Điều này khác gì muốn lấy mạng quân đội nước Y Lan, không có đủ đạn dược thì quân đội nước Y Lan cho dù nhân số có nhiều hơn gấp mười lần cũng sao có thể là đối thủ của quân Lam Vũ?
Trong thời gian ba gây đó, Phất La Đà chừng như cảm thấy trên đầu mình sắp bốc khói xanh rồi, vốn hắn chẳng có mấy sợ tốc, tựa hồ bị thiêu rụi hết bởi loại khói xanh bốc ra từ tận đày lòng này rồi.
Vân Đóa Thánh La và A Huy Nam đều không có mặt, xin chỉ thị cũng không còn kịp nữa, viên quan chỉ huy liên đội sốt ruột vạn phần này lập tức đưa ra phán đoán, cho dù phán đoán này về sau gặp phải rất nhiều tranh luận, thậm chí là bị tòa án quân sự của quân đội nước Y Lan xét xử vắng mặt, phán xử tử hình Phất La Đà.
Nhưng từ tình hình khi đó mà xét, phán đoán vị quan chỉ huy liên đội này đưa ra là hết sức chính xác, hắn cần phải đảm bảo tồn tại của quân nhu vật tư, mới có thể đảm bảo sự tồn tại của quân đội nước Y Lan. Nói ngược lại, không có số quân nhu vật tư này, hắn có muốn phòng thủ thành Kiếm Cung cũng không thể, toàn bộ quân đội nước Y Lan cũng chỉ trơ mặt đợi chết.
Xin mọi người nhớ kỹ tin của viên quan chỉ huy liên đội quân đội nước Y Lan này: Phất La Đà.
Hắn sau này sẽ phát huy tác dụng trọng yếu trong chính cục của nước Y Lan, cuối cùng làm cho nước Y Lan bị tiêu diệt và hồi sinh.
Bất quá khi đó Phất La Đà còn chưa biết vận mệnh tương lai của mình sẽ như thế nào, hắn dù phán đoán được ý đồ của quân Lam Vũ, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới chỗ kho hàng, nhưng trong tay hắn lại không có đủ binh lực, hắn lại không thể phán đoán số lượng quân Lam Vũ rốt cuộc là có bao nhiêu, nên để cho an toàn, hắn đem tất cả số quân đội nước Y Lan có thể tập trung được gom hết lại.
Nhưng hành động của Phất La Đà lúc mới đầu triển khai không được thuận lợi, đám tham mưu của hắn, còn có cả những quan quân cao cấp hơn cả hắn, ví dụ như phó sư đoàn trường sư đoàn bộ binh số 66, hoàn toàn không tán thành với hành động của Phất La Đà, vì bọn chúng đều là hạng quan quân tầm thường.
Bọn chúng chỉ nhớ mỗi một điều nhiệm vụ của liên đội một sư đoàn bộ binh số 66 là phòng thủ thành Kiếm Cung, chứ không phải là đi tăng viện cho kho quân nhu, dưới tình huống chưa có mệnh lệnh của thượng cấp, tự ý rời khỏi vị trí đi tăng viện cho kho quân nhu, bọn chúng cho rằng là vô cùng nguy hiểm, Phất La Đa sẽ phải trả giá đắt cho quyết định của mình.
Vào lúc đó còn có nhiều tình báo hỗn loạn hơn, đó chính là tin tức tới từ bốn phương tám hướng, do quân đội nước Y Lan đồn trú ở những khu vực khác dùng bồ câu đưa thư truyền tới, bọn chúng còn chưa biết Vân Đóa Thánh La đã tới vị trí của cửa Thiên Đường.
Đáng thương cho tên phó sư đoàn trưởng phải sứt đầu mẻ trán đối phó với tin tức nhiều như vậy, hơn nữa khi hắn tổng hợp tin tức tới từ các nơi, vô cùng lo lắng đây là cạm bẫy của quân Lam Vũ, mục đích chính là điều bộ đội ở thành Kiếm Cung đi, đạt mục đích giương đông kích tây, điệu hổ lý sơn.
