Nhưng trên thực tế, Dương Túc Phong lắc đầu là có một ý tứ khác, bất quá nhìn vẻ mặt của hai nàng, đúng là đã đem hi vọng duy nhất gửi gắm lên người mình rồi.
Dương Túc Phong mỉm cười, ý bảo hai nàng không cần phải khẩn trương, chậm rãi nói:
- Kết minh thì cần phải làm, ta đồng ý kết minh với các vị. Bất quá chúng ta kết minh phải giữ bí mật cao độ …
Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận sắc mặt lúc này mới hòa hoãn trở lại, nhưng trong mắt đã long lanh ánh lệ, chỉ chưa nhỏ xuống mà thôi, tâm linh bị đả kích cực lớn khó khăn lắm mới khôi phục được, lập tức hỏi:
- Vì sao thế?
Dương Túc Phong chân thành nói:
- Ta đúng là rất sẵn lòng giúp đỡ các vị, bất quá, ta cũng phải đặt mình vào địa vị của các vị để suy nghĩ. Ta nghĩ trong mắt của hai cô có khả năng chỉ nhìn thấy uy hiếp cực lớn của nước Yến Kinh với mình, nhưng một khi công khai tuyên bố các vị kết minh với đế quốc Lam Vũ cũng tôi, nước Y Lan sẽ lập tức có phản ứng. Các cô cũng biết đây, đế quốc Lam Vũ chúng tôi đang khai chiến với nước Y Lan, bằng hữu của chúng tôi, trong mắt nước Y Lan là kẻ địch của bọn chúng. Các cô nghĩ xem, nếu như chúng ta tuyên bố kết minh, nước Y Lan sẽ có phản ứng như thế nào? Các cô có nghĩ tới nước Y Lan sẽ đưa ra phản ứng như vậy không?
Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đưa mặt nhìn nhau, đột nhiên phát giác vấn đề này rất khó giải quyết.
Nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh xưa nay luôn yếu ớt, cho dù có liên thủ với nhau, muốn đối phó với nước Yến Kinh cũng đã là vô cùng khó khăn, nếu như nước Y Lan nhúng tay vào, hoàn cảnh của bọn họ sẽ càng thêm thê thảm, bọn họ hai mặt thụ địch, sợ rằng nửa tháng là diệt vong rồi.
Đối với sức chiến đấu của quân đội nước Y Lan, Mộ Dung Trúc Vận có cảm nhận rất rõ, năm xưa khi nước Ngọc Kinh từ nước Long Kinh tách ra, chính là do nước Y Lan ở sau chống lưng cho nước Ngọc Kinh, cuối cùng lập nên quốc gia Ngọc Kinh nho nhỏ đó.
Nhưng về sau này một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã, nước Ngọc Kinh lại dần dần quan hệ mật thiết với nước Long Kinh, mới dần dần xa lánh với nước Y Lan, có điều đối với việc khi xưa nước Ngọc Kinh đòi độc lập, quân đội nước Y Lan đã xuất động ba vạn người, đã đánh cho mười vạn quân đội của nước Long Kinh té *** vãi phân, cuối cùng chỉ đành đồng ý cho nước Ngọc Kinh độc lập.
Mộ Dung Trúc Vận còn nhớ rất rõ ràng, đó là điều bên trong điển tịch của vương thất có ghi chép, nếu như lúc này quân đội nước Y Lan quay trở lại, thì nước Ngọc Kinh và nước Long Kinh ngay cả cơ hội cầu cứu cũng không có nữa.
Nhưng hi vọng vào tay lại sắp bay đi, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận làm sao có thể cam tâm được, hai nàng khó khăn lắm mới gặp được Dương Túc Phong, làm sao có thể dễ dàng tay trắng quay về? Nhưng trong thời gian ngắn, bọn họ cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn.
Mộ Dung Trúc Vận gần như cầu khẩn nói:
- Chẳng lẽ chúng tôi không còn cách nào nữa sao?
Dương Túc Phong nghiêm túc suy nghĩ, tựa hồ còn đang tìm kiếm cảm hứng, một lúc sau mới khổ não nói:
- Các vị cần phải tìm một cái cớ thích đáng, để nước Y Lan không thể có lý can thiệp vào chuyện của mình … đương nhiên, muốn chúng không can thiệp là không thể, nhưng nếu như bọn chúng là trái cái lý do này, quân Lam Vũ chúng tôi có thể động thủ với bọn chúng, ép cho bọn chúng không còn sức lực để đối phó với các vị.. ừm, hay là như thế nà đi, các vị tuyên bộ vùng hồ Hương Mật thuộc về chúng tôi…
Nam Cung Hiểu Điệp một lần nữa mặt hoa biến sắc, thất thanh kêu lên:
- Dương Túc Phong, ngươi …
Mộ Dung Trúc Vận mặt cũng tái đi, vừa sợ vừa giận nhìn Dương Túc Phong, cứ như là nhìn một con quái vật tham lam vậy.
