Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 570

/769


Nếu như lão không kịp thời ngăn cản được quân Lam Vũ tiếp tục tiến lên, thì lời tuyên bố hùng hồn kiên thủ một trăm năm kia sẽ hoàn toàn trở thành trò cười rồi.

Đương nhiên, vào lúc này Đường Thiết Chiến và Vân Đóa Thánh La đều không ngờ được rằng, bộ độ không quân của quân Lam Vũ đã âm thầm tiếp cận thành Kiếm Cung, suất lĩnh bộ đội nhảy dù tới đây, chính là hai tên gia hỏa gan lớn hơn trời Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, bọn họ lần trước nếm được mật ngọt bắt sống tiểu thiên vương ở Ngân Xuyên đạo, lần này muốn diễn lại trò cũ, chơi một vố mò kim đáy bể hoành tráng.

Hoa lửa mỹ lệ, sắp nở rộ ở thành Kiếm Cung.

Cửa Thiên Đường, vương quốc Cung Đô.

Vân Đóa Thánh La rời khỏi thành Kiếm Cung là lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa Thiên Đường, lão quyết tâm kìm chặt thế tấn công của quân Lam Vũ ở nơi này, Tịch Môn Quan không ngờ bị công chiếm trong thời gian hai ngay, trở thành sự kiện mất mặt nhất trong đời lão ta, mà thậm chí lão không biết nguyên nhân Tịch Môn Quan bị công chiếm là gì, quân Lam Vũ rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để đánh hạ Tịch Môn Quan, tới tận bầy giờ lão vãn mù mờ.

Con người ta luôn tồn tại sự sợ hãi trời sinh đối với những sự chuyện mình không biết, cho dù là người có đầy kinh nghiệm chiến trường như Vân Đóa Thánh La cũng không phải là ngoại lệ, bởi thế cho dù thiếu tướng A Huy Nam quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 66 lục quân nước Y Lan đã đích thân đến cửa Thiên Được tọa trấn, Vân Đóa Thánh La vẫn cảm thấy rất không yên tâm, lão muốn đích thân tới xem xem quân Lam Vũ còn có thủ đoạn gì nữa.

Thiếu tướng A Huy Nam tỏ ra có chút nóng nảy, Tịch Môn Quan bị đánh hạ đối với vị thiếu tước sắp năm mươi tuổi mà nói đúng là một sự đả kích rất lớn.

Thiếu tướng A Huy Nam là điển hình của loại tướng lĩnh không cần có công chỉ cầu vô tội, còn thời gian năm năm nữa thôi là hắn có thể yên ổn nghỉ hưu rồi, hắn không hi vọng trong khoảng thời gian này xuất hiện điều gì làm loạn kế hoạch, thậm chí còn cầu khẩn trời cao ngàn vạn lần đừng lấy đi tính mạng của mình.

Vốn A Huy Nam cho rằng dựa vào địa hình hiểm yếu của vương quốc Cung Đô, ngày tháng của hắn ở vương quốc Cung Đô sẽ rất thoải mái, ai mà ngờ được quân Lam Vũ cho một gậy, hắn còn chưa kịp tỉnh lại, thì đã mất luôn Tịch Môn Quan rồi, thiếu tướng A Huy Nam ý thức được tiền đồ của mình vô cùng nguy hiểm rồi.

Không quan tâm tới bộ dạng đường xa mệt mỏi của mình, Vân Đóa Thành La lập tức hỏi chuyện liên quan tới quân Lam vũ:

- Tình hình như thế nào rồi.

- Chẳng thế nào cả.

Thiếu tướng A Huy Nam trả lời cho qua, thực tế cũng chẳng phải là trả lời cho qua, tình huống ở tiền tuyến đúng là chẳng có gì.

