- ***, kỹ thuật pháo kích như thế này mà để cho người khác nhìn thấy thì ta phải đâm đầu xuống biển mất, thật là mất mặt, đúng một đám heo đực chờ phát tiết mà.
Lưu Hàng dựa vào lan can lẩm bẩm tự nói, nhưng những câu lẩm bẩm của hắn cũng quá lớn một chút, lớn tới mức một quan quân thượng úy của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tên là Lưu Thiên Dạ cũng có thể nghe thấy.
Thì ra vị thượng tá hải quân cho dù có ngủ cũng mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng này, cảm thấy ở bên trái của mình có thứ gì đó đang chuyển động, hắn khẽ quay đầu sáng nhìn, thế là thấy bọn Lưu Thiên Dạ suất lĩnh một tiểu phân đội hải quân lục chiến đội, bọn họ lặng lẽ từ trên thuyền vận chuyển nhảy xuống, chèo hai chiếc thuyền đổ bộ dựa vào bóng đêm muốn âm thầm lẻn vào Niết La Tây Kinh, còn về phần bọn họ muốn tới Niết La Tây Kinh để làm cái gì, thì nam nhân đều hiểu cả ở trong lòng.
Lưu Thiên Dạ cũng nhìn thấy Lưu Hàng, bất quá không muốn kinh động tới hắn, cũng muốn âm thầm lẻn đi, không ngờ vị thượng tá hải quân này ánh mắt và thính lực quá tốt, vẫn phát hiện ra bọn họ, giống như là người làm chuyện xấu bị người ta phát hiện ra vậy, Lưu Thiên Dạ mặt đỏ lên trong bóng đêm giơ ngón cái về phía Lưu Hàng, đồng thời thầm ra hiệu cho các huynh dệ của mình tăng thêm tốc độ chèo thuyền.
Mắt của Lưu Hàng nheo lại thành một đường thằng, giống như là đã ngủ rồi, nhưng Lưu Thiên Dạ trong lòng cứ thấp thỏm bất an, hắn biết vị thượng tá hải quân này tính toán rất nhiều, vạn nhất hắn nảy ra ý xấu, thì hải quân lục chiến đội chắc chắn sẽ bị hắn quay cho tít lò lò.
Lưu Hàng đón lấy gió đêm nói đầy thâm ý:
- Các ngươi cẩn thận một chút, cần thận đừng để người ta tóm được cắt mất con gà con rồi mới gửi trờ về.
Lưu Thiên Dạ cười ngạo nghễ, tựa hồ hoàn toàn khinh thường việc đó, chỉ cần không phải là ở trên mặt biển, chỉ cần dẫm chân lên lục địa, bọn họ xưa nay chưa từng sợ một ai.
Hải quân lục chiến đội chết còn không sợ, chẳng lẽ bị người ta cắt mất gà con? Đương nhiên, cẩn thận một chút thế nào cũng không sai, vạn nhất bị quân đội nước Y Lan tóm được, kết quả thế nào khỏi nghĩ cũng biết, giết chết rồi còn là may, làm cho sống không ra sống chết không ra chết để mất mặt quân Lam Vũ thì rắc rối to.
Lưu Hàng nở nụ cười cổ quái, cái đám heo đực này, thả cho các ngươi đi dày vò nữ nhân của nước Y Lan cũng tốt, tranh cho sau này quân Lam Vũ khi chinh phục nước Y Lan rồi, kẻ bị chịu bạo hành trong gia đình vẫn là nam nhân.
Nghĩ ra thì bọn Lưu Thiên Dạ cũng thật ra đáng thương, thuần túy là vật hi sinh, vì ứng phó với những sự kiện bất ngờ, Lưu Thiên Dạ suất lĩnh tiểu phân đội hơn bảy mươi người của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ theo Lưu Hàng đi thám hiểm toàn cầu, trong những ngày tháng lênh đênh trên biển chỉ có mặt trời và mặt trời đó, hải quân còn có thể thông qua công việc để phát tiết tinh lực dư thừa của mình, còn đám hải quân lục chiến đội giống như đi tu vậy, ngày nào cũng ở trên thuyền vận chuyển, tinh lực dư thừa quá nửa phải dựa vào tự bản thân giải quyết, vào lúc này nếu như không cho bọn họ phát tiết ra một c hút, thì khẳng định bọn họ sẽ phát điên mất.
