Kỳ thực Đường Thước nghĩ vậy hoàn toàn là ấu trĩ, Dương Túc Phong muốn đối phó với hắn, tùy tiện kiếm cớ gì chẳng được, thậm chí chẳng cần kiếm cơ, Dương Túc Phong vẫn có thể động thủ với hắn y như vậy.
Do sự hèn nhát của Đường Thước, mà kế hoạch liên hợp ba nhà nước Mã Toa, Xích Luyện giáo và Đường Thước của Mục Tử Huân đã bị tan vỡ.
- Nước Mã Toa trả lời như thế nào? Ngươi có gặp được Vũ Văn Phân Phương không?
Mục Tử Huân trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi nói, dù sao hắn cũng được coi là kiêu hùng một thủa, mặc dù tiền đồ rất gian nan, nhưng còn chưa tới mức có thể làm hắn bị suy xụp.
Đặng Hồ vội vàng nói:
- Sư phụ, đây chính là điều kỳ quái nhất mà con muốn báo cáo với người, ở Minh Na Tư Đặc Lai không ngờ con không gặp được Vũ Văn Phân Phương, con nghe ngóng qua, nghe nói Vũ Văn Phân Phương đã không rõ tung tích đâu nữa, thật là kỳ quái, lần trước cô ta đi tới kinh đô Ni Lạc Thần, Dương Túc Phong không hề chuyên môn đối phó với cô ta, Vũ Văn Phân Phương đã bình an trở về Minh Na Tư Đặc lai rồi mà! Sao lại đột nhiên không thấy đâu nữa chứ? Người của quân đội nước Mã Toa cũng đang tìm kiếm cô ta, không biết rốt cuộc là cô ta đi đâu, còn thấy người của nước Mã Toa còn rất sốt ruột, có vẻ không giống như già vờ để lừa con.
Mục Tử Huân cũng tỏ ra tương đối kinh ngạc, chậm chậm quayngười lại, ngồi xuống chiếc thái sư ỷ, tùy ý ra hiệu cho Đặng Hồ cũng ngồi xuống, ánh mắt lấp loáng suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:
- Liệu cô ta có phải là bí mật trở về Mông Thái Kỳ hay không, chẳng lẽ cái lão già kia của nước Mã Toa sắp toi rồi?
Đặng Hồ nói với vẻ đầy nghi hoặc:
- Con không thu được tin tức nào giống như thế, còn nữa, ở Minh Na Tư Đặc Lai con không gặp được Vũ Văn Phân Phương, nhưng lại gặp được sứ giả của quân Lam Vũ, đó chinh là tên lừa gạt Mã Khôn, con có nghe ngóng một chút, nghe đồn Mã Khôn chuẩn bị tới Mông Thái Kỳ, con dùng tiền mua chuộc mấy tên tướng lĩnh cao cấp của nước Mã Toa, theo phỏng đoán của bọn chúng, lần này Mã Khôn tới Mông Thái Kỳ đám phán với Vũ Văn Chân Thiên, nội dung hình như là về chuyện quân đội của nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống, bất quá hắn làm việc rất kín tiếng, nước Mã Toa cũng phong tỏa tin tức với bên ngoài, từ con ra, không còn ai bên cạnh biết nữa.
Mục Từ Huân mân mê râu của mình, trầm ngâm suy nghĩ nói:
- Quân đội nước Mã Toa ở bên trên đảo Lữ Tống đã thoi thóp chỉ còn đợi chết thôi, tình cảnh còn chẳng bằng như chúng ta. Mã Không tới nước Mã Toa làm cái gì? Dương Túc Phong muốn dùng đảo Lữ Tống đối lấy cái gì của quân đội nước Mã Toa? Đổi lấy Vũ Văn Phân Phương ư? Không thể, một nữ nhân làm sao giá trị bằng ba mươi vạn quân đội chứ?
Đằng Hồ tiếp tục nói:
- Còn nữa, con còn nghe ngóng được một tin tức, nói hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ chuẩn bị đổ bộ lên Lạc Na …
Ánh mắt của Mục Tử Huân tức thì xầm xuống:
- Thực sao?
Đặng Hồ cẩn thận đáp:
- Con nghe người trong nội bộ nước Mã Toa nói như vậy, bất quá thực giả thì còn chưa kịp kiểm chứng.