Vân Đóa Thành La nâng kính viễn vọng lên, từ vì trí chòi canh ở trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy trên mặt đất lồi lõm mấp mô ở phía dưới, binh sĩ của quân Lam Vũ đang uể oải tiến hành công kích, tốc độ của bọn họ rất chậm, động tác cũng rất thiếu thành thạo, thậm chí có chút cứng đờ, đồng phục ngụy trang của bọn họ thì trông rất phẳng phiu, tựa hồ là lần đầu tiên lên chiến trường, có một số binh sĩ quân Lam Vũ còn ra dấu hiệu kỳ quái với nhau, sau đó lại cười trộm, nội dung họ cười trộm đó tất nhiên chẳng liên quan gì tới chiến trường.

Nhưng bất kể là vào lúc nào, bọn họ cũng không cho quân đội nước Y Lan cơ hội xạ kích, đơn thuần dựa vào động tác ẩn nấp mà nói, binh sĩ quân Lam Vũ đúng là hạng nhất.

Thiếu tướng A Huy Nam tức tối nói:

- Lần nào cũng như thế này, mỗi lần là một loại quân khác nhau, hình như quân Lam Vũ thực hành luân xa chiến.

Quân Lam Vũ thực hành luân xa chiến đương nhiên không ảnh hưởng quá lớn tới quân đội nước Y Lan, dù sao thao tác súng trường Chấn Thiên cũng không cần phải dùng quá nhiều sức lực, quân Lam Vũ đến bao nhiêu, quân đội nước Y Lan đều có thể tiêu diệt bấy nhiêu.

Chỉ có điều nhìn thấy bộ đội quân Lam Vũ đi qua đi lại như đèn cù, quan binh của quân đội nước Y Lan cũng có nhiều cảm giác thất lạc, dù sao chiến tranh trong biên cảnh vương quốc Cung Đô có khả năng phải kéo dài một thời gian rất lâu, quân Lam Vũ có thể không ngừng luân chuyển bộ đội, mệt một cái là có thể lùi về hậu phương, nghỉ ngơi thật khỏe rồi mới quay trở lại.

Nhưng quân đội nước Y Lan thì lại không thể, bọn chúng căn bản không có cơ hội đẻ luân chuyển, hơn hai vạn người bọn chúng bị trói chết vào vương quốc Cung Đô cái vùng đất hoang vu nghèo khó này ròi.

Một lúc sau Vân Đóa Thành La cũng tỏ ra có chút tức giận rồi, trong lòng trang ngập lửa giận với sự vô sỉ và miệt thị của Dương Túc Phong, bởi vì lão đã nhìn ra, quân Lam Vũ tham dự công kích đều là tân binh, cứ như Dương Túc Phong căn bản không muốn đánh hạ vương quốc Cung Đô, mà là lấy binh sĩ nước Y Lan ra để luyện quân vậy.

Điều này đối với thượng tướng lục quân nước Y Lan đã từng rất cao ngạo mà nói, thực sự là quá phẫn hận, không ngờ mình đã trở thành đối tượng luyện binh của quân Lam Vũ rồi, nhưng, mơ hồ Vân Đóa Thành La lại cảm giác được, quân Lam Vũ không đơn giản chỉ là luyện binh mà thôi, nhất định là còn mưu đồ không thể cho người ta biết nào đó.

- Nhắc nhở bộ đội tiền tuyến chú ý, không được coi thường tân binh của quân Lam Vũ, không được lặp lại vết xe đổ của Tịch Môn Quan.

Vì để cho an toàn, Vân Đóa Thành La trầm tĩnh hạ mệnh lệnh, lão ta bắt đầu có chút hoài nghi, Tịch Môn Quan bị đánh hạ, có phải là do quân phòng thủ đã quá coi thường tân binh quân Lam Vũ hay không, nếu thực sự mà là như vậy, thì quân Lam Vũ chớ mơ tưởng tiến lên thêm nửa bước, bởi vì, lão, Vân Đóa Thành La, tuyệt đối sẽ không coi thường quân Lam Vũ.

Vân Đóa Thành La tự cho rằng mình đã nghiên cứu rất sâu về quân Lam Vũ, từ sau khi quân Lam Vũ quật khởi ở đại lục Y Vân, lão đã sinh ra hứng thủ rất mạnh mẽ đối với Dương Túc Phong và quân Lam Vũ, muốn nghiên cứu sâu thêm nguyên nhân đứng sau sự quật khởi của y, chỉ bởi vì đại lục Y Vân cách nước Y Lan quá xa, cho nên tư liệu tình báo lão nắm bắt được vô cùng có hạn, cho nên nghiên cứu không thể nào triển khai được.

