Sau khi khách sao qua loa xong, Mã Khôn bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống, sau đó lơ đễnh nhìn qua đám người ở đối diện với mình, Vũ Văn Truyền Thuyết, Vũ Văn Hãn Hải, Vũ Văn Tinh Không, Vũ Văn Giang Nam, Vũ Văn Lạc Dương, Vũ Văn Ưu Thương, Vũ Văn Đông Kinh, Vũ Văn Thành Đô, những nhân vật chủ yếu của Vũ Văn gia tộc đều có mặt, nhưng lại không thấy Vũ Văn Chấn Thiên, cũng không thấy Vũ Văn Phân Phương, rất hiển nhiên, sự kiện này nước Mã Toa muốn coi như là chuyện nội bộ gia tộc Vũ Văn để xử lý rồi.
- Mã Khôn, ngươi đưa ra điều kiện đi.
Vũ Văn Truyền Thuyết trầm ổn nói, ông già sắp sáu mươi tuổi này tóc đã hoàn toản trắng bạch rồi, sắc mặt già nua mặc dù đã qua chỉnh lý tỉ mỉ, nhưng dấu vết của tháng năm dù sao không thể dễ dàng che dấu được, thỉnh thoảng ông ta còn để lộ ra sự chậm chạm và mệt mỏi của người già, theo dự đoán của Mã Khôn, ngày tháng của ông ta hẳn là không còn được bao lâu nưa rồi.
Kỳ thực nói ra trong số bao nhiêu người ngồi đây, ông ta là người đáng thương nhất, thậm chí so với Vũ Văn Hãn Hải xui xẻo lại còn đáng thương hơn.
Vũ Văn Truyền Thuyết là trưởng tử lớn nhất của Vũ Văn Chấn Thiên, vốn là người có cơ hội kế thừa hoàng vị nhất, nhưng lại bởi vì Vũ Văn Chấn Thiên sống quá lâu, cho nên Vũ Văn Truyền Thuyết bị công khai tước được quyền kế thừa hoàng vị, chỉ nghĩ thôi cũng đã thật bi ai.
Bất quá đó vẫn chưa phải là điều thống khổ nhất, thống khổ nhất là ông ta phải giúp Vũ Văn Chấn Thiên xử lý tất cả sự vụ thường ngày, hưởng thụ trách nhiệm của hoàng đế nhưng lại không có quyền lực của hoàng đế, làm việc ở bên trong hoàng cung nhưng lại không có đãi ngộ ở trong hoàng cung, thuần túy là sai vặt, nghĩ cũng thật ấm ức.
Mã Khôn dùng giọng ngoại giao đều đều nói:
- Thống soái của chúng tôi nguyện ý lấy Vũ Văn Phân Phương cô nương để đối lấy Vũ Văn Lôi Đình điện hạ và ba mươi vạn binh sĩ nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống, chỉ cần quý quốc giao Vũ Văn Phân Phương cô nương cho chúng tôi, nước tôi sẽ lập tức giải trừ phong tỏa đối với đảo Lữ Tống…
Mã Khôn còn chưa nói hết câu, Vũ Văn Truyền Thuyết mặt đã xám xanh lại quát lên:
- Người đâu! Đưa hắn ra ngoài chém đầu.
Ngoài cửa lập tức có hai tên thị vệ cung đình vũ trang đầy đủ đi vào, bộ dạng hung thần ác sát kéo Mã Khôn đi, Mã Khôn cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để bị kéo đi.
Vũ Văn Truyền Thuyết ở sau lưng phẫn nộ nói:
- Nước Mã Toa chúng ta lại chịu để người khác uy hiếp sao? Nói với Dương Túc Phong, y chớ mơ đạt được mục đích của mình.
Mã Không lập tức bị kéo lên trên đoạn đầu đài, nhưng không có một chút vẻ kinh hoàng nào, ngược lại bên khóe miệng lại còn mang theo một nụ cười lạnh nhạt, trong lòn hắn hiểu rất rõ, đây chẳng qua chỉ là diễn trò mà thôi, khi mình bị kéo ra ngoài cửa, thì trăm phần trăm sẽ bị kéo ngược trở lại.
