Tiêu Phật Trang cảm thấy khuôn mặt lập tức cứng đờ, cuối cùng nàng đã hiểu ra, vì sao mí mắt bên phải của mình cứ giật suốt cả ngày hôm nay, thì ra đúng là có chuyện bất hạnh xảy ra rồi.
Niết La Tây Kinh bị tập kích!
Khó có thể tưởng tượng ra được, Niết La Tây Kinh lại có thể bị tập kích.
Là ai tập kích Niết La Tây Kinh?
Mang theo vố số nghi vấn cấp thiết, Tiêu Phật Trang vội vàng nhấc chiếc váy dài của mình lên, được nữ quản gia dìu đỡ đi lên nơi cao nhất của Phậ đường, dõi mắt nhìn về phương hướng Niết La Tây Kinh, cố gắng muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ở trên lịch sử của Niết La Tây Kinh, số lần bị người bên ngoài tập kích thực sự là quá ít, ít tới mức lần gần đây nhất cũng phải truy tới chín trăm năm trước, hay nói một cách khác, trong khoảng thời gian chín trăm năm, Niết La Tây Kinh chưa từng gặp phải sự tập kích của thế lực bên ngoài, vậy lần này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Phật đường cách Niết La Tây Kinh rất xa, Tiêu Phật Trang lại không có kính viễn vọng, cho nên chỉ loáng thoáng thấy ở bên trong thành thị của Niết La Tây Kinh, thành hoảng có những quả cầu lửa bùng lên, trong bóng đêm mịt mù bắt mặt vô cùng.
Nhưng rốt cuộc rốt cuộc ở đâu phát ra pháo đạn khiến cho Niết La Tây Kinh bị phát nổ, thì Tiêu Phật Trang hoàn toàn không nhìn thấy, nàng chỉ có thể xác định được một điều, đây đúng là pháo kích mà không phải là diễn tập! Đây cũng không phải là chính biến, mà đúng là có kẻ bên ngoài tới tập kích.
Mẫy vị nữ ni cô ở bên trong Phật đường cũng nhìn thấy, vẻ mặt bọn họ cũng hoảng sợ và hoài nghi giống như Tiêu Phật Trang, bọn họ cũng không biết rốt cuộc là ai tới pháo kích Niết La Tây Kinh.
Do vị trí của Niết La Tây Kinh vô cùng độc đáo, muốn tập kích Niết La Tây Kinh chỉ có hai biện pháp, một là tới từ ngoài khơi, hai là tới từ lục địa. Muốn tập kích từ ngoài khơi, thì phải tiến vào Đại Tây Dương, đây là chuyện chưa từng có mấy trăm năm nay, Đại Tây Dương chưa từng xuất hiện chiến hạm hải quân của quốc gia đối địch; còn nếu tới từ lục địa, thì phải đánh bại hơn một trăm vạn quân đội nước Y Lan, đó cũng là chuyện không có khả năng, nước Y Lan hiện giờ còn rất cường thịnh, chiến tuyến gần nhất cũng cách Niết La Tây Kinh tới hơn một nghìn kilomet.
Phảng phất như trong cõi u minh đã có sắp xếp vậy, Tiêu Phật Trang nghĩ ngay tới Dương Túc Phong chuyên làm chuyện ác, trừ y ra, tuyệt đối không có một ai có thể làm ra chuyện không hề có chút nhân tính như thế này, chỉ có y mới có thể đem tòa thành thị Mạc Lạc Tạp phồn hoa như gấm biến thành đồng đổ nát mà không có chút thương xót nào, chỉ có y mới có thể tàn nhẫn đồ sát hơn một trăm vạn người dân vô tội của Mạc Lạc Tạp.
Trừ tên ác ma này ra, người khác tuyệt đối không thể làm ra chuyện điên cuồng như thế, tên ác ma này, vì sao bồ tát không để cho y chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức chứ?
Nhưng, làm sao Dương Túc Phong có thể dùng pháo oanh kích Niết La Tây Kinh chứ? Quân đội của y chẳng phải là còn ở trong biên cảnh đế quốc Đường Xuyên hay sao? Hạm đội hải quân của y, không phải là còn chưa vượt qua được vịnh Kim Lan của nước Nhược Lan sao? Làm sao lại có thể đột nhiên xuất hiện ở ngoài khơi Niết La Tây Kinh được? Chẳng lẽ hải quân của y có thể bay qua lục địa sao? Nếu như y thực sự có thể bay, vậy bản thân y chẳng phải biến thành bồ tát rồi?