Nhưng từ sau khi quân Lam Vũ đổ bộ lên đại đại lục Y Lan, Vân Đóa Thành La liền miệt mài cặm cụi triển khai nghiên cứu sâu thêm về quân Lam Vũ, mong tìm được đông lực cơ bản của sự quật khởi của quân Lam Vũ.

Chính dưới sự dẫn của Vân Đóa Thành La, Tiêu Nam cũng chuyên nghiên cứu về quân Lam Vũ, nhưng Tiêu Nam càng chú ý về vấn đề chiến thuật chiến lược hơn, cuối cùng, dưới ở gợi ý của Vân Đóa Thành La, Tiêu Nam đề xuất ra sách lược cơ bản học tập theo quân Lam Vũ, ý đồ dựa theo ý hướng của quân Lam Vũ để rèn luyện quân đội nước Y Lan.

Nhưng, rất đáng tiếc, năng lực của Tiêu Nam vẫn không thể làm được điều này, phái bảo thủ trong quân đội nước Y Lan thực lực quá mạnh, bọn chúng lợi dụng ảnh hưởng cực lớn của Y Lan vương Tiêu Trầm mấy trăm năm qua với người dân nước Y Lan, phát ra một số sách vở ố vàng của ông ta, trích dẫn một số ý nghĩa chích trong đó tiền hành giải thích, lợi dụng uy vọng của Tiêu Trầm để áp chế kể hoạch của Tiêu Nam, cuối cùng khiến cho Tiêu Nam chỉ có thể làm sư đoàn bộ binh số 37 kín đáo triển khai phương châm chính sách học tập quân Lam Vũ.

Lần này Vân Đóa Thành La chủ động xung phong tới vương quốc Cung Đô chính là hi vọng có thể làm nên một số công tích khiến cho người dân nước Y Lan chú ý, sau đó lợi dụng ánh hào quang của công tích đố để hỗ trợ Tiêu Nam.

Tiêu Nam có quan hệ rất mật thiết với sư đoàn bộ binh số 66 lục quân nước Y Lan, nếu như có thể để hắn chỉ huy sư đoàn bộ binh 66 giành được chiến thắng xuất sắc quân Lam Vũ ở vương quốc Cung Đô, thì rất nhiều vãn đề cũng theo đó mà được giải quyết. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Cho nên Vân Đóa Thành La công khai hô hào khẩu hiệu kiên thủ một trăm nắm, nhưng lão không ngờ được rằng quân Lam Vũ lại có thể lợi hại như thế, trong thời gian hai ngày ngắn ngủi thôi đã biến khẩu hiệu kiên thủ một trăm năm của lão biến thành một trò cười cực lớn.

Bất quá sai lầm này vẫn có cơ hội bù đắp, cơ hội đó chính là cửa Thiên Đường.

Cửa Thiên Đường là một loạt vùng đất trũng thấp, xung quanh đều là những vách núi dựng đứng dóc ngược, ở giữa đó chỉ có một con đường đi chật hẹp, mà ở trung tâm của con đường này, có một thung lung nhỏ hình tròn, đất đai của thung lũng vô cùng rắn chắc, đại bộ phận là đã vôi, mấp mô không đều.

Đứng ở chính giữa tam của vùng thung lũng này mà nhìn lên trên trời, cũng sẽ phát hiện ra bầu trời mang hình tròn, vì thế vùng đất này mới được cư dân đương địa gọi là cửa Thiên Đường, ý tứ là nơi nhìn lên thiên đường.

Dựa theo lý thuyết mà nói, vượt qua vùng đất trũng này là rất dễ, nhưng Vân Đóa Thánh La lại quyết tâm đem nó biến thành cứ điểm quân Lam Vũ không thể vượt qua được.

