Mọi người không tránh khỏi có chút ủ rũ thất vọng, chính đang thương lượng xem có nên quay về nhà hay không thì cuối cùng ông trời cũng đã rủ lòng thương, vào thời khắc khó khăn nhất bọn họ thu được tin tức tình báo do tổng bộ chuyển tới, cho bọn họ một hi vọng cực lớn.
Căn cứ vào miêu tả của tình báo, Chu Dịch Thương hẳn là phải ẩn nấp trong một thông trang nhỏ ở gần đó.
Trong số đông đảo những thành viên nòng cốt cao tầng của Xích Luyện giáo, Chu Dịch Thương có tuổi tác lớn nhất, là một trong số thành viên lâu năm nhất của Xích Luyện giáo, cùng với việc đức cao vọng trọng thì cũng không tranh khỏi có một số bệnh của người già như phong thấpviêm khớp gì đó.
Chính bởi phiền phức của những bệnh tật này mà làm cho khi Chu Dịch Thương khi bỏ trốn thường thường lựa chọn cư ngụ ở trong nhưng thôn xóm hẻo lánh, mà không chui vào trong động như nhữ kẻ khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Dù sao sơn động ở phía nam của Ngân Xuyên đạo và sơn động ở phía bắc có chút khác biệt, đó là tương đối ẩm thấp, rất nhiều sơn động còn có cả sông ngầm chảy phía dưới, điều này đối với người có tuổi mà nói tuyệt đối là điều chết người.
Cho nên mặc dù biết rõ qua đêm ở bên trong những thôn nhỏ nguy hiểm hơn bên trong sơn động rất nhiều, nhưng Chu Dịch Thương vẫn dứt khoát lựa chọn sơn thôn, có lẽ ở trong lòng lão ta, lão ta thà bị quân Lam Vũ giết chết, còn hơn là chịu đựng sự dày vò của căn bệnh viêm khớp kia.
Ba giờ sáng, đội đột kích Ngốc Ưng xuất phát đúng thời gian.
Dựa theo kế hoạch tác chiến thường lệ, Dạ Phi Sơn suất lĩnh một tiểu tổ đánh bọc hậu phía sau thôn nhỏ đó, để phòng kẻ địch chạy thoát lên núi.
Căn cứ vào kinh nghiệm tiễu phí tích lũy được của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ trong một năm nay, phỉ đồ của Xích Luyện giáo khi gặp phải công kích thì phản ứng đầu tiên chính là lên núi.
Đúng thế, vùng núi non rậm rạp chính là thiên đường của bọn chúng, rất nhiều thành viên cốt cán của Xích Xuyện giáo đích xác dựa vào ưu thế của núi non mà nhiều lần thoát khỏi cuộc vây bắt của quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ cũng chắm vào đó mà định ra một biện pháp đó là trước khi phát động tiến công thì phái bộ đội lên núi chặt đứt con đường bỏ trốn của bọn chúng trước, sau đó đóng cửa lại đánh chó.
Đồng thời, tiểu tổ trưởng lính bắn tỉa do Cương Thiết Hổ suất lĩnh sẽ khống chế ngoại vi của thôn trang, nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, đó chính là bắn chết tất cả những người ở bên trong thôn trang chạy ra, bất kể đó là phần tử vũ trang của Xích Luyện giáo hay là thôn dân đương địa, bởi vì các chiến sĩ của quân Lam Vũ thực sự không có cách nào nhận ra được bọn chúng có gì khá biệt nhau, chỉ đành dựa theo thông lệ quốc tế giết hết sạch.
Bố trí xong xuôi, Cận Thiếu Thái sẽ xuất lĩnh những thành viên con lại phát động công kích mạnh mẽ ở phía chính diện và bên mé.
Nhìn từ địa hình mà xét, đây là một loạt địa hình kiểu ruộng bậc thang điển hình, cho nên tấn công từ hai phía thì tốt hơn, còn nếu như đánh nghi binh từ dưới đánh lênh sẽ tương đối mệt.
