Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 517

/769


Kỳ thực Trần Ninh Viễn còn rất là bình tĩnh, biết rằng vào lúc này mình nên làm gì, cho nên lập tức bày ra cái vẻ bản thân tựa hồ cũng không thể nào tin được, lại còn làm bộ làm dáng chắp tay lại, lẩm nhẩm:

- Nam vô a di đà phật, đại từ đại bi quán thế âm bồ tát, tối nay con mời người ăn lót dạ, thích trâu thích lợn người cứ mặc sức chọn …

Hừ! Kết quả là trò mèo của hắn lập tức bị người ta nhìn xuyên, mấy viên quan quân hải quân kia quay ngoắt bỏ đi, hải quân quân Lam Vũ lấy đâu ra người tin Phật?

Bọn Long Khải Ca lao lên cửa cảng, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới vị trí Bắc Mục Thiên Tôn bị pháo đạn bắn tung, lùng sục mất một lúc, mới phát hiện ra thi thể của nhân vật anh hùng từng chấn động cả đại lục Y Lan này ở trong một khe núi.

Nhân vật từng tung hoành vô địch này đã chết tới không thể chết thêm được nữa, một mảnh đạt vỡ đâm sâu vào ngực lão ta, cắm thẳng vào vị trí tría tim, làm tim của lão ta hoàn toàn bị cắt nát, cho dù Bắc Mục Thiên Tôn có bản lĩnh bằng trời chăng nữa, thì tim bị đánh nát rồi cũng chỉ có thể nói lời tạm biệt với cái thế giới này thôi.

- Lần này thì lão ta không thể giả chết được nữa rồi.

Long Khải Ca lẩm bẩm nói, đưa tay gãi đầu, hắn vẫn cảm thấy khó mà tin được đây là sự thực.

Nếu như ngươi nói với người ta Bắc Mục Thiên Tôn bị đại pháo bắn chết, không biết là có ai chịu tin không? Dù sao thì bản thân hắn sẽ không tin.

Huyết Trần lặng lẽ lắc đầu, hạ súng ngắm Già Lan Mã xuống, hắn bỉểu thị sự kinh hãi một trăm hai mươi phần trăm với kỹ thuật xạ kích của pháo binh hải quân, ở khoảng cách xa như vậy mà có thể bắn một phát pháo trúng ngay, thì chỉ có thể dùng một từ để hình dung thôi, đó là:thần.

Lạc Sơn Hổ thì ngẹo đầu đi, không biết phải nói cái gì, tựa hồ điều này đã nắm ngoài phạm vi mà hắn có thể tưởng tượng.

Những đội viên đội đột kích khác cũng im lặng nhìn thi thể Bắc Mục Thiên Tôn tới phát ngây phát nốc, không thể tin nổi vào tính chích xác của pháo binh hải quân, người này nhìn người kia, cảm giác kính sợ cứ thế tự nhiên sinh ra. Nói tới tận cùng cũng chỉ có bốn chữ, đó là: quá sức thần kỳ.

Không lâu sau đó, đại quân của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng lũ lượt đổ bộ lên bờ, Trần Kiếm Phi đi tới chỗ Bắc Mục Thiên Tôn bị mất mạng, nhìn thi thể Bắc Mục Thiên Tôn bị mạnh đạn cắm sâu vào người, cảm thán nói:

- Lợi hại! Lợi hại!

Sau đó lại lắc đầu thở dài rồi bỏ đi, nhân vật mà hắn nói lợi hại, tất nhiên không phải là Bắc Mục Thiên Tôn, mà là hạm trưởng Trần Ninh Viễn của Long Nha chiến hạm số 303 hải quân quân Lam Vũ.

Bất quá đáng tiếc, cái vị nhân vật lợi hại mà Trần Kiếm Phi tán thưởng kia không có cơ hội tới tận mắt nhìn chiến quả của mình, hắn vừa mới nhận được mệnh lệnh của Khắc Lý Khắc Lan quan tư lệnh hạm đội, phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đảo Sùng Minh, lúc này hắn đã cách cửa cảng Ba Đế Á hơn mười hải lý rồi.