Có khá nhiều quan quân quân đội nước Y Lan cho rằng, mục đích thực sự của quân Lam Vũ chính là thành Kiếm Cung.
Suy nghĩ này đã sinh ra xung đột kịch liệt với Phất La Đà.
Phất La Đà chẳng hề do dự chỉ ra, mục đích căn bản của quân Lam Vũ là phát hủy vật tư hậu cần của quân đội nước Y Lan, nếu như quân đội nước Y Lan không lập tức đưa ra phản ứng, thì dưới tình huống mất đi vật tư hậu cần, thì chỉ có nước đời chết.
Vì thế chỉ có lập tức tăng viện cho kho quân nhu vmới là sách lược tốt nhất, chỉ cần có đủ vật tư, dù là thành Kiếm Cung có mất, quân đội nước Y Lan cũng có thể đoạt trở lại, tệ lắm cũng khôgn bị rơi vào cảnh đợi chết.
Thế nhưng, tên phó sư đoàn trường vẫn chù chừ không dám đồng ý với quyết định của Phất La Đà, nói tới cùng, hắn cũng không cách nào phán đoán được mục đích chân chính của quân Lam Vũ, cho nên hắn không thể đồng ý với đề ý làm trái với " mệnh lệnh giao trước" của Phất La Đà, hắn không có cái bá lực đó.
Hắn không chút khách khí giáo huấn Phất La Đà, nếu như Phất La Đà làm trái lại với mệnh lệnh của Vân Đóa Thánh La, thì chỉ có nhà tù của tòa án quân sự nước Y Lan đang chờ đợi Phất La Đà thôi.
Phó sư đoàn trưởng kiến nghị Phất La Đà cố thủ đợi chi viện ở thành Kiếm Cung, chờ đợi mệnh lệnh của Vân Đóa Thánh La, hắn tin Vân Đóa Thánh La nhất định sẽ đưa ra phán đoán chính xác…
Thế nhưng Phất La Đà không chờ được mệnh lệnh của Vân Đóa Thánh La, cơ hội thoáng một cái là mất, chỗ mà quân Lam Vũ xuất hiện, cách điểm đặt kho quân nhu không quá mười kilomet, chỉ cần có hai ba tiếng đồng hồ là có thể tới nơi, trong quá trình bọn chúng tranh luận, có lẽ quân Lam Vũ đã tiếp cận vị trí kho quân nhu rồi.
Nếu như mà đợi Vân Đóa Thánh La đưa ra phán đoán đồng thời điều động quân đội bố trí, thì tin rằng quân Lam Vũ đã phá hủy gần hết kho quân nhu rồi, tới lúc đó thì quân đội nước Y Lan đã hoàn toàn rơi vào cảnh khốn cùng.
Không còn cách nào khác, Phất La Đa chỉ đành biểu thị hắn chấp thuận gánh chịu tất cả hậu quả vì quyết định này, đồng thời ký giấy làm chứng cứ, Phất La Đà kích động nói với phó sư đoàn trưởng của mình, nhiệm vụ của sư đoàn bộ binh số 66 đúng là đồn trú ở thành Kiếm Cung, nhưng nếu như một khi kho vũ khí ở phía bắc thành Kiếm Cung bị mất, thì có giữ thành Kiếm Cung cũng trở thành vô nghĩa.
Dưới tình huống mỗi một binh sĩ chỉ được phát có ba viên đạn, quân Lam Vũ sau khi phá hủy kho quân nhu có thể dễ dàng chiếm lĩnh được thành Kiếm Cung, cho dù quân Lam Vũ không phát dộng tấn công, thì chỉ cần dựa vào các tay súng bắn tỉa để vây khốn, cũng có thể làm cho quân đội nước Y Lan và tất cả người trong thành Kiếm Cung chết đói hết.
Ngược lại, nếu như quân đội nước Y Lan có thể giữ được kho quân nhu, như vậy thành Kiếm Cung cũng sẽ vững như tường đồng vách sắt, dù sao thì quân đội nước Y Lan dưới tình huống có đủ đạn dược, sức chiến đấu tuyệt đối không phải là quân Lam Vũ có thể coi thường.