Dương Túc Phong biết mình lại bị hiểu lầm rồi, khẽ cười nhăn nhó nói:
- Hai vị đừng kích động, ta chỉ lấy một ví dụ, không phải có ý đồ với vùng hồ Hương Mật của các vị, thế này đi, tạm thời ta không nghĩ ra biện pháp gì tốt để viện trợ các vị không bị nước Y Lan can thiệp … các cô có không?
Bề ngoài thì nói như thế, nhưng trong lòng y lại thầm cười lạnh, hai vị tiểu thư các cô yên tâm đi, các cô không nữo cắt nhường vùng hồ Hương Mật, nhưng quốc vương của các cô thì chắn chắn là có, ngay cả bảo tọa quốc vương còn chẳng giữ nổi, giữ rịt lấy hồ Hương Mật mới là kẻ ngốc thật sự.
Chuyện đã tới nước này rồi, cũng chỉ có hai nữ nhân chẳng hiểu chính trị các cô mới còn để ý tới quốc thổ cua rmình thôi.
Vùng hồ Hương Mật là nơi phì nhiêu nhất phía nam nước Long Kinh, diện tích ước chừng mười vạn kilomet vuông, là vừa lúa lớn, kỳ thực đây cũng chính là một góc của hành lang Á Sâm, nhưng trên lịch sự luôn là quốc thổ của nước Long Kinh.
Cho dù vào thời đại đế quốc Đường Xuyên cường thịnh nhất, cũng không đưa ra yêu cầu như thế này, chẳng trách mà Nam Cung Hiểu Điệp mặt tái đi, cho rằng mình thừa cơ bắt chẹt bọn họ.
Lại lần nữa cười áy náy, Dương Túc Phong chân thành nói:
- Hai vị phu nhân, đế quốc Lam Vũ chúng tôi và tổ quốc của hải cô cách nhau bởi quân đội nước Y Lan, bất kỳ hành động gì của chúng ta cũng khơi lên địch ý của nước Y Lan với các vị, điều này tôi nghĩ hai cô cùng hiểu rõ. Cho nên chúng ta kết minh càng kín đáo thì càng tốt, một khi khơi lên chiến tranh giữa các vị và nước Y Lan, quân Lam Vũ chúng tôi cho dù có lực lượng mạnh hơn nữa, cũng là tay dài chẳng với được tới trời.
Nam Cung Hiểu Điệp biết đúng là như thế, nên chỉ đành nói có chút xót xa:
- Đúng vậy, chúng tôi cũng biết, nhưng….
Nhưng cái gì thì nàng không nói ra.
Dương Túc Phong khẽ thở dài một hơi, rất cảm thông cho cảnh ngộ của hai nàng, nói:
- Ta còn có một biện pháp, nếu như các vị có thể chống đỡ qua năm sau, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều ….
Nam Cung Hiểu Điệp chầm chầm lặc đầu, nước mắt cuối cùng không thể nàm kiếm chế được, một giọt nước long lanh từ trên khuôn mặt của nàng khe khẽ lăn xuống, nhỏ lên trên chiếc bàn trà trước mặt Dương Túc Phong, tan thành hình hoa mỹ lệ.
Người lòng dạ sắt đá như Phương Phỉ Thanh Sương lúc này cũng không khỏi trở nên thương cảm, Nam Cung Hiểu Điệp lặng lẽ lau nước mắt, không nói gì cả nhưng vẻ mặt của nàng đã làm cho những người ở đây biêt rất rõ ràng, nước Long Kinh khăng định không chống đỡ được qua năm sau rồi.
Dương Túc Phong chỉ đành khẽ nhùn vai, cười khổ không biết làm thế nào, muốn an ủi Nam Cung Hiểu Điệp một chút nhưng lại không tìm ra từ ngữ an ủi thích hợp, nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh yếu ớt như thế, tựa hồ nằm ngoài dự liệu của y.