Có điều, phát pháo kia, đã định sẵn hắn sắp được lưu lại cái tên đặc biệt của mình ở trong hải quân quân Lam Vũ, còn ở trong trận đại hải chiến tiếp theo, Trần Ninh Viễn lại một lần nữa phát huy bản sắc thần phảo thủ, tạo nên uy phong hiển hách, lập nên chiến tích oanh hùng, bất quá những điều đó đều là sau này cả rồi.

Cái chết của Bắc Mục Thiên Tôn, cơ bản đã quét bỏ chướng ngại chủ yếu của quân Lam Vũ trong biên cảnh vương quốc Lôi Mông, không có sự uy hiếp của Bắc Mục Thiên Tôn, Trần Kiếm Phi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, Dương Túc Phong cũng hoàn toàn yên tâm, không hỏi tới chiến sự của bán đảo Hỏa Long nữa, các tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội cũng có thể nghỉ ngơi một lúc rồi.

Quân Lam Vũ tiến thẳng một mạch từ Ba Đế Á tới thành Tứ Sắc Cúc, dọc đường chẳng gặp phải sự phản kháng đáng kể nào, những nhóm quân đội lẻ tẻ của vương quốc Lôi Mông còn chưa đủ cho bọn Long Khải Ca nhét vào kẽ răng.

Hỏa Long không giết chết được hắn, Bắc Mục Thiên Tôn cũng không giết nổi hẳn, Long Khải Ca cảm thấy mình đã trở thành thánh đấu sĩ có tấm thân bất tử rồi, mỗi khi gặp chiến đấu là luôn xung phong ở phía trước, tinh thần không hề biết sợ của hắn đã cổ vũ những thành viên khác của đội đột kích tranh giành nhau tiến lên, chỉ sợ mình sẽ trở thành người bị tụt lại sau cùng, đã nhẹ nhàng quét sạch con đường tiến quân.

Ba ngày sau, đại quân của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã tới được ngoại vi của thành Tứ Sắc Cúc, dựa theo phép tắc cũ, Trần Kiếm Phi hạ lệnh đưa thư khuyên hàng cho Tư Đế Phân quốc vương Lôi Mông, kết quả bị Tư Đế Phân xé nát, ném thẳng vào mặt người đưa thư của quân Lam Vũ ngay tại chỗ, vì thế chiến đấu lập tức bùng phát.

Nếu chỉ nói riêng về góc độ thành thị, thì thành Tứ Sắc Cúc chẳng có chỗ nào đang để chú ý, thành thị phồn hoa nhất ở trên bán đảo Hỏa Long ước chừng cũng chỉ tương đương với một cái chợ mua bán ở nông thôn của địa khu Cách Lai Mỹ mà thôi.

Chỉ có những pháo đài kiên cố đứng sừng sững ở bốn xung quanh tòa thành, mới khiến cho quân Lam Vũ chú ý, những tòa pháo đài hết sức to lớn này, cổ nhất cũng đã có ba trăm năm lịch sử, cơ bản đều được dùng những tảng đá lớn chất thành, cực kỳ kiên cố.

Ở bên trên pháo đài, lặp đặt pháo ống đồng Vô Địch Đại Tướng Quân mà vương quốc Lôi Mông lấy làm kiêu ngạo, cỡ nòng tới 402 ly, tầm bắn hơn một nghìn sáu trăm mét.

Những khẩu đại pháo này, nếu như ở trong con mắt của người khác, tất nhiên là vô cùng uy thế, đối diện với kẻ địch xông thẳng tới, nó chỉ tùy tiện bắn một phát, là có thể làm ngả rạp hàng loạt.

Vương quốc Lôi Môn đã từng nhiều lần nổ ra nội chiến, trong mỗi lần nội chiến thứ mà các thế lực tranh nhau cướp đoạt trước tiên khẳng định là những khẩu đại pháo này, bởi chỉ cần khống chế được những khẩu đại pháo này là bằng với việc khống chế thành Tứ Sắc Cúc, mà không chế thành Tứ Sắc Cúc, cơ bản cũng chính là khống chế toàn bộ vương quốc Lôi Mông.