Giết chết sứ giả của quân Lam Vũ sẽ có hậu quả như thế nào, cứ nhìn kết cục của thành viên hoàng thất vương quốc Pháp Bố Nhĩ ở bán đảo Hỏa Long là có thể biết rồi.
Hoàng thất nước khác đầu hàng, bình thường đều bị biếm làm thứ dân, mạng sống và tài sản cá nhân không bị nguy hiểm gì cả, nhưng hoàng thất của vương quốc Pháp Bố Nhĩ lại bị Dương Túc Phong giết sạch sành sanh hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc, không sót lại lấy một tên, vì sao chứ? Bởi vì trước đó bọn chúng đã giết sứ giả của quân Lam Vũ, cho nên Dương Túc Phong muốn "giáo dục" bọn chúng một chút.
Nước Mã Toa đúng là rất cường đại, nhưng đó là đã là chuyện của quá khứ rồi, nếu như bọn chúng không muốn bị Dương Túc Phong "giáo dục", thì cái mạng nhỏ của Mã Khôn cứng lắm, cho dù bọn chúng không sợ Dương Túc Phong "giáo dục", thì bọn chúng cũng không dám lấy Vũ Văn Lôi Đình và ba mươi vạn quân đội nước Ma toa trên đảo Lữ Tống ra làm trò đùa.
Cao tằng của nước Mã Toa đều hiểu rất rõ, Dương Túc Phong không biết đùa.
Quả nhiên khi sắp tới cửa, Mã Khôn chẳng có chút bất ngờ gì khi nghe thấy Vũ Văn Hãn hải gấp gáp nói:
- Đại ca, hai nước giao tranh không chém sứ giá, chúng ta không thể làm trái cái quy củ này….
Tựa hồ là giọng nói của Vũ Văn Giang Nam:
- Phụ thân, chúng ta còn chưa làm rõ điều khoản của quân Lam Vũ kia mà….
Vũ Văn Truyền Thuyết lãnh lão âm trầm nói:
- Kéo hắn lại.
Hai tên thị vệ cung đình lập tức kéo Mã Khôn trở lại, ném hắn ở trên mặt đất, Mã Khôn vốn có chỗ ngồi, nhưng bọn chúng cố ý không đưa hắn trở về chỗ ngồi, rất rõ ràng đây là loại hành vi chuyên môn vũ nhục, khẳng định là có căn dặn trước rồi, nếu không hai tên thị vệ nho nhỏ làm sao lại giám có gan ngược đãi sứ giả quân Lam Vũ như thế? Cho bọn chúng mười cái lá gan cũng không dám.
Vũ Văn Truyền Thuyết lạnh lùng nhìn Mã Không, còn Mã Không cũng nhắm mắt dưỡng thần, trầm mặc không nói, cứ như thế hơn mười phút qua đi, Mã Không cũng không có ý đứng dậy trở về tchỗ ngồi.
Mấy tên hậu bối của gia tộc Vũ Văn cứ hết tên này nhìn tên kia, rồi tên kia lại nhìn tên này, đều cảm thấy sự việc tựa hồ không đơn giản nữa rồi, Mã Khôn là người như thế nào, bọn chúng hiểu rất rõ, bất quá là một tên lừa gạt chuyên nghiệp mà thôi, loại người như thế bọn chúng một ngày giết tới mười vạn tán nghìn tên cũng chẳng có chuyện gì hết.
Nhưng vấn đề là, cái tên gia hỏa đứng ở đằng sau lưng tên lừa gạt chuyên nghiệp này kia, đúng là … đột nhiên có người nhận ra, vừa rồi động tác nhỏ khi thương lượng đó, bản thân đúng là nghĩ quá đơn giản rồi, tên lừa gạt này đâu dễ đối phó!
Mấy người nhìn nhau không nói, Vũ Văn Hãn Hãi cười bồi gọi:
- Mã đại nhân…
Mã Khôn không nói gì, giống như đã nhập định rồi.
Vũ Văn Hãn Hãi ho khan mấy tiếng, rồi tiếp tục cười bồi gọi:
- Mã đại nhân…
Mã Khôn vẫn không nói gì, hình như đã ngủ mất rồi.