Ngay cả bản thân người nước Long Kinh cũng tỏ ra tuyệt vọn như thế, xem ra nước Long Kinh đúng là hết thuốc cứu rồi, đối với Nam Cung Hiểu Điệp mà nói, là một chuyện rất bất hạnh, nhưng đối với quân Lam Vũ mà nói, lại là một cơ hội.
Kỳ thực ở trong lòng Dương Túc Phong cho rằng, nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh nên liệt vào hạng quốc gia sớm phải diệt vong rồi mới đúng, hai quốc gia sau khi trải qua hơn một trăm năm bình an, đã hoàn toàn đi tới tận cùng của sinh mạng rồi.
Giống như những năm cuối của đế quốc Đường Xuyên vậy, chính trị thối nát, hoàng đế ngu muội, nội bộ sớm đã chia năm sẻ bảy, chỉ cùng lắm là dư lại một hơi thở cuối cùng mà thôi.
Im lặng hồi lâu, đột nhiên, tiếng đàn du dương truyền lại, chính là khúc bồ đề chú mà mọi người đều hết sức quen thuộc, tiếng đàn u oán trầm trầm càng tăng thêm sự ưu thương của Nam Cung Hiểu Điệp, nàng không kìm được khe khẽ khóc thút thít, cho dù Mộ Dung Trúc Vận hơi kiên cường hơn một chút, vào lúc này cũng có nước mắt trong suốt rồi.
Dương Túc Phong không chịu được nước mắt của nữ nhân, trầm tĩnh nói:
- Vậy cho phép ta làm chỉ, mời hai vị nghe một khúc bồ đề chú như thế nào?
Không tìm được biện pháp thoát khỏi khốn cảnh, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đều lòng dạ ở đâu đâu, bất quá cũng không tiện từ chối lời mời của Dương Túc Phong, kỳ thực các nàng cũng muốn ở cùng với Dương Túc Phong dài hơn, mong chờ một phút ý nào đó, tìm được biện pháp hóa giải nguy cơ.
Chiếc thuyền nhỏ tới cần hoa thuyền của Tiết Đàn cô nương, Đỗ Thiên Kỳ đi lên giao tiền, nhưng nhận được câu trà lời là hôm nay miễn phí.
- Miễn Phí?! Hay lắm, hiếm khi được Tiết Đàn cô nương mời khách!
Dương Túc Phong thuận miệng nói, lập tức bước lên thuyền.
Nhưng bước chân của y đột nhiên dừng lại ở bên cửa, vẻ mặt tỏ ra có chút kinh ngạc, đôi mắt cứ ngây ra nhìn về phía trước, toàn thân giống như bị điểm huyệt rồi.
Úc Thủy Lan Nhược đụng vào y một cái, y cũng không có phản ứng gì, nàng hiếu kỳ thuận theo ánh mắt của y nhìn tới, trong mắt liền ánh lên sát khí nồng liệt, tiếp đó Dương Túc Phong nghe thấy Úc Thủy Lan Nhược quát lớn ở bên tai:
- Tiêu Tử Phong! Thì ra ngươi ở nơi này! Mau đem Sương Huyết Nhận trả lại cho ta. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Trong khoang hoa thuyền của Tiết Đàn, hương trầm lượn lờ, khói thơm tràn ngập.
Khoanh chân yên tĩnh ngồi ở phía sau chiếc Tiêu Vĩ Cầm cổ xưa, chính là Tiêu Tử Phong đã biến mất từ lâu, mặc dù đã thời gian rất dài không xuất hiện rồi, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn không có thay đổi qua lớn, giống như khi Dương Túc Phong mới được gặp nàng vậy, vẫn diễm lệ như thế, vẫn điềm tĩnh như thế.
Trong khói hướng quấn quanh, nàng trông giống như Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi trong truyền thuyết, mỹ lệ mà yên tĩnh, toàn thân khắp từ trên xuống dưới tựa hồ mang theo chút vị thần tiên, chuyên tâm gẩy Tiêu Vĩ Cầm, tựa hồ không có chuyện nào khác có thể lay động tâm linh như giếng sâu lắng đọng của nàng.
Chiếc Tiêu Vĩ Cầm này, nguyên là trước kia nàng cố ý lưu lại ở hồ Mạc Sầu, khi đó nàng đã tới hồ Mạc Sầu rồi, nhưng lại bởi vì tận mắt chứng kiến quá trình ân ái giữa Dương Túc Phong và Phượng Lam Vũ, vừa ghen vừa giận nàng liền bỏ đi, để lại chiếc Tiêu Vĩ Cầm này.