Ở trên loại địa hình như thế này, binh lực của quân Lam Vũ không thể triển khai, đại pháo cũng không thể sử dụng, bởi vì đỉnh núi dựng ngược ở xung quanh đó hạn chế pháo hỏa của quân Lam Vũ, muốn vượt qua vùng đất này, quân Lam Vũ chỉ có cách dùng phương tiến công trực diện, mà ở trước mặt súng trường Chấn Thiên, quân đội nước Y Lan có thể dựa vào ưu thế về mặt số lượng đánh cho quân Lam Vũ phải chạy té *** vãi phân.

Lợi dụng địa thế thiên nhiên của đá vôi, quân đội nước Y Lan xây dựng vô số lo cốt ở nơi này, toàn bộ đều là những lô cô rất thấp rất bằng, có thể kháng cự hữu hiệu súng máy và súng tiểu liên của quân Lam Vũ càn quét, nhưng lô cốt này vô cùng kiên cố cũng có thể kháng cự quân Lam Vũ pháo kích.

Mặc dù quân Lam Vũ vẫn chưa hề pháo kích, nhưng bởi vì quân đội nước Y Lan ở Tịch Môn Quan toàn quân bị diệt, cho nên Vân Đóa Thánh La không hề biết chuyện quân Lam Vũ sử dụng khói độc, nên không tiến hành chuyên môn đề phòng khói độc.

Nhưng địa hình ở nơi này đã cứu được cái mạng của lão, ở cửa thiên đường bốn phương tám hướng là đỉnh núi bao vây, rất hiếm có gió, cho dù là có thì cũng là từ bên trong thổi ra ngoài, cho nên quân Lam Vũ căn bản không có cách nào mô phỏng lại thắng lợi ở Tịch Môn Quan, Cuồng Tường cũng chỉ đành nhún vai bât lực, giang hai tay ra, tỏ ý mình cũng không có cách nào.

Nếu như không có cách nào, vậy cũng chỉ đành lăn lên mà đánh nhau giáp lá cà trực diện thôi, dù sao thì Đường Vĩ cũng không gấp, ngày nào cũng đều có rất nhiều tân binh bị vận chuyển tới nơi này, mục đích chính là để thấy máu, vậy cứ để bọn họ xếp hàng đi lên thấy máu là được rồi.

Do địa hình quá chật hẹp, binh lực không thể nào triển khai, mỗi một lần quân Lam Vũ có thể tham gia công kích thậm chí không tới một trăm người, chiến đấu lúc liền lúc đứt, vừa không thú vị, lại chẳng kịch liệt.

Tiếng súng đùng đùng đoàng đoàng vang lên, quân đội nước Y Lan ào ào nổ súng xạ kích, đạn bắn lên trên đá vôi, bốc lên những làn khói trắng, cũng chẳng biết là khói đạn hay là khói từ đá vôi.

Dưới hỏa lực mãnh liệt của quân đội nước Y Lan, thế tân công của quân Lam Vũ dễ dàng bị áp chế, nhưn binh sĩ quân Lam Vũ đáng thương kia chỉ có thể cố gắng nằm úp sấp xuống những hố trũng, né tránh đạn của quân đội nước Y Lan.

Vân Đóa Thánh La lúc này đột nhiên có chút hối hận, nếu như làm lô cốt cao lên một chút, thì khảng đỉnh có thể bắn trúng những cái mông thỉnh thoảng nhỏng lên cao kia của quân Lam Vũ.

Bất quá nói cũng chưa chắc được, hiện hiển là thương vong của quân Lam vũ không lớn, bọn họ rất tâm đắc với việc né tránh và chạy trốn, động tác chiến thuật của bọn họ bảo vệ bản thân rất tốt, các giáo quan của quân Lam Vũ huấn luyện rất tới nơi tới chốn, có lẽ bản lĩnh mưu cầu sinh tồn luôn luôn được người ta hoan nghênh nhất, quân Lam Vũ cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn có thể mưu cầu sinh tồn thì có tác dụng gì chứ? Nếu như quân Lam Vũ mà cứ phát động tấn công như thế này, thì bọn họ chớ mơ tưởng đánh hạ được cổng Thiên Đường, sợ rằng một trăm năm cũng chẳng xong được, từ tình huống trước mắt mà xét, quân Lam Vũ cũng đã cùng đường hết cách rồi.