Suy tính tới nhân tố buổi sáng, còn cả ánh sáng cần thiết cho những tay súng bắn tỉa, cho nên thời gian tổng công kích ấn định vào lúc 6 giờ 30 phút sáng, vào lúc đó trời đã tương đối sáng rồi, có lợi cho những tay súng bắn tỉa tiêu diệt mục tiêu ở khoảng cách xa.
Còn về phần tay súng bắn tỉa sĩ quan cấp ba Sở Sĩ, hắn xưa nay đều hành động đơn độc, lần này cũng không phải là ngoại lệ, nhiệm vụ của hắn chính là giết những mục tiêu có giá trị, còn về phần mục tiêu nào mới có giá trị, thì phải giao cho bản thân hắn phán đoán rồi.
Đương nhiên, Chu Dịch Thương chắc chắn là một trong số những mục tiêu đó, thượng cấp hi vọng có thể bắt sống được Chu Dịch Thương, bời vì bọn họ hết sức hi vọng có thể moi được tin tức liên quan tới Mục Tử Huân và tiểu thiên vương, bắt giặc phải bắt vua trước, nếu như xử lý được một già một trẻ này, thì cuộc chiến trong tương lai sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khi trời sắp sáng, Cận Tiểu Thái tới phía bên ngoài thôn trang mục tiêu, ở vị trí cách thôn trang chừng ba trăm mét, hắn nâng kính viễn vọng lên nhìn thôn trang này.
Nếu như không phải có tin tức tình báo, Cận Tiểu Thái khả năng sẽ không có bất kỳ chút hứng thú nào với cái thôn trang nho nhỏ này, bởi vì nói thực sự không có chỗ nào đặc biệt, không có gì khác với những thôn trang mà hắn thường gặp ở trên đường đi, bất giác hắn còn cho rằng mình không cẩn thận đã đi một vòng về chỗ ban đầu.
Đây là một cái thôn trang rất rất nhỏ, được dựng lên ở lưng chừng núi, ước chừng chỉ có hơn hai mươi nóc nhà, có căn nhà bằng ngói rất lớn, bát quá cũng có căn nhà cỏ nhỏ xíu, có điều tất cả đều trông khá cũ nát, có một số gian phòng nhìn tưởng chừng như có thể đổ sập xuống bất kỳ lúc nào.
Gần như xung quanh một một căn nhà gần như đều có lán rơm rạ, bên trong buộc trâu này, nhìn bộ dạng của những con trâu cày này thì tựa hồ như dinh dưỡng không được tốt lắm, xung quanh căn nhà đều là những ruộng lúa lúa nước lớn nhỏ, từng tầng từng tầng ruộc bậc thang xếp sắp chỉnh tề, những ruộng lúa nước vừa mới được thu hoạch xong dưới ánh sáng mờ mờ, phát tán ra màu trắng óng ánh, đó chính là nước đọng ở bên trong ruộng.
Nhìn qua đồng hồ đeo tay, còn cách thời gian phát động công kích hai mươi phút nữa, bấu trời đang dần dần sáng lên, thôn nhỏ trong núi trông yên tĩnh vô cùng.
Cận Tiểu Thái lấy tay sờ lên chiếc mũ sắt của mình, sau đó buộc chặt giây đai, đồng thời đem giây giày thắt chặt lại một lần nữa, do có ruộng nước bao quanh, cho nên một lát nữa khi phát động tấn công bọn họ sẽ phải vượt qua những bậc ruộng chật hẹp kia, vì nhu cầu phải né tránh hỏa lực của đối phương, có khả năn bọn họ phải lợi dụng bậc ruộng làm yểm hộ, như vậy ngã mình trong ruộng nước cũng là điều không thể tránh khỏi, cho nên trang bị ở trên người phải điều chỉnh một chút.