Chiếc Tiêu Vĩ Cầm này luôn được Dương Túc Phong cất giữ, để tưởng nhớ tới nàng, về sau khúc bồ đề chú tái hiện giang hồ, Dương Túc Phong sai người đem chiếc Tiêu Vĩ Cầm tặng cho Tiết Đàn cô nương làm lễ vật, không ngờ rằng lúc này lại thành vật quy nguyên chủ rồi.
Rất kỳ quái là, ở trong khoang thuyền chỉ có một mình Tiêu Tử Phong ngồi gảy đàn, còn Tiết Đàn cô nương và thị nữ tiểu Thanh của nàng thì hoàn toàn không thấy đâu, không biết là sớm đã không còn ở chiếc hoa thuyền này nữa, hay là tạm thời bị Tiêu Tử Phong bảo lánh đi rồi.
Bất quá cho dù là như thế nào, sự xuất hiện của Tiêu Tử Phong, đều làm cho mỗi một người có mặt ở đây đều cảm thấy có chút quai quái, trừ Úc Thủy Lan Nhược ra, những người khác đều không lên tiếng, không khí vô cùng vi diệu.
Dương Túc Phong khó khăn lắm mới nhìn thấy được Tiêu Tử Phong, trong lòng tự nhiên là vui mừng, nhưng lại có chút lo được lo mắt, tựa hồ cho rằng điều mình nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, nếu như to tiếng nói chuyện, khả năng sẽ làm ảo ảnh tan đi, cho nên không lên tiếng.
Trong lòng y đang nhanh chóng xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, vi như: Tiêu Tử Phong trở về tứ bao giờ? Trở về làm cái gì? Trước đó nàng đã đi đâu? Nàng cứ hết chạy đông lại chạy tây đẻ làm cái gì?
Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đều biết quan hệ giữa Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong, lúc này nhìn thấy Tiêu Tử Phong trở về, trong lòng không khỏi có chút chua chua, tựa hồ địa vị mà mình khó khăn lắm mới gây dựng được lên lại gặp phải uy hiếp, bởi thế mang theo một chút thù địch.
Chủ nhân của Vị Ương cung mặc dù là Thập Tứ công chúa, nhưng Thập Tứ công chúa rất tự biết mình, hiểu rằng bản thân không thể quản được những nữ tử giang hồ các nàng, cho nên bình thường rất ít khi hỏi tới chuyện của các nàng, chỉ cần các nàng bảo hộ an toàn cho Dương Túc Phong là được rồi.
Nhưng Tiêu Tử Phong thì lại khác, nàng chẳng những võ công cao cường, hơn nữa thủ đoạn linh hoạt, giải quyết công việc khéo léo, khi ở Đan Phượng hành cung đã có uy tín rất lớn, hiện giờ đánh trở về, đối với các nàng mà nói, đương nhiên chẳng phải là một chuyện tốt.
Tiêu Tử Phong tựa hồ không nhìn thấy có người đi vào, chỉ lười biếng khua dây dần, tài nghệ của nàng ở phương diện đánh đàn hơn xa Tiết Đàn cô nương, căn bản không cùng một thứ bậc, mặc dù chỉ là vô thức khua giây đàn, nhưng âm luật mỹ diệu vẫn cứ khe khe vang vọng trong khoang thuyền.
Dương Túc Phong nghe không ra trong tiếng đàn ẩn chứa ý tứ gì, bất quá mơ hồ cảm giác như chút kỳ diệu khác biệt mà vẫn giống như những lời tụng niệm của các cao tăng bên chùa Lục Dung.
Tắm mình ở trong tiếng đàn cầm nhẹ nhàng mỹ diệu đó, làm cho cả con người tấm lòng như rộng mở hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện mưu tính hơn thiệt tự nhiên được đặt qua một bên, lúc này tiền tuyến ở vương quốc Cung Đô đánh tới giầu sôi lửa bỏng, nhưng Dương Túc Phong lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Thế nhưng, tiếng đàn này ở trong tai người khác nghe ra lại tựa hồ chẳng phải là chuyện tốt, Úc Thủy Lan Nhược và Cung Tử Yên đều khẽ biến sắc, tựa hồ ý thức được điều gì, lập tức ngưng thần đề phòng, Úc Thủy Lan Nhược thậm chí là đặt tay phải của mình ở bên hông, muốn rút kiếm ra.
Phương Phỉ Thanh Sương đem Dương Túc Phong chắn ở phía sau, giục vội:
- Đi mau! Nơi này có nguy hiểm.