Quả nhiên, ước chừng hai mươi phút sau, quân Lam Vũ không thu được lợi ích gì liền lần lượt bò về, có mấy người trong quá trình rút lui còn bị quan đội nước Y Lan giết chết, thi thể cứ nằm ở địa phương cách lô cốt của quân đội nước Y Lan không tới bốn mươi mét.

Khi đợt quân Lam Vũ tiếp theo phát động xa luân chiến thì điều bọn họ nhìn thấy đầu tiên không phải là bóng dáng của quân đội nước Y Lan, mà là thi thể chiến hữu củaa mình.

Thế nhưng, chuyện tốt chẳng kéo dài được bao lâu, tin tức lục tục từ hậu phương truyền tới phá nát nội tâm trầm tĩnh của Vân Đóa Thánh La, gần như là trong một ngày đêm, bộ đội của quân Lam Vũ đã trải khắp cả tuyến giữa của vương quốc Cung Đô.

- Thành Kiếm Cung phát hiện ra bội đội của quân Lam Vũ hoạt động! Quân ta gặp phải một số thương vong.

- Khe Răng Sói phát hiện ra dấu vết quân Lam Vũ hoạt động cách phía tây bắc hai mươi kilomet, đội tìm kiếm của quân ta bị địch tập kích, không may gặp nạn.

- Phía bắc cửa Thiên Đường chín mươi kilomet, phát hiện ra dấu vết hoạt động của quân Lam Vũ, đội tuần tra của chúng ta đụng độ kẻ địch, thương vong nặng nề.

….

Tựa hồ như đã được sắp đặt trước thời gian, trong hơn mười phút ngăn ngủi đó, tin tình báo liên tiếp bay tới có hơn mười đội tuần tra của quân đội nước Y Lan bị quân Lam Vũ tập kích, đồng thời gặp phải tổn thất cực lớn, Vân Đóa Thánh La và A Huy Nam đều luống cuống chân tay, chỉ có thể kinh ngạc hoang mang nhìn những tin tức tình báo không lành này.

Trong chớp mắt, không khí ở bên trong bộ chỉ huy như đông cứng lại, tham mưu và quan quân của quân đội nước Y Lan có mặt ở đó đều đưa mặt nhìn nhau, tựa hồ như muốn nhìn ra kết luận gì đó ở bên trong ánh mắt của đối phương.

Quân Lam Vũ ư?

Quân Lam Vũ làm sao mà tới được?

Quân Lam Vũ làm sao có thể xuất hiện ở phía sau lưng quân đội nước Y Lan?

Quân Lam Vũ làm sao lại có thể xuất hiện ở hậu phương của quân đội nước Y Lan, hơn nữa lại còn tập kích đội tuần tra của quân đội nước Y Lan.

Vân Đóa Thánh La siết chặt từng tờ tin tức tình báo hậu phương chuyển tới, sắc mặt xám xịt, hơi thờ nặng nề, đi đi lại lại ở bên trong bộ chỉ huy.

- Chuyện này là thế nào? Quân Lam Vũ rốt cuộc làm sao mà tới được?

Thiếu tướng A Huy Nam rống lên như phát điện, hận không thể xé nát thông tấn viên tới báo tin, đối với tin tức tình báo thu được, hắn không sao có thể hiểu, con đường tiến vào vương quốc Cung Đô rõ ràng là nắm chặt ở trong tay quân đội nước Y Lan, quân Lam Vũ ở đâu chui ra được?

Bọn họ không có khả năng xuyên qua cửa Thiên Đường tiến vào xung quanh thành Kiếm Cung, chẳng lẽ bọn họ từ trên trời rơi xuống! Đúng là hết sức hoang đường! Nếu như quân Lam Vũ thực sự mà biết bay, thì bọn họ không còn là con người mà đã là thần tiên rồi.

