Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 567: Vọng tây bắc - xạ Thiên Lang

/769


Ngày 11 tháng 11 năm 1731 thiên nguyên, tiền tuyến Tịch Môn quan, trong biên cảnh vương quốc Cung Đô.

Đùng đùng đùng…

Đoàng đoàng đoàng…

Tạch tạch tạch….

Đủ các loại tiếng pháo tiếng súng vang lên không ngớt, tiếng nổ rầm rầm kéo dài không thôi, đạn pháo bùng nổ mãnh liệt trong núi cao non thẳm, vang vọng thật lâu giữa các sơn cốc, cây cối bị gáy đổ thành từng vùng, trên triền dốc đâu đâu cũng thấy cành lá cây bị gãy, đá bị bắn vỡ thuận theo triền dốc lăn loạn xạ xuống phía dưới.

Có những tảng đá to bằng cái thớt càng lăn càng nhanh, trên dọc đường đi nó xô đổ vô số cây cối, đá vụn bay vèo vèo, búi đất bốc lên, khí thế hết sức ghê người, nhất là khi nó rơi đánh sầm một tiếng rồi biến mất ở dưới chân núi, thì loại tiếng động như sấm rền đó, gần như có thể làm cho nội tâm của các chiến sĩ quân Lam Vũ cũng phải chấn động kịch liệt, tuyệt đại đa số bọn họ, đều chưa bao giờ chứng kiến được khung cảnh như thế.

Bên tiến công là quan binh của trung đoàn 116 thuộc sư đoàn bộ binh số 101 lục quân quân Lam Vũ, còn bên phòng thủ là quan binh của sư đoàn bộ binh số 66 lục quân nước Y Lan, địa điểm là tận cùng phía đông biên cảnh vương quốc Cung Đô.

- Tham mưu trưởng, bộ đội của tôi đúng là rất nhièu, nhưng đó chỉ là trên số liệu, lính có kinh nghiệp bị điều đi hết mất rồi, còn đang lăn lộn đánh nhau trên mặt đất kia toàn bộ là tân binh đó! Đây đâu phải là đánh trận là là doanh huấn luyện tân binh! Phong lĩnh không phải đã nói rồi sao, không cần gấp từ từ thôi! Tham mưu trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người Y Lan biết mặt.

Bực bội bỏ điện thoại xuống, trung tá lục quân Đường Vĩ mặt đấy vẻ tức giận, làm cho lính thông tin hoảng sợ vội vội vàng vàng ôm điện thoại chạy đi, tranh một lát nữa bị trung đoàn trường đem cơn giẩn phát tiết lên người mình.

Kỳ thực cơn giận của Đường Vĩ không lớn, chỉ là cảm thấy có chút bị người khác không hiểu cho, nên mới có chút tức giận, nhưng gió lạnh thổi qua một cái, là cơn giận cũng biến mất rồi, tâm tình cũng khôi phục lại bình thường.

Gọi điện lại hỏi là tham mưu trưởng của sư đoàn bộ binh số 101 quân Lam Vũ, bởi vì sư đoàn trưởng Khắc Lệ Tô Na đã tới kinh đô Ni Lạc Thần chuẩn bị làm tân nương tử rồi, cho nên công tác của sư đoàn bộ binh số 101 tạm thời do tham mưu trưởng phụ trách, vị lão gia tử này là người rất tốt, nhưng đối với tình hình ở tiền tuyền đúng là không hiểu lắm, có một số lời tự nhiên làm cho Đường Vĩ cảm thấy không dễ chịu.

Bất quá, cho dù có một chút khó chịu, Đường Vĩ cũng sẽ không oán trách thượng cấp của mình, vị lão gia tử đó cũng chẳng qua là quan tâm hắn mà thôi, hắn nên cảm kích mới phải chứ không phải là oán trách, nếu lão tham mưu trưởng chẳng thèm ngó ngàng gì tới tình hình ở nơi này, thì Đường Vĩ mới thực sự là cảm thấy mình thuộc về loại bị vứt bỏ rồi.