Dương Túc Phong lại có thể là bồ tát?
Tiêu Phật Trang cảm thấy đầu óc của mình đã có chút hỗn độn rồi.
Chính đang hồ nghi, thì một đột kỵ binh hoàng cung đã mau chóng phi vào Phật đường, tiếng vó ngựa sầm sập đã phát vỡ tất cả nghi ngờ và phỏng đoán của mọi người, quan chỉ huy đội cận vệ hoàng cung nước Y Lan dẫn đầu nhảy xuống ngựa, hành lễ với Tiêu Phật Trang, rồi khẩn cấp nói:
- Trưởng công chúa, hải quân quân Lam Vũ đánh tới rồi, hoàng đế bệ hạ có lệnh, mời công chúa lập tức theo chúng tôi trở về hoàng cung tạm thời ẩn tránh…
Dự đoán không ngờ lại biến thành hiện thực, Tiêu Phật Trang không kìm được hít một hơi khí lạnh, trong tiềm thức sờ vào cây chùy thủ ở trong lòng, nếu như tên ác ma Dương Túc Phong đó thực sự tới Niết La Tây Kinh, như vậy mình nhất định phải tự sát trước, nếu không sẽ không biết bị tên ác ma dâm dục đó vũ nhục như thế nào. Nghe nói tên ác ma đó khi ngược đại nữ nhân là biến thái nhất.
Nhưng Dương Túc Phong rốt cuộc làm sao mà lại tới đây được, cho dù nàng chết, cũng phải làm rõ rồi mới chết, khẽ hít sâu một hơi, Tiêu Phật Trang cố gắng làm bản thân tỉnh táo trở lại, nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Hải quân quân Lam Vũ ư? Nơi này làm sao có thể có hải quân quân Lam Vũ được? Bọn chúng từ đâu mà tới?
Quan chỉ huy đội cận vệ hoàng cung chua chát nói:
- Hồi bẩm trưởng công chúa, thuộc hạ không biết, nhưng hoàng đế bệ hạ nhận được báo cáo, nói trên mặt biển xuất hiện Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ, số lượng mặc dù không nhiều, nhưng có khả năng là bộ đội tiên phong của hải quân quân Lam Vũ, đại quân của bọn chúng có thể còn ở đằng sau, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ có khả năng độ bộ lên Niết La Tây Kinh…
Tiêu Phật Trang lại một lần nữa hít một hơi khí lạnh, trong chớp mắt lại nghĩ tới ngay tên ác ma Dương Túc Phong, vừa sợ hãi lại không sao tin được nói:
- Đại quân của quân Lam Vũ sắp đổ bộ ư? Hải quan lục chiến đội của quân Lam Vũ cũng xuất hiện rồi? Điều này làm sao có thể được?
Viên quan chỉ huy có khẩn trương nói:
- Thuộc hạ nghĩ là như thế, hoàng đế bệ hạ đang xử lý chuyện này, xin công chúa lập tức trở về hoàng cung…
Tiêu Phật Trang gật đầu, vội vàng đi lên xe ngựa.
Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ sẽ đổ bộ lên Niết La Tây Kinh, đây chẳng phải là chuyện nhỏ, Tiêu Phật Trang cảm thấy thời gian mình tới gần thanh chủy thủ kia càng ngày càng rút ngắn rồi, nàng nghiến răng nhắc nhở mình nhiều lần, bất kể là xảy ra chuyện gì, nhất định đều không thể để bị lọt vào tay tên dâm tặc Dương Túc Phong khi còn sống. Nguồn: http://truyenyy.com
Con đường núi từ Phật đường trờ về Hoàng Kim Hán Cung quanh co khúc khuỷu, xe ngựa cần phải điều khiển thật cẩn thận, xe ngựa không ngừng lắc lư làm cho Tiêu Phật Trang càng lúc càng cảm thấy bất an, luôn cảm thấy tương lai của mình không chuyện không lành.