Vũ Văn Hãn Hải nhìn qua Vũ Văn Truyền Thuyết, vẻ mặt có chút xấu hổ, chuyện này quân Lam Vũ có thể không gấp, Dương Túc Phong cũng có thể không gấp, nhưng nước Mã Toa lại không thể không gấp, nếu như tên lừa gạt chuyên nghiệp Mã Khôn này là heo chết không sợ nước nóng thì phiền rồi, Vũ Văn Hãn Hải chỉ đành quay đầu sang nhìn Vũ Văn Tinh Không, để hắn ra mặt làm kẻ ác.
Vũ Văn Tinh Không đứng lên, đi tới bên cạnh Mã Không, cười lạnh khinh miệt nói:
- Mã Khôn, con mẹ nó ngươi câm rồi à? Ngươi cứ giả chết đi! Đừng cho rằng mình là sứ giả của quân Lam Vũ thì ghê gớm lắm, mẹ nó, lão tử vẫn cứ đánh cho cha mẹ ngươi cũng không nhận ra được…
Mã Khôn đột nhiên mở tròn mắt ra, lạnh lùng nói hết sức rành rọt:
- Nếu là như vậy, thì ước nguyện của ngươi trở thành hiện thực rồi, thúc thúc Vũ Văn Lôi Đình của ngươi không có cách nào trở về tranh đoạt quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế nữa, ngươi được bớt đi một đối thủ…
Lời này vừa mới nói ra, toàn trường liền chấn động, gần như ánh mắt tất cả mọi người đều dừng ở trên người Vũ Văn Tinh Không, nhất là Vũ Văn Ưu Thương vốn ngồi ở bên cạnh hắn.
Ánh mắt của Vũ Văn Ưu Thương biến thành sắc bén như một thanh đao, tựa hồ muốn đem lớp ngụy trang của Vũ Văn TinhKhông xé toạc ra, hắn chính là con trai của Vũ Văn Lôi Đình, đây chính là loại chuyện mà hắn không thể chấp nhận được nhất.
Ánh mắt của Vũ Văn Truyền Thuyết và Vũ Văn Hãn Hải cũng bao hàm ý tứ chất vấn, chỉ là không có cách nào nói ra được mà thôi Vũ Văn Chấn Thiên còn chưa chết mà Vũ Văn Tinh Không đã lộ ra cái ý tứ này, tới ngay cả một sứ giả tới từ bên ngoài cũng biết rồi, thế này chẳng phải là tự tìm lấy cái chết sao?
Vũ Văn Tinh Không trong lòng run lên, lập tức cảm thấy chuyện không hay, bất quá trên mặt lại tỏ ra đường đường chính nghĩa, nói thề thốt:
- Đây là do quân Lam Vũ ngậm máu phun người, ý đồ lý gián khiêu khích! Mã Khôn, hắn chỉ là một tên hành nghề lừa gạt, mọi người làm sao có thể tin được lời của hắn chứ? Mọi người nghĩ đi, mọi người nghĩ đi, Lôi Đình thúc thúc đối với ta tốt thế nào, khi còn nhỏ, mỗi một lần tới nhà của ta, Lôi Đình thúc thúc đều ôm ta đầu tiên, còn cho ta kẹo để ăn, ta làm sao có thể …
Vũ Văn Truyền Thuyết phất tay, bảo Vũ Văn Tinh Không đừng nói vớ nói vẩn nữa, nhìn chằm chằm vào Mã Khôn âm trầm nói:
- Mã Khôn, lần này bọn ta cho phép ngươi nhập cảnh, là để ngươi chuyển đạt chỉ thị của Dương Túc Phong, không phải là để ngươi nói bậy nói bạ. Ngươi có lời thì nói, có rắm thì đánh! Đừng có vòng vo dây dưa!
Mã Không lời lẽ nghiêm nghị nói:
- Ta là sứ giả ngoại giao của quân Lam Vũ, lại bị vũ nhục ở chỗ các ngươi, ta có quyền yêu cầu các ngươi xin lỗi, nếu không, ta từ chối nói chuyện! Ta sẽ lập tức trở về kinh đô Ni Lạc Thần.
Trở về kinh đô Ni Lạc Thần? Trò đùa này đi quá xa rồi!
Vũ Văn Truyền Thuyết và Vũ Văn Hãn Hải đưa mặt nhìn nhau, hai người đều có chút hối hận, đề nghị này của Dương Túc Phong, chính là hi vọng duy nhất để giải cứu ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa bị vây khốn ở trên đảo Lữ Tống, bọn họ bất kể như thế nào cũng không thể từ bỏ được.
