi.

Tư Đế Phân quốc vương của vương quốc Lôi Mông cùng với đại tướng quân Tạp Lý Mỗ, đều là nhân vật có tiếng trên bán đào Hỏa Long, hai người này là anh em đồng hao, quan hệ vô cùng thân mật, cũng vô cùng tín nhiệm lẫn nhau.

Tư Đế Phân đã từng tới đại lục Y Lan du lịch, còn Tạp Lý Mỗ thì từng làm lính đánh thuê nhiều năm ở đại lục Y Vân, hai người hợp lại với nhau, có hiểu biết nhất định về cả hai đại lục, điều này đối với người thống trị của bán đảo Hỏa Long là hết sức hiếm có.

Cho tới tận bây giờ, tuyệt đại đa số cư dân của bán đảo Hỏa Long còn cho rằng, vùng đất mà bọn họ sinh sống là duy nhất ở trên thế giới.

Tư Đế Phân năm nay bốn mươi ba tuổi, hùng tâm bừng bừng, tráng chi ngút trời, sau khi hắn kế thừa vương vị, đã tiến hành nhiều hạng mục cải cảnh với vương quốc Lôi Mông, đồng thời bất chấp lời cảnh báo của đế quốc Tinh Hà, ngang nhiên thu nhận Bắc Mục Thiên Tôn, làm cho quốc lực của vương quốc Lôi Mông dần dần được đề cao.

Trong mấy cuộc đối thoại của những người thống trị bán đảo Hỏa Long gần đây nhất, Tư Đế Phân đều chiếm cứ vị trí chủ đạo tuyệt đối, với quân Lam Vũ, hắn cũng chú ý, nhưng cũng coi thường.

Tạp Lý Mỗ năm nay ba mươi chín tuổi, chính là lúc con người tinh lực dồi dào nhất, hắn nắm giữ quân đội vương quốc Lôi Mông đã có trên mười lăm năm rồi, lợi dụng học thức và kinh nghiệm của mình, đúng là đã rèn lên một đội quân được coi là rất đáng gờm trên bán đào Hỏa Long.

Còn về phần đơn vị quân đội này lợi hại như thế nào, thì cứ nhìn phản ứng của vương quốc Đồ Lan là biết rồi, vương quốc Đồ Lan dưới sự uy hiếp của vương quốc Lôi Mông, thậm chí vứt bỏ sự sợ hãi với đại lục Y Lan, quay đầu lại nhào vào lòng vương quốc Lôi Mông.

Quân đội vương quốc Lôi Mông, đã dùng súng đạn từ rất sớm, giống như vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, thợ săn của Lôi Mông cũng khá là nổi tiếng, nhưng bọn họ khác với vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, bọn họ trọng điểm phát triển đại pháo, một loại đại pháo có cỡ nòng siêu lớn, nghe nói khẩu pháo có cỡ nòng lớn nhất phải tới hơn 400 ly.

Ở thành Tứ Sắc Cúc thủ đô vương quốc Lôi Mông, có rất nhiều pháo đài, trên đó xếp đầy hỏa pháo đủ mọi cỡ nòng mà vương quốc Lôi Mông lấy làm kiêu ngạo.

Căn cứ vào tư liệu mà ban ngành tình báo quân Lam Vũ cung cấp, trong quân đội vương quốc Lôi Mông, quân đội tinh nhuệ thuộc quyền chỉ huy trực tiếp của Tạp Lý Mỗ có chừng ba vạn người, trang bị đều hoàn toàn là súng hỏa mai, còn có một bộ phận súng rãnh xoắn nhập khẩu từ bên ngoài.

Đại khái là chịu ảnh hưởng của súng trường Tháp Đạt Mỗ ở vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, quân đội của vương quốc Lôi Mông cũng bắt đầu sử dụng đạn Đạt Mỗ, bất quá vương quốc Lôi Mông khả năng không hiểu rõ lắm phương pháp chế tạo đạn Đạt Mỗ, cho nên để mặc cho binh sĩ quân đội tự nghiên cứu chế tạo, kết quả là làm ra rất nhiều loại đạn hình thù quái dị, điều này này đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ mà nói là một uy hiếp tiềm tàng.

Bất quá, vương quốc Lôi Mông sở dĩ có gan cự tuyệt kiến nghị hòa bình của quân Lam Vũ, là còn có một nguyên nhân căn bản nhất, đó chính là do quốc vương Tư Đế Phân cho rằng bọn họ có một lợi thế cực lớn, Bắc Mục Thiên Tôn.

Trước đó Bắc Mục Thiên Tôn tiến vào hồ Mạc Sầu, ra vào như không, mặc dù bị một chút thương tích, nhưng còn làm trong thương người bên cạnh Dương Túc Phong, điều này làm cho Tư Đế Phần hiểu lầm, kết quả hắn vì sự hiểu lầm này mà phải trả một cái giá vô cùng nặng nề.

Tư Đế Phân cho rằng, Bắc Mục Thiên Tôn nếu đã có thể làm bị thương tới người thân cận nhất ở bên cạnh Dương Túc Phong, như vậy chống lại những người khác của quân Lam Vũ căn bản là không cần phải nhắc tới, vì thế mau chóng hạ quyết tâm quần nhau tới cùng với quân Lam Vũ.

