Tiết Đàn cô nương vuốt giây đàn, mỉm cười nói:
- Đường công tử vẫn vì khúc bồ đề chú mà tới sao?
Dương Túc Phong gật đầu, chậm rãi hỏi:
- Sư phụ của cô vẫn không có tin tức gì sao?
Tiết Đàn cô nương buồn bã nói:
- Không có.
Dương Túc Phong sắc mặt cũng có chút buồn bã, xem ra Tiêu Tử Phong đúng là âm thầm trốn đi rồi, trong lòng không khỏi có chút thật lạc, cũng không biết vì sao, Dương Túc Phong luôn cảm thấy có chút áy náy với nàng, thỉnh thoảng lại nhớ nhung, liền nói:
- Ta nghe một khúc bồ đề chú là được rồi.
Tiết Đàn cô nương duỗi ngón tay thon thả, khe khẽ khua giây đần, để cho khúc bồ đề trú ai oán trầm lắng chảy qua lòng bàn tay của nàng.
Thời gian qua Tiết Đàn cô nương gần như cố ý như vô thức đàn khúc bồ đề chú này, đem tình cảm của mình gửi gắm thật sau bên trong đó, loáng thoáng không ngờ lại có chút phong vị như của Tiêu Tử Phong khi xưa, dần dần Dương Túc Phong nghe tới có chút si dại.
Một khúc bồ đề chú được đánh xong, bên ngoài truyền tới tiếng động có thuyền cập bến, Tiết Đàn cô nương vẻ mặt u sầu, trông có chút bơ vơ, không biết là đang nhớ tới Tiêu Tử Phong hay là đang cảm khái cho vận mậnh bi thương của mình.
Dương Túc Phong còn chưa thoát mình ra khỏi nỗi ai sầu bên trong khúc bồ đề chú, cho nên chẳng hề để ý tới người khác ở bên ngoài, nhưng khi khác lên thuyền, thì y lại khẽ cau mày lại, trong mắt hiện liên vẻ nghi hoặc.
Thì ra người khác mới tới lại chính là Nam Cung Hiểu Đạp và Mộ Dung Trúc Vận.
Hơn một tháng không gặp, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận hình như có gần đi một ít, trông càng thêm tha thướt tú lệ mê người, bất quá mơ hồ Dương Túc Phong tựa như nhìn thấy ánh lệ bên khóe mắt của hai nàng, có vẻ vừa rồi khi ở Lục Dung tự các nàng đã khóc qua.
Thật kỳ quái, ai lại ức hiếp các nàng chứ? Chẳng lẽ nguyên nhân là vì quốc gia đại sự?
Nói tới quốc gia đại sự, ngày tháng này của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh đích thức là không được êm xuôi cho lắm, hoàng đế bệ hạ của hai quốc gia này đều thuộc về loại sống trong mơ trong mộng, hơn nữa bẩm sinh hay nghi kị, đối với bộ hạ hoàn toàn không yên tâm chút nào, cứ hai ba này hết giết người nọ, lại giết kẻ kia, làm bậy làm bạ. Hai nước này vồn có chút cơ sở đã bị hai người bọn họ trà đạp cho không còn gì nữa.
Ngược lại, nước Yến Kinh dưới sự nỗ lực của Xuân gia huynh đệ, quốc lực mỗi ngày một đi lên, thực lực kinh tế và thực lực quân sự đều tăng cường cực lớn, rất có khí thế tiêu diệt nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh.
Gần đây, căn cứ vào báo cáo của ban ngành tình báo, nước Yến Kinh đã âm thâm phái người tiếp xúc với nước Y Lan, ý đồ đã rất rõ ràng, đó là muốn phân chia tìa nguyên nhân khẩu và đất đai cỉa nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh.
Vốn nước Y Lan chẳng có hứng thú với nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh, bởi vì diện tích lãnh thổ của nước Y Lan cũng đủ lớn rồi, hơn nữa lợi ích từ nước Long Kinh trong con mắt của nước Y Lan cũng chẳng thể coi là có sức hấp dẫn lắm.
Nhưng dưới sự uy hiếp của quân Lam Vũ, nước Y Lan bắt đầu dần dần thay đổi chủ ý, bọn chúng cần đất đai của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh hình thành thế phòng ngự chiều sâu, giảm bớt áp lực ghê người từ phía quân Lam Vũ.