Mục Tử Huân sau khi hơi chút hưng phấn, đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt gật đầu, kỳ thực cho dù quân Lam Vũ có đổ bộ lên nước Lạc Na thì đối với Xích Luyện giáo mà nói cũng chẳng thể tính là chuyện tốt đẹp gì.
Tất nhiên sau khi quân Lam Vũ phân binh, áp lực Xích Luyện giáo phải gánh chịu sẽ trực tiếp bớt đi một chút, nhưng một khi quân Lam Vũ công chiếm nước Mã Toa, công chiếm hai yếu điểm quân sự là cứ điểm Vũ Thắng Quan và cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai, thì liên hệ giữa Xích Luyện giáo và nước Mã Toa đã hoàn toàn bị cắt đứt rồi, tới khi đó, cho dù là Xích Luyện giáo hay là Đường Thước, cũng đều chỉ có nước toàn quân bị diệt.
Chậm rãi lắc đầu, Mục Tử Huân đem những tin tức bất lợi này đều loại bỏ, trời vẫn còn chưa hoàn toàn sập xuống, hắn không thể dễ dàng tuyệt vọng như vậy được.
Mục Tử Huân phất tay bảo Đặng Hồ trở về nghỉ ngơi, rồi thuận tiện gọi một tên đệ tử tâm phúc khác của mình là Tống Hỏa tới. Tống Hỏa phụ trách liên lạc với các bộ đội khác của Xích Luyện giáo, nhưng dưới sự cản trở của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, loại liên lạc này đã trở nên vô cùng khó khăn rồi.
- Thế nào rồi? Vẫn chưa có tin tức hay sao?
Mục Tử Huân chậm rãi nói, hắn hỏi chuyên liên quan tới việc liên hợp với Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt, vốn Mục Tử Huân không để thế lực của hai tên đồng sự trong quá khư này vào trong mắt, nhưng hiện giờ phái hệ của bản thân đang bị hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ trọng điểm đả kích, không còn được như xưa nữa, không còn cách nào khác, hắn đánh bỏ thái độ cao ngạo xuống, chủ động đi tìm những huynh đệ ngày xưa ôn chuyện cũ.
Tống Hỏa gian nan đáp:
- Vẫn chưa có.
Quân Lam Vũ đả kích rất có phương hướng, trọng điểm nhắm vào bộ đội thuộc hệ phái của Mục Tử Huân, còn đối với những thế lực khác của Xích Luyện giáo chỉ nhắm một mắt mở một mắt tạm thời không để ý tới.
Bất quá, những thế lực khác của Xích Luyện giáo cũng chẳng phải là đồ ngốc, biết Dươgn Túc Phong trọng điểm diệt trừ được Mục Tử Huân xong, sẽ lập tức động thủ với mình, cho nên bọn chúng cũng giống như Mục Tử Huân, đã sớm trốn hết cả đi rôi.
Thế lực của Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt là biến mất nhanh nhất, ở phụ cận duyên hải Tứ Bình phí đông nam Ngân Xuyên đạo, từ xưa tới nay đều là phạm vi thế lực của Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt, cũng là địa khu có hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt nhất, địa thế phức tạp nhất của Ngân Xuyên đạo.
Mục Tử Huân hi vọng hai người Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt có thể mở cửa vùng đất này, để bộ đội sót lại của mình có thể tiến vào tị nạn, lần trước hắn đã sai Đường Tư đi liên hệ, nhưng Đường Tư tới tận bây giờ vẫn chưa có câu trả lời, thậm chí ngay cả bản thân tựa hồ cũng đã mất tích rồi, sau đó Mục Tử Huân lại bảo Tống Hỏa sai người đi liên hệ với Canh Tang Loan, kết quả vẫn không có hồi âm, hơn nữa nửa đường quay về còn bị hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ giết mất không ít người, lại còn thiếu chút nữa tiết lộ hành tung của mình.