- Mẹ nó! Chuyện gì thế! Bắn đi! Tên nào cũng muốn đi tự sướng *** hết rồi à? Mẹ nó, nữ nhân nước Y Lan cho dù có chẳng ra sao đi chăng nữa, cũng không cần phải tự sướng chứ? Cái đám khốn kiếp các ngươi …
Lưu Hàng đột nhiên phát hiện ra pháo hỏa có hơi suy yếu, vì thế đi xuống khoang pháo ở tầng chót, ở đó chửi mắng xối xả, mồm miệng đầy lời lẽ dơ bẩn, đồng thời cũng cấp cho đám thủy thủ kia có tâm tư y như đám gia hỏa của hải quân lục chiến đội có hi vọng phát tiết, tinh thần của bọn họ lại một lần nữa được cổ vũ, pháo hỏa liền bắt đầu lại trở nên mãnh liệt.
Khi Lưu Hàng nghênh ngang trở về, thì thuyền đổ bộ của đám người Lưu Thiên Dạ cũng đã cập vào bến tàu, tiếp theo đó Niết La Tây Kinh ở trong bóng tối truyền đến những tiếng súng lác đác, tiếng thét và tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, cuối cùng tất cả đều biến thành những tiếng rên rỉ.
Lưu Hàng khinh bỉ đám heo đực này của hải quân lục chiến đội, vừa mới lên bờ đã không kìm chế được nữa rồi, thật đúng là một chút kiên nhẫn cũng chẳng có, ở bên bờ biển bị gió táp mưa xa, làm gì có hàng ngon được cơ chứ, chẳng trách mà ai cũng nói đám hải quân lục chiến đội trình độ nhìn nữ nhân quá kém, chỉ cần thấy con cái thôi là phởn lên ngay.
Ở trong bóng tối, người nước Y Lan căn bản không nhìn thấy quân Lam Vũ có bao nhiêu người đổ bồ lên bờ, nên cho dù nghe thấy tiếng nữ nhân bị chà đạp, nhưng lại không tổ chức lực lượng để phản kích, Tiêu Bang đã nắm chặt lấy đội cận vệ hoàng cung, không cho bọn chúng tiến vào trong nội thành của Niết La Tây Kinh nửa bước, tiếng súng ở Niết La Tây Kinh không ngừng vang lên, nhưng đều là tiếng súng của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
- Có chuyện gì thế? Vì sao chúng ta phải ngồi yên đợi giết? Các ngươi đi giải cứu bọn họ ra đi chứ …
Tiêu Phật Trang không sao hiểu được, trong con mắt của nàng, nghe thấy bao nhiêu nữ nhân kêu gào thảm thiết như vậy mà không động lòng, thì không đơn giản là không có lòng trắc ẩn, mà quả thực là phạm rội.
Tiêu Bang phất tay, có mấy thị vệ đi lên, cưỡng ép đưa Tiêu Phật Trang đi, ông ta đã đưa ra chủ ý, thì dù là toàn bộ nữ nhân của Niết La Tây Kinh có bị vũ nhục, đội cận vệ hoàng cung cũng dứt khoát không thể tiến vào nội thành Niết La Tây Kinh, bởi vì trong con mắt của Tiêu Bang, làm như thế thuần túy là nạp mạng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Vì thế trong đêm hôm đó, Niết La Tây Kinh xuất hiện một hiện tượng kỳ quái, khi Niết La Tây Kinh rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, khắp toàn thành đều có tiếng nữ nhân rên rỉ thống khổ, thì quân đội nước Y Lan lại như ở bên cạnh im lặng xem náo nhiệt vậy.