Do nước Yến Kinh gây áp lực quân sự cực lớn lên nước Long Kinh, còn cả sự uy hiếp của nước Y Lan, cho nên nước Long Kinh muốn liên hệ được với cao tầng của quân Lam Vũ, nguyện vọng tốt nhất là đạt thành đồng minh chiến lược với quân Lam Vũ, để quân Lam vũ xuất binh viện trợ cho nước Long Kinh, cho dù không đạt được mục đích liên minh chiến lược, thì nước Long Kinh cũng muốn có được một số vũ khí của quân Lam Vũ, vũ trang cho quân đội của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh.
Bất quá đối với sự việc này, Dương Túc Phong thủy chung không đưa ra quyết định, bởi vì ban ngành tình báo còn chưa phân tích phán đoàn hoàn toàn được kết cấu quan hệ nội nộ của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh, có một số vấn đề chi tiết còn chưa được làm rõ, vì thế hai vị mỹ nhân của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh cũng bị lưu lại.
Kỳ thực chẳng phải Dương Túc Phong cố ý làm khó bọn họ, dù sao quân Lam Vũ còn cách nước Long Kinh khá xa, vạn nhất cùng bọn họ đạt thành đồng minh chiến lược, ngược lại càng kích thích nước Y Lan và nước Yến Kinh, bọn chúng nếun hư muốn tiêu diệt nơi đó trước, biến nước Long Kinh trở thành một khối sắt chắn đường, thì sau này quân Lam Vũ thực sự không đễ đối phó với bọn chúng.
Loại đồng minh chiến lược vội vã này chỉ làm hại tới hai người các nàng.
Do có kinh nghiệm gặp mặt lần trước rồi, cho nên Nam Cung Hiểu Điệp và Úc Thủy Lan Nhược đối với Dương Túc Phong đều không thấy e thẹn gì cho lắm, chỉ cảm thấy rất kỳ quái là không ngờ Úc Thủy Lan Nhược lại đi cùng bọn họ mà thôi.
Hai người nàng xuất thân từ thế gia cổ xưa, tất nhiên là biết thân phận của Dương Túc Phong không hề tầm thường, nhưng không biết thân phận thực sự của y, cho nên chỉ chào hỏi qua loa, rồi thẳng thắn muợn đàn của Tiết Đàn cô nương.
Thì ra hai người các nàng mỗi một lần tới đây không phải là nghe đàn, mà là để đánh đàn, đúng là kỳ quái, chẳng lẽ trong nhà các nàng không có đàn sao? Nhất định cứ phải chạy tới đây để đánh đàn? Chẳng lẽ người trong nhà các nàng không thích các nàng đánh đàn?
….
Khi Dương Túc Phong còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng đàn trầm trầm ai oán lại một lần nữa vang lên, đây cũng là một khúc bồ đề chú mang theo mùi vì cô đơn u tịch vô bờ, tựa hồ so với tiếng đàn vừa rồi của Tiết Đàn cô nương thì lại càng ai oán hơn, nghẹ ngào hơn, mỗi một tiếng đàn cứ như mang theo nỗi đau như tiếng than của Đỗ Quyên.
Dáng vẻ cao quý của các nàng cùng với tiếng đàn đau thương, tựa hồ như hình thành sự đối lập rõ rệt, cũng càng làm cho người ta cảm thấy khó bề tưởng tượng, tới ngay cả bản thân Tiết Đàn cô nương cũng hết sức lấy làm lạ, vì sao khúc đàn bọn họ đánh ra lại u oán như vậy chứ?
Khúc đàn kết thúc, bên khóe mắt của Nam Cung Hiểu Điệp ánh lên giọt nước mắt long lanh, khó bề kìm chế, vẻ mặt của Mộ Dung Trúc Vận có khá hơn một chút, nhưng tựa hồ trong cũng rất thương cảm, loại thương cảm náy hình như không phải do tiếng đàn kia khơi lên, mà do phát ra từ tận đáy lòng, chính loại thương cảm vô bờ đó, mới làm cho các nàng diễn tấu ra được tiếng đàn u oán tuyệt đỉnh như thế.
Đột nhiên, Dương Túc Phong tựa như cảm giác được điều gì đó, liền mắt nhìn qua thấy bốn người Úc Thủy Lan Nhược, U Nhược Tử La, Phương Phỉ Thanh Sương, Cung Tử Yên đều đã đứng bật dậy, tay phải đặt lên bên hông, tựa hồ cũng ý thức được có chuyện gì đó nguy hiểm, nhưng Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận còn đang đánh đàn vẫn chẳng hề nhận ra, Tiết Đàn cô nương cũng không có phản ứng gì.