Suy nghĩ kỹ càng, Mục Tử Huân cảm thấy Dương Túc Phong thực sự quá ác độc, âm thầm lặng lẽ toàn chơi những đòn hiểm, vốn Xích Luyện giáo đã chia nhỏ xé lẻ, rơi vào cảnh làm cướp rồi, mà y vẫn không chịu buông tha, vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Đáng hận nhất chính là hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ thực hành sách lượt phân chia chịu trách nhiệm đem Ngân Xuyên đạo phân chia thành một số lượng khu vực, mỗi một khu vực đều có con số, mỗi một khu vực đều có tiểu phân đội chuyên môn, một khi phát hiện ra dấu vết, là lập tức truy quét tới cùng, thông tin của quân Lam Vũ vô cùng phát triển, tin tức trong chớp có thể chia sẻ với nhau, làm cho quân Xích Luyện nếm đủ trái đắng.
Mặc dù phương pháp này còn chưa thể tạo thành đả kích trí mạng với lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo, nhưng đối với người của Xích Luyện giáo gặp phải hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ mà nói thì đúng là một cơn ác mộng.
Hơn nữa hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ giảo hoạt thường xuyên chặn trước đường của lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo tiến hành phục kích, lần phục kích nào cũng làm cho lực lượng vũ trang còn sót lại của Xích Luyện giáo bị đả kích, cho tới bây giờ, Mục Tử Huân muốn lấy ra lực lượng vũ trang trên nghìn người cơ bản là đã không thể nữa rồi.
Từ trong lòng nguyền rủa Dương Túc Phong ra, thì Mục Tử Huân đã không còn biện pháp nào tốt hơn nữa rồi, chỉ còn hi vọng của quân đội nước Mã Toa và nước Y Lan sớm quay cở trở lại, phân tán sự chủ ý cả quân Lam Vũ, nếu không Xích Luyện giáo khẳng định sẽ không còn cầm cự được bao nhiêu lâu nữa.
Chính đang suy nghĩ vấn vẻ thì Mục Tử Huân đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, thì ra là Sa Khắc một tên đệ tử tâm phúc khác của mình đang hốt hoảng vội vã chạy vào.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Mục Tử Huân cố gắng làm cho sắc mặt của mình trở nên thật bình tĩnh, dường như tát cả vẫn nắm trong lòng bàn tay, bởi nếu hắn mà cũng tỏ ra hoang mang rối loạn, thì Xích Luyện giáo sẽ toi đời ngay lập tức.
- Tiểu thiên vương không chịu nữa, nói muốn thế nào cũng phải rời khỏi cái thôn trang này, muốn ra bên ngoài xem biển rộng …
Sa Khắc trên đầu toàn là mồ hôi, trên mặt còn có dấu vết bị người ta tát cho một cái, mặc dù sức lực không lớn lắm, nhưng dấu tay lại rất rõ ràng. Ở nơi này trừ Mục Tử Huân ra thì chỉ có một người nữa có tư cách tát hắn, đó chính là tiểu thiên vương của Xích Luyện giáo.
- Khốn kiếp!
Mục Tử Huân phẫn nộ rống lên, giống như một con sư tổ phát cuồng gầm rống, làm cho Tống Hỏa ở bên cạnh hoảng sợ vội đứng bất dậy, liên tục khuyên nhủ hắn ngàn vạn lần đừng nổi giận, Sa Khắc thì sợ tới mức cúi gằm mặt xuống không dám nói một lời.
- Cho nó ăn ngon, mặc đẹp lại có cả nữ nhân cho hắn chơi, nó còn muốn như thế nào nữa?
Ở trước mặt đệ tử tâm phúc của mình, Mục Tử Huân cũng không cần phải che dấu điều gì cả, uất hận đối với tiểu thiên vương toàn bộ trút hết cả ra, nếu như có thể, Mục Tử Huân thực sự muốn giết tên tiểu thiên vương này, giết cái gánh nặng này, nếu như không phải là do hắn, Xích Luyện giáo cũng không thành chia năm xẻ bảy như thế này.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm phẫn nộ của sư phụ, Tống Hỏa hạ giọng thật thấp nói:
- Sư phụ, hay là chúng ta …
Sa Khắc cũng ngẩng đầu lên, tiến tới một bước phẫn nộ nói:
- Đúng thế sư phụ, chúng dứt khoát đi…
Sắc mặt của Mục Tử Huân tức thì trở nên âm trầm.