Bất quá Lưu Hàng không hề biết là quân đội nước Y Lan không hề chuẩn bị ra tay, hắn nghe thấy càng ngày càng có nhiều nữ nhân nước Y Lan kêu gào, trái tim cũng dần dần vọt tới tận cổ họng, trong lòng Lưu Hàng thầm nguyền rủa, đám Vương Bát Đản của hải quân lục chiến đội này quả thực không phải là người, vừa mới lên bờ đã vội vàng đi tìm nữ nhân phát tiết, cản thận bị quân đội nước Y Lan bao vây tóm lấy, tới khi đó tên nào tên nấy đều bị cắt hết tiểu đệ đệ, treo lên trên bãi biển của Niết La Tây Kinh thị chúng, thì đúng là trở thành kỳ quan của quân Lam Vũ, tới khi đó Dương Túc Phong dứt khoát không thừa nhận những tên Vương Bát Đản này là bộ hạ của mình.
Nói ra cũng thật là kỳ quái, đám heo đực Lưu Thiên Dạ kia ít nhất cũng phải chơi được tới hai lượt rồi, quân đội nước Y Lan vẫn không có phản ứng, không biết rốt cuộc bọn chúng đang làm gì, chẳng lẽ bọn chúng có sợ thích xem cảnh xuân sống sao?
Thật đúng là chuyện kỳ quái của thiên hạ, sau khi trở về nhất định phải tuyên truyền thật tốt, viết vào một trong sáu mươi kỳ quan lớn của đại lục Y Lan, xem có làm cho nam nhân của nước Y Lan xấu hổ chết hay không?
- Lão đại, có phải là tới lượt chúng ta rồi hay không?
Có một viên hạm trưởng cũng sốt ruột lắm rồi, đám heo đực của hải quân lục chiến đội ở trên bờ biển chơi tới sảng khoái, bọn họ ở bên cạnh xem náo nhiệt, lại còn phải bắn pháo, tư vị thực sự quá khó chịu rồi, kẻ nảo chịu được đều không phải là nam nhân.
- Xéo! Cho quân đội nước Y Lan bắt được các ngươi rồi xẻo hết tiểu đệ đệ của các ngươi đi.
Lưu Hàng căm ghét đồng ý, sau đó đã một phát đuổi bọn họ đi, trong lòng thầm nghĩ, đám heo đực của hải quân lục chiến đội tất nhiên là đáng hổ thẹn, nhưng những tên dâm dục của hải quân này cũng chẳng tốt hơn được chút nào, ôi, thôi vậy, đó cũng là nhu cầu sinh lý, mình coi như không nhìn thấy gì cả là được rồi.
Viên hạm trưởng kia vui mừng quá nỗi, vội vàng đi an bài, vì thế người của hải quân quân Lam Vũ cũng chia nhau ra mang theo vũ khí lên bờ, còn về phần bọn họ sau khi lên bờ rồi làm cái gì thì không ai biết cả, dù sao thì suốt cả một đêm hôm đó chỉ nghe thấy tiếng súng nổ lác đác, còn cả những tiếng kêu thảm thiết không dứt của nữ nhân nước Y Lan.
Tới sau nửa đêm ngay cả Lưu Hàng vốn chuẩn bị làm ra vẻ cao thượng cũng không chịu nổi nữa, tiến vào Niết La Tây Kinh làm bừa mấy tiếng đồng hồ, đương nhiên lãnh đạo tối cao ra tay, dứt khoát phải tìm lấy mấy món hàng tốt nhất, hàng ở trên đường thì nhất định không cầng, bất quá hàng tốt tới mức nào thì chẳng một ai biết hết.