Nhưng khi Cẩn Tiểu Thái ngẩng đầu lên, thì liên tục có tiếng súng rãnh xắn dồn dập vang lên, hắn hơi giật mình, nâng kính viễn vọng lên nhìn, thì ra tiểu tổ đánh bọc hậu do Dạ Phi Sơn suất lĩnh đã bị kẻ địch phát hiện.
Có thể nhìn ra được, phần tử vũ trang Xích Luyện giáo đúng là trong coi đường lui sau núi của bọn chúng vô cùng nghiêm ngặt, bọn chúng bố trí rất nhiều tay súng ẩn náu ở vị trí sau núi.
Ý nghĩ đầu tiên của Cận Tiểu Thái là: Mẹ nó, như thế mà cũng bị phát hiện ra?
Các chiến sĩ của đội đột kích Ngốc Ưng đều được tiếp thụ huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt, hơn nưa rèn luyện được ra bản lĩnh cao siêu trong thời gian dài tác chiến, cho dù là ở bên trong rừng cây rậm rạp, cũng mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, tuyệt đối không thể dễ dàng bị phát hiện.
Có thể phát hiện ra bọn họ, chắc chắn phải là cao thủ trong cao thủ, hiện giờ tiếng súng nếu đã vang lên, tức là nói rõ phát hiện ra bọn họ là phần tử tinh nhuệ của lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo.
Bất quá nó đồng thời cũng nói rõ, ở bên trong cái thôn nhỏ chẳng có chút gì đặc biệt kia, đúng là có cá lớn tồn tại, nếu không thì không thể có nhiều tinh nhuệ của Xích Luyện giáo xuất hiện ở đây như thế.
Từ sau khi Xích Luyện giáo bị đánh tan chỉnh thể, Cận Tiểu Thái cũng rất ít khi gặp phải phần tử vũ trang Xích Luyện giáo lợi hại như thế này rồi, Chu Dịch Thương rất có khả năng còn chưa rơi khỏi thôn trang này, đúng là trời cao phù hộ, cuối cùng mình cũng có cơ hội tóm được lão gia hỏa này rồi.
- Xông lên!
Không cần suy nghĩ, Cận Tiểu Thái liền phát ra mệnh lệnh tán công, dẫn đầu xông lên phía trước, ngõ hẹp gặp nhau kẻ nào dũng cảm sẽ thắng, đây là lời răn của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, cũng là niềm tin của mỗi một chiến sĩ hải quân lục chiến đội, mỗi một lần hải quân lục chiến đội dùng ít thắng nhiều, cơ bản đều phù hợp với quy tắc ấy, lần này cũng là như thế.
Những chiến sĩ quân Lam Vũ khác cũng cầm súng lặng lẽ phát động tấn công, lục quân khi xung phong thường có khuynh hường hò hét tiên lên, nhưng hải quân lục chiến đội thì chưa từng bao giờ hô hào tiến công, bời vì làm như thế dễ dàng làm lộ mục tiêu, âm thanh hò hét càng lớn, thì càng dễ dạng thu hút hỏa lực của đối phương, dưới tình huống không có hỏa pháo yểm hộ, thì thu hút hỏa lực của địch cũng đồng nghĩa với cái chết.
Cận Tiểu Thái dẫm lên ruộng lúa bên cạnh thôn trang trước tiên, lập tức thù hút lại hỏa lực của phần tử vũ trang Xích Luyện giáo, đạn của súng rãnh xoắn bắn cho nước trong khu ruộng xung quanh văng hết cả lên.
Cận Tiểu Thái chỉ đành rời khỏi ruộng nước, khom lưng men theo mé dưới của bờ ruộng tiến công vào thôn trang, thi thoảng hắn nâng sung tiểu liên lên, nhả đạn chuẩn xác vào bên trong thông, đem những tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo phục trên nóc nhà bắn ngã, khi các chiến sĩ ở phía sau lắp được súng máy lên, thì hắn đã thành công tiếp cận thôn trang rồi.