Nhất là trong khi tác chiến ở vùng núi tình thế phức tạp này, ưu thế nhân số của quân dội nước Y Lan vẫn chiếm lợi rất lớn, khi chưa tiêu diệt được hết quân đội nước Y Lan, quân Lam Vũ cũng chẳng dám lỗ mãng xông vào thành Kiếm Cung, bời vì quân Lam Vũ cũng không có tuyến đường cung cấp hậu cần.
Không thể không nói, nhãn quang của Phất La Đà rất chuẩn xác, hắn cũng nhìn thấy được chố chí mạng của quân Lam Vũ, đó là không thể thành lập tuyến đườn vận chuyển tiếp tế hậu cần, dưới tình huống đó cho dù quân Lam Vũ có chiếm được thành Kiếm Cung, hay cho dù quân đội nước Y Lan chắp tay dâng thành Kiếm Cung lên, quân Lam Vũ cũng chẳng dám nhận bừa, trừ khi là quân đội nước Y Lan ở xung quanh bị tiêu diệt hết rồi, quân Lam Vũ mới dám tiến vào, nếu không bản thân quân Lam Vũ cũng sẽ rơi vào cảnh khốn cùng như quân đội nước Y Lan hiện nay.
Khi rất nhiều người đều khinh thường Dương Túc Phong, thì Phất La Đà tuyệt đối không dám coi thường Dương Túc Phong, hắn tin Dương Túc Phong nhất định phải có năng lực hơn người, quân Lam Vũ khẳng định cũng có chỗ độc đáo của mình.
Cuối cùng, tốn mất thời gian gần một tiếng đồng hồ, Phất La Đà cuối cùng mới thuyết phục được thượng cấp của mình, đồng thời nhận trước hết trách nhiệm lên người, cuối cùng hắn đã khiến cho phương châm sách lược của quân đội nước Y Lan đã phải thay đổi.
Nhưng chuyện này còn xa lắm mới đủ, Phất La Đà còn muốn có được nhiều thứ hơn từ thượng cấp của mình, đó chính là có đủ binh lực. Phất La Đà không thể phán đoán được quân Lam Vũ công kích thương khố rốt cuộc là có bao nhiêu người, nhưng để đảm bảo an toàn cho kho quân nhu, hanư shi vọng mang theo càng nhiều quân đội tới tăng viện càng tốt.
Một liên đội của sư đoàn bộ binh số 66 cũng có gần bốn nghìn người, ở trong quân đội nước Y Lan cũng được tính là liên đội có nhân số tương đối nhiều rồi, nhưng trừ nhân viên hậu cần và bộ đội canh giữ cung Kiếm Vương ra, bộ đội cơ đội có thể điều động chỉ có hai nghìn người.
Hai nghìn người có thể đối phó được với quân Lam Vũ sao? Phất La Đà không có cái lòng tin đó, nếu như là hai nghìn binh sĩ quân đội nước Y Lan có vũ trang đạn dược đầy đủ thì hắn đương nhiên là có lòng tin này, nhưng đáng tiếc mỗi người bọn chúng chỉ có ba viên đạn.
Bởi ánh mắt của Phất La Đà không thể không chiếu vào bộ đội trong giữ cung Kiếm Vương, thế nhưng, bộ đội canh giữ ở cung Kiếm Vương không phải chức quyền của Phất La Đà có thể điều động được, chỉ có Vân Đóa Thánh La mới có quyền điều động, cho dù là phó sư đoàn trưởng cũng không có quyền lực này.
Nhưng Vân Đóa Thánh La không có ở đây, vậy thì phải làm sao bây giờ? Cuối cùng không còn cách nào, Phất La Đà đưa ra một quyết định gan lớn trùm trời, đó là ngụy tạo mệnh lệnh của Vân Đóa Thánh La.