Trên suốt cả đường đi, Tiêu Phật Trang tiếp tục nghe thấy tiếng pháo nổ nối tiếp nhau, từ bên song cửa của xe ngựa, nàng có thể nhìn thấy rất nhiều binh sĩ đội cận vệ hoàng cung nước Mã Toa đang tập hợp, quan chỉ huy của bọn họ là Tiêu Bất Bại đang hô hào đối với những binh sĩ của mình, khích lệ sĩ khí của bọn họ, nhưng bọn họ muốn thông qua phương pháp nào để đánh bại hải quân lục chiến dội quân Lam Vũ đổ bộ, Tiêu Phật Trang không hề biết.
Xét theo thực tế địa hình đặc thù của Niết La Tây Kinh, dựa vào núi kế ngay biển, dễ thủ khó công, cho nên quân đội nước Y Lan không có bộ đội đồn trú ở Niết La Tây Kinh, chỉ có chừng ba vạn binh sĩ của đội cận vệ hoàng cung.
Lòng trung thành của đội cận vệ hoàng cung thì không cần phải lo lắng, bọn họ đã bị trải qua rất nhiều lần tẩy não, đã trở thành người máy chỉ biết chấp hành mệnh lệnh làm hoàng thất yên tâm nhất, điều duy nhất phải lo nghĩ chính là sức chiến đấu của bọn họ.
Ở trong thời đại hòa bình kéo dài, trong quan niệm của Tiêu Phật Trang, tác dụng của đội cận vệ hoàng cung chỉ giới hạn ở việc nghi lễ, bọn họ xưa nay chưa từng trải qua chiến đấu, bình thường huấn luyện cũng chỉ ngả về phương diện nghi lễ, nếu như nói về dáng đứng tiêu chuẩn nhất, bước đi chỉnh tề nhất, thì đội cận vệ hoàng cung tất nhiên có thể kiêu ngạo, nhưng nói tới đánh trận, thật sực là không dám khen ngợi, dùng lời của chiến thần Tiêu Nam quân đội nước Y Lan mà nói, tác dụng của đội cận vệ hoàng cung chỉ có hai chữ: trang trí.
Tới ngay cả Tiêu Phật Trang cũng cảm thấy, nếu muốn dựa vào đội cận vệ hoàng cung để kháng cự lại hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ như lang như hổ kia căn bản là không có khả năng.
Nhưng hiện giờ trừ đội cận vệ hoàng cung của hoàng thất nước Y Lan ra, thì Niết La Tây Kinh còn có thể dựa vào ai được nưa đây? Quân đoàn Bạch Lộ và quân đoàn Ngân Thứu ở tiền tuyến khẳng định là không thể điều lại được rồi, quân đoàn Hắc Ưng ở bên cảnh phía nam cũng không thể điều trở về được, nước xa không thể cứu được nữa gần, có lẽ ngay cả bản thân đội cận vệ hoàng cung cũng không ngờ rằng, lịch sử lại đem trách nhiệm nặng nề như thế này đặt ở trên người bọn họ.
- Tiểu thư, hoàng cung rất an toàn, có nhiều quân đội như vậy, chúng ta không cần phải lo lắng đâu.
Tử Mân tuổi còn quá nhỏ, còn chưa được nếm trải tư vị tàn khốc của chiến tranh, đối với sự xuất hiện của quân Lam Vũ tỏ ra không lo lắng chút nào, ngược lại còn an ủi Tiêu Phật Trang.
- Ngươi thì hiểu cái gì? Câm mồm lại!
Tiêu Phật Trang lần này thực sự nổi giận rồi, thời khắc sống chết còn coi thường quân Lam Vũ, đúng là chết còn chưa đủ! Nếu như hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ thực sự đổ bộ, thì dùng ba vạn binh sĩ của đội cận vệ hoàng gia này còn chưa đủ nhét vào kẽ răng cho người ta.
Mạc Lạc Tạp là tòa thành thị lớn cỡ nào, bất kể là diện tích hay là nhân khẩu đều lớn hơn so với Niết La Tây Kinh tới mấy lần, kết quả bị quân Lam Vũ nói san bằng là san bằng, đó là chuyện khủng bố nhường nào, mấy trăm vạn quân đội nước Mã Toa ngay cả cơ hội đánh rắm cũng chả có, đem so ra thì Niết La Tây Kinh có đáng là cái gì.