Đối với lần tập kích này mà nói, có lẽ không phải là cuộc mở đầu hoàn mỹ, bất quá Cận Tiểu Thái cũng đã quen rồi, đội đột kích Ngốc Ưng thường xuyên phải đối diện với loại mở đầu cực kỳ tồi tệ như thế này, đôi khi còn nằm ở thế hạ phong, bất quá cuối cùng thành tích thu được đều không tệ, mong rằng lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Những phân tử vũ trang của Xích Luyện giáo này mặc dù rất tinh nhuệ, có điều bọn chúng nếu như đối kháng với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ thì còn kém một chút.
Đoàng đoàng doàng..
Tạch tạch tạch …
Bầu trời mặc dù đã bắt đầu sáng rồi, nhưng bóng tối vẫn còn là chủ thể, dưới buổi bình minh đan xen giữa mảng sáng mảng tối, tiếng súng của quân Lam Vũ nghe vô cùng đơn điệu, đây chính là điều đặc đắc của các đội đột kích của hải quân lục chiến đội, khi không cần thiết thì không nổ súng, một khi đã nổ súng là phải giết chết kẻ địch.
Dù sao các đội đột kích thường xuyên phải thâm nhập vào đằng sau lưng của kẻ địch hoạt động, số đạn dược mang theo có hạn, cho nên cần phải tận dụng cho thật tốt, mới có thể duy trì được thời gian dài hơn.
Ngược lại tiếng súng rãnh xoắn của Xích Luyện giáo vô cùng dồn dập, hết trận này tới trận khá, mãnh liệt như đốt pháo lúc năm mới vậy, cảm giác ỏe bên trong tòa sơn thôn này ẩn nấp không ít người.
Trên thực tế, Cận Tiểu Thái mau chóng phát hiện ra, ở bên trong thôn trang đúng là ẩn nấp không ít tinh nhuệ của quân Xích Luyện, phòng chừng số lượng ít nhất cũng phải có tới ba trăm tên, tố chất chiến đấu và kỹ năng tác chiến của bọn chúng đều rất là xuất sắc, hơn nữa cái loại tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục đó cũng đúng là làm cho Cận Tiẻu Thái phải phí thêm nhiều tâm tư tổ chức tấn công.
Quân Xích Luyện cũng được trang bị không ít súng ống, nhưng chủ yếu vẫn phần nhiều là súng rãnh xoắn, bao gồm rất nhiều súng rãnh xoắn nhập khẩu từ nước Mã Toa, còn có những khẩu súng mà bọn chúng thua mua được theo nhiều con đường khác nhau.
Trải qua sự cải tạo của bản thân Xích Luyện giáo, tính năng của những khẩu súng rãnh xoắn này thể hiện ra còn tạm làm cho người ta hải lòng, khi đồng loạt xạ kích, thì hỏa lực còn khá là mãnh liệt, bọn Cận Tiểu Thái vừa mới xông vào bên cạnh thôn trang, đã bị một trận súng nổ thành hàng bắn cho không ngẩng đầu lên nổi, ngay cả súng máy cũng không có cơ hội bắn trả.
- Mẹ kiếp!
Cận Tiểu Thái tức tối chửi, xem ra đám chó chết Xích Luyện giáo này liều mạng thật rồi, cho nên đem hết công phu giấu dưới hòm ra. Cận Tiểu Thái khinh bỉ bọn chúng từ tận đáy lòng, khi mới đầu sao không biểu hiện tốt một chút, tới lúc này mới liều mạng, vùng vẫy trước khi chết thì có tác dụng chó gì.
Khi quân đội nước Mã Toa điều quân tiến vào Ngân Xuyên đạo, lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo biểu hiện vô cùng tệ hại, thường xuyên còn chưa tiếp xúc với quân Lam Vũ thì đã tan tành cả rồi, làm cho quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa đều sinh ra tâm lý khinh miệt nghiêm trọng đối với lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo.
Nhưng trên thực tế, Xích Luyện giáo đúng là còn có chút cơ sở, nhất là khi bọn chúng thực sự cần phải liều mạng, thì sức chiến đấu của bọn chúng còn khá là khả quan.