Kỳ thực nghiêm túc mà nói, Đường Vĩ cảm thấy thượng cấp đã chiếu cố mình lắm rồi, khi các trung đoàn trưởng khác đều ở hậu phương huấn luyện tân binh tới ngột ngạt, thì mình ít nhất thì còn có cái mà đánh nhau, mặc dù trận đánh này có chú đặc biệt, nhưng dù sao cũng có thể ngửi thấy mùi khói súng thực sự.

Đã như thế này rồi, mình còn có thể cưỡng cầu gì nữa chứ? Đường Vĩ im lặng cảm khái.

Bộ đội mà Đường Vĩ được chỉ huy đúng là rất nhiều, nhưng đó chỉ là phiên hiệu mà thôi, còn trên thực tế, thủ hạ của hắn thực sử đánh trận chỉ có Lý Hạo Lâm, Ngạc Quảng Châu, Tôn Uy ba người thượng úy lục quân, chức vụ của bọn họ đều là đại đội trưởng, ở giữa đó ngay cả tiểu đoàn trưởng, vậy các tiểu đoàn trưởng đang bận làm gì rồi? Đều ở hậu phương chỉnh biên và huấn luyện bộ đội hết rồi.

Quân Lam Vũ mở rộng quân đội chuẩn bị chiến tranh, làm quân số thoáng một cái đã tăng lên gấp đôi, không huấn luyện nghiêm túc thì làm sao mà được? Còn về phần binh sĩ, đều là từ các bộ đội các nơi chảy qua như nước, tối đa chỉ ở lại một tuần, đúng là thấy máu một cái là đi luôn.

- Mới đánh còn chưa được một tuần, ở bên trên gấp cái gì chứ? Không phải nói là huấn luyện tân binh sao? Thế nào ta cũng không thể đem tân binh đẩy vào chỗ chết chứ! Tới khi đó không phải là đi rèn luyền mà là bảo bọn họ đi nạp mạng, ngươi nói xem chúng ta chấp hành chính sách này có vấn đề không?

Đường Vĩ ấm ức nói, lấy điều thuốc mà Lý Hạo Lâm đưa qua, hít mạnh mấy hơi, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, mặt không có cảm xúc gì nhìn chiến trường tràn ngập khói súng ở cách đó không xa, nơi đó binh sĩ quân Lam vũ đang gian nan tấn công lên trên, tốc độ vô cùng chậm, thỉnh thoảng còn xuất hiện thương vong.

Địa hình của Tịch Môn Quan, có chút giống như một cái miệng núi lửa nhòn nhọn, quân đội nước Y Lan ở phía trên, không chế tất cả các vị trí yếu hại, con đường duy nhất chính là đi qua lưng núi, cho nên nhất định phải chiểm được đỉnh nói.

Nhưng quân đội nước Y Lan đã đồn trú ở nơi này hơn một năm rồi, tuy nói không có công sự phòng ngự chu toàn lắm, nhưng hầm hào kiên cố thì cũng có, có thể kháng cự hữu hiệu bách kích pháo của quân Lam Vũ, súng trường Chấn Thiên từ bên trên cao bắn xuống, uy lực rất lớn, đạn có thể bắn văng cả đất cát, chẳng trách người nước Y Lan khoác lac có thể thủ vững được ở nơi này một trăm năm, đương nhiên, đó là lời khác lác vô căn cứ.

Ở trong con mắt của Đường Vĩ, khu Tịch Môn Quân này mặc dù có thể nói là vô cùng hiểm yếu, nhưng muốn thủ vững một trăm năm là không thể, một năm cũng chẳng xong, chỉ cần đợi tới khi đường ở phía sau được trải xong, pháo trái phá 122 ly bảo vật giữ nhà của lục quân quân Lam Vũ có thể kéo tới, thì chỉ cần cho một loạt pháo kích chính xác là có thể san bằng một nửa ngọn núi rồi.