Nếu như Mã Khôn vỗ mông bỏ về kinh đô Ni Lạc Thần, chưa nói là khiến cho Dương Túc Phong tức giận, còn triệt để hủy diệt Vũ Văn Lôi Đình và ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống, kết quả như vậy, bọn họ không thể nào trả lời được với Vũ Văn Chân Thiên, cũng không thể nào trả lời được với người dân của nước Mã Toa.
Chẳng còn các nào khác, Vũ Văn Hãi Hải chỉ đành đi ra giả vờ làm người tối, tươi cười nói:
- Mã đại nhân, chuyện này là do chúng tôi không đúng, tôi xin lỗi lỗi ngài, tôi xin lỗi ngài, mong ngài tha thứ ….
Mã Khôn nghiêm túc nói:
- Ông đúng ra phải lấy danh nghĩa nước Mã Toa xin lỗi đế quốc Lam Vũ.
Vũ Văn Hãn Hãi chỉ đành nhìn Vũ Văn Truyền Thuyết, nếu như lấy danh nghĩa nước Mã Toa ra xin lỗi, thì chỉ có Vũ Văn Truyền Thuyết có tư cách này, nhưng trong lòng Vũ Văn Truyền Thuyết còn đang do dự, thì Vũ Văn Giang Nam đã xen mồm vào:
- Mã Khôn đại nhân, ngài cũng mang theo sứ mạng của Dương Túc Phong tới đây, chúng ta không cần thiết làm chuyện đi vào bế tắc, ngài trở về cùng không vinh quang gì…
Mã Khôn lạnh lùng cắt ngang lời hắn, nói rõ từng chữ một:
- Nếu đã như thế, vậy tôi xin cáo từ!
Đám người Vũ Văn Giang Nam hít sâu một hơi, nếu như là người khác, thì sớm đã bọn bọn chúng đám cho một trận chết tươi rồi, nhưng hôm nay bọn chúng chỉ đành cố nín nhịn lửa giận vào trong đáy lòng.
Bọn chúng đương nhiên là biết vì sao Mã Khôn lại dám ngang ngạnh đến vậy, hắn sở dĩ không có gì phải sợ, bởi cái mồi đảo Lữ Tống kia quá lớn, lớn tới mức nước Mã Toa từ trên xuống dưới tuyệt đối không một ai có thể kháng cự lại sự dụ hoặc của nó, đương nhiên, một số kẻ có dụng tâm khác thì không cần phải tính.
Bọn chúng trước kia có lẽ còn từng ảo tưởng rằng có thể dùng biện pháp lén vận chuyển, để đưa ba mươi vạn quân đội ở trên đảo Lữ Tống rút vệ, nhưng hải quân quân Lam Vũ đột nhiên tập kích Niết La Tây Kinh, khiến cho toàn quốc Y Lan phát sinh chấn động kịch liệt.
Nước Y Lan từ trên xuống dưới cũng tỏ ra vô cùng khẩn trương, bọn chúng chẳng những rút hải quân của nước Y Lan trở về, tịch thu tất cả xưởng đóng tàu của nước Mã Toa ở nước Y Lan, hơn nữa còn ngừng xuất khẩu thuyền bè đã được đặt hàng trước, thậm chí còn có ý ngừng vận chuyển các loại tài nguyên khác, làm cho hải quân nước Mã Toa hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Hết cách, Vũ Văn Truyền Thuyết chỉ đành đứng lên chậm rãi nói:
- Mã Khôn đại nhân, ta đại biểu cho nước Mã Toa tdùng thành ý xin lỗi đế quốc Lam Vũ, chúng tôi sẽ lập tức điều chỉnh những đãi ngộ không công bằng đối với ngài, ta đảm bảo, từ giờ trở đi, ngài sẽ không gặp phải những sự đãi ngộ kỳ thị nữa…
Ông ta nói một thôi một hồi, còn Vũ Văn Hãn Hãi đi tới, đích thân đỡ Mã Khôn, mời hắn ngồi dậy, Mã Không có được thể diện, liền không làm khó bọn chúng nữa, dù sao chuyện nhiệm vụ lần này, không cần hắn phát huy chút năng lực cá nhân nào, cũng có thể làm nước Mã Toa từ trên xuống dưới đau đầu không thôi rồi, muốn chiếm được lợi ích từ chỗ Dương Túc Phong, thực sự quá khó rồi.