Dương Túc Phong còn chưa hiểu ra là có chuyện gì, thì đã nghe thấy sầm một tiếng, tựa hồ có hai chiếc thuyền nhỏ dùng tốc độc cực nhanh xô vào hoa thuyền của Tiết Đàn cô nương, tức khì làm cho bên trong khoang thuyền chấn động dữ dội, tách chén ở trên bàn lập tức rơi loảng xoảng xuống sàn, vỡ thành mảnh vụn.
Còn may dù sao hoa thuyền của Tiết Đàn cô nương cũng là thuyền lớn, mặc dù gặp phải va chạm mãnh liệt nhưng vẫn còn chưa bị vỡ nát, bất quá cho dù là thế Dương Túc Phong không kịp phòng bị cũng bị hất vang sang một bên, không cẩn thận cung với người bên cạnh ngã xuống va vào nhau.
- Cô làm cái gì vậy? Còn nói gì tới bảo hiểm thân thể nữa chứ?
Trong lúc vô tình, nghe thấy Phương Phỉ Thanh Sương trách mắng Úc Thủy Lan Nhược.
Ở vị trí vừa rồi, Úc Thủy Lan Nhược cách Dương Túc Phong gần nhất, nhưng nàng căn bản không có ý thức bảo vệ Dương Túc Phong, hoặc là cho rằng Dương Túc Phong căn bản không có nguy hiểm, chẳng qua chỉ là té ngã mà thôi, cho nên không ra tay.
Sự thực đúng là như thế, Dương Túc Phong chỉ bị té ngã không có nguy hiểm gì cả, vị trí mà thích kích kia xô vào còn cách Dương Túc Phong rất là xa.
Dương Túc Phong cựa mình muốn bò dậy, mới phát hiện ra bản thân trong lúc vô ý đã cùng Nam Cung Hiểu Điệp va vào nhau, Nam Cung hiểu Điệp ngã xuống sau Dương Túc Phong, cho nên còn nằm úp lên người của y.
Nàng thiếu phụ xinh đẹp này phát hiện ra không ngờ mình nằm lên trên người một nam nhân khác, tức thì thẹn thùng vô cùng, mặt đỏ dù tới tận mang tai rồi, nhưng chẳng biết vì làm sao, nàng ra sức cựa mình mấy cái, không ngờ lại chẳng bò dậy nổi, ngược lại trong lúc cựa quậy bộ ngực đầy đặn của thiếu phụ lại còn chà sát lên trên người Dương Túc Phong, làm cho cho y cảm thấy mềm mềm là lạ, hi vọng cho nàng vĩnh viễn đừng đứng dậy được.
Cái nguyện vọng nho nhỏ đó của Dương Túc Phong mau chóng trở thành hiện thực.
Mộ Dung Trúc Vận không bị té ngã, nàng cách chiếc cột ở bên cạnh rất gần, cho nên đưa tay ra ôm lấy chiếc cột, khi nàng đang muốn đi qua đỡ Nam Cung Hiểu Điệp dậy thì bên ngoài truyền tới tiếng chiến đấu kích liệt, tiếng binh khí va chạm vào nhau không dứt bên tai, trong quá trình đó còn xen lẫn tiếng kêu thảm của người bị thương và tiếng thi thể bị đá bõm bõm xuống nước.
Khuôn mặt Mộ Dung Trúc Vận tức thì trở nên rất khó coi, cũng ngừng động tác đỡ Nam Cung Hiểu Điệp dậy, còn Nam Cung Hiểu Điệp tựa hồ cũng không biết phát sinh ra chuyện gì, ngạc nhiên quay đầu lời, trong nhất thời quên luôn cả việc phải bò dậy.
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng chém giết ở bên ngoài đã kết thúc, thời gian chưa đầy mười giây, mười mấy bóng người đã xông vào khoang thuyền, mà bên ngoài lại không hề có chút động tĩnh nào.
Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương đang muốn động thủ, nhưng lần lượt bị U Nhược Tử La và Úc Thủy Lan Nhược giữ lấy, dùng ánh mắt ngầm ra hiệu cho bọn họ không gấp, hai nàng dù sao cũng là người hành tầu giang hồ có kinh nghiệm phong phú, đã mau chóng phán đoán được những tên thích khách này thì ra không phải nhắm vào Dương Túc Phong mà tới, mà nhắm vào Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận.