Những tên phần tử nòng cốt của Xích Luyện giáo bị đầu độc tư tưởng cực kỳ nặng nề, đúng là có tinh thần không hề biết sợ hãi coi cái chết như đích đến, thậm chí còn coi tử vong là một loại truy cầu, một loại truy cầu sau khi chết có thể vinh quang lên thiên đường.
Cận Tiểu Thái càng thêm khẳng định phán đoán của mình, ở bên trong thôn trang này, dứt khoát là phải có nhân vật cỡ như Chu Dịch Thương tồn tại, bởi vì hắn mau chóng nhìn thấy, trong tiếng súng dày đặc, có rất đông phần tử vũ trang Xích Luyện giáo yểm hộ nhân vật trọng yếu bỏ chạy về phía sau naúi, mà lúc này tiếng tiếng súng ở phía đằng sau núi cũng trở nên vô cùng mãnh liệt, hai bên đã trải khai cuộc quyết đấu sống chết rồi.
Uỳnh! …
Một quả rốc két đã bắn trung căn nhà to nhất ở bên trong thôn, ba bốn chục tên phần tử Xích Luyện giáo ẩn nấp ở bên trong bị bắn cho tối tăm mặt mũi, có một số tương đối bị bắn chết ngay tại chỗ, thi thể sứt sẹo bị bắn văn khăn nơi.
Nhưng đa phần bọn chúng vẫn cứ ngoan cường dựa vào hiểm yếu kháng cự, cho dù là trên người bị bốc chay cũng tiếp tục nổ súng bắn trả, tinh thần ngoan cường chiến đấu mà bọn chúng biểu hiện ra đúng là làm cho Cận Tiểu Thái vừa uất vừa hận, hai ba lượt muốn xông lên, đều bị kẻ địch áp chế không sao nhúc nhích được.
Còn may, quả rốc két kia đã khiến cho từng đống từng đống cỏ khô chất ở xung quanh đó bắt đầu bốc chảy, ánh lửa bùng lên dữ đội chiếu sáng cả thôn trang, căn bản làm cho tia năng mặt mời còn chưa được sáng tỏ lắm càng thêm rực sáng, đồng thời cũng cấp cho những tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội ẩn nấp cách đó không xa có được cơ hội xạ kích tốt nhất, được ngọn lửa chiếu rọi, những tên phần tử cốt cán của Xích Luyện giáo kia đã hiện ra cực kỳ rõ ràng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!...
Những tiếng súng ngắm nối tiếp nhau vang lên, một một tiếng súng vang lên đều đánh dấu cho sự tử vọng của một tên phần tử Xích Luyện giáo, đa phần trong số bọn chúng đều bị bắn trúng đầu, ngã gục ngay xuống tại chỗ bất động.
Ở trên khoảng cách chừng ba trăm mét, nhưng tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ gần như đều là bách phát bách trúng, hơn nữa những tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo mặc dù có tông giáo tin ngưỡng cường liệt, nhưng ở phương diện né tránh những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ thì hoàn toàn không có kinh nghiệp gì, trở thành những cái bia sống thuần túy.
Năm phút sau, Cận Tiểu Thái không còn nhìn thấy được bóng người hoạt động nào nữa rồi, hắn thoải mái dẫn những chiến sĩ còn lại xông vào bên trong thôn.
Ánh lửa bốc cháy dần dần tắt đi, nhưng rất nhanh lại bọn bọn Cận Tiểu Thái thổi bùng lên, bọn họ châm lửa vào những đống cỏ khô còn lại, vì thể cùng với bước tiến của các chiến sĩ hải quân lục chiến đội, tất cả những căn nhà mái lợp cỏ kia đều bị thiêu cháy, cũng không cần biết là phần tử vũ trang Xích Luyện giáo hay là cư dân xông ra, đều bị bắn chết hết.