Quốc vương Tư Đế Phân và đại tướng quân Tạp Lý Mỗ có đầy đủ lý do để tin rằng, những tòa pháo đài to lớn này có thể ngăn cản được bước tiên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, thậm chí là có thể làm bọn họ biến mất toàn bộ ở phía dưới pháo đài.

Cho nên bọn chúng co cụm tất cả binh lực, chuẩn bị dựa vào những khẩu đại pháo này triển khai cuộc chiến tranh đoạn với quân Lam Vũ, nhưng bọn chúng đã nhầm rồi, hơn nữa còn nhần lẫn cực lớn, quân LamVũ ở trước mặt bọn chúng, mới thực sự là cao thủ dùng pháo.

Để đối phó với những khẩu đại pháo này, Trần Kiếm Phi đã không ngại gian khổ kéo tới ba khẩu pháo trái phá 122 ly, chuyên dùng mấy chục thớt chiến mã ngày đêm không nghỉ kéo tới bên ngoài thành Tứ Sắc Cúc.

Quả nhiên, pháo trái phá vừa mới cất tiếng gầm vang, Tư Đế Phân và Tạp Lý Mỗ đã biết là toi đời rồi, bọn chúng chưa từng nhìn thấy đại pháo có uy lực khủng khiếp như thế, pháo đạn rơi xuống, đối với pháo đài dùng đá tảng chất thành tổn hại không lớn lắm, nhưng pháo ống đồng lắp ở bên trên bị bắn cho rơi lăn lóc, thậm chí còn bị bắn cho tan nát. Sau khi liên tục oanh kích cả một buổi trưa, tất cả đại pháo của vương quốc Lôi Mông đã bị phá hủy.

Thành Tử Sắc Cúc thế là trơ trụi không có gì che chở nữa rồi.

Hải quân lục chiến đội tuân theo trình tự của kế hoạch triển khai tấn công.

Tư Đế Phân và Tạp Lý Mỗ thì tiếp tục rêu rao sẽ dựa vào thân thể chiến đấu tới cùng với quân Lam Vũ.

Thực tế thì lúc này ở bên trong thành Tứ Sắc Cúc đã loạn lắm rồi, tin tức Bắc Mục Thiên Tôn bị chết, lập tức làm cho tòa thành thị mỹ lệ này tức thì chìm vào trong hỗn loạn, trước nay Bắc Mục Thiên Tôn đều là sống lưng của vương quốc Lôi Mông, mà thực tế thì Bắc Mục Thiên Tôn cũng là hi vọng duy nhất để chiến thắng quân Lam Vũ, không có Bắc Mục Thiên Tôn là bằng với hi vọng bị dập tắt.

Mà tất cả pháo đại dùng để sinh tồn cũng mất sạch, làm cho một chút hi vọng manh manh cuối cùng có thể kháng cự quân Lam Vũ của quân đội Lôi Mông cũng hoàn toàn biến mất, rất nhiều người chẳng cần đầu óc sáng suốt lắm cũng có thể tưởng tượng ra, thành Tử Sắc Cúc bị quân Lam Vũ công phá chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng quốc vương Tư Đến Phân của vương quốc Lôi Mông, cùng đại tướng quân Tạp Lý Mỗ của hắn còn muốn ngoan cố kháng cự, bọn chúng còn đặt ra một kế hoạch chuẩn bị ngọc đá cùng tan với thành Tứ Sắc Cúc, muốn đem ba vạn quân đội Lôi Mông hoàn toàn phân tán ở bên trong thành Tứ Sắc Cúc, trỉển khai hạng chiến sinh tử với quân Lam Vũ.

Tạp Lý Mỗ công khai tuyên bố, sẽ đem mỗi một căn phòng, mỗi một con đường của thành Tử Sắc Cúc đều trở thành phần mộ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, mà mỗi một cư dân của thành Tứ Sắc Cúc, sẽ hi sinh tất cả vì cuộc chiến này, bao gồm mạng sống của bọn họ.