Tử Mân phát hiện ra tiểu thư đã thực sự nổi giận rồi, vội vàng ngậm miệng lại, bất quá con mắt của cô bé vẫn cứ chớp liên tục, Tử Mân tuổi còn quá nhỏ, không làm sao hiểu được, quân Lam Vũ có thể khủng bố như thế sao? Cái tên Dương Túc Phong kia thực sự khó đối phó như thế sao? Nhưng nhìn trong bức ảnh, thì y tựa hồ là một người rất là hiền lành cơ mà! Nếu như y mà đứng cạnh tiểu thưu, lại còn rất xứng đôi …
Tiêu Phật Trang căn bản không hề biết thiếp thân thị nữ của mình lúc này đang suy nghĩ tới chuyện xấu xa nhất, trong đầu của nàng quanh đi quẩn lại đều chỉ là ý nghĩ, làm sao hải quân quân Lam Vũ lại có thể chạy tới được ngoài khơi Niết La Tây Kinh? Tới từ phía nam ư? Hay là tới từ phía bắc?
Nếu như là tới từ phía nam, thì như vậy hải quân của quân Lam Vũ cần phải đi vòng qua cảng Kim Lan, vòng qua mạng lưới cảnh giới của hải quân của nước Nhược Lan, nước Y Lan và nước Mã Toa, vậy thì đám hải quân đó của quân Lam Vũ thực sự quá lợi hại, có thể dùng cách hình fung thủy ngân đổ xuống đất, không lỗ hổng nào không chui lọt được.
Nếu như tới từ phương bắc, thì cần phải vòng qua quần đảo Đại Cáp Mã, vòng qua hải tặc Ca Âu, nhưng hải tặc Ca Âu có thể khoanh tay ngồi nhìn cho hải quân quân Lam Vũ đi vòng qua quần đảo Đại Cáp Mã sao?
Tiêu Phật Trang càng nghĩ càng hồ đồ, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, thậm chí cuối cùng còn dự đoán liệu hải quân quân Lam Vũ có phải là từ trên trời bay xuống, còn Dương Túc Phong tựa hồ cũng biến thành bồ tát xé bỏ lớp ngụy trang, hung dữ nhảo bổ vào vũ nhục nàng….
Khi trờ về tới hoàng cung, Tiêu Phật Trang gần như phải được nữ quản gia bế xuống xe, nàng đã không còn bao nhiêu sức lực nữa, Tiêu Bang hoàng đế nước Tiêu Bang vừa vặn đi quan sát tình hình trở về, phát hiện ra đại nữ nhi của mình không ngờ lại bị dọa cho sắc mặt trắng bệch cứ như từ trong địa ngục ra vậy.
Tiêu Bang không khỏi cau mày lại, nữ nhi này của mình điều gì cũng tốt, chỉ có điều thích suy nghĩ lung tung, hơn nữa thường thường suy nghĩ tới điều tệ hại nhất, cho nên hành hạ bản thân vô ích.
- Khả năng là bộ đội thăm dò của quân Lam Vũ mà thôi, chúng ta đã chuẩn bị kế sách vẹn toàn rồi, không sao cả đâu, không sao cả đâu, con đi về nghỉ ngơi đi!
Tiêu Bang dùng những lời tốt đẹp để an ủi nữ nhi bị kinh hãi của mình, rồi dùng ánh mắt chỉ thị cho những người xung quanh mau chóng đưa nàng trở về nghỉ ngơi.
Tiêu Phật Trang biết bản thân cố chấp ở lại bên người phụ thân chỉ quấy nhiễu tâm tình của phụ thân, cho nên cáo tội xong, liền ngoan ngoãn rời đi.
Tiêu Phật Trang vừa mới bước đi, sắc mặt của Tiêu Bang liền ở trên âm trầm, lo lắng đi lại ở bên trong đại diện, thỉnh thoảng còn hung hưng vung tay lên, phát phất như muốn đưa ra quyết định gì đó, nhưng cuối cùng lại không quyết định.
Quan chỉ huy đội cận vệ hoàng cung Tiêu Bất Bại đứng ngây ngốc ở bên cạnh ông ta, chờ đợi Tiêu Bang phân phó, nhưng Tiêu Bang cứ đi đi lại lại nửa tiếng đồng hồ cũng không nói lấy một câu, bởi vì hiện giờ ông ta vẫn chưa hoàn toàn nắm được tình hình, đối với việc quân Lam Vũ đột nhiên xuất hiện này, ông ta không có một chút manh mối nào cả.