Chỉ quỷ mới biết nguyên nhân vì sao mà đem hôm đó quân đội Niết La Tây Kinh không phát động phản kích, toàn thành Niết La Tây Kinh đã trở thành thiên đường cầm thú của nam nhân, trong hồi ức sau này của rất nhiều nam nhân mập mờ nhắc tới, đêm hôm đó là lúc sáng khoái nhất cuộc đời của bọn họ, còn cách sảng khoái như thế nào thì giữ kín như bưng, không một ai lưu lại một câu nửa chữ nào.
Tới trước khi trời sáng, những quân binh lên bở đều tinh thần phấn chấn trở về, cực kỳ thỏa thuê, tên nào tên đó không thể hài lòng hơn, bất quá có một số tên gia hoa hai chân nhũn ra rõ ràng, kết quả không có gì phải nghi ngờ là bị đám đồng bọn khinh thường, từ đó không cách nào ngẩng đầu lên được nữa.
Lưu Hàng cũng không hỏi tới, trong lòng hiểu rõ là chuyện gì rồi, chỉ hạ lệnh tiếp tục nổ pháo, cuối cùng vào chập tối hôm đó, giương buồm nghênh ngang rời đi, lưu lại nửa Niết La Tây Kinh bị chà đạp thành như địa nục nhân gian vậy.
Lúc này quân đội nước Y Lan mới có cơ hội tiến vào Niết La Tây Kinh điều tra tổn thất của mình, nhưng số liệu tổn thất này thủy chung không được công bố, mà bản thân quân Lam Vũ, cũng chưa từng nhắc tới.
Chỉ có thành viên tối cao của nước Y Lan mới biết được, vào đem ngày 2 tháng 11 đó, Niết La Tây Kinh có ít nhất một vạn người chết dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ, có ít nhất năm nghìn người chết dưới súng của nhân viên quân Lam Vũ đổ bộ lên bờ, nhưng đó vẫn chưa phải là điều nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là kiệt tác của bầy heo đực kia.
Căn cứ vào tư liệu ghi chép được công bố vào mấy năm sau đó, căn cứ vào thống kê chưa đẩy đủ, đêm ngày hôm đó có ít nhất ba nghìn phụ nữ bị xâm phạm tình dục các kiểu, trong đó có một phần ba bị giết chết sau khi xâm phạm hoặc là bị chết trong quá trình xâm phạm, còn có mấy trăm phụ nữ không chịu nổi lăng nhục mà tự sát.
Đương nhiên, đó đều là con số điều tra được, còn về những phụ nữ bị xâm hại nhưng không dám thừa nhận rốt cuộc có bao nhiêu, thì không một ai biết được.
Sự việc này dẫn tới hậu quả trực tiếp là, bức ảnh của Dương Túc Phong ở bên trong Phật đường của Tiêu Phật Trang bị cây châm thêu hoa đâm cho không còn chỗ hở nào nữa rồi, mà thủ hận đối với Dương Túc Phong, cũng đã chiếm cứ mỗi một ngóc ngách trong trái tim của Tiêu Phật Trang.
Tiêu Phật Trang căm thù Dương Túc Phong đến mức, chỉ cần nghe tới hai danh từ Dương Túc Phong hoặc là quân Lam Vũ, sẽ làm cho thần kinh quá mẫn cảm biểu hiện ra triệu chứng bệnh thần kinh, cuối cùng tới ngay hoàng đế Tiêu Bang cũng nhìn ra chuyện không ổn, vì thế chỉ đành tạm thời hạn chế nàng ra ngoài, để tránh cho hình tượng của nàng bị tổn hại.
Sau này, sau khi quân Lam Vũ tiến vào nước Y Lan, chuyện này bị những người mang nữ quyền chủ nghĩa nhắc tới, hơn nữa trực tiếp khiếu nại lên tận bên gối của Dương Túc Phong, vì thế đại anh hùng đại công thần, người nhận được huân chương anh hùng của đế quốc khi xưa, trung tướng hải quân Lưu Hàng, chỉ đành bí mật tiếp thụ điều tra của tòa án quan sự quân Lam Vũ, trọng điểm điều tra chính là chuyện phụ nữ bị xâm hại tình dục ở Niết La Tây Kinh vào đêm đó, nhưng hắn kiên quyết phủ nhận những lời tố cáo này.