Bất quá ở dưới tình huống không có đại pháo cỡ nóng lớn, quân Lam Vũ muốn trong thời gian ngắn, vi như là mười ngày hoặc là nửa tháng mà công chiếm được Tịch Môn Quan cũng không ó khả năng lắm, nơi này quá chật hẹp, cho dù có binh lực hùng hậu cũng không thể thi triển được, quân Lam Vũ mỗi một lần tiến công, tối đa chỉ có chừng hai trăm người tham gia, nhiều hơn nữa chỉ có làm bia bắn mà thôi.

- Tôi thấy lão Nhạc một lát nữa cũng phải rút xuống rồi, tấn công như thế này thương vong quá lớn.

Lý Hạo Lân cũng tự châm cho mình một điếu thuốc, đứng ở bên cạnh Đường Vĩ, nâng kính viễn vọng nhìn những chiến sĩ quân Lam Vũ đang liều mạng co lại ở trên đồi núi, hoảng hốt tìm kiếm chỗ có thể né tránh đạn dược, nhìn qua một cái, thị tựa hồ đều hàng hạng nhát gan tham sống sợ chết.

Có người bị bắn ngã rồi, máu tươi chảy ra ào ào, nhưng lại sợ tới quên mất cả tri thức cấp cứu cho mình, làm cho máu chảy một cách lãng phí, có một số người sợ tới mức vứt luôn cả súng, úp sấp ở trên mặt đất, hận không kiếm được cái lộ để chu vào, còn có người thì rõ ràng là *** cả ra quần, nửa dưới của đồ ngụy trang ướt sũng, chỉ không biết là có bị sợ tới mức phun cả phân ra hay không thôi.

May mắn là không có ký giả của quân Lam Vũ ở nơi này, nếu không những tấm ảnh này mà đăng lên thì hình tượng của quân Lam Vũ bị sụt giảm lớn rồi.

Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo những tên gia hỏa này đều là tân binh vừa mới nhập ngũ còn chưa tới được bốn tháng trời chứ? Bọn họ nắm vững được một số yếu lĩnh chiến thuật cơ bản nhất, nhưng thiếu sót nghiêm trong nhận thức về sự tàn khốc ở chiến trường, thậm chí có thể nói là chẳng hiểu chút gì.

Dương Túc Phong muốn xua vịt lên chảo, muốn để cho ọn họ thưởng thức sự tàn khốc và đẫm máu của chiến trường, thúc ép bọn họ mau chóng trưởng thành, vì thế đáng thương cho những anh chàng khuôn mặt bầu bĩnh lần lượt bị đưa tới cái địa phương quái quỷ này.

Chẳng ai dám hoài nghi sách lược của Dương Túc Phong có vấn đề, tới ngay cả Đường Vi cũng cho rằng, để những tân binh này ở trong làn mưa đạn của súng trường Chân Thiên quân đội nước Y Lan một ngày, còn có tác dụng hơn huấn luyện ở hậu phương một tháng, sau khi trở về, tố chất nhất định sẽ thay đổi nghiêng trời lật đất.

Nhưng làm như vậy, là một quan chỉ huy tiền tuyến Đường Vĩ phải thận trọng đi trên giây rồi, một phương diện là phải tiếp tục tiến công về phía trước, duy trì áp lực với quân đội nước Y Lan, một phương diện khác là phải để ý tới an toàn cho những tân binh, không thể để thương vong quá lớn.

Mặc dù nói đánh trận thì khẳng định là phải có người chết, nhưng để những tân binh chẳng có lấy một chút kinh nghiệm nào này chết vô ích ở trên chiến trường, tất nhiên không phải là mong muốn ban đầu của Dương Túc Phong, huấn luyện mới là quan trọng nhất, chứ không phải là cái chết.

Quả nhiên, không tới nửa tiếng đồng hồ, thượng úy lục quân Nhạc Quảng Châu thận trọng đem bộ đội của mình rút trở về.