Quả nhiên, hơn mười tên thích khách sau khi xông vào trong khoang thuyền, lập tức đem ánh mắt bắt chết vào hai người Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận.
Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đều biến sắc mặt, Dương Túc Phong rõ ràng cảm thấy thân thể của Nam Cung Hiểu Điệp ở trong lòng khẽ run lên một chút, cảm giác ngứa ngáy ở trước ngực truyền tới càng thêm mạnh mẽ, làm y không ngờ ở hoàn cảnh này lại có thể sinh ra chút lòng hươu dạ vượn, còn Mộ Dung Trúc Vận thân thể tựa hồ cũng khe khe run rẩy, cắn chặt lấy cánh môi của mình.
Mấy tên thị vệ mà hai nàng mang theo mặc dù võ công cũng không tệ, nhưng đem so sánh với đám thích khách kia, tựa hồ chẳng thấm vào đâu, trong thời gian chưa tới mười giây đã bị xử lý toàn bộ rồi, từ đó có thể thấy được thực lực của đám thích khách này như thế nào.
Dương Túc Phong cũng rất là hiếu kỳ, không kìm được quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy kẻ đứng đầu đám thích khách tựa hồ là một lão gia hỏa tóc trắng bạc phơ, một lão già mắt tam giác và một lão thái bà miệng đỏ chót.
Lão già mắt tam giác kia chống gậy đi tới, khinh miệt nhìn Nam Cung Hiểu Điệp nằm trong lòng Dương Túc Phong, lạnh lùng nói:
- Hai vị phu nhân đừng có quấn lấy nam nhân xa lạ nữa, đi theo chúng tôi đi.
Nam Cung Hiểu Điệp tức thì mặt đỏ ửng ráng chiều, toàn thân tức phát run lên, tựa hồ như muốn đứng dậy, nhưng lại bởi vì quá tức giận, ngược lại không làm sao lấy được sức, vẫn cứ nằm úp lên người Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong không khỏi tò mò đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, Nam Cung Hiểu Điêp lập tức thẹn tới mức muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui vào cho xong, Dương Túc Phong muốn đưa tay đỡ nàng dậy, nhưng tay vừa đưa ra được một nửa thì rụt lại, mỹ nữ nằm nằm trên người cảm giác rất là thích, y không nỡ chủ động đẩy ra.
- Các ngươi … các ngươi thật to gan lớn mật, không ngờ dám ra tay giữa thanh thiên bạch nhật!
Mộ Dung Trúc Vận nhìn ra Nam Cung Hiểu Điệp không ổn, nhưng cũng không có cách nào, nàng hiển nhiên là nhận ra hai lão nhân trước mắt, sắc mặt hơi xám lại, rõ ràng lời nói ngoài cứng trong thì mềm.
- Vương gia của chúng tôi vô cùng ái mộ hai vị, chỉ muốn mời về làm khách mà thôi …
Lão thái bà kia cười tủm tỉm nói, ánh mắt cứ luôn đảo trên người Dương Túc Phong và Nam Cung Hiểu Điệp, cảm thấy tư thế hai người ôm lấy nhau như vậy vô cùng thú vị, nhưng lại làm cho Nam Cung Hiểu Điệp cơ hồ sinh ra ý nghĩ muốn tự sát.
Giữa thanh thiên bạch nhật thích khách mò tới cửa, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật nàng lại nằm trên người một nam nhân xa lạ, chuyện này phải giải thích như thế nào?
Úc Thủy Lan Nhược muốn kéo Dương Túc Phong dậy, nhưng lại bị Phương Phỉ Thanh Sương ngăn cản, Phương Phỉ Thanh Sương đôi khi còn rất hiểu lòng người, liếc mắt thấy Dương Túc Phong muốn lợi dụng sàm sỡ với Nam Cung Hiểu Điệp, cũng chẳng buồn đi phá rối, dù sao sau khi trở về ắt sẽ có người xử lý y.
Mộ Dung Trúc Vận vẫn còn bình tĩnh, mặc dù có chút sợ hãi, bất quá sắc mặt dần dần trở lại bình thường, chậm rãi nói:
- Người của nước Yến Kinh các ngươi dám làm càn làm bậy ở trên lãnh thổ của đế quốc Đường Xuyên, chẳng lẽ các ngươi không suy tính tới hậu quả hay sao?