Mục Tử Huân đương nhiên là biết những tên đệ tử của mình muốn làm gì, bọn chúng sớm đã hận không thể trực tiếp giết chết tiểu thiên vương, đem mình lên ngôi bảo tọa thiên vương của Xích Luyên giáo, sự trung thành và kính yêu của bọn chúng với Mục Tử Huân là không có gì phải nghi ngờ, bọn chúng sẵn sáng vì mình mà đi vào chốn dầu sôi lửa bỏng hi sinh tất cả. Nguồn: http://truyenyy.com
Nhưng bọn chúng còn thiếu một chút nhãn quang chính trị, nếu như tiểu thiên vương có thể giết, thì Mục Tử Huân sớm đã giết rồi, đâu còn đợi tới ngày hôm nay.
Mục Tử Huân hiểu rất rõ, một khi mình giết tiểu thiên vương, đám người Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt khẳng định sẽ trở mặt với mình ngay tức thì, mà những phái có thực lực ở địa phương như đám người Lỗ Địch Tư, Chu Chí Minh, Cao Lâm Sinh cũng sẽ thoát ly quan hệ với mình.
Xích Luyện giáo đã để xuất hiện một tên Phương Quốc Cường hại Mục Tử Huân không ít, hiện giờ ở bên trong doanh trại tập trung ở cảng Ninh Ba, ít nhất có một nửa số phần tử Xích Luyện giáo bị giam giữ đều là do Phương Quốc Cường bán đứng, nếu như đám người Cao Lâm Sinh cũng quy phục quan Lam Vũ thì Ngân Xuyên đạo xong đời rồi.
- Nó chỉ là một đưa bé con! Một đứa bé con không hiểu gì cả.
Mục Tử Huân lạnh lùng nói, tựa hồ là an ủi Sa Khắc không cần phải vì thế mà nổi giận. Bất quá, mặc dù tiểu thiên vương là một con rồi, nhưng bị con rối như vậy gây chuyện, đúng là cũng làm cho người ta bực bội, bị một người cường đại tát cho một cái cũng chẳng có gì, nhưng mà đối phương lại là một đứa đần đồn, cái tát này đúng là …
Tống Hỏa nhỏ giọng nói:
- Vậy chúng ta … có nên đồng ý …
Mục Tử Huân lạnh lùng nói:
- Thừa lời, hiện giờ mà ra ngoài, chẳng phải là đi nộp mang sao?
Tống Hỏa không dám nói nữa.
Mục Tử Huân hít sâu một hơi, hòa hõan nói:
- Ta đi khuyên can tiểu thiên vương, chúng ta ở đây mới là an toàn nhất. Bất quá, để cho an toàn, Tống Hỏa, ngươi và Luyện Phong phải liên hệ chặt che với nhau, mở rộng chu vi cảnh giới, còn nữa cái hang ngầm ở phía sau núi có thể mở ra rồi, chúng ta bất kể lúc nào cũng có thể phải dùng tới nói, quân Lam Vũ vũng có thể tới bất kỳ lúc nào.
Tổng Hỏa vội gật đầu vâng lời.
Mục Tử Huân dẫn Sa Khắc chuẩn bị đi tới chỗ ở của tiểu thiên vương, vừa đi vừa nói:
- Nơi này dễ thủ khó công, cho dù quân Lam Vũ có mười vạn người thì trong thời gian ngắn cũng chẳng thể tiến vào được, những tấm ván gỗ ở trạm kiếm soát phải giữ ở trang thái chia tách, trước khi xác nhận thân phận, tuyệt đối không thể nối với nhau, quân Lam Vũ cho dù có cánh cũng không thể bay vào được..
Tống Hỏa liên tục gật đầu.
Mục Tử Huân kiêu ngạo cũng là do có vốn liếng, nếu như quân Lam Vũ tấn công từ trên lục địa, thì vùng đất cơ quan trùng trùng này đúng là có thể trì hoãn hữu hiệu tốc độ tấn công của quân Lam Vũ, có được đủ thời gian cho bọn chúng rút lui.
Nhưng Mục Tử Huân không hề biết rằng, ở trên thế giới này, trừ tiến công trên lục địa và hải dương ra, còn có một phương thức tiến công khác, đó chính là tới từ trên trời.