Tư Đế Phân và Tạp Lý Mỗ đã phát điên, bọn chúng đúng là đã bắt đầu thực hiện kế hoạch này, Trần Kiếm Phi có thể nhìn thấy từ bên trong kính viễn vọng, quân đội Lôi Mông bắt đầu phân tán ở các khu phố, phân tán vào trong mỗi một căn phòng.

Bất quá vào lúc này những tiếng nói phản đối cũng đã xuất hiện, đó là thánh nữ tên là Tát Phỉ Nhã, nàng dũng cảm đứng ra, yêu cầu đám phán hòa bình với quân Lam Vũ, kết thúc cuộc chiến này một cách hòa bình, sự đối kháng của nàng và Tư Đế Phấn đã cải biến hình thức của cuộc chiến này.

Tông giáo của vương quốc Lôi Mông, là một tông giáo rất nguyên thủy, rất lạc hậu, cũng không hình thành được sức mạnh đoàn thể gì to lớn cho lắm, nhưng dựa trên sự sùng bái và sợ hãi của cư dân đương địa với Hỏa Long, cho nên cũng hình thành một cái gọi là đoàn thể sùng bái Hỏa Long.

Người lãnh đạo của đoàn thể này đều là pháp sư có thể kêu gọi Hỏa Long, vừa vặn, Tát Phỉ Nhã cũng có thể gọi được Hỏa Long, cho nên trở thành lãnh tụ tông giáo của vương quốc Lôi Mông.

Trước kia, Tư Đế Phân căn bản không hề đề Tát Phỉ Nhã vào trong mắt, vì nàng chẳng hề có sức hiệu triệu gì, nhưng hiện giờ thì đã khác rồi, Bắc Mục Thiên Tôn bị giết, tất cả pháo đài bị phá hủy, rất nhiều người Lôi Mông rơi vào sự hoảng loạn cực độ, trong sự hoảng loạn này bọn họ rất dễ bị tông giáo ảnh hưởng, nhất là tông giáo có liên quan tới Hỏa Long ảnh hưởng, ngoài ra Tát Phỉ Nhã cũng được vương quốc Đồ Lan ủng hộ, đây mới là điều làm cho Tư Đế Phân tức tối nhất.

Tập trung ở bên trong thành Tứ Sắc Cúc, ngoại trừ người của bản thân vương quốc Lôi Mông ra, còn có một vạn binh sĩ Đồ Lan vương đưa tới, cùng với quốc vương Phất Lan Kha của vươn quốc Đồ Lan và đại tướng quân Tát Tang của hắn.

Bọn họ đều bị vương quốc Lôi Mông ép tới trợ chiến, nhưng sau khi nhìn thấy được sự đáng sợ của đai pháo quân Lam Vũ, thì những người đến từ vương quốc Đồ Lan bọn họ đã chuẩn bị đầu hàng, bọn họ căn bản không tin vương quốc Lôi Mông có thể kháng cự lại sức mạnh của quân Lam Vũ, có điều dù sao đây cũng là thành Tứ Sắc Cúc, bọn họ không tiện tự mình ra mặt, vì thể liền đẩy Tát Phỉ Nhã ra.

Quả nhiên, trong thời gian ngắn ngủi hai ba ngày, Tát Phỉ Nhã đã tụ tập được vô số tín đồ, bọn họ tập trung ở bên ngoài vương cung thỉnh cầu, yêu cầu Tư Đế Phân lập tức mở cuộc đàm phán với qhải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, kết thúc chiến tranh một cách hòa bình.

Tư Đế Phân và Tạp Lý Mỗ đương nhiên sẽ không chịu đồng ý, người khác đều có thể đầu hàng, chứ bọn chúng đã nhiều lần tứ chối thiện ý của quân Lam Vũ, sớm đã làm cho Dương Túc Phong khó chịu trong lòng, cho dù bây giờ có đấu hàng đi nữa, Dương Túc Phong cũng tuyệt đối không đối xử tốt với bọn chúng, cho dù không nhốt vào bên trong nhà giam, thì cũng bị tước đoạt hết tài sản và quyển lực.