Chẳng những trưởng công chúa Tiêu Phật Trang tràn ngập nghi hoặc, cho dù là hoàng đế Tiêu Bang của nước Y Lan cũng đầy nghi hoặc, ông ta không sao nghĩ ra được, quân Lam Vũ rốt cuộc làm sao có thể xuất hiện ở ngoài khơi Niết La Tây Kinh, ông ta cũng không biết, rốt cuộc quân Lam Vũ có bao nhiêu người tới, mục đích của bọn họ là gì, tất cả đều hết sức rối loạn, trừ đạn pháo của hải quân quân Lam Vũ đang không ngừng rơi vào trong nội thành của Niết La Tây Kinh ra, thì những thứ khác tựa hồ loạn hết cả lên rồi.
Niết La Tây Kinh chín trăm năm nay chưa từng gặp phải tập kích từ bên ngoài, chon nên khi tập kích xảy ra tất cả mọi người đều tỏ ra hoang mang xa lạ, căn bản không biết phải phản kích như thế nào.
Khi phảo vang lên, Tiêu Bang chính đang ăn tối, tâm tình khoan khoái giống như ba mươi năm trước kế thừa hoàng vị vậy, vị hoàng đế đã sáu mươi tuổi này, vô cùng biết hưởng thụ cuộc sống, ông ta biết rằng ngày tháng của mình không còn nhiều nữa, ông ta phải tranh thủ thời gian để hưởng thụ.
Tiêu Bang từ xưa tới nay luôn khinh bỉ hoàng đế Đường Minh của đế quốc Đường Xuyên, cảm thấy Đường Minh chuyện gì cũng muốn hỏi tới, chuyện gì cũng muốn biết, kết quả năng lực của mình lại chẳng ra gì, nên chẳng thể làm được việc gì, ngược lại còn đánh mất cả đế quốc Đường Xuyên.
Điều mà Tiêu Bang tự hào nhất chính là mình có hai người con trai hùng tài đại lược, hơn nữa đã từ sớm xác định thân phận người kế thừa hoàng vị của Tiêu Đường, vì một số nguyên nhân, Đại hoàng tử Tiêu Nam đã chủ động từ bỏ tranh đoạt hoàng vị, cho nên ông ta mới dám phóng quyền, dám đem chuyện về mặt chính trị giao hết cho Tiêu Đường xử lý, còn về phần chuyện về mặt quân sự, hiện giờ tạm thời giao cho Tiêu Bá Nạp xử lý, nếu như Tiêu Bá Nạp không xử lý nổi, tất nhiên sẽ có Tiêu Nam ra mặt xử lý.
Cho nên, Tiêu Bang từ trước đến nay luôn cho rằng, trong số đông đảo những vị hoàng đế của đại lục Y Lan, bản thân khẳng định không phải là xuất sắc nhất, nhưng chắc chắn là thoải mái nhẹ nhàng nhất.
Chẳng có gì phải lo nghĩ, cho nên bình thường thời gian của Tiêu Bang đều tiêu phí vào ăn uống hưởng lạc, chuyện mà ông ta thích làm nhất là cũng những phi tử còn chưa tới hai mươi tuổi uống rượu hành lạc, cần củ chăm chỉ giúp bọn họ từ thiếu nữ biến thành phụ nữ chân chính.
Ông ta có một cái khẩu vị kỳ quái, đó chính là không thích nữ nhân trên hai mươi tuổi, cho nên, những phi tử kia, một khi hơn hai mươi tuổi, cơ bản đều bị đưa vào lãnh cung, hoặc là bản thân tự nguyện xuất cung cái giá, đây cũng là điều mà hoàng thất nước Y Lan bị hoàng thất nước khác lên án, bọn họ không làm sao tưởng tượng ra được, nữ nhân đã ngủ với hoàng đế rồi mà còn có thể xuất cung cải giá, mà là gả cho người bình thường, thực sự quá mất tôn nghiêm của hoàng thất.