Buổi tối ngày hôm đó bộ đội lính dù do Đao Vô Phong và Lăng Kiếm suất lĩnh, đã tới trên đầu của hắn.
Quân Lam Vũ đã có cánh rồi.
Mục Tử Huân đích thân xuất mã, phí mất cả nửa đêm, cuối cùng cũng vỗ yên được tiểu thiên vương, nếu như là người khác, thì Mục Tử Huân chỉ cần đưa tay ra một cái, là có thể quyết định sinh tử của kẻ đó, đâu còn phải cố nặn ra nụ cười như thế.
Nhưng tiểu thiên vương thì không được, hiện giờ hắn phải lợi dụng đứa bé chỉ có tám tuổi này làm bùa hộ thân của mình, cho nên Mục Tử Huân chỉ có thể sử dụng những cách thức mềm mòng để đối phó với tiểu thiên vương.
Hơn nữa càng đáng hận là, ở trước mắt người khác, hắn còn phải bày ra cái bộ dạng cung kính với tiểu thiên vương, tránh để cho bị người ta tóm được chứng cớ rõ ràng, lấy đó làm thủ đoạn công kích hắn, đây chính là chuyện thống khổ nhất của người ở địa vị như Mục Tử Huân.
Bất quá chuyện này cuối cùng cũng xử lý được rồi, tiểu thiên vương cũng ngoan ngoãn lên giường di ngủ rồi. Đương nhiên, chuyện này không thể cứ thể là xong được, có một số kể cần phải xử lý, đây là thủ đoạn nhất quán của Mục Tử Huân.
Mục Tử Huân cho rằng, nếu như không phải có kẻ cố ý khơi lên ham muốn của tiểu thiên vương, thì khẳng định sẽ không xuất hiện tình huống như thế này, cho nên mấy tên tùy tùng thiếp thân bên cạnh tiểu thiên vương nhất định tồn tại vấn đề cực lớn.
- Giết hết đi!
Mục Tử Huân lạnh lùng nói, mang theo ngữ khí không chút thương xót nào, khi Xích Luyện giáo hưng vượng hắn giết người cũng chưa từng bao giờ mềm lòng, khi Xích Luyện giáo sắp bại vong, hắn giết người càng chẳng hề chùn tay.
Ở vào thời khắc mấu chốt này, cũng chỉ có thông qua giết người mới có thể trấn áp bộ hạ của mình thôi, hắn vững tin rằng, giết người càng nhiều, những tên bộ hạ càng không dám có suy nghĩ không nên có nào.
Sa Khắc lập tức dẫn thủ hạ tâm phúc, đem mấy tên tùy tùng thiếp thân bên cạnh tiểu thiên vương giết sạch, đáng thương cho tiểu thiên vương, vẫn còn đang ngủ say, căn bản không biết rằng, ngày mai khi nó tỉnh dậy, nó chỉ nhìn thấy toàn bộ những khuôn mặt xa lạ mà thôi, mặc dù người hầu hạ nó trước đó cũng chỉ tới tới đây được vẻn vẹn chưa tròn nửa tháng.
Bị hành hạ một phen ở nơi này xong, thì đã là lúc rạng sáng rồi, gà trống đã cất tiếng gáy báo sáng, mặt trời sẽ mau chóng xuất hiện, thôn Bạch Thạch mặc dù nằm ở sâu trong thung lũng, nhưng cũng có thể nhìn thấy mặt trời từ rất sớm.
Mục Tử Huân cảm thấy mình đã rất mệt mỏi rồi, chính đang chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy Đặng Hồ dẫn một lão già từ bên ngoài đi vào, Mục Tử Huân nhìn một cái là nhận ra, đó chính là Đường Tư đã mất tích từ rất lâu rồi.
Mục Tử Huân dừng chân lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Giữa hắn và Đường Tư, mặc dù không thể nói là có thâm thù đại hận gì, nhưng tuyệt đối cũng không thể nói là hòa thuận được.
Năm xưa Mục Tử Huân âm mưu đoạt lấy quyền lực tối cao của Xích Luyện giáo, mặc dù Đường Tư không công khai cản trở nhưng tuyệt đối cũng không phối hợp, sau khi hắn đoạt được quyền lực, Đường Tư cũng giả vờ mất tích, ở lỳ bên triều đình đế quốc Đường Xuyên không chịu trở về.