Những tân binh mới lần đầu tiên lên chiến trường ai nấy đầu bị những thứ bùn đất cỏ dại làm cho bẩn thỉu hêt sức, trông nhếch nhác không sao chịu được, còn có người bị thương đang cố nhịn rên rỉ đau đớn, những binh sĩ không may làm mất súng chính đang bị quan quân trách mắng và giáo dục, tới cả súng cũng làm mất rồi, còn có thể tính là binh sĩ được hay không? Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Nhưng chẳng có cách nào khác, có một bộ phận tân binh chính là người như thế, lá gan không phải do trời sinh mà có, cần phải rèn luyện thêm một bước mới ra, ở trên loại chiến trường không quan trọng gì này làm trò cười, còn hơn là bị són ra quần trong thời khắc mấu chốt.

- Lão Nhạc, qua đây hút điếu thuốc nghỉ ngơi một chút đi nào.

Lý Hạo Lâm cười hi hì nói, chào mời Nhạc Quảng Châu ngồi xuống, kết quả Nhạc Quảng Châu sau khi ngồi xuống, gần như ép cho Đường Vĩ phải nhường sang một bên, tên gia hỏa này xương cốt quá lớn, về mặt trọng lượng, về mặt sức lực, Đường Vĩ đều vạn vạn lần chẳng phải là đối thủ của hắn, nói thế nào thì Nhạc Quảng Châu cũng là kiếm sĩ Cung Đô đích thực.

Nhạc Quảng Châu nhả từng ngụm khói lớn, tức tối nói:

- Tôi phải viết báo cáo, sau nàycòn có loại tình huống như thế, phải cho phép quan quân đá đít binh sĩ, thật không ra sao hết, khi xuất phát thì tên vào cũng vỗ ngực bồm bộp nói mình tuyệt đối không sợ chết, kết quả kẻ địch vừa nổ súng một cái, là có một nửa đám bầu bí đó són cả ra quân rồi, các sĩ quân quát tháo thế nào cũng không chịu nhúc nhích, chỉ biết ôm đầu chui vào đất, đúng là làm mất mặt quân Lam Vũ! Tôi nhìn thấy thực sự muốn cho bọn chúng một đá, để bọn chúng văng tới tiền tuyến chết sạch đi cho song, một đám rác rưởi! Ài, tôi nói chúng ta tuyển cái đám rác rưởi này làm cái gì thế, còn chẳng bằng tuyển lấy một ít Lỗ Ni cuồng chiến sĩ ở Lỗ Ni Lợi Á cho xong, khỏi phải nói, đó mới là chiến sĩ bẩm sinh …

Đường Vĩ nghiêm túc nói:

- Lão Nhạc! Ngươi ngàn vạn lần chớ có tức, mà ngươi cũng đừng gây thêm phiền phức vào lúc này nữa! Lão tử còn muốn yên phận sống qua năm mới đây, nếu mà ngươi đá chúng một phát thì ta thảm rồi, dung túng cho thuộc hạ ngược đãi binh sĩ, ở đâu cũng là một tội lớn, sợ rằng tới ngay cả Phong lĩnh cũng chẳng cứu nổi ta. Ta nói này, ngươi chịu khó một chút, cứ nhẫn nại dẫn dắt các sĩ quân, kỳ thực cũng đâu có tệ hại như thế, ta thấy cũng có được vài người bình tĩnh dũng cảm mà! Tên gì đó ấy, chẳng phải là mới lên chiến trường đã hạ gục chín tên địch sao? Ở trong kính viễn vọng ta nhìn thấy cả rồi, tên tiểu tử đó có tiền đồ, còn kẻ khác, són thì cũng són rồi, chúng ta phải có cảm giác tự hào, nói thế nào thì cũng ta cũng đang bồi dưỡng ra thế hệ quân Lam Vũ tiếp theo. Lỗ Ni Lợi Á không phải là cái động không đáy, nơi đó nhân khẩu hữu hạn, Lỗ Ni cuồng chiến sĩ các bộ đội kháng đang tránh giành ki akìa, đám hải quân lục chiến đội đó toàn là bọn thổ phỉ, lục quân chúng ta không tranh nổi với bọn chúng…

Nhạc Quảng Châu hồ nghi nhìn hắn rồi lại nhìn tới Lý Hạo Lâm, mặt đầy nghi hoặc, ở trong ấn tượng của Nhạc Quảng Châu, Đường Vĩ từ bao giờ có cái trình độ này? Điều này không giống lắm, nhưng mà nhìn thần thái tỏ ra hết sức nghiêm túc của Đường Vĩ, thì tựa hồ không giống nói đùa lắm.