Bởi vì chuyện này, Tiêu Đường cũng không thể không đỏ mặt tranh luận với phụ thân mấy lần, khó khăn lắm Tiêu Bang mới chịu cải thiện một chút, bất quá khi mọi chuyện ở tiền tuyến trở nên thuận lợi, thì ông ta lại mắc vào cái bệnh cũ, một đạo thánh chỉ hạ xuống, ông ta lại triệu tập năm trăm tiểu cô nương chưa tới hai mươi tuổi, chuẩn bị cùng ông ta trải qua mùa đông buồn tẻ này.
Bên ngoài pháo nổ đùng đùng, nhưng Tiêu Bang cũng không để ý cho lắm, Hoàng Kim Hán Cung của nước Y Lan được xây dựng chuyên môn, có phương thức phòng ngự kiên cố nhất, hoàng thất nước Y Lan bị cuộc nổi loạn hoa dâm bụt gần mưới bốn măm trước làm cho sợ hãi rồi, ở phương diện đối phó với chính biến trong nội bộ tỏ ra hết sức chủ ý, xung quanh Hoàng Kim Hán Cung khắp nơi là lô cốt công sự, canh phong nghiêm ngặt, hàng rào giây thép gai cũng có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Từng có sứ giả nước Mã Toa không hiểu nội tình, còn cho rằng đây là một nhà giam cực lớn, thế là gây ra một trò cười ngoại giáo cực lớn trên lịch sử, trên thực tế, Hoàng Kim Hán Cung đúng là một nhà giam, sự khác biệt là người ở bên trong nhà giam được hưởng sự tự do tương đối mà thôi.
Khi quốc vụ đại thần Bố Lai Nhĩ vội vàng chạy tới báo cáo cho Tiêu Bang là Niết La Tây Kinh bị quân Lam Vũ pháo kích thì Tiêu Bang còn cho rằng là Bố Lai Nhĩ nói đùa, về sau nhìn vị đại thần xưa ngay luôn nghiêm nghị này không ngờ trên đầu toàn là mồ hôi lạnh, Tiêu Bang mới ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc lần này.
Khi đó ông ta đã bị một đám tiểu cô nương ngây thơ thuần khiết chuốc cho ngà ngà say rồi, nhìn mỗi một con người đều thấy có ba khuôn mặt, Bố Lai Nhĩ phải nói tới mấy lần, mà ông ta vẫn không có phản ứng, cuối cùng Bố Lai Nhĩ chỉ đành phải nói thật nhấn mạnh hai cái danh từ Dương Túc Phong và quân Lam Vũ thì Tiêu Bang mới như choàng tỉnh giấc mộng, tiếp theo đó tới lượt trên trán của ông ta xuất hiện mồ hôi lạnh rồi.
Hải quân của quân Lam Vũ?
Hải quân của quân Lam Vũ làm sao lại có thể xuất hiện ở ngoài khơi Niết La Tây Kinh được cơ chứ?
Hải quân của quân Lam Vũ xuất hiện ở nơi này, vậy thì liệu bộ đội đổ bộ của quân Lam Vũ có xuất hiện hay không?
Chỉ nghĩ tới ba vấn đề này là hoàng đế của nước Y Lan thoáng một cái đã tỉnh rượu rồi, thanh danh của tên ác ma Dương Túc Phong này đúng là quá đáng sợ, bộ đội của y tới Niết La Tây Kinh, tuyệt đối là nhắm vào ông ta mà tới, nếu mình mà không cẩn thẩn để bị lật thuyền trong mương, tuổi già khó giữ, vậy thì mất hết mặt mũi thể diện.
Tiêu Bang vội vội vàng vàng theo Bố Lai Nhĩ lên đài quan sát cao nhất của hoàng cung, thông kính thiên lý cực lớn được lắp ở trên đó, quan sát tình hình Niết La Tây Kinh, độ rõ của chiếc thiên lý kính này vô cùng cao, có thể nhìn thấy ở ngoài mười nghìn mét.
Quả nhiên, thông qua Thiên Lý Kính, Tiêu Bang có thể nhìn thấy rõ ràng, nội thành của Niết La Tây Kinh chính đang bị hải quân quân Lam Vũ không ngừng pháo kích, pháo đạn rơi xuống lác đác, không thể coi là dày đặc lắm, phát thì phía đông, phát thì phía tây, tựa hồ cũng không có mục tiêu xạ kích nào rõ ràng.