Đối với hậu quả của việc ngụy tạo mệnh lệnh quân sự, Phất La Đà biết rất rõ, nhưng hắn không thể không làm như vậy, Phất La Đà cần phải có được sự chi viện của bộ đội canh giữ cung Kiếm Vương, bởi chỉ có bọn chúng mới có đủ đạn dược, nói Phất La Đà nhìn trúng bọn chúng chằng bằng là nói nhìn trúng đạn dược của bọn chúng.
Chính viên đạn nho nhỏ đó, làm cho Phất La Đà ở trong hai tiếng đồng hồ, làm ra nhiều quyết định khiến hậu thế chấn kinh, cuối cùng đẩy bản thân vào vị trí hoàn toàn quyết liệt với nước Y Lan, rồi sau đó thành công làm tên tuổi của bản thân liệt vào bảng Anh Hùng của đại lục Y Lan.
Đương nhiên, vào khi đó, Phất La Đà không có thời gian để đi suy tính cho tương lai của mình, lúc ấy vấn đề bức thiết nhất của hắn, chính là tập trung đủ đạn dược, để tăng cường sức chiến đấu, hắn chiến đấu thuần túy vì sự sinh tồn của quân đội nước Y Lan, hắn khống giống với đám quan quân tầm thường không dám đảm đương kia, chỉ có biết vâng vâng dạ dạ, thậm chí tới ngay cả nguy hiểm giáng xuống cũng không biết phải đi bài trừ như thế nào.
Ở trong lòng Phất La Đà, xưa nay hắn luôn cho rằng, ở trong số báo nhiêu quan quân của quân đội nước Y Lan như vậy, hắn tuyệt đối không phải kẻ xuất sắc nhất, tuyệt đối không phải là người được hoan nghênh nhất, nhưng hắn khẳn đỉnh là biết làm thể nào để sống sót nhất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Tộc nhân của hắn đã hoàn toàn bị thanh trừ trong cuộc chiến loạn hoa dâm bụt vào mười bốn năm trước, huynh đệ phụ mẫu của hắn tiếp sau đó cũng không ngừng bị mất mạng trong cuộc truy sát bí mật của đội chấp pháp hoàng thất.
Nhưng hắn, lại thành công ẩn nấp đi, che dấu hữu hiệu thân phận của mình, gia nhập quân đội nước Y Lan, đồng thời làm tới vị trí liên đội trưởng, đối với năng lực này của mình, Phất La Đà rất hài lòng, vì thù hận của tộc nhân, hắn tuyệt đối không cam tâm chết ở nơi này.
Vấn đề bức thiết thứ hai của Phất La Đà chính là phải tới được vị trí kho quân như trước khi quân Lam Vũ tới được nơi, nhưng hi vọng này của hắn rất xa vời, bời y đã lãng phí không ít thời gian, quân Lam Vũ vào lúc này sợ rằng đã bắt đầu công kích kho quân nhu rồi.
Bất quá, Phất La Đà cũng có một hi vọng mong mạnh, đó là quân phòng phủ kho quân nhu của quân đội nước Y Lan mặc dù nhân số không nhiều, nhưng bọn chúng khống chế kho quân nhu, có đạn dược vô cùng đầy đủ để tiêu hao, tin rằng có thể kháng cự lại quân Lam Vũ một khoảng thời gian, chỉ cần tốc độ của Phất La Đà đủ nhanh, thì quân đội nước Y Lan còn có hi vọng sinh tồn.
Ở chỗ này không thể không chỉ ra một suy nghĩ lầm, đó chính là việc Tịch Môn Quân bị mất quá nhanh, làm cho quan chỉ huy của quân đội nước Y Lan từ sự cực đoan này rơi vào một sự cực đoan khác.
Mới ban đầu bọn chúng cực kỳ coi thường quân Lam Vũ, cho rằng quân Lam Vũ rất kém cỏi, Tịch Môn Quan thực sự có thể kiên thủ một trăm năm, nhưng sau khi Tịch Môn Quan bị đánh hạ một cách kỳ lạ, thì bọn chúng lại có chút sợ bóng sợ gió, thần kinh quá sức mẫn cảm, tràn ngầm sợ hãi với quân Lam Vũ, hơi một chút liền phán đoán quân Lam Vũ quá lợi hại.