Chính đang hồ nghi, thì Lý Hạo Lâm cười nói:

- Trung đoàn trưởng, anh đừng có dọa người thành thật như lão Nhạc, lão Nhạc, anh đừng có nghe trung đoàn trưởng nói bậy, ánh muốn đá cứ đá, đừng đá cho người ta trọng thương là được. Tôi cũng không biết là đá tới bao nhiêu tên rồi, trung đoàn trưởng đá cũng chẳng ít hơn tôi, còn chửi cả mẹ chúng kia! Không sao đâu, có một số tân binh thấy máu là nhũn hết chân tay, quá lắm thì anh cứ đá cho hắn một cái thật mạnh, ép hắn một chút là hắn trải qua được thôi, họ ai cũng như rồng như hổ cả, lợi hại lắm … trung đoàn trưởng có phải như thế không?

Đường Vĩ thuận tay ném đầu thuốc lá đi, đứng dậy nghiêm túc nói:

- Đá người là không đúng … nhưng ở cái địa phương quỷ quái này, lại mà một đám nơn nớt …. Ài, nói tím lại là đừng để người của bên quân pháp nhìn thấy là được. Ừm? Mà sao không thấy lão Tôn có động tĩnh?

Lý Hạo Lâm cũng có chút kỳ quái nói:

- Lão Nhạc, anh có thấy Tôn Uy đâu không? Sau khi các anh rút về, có phải là lão Tôn lên rồi?

Nhạc Quảng Châu gật đầu nói:

- Đúng thế! Có điều hình như lão Tôn và mấy tên bộ hạ Gia Cát Lượng đó đang toan tính gì đó, phóng chừng một lúc nữa sẽ có trò mới, đầu óc lão Tôn tốt, nói không chừng một lát nữa còn hạ được Tịch Môn Quan ấy chứ.

Đường Vĩ bất đắc dĩ thở dài:

- Cái địa phương quỷ quái này, trò gì mới đều là giả hết.

Lý Hạo Lâm gật đầu, chua chua nói:

- Đúng thế, vương quốc Cung Đô đúng là cái nơi quỷ quái.

Nhạc Quảng Châu mặc dù xuất thân từ vương quốc Cung Đô, nhưng hắn là người thành thực điển hình, không giỏi biển luận lắm, lúc này cũng gật đầu, tán đồng nói:

- Đối với những người ngoài như các ngươi, vương quốc Cung Đô đúng là một địa phương quỷ quái…

Đúng thế, vương quốc Cung Đô đúng là một địa phương quỷ quái.

Ở trong số bao nhiêu quốc gia và cùng đất của đại lục Y Lan, vương quốc Cung Đô là một quốc gia vô cùng đặc thù, bản thân nó không có tài nguyên, cũng không có thực lực gì cả, thậm chí còn không thể tính là một quốc gia hoàn chỉnh, bởi vì nó xưa nay đều dựa vào người khác mà sinh tồn.

Mới ban đầu thì vương quốc Cung Đô dựa vào đế quốc Minh Hà, tới sau đó thì dựa vào đế quốc Đường Xuyên, tới bây giờ thì dựa vào nước Y Lan, nó chưa từng có lúc nào độc lập tự chủ.

Thế nhưng, điều này không hề gây trở ngại cho địa vị lịch sử đặc thù của nó ở trên đại lục Y Lan: nó là nước xuất ra nhiều lính đánh thuê nhất đại lục Y Lan.

Kiếm sĩ Cung Đô hàng đầu thiên hạ.

