Dương Túc Phong nói với vẻ cao thâm mạt trắc:
- Đương nhiên là có chỗ dùng rồi, cô ta chính là một cái cây mọc ra tiền đó, không thể lãng phí được! Phí thuốc men của ta, còn có quân phí ngoài định mức vào năm sau, đều phải lấy từ trên người cô ta, cha của cô ta chính là máy rút tiền ….
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc ở xung quanh, Dương Túc Phong cũng chẳng muốn giải thích thêm, trầm ngâm nói:
- Đỗ Thiên Kỳ, đưa cô ta trở về Vị Ương cung, đem giam ở phụ cận điện Quang Minh, bảo y sinh chữa trị cho cô ta, cho cô ta thức ăn giống như của các vị phu nhân, đừng để cô ta bị đói, hạn chế cố ta đi lại trong phạm vi điện Quang Minh, à, chú ý đừng để cô ta chạy mất.
Nhóm người Thập Tứ công cháu và Phượng Thái Y sắc mặt đều có chút khó coi rồi, chẳng lẽ Dương Túc Phong vào lúc này còn muốn kim ốc tàng kiều? Ở giữa ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người như thế, y còn dám làm ra loại chuyện như vậy, thực sự là quá đáng hận rồi!
Không ngờ Dương Túc Phong nghĩ một lúc, lại nói:
- Ngoài ra nói với bộ tư lệnh thủ vệ kinh đô Ni Lạc Thần, cũng quan địa phương của kinh đô Ni Lạc Thần, báo bọn họ dán cáo thị ở khắp đường lớn ngõ nhỏ trong kinh đô Ni Lạc Thần, cứ nói quân Lam Vũ chúng ta công khai bán đấu giá Đại tiểu thư Cúc Xuyên Liên của gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh, giá khởi điểm là một vạn kim tệ…
Phượng Thái Y thần sắc cổ quái, buột miệng kêu lên:
- Bán đấu giá?
Cúc Xuyên Liên cũng tuyệt vọng thét lên:
- Dương Túc Phong, ngươi muốn làm cái gì?
Dương Túc Phong lạnh nhạt nhìn cô ta, nói hết sức nghiêm túc:
- Xin lỗi tiểu thư Cúc Xuyên Liên, cô bị bán đấu giá rồi.
Cúc Xuyên Liên tuyệt vọng trợn lòng trắng lên, không nói ra lời.
Thập Tứ công chúa bồn chồn hỏi:
- Bản đấu giá? Làm sao lại có kiểu bán đấu giá này?
Dương Túc Phong cười cổ quái, vung tay trái quấn băng, thong thả nói:
- Không đem cô ta đi bán đấu giá thì chi phí thuốc men của ta làm sao kiếm lại được? Còn cả phí tổn thất tinh thần của ta cũng phải bù đắp! Ừ, trên cáo thị viết như thế này đi, quân Lam Vũ chúng tôi bán đấu giá Đại tiểu thư Cúc Xuyên Liên, giá khởi điểm một vạn kim tệ, ai trả giả cao thì là của người đó, tuổi tác không hạn chế, thân phận không hạn chế, giới tính không hạn chế! Lấy thời hạn là nửa tháng, ai có ý mua, có thể tới điện Quang Minh đăng ký, đồng thời xem hàng ở hiện trường, tiến vào điện Quang Minh phải thu tiền, mỗi lần thu năm trăm kim tệ, lão nhân trên sáu mươi tuổi và trẻ nhỏ dưới mười bốn tuổi thì miễn phí …
Đám Thập Tứ công chúa và Phượng Thái Y đưa mặt nhìn nhau, càng nghe càng thấy hoang đường, càng nghe càng thấy không làm sao tin nổi.
Bán đấu giá Cúc Xuyên Liên, cũng chỉ có Dương Túc Phong mới nghĩ ra nổi, cô ta không phải là hàng háo, phải bán đấu giá như thế nào? Chẳng lẽ bán đấu giá như những nữ nô lệ thời cổ đại ư? Như vậy thì quá là … quân Lam Vũ làm sao có thể làm ra chuyện như thế?