Lần này quân Lam Vũ dùng sức mạnh đổ bộ lên Ba Đế Á, thì người làm Trần Kiếm Phi lo lắng nhất, chính là Bắc Mục Thiên Tôn. Dương Túc Phong cũng nhiều lần nhắc nhở Trần Kiếm Phi, nhất định phải chứ ý tới hành động ám sát của Bắc Mục Thiên Tôn.

Vì đối phó với Bắc Mục Thiên Tôn, những tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội đều ở vào trạng thái vũ trang sẵn sàng đầy đủ hai tư trên hai tư, chưa có lúc nào buông lòng cảnh giác, lúc này khi thuyền chuẩn bị cập bờ, các tay súng bắn tỉa càng nâng cao tinh thần tới một trăm hai mươi phần trăm.

Thuyền đổ bộ được chầm chập thả xuống, các chiến sĩ quân Lam Vũ nói nhau trèo qua mạn thuyền vận chuyển, chuẩn bị xuống thuyền con để lên bờ.

Kết quả không lâu sau hành động này bị hủy bỏ, thuyền đổ bộ cũng bị kéo lên, bởi vì Trần Kiếm Phi phát hiện ra căn bản không cần phải thả thuyền đổ bộ xuống nữa, thuyền vận chuyển có thể trực tiếp tiến vào bến tàu là được.

Trải qua quan sát cẩn thận, những điểm neo đậu ở cảng Bá Đế Á vẫn còn y nguyên, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ có thể đổ bộ thẳng lên bờ.

"Đây đúng là một chuyến hoạt động du lịch được chính phủ đài thọ mà." Trần Kiếm Phi cau mày lại, trong lòng đột nhiên lại nảy ra một suy nghĩ hoang đường như thế.

Ở cảng Ba Đế Á, căn bản không hề phát hiện ra quân đội vương quốc Lôi Mông, cửa cảng cũng không hề bị phá hoại, kế hoạch đổ bộ ban đầu được định kỹ càng căn bản toàn bộ đều không cần dùng đến, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cứ như thể là trở về cảng mẹ vậy, chỉ cần tới gần bờ, lắp ván gỗ lên, là có thể hoàn thành cuộc đổ bộ này một cách hết sức hoàn mỹ rồi.

Bất quá, để cho an toàn, Trầm Kiếm Phi hạ lệnh phái ra một chiếc thuyền vận chuyển tiến hành thăm dò trước, xác định chắn chắn không có gì bất ngờ, thì những chiếc thuyền vận chuyện khác mới cập bến.

Vì thế chiếc thuyền vận chuyển đầu tiên chầm chậm bơi thẳng vào cảng, dưới sự chú ý cả mấy trăm người Lôi Mông ở cảng Ba Đế Á, từ từ đi qua vô số những chiếc thuyền đánh cá, dừng đúng vào bến đỗ số 13.

Ở trên chiếc thuyền vận chuyển này chở đội đột kích Thủy Mẫu do Long Khải Ca suất lĩnh, còn cùng với cả một bộ phận chiến sĩ tinh nhuệ của tiểu đoàn một do Bằng Huy chỉ huy, ước chừng có hai trăm người, cùng với toàn bộ vũ khí trang bị của bọn họ.

Do lần này khoảng cách di chuyển không xa, cho nên các chiến sĩ không cảm thấy mệt mỏi, lúc này đều tỏ ra vô cùng phấn chấn, đại bộ phận mọi người thích thú thưởng thức phong cảnh như tranh vẽ ở nơi này, chỉ có rất ít bọn họ ở trong trạng thái cảnh giác chiến tranh.

Không một ai cảm giác thấy nguy hiểm, cũng không một ai cảm thấy có không khí chiến tranh, có lẽ lần đổ bộ này đúng là một hoạt động du lịch do nhà nước đài thọ.

*** Khải Ca cầm súng tiểu liên, đứng ở trên mũi thuyền, nhìn chằm chằm bốn xung quanh, hắn chẳng có chút hứng thú vào với cảnh sắc mỹ lệ ở nơi này, cảng Ba Đế Á không có kẻ địch, cho dù phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng chẳng thể để lại cho hắn ấn tượng gì, người của đội đột kích Thủy Mẫu đã có thói quen coi máu tươi mới là cuộc sống mỹ lệ nhất, cuộc sống mà không có máu tươi và kẻ địch, đều là nhàm chán và vô vị.

Ở phía đằng sau lưng Long Khải Ca, là Huyết Trần tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất của đội đột kích Thủy Mẫu, hắn im lặng như người chết quỳ ở bên trên mé sàn thuyền, nâng súng ngắm Già Lan Mã lên, bất kể là sàn thuyền lắc lư như thế nào, thân thể của hắn cũng không hề nhúc nhích một mảy may, có lẽ đặt một cốc nước lên trên nòng súng của hắn, thì cốc nước này cũng không hề có chút sóng sánh nào.