Có một số căn nhà nhìn qua tương đối nhỏ, thế là Cận Tiểu Thái thuận tay quẳng vào một quả lựu đạn, sau một tiếng nổ lớn, phòng ốc xung quanh đều biến thành bình địa, nhân số của đội đột kích Ngốc Ưng quá ít, không thể tìm kiếm cẩn thận từng căn nhà được, cho nên chỉ đành phá hết toàn bộ.
Tiếng súng ở trên ngọn núi phía sau thôn trang càng lúc càng dày đặc, xem ra có lẽ là phỉ đồ Xích Luyện giáo còn sót lại đang liều mạng đột phá vòng vây ở phía trên núi.
Tiếng súng rãnh xoắn của phần tử vũ trang Xích Luyện giáo mãnh liệt vô cùng, đoán rằng nhân số ít nhất phải có trên một trăm, tiêng súng của quân Lam Vũ cũng chẳng hề kém cạnh, nất là tiếng súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc, rõ ràng, đanh gọn, mạnh mẽ, làm người ta nghe một lần là không sao quên được, đi cùng với những phát súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc, thi thoảng lại truyền tới nhứng tiếng gào thảm thiết.
Đúng như thế, hai tiểu tổ chiến đấu do Dạ Phi Sơn suất lĩnh đang gặp phải sự công kích liều mạng của phần tử vũ trang Xích Luyện giáo, bọn chúng hô hào khẩu hiệu Xích Luyện giáo đao thương bất nhập, sau đó nâng súng rãnh xoắn điên cuồng tiến công cứ như thực sự chẳng hề sợ hãi súng đạn của quân LamVũ vậy.
Bất quá những phần tử vũ trang Xích Luyện giáo ngu muội vô tri này còn chưa phải là đáng sợ nhất, chỉ cần súng máy không ngừng điểm danh là đuợc rồi, đáng sợ nhất là những tay súng ngấm ngầm lặng lẽ, bọn chúng dựa vào sự yểm hổ của rừng cây rậm rạp, âm thầm tấn công tuyến phong tỏa hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Bắn lén và chống bắn lén, ở trong rừng cây trở thành trò chơi nguy hiểm nhất, Dạ Phi Sơn liên tục bắn chết sáu tay súng của Xích Luyện giáo, mà bên tai của bản thân hắn cũng bị bắn văng mất một nữa, máu tươi đầm đìa, nhưng hắn căn bản không có thời gian băng bó, chỉ đành để cho máu tươi thuận theo gò má chảy xuống, chảy lên báng súng rồi lại chảy lên đồng phục ngụy trang, cuối cùng thuận theo đồng phục ngụy trang chảy vào trong rừng cây đầy lá rụng.
Chiến đấu chính là tàn khốc như thế đó, bị thương và hi sinh đều là chuyện hết sức thường tình, chẳng có ai sẽ đặc biệt quan tâm tới nó, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ là như thế, những tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo cũng là như thế, bọn chúng không ngừng ngã xuống, nhưng vẫn không ngừng phát dộng tấn công, cho dù là chiến đấu tới người cuối cùng bọn chúng cũng quyết không rút lui.
Cận Tiểu Thái dẫn theo hơn mười chiến sĩ hải quân lục chiến đội yểm hộ lẫn nhau tiến lên, tiếng súng dần dần bị bó hẹp về phía trung tâm của thôn trang.
Vào lúc này ở phương hướng ngược lại với bọn họ, có ước chứng năm sáu tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo dũng mãnh xông tới, muốn bỏ chạy từ phía tây thôn trang.
Nhưng bọn chúng không thể xuyên qua tuyến phòng tỏa của những tay súng bắn tỉa do Cương Thiết Hổ tổ chức, ở nên bờ ruộng, ở nơi không có bất kỳ đồ vật vào che chắn, bọn chúng chỉ là những tấm bia sống, chạy có nhanh đến thế nào như đi chăng nữa cũng không thể nhanh hơn đạn súng ngắm.