Vũ Văn Truyền Thuyết nghiêm chỉnh nói:
- Mã đại nhân, thống soái của các vị có ý làm thông gia vơi nước Mã Toa chúng tôi …
Mã Khôn cười lạnh, đính chính sai lầm của ông ta:
- Vừa rồi tôi cũng đã nói, thống soái của chúng tôi nguyện ý cưới Vũ Văn Phân Phương cô nương làm vợ, sính lễ chính là ba mươi vạn tướng sĩ trên đảo Lữ Tống của quý quốc. Nhưng, đây không phải là thông gia, thống soái của chúng tôi sẽ không nhận các vị làm người nhà.
Vũ Văn Tinh Không sổt ruột nói:
- Cái đó thì có gì khác biệt? Dương Túc Phong còn chẳng phải muốn làm thân với bọn ta sao?
Mã Không lạnh lùng nói:
- Vũ Văn Tinh Không đại nhân, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm rồi, xin lỗi, đây không phải là làm thân.
Vũ Văn Tinh Không hung hăng nói:
- Y muốn cưới Vũ Văn Phân Phương, đó chẳng phải làm thân thì còn là cái gì?
Ma Khôn lành lạnh nói:
- Xin lỗi, thống soái của chúng tôi chỉ muốn cưới Vũ Văn Phân Phương cô nương, nhưng không muốn phát sinh ra bất kỳ quan hệ nào với các vị ngồi ở đây, nhất là quan hệ thân thích. Cho nên, đó không phải là làm thân, Vũ Văn Phân Phương cô nương sau khi gả cho thống soái của chúng tôi, quan hệ đối địch của hai bên vẫn cứ tiếp tục, nước Mã Toa vẫn cứ là kẻ địch của đế quốc Lam Vũ, điều quan hệ cơ bản nhất này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi …
Vũ Văn Thành Đô cũng không kìm chế được, ngoạc mồm ra mắng chử:
- Con mẹ các ngươi chứ! Quân Lam Vũ các ngươi khinh người thái quá! Các ngươi làm như vậy chẳng phải là cướp người sao?
Mã Khôn bình thản như không nói:
- Vũ Văn Thành Đô công tử nếu như cho rằng là như vậy thì cũng chẳng có gì là không thể.
Lần này tới ngay cả Vũ Văn Đông Kinh cũng không sao nhịn được, hung dữ gầm lên:
- Mã Khôn! Con mẹ ngươi quá ngạo ngược rồi! Ta vặn cái đầu của ngươi xuống! Quân Lam Vũ các ngươi lại còn dám tới nước Mã Toa bọn ta đòi người à! Các ngươi *** ….
Mã Khôn chỉ cười lạnh, phảng phât như không nghe thấy gì cả.
Vũ Văn Truyền Thuyết sắc mặt cũng không dê x nhìn cho lắm, quét mắt qua những người khác một lượt, tức gianạ quát:
- Ngậm mồm hết lại.
Vũ Văn Hãn Hãi phẫn nộ nói:
- Mã Khôn, đây là tất cả những lời mà ngươi muốn truyền đạt hay sao?
Ma Khôn gật đầu nói:
- Tôi còn có một câu nữa, bất quá lời này là chuyển riêng cho Vũ Văn Phân Phương cô nương, còn lời muốn chuyển cho các vị, thì đã chuyền hết rồi.
Vũ Văn Truyền Thuyết hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Được rồi, ngươi quay trở về nghỉ ngơi đi, bọn ta sẽ mau chóng thông báo kết quả cho ngươi.
Mã Khôn gật đầu, xoay người rời đi, tất nhiên là có người đưa hắn trở về dịch trạm tiếp tục cuộc sống như bị cầm tù, nội dung của cuộc đàm phán lần này là cơ mật tuyệt đỉnh, bất kể là đối với nước Mã Toa hoặc là đối với đế quốc Lam Vũ vừa mới được thành lập, nếu như công bố ra ở dưới tình huống chưa được chuẩn bị đầy đủ, đều sẽ khiến cho dân chúng bạo loạn.