- Đem tên sứ giả vô sỉ, cùng với con nữ nhân đê tiện kia, ném hết lên đống lửa cho ta, ta phải thiêu chết bọn chúng! Con tiện nhân đó không phải có thể kêu gọi được Hỏa Long sao? Ta xem xem có Hỏa Long tới cứu ả không!

Tư Đế Phân gằn giọng hạ lệnh, hắn đã thẹn quá hóa giận, quyết tâm liều một trận, dùng toàn bộ thành Tứ Sức Cúc bồi táng với mình, thiêu chết Mã Không và Tát Phỉ Nhã, chỉ là một sự mở đầu nho nhỏ.

Tạp Lý Mỗ lập tức suất lĩnh binh sĩ tâm phúc, bắt lấy Mã Khôn sứ giả ngoại giao của quân Lam Vũ và Tát Phỉ Nhã thánh nữ của tông giáo Hỏa Long, trói cao bên trên lễ đài, sau đó chất rất nhiều gỗ ở phía dưới.

Tư Đế Phân muốn đích thân thiêu chết bọn họ vào thời khắc quân Lam Vũ công chiếm thành Tứ Sắc Cúc, cho quân Lam Vũ một buổi tang lễ cuối cùng, bất quá tính toàn của hắn mau chóng bị đổ vỡ.

Trong lúc không chú ý, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ được cư dân đương địa dẫn đường, thông qua đường hầm bí mật tiến vào thành Tứ Sắc Cúc.

Buổi tối ngày hôm đó, Tư Đế Phan đang ở trong vương cung thương lượng chuyện kháng cự tới cùng với Tạp Lý Mỗ, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng súng kịch liệt, hai tên tức thì kinh hãi biến sắc, biết rằng quân Lam Vũ đã đánh tới, quả nhiên, thuộc hạ mau chóng báo cho bọn chúng, quân Lam Vũ đã vào thành.

- Ta phải đi tận tay giết bọn chúng!

Tư Đế Phân điên cuồng gầm lên, cầm lấy bó đuôc lao về phía lễ đài, hắn vốn dẫn theo mấy trăm tên cận vệ hoàng cung, nhưng chẳng biết vi sao, đi một lúc bên cạnh đã không còn thấy một ai nữa rồi, nhưng hắn vẫn bất chấp đi về phía lễ đài.

Tạp Lý Mỗ dấn binh sĩ của mình xông về phía trước, kết quả ở gần cửa thành gặp phải quân Lam Vũ phá cửa xông vào, sau một loạt tiếng súng vang lên, Tạp Lý Mỗ liền biến mất không thấy đâu nữa, sau này khó khăn lắm mới tìm thấy thi thể không còn toàn vẹn của hắn, thì ra hắn bị đạn rốc két xét nát rồi.

Khi tới lễ đài, Tư Đế Phần còn chưa biết họa lớn đã sắp giáng lên đầu, vẫn cứ vội vàng xông lên trên, lễ đài rất cao, gần như là nơi cao nhất của thành Tứ Sắc Cúc, Tư Đế Phần lại cần bó đuốc, cho nên gần như toàn bộ người của thành Tứ Sắc Cúc đều nhìn thấy hắn ở bên trên lễ đài.

Đoàng!

Tay súng bắn tỉa số một của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bình tĩnh bóp cò súng, kết quả Tư Đế Phân cầm bó đuốc lắc lư một cái, sau đó không kêu một tiếng nào ngã xuống, viên đạn chuẩn xác bắn trúng đầu hắn, làm hắn không có một phản ứng nào đã mất đi ý thức.

Một đám chiến sĩ quân Lam Vũ tràn lên lễ đại, mau chóng khống chế được nơi đó, những tên binh sĩ quân đội Lôi Mông mất đi chỉ huy cũng mù quáng xông lên lễ đài, hai bên va chạm kịch liệt ở trên lễ đài, bất quá do mọi người nhân số đều rất nhiều, cho nên đều không nổ súng, chỉ nhìn trừng trừng vào đối thủ giằng co với nhau.