Lưu Hàng thừa nhận hải quân và hải quân lục chiến đội đêm hôm đó có người lên bờ là chính xác, nhưng sau khi bọn họ lên bờ rồi làm những gì gì thì hắn không hề hay biết.
- Toàn bộ đội thám hiểm của chúng tôi tính cho tròn cũng bất quá là chín trăm người, lên bờ còn chưa tới hai phần ba, cho dù tính là có sáu trăm người lên bờ đi, cũng không thể cưỡng gian hơn năm nghìn nữ nhân nước Y Lan chứ? Lão đại, anh cho rằng chúng tôi sau khi bị hành hạ trên biển tới hơn một vạn hải ly rồi, còn có tinh lực đối phó với tám nữ nhân hay sao? Mặc dù chúng tôi rất cường tráng thật đấy, nhưng chúng tôi đâu phải đúc bằng thép chứ! Các vị ngồi đây, ai cho rằng dưới loại tình huống đó mà còn có thể 1 chọi 8 thì đứng ra đây cho tôi được mở rộng tầm mắt.
Ở trên buổi xử án bí mật của tòa án quân sự, Lưu Hàng nói năng dõng dạc, khiến cho quan quân cao cấp ở bên cạnh ngồi nghe đều thầm buồn cưới, mẹ nó, 1 chọi 8, quả thực là phá kỷ lục rồi, có lẽ còn chưa biết chừng đâu, ai mà biết được cái đám Vương Bát Đản này đêm hôm đó rốt cuộc là 1 chọi mấy?
Thế nhưng, những nhân viên của tòa án quân sự quân Lam Vũ tác phong cẩn thẩn vô cùng hoài nghi với lời giải thích của Lưu Hàng, bọn họ cho rằng sau khi bị kiềm nén tới năm tháng, nam nhân cho dù nhìn thấy con lợn cái xấu xí nhất cũng sẽ kích động kịch liệt, huồng chi là nữ nhân của nước Y Lan, cho dù nữ nhân của nước Y Lan cũng chẳng ra làm sao, nhưng thế nào cũng khá hơn là lợn cái, có lẽ một nam nhân đúng là có thể đối phó với tám nữ nhân.
Nhưng xâm phạm tình dục dù sao cũng có rất nhiều loại, cưỡng gian chỉ là một trong số các loại đó, ai mà biết bọn chung sử dụng loại thủ pháp như thế nào?
Bất quá, khi tài liệu điều tra được đưa tới chỗ Dương Túc Phong, thì không có hồi âm nữa, chuyện này thế là đi vào hồi kết, nữ nhân có năng lực tố cao ở bên gối Dương Túc Phong kia cũng chỉ đành bấm bụng mà chịu thôi, ai bảo thống soái tối cao nhất ngôn cửu đỉnh chứ?
Lưu Hàng vẫn cứ tiếp tục làm phó tư lệnh hải quan quân Lam Vũ, thỉnh thoảng lại tổ chức đội thám hiểm xông pha xung quanh một chút, sống hết sức thong thả thoải mái, chỉ đáng tiếc một điều, cái đêm điên cuồng mà đọa lạc kia chỉ có thể hồi tưởng lại ở trong lòng một mình mà thôi.
Đối với công trạng của Lưu Hàng, thống soái tối cao biết hết sức rõ ràng, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì là người chiến đấu trong đống nữ nhân như thống soái tối cao ngài đây có dùng đầu gối mà nghĩ cũng đoán ra đuợc.
Một vết đen nho nhỏ này, nếu như ai đó đúng là cho rằng là vết đen, là tuyệt đối không thể ảnh hưởng tới hào quang của anh hùng, huống chi thống soái tối cao lại chẳng cho rằng chuyện đó có gì mà là vết đen cả, nếu như đêm hôm đó nói Lưu Hàng có chuyện gì dó làm không đúng, thì đó chính là không hạ lệnh đại khai sát giới mà thôi.