Cương Thiết Hổ bắn liệt một hơi hạ cụng mười một tên phỉ đồ bỏ chạy, đem nóng súng hướng trở về bên trong thôn trang.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ đều hiểu rõ, nhưng tên phỉ đồ Xích Luyện giáo cố ý chạy ra nạp mạng này bất quá chỉ là mồi nhử mà thôi, mục tiêu chân chính lúc này đây hẳn là đang chạy lên phía ngọn núi rồi, bỏ của chạy lấy người, đây là tuyệt chiêu của cao tầng Xích Luyện giáo, những tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo phổ thông bị đám phần tử nòng cốt kia đầu độc đã có cơ hội tốt nhất để được lên thiên đường.
Quả nhiên, mấy giây sau đó, ở bên trong khu rừng rập rạp ở đằng sau thôn trang truyền lại tiếng súng nổ dồn dập, theo cùng đó là tiếng hô hào xung phong ầm ĩ, không ngờ là do phần tử vũ trang Xích Luyện giáo phát động tấn công tập thế liều mạng, tiếng súng vô cùng kịch liệt, tiếng súng rãnh xoăn và tiếng súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc cứ nối tiếp nhau vang lên, tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng lúc nào, xem ra áp lực Dạ Phi Sơn phải chịu cũng không nhỏ.
Đây là điều hiển nhiên thôi, bỏ chạy lên núi là con đường sống duy nhất của phần tử vũ trang Xích Luyện giáo, bọn chúng đương nhiên bất chấp mọi gia phải đả thông con đường sống còn này.
Có lẽ, muốn đả thông được con đường này bọn chúng sẽ phải trả bằng một cái giá chưa từng có, nhưng nếu như không đả thông được con đường này thì bọn chúng sẽ phải toàn quân bị diệt, nên bọn chúng không có sự lựa chọn, chỉ có liều mạng tấn công.
Bất quá như vậy đối với Dạ Phi Sơn mà nói cũng là chuyện quá thông thạo rồi, mỗi một lần hành động cùng với Cận Tiểu Thái, trên cơ bản đều là Cận Tiểu Thái làm chủ công ở phía chính diện, còn hắn thì đánh bọc hậu ở đằng sau, hắn và những thành viên trong tiểu tổ của mình đều biết rất rõ sự điên cuồng của kẻ địch khi bỏ chạy sẽ làm ra những hành động gì, bọn họ cũng chuẩn bị sắn tâm lý để ứng phó.
Vũ khí trang bị của bọn họ là tốt nhất trong cả đội đột kích, hỏa lực cũng mãnh liệt nhất, đạn dược cũng sung túc nhất, bên trong mười bốn người này, thì đã có mười người là Lỗ Ni cuồng chiến sĩ.
Đúng thế, Dạ Phi Sơn đã gặp phải cuộc công kích dữ dội nhất của phần tử vũ trang Xích Luyện giáo, vào lúc này trời đã sáng hẳn, cho dù là ở bên trong cánh rừng rậm rạp cũng có thể quan sát rõ ràng động tác của đối phương.
Dạ Phi Sơn vừa nhìn qua tình thế này là biết con cá lớn kia đã thành công bị lùa tới phía trước mặt mình rồi, chính đang điên cuồng muốn xông tới làm cá chết lưới rách, hắn hướng sang một quan quân thiếu úy khác của hải quân lục chiến đội ra hiệu, để người đó phụ trách chỉ huy phòng tuyến, còn hắn một một âm thầm vòng qua phía sau lưng của đám phần tử vũ trang Xích Luyện giáo kia.
Hai phút sau, khi Dạ Phi Sơn thành công lẻn được ra đằng sau đám phần tử vũ trang Xích Luyện giáo, hắn liền ẩn nấp vào trong cây cối lén lút nhìn ra, quả nhiên phát hiện ra vị trí của mục tiêu.
Được phần tử vũ trang Xích Luyện giáo trọng điểm bảo hộ, quả nhiên là Chu Dịch Thương một trong Tứ Đại Kim Cương của Xích Luyện giáo, bất quá vào lúc này Chu Dịch Thương đã mất đi phong thái năm xưa, đại khái là do cuộc sống trốn chạy chẳng hề dễ chịu, hiện giờ lại bị hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tập kích, cho nên sắc mặt trông qua rất là khó coi.