Phất La Đà mặc dù ở phương diện này trấn tĩnh hơn so với các quan quân khác lúc này, nhưng trong lòng hắn cũng cho rằng, quân phòng thủ kho quân nhu tuyệt đối không chống đỡ được bao lâu, cho nên hắn cần phải dùng tốc độ nhanh nhất để xuất phát.
Phất La Đà cuối cùng đưa ra phán đoán, đó chính là phải toàn lực giữ lấy kho quân nhu, tiếp đó một tiếng mệnh lệnh hạ xuống, hai nghìn binh sĩ quân đội nước Y Lan lập tức ùn ùn kéo tới kho quân nhu ở phía bắc, ở trong hai nghìn binh sĩ quân đội nước Y Lan này, đại bộ phận binh sĩ chỉ có ba viên đạn, chỉ rất ít binh sĩ cớ năm viên đạn, đó là do từ bộ đội khác điều tới, còn về phần binh sĩ canh gác cung Kiếm Vương, mỗi một binh sĩ đều có hai mươi viên đạn.
Phất La Đà cho rằng dựa vào thực lực như thế này, hắn là có thể quần nhau với quân Lam Vũ một phen, nhưng hắn không hề ý thức được, hành động này của hắn với ý đồ cứu vãn kho quân nhu, nhưng đồng thời cũng lưu lại một họa ngầm cực lớn cho thành Kiếm Cung.
Là quan chỉ huy liên đội, tin tức tình báo mà Phất La Đà có thể biết không nhiều, tất cả tình báo của quân đội nước Y Lan về cơ bản đều nắm ở trong tay Vân Đóa Thánh La và A Huy Nam, mà cả hai người này cũng rất ít khi đem tình báo phát cho các quan chỉ huy liên đội.
Cho nên Phất La Đà dựa vào tình báo của mình mà phán đoán, thành Kiếm Cung yên tĩnh như thế, hẳn là những tên kiếm sĩ Cung Đô kia sẽ không gây ra chuyện gì nữa, hắn cho rằng lưu lại nơi đó gần một nghìn sáu trăm người hẳn là đủ để đối phó với kiếm sĩ Cung Đô rồi.
Nhưng hắn lại vô ý quên đi mất một vấn đề, đó chính là một bình sáu trăm bính sĩ của quân đội nước Y Lan, súng trướng Chấn Thiên ở bên trong tay chúng chỉ có mỗi một viên đạn, nói một cách khác, cho dù mỗi một viên đạn có thể tiêu diệt được một người thì cũng chỉ có thể diệt được một nghìn sáu trăm kiếm sĩ Cung Đô thôi.
Khi đạn bắn hết rồi, thì quân đội nước Y Lan sẽ phải đánh giáp lá cà với những kiếm sĩ Cung Đô còn lại, cho dù là quân nhân lợi hại nhất của nước Y Lan, sợ rằng cũng không dám tùy tiện nói mình có thể giành được thắng lợi khi cận chiến với kiếm sĩ Cung Đô.
Cũng chính bởi vì như thế mà quân đội nước Y Lan ở bên trong thành Kiếm Cung mới phải bày ra cái vẻ hung thần ác sát, dùng vẻ hung dữ bên ngoài để đề phòng kiếm sĩ Cung Đô bạo loạn.
Chiêu này đúng là dọa được không ít người ngoài nghề, nhưng lại dễ dàng bị dân trong nghề nhìn thấu, khi binh sĩ quân đội nước Y Lan cố ý làm cho bên trong thành Kiếm Cung náo loạn chó chạy gà bay, ra sức thể hiện vũ lực của mình, thì ở bên cạnh bọn chúng đã có người chuẩn bị hành động rồi.