Nhưng nhìn cái vẻ hứng trí bừng bừng của Dương Túc Phong, tựa hồ cái kế hoạch này sớm đã tính toán xong rồi, lúc này cho dù các nàng có cản trở khẳng định cũng không có hiệu quả.
Dương Túc Phong quay đầu lại, nói với Phượng Thái Y:
- Liên tục ba ngày ở trên trang nhất của nhật báo của quân Lam Vũ cũng cho đăng tin tức này, cứ nói quân Lam Vũ công khai bán đấu giá tiểu thư Cúc Xuyên Liên của gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh, à, chú ý thêm vào một chút từ quảng cáo như thế này, Cúc Xuyên Liên là người kế thừa tương lai của gia tộc Cúc Xuyên, gia tài bạc triệu, tiền bạc như nước, quốc sắc thiên hương, mỹ mạo hơn người, thông minh linh tuệ, tâm tư linh mẫn. tâm linh thủ xảo, huệ chất lan tâm, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông … tóm lại, chỉ cần là thứ gì mà nữ nhân học được là đều viết hết vào. À mà thôi, không cần viết tới cầm kỳ thi họa nữa, cái vẻ bề ngoài của cô ta không giống tin thông cầm kỳ thi họa lắm. Nói chung nữ nhân thế nào là hay, thế nào là hấp dẫn, thì viết như thế, viết càng xuất sắc càng tốt, tốt nhất làm cho là thứ này chỉ trên trời mới có, nhân gian hiếm khi được nghe thấy, bất luận người ra giá có thân phận như thế nào, bối cảnh như thế nào, quân Lam Vũ đều hoan nghênh hết, ai trả giá cao là có, nửa tháng làm hạn!
Phượng Thái Y chẳng hiểu ra sao, trong lòng cứ cảm thấy quai quái, loại chuyện hoang đường như vậy nàng còn chưa từng làm qua, chỉ đành buồn bực nghe theo.
Còn may là chuyện này lại không phải do nàng xử lý, nếu không nàng thực sự không biết phải làm như thế nào, may nữa là có Tài Tiêm Tiêm ở đó, nàng chỉ cần đem mệnh lệnh này chuyển cho Tài Tiêm Tiêm là được, với tới bút mực của Tài Tiêm Tiêm, khẳng định là có thể làm vụ bán đấu giá này oanh động nửa đại lục Y Lan.
Nếu chẳng phải vé vào cửa năm trăm kim tệ có hơi quá đắt một chút, sợ rằng cửa của Vị Ương cung bị chen đỏ mmất.
Sắc mặt Cúc Xuyên Liên tức thì trắng nhợt cứ giống như là từ trong địa ngục đi ra vậy, cô ta không thể nào ngờ được Dương Túc Phong lại có thể xử lý mình như thế, đối với cô ta mà nói, chết không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là muốn chết cũng không xong, vừa nghĩ tới vận mệnh tiếp theo của mình, Cúc Xuyên Liên hận không thể cắn lưỡi tự tử, nhưng ngay cả cơ hội này cũng không cho cô ta.
Dương Túc Phong càng nghĩ càng hưng phấn, dường như là khai sáng ra một chuyện vĩ đại chưa từng có vậy, hết sứng hào hứng nói:
- Y Địch lấy máy ảnh lại đây, trước tiên chụp ảnh cho cô ta, ngày mai cho đăng lên báo! Ngả Toa Lệ Nặc, tới giúp cô ta chỉnh trang một chút, chụp ảnh đẹp một chút mới có thể bán được giá tốt.
Y Địch Liễu Lâm Na hưng phấn chạy về lấy máy ảnh, nàng khác với hai vị đại phu nhân chững chạc Thập Tứ công chúa và Phượng Thái Y, nàng chuyên môn gây chuyện náo nhiệt, chỉ cần có chuyện gì hay ho là đều sẵn lòng tham gia, còn về phần cái chuyện đó có làm tổn thương tới người khác hay không, thì nàng mặc xác.
Ngả Toa Lệ Nặc muốn đi tới chỉnh đốn trang phục cho Cúc Xuyên Liên, nhưng bị Cúc Xuyên Liên dùng sức đẩy ra.