Dương Túc Phong theo bản năng cảm thấy tiếng đàn này đúng là có chút cổ quái, bất quá cổ quái ở chỗ nào thì y lại không biết, nhưng thế nào cũng không ngờ đám người Úc Thủy Lan Nhược lại khẩn trương như thế, hoàn toàn là tư thế đối diện với đại địch, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ Tiêu Tử Phong bày trò gì ở trong tiếng đàn này?
Nhưng nếu như Tiêu Tử Phong bày trò vì sao mình lại không bị tổn hại? Trong những người ở đây, sức lực yếu ớt nhất sợ rằng chính là mình rồi.
Úc Thủy Lan Nhược tính khí nóng nảy nhất, rút ngay trường kiếm ra, nhìn thẳng vào Tiêu Tử Phong cúi đầu gảy đàn, quát lớn:
- Tiêu Tử Phong, ngươi đừng có giả thần giả quỷ nữa, bà cô hôm nay phải tìm ngươi tính xổ, lập tức đem Sương Huyết Nhận giao ra đây, nếu không hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Tiêu Tử Phong cuối cùng có phản ứng, khẽ cười lạnh một tiếng, ngón tay thon thả lướt qua giây đàn, tiếng đàn hùng hồn lại một lần nữa vang lên, trong chớp mắt đó, tiếng tụng kinh trầm thấp tựa hồ lập tức biến thành từng tiếng sấm rền, chấn động trái tim mỗi người.
Úc Thủy Lan Nhược, Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương đều toàn thân run lên, tên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh hoàng, Phương Phỉ Thanh Sương thậm chí bất giác lùi lại hai bước, cuối cùng khó khăn lằm mới chầm chậm đứng vững lại được, vẻ kinh hãi trong mặt lại càng thêm rõ ràng.
Dương Túc Phong thì lại chẳng cảm thấy gì cả, chỉ thấy tiếng đàn trầm hùng như vậy, tựa hồ không phải là do ngón tay thon nhỏ của Tiêu Tử Phong đàn ra, nhưng y đột nhiên kinh ngạc nhìn thấy, trường kiếm ở trong tay Úc Thủy Lan Nhược như muốn rơi ra, trong ánh mắt của nàng ít nhiều có sự sợ hãi.
Ánh mắt sợ hãi đó, Dương Túc Phong chưa bao giờ nhìn thấy ở trên người Úc Thủy Lan Nhược, trong nhất thời, y chừng như tò mò tới phát điên, rốt cuộc là tiếng đàn thế nào mà lại có thể làm cho Úc Thủy Lan Nhược sợ hãi như thế? Đúng là không sao tin được.
Hiếu kỳ quay đầu lại nhìn Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương, hai người các nàng hiển nhiên cũng không dễ chịu lắm, thân thể tựa hồ ở vào một loại trạng thái cứng đờ, như đang gắng sức chịu đựng sự dày vò sâu trong lòng, sắc mặt của hai nàng đều trở nên hồng hồng, giống như trong cơ thể cảm thấy có chút khô nóng.
Nếu như nói tất cả những điều này là do tiếng đàn của Tiêu Tử Phong gây nên, thì đúng là chuyện vô cùng cổ quái, đương nhiên, cũng có khả năng là chuyện rất đáng sợ.
Tới ngay cả Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cũng khẽ cau mày lại, tựa hồ cảm thấy có chút cảm giác thống khổ, hai người nàng đều lựng lẽ ôm lấy ngực của mình, cánh môi căng mọng khẽ mím lại, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Trong lúc vô tình, Dương Túc Phong phát hiện ra bầu ngực cao vút của Nam Cung Hiểu Điệp đang phập phồng kịch liệt, tựa hồ nảy lên theo một âm điệu nào đó, làm cho trái tim của y không kìm được theo đó mà xao động.
Tiếng đàn đột nhiên biến mất.
Tiêu Tử Phong tay đặt hờ lên giây đàn, mắt không nhìn nghiên, lạnh nhạt nói:
- Thế nào?
Úc Thủy Lan Nhược như trút được gành nặng, nàng thờ phào một hơi, tựa hồ cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, nhưng chớp mắt một cái, nàng lại siết chặt trường kiếm trong tay, hung dữ nói:
- Không tệ, ngươi lợi hại lắm, có thể đem Đại Từ Đại Bi Quan Âm chú làm tới cảnh giới đả thương người một cách vô hình, nhưng ngươi đừng có đắc ý, ba người bọn ta cùng nhau động thủ, khẳng định có thể giết chết ngươi.