Bất quá, Phất La Đà kẻ gây ra sự kiện này không nhìn thấy, ánh mắt của hắn, đã giống như chim ưng, chỉ nhìn thấy sự tồn tại của kho quân
Phán đoán của Phất La Đà là chính xác, các tiểu phân đội của quân Lam Vũ vào lúc này đang hùng hổ nhào bổ vào các kho quân nhu của quân đội nước Y Lan, khi Phất La Đà thần tốc suất lĩnh bộ đội của mình rời khòi thành Kiếm Cung, thuận theo đường núi ngoằn ngoèo tiến lên, thì ở xung quanh thành Kiếm Cung cũng có ba đơn vị bộ đội của quân Lam vũ, chính dang ở trên con đường núi quanh co y như vậy đánh vào kho quân nhu lớn nhất của quân đội nước Y Lan.
Ba đơn vị bộ đội này, bao gồm lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong và Lăng Kiếm suất lĩnh, cón có tiểu phân đội tinh nhuệ của tiểu đoàn lính dù số 881 không quân, bọn họ đang ở các phương hướng khác nhau tiến vào khu vực chính giữa.
Lục quân đặc chiến đội doa Đao Vô Phong và Lăng Kiếm suất lĩnh đều là bộ đội từng trải rồi, thành viên đều là những chiến sĩ đã trải qua trăm trận, khi hành quân thì tốc độ nhanh chóng bí mật, không có âm thanh gì, nhưng các chiến sĩ của tiểu đoàn lính dò 881 do Trình Kiếm Thư suất lĩnh thì lại xuất hiện nhiều tình huống hơn, bộ đội cũng lộn xộn hơn, chủ yếu là bất mãn đối với không quân.
Trình Tân Kiến là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn lính dù số 881, bộ đối hắn suất lĩnh đều là từ trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh chuyển đổi thành, binh sĩ của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh, đại bộ phận bắt đầu từ khi nhập ngũ chẳng trải qua thực chiến thực sự.
Cho dù bọn họ huấn luyện rất khoa học rất gian khổ, mỗi lần diễn luyện đều thu được thành tích đáng kiêu ngạo, khi thực chiến đối kháng với trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội biểu hiện cũng không tệ, nhưng trong con mắt người ngoài, bọn họ còn thiếu một chút sát khí, một chút sát khí thực sự của người đã chém giết thực sự ở trên chiến trường.
Sự thực thì trong đông đảo bộ đội của quân Lam Vũ, chỉ có bộ đội giết người như ngóe mới được các đồng sự tôn trọng, lính dù là nghé con mới ra đời, đương nhiên là không thể được các binh chủng khác coi trọng, cho dù có Dương Túc Phong chiếu cố cũng là như thế.
Lính dù quân Lam Vũ thiếu cơ hội giết người, hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng đợi được cơ hội tích lũy sát khí.
Vốn khi Hà Vị Thần định ra sách lược rút củi dưới đáy nồi này, là chuẩn bị dùng tới chiến sĩ của hải quân lục chiến đội, dù sao loại chiến đấu thâm nhập vào hậu phương của địch này, cũng chỉ có chiến sĩ của hải quân lục chiến đội mới có kinh nghiệm.
Nhưng quan chỉ huy mới nhậm chức của lính dù quân Lam Vũ là Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần đều tích cực tranh thủ hạng nhiệm vụ này, bọn họ báo cáo với Dương Túc Phong, trình bày rõ tính khả thi của lính dù khi chấp nhành nhiệm vụ này, đương nhiên chủ yếu nhất là thể hiện ra tâm lý mong mỏi chiến đấu của bộ đội lính dù.
Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần đều cho rằng, bộ đội lính dù khẳng định phải trải qua vô số chiến hỏa mới có thể rèn luyện trưởng thành, để bọn họ tới vương quốc Cung Đô, chinh là bước thứ nhất để rèn luyện máu và lửa.
Dương Túc Phong đồng ý với thỉnh cầu của Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần, y cũng muốn xem xem bộ đội lính dù rốt cuộc có tác dụng không.
Vì thế Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần lập tức định ra kế hoạch chi tiết, quyết tâm biến vương quốc Cung Đô trở thành buổi biểu diễn hoàn mỹ đầu tiên của bộ đội lĩnh dù quân Lam Vũ.