Lão thái bà kia lạnh lùng nói:
- Ôi chao thế ư? Bọn ta sợ quá đó! Nhưng, nếu như bọn ta giết sạch tất cả những người ở trên thuyền đi thì còn ai biết là do chúng ta làm chứ? Quân Lam Vũ đi tra xét sư? Cho dù có đi tra xét thì đợi khi bọn chúng tra ra, thì bọn ta đã trở về nước Yến Kinh mất rồi, hai vị cũng sắp trở thành phu nhân của nước Yến Kinh bọn ta rôi …
Dương Túc Phong khe cau mày lại, nhỏ giọng hỏi:
- Bọn chúng là người của Xuân Ý Nùng à?
Nam Cung Hiểu Điệp mặt đỏ lựng, biết rằng người Dương Túc Phong hỏi chính là nàng, chỉ đành xấu hổ đáp:
- Đúng thế …
Lời còn chưa dứt bất thình lình Phương Phỉ Thanh Sương rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra, đưa tay ra chặn, keng một tiếng tia lửa bắn tung tóe, một chiếc phi tiêu hình hoa mai cắm lên trên sàn thuyền, bên trên cánh hoa mai ánh lên sắc xanh, hiển nhiên là có độc.
Thì ra lão già mắt tam giác kia không đợi cho Nam Cung Hiểu Điệp trả lời hết, đã chuẩn bị lấy mạng Dương Túc Phong rồi, may mà Phương Phỉ Thanh Sương nhanh tay lẹ mắt, nếu không Dương Túc Phong đã nguy rồi.
Xoạt!
Ba thanh nhuyễn kiếm khác cũng đồng thời rời vỏ.
Phương Phỉ Thanh Sương vừa ra tay là lão già mắt tam giác lập tức cảm thấy điều chẳng lành, khi ba thanh nhuyễn kiếm khác cũng rời vỏ, bọn chúng lập tức cảm thấy sức uy hiếp cực lớn.
Bốn nữ tùy tùng bên cạnh Dương Túc Phong cô nào cô nấy đầu là nhân vật danh tiếng lẫy lừng, nhưng bọn họ tuổi còn quá trẻ, chỉ có U Nhược Tử La tuổi hơi lớn một chút thì lại rất ít khi gặp mặt người khác, cho nên hai lão già và lão thái bà kia căn bản không nhận ra các nàng, nếu không bọn chúng sớm đã xéo được xa bao nhiêu vội xéo xa bấy nhiêu rồi.
Hải Thiên Phật Quốc, Nghi Hoa cung, Hương Tuyết Hải, bọn chúng có thể chọc vào họ sao?
Lão thái bà giọng lạnh lẽo:
- Các ngươi là ai? Cảnh cáo các ngươi đứng có nhúng tay vào chuyện nội bộ của nước Yến Kinh và nước Long Kinh.
Bốn thanh kiếm chỉ vào bọn chúng, nhưng không ai nói gì.
Dưới loại tình huống này, người nói chuyện thường là đều là Dương Túc Phong.
Quả nhiên Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Con mẹ các ngươi chứ! Nơi này là địa bàn của đế quốc Lam Vũ bọn ta! Nước Yến Kinh các ngươi có là cái chó gì! Nói cho các ngươi biết, vương gia của các ngươi quỳ xuống khấu đầu ta còn chẳng thèm để ý tới hắn! Giết sạch đi!
Lão thái bà cười ha hả, tựa hồ cảm thấy gặp phải chuyện quái dị nhất trên đời, phu thê bọn chúng tung hoành trên giang hồ mấy chục năm, còn chưa bao giờ gặp phải người nào cuồng ngạo như vậy, nhưng tiếng cười của mụ ta đột nhiên ngưng bặt, tiếp theo đó mụ ta nhìn thấy chuyện càng quái dị hơn.
Ba thanh trường kiếm gần như cùng một lúc xuyên thấu thân thể của mụ.
Đây là chiêu hợp kích mà ba người Phương Phỉ Thanh Sương, U Nhược Tử La và Cung Tử Yên khi rảnh rỗi không có việc làm luyện tập với nhau, ba người này trình độ cỡ nào, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng khó mà kháng cự lại được, huống chi mụ ta chẳng phải là Đại La Kim Tiên.