Long Khải Ca thả ngược súng tiểu liên, toàn thân sát khí đằng đắng, đứng ở trên nơi cao nhất của lễ đài, quát lớn với quân đội Lôi Mông ở phía dưới:

- Còn có kẻ nào muốn phản kháng? Đứng ra đây! Đấu tay đôi với lão tử.

Phất Lan Kha vội đưa hai tay lên đứng ra. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Tức thì có mấy nòng súng đen ngòm của chiến sĩ quân Lam Vũ chĩa vào hắn.

Phất Lan Kha mặt tái nhợt, lắp bắp nói:

- Không, không phải, ta đầu hàng! Ta ra đầu hàng cơ mà!

Tát Tang dẫn đầu hạ vũ khí xuống, tât cả quân đội vương quốc Đồ Lan do hắn suất lĩnh cũng chỉnh tề hạ vũ khí, động tác vừa nhanh vừa thành thục, cứ như dược huấn luyện chuyên môn rồi vậy, nhưng binh sĩ vương quốc Lôi Mông thì còn do dự một chút, cuối cùng không thể nào chịu được áp lức to lớn của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng bỏ vũ khí xuống.

Lúc này, vương cung của Lôi Mông đột nhiên bốc cháy bừng bừng, thì ra người nhà của Tư Đế Phân và Tạp Lý Mỗ đã tự thiêu rồi, Long Khải Ca nhìn đằng xa, nói với vẻ không hiểu:

- ***! Có cần phải làm như thế không?

Trần Kiếm Phi đích thân giải cứu cho Tát Phỉ Nhã, sau đó hạ lệnh cho các binh sĩ đi chuẩn bị cứu hỏa.

Tát Phỉ Nhã nói:

- Không cần đâu, cứ để cho bọn họ đi đi.

Trần Kiếm Phi hồ nghi nhìn Tát Phỉ Nhã, không biết là nàng có ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ thánh khiết và chân thành của nàng, tựa hồ không phải là vì một lý do không thể nói ra, vì thể hủy bỏ mệnh lệnh cứu hỏa.

Ngọn lửa lớn cháy đùng đung thiêu đốt tòa hoàng cung của thành Tứ Sắ Cúc, thiêu đôt tới tần ba ngày sau mới dần dần lắng xuống, khi Long Khải Ca suất lĩnh các chiến sĩ tìm kiếm hiện tường đám cháy, phát hiện ra bên trong chỉ có xương cốt động vật, nhưng lại không tìm thấy xương cốt của con người, không khỏi cảm thấy vô cùng hồ nghi, nhưng Tát Phỉ Nhã thủy chung không giải thích nguyên nhân vì sao.

Được Tát Phỉ Nhã giúp đỡ, quân Lam Vũ mau chóng khống chế cục thế của vương quốc Lôi Mông, cho dù trận cháy lớn ở vương cung Lôi Mông trở thành một nghi vấn, đồng thời sau này hậu thế đưa ra vô số suy đoán, nhưng không ảnh hưởng tới thắng lợi của cuộc chiến này.

Trong cuộc chiến này năm vạn quân đội vương quốc Lôi Mông chỉ có chưa tới một nghìn người bị giết chết, số còn lại bị bắt làm tù binh.

Ngày 13 tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chiếm lĩnh thành Tứ Sắc Cúc, tuyên bố vương quốc Lôi Mông chính thức diệt vọng.

Cùng ngày hôm đó vương quốc Đồ Lan cũng tuyên bố phế từ sự thống trị của quốc vương, thiếp nhận sự quản lý của quân Lam Vũ, quân Lam Vũ khống chế được bán đảo Hỏa Loan, trừ bỏ ẩn họa cuối cùng nơi hận phương của mình.

Bất quá, sau này khi mọi người nói tới sự kiện này, việc thấy hứng thú nhất, không phải vụ cháy ở vương cung Lôi Mông, mà là Tát Phi Nhã, bởi vì nàng và Trần Kiếm Phi rơi vào trong biển ái tình, hơn nữa cuối cùng người hữu tình cũng thành quyến chúc, phi long do Tát Phỉ Nhã triệu hoán, lần đầu tiên xuất hiện trên biên chế ngoại ngạch của không quân quân Lam Vũ….


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status