Quân đội nước Y Lan cũng đã đại khai sát giới ở nước Y Lệ Nạp rồi, cái đám khốn kiếp Lưu Hàng này chỉ biết ra tay với nữ nhân nuớc Y Lan, đúng là quá nhân từ mà, nếu là thống soái tối cao có mặt, thì đêm hôm đó Niết La Tây Kinh khẳng định sẽ máu chảy thành sông, đương nhiên, tiếng rên rỉ của nữ nhân cũng không dứt.
Ngày mùng 1 tháng 1 năm 1732 đội thám hiểm do Lưu Hàng suất lĩnh đi vòng qua hải vực phía bắc của nước Long Kinh, vượt qua biển Ca ri bê, chính thức trở về cảng Hải Sâm Uy, hoàn thành trọn vẹn chuyến thám hiểm đường biển vòng quanh thế giới này.
Ngày hôm đó, bộ thống soái tối cao quân Lam Vũ chính thức tuyên bố, đem tuyến đường biển thông tử cảng Mạt Đặc Lôi tới Niết La Tây Kinh phía tây của đại lục Y Vân gọi là tuyến đưởng biển Lưu Hàng.
Lưu Hàng cũng vì chuyện này mà được bộ thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ phát cho một huân chương anh hùng, trở thành vị anh hùng đầu tiên trên lịch sử của đế quốc Lam Vũ, quân hàm của hắn cũng được thăng từ thượng tá hải quân lên thành thiếu tuớng hải quân.
Tuyến đường biển Lưu Hàng được mở ra, đã gây chấn động cực lớn cho nước Y Lan, cũng làm rung chuyển toàn bộ đại lục Y Lan.
Nước Y Lan trong quá khứ, bởi vì ưu thế về mặt địa lý cho nên chẳng có nỗi lo ở hậu phương, cho dù nhân số quân đội còn chưa bằng một phần ba của đế quốc Đường Xuyên, nhưng bọn chúng có thể gần như tập trung toàn bộ binh lực đế tấn công đế quốc Đường Xuyên, làm cho đế quốc Đường Xuyên phải chống đỡ cực nhọc, kết quả cuối cùng không thể nào chỗng đỡ được hai mặt tác chiến mà sụp đổ.
Nước Y Lan cũng bởi vì thế mà đoạt được hành lang Á Sâm, vùng đất phì nhiêu nhất trên đại lực Y Lan, tập trung binh lực tối cao, cũng là nguyên nhân trực tiếp nhất khiến cho nước Y Lan vẫn luôn đánh đâu thắng đó.
Thế nhưng, hiện giờ bọn chúng phải đối diện với tác chiến ở hai mặt, tuyến đường biển Lưu Hàng được mở ra, có ý nghĩ rằng hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ bộ lên Niết La Tây Kinh hợc là nơi khác trên bờ biển của nước Y Lan.
Điều này đối với hậu phương nước Y Lan binh lực trống rỗng nghiêm trọng mà nói dứt khoát là một uy hiếp trí mạng.
Thành thị trọng yếu như Niết La Tây Kinh mà nước Y Lan còn chẳng có quân đội đồn trú thì những thành thị khác ở ven biển chẳng cần phải nói tới nữa, quân Lam Vũ một khi tới đây, coi như đã tiến vào nơi không người một cách thực sự.
Vì thế, sách lược quân sự của nước Y Lan đã bị ép cho thay đổi long trời lở đất, gần như chưa tới một tuần sau khi Lưu Hàng pháo kích Niết La Tây Kinh, Đại hoàng tử Tiêu Nam của nước Y Lan bị giải trừ giam giữ, một lần nữa đảm nhận tổng chỉ huy bộ đội tuyến phía tây của nước Y Lan, chức trách chủ yếu của hắn chính là phòng ngừa hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ công kích từ bờ biển.