Kiếm sĩ Cung Đô không quá vạn, quá vạn vạn vạn lần không thể đánh.

Những thứ đó đều là lời tán dương sự kiêu dũng thiện chiến của các tướng lĩnh quân sự các nước trên đại lục Y Lan.

Câu nói đầu tiên là do Tiêu Lan vương Tiêu Trầm năm xưa tung hoành đại lục Y Lan nói, còn có văn tự xác thực ghi chép, kiến sĩ quân Thập Tự nổi danh của ông ta, chiến sĩ hạch tâm đều là kiếm sĩ Cung Đô.

Câu nói thứ hai chính là danh tướng đời cuối cùng của đế quốc Minh Hà là Minh Lượng nói, vốn quân đội đế quốc Minh Hà có rất nhiều kiếm sĩ Cung Đô, bọn họ kiêu dũng thiện chiến, trở thành cột chống đỡ cuối cùng vào những ngày cuối cùng của đế quốc Minh Hà, nhưng lại bởi vì chính sách sai lầm của đế quốc Minh Hà với vương quốc Cung Đô, mà cuối cùng khiến cho vương quốc Cung Đô hoàn toàn ngả về phía kẻ địch của đế quốc Minh Hà, những kiếm sĩ Cung Đô cũng lần lượt rời bỏ quân đội đế quốc Minh Hà, ở trên mức độ nào đó đả đẩy nhanh sự diệt vong của đế quốc Minh Hà.

Trong ghi chép của tư liệu lịch sử, ở bên trong biên cảnh vương quốc Cung Đô, tập võ thành phong trào, tuyệt đại đa số trẻ nhỏ, từ khi vừa mới biết đi lại, thì đã tiếp xúc với mũi đao lạnh băng bén nhọn, đù các loại vũ khí trường thành theo cùng tuổi thơ ấu của bọn họ, cho tới tận khi trở thành chiến sĩ xuất sắc.

Ví dụ như một trong số nguyên lão của lục quân quân Lam Vũ là Xạ Nhan, từ khi hai tuổi đã bắt đầu rèn luyện võ nghệ, từ sau đó trở đi không rời khỏi mũi kiếm sắc bén, chỉ kỹ năng chiến thuật mà nói, Xạ Nhan hoàn toàn không được tính là ưu tú nhất, căn cứ vào cách nói của bản thân Xạ Nhan, bên trong một nghìn chiến sĩ Cung Đô, hắn đại khái là tính vào tị vtrí bốn trăm người cuối cùng, từ đó có thể nghĩ ra sự lợi hại của kiếm sĩ Cung Đô như thế nào.

Bắt đầu từ năm 1560 thiên nguyên, vương quốc Cung Đô đã bặt đầu phụ thuộc vào đế quốc Đường Xuyên, trở thành nước phụ thuộc của đế quốc Đường Xuyên.

Cũng bắt đầu từ đó, quân đội đế quốc Đường Xuyên có rất nhiều kiếm sĩ Cung Đô, cứ giống như câu chuyện trước đó, bọn họ cũng trở thành quân đội tinh nhuệ nhất của đế quốc Đường Xuyên, trong nhiều lần chiến đấu cùng với nước Mã Toa lập nên công lao hiển hách.

Đế quốc Đường Xuyên đương nhiên hi vọng khống chế thật chặt vương quốc Cung Đô ở bên trong tay của mình, cho nên mỗi một vị quốc vương Cung Đô, đều là do đế quốc Đường Xuyên cẩn thận lựa chọn mới có thể đảm nhiệm, mà vương hậu của hắn cũng toàn bộ đều là công chúa của đế quốc Đường Xuyên, mỗi một năm đế quốc Đường Xuyên còn phải trợ giúp cho vương quốc Cung Đô vô số tài chính, để giúo đỡ bọn họ huấn luyện ra nhiều kiếm sĩ Cung Đô hơn, ra sức vì quân đội đế quốc Đường Xuyên.