Lời đồn về cuộc binh biên ở Minh Na Tư Đặc Lai đã làm dư luận bàn toàn xôn xao, nước Mã Toa đã đau đầu lắm rồi, nếu như chuyện này lại một lần nữa truyền đi trong quân đội của nước Mã Toa, thì nước Mã Toa tới tám chín phần mười sẽ phát sinh bạo loạn.
Còn chưa rời khỏi đại điện, Mã Khôn đã nghe thấy giọng nói chói tai Vũ Văn Tinh Không vang lên:
- Đại bá! Chúng ta tuyệt đối không thể nín nhịn cơn giận này được! Quân Lam Vũ muốn cướp người là cướp người, nhìn trúng Phân Phương muội muội là cướp lấy! Đây là chuyện nhục nhã nhường nào, chúng ta làm sao có thể đồng ý loại đàm phán như vậy được chứ? Sau này chúng ta còn có thể ngẩng đầu lên được nữa sao? Dương Túc Phong hôm nay có thể uy hiếp chúng ta giao ra Phân Phương muội muội, thì ngay mai cũng có thể uy hiếp chúng ta giao ra vợ mình, con gái của mình! Y hoang dâm vô sỉ như vậy, tên tuổi y thối tha như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể giao Phân Phương muội muội cho y được! Nếu không, nước Mã Toa chúng ta sau này không cần ngẩng đầu lên làm người nữa.
Vũ Văn Truyền Thuyết còn chưa kịp nói gì, thì Vũ Văn Ưu Thương đã tức tối đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Vũ Văn Tinh Không thét lên:
- Vũ Văn Tinh Không, con mẹ ngươi có ý gì hả? Không đồng ý với Dương Túc Phong, phụ thân của ta sẽ phải chết trên đảo Lữ Tông, còn cả ba mươi vạn tướng sĩ cũng sẽ phải chết trên đảo Lữ Tông! Vũ Văn Phân Phương cần ngươi quan tâm như thế sao? Ngươi là thế nào của Vũ Văn Phân Phương? ** ngươi còn dám ở đây giả làm người tốt à? Trong số bao nhiêu người chúng ta ở đây, kẻ muốn nhìn thấy Vũ Văn Phân Phương chêt nhất hẳng định là ngươi! Nếu như không phải là bởi vì Vũ Văn Phân Phương, thì ngươi đã sớm trở thành nguyên soái trẻ nhất của nước Mã Toa rồi! Hiện giờ ngươi lại còn dám nhảy ra nói quan tâm tới Vũ Văn Phân Phương! Thật đúng là trò cười.
Vũ Văn Tinh Không nhìn trừng trừng vào Vũ Văn Ưu Thương, vung tay gạt văng ngón tay của hắn ra, âm trầm nói:
- Ta chỉ lấy việc luận việc thôi! Đương nhiên, tình cảnh của Lôi Đình thúc thúc ta cũng vô cùng thương xót! Nếu như như có phương pháp để giải cứu thúc thúc ra, ta cũng sẽ không tiếc sức mình! Nhưng, mọi người nghĩ mà xem, Dương Túc Phong cũng khinh người quá đáng, muốn cưỡng ép cưới Vũ Văn Phân Phương muội muội, nhưng lại không muốn làm thân! Đây có khác gì là bắt chẹt chứ? Y chẳng những cướp đoạt vàng bạc châu báu của chúng ta, hiện giờ tới ngay cả người cũng muốn cướp lấy! Nếu như thế mà chúng ta cũng có thể nhịn nhục được, thì sau này Dương Túc Phong còn đòi chúng ta cái gì nữa?
Vũ Văn Ưu Thương phẫn nộ nói:
- Vũ Văn Phân Phương chỉ là một con người, còn ở trên đảo Lữ Tống có ba mươi vạn con người! Ngươi có nghe rõ không hả? Ba mươi vạn con người! Dùng một mình cô ta đem đổi lấy tính mạng của ba mươi vạn người, ngươi nói có đáng không hả? Cô ta lại chẳng phải là huyết mạch của gia tộc Vũ Văn chúng ta …
Vũ Văn Truyền Thuyết đột nhiệt lạnh giọng quát:
- Ngươi nói cái gì hả? Khốn kiếp.