Bất quá, chuyện này nói ra thì dễ, chứ làm thì khó, trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh mặc dù được tính là đơn vị bộ đội không tệ, nhưng dù sao cũng thiếu mất kinh nghiêm chiến đấu thực tế, rất nhiều chiến sĩ thậm chí hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến nào, đối với việc chiến đấu khi ở vào trong hậu phương của địch càng chưa từng trải qua, chết người hơn nữa là có rất nhiều môn học có liên quan chưa được triển khai kịp thời, nhất là phương diện phối hợp với không quân.
Vì thế Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần quyết tâm rút ra bộ phận nhân viên tinh nhuệ nhất, để hoàn thành cuộc biểu diễn đầu tiên này, Trình Thư Kiếm chính là quan quân thích hợp nhất mà bọn họ tuyển trúng, khi bọn họ đưa tên báo lên cho Dương Túc Phong, thì DươngTúc Phong cũng đồng ý, y không có quá nhiều ấn tượng với năng lực lãnh đạo của Trình Thư Kiếm, bất quá vẫn rất hứng thú với tiểu tổ lính bắn tỉa cho hắn lập nên.
Trình Thư Kiếm năm nay chỉ có hai mươi bốn tuổi, cùng coi là lính có kinh nghiệm của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh, từ khi thành lập trung đoàn này thì hắn đã tham gia rồi, trước đó hắn chỉ làm một tay súng bắn tỉa, hắn cũng thích cái vai trò này, tiểu tổ lính bắn tỉa do hắn lãnh đạo thường xuyên ra vào trong rừng mưa nhiệt đới, sau này tới đảo Lữ Tống còn cắt đầu không ít quan quân của nước Mã Toa trở về.
Về sau cùng với việc bộ đội mở rộng, cùng với cả trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh chuyển mình, hắn phải từ vai trò của tay súng bắn tỉa chuyển sang quan quân, cuối cùng hắn đảm nhậm chức tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn lính dù số 881, bởi vì biểu hiện xuất sắc, hắn được làm nắm đấm cho lần trình diễn đầu tiên của bộ đội lính dù, được tất cả quan binh của bộ đội lính dù gửi gắp hi vọng.
Nói ra thì nắm đấm này rất có sức mạnh, nhưng vào lúc đó Trình Thư Kiếm chỉ nắm được có chưa tới năm mươi quan bình, nên cái nắm đấm này cũng hơi nhỏ một ít.
Trừ mặt nhân số cực kỳ thiếu thốn ra, vũ khí đạn dược cũng chẳng đầy đủ gì, chiến đấu sắp tới lại không thể dự đoán trước được, nên Trình Thư Kiếm không thể tránh khỏi có chút căng thẳng, giống như vậy, các chiến sĩ lính dù bên cạnh hắn cũng có chút căng thẳng, có người nhỏ giọng thì thầm với nhau, cũng có người trầm mặc không nói.
Dù sao, thì huấn luyện là một chuyện, khi thực sự tới đại hậu phương của kẻ địch lại là một chuyện khác, ở hậu phương của địch nếu như chiến bại thì ngay cả thi thể sợ rằng cũng chẳng tìm thấy.
Trung đội trưởng Ngô Mộng ghé mặt tới, quan tâm hỏi:
- Lão đại, anh đang nghĩ gì thế? Nghĩ xem quân đội nước Y Lan xuất động bao nhiêu người đối phó với chúng ta à?
Người thanh niên không cạo râu này, đầu tóc rất dài, râu tết bó, đôi mắt đen nhánh, trông có chút đáng sợ, nhưng thực ra thì hắn là một người rất dễ chung sống, quan hệ với các chiến hữu đều rất tốt, nếu ở trong các bộ đội khác của quân Lam Vũ, cái bộ dạng này của hắn khẳng định sẽ bị quân pháp xử trí, bất quá khi mỗi một lần kiểm tra hắn đều tự động "mất tích", nói một cách mỹ miều là đi chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, không ngờ lần nào cũng thành công tránh được nguy hiểm.