Đương nhiên, căn cứ vào tư liệu được giải mật sau đó, đế quốc Đường Xuyên sở dĩ cực lực muốn khống chế đế quốc Đường Xuyên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là lợi dụng vị trí địa lý thiên nhiên của nó để ngăn cản uy hiếp tới từ phía tây.

Sau khi đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa trải qua hết cuộc đại chiến này tới cuộc đại chiến khác, nước Y Lan ở phía tây quật khởi, đồng thời bắt đầu lộ ra nanh vuốt, vì đề phòng tương lai có thể gặp xâm phạm đến từ phương tây, đế quốc Đường Xuyên đúng là cũng cần một tấm lá chắn, sau này sự thực đã chứng minh, lo lắng của đế quốc Đường Xuyên là chính xác, sau khi quật khởi nước Y Lan đã lựa chọn đế quốc Đường Xuyên trở thành mục tiêu hàng đầu cho bọn họ mở rộng.

Vương quốc Cung Đô cũng rất vui lòng duy trì loại hiện trạng này, kiếm sĩ Cung Đô và đế quốc Đường Xuyên có tình cảm rất sâu nặng, bọn họ cũng vui vẻ ra sức cho đế quốc Đường Xuyên.

Thế nhưng, chuyện tốt chẳng kéo dài được lâu, tới cuối năm 1728 thiên nguyên, quân đội nước Y Lan công chiếm hành lang Á Sâm, đồng thời hình thành trạng thái nửa bao vây bên cạnh đối với vương quốc Cung Đô, nước Y Lan bắt đầu phái sứ giả thực hành chính sách cây gậy và củ cà rốt với vương quốc Cung Đô.

Chẳng còn cách nào khác, vương quốc Cung Đô chỉ đành từ bỏ đế quốc Đường Xuyên, nhào vào trong lòng nước Y Lan, nhưng từ trong nội tâm mà nói, vương quốc Cung Đô vẫn muốn ngả về phía người láng giếng phía đông của mình hơn.

Chính ở dưới bối cảnh như vậy, Dương Túc Phong hạ lệnh bộ đội tiền tuyến của lục quân quân Lam Vũ bắt đầu thăm đò vương quốc Cung Đô.

Căn cứ vào phân tích tư liệu ban ngành tình báo cung cấp, nhân vật thượng tầng của vương quốc Cung Đô chấp thuận ngả về phía quân Lam Vũ vẫn có khả năng rất lớn, chỉ là bọn họ bị nước Y Lan giám thị nghiêm ngặt, cho nên mới không dám biểu hiện ra mà thôi.

Kỳ thực người của nước Y Lan cũng hiểu rất rõ xu hướng của vương quốc Cung Đô, cho nên bọn chúng đá pahái cả một sư đoàn bộ binh với binh lực hơn năm vạn người, toàn bộ trang bị súng trường Chấn Thiên tiên tiến, đồn trú bên trong biên cảnh của vương quốc Cung Đô, một mặt là đề phòng quân Lam Vũ vượt qua vương quốc Cung Đô quấy nhiễu hành lang Á Sâm, một mặt khác chính là giám thị nghiêm ngặt động tĩnh của nhân vật thượng tầng vương quốc Cung Đô.

Ở thành Kiếm Cung thủ đô của vương quốc Cung Đô, quân đội nước Y Lan bố trí lớp phòng ngự nghiêm ngặt nhất, hơn nữa khống chế chặt chẽ tất cả nhân vật thượng tầng của vương quốc Cung Đô.

Ở trước mặt súng trường Chấn Thiên, trường kiếm của kiếm sĩ Cung Đô sớm đã là thứ vũ khí lỗi thời rồi, có một số kiếm sĩ Cung Đô lai lịch không rõ đã sinh ra xung đột nhất định với quân đội nước Y Lan, kết quả là bị quân đội nước Y Lan tiêu diệt toàn bộ, từ sau đó, vương quốc Cung Đô liền tỏ ra vô cùng yên bình rồi.