Hơn ba mươi quan quân và tham mưu của nước Y Lan có mặt ở đó không một ai có thể trả lời được, bọn chúng cũng không hiểu quân Lam Vũ rốt cuộc là ở chỗ nào chui ra, dựa theo lý thuyết, tất cả con đường tiến vào vương quốc Cung Đô sớm đã bị quân đội nước Y Lan lấp kín rồi, quân Lam Vũ căn bản không có khả năng phát hiện ra con đường bí mật nào đó.

Nhưng sự thật đã chứng minh, quân Lam Vũ đúng là đã tiến và rồi, hơn nữa còn cấp cho quân đội nước Y Lan đả kích tương đối.

Phải biết rằng, đội tuần tra mà quân đội nước Y Lan phái đi, đều là tương đối tinh nhuệ, bọn chúng bất hạnh toàn quân bị diệt, chứng minh sức chiến đấu của số quân Lam Vũ này đúng là rất mạnh, tin rằng nhân số cũng không ít.

Mấy phút sau đó Vân Đóa Thánh La cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, thâm trầm hít sâu một hơi, chậm rãi nói với thông tấn viên mà thành Kiếm Cung phái tới:

- Nói cho ta biết, chuyện quân Lam Vũ ở thành Kiếm Cung là như thế nào? Đem tất cả chi tiết kể hết ra, không được có chút che dấu nào.

Tên thông tến viên thấp thỏm lo sợ kia vội đứng nghiêm, lập cập báo cáo quá trình phát hiện ra sự tồn tại của đám bộ đội quân Lam Vũ thần bí kia.

Thì ra, sáng sớm ngà hôm qua sau khi Vân Đóa Thánh La rời khỏi thành Kiếm Cung không lâu, quân đội nước Y Lan dựa theo thông lệ hàng ngày phái đội tuần tra đi tuần bốn xung quanh, trước thời điểm đó, luôn thỉnh thoảng có một số kiếm sĩ Cung Đô không kìm nén đuợc sự bức bối bị nước Y Lan thống trị, tìm cơ hội hạ thủ với quân đội nước Y Lan, đội tuần tra của quân đội nước Y Lan chính là chuyên môn đả kích những kiếm sĩ Cung Đô không chịu an phận này, cho nên từ tố chất chiến thuật và về vũ khí trang bị mà nói, đội tuần tra đều là ưu tú nhất.

Thế nhưng, sự việc kỳ quái đã xảy ra, nguyên đội tuần tra sau bốn tiếng đồng hồ phải quân trở lại, nhưng không ngờ lại không có một ai trở về, cũng không có phái người báo cáo đã phta sinh trở về, lại qua hai tiếng đồng hồ sau vẫn không có tin tức gì cả, cứ như là toàn bộ đội tuần tra đã hoàn toàn biến mất trong núi cao non thẳm của vương quốc Cung Đô rồi vậy.

Quân đội nước Y Lan đồn trú ở thành Kiếm Cung phát hiện ra chuyện không ổn, vội vàng phái thêm nhiều bộ đội tiến hành tìm kiếm, đồng thời hạ lệnh tất cả bộ đội chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Kết quả cuối cùng ở địa phương phía tây bắc cách thành Kiếm Cung ước chừng hai mươi lăm kilomet phát hiện ra dấu vết của đội tuần tra, ba mươi tám người của đội tuần tra toàn bộ bị giết chết trong một sơn cốc chật hẹp, không còn kẻ nào sống sót, tất cả đều bị đạn bắn chết.

Từ tình huống ở hiện trường mà phán đoán, khẳng định là bị quân Lam Vũ hạ độc thủ, tin rằng quân Lam Vũ lợi dụng thủ đoạn hèn hạ, dụ cho đội tuần tra của nước Y Lan vào bên trong sơn cốc chật hẹp này, sau đó binh sĩ quân Lam Vũ mai phục ở xung quanh sơn gốc nổ súng xạ kích ồ ạt, vì thế đội tuần tra của quân đội nước Y Lan không kịp đề phòng trở thành tấm bia sống, dễ dàng bị kẻ địch giết chết.

Nhưng, làm sao quân Lam Vũ lại có thể xuất hiện ở phụ cần thành Kiếm Cung.