Nhưng Tiêu Nam không có quân đôi, quân đội của nước Y Lan đều đang tác chiến ở tiền tuyến! Vậy thì phải làm sao? Đại hoàng tử Tiêu Nam đương nhiên có bá lực của mình, một mệnh lệnh đưa ra, quân đoàn Hắc Ưng ở phía nam hành lang Á Sâm liền được điều trở về phủ trách phòng ngự tuyến bở biển phía tây nước Y Lan.
Việc điều động này lập tức gây nên chấn động lớn trong quân đội nước Y Lan, Tiêu Bá Nạp tức tới mức xì khói, nhưng cũng chẳng thề làm gì được, mặc dù lão ta là thượng thư của bộ quân vụ nước Y Lan, nhưng có đánh một cái rắm trước mặt Tiêu Nam thôi cũng phải hết sức thận trọng.
Nhưng sau khi điểu quân đoàn Hắc Ưng đi sẽ để lại một lỗ hổng cực lớn, không thể không lấp vào, nếu không Đường Hạc thừa cơ lợi dụng thì phiền toái to, Đường Hạc là người thông minh tuyệt đỉnh, có lợi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chẳng còn cách nào khác, Tiêu Bá Nạp chỉ đành rút hai sư đoàn bộ binh từ tiền tuyến của Y Lệ Nạp, bù đắp lại chỗ trống trong phòng tuyến phía nam hành lang Á Sâm.
Thế là áp lực của quân Lam Vũ ở tiền tuyến Y Lệ Nạp tức thì được giảm bớt đi rất nhiều, ngay lập tức tới lượt ngày tháng quân Hổ Dực của lão đại Thư Lỗ Khắc trở nên khó khăn rồi, còn may là mùa đông rét mướt, quân Lam Vũ tạm thời cũng không có sức lực để phát động phản công trên quy mô lớn, hắn có thể kéo dài thêm chút hơi tàn, nhưng tới năm sau khi mùa xuân hoa nở, thì cũng là ngày tận thế của hắn rồi.
Đối diện với uy hiếp hai mặt của quân Lam Vũ, nước Y Lan cảm thấy nhân số quân đội hiện nay thiếu thốn nghiêm trọng, vì thế dưới sự đồng ý nhất trí của Tiêu Đường và Tiêu Nam, quân đội nước Y Lan bắt đầu mở rộng quân đội trên quy mô lớn, đem lục từ sáu mươi vạn ban đầu mở rộng lên tới một trăm hai mươi vạn, tăng thêm đúng gấp đôi.
Lần chạy đua vũ trang lần này của nước Y Lan, gần như đã làm tiêu hao gần hết tích lũy tài chính của nước YLan, chủ yếu là vấn đề trang bị cho binh sĩ quân đội, Tiêu Nam ngoan cố kiên trì toàn bộ đội sang dùng súng trường Chấn Thiên, cuối cùng Tiêu Bang chỉ đành đồng ý với đề nghị của hắn.
Chạy đua vũ trang trên quy mô lớn lập tức mang tới áp lực nặng nề cho kinh tế của nước Y Lan, vốn người dân nước Y Lan sống rất dễ chịu, thuế thu rất thấp, xã hội ổn định, nhân dân an cư lập nghiệp, nhưng cùng với chi tiêu quân phí liên tục tăng lên, nước Y Lan không thể không bắt đầu nâng cao tỉ lệ thuế, điều này không tránh khỏi làm cho kinh tế chuyển biến xấu, phả hỏng ổn định của xã hội, cứ như vậy một thời gian dài, nước Y Lan cũng dần dần rơi vào vòng tròn quái ác kinh tế khó khăn.
Điều này bản thân Lưu Hàng tuyệt đối không ngờ đến, hắn căn bản không biết chỉ một cuộc pháo kích mang tính giải tỏa lại dẫn tới hậu quả nghiêm trọng đến như thế.