Nhưng uy lực phát nổ của đạn pháo quá lớn, mỗi một quả pháo đạn rơi xuống thì trong khói đen cuồn cuộn bốc lên đầu có cả đống nhà cửa bị phá hủy.
Nhà cửa của Niết La Tây Kinh đa phần đồi là làm bằng gạch nung, căn bản khôgn thể chịu đựng được sự hủy hoại của loại đạn pháo như thế này, thường thường đổ sập cả loạt, bụi đất mịt mù, chó chạy gà bay, đúng là cũng dọa chết khiếp không ít người.
Cư dân Niết La Tây Kinh kinh hoàng, cuồng cuồng bỏ chạy trong tiếng pháo đạn rền vang, trên đường phố trào ra mấy dòng người đông nghẹt, nhưng không biết vì sao, mấy dòng người này cứ chảy cứ chảy rồi dần dần biến mất, giống như bị đất đai khô cạn nuốt cửng mất vậy.
Tiêu Bang mỗi lúc một cảm thấy miệng mình đắng nghét hơn, ông ta không ngờ được rằng, sau khi trải qua yên bình quá lâu, những cư dân của Niết La Tây Kinh thậm chí ngay cả bản năng bỏ chạy cũng biến mất rồi.
Tuyệt đại đa số bọn họ chưa bào giờ được thấy sự tàn khốc của chiến tranh, cho nên không biết phải né tránh pháo đạn như thế nào, càng có nhiều người ngoan cố lưu lại trong nhà của mình, cầu khẩn cho pháo đạn đừng có rơi vào nóc nhà của mình, có một số người bỏ chạy một lúc, nhưng rồi lại quyến luyến đồ đạc ở trong nhà, vì thế lại quay ngược trở về, một số người chính bị đạn pháo của quân Lam Vũ bắn chết trên đường quay trở về.
Mặt trời đã xuống núi, giữa đất trời chỉ còn lại khoảng không u tối, từng quầng lửa trong nội thành của Niết La Tây Kinh vì thế trở nên hết sức bắt mắt, cứ giống như là pháo hoa của ngày lễ vậy, nhưng thứ nó mang lại không phải là niềm vui, mà là cái chết.
Dân dần người bị bắn chế ở trên đường phố mỗi lúc một nhiều, máu tươi bắt đầu thấm đẫm vùng đất vàng khô cạn, nhưng phản ứng của cư dân Niết La Tây Kinh, làm cho Tiêu Bang cảm thấy dạ dày của mình co thắt.
Những người thân của kẻ bị chết đi không mau chóng mà bỏ chạy, ngược lại càng lúc càng tập trung ở đó càng đòng đông, người xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều, kết quả lại một quả đạn pháo của quân Lam Vũ rơi xuống, bắn văng cả đông, tiếng la khóc rầm trời.
Bố Lai Nhĩ vội vàng nói:
- Hãy mau phái cảnh sát sơ tán cư dân ….
Cụ trưởng cục cảnh sát khó xử nói:
- Nhưng mà bọn họ đều không chịu đi…
Bố La Nhi hung dữ quát lên:
- Đuổi đi! Dùng gậy đuổi đi!
Nếu như là đạn pháo của quân Lam Vũ bao phủ trời đất thì chẳng cần nói nữa, khẳng định sẽ làm cho cư dân Niết La Tây Kinh chạy nháo nhào như thỏ vậy, nhưng hỏa pháo của quân Lam Vũ lại nhìn qua chẳng mãnh liệt cho mấy, pháo đạn cũng rơi đây một quả kia một quả, như là bán loạn xạ, ngược lại làm cho cư dân Niết La Tây Kinh có một loại ảo giác, đó là tử vọng chẳng gì đã rơi lên trên đầu mình, như vậy ở lại trong nhà cửa xinh đẹp, quên hương của mình để mạo hiểm cũng là đáng.
Ai mà biết được hải quân quân Lam Vũ bày trò quỷ gì chứ? Vạn nhất bản thân bất chấp tất cả để bỏ chạy, cuối cùng chỉ là lo bóng sợ gió, khi trở về đến nhà thì phát hiện ra đồ đạc ở trong nhà đã bị những kẻ thừa cơ hôi của khuôn đi mất sạch rồi, thì đó mới là khóc không ra được nước mắt.
/769
|