Quân đội nước Y Lan đồn trú ở thành Kiếm Cung lập tức phải một lượng quân lớn triển khai tìm kiếm trên quy mô rộng, nhưng không có chút thu hoạch nào, tới ngay cả một cái bóng của quân Lam Vũ cũng không nhìn thấy.

Càng bi thảm hơn nữa là, khi cuộc tìm kiếm chiều ngày hôm qua kết thúc, không ngờ lại phát hiện ra có một đội tìm kiếm nữa cũng mất tích một cách thần bí, bọn chúng vội vàng tiến hành lùng sục theo tuyến đường mà đội tìm kiếm đó đi qua, kết quả phát hiện ra hơn một trăm người của đội tìm kiếm quân đội nước Y Lan đã gặp nạn, toàn bộ bọn chúng đều bị giết chết trong một vùng đá núi lộn xộn.

Tới đây, quân đội nước Y Lan ở thành Kiếm Cung đã tin chắc rằng ở bên ngoài thành Kiếm Cung, đúng là đã có bộ đội của quân Lam Vũ, còn về phần đám bộ đội quân Lam Vũ này từ đâu mà ra, thì bọn chúng không biết.

Song bất kể là quân Lam Vũ từ đâu mà ra, thì mục đích của bọn chúng đều chỉ có một, đó chính là muốn lấy mạng quân đội nước Y Lan.

A Huy Nam nổi trận lôi đình rống lên:

- Chết tiệt! Làm sao có thể như thế này được!? Rốt cuộc bọn chúng từ đâu chui ra chứ?

Những tên quan quân và tham mưu khác của quân đội nước Y Lan, cứ tên nọ nhìn tên kia, đều phát giác ra sự sợ hãi trong lòng đối phương, toàn bộ lãnh thổ của vương quốc Cung Đô đều là núi non trùng trùng điệp điệp, đánh du kích ở bên trong những vùng núi này, cùng số lượng như nhau quân đội nước Y Lan căn bản không phải là đối thủ của quân Lam Vũ.

Nếu như quân Lam Vũ rắp tâm muốn chơi trò trốn tìm với quân đội nước Y Lan trong núi cao non thẳm của vương quốc Cung Đô, thì quân đội nước Y Lan thực sự chỉ có cách treo cổ mà thôi, nếu như nói một hai nhóm bộ đội của quân Lam Vũ thì còn có thể đối phó được, chứ hơn mười nhóm bộ đội quân Lam Vũ như thế này, căn bản không phải là quân đội nước Y Lan có thể đối phó.

Trên thực tế cũng đúng là như thế, đội tuần tra quân đội nước Y Lan xui xẻo kia chính là do Đao Vô Phong và Lăng Kiếm tiêu diệt, đội tuần tra với ba mươi tám người, đương nhiên không thể nào là đối thủ của lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong và Lăng Kiếm suất lĩnh, bọn họ thậm chí chẳng cần phải dùng tới lựu đạn cũng có thể dễ dàng giải quyết đối phương, sau đó lại tức tốc trốn thật xa.

Khi lượng lớn quân đội nước Y Lan thở phì phò chạy tới hiện trường thì Lăng Kiếm còn ở trên một ngọn núi nào đó dùng kính viễn vọng nhìn trộm đám quân đội nước Y Lan này, xem xem có cơ hội phục kích lần thứ hai không.

Kết quả hắn mau chóng phát hiện ra cơ hội phục kích thứ hai, đó chính là đội tìm kiếm cách hơi xa quân của mình, khi đám tuần tra của quân đội nước Y Lan này lọt vào vòng phục kích, thì các chiến sĩ quân Lam Vũ liền đồng loạt khai hỏa, trong thời gian chưa tới mười phút đã giải quyết trận đánh, sau đó nghênh ngang bỏ đi, để lại một bụng túc cho quân đội nước Y Lan, nhìn thi thể nằm đầy đất nhưng bọn chúng lại không thể làm được gì, vì bọn chúng căn bản không tìm ra quân Lam Vũ ở nơi nào.