Bất quá, Long Khải Ca cũng không biết, mục tiêu mà Huyết Trần nhắm vào là ở đâu, vì hắn chẳng hề phát hiện ra kẻ địch nào.

Ở bên cạnh Huyết Trần, là một nhân vật khá nổi tiếng khác của đội đột kích Thủy Mẫu, Lạc Sơn Hổ tay súng máy kiêm lính bộc phá.

Người Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này chỉ cần dựa vào tấm thân hùng tráng là đủ để thu hút rất nhiều ánh mắt rồi, nếu hắn mà đi cùng với Huyết Trần sẽ hình thành sự tương phản rõ ràng, Huyết Trần cân nặng không quá sáu mươi kilogram, còn cân nặng của Lạc Sơn Hồ thì lại hơn một trăm hai mươi lăm kilogram, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều quấn giấy đạn, làm cho thân hình to lớn của hắn trông càng thêm đằng đằng sát khí.

Bất quá, giống như với Huyết Trần, Long Khải Ca cũng không biết sát khí đằng đằng của Lạc Sơn Hổ rốt cuộc là phải phát tiết ở địa phương nào.

Cảng Ba Đế Á mẽ lệ giống như một cô thiếu nữ điểm tĩnh, từ từ giang cánh tay ra đón Long Khải Ca.

Thuyền vận chuyển cách bến đỗ của bến tàu càng lúc càng gần, còn mấy chục mét nữa thôi là bọn họ sẽ thành công bước lên đất đai của vương quốc Lôi Mông.

Người Lôi Mông ở trên bến tàu tựa hồ cũng không có địch ý, chỉ bỉnh đạm nhìn chiếc thuyền vận chuyển cỡ lớn của quân Lam Vũ chậm rãi vào bến, có mấy ngư dân ở trên thuyền đánh cá còn thận trọng chèo thuyền của mình tránh ra xa, sợ chiếc thuyền vận chuyển to lớn kia xô phải.

- Lão đại, chuyến này chúng ta đi đánh trận thật đấy à?

Lạc Sơn Hổ nhỏ giọng lầu bầu, thu súng máy vào trong lòng, rồi đặt nó lên trên sàn thuyền, đối với người Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này mà nói, trọng lượng của một khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết hoàn toàn không phải là vấn đề, nhưng thời gian dài không thấy mục tiêu lại làm cho hẳn cảm thấy hết sức mệt mỏi, đầu óc của hắn mặc dù phản ứng có hơi chậm chạp, bất quá lúc này cũng đã nhận ra, nếu nói là cuộc độ bổ tàn khốc, chẳng bằng nói là chuyến du lịch mỹ diệu.

- Trông coi cho kỹ súng của ngươi đi.

Long Khải Ca cảm thấy vô cùng phản cảm với phong cảnh ở trước mắt, hắn không thích cái loại không khí yên binh này, càng không thích ngày tháng không có kẻ địch, cho nên hắn nghiêm túc quát Lạc Hổ Sơn cầm súng máy lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Ở trong tiềm thức, Long Khải Ca cảm thấy có một chút nguy hiểm, bất quá đó rốt cuộc là nguy hiểm gì thì hắn lại không biết, dù cho ở trên bến tà hắn không phát hiện ra bất kỳ ai có địch ý, nhưng thành viên của đội đột kích Thủy Mẫu bất kể lúc nào cũng phải ở vào trạng thái cảnh giới.

Long Khải Ca quay đầu lại nhìn, ném cho những chiến sĩ tinh thần có chút buông lỏng một ánh mắt nghiêm khắc, để toàn bộ bọn họ đề cao cảnh giác đừng để cảnh tượng giả ở phía trước mặt làm mê hoặc.

Ánh mắt của Long Khải Ca lướt qua vị trí của Huyết Trần, phát hiện ra tay súng bắn tỉa hai mươi bảy tuổi này vẫn lạnh lùng nâng súng ngắm Già Lan Mã, không nói một lời, không hề nhúc nhích, giống như đã hóa thành tượng vậy, nóng súng nhắm chuẩn về phía cầu tầu.

"Hảo tiểu tử, có tiền đồ," Long Khải Ca trong lòng thầm tán thưởng.

Chuyện Lưu Thạch ở khoảng cách cực xa bắn một phát súng làm bị thương Vũ Văn Thành Đô, đã lưu truyền rộng khắp trong quân Lam Vũ, một lần nữa tạo nên thần thoại tay súng bắn tỉa vô địch Lưu Thạch.

Thần thoại này đã kích thích rất lớn với những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ, cùng với việc bọn họ chiêm ngưỡng phong phạm của tiền bối, cũng nhận thức được rõ ràng, trình độ của Lưu Thạch không phải là bọn họ không thể đạt tới, chỉ cần bọ họ bỏ ra đủ nỗ lực, bọn họ liền có thể trở thành một Lưu Thạch khác, cho nên, có rất nhiều tay súng bắn tỉa có chí khí, đều âm thầm hạ quyết tâm, đem vượt qua Lưu Thạch trở thành mục tiêu trong đời của mình.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status