Cuối cùng bị Dương Túc Phong ép cho không còn nơi nào để đi nữa Đường Tư mới trở về Xích Luyện giáo, nhưng sau khi hắn trở về Xích Luyện giáo cũng không chủ động quy thuận Mục Tử Huân, ngược lại cùng hai lão gia hỏa Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt hợp mùi thối với nhau, cho nên quan hệ giữa hai người tương đối lãnh đạm.
Đường Tư tới tìm mình làm gì đây?
- Đường huynh đệ, lâu lắm rồi không gặp, vẫn còn khỏe đấy chứ?
Mục Tử Huân quyết định chào hỏi trước, hạ thấp thân phận của bản thân, mặc dù quan hệ với Đường Tư không được tốt lắm, nhưng dưới hoàn cảnh nguy khốn hiện nay, bất kỳ một chút xíu hi vọng nào hắn cũng không thể bỏ qua, cho dù là Đường Tư vốn không hòa thuận với hắn cũng không phải là ngoại lệ, hắn hi vọng Đường Tư sẽ mang tới cho hắn tin tức tốt lành nào đó.
- Lão Mục, ngươi sống cũng không tệ đâu, ta còn cho rằng ngươi chui vào bên trong động sống chung với chuột đồng kia.
Đường Tư căn bản chẳng nể mặt Mục Tử Huân, gọi thẳng tên của hắn, trong giọng nói mang theo vẻ vui mừng trên đâu khổ của kẻ khác, tựa hồ rất vui lòng nhìn thấy bộ dạng hiện nay của Mục Tử Huân.
Mục Tử Huân sắc mặt có hơi đỏ lên, bất quá trong chớp mắt là biến mất ngay, hắn không muốn trở mặt với Đường Tư vào lúc này, ngược lại ba tên đệ tự bên cạnh hắn thì cảm thấy rất ấm ức, muốn giáo huấn Đường Tư một trận, để vãn hồi thể diện cho sư phụ, nhưng bọn chúng lại biết bối phận của Đường Tư đúng là ngang hàng với Mục Tử Huân, hơn nữa võ công lại cao, tuyệt đối không phải ba người bọn chúng có thể đối phó được, nên chỉ đành nén chặt cơn giận ở trong lòng.
Mục Tử Huân mặc dù không nổi giận, bất quá ngữ khí cũng chẳng cần phải khách khí nữa, lạnh lùng nói:
- Ngươi từ Tứ Bình tới?
Đường Tư chính thức đáp:
- Đúng thế, ta từ Tứ Bình tới, ta muốn đón tiểu thiên vương tới Tứ Bình.
Mục Tử Huân cười ha hả, siết chặt hai nắm đấm, lạnh lùng nói:
- Hai lão bất tử kia bảo ngươi tới giành tiểu thiên vương với ta?
Sau khi quân Lam Vũ thực thành phân khu chịu trách nhiệm vây tiễu, Tứ Bình ở phía đông nam của Ngân Xuyên đạo đã trở thành nơi yên bình nhất, bời vì quân Lam Vũ còn chưa động thủ với nơi đó, thế lực của hai người Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt ở nơi đó đã nghiễm nhiên trở thành một triều đình nhỏ có thể ngồi ngang hàng với Mục Tử Huân.
Bất quá không có Tiểu Thiên Vương ở trong tay, bọn chúng vẫn cứ danh không chính ngôn không thuận, tạm thời vẫn chưa phải là đối thủ của Mục Tử Huân, cho nên, quyền khống chế tiểu thiên vương đã thành mấu chốt của cuộc tranh đoạt.
Ba người Tống Hỏa, Đặng Hồ và Sa Khắc đều đã chuẩn bị sẵn sàng động thủ, nhìn Đường Tư chòng chọc, là đệ tử của Mục Tử Huân, bọn chúng đều biết quá rõ ràng, quyền lực của Mục Tử Huân có quá nửa là đều thông qua danh nghĩa của tiểu thiên vương mà phát ra, nếu như không có tiểu thiên vương ở trong tay, rất nhiều chuyện không thể tiến hành được, khống chế tiểu thiên vương là cơ sở quyền lực của Mục Tử Huân.