Ba thanh trường kiếm rút ra, khi lão thái bà chết không nhắm mắt bị hất vào một góc bên cạnh, thì mới có máu tươi ở trên người mụ ta từ từ chảy ra.
Giết người, chính là đơn giản như thế đấy!
Lão già mắt tam giác lập tức ý thức được chuyện không ổn, vội vàng quát người xung quanh động thủ, nhưng bản thân lại bất chấp tất cả lui lại phía sau, song lão thái bà cũng không thể ngăn cản được một chiếu này thì đám thủ hạ kia làm sao có thể là đối thủ của bốn người Cung Tử Yên, U Nhược Tử La, Phương Phỉ Thanh Sương và Úc Thủy Lan Nhược?
Hết sức thành thạo, thậm chí máu tươi cũng chẳng có, đám người Cung Tử Yên giết người không cần có máu, lão già mắt tam giác vừa mới chạy ra tới cửa đã bị Phương Phỉ Thanh Sương vung trường kiếm ghim lên cánh cửa rồi.
Hoa thuyền vẫn yên tĩnh, có có máu của hai lão nhân nhỏ từng giọt trên sàn thuyền rồi lan đi, trong không khí lượn là một mùi máu tanh nhàn nhạt, bọn chúng khi tới mau lẹ như thế, lúc chết đi cũng thật là thần tốc.
Trong ngoài hoa thuyền, trừ đám người kinh ngạc ra, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ có Đỗ Thiên Kỳ toàn thân ướt sũng như chuột lột lắc đầu hất nước từ bên ngoài đi vào, len lén thè lưới ra sau đó chân tay lanh lợi đem toàn bộ thi thể kéo ra bên ngoài xử lý.
Nam Cung Hiểu Điệp cuối cùng cũng bò được dậy từ trên người Dương Túc Phong, tới chỗ Mộ Dung Trúc Vận, mang theo ánh mắt cảm kích và hoài nghi nhìn Dương Túc Phong, tựa hồ như phát hiện ra đều gì đó, nhưng rốt cuộc không nói ra, sắc mặt trở nên vô cùng cổ quái, vô cùng phức tạp.
Dương Túc Phong biết rằng thân phận của mình đã bị nàng nhìn thấu, nơi này đã không thể ở lâu nữa rồi, cũng lăn mình bò dạy, không nhìn Nam Cung Hiểu Điệp mặt mày đỏ bừng, mà bình thản nói với Úc Thủy Lan Nhược nói:
- Cô hộ tống bọn họ trở về đi.
Úc Thủy Lan Nhược gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nhưng qua một lúc nàng mới tỉnh ngộ lại, vì sao mình lại phải nghe lới y như thế, y nói sao thì phải làm vậy ư? Nhưng khi muốn hối lại thì không nói ra được nữa, chỉ đành tự nuốt lấy cục tức vào trong lòng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dương Túc Phong lại nói với Cung Tử Yên:
- Nàng ở lại thu xếp chuyện sau này nhé, cứ nói là ta không tới đây.
Cung Tử Yên gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nơi này có người chết, một lát nữa cảnh sát của kinh đô Ni Lạc Thần không thể không tới điều tra, nếu như không có nàng đặc biệt chiếu cố, khẳng định bọn họ sẽ làm lớn chuyện này, dù sao cũng chắt tới hai mươi mấy người cơ mà!
Dương Túc Phong phất tay bảo với Đỗ Thiên Kỳ:
- Chúng ta về thôi.
Phương Phỉ Thanh Sương và U Nhược Tử La theo đằng sau lưng y, lên thuyền rồi lập tức mau chóng quay ngược về phía Vị Ương cung, ở phía đằng sau lưng bọn họ, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận vẫn cứ đứng ngây ra tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Dương Túc Phong, tựa hồ không muốn nhúc nhích …
Trở về Vị Ương cung, Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh, đuổi Xuân Y Nùng ra khỏi biên cảnh, bực mình, vốn muốn tới bên sông Tần Hoài nghỉ ngơi một ngày, kết quả bị tên Vương Bát Dàn này làm hỏng mất, mặc dù chiếm được chút tiện nghi của Nam Cung Hiểu Điệp, bất quá trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, đương nhiên phải lấy tên đầu xỏ ra để xả giận. Nghĩ một lúc, thấy còn chưa hết tức, Dương Túc Phong lại thuận miệng ra lệnh:
- Gọi Mễ Nặc Tư Lương Cách tới đây!
/769
|