Nghiêm trọng hơn nữa là, nước Y Lan vì để phòng hạm đội cướp bóc của quân Lam Vũ càn quét, đã tự chủ động vứt bỏ tuyến bờ biển dài mộ trăm kilomet, hạ lệnh đem tất cả nhân khẩu, cơ sở thiết bị trong phạm vi một trăm kilomet hoàn toàn di chuyển vào bên trong đất liền, tạo thành tổn thất và hỗn loạn trong nội bộ cua rmình trước.
Điều này đối với sự phát triển kinh tế của nước Y Lan chẳng khác nào đã chó cắn áo rách, hoàn toàn là dấu hiệu chưa đánh đã tan, sĩ khí nước Y Lan lập tức giảm sút thê thảm.
Cùng lúc với việc chạy đua vũ trang, nước Y Lan cũng hạ lệnh rút hải quân của mình trở về tuyến bờ biển của nước Y Lan tăng cường phòng ngự, đồng đồng quyết tâm xây dựng hải quân cho ra hồn.
Nước Y Lan quyết định, xưởng đóng thuyền của nước Y Lan, chiến hạm sản xuất ra không tiếp tục cung cấp cho hải quân nước Mã Toa nữa, mà chuyển sang để cho hải quân nước Y Lan tự sử dụng, còn về phần quân phí đã nhận của nước Mã Toa, thì trả lại theo đúng sổ sách.
Điều này đối với hải quân nước Mã Toa mà nói đúng là họa vô đơn chí, nước Mã Toa hiện giờ có tiền bạc, có nguyên vật liệu, nhưng lại không có đủ xưởng đóng thuyền, xưởng đóng thuyền ở tuyến bờ biển phía đông đa bị quân Lam Vũ phá hủy hoàn toàn rồi, hiện giờ lại không có xưởng đóng thuyền của nước Y Lan chi viện, hải quân nước Mã Toa có thể nói đã hoàn toàn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.
Mang theo cả một bụng nghi vấn và tức giận, sứ giả nước Mã Toa vội vàng bước lên chuyến hành trình tới Niết La Tây Kinh.
Thế nhưng, tất cả nững điều mà nước Y Lan làm liệu có tác dụng hay không thì chẳng một ai biết được, Dương Túc Phong rốt cuộc lúc nào mới lộ ra chiếc răng nanh đẫm máu, cắn vào hậu phương của nước Y Lan, thì bọn chúng cũng chỉ đành nghe theo mạng trời thôi.
Chính như đêm hôm đó trưởng công chúa Tiêu Phật Trang ở trong phật đường của mình thành kính cầu khẩn:
- Phật ơi, mong người mau chóng đuổi tên ác ma Dương Túc Phong kia đi, nếu không y sẽ phá hủy cái thế giới này ….
Ngược lại bản thân quân Lam Vũ cứ thong thả triển khai kế hoạch của mình, âm thầm tăng cường kiến thiết cửa nàng Mạt Đặc Lôi, toàn thành thì vốn liệt vào thành thị cấp ba này đã nhanh chóng được tăng lên một cấp, hạm đội Đức Tư Phỉ Đế Na cũng bắt đầu vượt quá biển Ca ri bê, vòng qua cực bắc của địa lục Y vân, đem căn cứ địa chuyển tới Mạt Đặc Lôi.
Đồng thời quân khu Mông Sa Tát của lục quân quân Lam Vũ cũng nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ bổ tống tham mưu, tùy cơ khống chế vương quốc Tô Mỹ Nhĩ, mà ban nghành quân giới và ban ngành đóng tàu cũng bắt đầu bố trí ở tuyến bờ biển của vương quốc Ương Già và vương quốc Lâu Lan, còn có tin tức bên lề nói, căn cứ địa của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chuẩn bị di chuyển tới Mạt Đặc Lôi.
Tuyến đường biển Lưu Hàng,sắp sửa phát ra ánh hào quang đặc biệt của nó.
/769
|