Trên thực tế, Chu Dịch Thương đúng là rất khó chịu, lão ta chẳng phải là sợ chết, kể từ cái ngày bắt đầu gia nhập Xích Luyện giáo, lão ta đã đem sinh tử vứt hết ra bên ngòai thân rồi, lão khó chịu bởi vì cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm không thể nào chấp nhận được, đó là không ngờ chỉ vì một lão trung y mà ở lại đây thời gian bốn ngày.
Nếu như nghiêm khắc dựa theo thời gian ba ngày là phải rời đi, thì đám hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ này tuyệt đối không có khả năng bắt được được mình, không ngờ rằng mình cần thận suốt cả một đời, lại có thể phạm phải loại sai lầm không thể tha thứ tại loại chuyện nhỏ nhát này, cuối cùng rơi vào trong tay quân Lam Vũ, cái bệnh viêm khớp này này không ngờ đã tống táng mất nhi tử của mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy bi ai.
Dạ Phi Sơn thì chẳng thèm để ý xem trong lòng Chu Dịch Thương hối hận như thế nào, hắn đã nhắm chuẩn thời cơ, chuẩn bị ném ra một quả lựu đạn, đem những tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo ở đằng xa hạ gục toàn bộ, sau đó cầm súng tiểu liên xông lên, bắt sống Chu Dịch Thương.
Những tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo phát giác ra mình bị tập kích ở phía đắng sau lưng, vội vàng quay đầu lại, nhưng bị một loạt đạn súng tiểu liên của Dạ Phi Sơn bắn cho choáng váng mặt mày, Dạ Phi Sơn xông tới, tóm ngay lấy Chu Dịch Thương bỏ chạy, Chu Dịch Thương muốn phản kháng, nhưng bị một viên đạn từ xa bay tới bắn gãy hai chân của lão, không sai, đúng là hai chân bởi viên đạn đó bắn xuyên qua cả hai cái chân của lão.
- Mẹ kiếp, phải cẩn thận một chút chứ!
Dạ Phi Sơn điên tiết chửi bới, vội vàng nhảy lên.
Tay súng bắn tỉa tên Sở Sĩ kia đã quá mạo hiệm rồi, phát súng này tất nhiên đã làm cho Chu Dịch Thương mất đi năng lực phản kháng, nhưng bởi vì vấn đề góc độ, viên đạn cũng sượt qua bắp chân của Dạ Phi Sơn lấy đi một lớp da, mặc dù không bị thương tới chỗ yếu hại, nhưng cũng đủ cho Dạ Phi Sơn nguyển rủa tên khốn kiếp kia phải xuống địa ngục rồi.
Bất quá hiện giờ Dạ Phi Sơn cũng không có thời gian để tìm Sở Sĩ báo thù rửa hận, hắn mau chóng kéo Chu Dịch Thương rút về phía sau một cây đại thụ.
Lục Diệu Huy thừa cơ suất lĩnh các chiến sĩ phát động phản kích, cùng Dạ Phi Sơn hai mặt giáp kích, trong tiếng súng nổ dồn dập, những tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo nối nhau ngã xuống.
Có điều chỗ Dạ Phi Sơn ẩn náu cơ bản cũng bị đạn của súng rãnh xoắn quét sạch, còn may là cây đại thụ to như cái thớt này còn đủ chắc chắn, nếu không thì hắn chết là cái chắc rồi.
Cận Tiểu Thái thì lại chẳng hề lo, có hai khẩu súng máy ở đây Dạ Phi Sơn sẽ không xảy ra chuyệng ì ngoài ý muốn, cho nên cũng không phải người tăng viện, mà dẫn các chiến sĩ lùng sục kỹ càng từng góc thôn một, tìm kiếm mục tiêu có giá trị.
/769
|