Cho nên bất kể là dưới tình huống nào, Mục Tử Huân cũng đều sẽ không để tiểu thiên vương thoát khỏi sự khống chế của mình, Đường Tư nếu như muốn tiểu thiên vương, thì mọi người cũng chỉ đành trở mặt động thủ mà thôi.
Đường Tư lạnh lùng nhìn đám người Đặng Hồ, nói với vẻ hêt sức khinh miệt:
- Lão Mục, xem xem mấy tên đệ tử bất thành tài của ngươi đi, còn thực sự cho rằng nơi này là thế ngoại đào nguyên cách biệt với thế giới sao? Các ngươi còn có thể ở lại nơi này bao nhiêu lâu? Nửa tháng? Hay là một tháng? Ta thấy không cần tới một tháng, quân Lam Vũ sẽ phái hải quân lục chiến đội lùng sục tới nơi này, các ngươi còn chẳng vẫn sẽ phải chạy cuống cuồng cả lên như chó nhà tang hay sao? Các ngươi có thể chịu khổ được, nhưng tiểu thiên vương thì không chịu khổ được, nể mặt mọi người đều đã từng là đồng sự của nhau, lão Mực, ngươi nên phải đưa tiểu thiên vương giao cho chúng ta rồi …
Mục Tử Huân quá giận mà bật cười, hung hăng nói:
- Nếu như ta không giao thì sao? Ngươi sẽ động thủ cướp người à?
Đường Tư lành lạnh nói:
- Chúng ta cùng đi tìm tiểu thiên vương, để tiểu thiên vương quyết định …
Mục Tử Huân con mắt thâm trầm, miện cười nhưng mặt lạnh tanh:
- Ngươi cho rằng, ta có thể cho ngươi gặp tiểu thiên vương sao?
Đường Tư chỉ đành thở dài, chậm rãi nói:
- Lão Mục, nếu như ngươi vẫn cứ u mê không chịu tỉnh nghộ như thế, bọn ta, bao gồm Chu Chí Minh, Cao Lâm Sinh, Lỗ Địch Tư ở trong đó, chỉ đành công khai tuyên cáo ngươi bắt ép tiểu thiên vương thôi…
Mục Tử Huân hận nhất là người khác công khai uy hiếp mình, nhất là khi thành hổ xuống đồng bằng thì lại càng như thế, hắn thẹn quá hóa giận rống lên:
- Đường Tư! Ngươi xéo ngay! Đừng ép ta động thủ bât kể các ngươi ở sau lưng giở trò quỷ gì, tiểu thiên vương đều là của ta! Nếu các ngươi ép ta, thì ta giết nó ngay! Mọi người đường ai nấy đi, chẳng được gì hết.
Đường Tư chẳng hề phật ý, thâm trầm nói:
- Ta thì lại hi vọng ngươi giết nó đi, mọi người đều vui vẻ nhẹ nhõm, chỉ sợ ngươi không dám …..
Mục Tử Huân sắc mặt một lần nữa biến thành màu gan lợn, lời của Đường Tư đã đánh trúng vào chỗ đau của hắn, kỳ thực rất nhiều người đều muốn giết tiểu thiên vương, như thế mới không cần phải bị Mục Tử Huân uy hiếp, lại có thể công khai quyết liệt với Mục Tử Huân, hắn dùng điều này ra để uy hiếp Đường Tư, đúng là không ăn thua.
Mục Tử Huân chỉ đành nhìn Đường Tư trừng trừng, các khớp xương không không ngừng phát ra những tiếng kêu răng rắc giòn tan, sát khí trên người cũng càng ngày càng đậm, khiến cho đám người Đặng Hồ ở đằng sau lưng hắn không kìm được lùi ra vài bước, cho dù là với võ công của bọn chúng, cũng không sao chịu đựng được áp lực cực lớn thi Mục Tử Huân phát ra trong cơn thịnh nộ.
Mục Tử Huân vào luc này thống hận nhất là khi thế lực của mình càng ngày càng ít, thì ngày càng có nhiều kẻ phản bội lại minh, làm cho hắn rơi vào cảnh bị bao vây cô lập.
/769
|