- Chẳng lẽ bọn chúng ở trên trời rơi xuống à?

A Huy Nam tức tối nói, hắn vẫn còn đang vướng víu ở vấn đề vì sao quân Lam Vũ có thể xuất hiện ở vương quốc Cung Đô, có một số tham mưu nước Y Lan cảm thấy A Huy Nam tiếp tục lẩn quẩn ở vấn đề này là chuyển vô cùng thiếu sáng suốt.

Bất kể quân Lam Vũ làm sao mà tới dược, nhưng nếu như nó đã tới, như vậy điều cần phải nghĩ không phải là suy nghĩ xem bọn họ từ đâu mà tới, mà là làm sao để đói phó thậm chí là tiêu diệt bọn họ, nhưng bọn chúng không có gan chỉ ra sai lầm của A Huy Nam.

Vân Đóa Thánh La mặt âm trầm đi đi lại lại ở bên trong bộ chỉ huy, hai tay đút sâu vào bên trong túi quần, lão ta không phải là hạng tướng lĩnh tầm thường như A Huy Nam, lão đã không còn lẩn quẩn ở vấn đề quân Lam Vũ từ đâu chui ra nữa, mà lão đang mau chóng phán đoán quân Lam Vũ rốt cuộc muốn làm gì.

Tập kích đội tuần tra đương nhiên không phải là mục đích cuối cùng của quân Lam Vũ, bọn họ nhất định phải ẩn chứa một âm mưu thâm hiểm hơn, nhưng rốt cuộc âm mưu đó là gì, thì trong nhất thời Vân Đóa Thánh La vẫn không suy đoán ra được.

Bất kể quân Lam Vũ tới từ phương nào, thì nhân số của bọn họ đều không thể nhiều lắm, nếu nhân số không nhiều, lại phân tán ra ra nhiều nơi, vậy thì không thể phát động quy mô công kích với quân đội nước Y Lan, mà nếu như đã không thể phát động công kích quy mô lớn, thì chỉ có thể thực hiện hành động quấy rối….

Chính đang vất vả suy nghĩ, thì chòi quan sát tiền tuyến đột nhiên chạy tới báo cáo, nói quân Lam Vũ lại một lần nữa phát động tấn công, hành động nho nhỏ này cắt ngang suy nghĩ của Vân Đóa Thánh La, làm cho dòng suy nghĩ của Vân Đóa Thánh La trong thời gian ngắn xuất hiện nhiễu động, vấn đề tựa hồ sắp nghĩ ra thoáng một cái đã biến mất tăm tích rồi.

Vân Đóa Thánh La chỉ đành cảm thán bản thân xui xẻo, sau đó đi ra cửa chòi canh, nâng kính viễn vọng lên quan sát động tĩnh của quân Lam Vũ, với thân phận của lão đương nhiên không thể nổi giận đối với một binh sĩ phổ thông của nước Y Lan tận chức tận trách được.

Lần này số người của quân Lam Vũ tham gia tấn công càng ít hơn, đại khái chỉ có chừng ba mươi người, đội hình trông cũng vô cùng thưa thớt, gần như cách hai mươi mét mới có được một binh sĩ quân Lam Vũ.

Bất quá, có một số cảnh tượng quái dị vẫn làm cho Vân Đóa Thánh La chú ý, những binh sĩ này hiển nhiên là phân chi sẵn tiểu tổ rồi, yểm hộ lẫn nhau tiến lên, hơn nữa từ động tác yểm hộ lẫn nhau tiến lên, cùng với động tác chiến thuật mà xét, nhưng binh sĩ quân Lam Vũ này tuyệt đối không phải là tân binh, thậm chí đại bộ phận đều là sĩ quan thân kinh bách chiến.

Bọn cho đều thành công tiềm phục vào khoảng cách ba mươi mét mà không hề xuất hiện thương vong, binh sĩ nước Y Lan điên cuồng nổ súng xạ kích, nhưng lại không hề có chút hiệu quả nào, những binh sĩ quân Lam Vũ đó vẫn tiếp tục chầm chậm tiến lên.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status