- Không phải, ta đang nghĩ tới Hồ Hán Tứ, xem xem có cơ hội đập cho tên *** một trận không.
Trình Thư Kiếm rất khó chịu nói, xung quanh không có người khác, hắn không kìm được đem lới trong lòng nói ra, còn siết chặt nắm đấm lại.
Câu nói này khơi lên tức giận của Ngô Mộng Đạt, hắn cũng siết chặt nắm đấm lại, trong mắt như muốn phun ra lửa, gằn giọng nói:
- Thế nào cũng có cơ hội, tôi trước giờ chưa gặp tên gia hỏa nào đáng ghét như thế, vừa mới nghĩ tới con mắt tam giác của hắn thôi là … không nói nữa, có cơ hội phế thứ giữa hai chân của hắn đi, xem xem hắn còn đều càng được như vậy nữa không.
Trình Thư Kiếm gật đầu, theo bản năng nhìn lên bầu trời, xem xem có phi dĩnh không quân bay qua không, nếu như có, hắn sẽ phải nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, để biểu thị kinh biet đối với không quân.
Ngay cả hắn cũng không sao hiểu nói, vốn quan hệ giữa không quân và lính dù phải vô cùng thân thiết, vì sao mình lại thù hận những tên gia hỏa của không quân như thế? Chẳng lẽ vì cảm thấy bọn chúng cứ ra vẻ bề trên nên khó chịu, hay là khó chịu vì bọn chúng không đối diện chiến đấu với kẻ địch? Hay là vì đám rác rưởi của không quân đó quá kiêu ngạo, không để người khác vào mắt?
Bởi vì lần này quy mô cuộc nhảy dù tác chiến rất lớn, địa điểm phải hạ xuống rất nhiều, không quân quân Lam Vũ đã dùng tới tất cả phi dĩnh có thể bay được, khó khăn lắm mới thỏa mãn được nhu cầu.
Chiếc phi dĩnh mà bọ Trình Thư Kiếm ngồi, nói thật ra là có chút cú kỹ rồi, tải trọng chỉ có năm tấn, không thể nào thỏa mãn được nhu cẩu của lính dù, khi bọn họ tới được căn cứ không quân, tên tên thiếu tá không quân Hồ Hán Tứ dĩnh trưởng phi dĩnh xuất thân chuyên gia ấy, bọn họ nhìn ngứa mắt nhất, con mắt tam giác cứ liếc mắt nhìn bọn họ, cảm giác như nhìn một đám dị loại.
- Các ngươi muốn đi du lịch à? Làm sao không mang cả quân doanh của các ngươi tới? Một cái gối đầu có đủ không? Có cần thêm một cái nữa không? Hay là đem cả giường của các ngươi để vận chuyển đến nhé? Đúng là một đám tân binh, tân binh!
Tiếng quát tháo cảu Hồ Hán Tứ hiện giờ còn vang vọng ở trong tai Trình Thư Kiếm, làm trong lòng hắn rất không thoải mái, sắc mặt cũng khó coi.
Trước mặt bao nhiêu người như thế, tên Hồ Hán Tứ ấy không chút khách khí giáo huấn người của lính dù, làm cho Trình Thư Kiếm nắm đấm của bộ đội lính dù nén cả một bụng lửa giận, nếu chẳng phải Dương Túc Phong ở cách đó không xa, hắn thực sự muốn phế tên tiểu tử đó ngay tại chỗ.
Hiện giờ nhớ lại hắn còn cảm thấy tức tới ngứa ngáy răng lợi, nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ tẩn cho tên gia hỏa đó một trận, sau đó chuồn đi trước khi hiến binh tới.
Tên gia hỏa đó thực sự quá đáng ghét, nguyên chẳng phải là một tên thả diều sao, có gì mà ghê gớm chứ? Kỳ thực mỗi một tên dĩnh trưởng phi dĩnh của không quân trông qua đều vô cùng đáng ghét, cho rằng mình có thể bay lên trời là tài ba lắm.
/769
|