Hai người Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên cũng lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Phong không chớp.
Tiêu Tử Phong ngó lơ hết thảy ánh mắt tràn ngập thủ địch ở xung quanh, chỉ lạnh nhạt nhìn Úc Thủy Lan Nhược, hờ hững nói:
- Ba người các cô cùng động thủ? Dương Túc Phong sẽ để cho ba người các cô cùng động thủ sao?
Mang theo một nụ cười lạnh trào phúng vô tình phát ra, Tiêu Tử Phong chuyển ánh mắt sáng phía Dương Túc Phong, cười như không cười nói:
- Dương Túc Phong, chàng muốn giết thiếp sao? Thiếp ở đây đợi chàng đã mười mấy ngày rồi, khó khăn lắm mới gặp được chàng, chàng vừa gặp mặt đã muốn giết chết thiếp sao?
Giọng nói của nàng êm ái, mang theo vẻ nhõng nheo nũng nịu, trong lòng Dương Túc Phong cho dù có lửa giận bốc tới trời, thì lúc này cũng hoàn toàn biến mất hết, huống chi trong lòng y vốn chẳng có chút lửa giận nào, nhưng những lời này của Tiêu Tử Phong đã đẩy y từ phía sau rèm lên trước sân khấu, làm y biến thành trung tâm của giông bão.
Quả nhiên sắc mặt của Úc Thủy Lan Nhược vừa xanh vừa trắng, theo bản năng quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong, lúc này nàng mới nghĩ ra, Dương Túc Phong làm sao có thể giết chết Tiêu Tử Phong Được? Khi Tiêu Tử Phong và Dương Túc Phong quen nhau thậm chí lấy thân hẹn ước, thì Úc Thủy Lan Nhược nàng còn chưa rời khỏi Hải Thiên Phật Quốc cơ!
Khoảng thời gian qua Dương Túc Phong luôn tìm kiếm Tiêu Tử Phong, sự tương tư đối với Tiêu Tử Phong đã có thể nhìn thấy quá rõ ràng, chỉ là bản thân nhất thời bị đầu óc che lấp, mới nghĩ tới việc lợi dụng Dương Túc Phong để đối phó với Tiêu Tử Phong.
Quả nhiên, Dương Túc Phong đi tới trước mấy bước, cười khổ nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi, mọi người khó khăn lắm mới gặp được nhau, không cần hô chém hô giết như vậy chứ? Lan Nhược nàng thu binh khi của mình lại trước đi, người một nhà cả mà, có gì cũng dễ nói…
Úc Thủy Lan Nhược lại chẳng dễ dàng chịu thôi, lạnh lùng quát:
- Nếu như cô ta không chịu đem Sương Huyết Nhận trả lại cho Hải Thiên Phật Quốc bọn thiếp, thiếp không tha cho cô ta đâu. Tiêu Tử Phong, ngươi đừng tưởng rằng ngươi luyện tập Đại Tử Đại Bi Quan Âm chú là có thể muốn làm gì thì làm, bà cô đây căn bản không sợ ngươi!
Tiêu Tử Phong khẽ mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, ám muội nhìn Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong thầm mắng Tiêu Tử Phong đúng là giảo hoạt, hại người không để lộ dấu vết, ánh mắt này của nàng rất hời hợt, nhưng ai cũng biết ánh mắt này hàm nghĩa đã mang Sương Huyết Nhận giao vào trong tay Dương Túc Phong rồi, sau này các ngươi cứ đi tìm Dương Túc Phong đi.
Dương Túc Phong chỉ đành nói với Úc Thủy Lan Nhược đang tràn ngập hoài nghi:
- Về nhà ta sẽ đem Sương Huyết Nhận trả lại cho nàng?
Nếu là người khác, Úc Thủy Lan Nhược sớm đã phát rồi, nhưng xui xẻo người này là Dương Túc Phong, nàng không có cách nào phát tác được, chỉ đành ấm ức hồ nghi nói:
- Sương Huyết Nhận ở trong tay chàng ư? Vì sao cô ta lại đem Sương Huyết Nhận giao cho chàng?
Tiêu Tử Phong như cười như không, bình thản nói tiếp:
- Đồ tốt như thế ta không giao cho chàng thì giao cho ai đây? Ai bảo ta thích chàng, nguyện ý làm việc cho chàng chứ … chẳng lẽ, các ngươi có đồ tốt, không muốn chia sẻ với nam nhân của mình hay sao?
/769
|