Nói tới đối thủ trước mặt Đường Vĩ vẫn cấp cho chúng sự coi trọng đầy đủ, tuyệt đối không dám sơ xuất.

Quân đội nước Y Lan đồn trú ở trong biên cảnh của vương quốc Cung Đô, là sư đoàn bộ binh số 66 lục quan nước Y Lan, quan chỉ huy của nó là thiếu tướng lục quân A Huy Nam, bản thân A Huy Nam không có biểu hiện gì kiệt xuất, nhưng sư đoàn bộ binh số 66 là một đơn vị quân đội mạnh thực sự.

Năm xưa chính sư đoàn bộ binh này đã dẫn đầu quân đội nước Y Lan đột nhập vào hành lang Á Sâm, sau đó dọc một đường qua ải chém tướng, vượt qua Kiếm Xuyên đạo, cuối cùng công chiếm Ngọc Môn quan, là một trong số bộ đội có khí thế tấn công dữ dội nhất của lục quân nước Y Lan.

Chính bởi vì chiến tích xuất sắc của bọn chúng, cuối cùng nước Y Lan mới lựa chọn bọn chúng là đơn vị bộ đội đồn trú ở vương quốc Cung Đô.

Tuyệt đại đa số những nhà quân sự của đại lục Y Lan cho rằng, muốn khuất phục được những kiếm sĩ Cung Đô kiêu dũng, thì biện pháp duy nhất chính là phải biểu hiện ra thực lực hùng mạnh hơn cả kiếm sĩ Cung Đô, nếu không bất kỳ thủ doạn nào cũng là vô ích, chỉ có vũ lực mạnh mẽ hơn, mới là mục đích bọn họ truy cầu.

Bất quá khó đối phó nhất không phải là A Huy Nam và bộ đội của hắn, quân Lam Vũ cảm thấy đau đấu nhất vẫn là đặc sứ Vân Đóa Thánh La của nước Y Lan trú tại vương quốc Cung Đô.

Vân Đóa Thánh La vì sao có thể làm chọn Đường Vĩ coi trọng như thế? Bởi vì lão khốn này chính là thầy của Tiêu Nam, danh tiếng của Tiêu Nam thì không cần phải nói nữa, đó đều là từ trên chiến trường luyện ra, nhưng lý luận quân sự của hắn, đại đa số đều tới từ người thầy Vân Đóa Thánh La của hắn.

Đoán chừng là bởi vì người nước Y Lan cảm thấy vị trí địa lý trọng yếu của vương quốc Cung Đô, hiện giờ lại cô độc ở ngoài xa, cho nên mới đặc biệt phái nhân vật lợi hợi như Vân Đóa Thánh La tới đây trấn giữ, mục đích của nó không phải nói cũng biết rồi, đó chính là lợi dụng địa thế hiểm yếu của địa hình vương quốc Cung Đô, tận dụng hết khả năng trì hoãn bước tiếng của quân Lam Vũ, khiến cho quân Lam Vũ không thể uy hiếp hành lang Á Sâm từ hậu phương.

Thế nào mà Dương Túc Phong lại cứ nhắm vào vương quốc Cung Đô.

Điều Dương Túc Phong cần, đương nhiên không phải là kiếm sĩ Cung Đô đặc sản của vương quốc Cung Đô, y muốn là muốn vùng đất này, y muốn uy hiếp quân đội nước Y Lan từ hậu phương.

Hiện giờ quân đội nước Y Lan và quân Lam Vũ ở vùng Y Lệ Nạp ở vào trạng thái giằng co phân không cao thấp, quân đội nước Y Lan do Tiêu BÁ Nạp chỉ hu và quân Lam Vũ cho Hà Chí Viễn chỉ huy, sau khi trải qua vài ba lượt chạm chán nảy lửa, đã dần dần tách nhau ra, ở trong mùa đông giá rét như thế này mà muốn tiến hành quân sự quy mô lớn đã là chuyện không thể rồi.

Nhưng ở vương quốc Cung Đô thì lại là một chuyện khác.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status