Vũ Văn Ưu Thương sắc mặt đột nhiên trở nên có chút nhợt nhạt, tựa hồ đã xúc phạm tới điều kỵ húy nghiêm trọng gì đó, hắn lập tức tỉnh lại, đúng thế, hắn đã nhắc tới điều kỵ húy nhất, đó chính là vấn đề thân phận của Vũ Văn Phân Phương, đây là nội dung Vũ Văn Chấn Thiên nghiên cấm bọn chúng đàm luận, bất kể là ai bàn luận liên quan tới đề tài này, đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng tới thời khắc mấu chốt này, Vũ Văn Ưu Thương cũng phải đánh liều thôi, nếu phụ thân Vũ Văn Lôi Đình không thể thành công quay trở lại, tất cả những thứ hắn có sẽ bị người ta cướp đoạt mất trong thời gian ngắn, đây là điều tuyệt đối không thể được.
Cho nên dù phải đối diện với tiếng quát lạnh lùng của Vũ Văn Truyền Thuyết, Vũ Văn Ưu Thương vẫn quật cường nói:
- Chẳng lẽ cháu nói sai sao? Cho dù gia gia ở đây, người cũng không có lựa chọn nào khác! Trên đảo Lữ Tống là nhi tử thân sinh của người, còn cả ba mươi vạn tướng sĩ, còn Vũ Văn Phân Phương … mọi người và cháu đều biết rõ, cô ta chỉ được ban cho họ Vũ Văn mà thôi …
Vũ Văn Truyền Thuyết tức giận quát:
- Câm mồm lại! Ngươi còn dám nói nữa!
Vũ Văn Ưu Thương chỉ đành ngậm miệng lại với vẻ bất phục.
Vũ Văn Tinh Không tức tối nói:
- Cho dù Phân Phương muội muội không phải là huyết mạch của chúng ta, nhưng muội ấy hiện giờ cũng là một phần tử của gia tộc Vũ Văn. Nếu như đem Phân Phương muội muội giao ra, là bằng với nước Mã Toa hoàn toàn nhận thua rồi ….
Vũ Văn Ưu Thương không dám phản bác Vũ Văn Truyền Thuyết, nhưng đối với Vũ Văn Tinh Không thì lại chẳng sợ, lập thức đối nói lại:
- Chẳng lẽ ngươi bức tử phụ thân của ta, thúc thúc của ngươi, thì nước Mã Toa sẽ có hi vọng sao? Vũ Văn Tinh Không, lòng dạ lang sói của ngươi ngay cả sứ giả của quân Lam Vũ còn nhìn ra…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hắn càng nói càng phẫn nộ, không kìm chế đượng muốn xông lên đánh nhau với Vũ Văn Tinh Không, mà Vũ Văn Tinh Không cũng không chịu kém, bí mật ở trong lòng hắn đã bị người ta vạch trần ra, trong lòng vô cùng khó chịu, thậm chí có chút sợ hãi, vào lúc này cũng muốn thông qua đánh nhau để che dấu bất an của mình.
Bất quá cuối cùng hai người đánh nhau không thành, vì bọn chúng bị Vũ Văn Thành Đô và Vũ Văn Đông Kinh chia nhau giữ lại, hai tên đệ đệ này của bọn chúng đều là cao thủ võ lâm hạng nhất, nên cả hai tên căn bản không nhúc nhích được.
Vũ Văn Truyền Thuyết vừa gấp vừa giận, sắc mặt đổ lên như gan lợn vậy, ông ta cảm giác những tên hậu bối này, thậm chí bao gồm cả thân sinh nhi tử của mình ở bên trong đó, đều đang không chút khách khí khiêu chiến tôn nghiêm của mình.
Từ sau khi Vũ Văn Chấn Thiên công khai tuyên bố sẽ không đem hoàng vị truyền cho Vũ Văn Truyền Thuyết, địa vị của Vũ Văn Truyền Thuyết ở trong gia tộc tụt xuống cả ngàn trượng, thậm chí tới ngay cả đám nhi tử của công ta cũng cảm thấy ông ta vô dụng rồi, giờ đối diện với đám hậu bối vô sỉ gây lộn, Vũ Văn Truyền Thuyết thực sự muốn nhắm mắt lại, không quản bất kỳ việc gì nữa.
/769
|