Cúc Xuyên Liên hơi thở yếu ớt nói:
- Dương Túc Phong, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, ta cầu xin ngươi đừng hành hạ ta như thế …
Dương Túc Phong chẳng để ý tới cô ta, lạnh lùng nói:
- Không chịu phối hợp à? Được lắm! Phương Phỉ, kéo cô ta vào trong phòng, lột hết y phục của cô ta ra, chụp mấy tấm ảnh khỏa thân, cho đăng lên báo nói không chừng càng đáng tiền…
Phương Phỉ Thanh Sương không nói một lời, kéo Cúc Xuyên Liên đi luôn.
- Dương Túc Phong.. Ngươi! Ngươi! Không..đừng…
Cúc Xuyên Liên thiếu chút nữa thì ngất xỉu, cô ta đã khi nào chịu sự đối xử rnhư thế? Vào lúc này cô ta trong lòng đã hối hận ngàn lần vạn lần, hối hận mình không nên làm ra việc bắt cóc con tin kia, để rơi vào kết cục này, cô ta cuối cùng cũng hiểu ra, ngoại hiệu ác ma của Dương Túc Phong chẳng phải là uổng phí, thủ đoạn trừng phạt của y làm cho người ta phải rùng mình.
Dương Túc Phong thong thả nói:
- Vậy cô có phối hợp chụp ảnh không?
Cúc Xuyên Liên không lên tiếng, toàn thân đã xụi xuống rồi, điều này không nghi ngờ gì là đã ngầm đồng ý.
Đem so với chụp ảnh khỏa thân, cô ta đương nhiên muốn chụp ảnh cho xinh đẹp hơn một chút, tục ngữ nói rồi, cho dù có chết, cũng phải chết cho mỹ lệ một chút, là Đại tiểu thư của gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh, cho dù cô ta không suy nghĩ tới ảnh hưởng của mình, thì cũng phải suy nghĩ tới ảnh hưởng của gia tộc, có lẽ cô ta có thể mất mặt như vậy, nhưng gia tộc của cô ta không thể mất mặt như vậy.
Bất quá Cúc Xuyên Liên cũng quá khẩn trương rồi, cẩn thận suy nghĩ là biết Dương Túc Phong kỳ thực chỉ là cứng rắn bên ngoài mà thôi, nhật báo quân Lam Vũ làm sao có thể cho đăng ảnh khỏa thân của cô ta được chứ?
Dương Túc Phong cười lạnh lùng, trong lòng thầm nói, muốn chơi âm mưu với ta thì cô còn non lắm, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngả Toa Lệ Nặc đi tới trang điểm cho Cúc Xuyên Liên, chỉnh trang y phục.
Quả nhiên Cúc Xuyên Liên không dám phản kháng nữa, ngoan ngoãn theo Ngả Toa Lệ Nặc vào gian phòng chuyên biệt ở bên cạnh, một lúc sau đi ra thì đã tương đối xinh đẹp rồi, trừ vẻ mặt thẫn thờ ra, thì tựa hồ không nhìn ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Y Dịch Liễu Lâm Na liên tục chụp liền mấy tấm ảnh, Dương Túc Phong phất tay với Đỗ Thiên Kỳ, ý bảo hắn dẫn người đi.
Cúc Xuyên Liên đột nhiên quay người lại, phun một ngụm máu tươi lớn về phía Dương Túc Phong, phẫn nộ mà tuyệt vọng nói:
- Dương Túc Phong! Ngươi.. ngươi thực sự không phải là người! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!
Dương Túc Phong cũng không nổi giận, vẫn cứ thong dong nói:
- Cúc Xuyên Liên đại tiểu thư, ta làm thế này là quan tâm tới cô đấy, cô có hiểu không? Cô không phải là muốn trở về bát đạo liên minh sao? Dễ lắm mà! Ta đảm bảo phụ thân của cô trong vòng một tuần lễ nhất định sẽ chuộc cô về! Đương nhiên, nếu như phụ thân của cô mà không cần cô, vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào nữa!
Cúc Xuyên Lên gần như sụp đổ rồi, cô ta cuối cùng hiểu ra tất cả những điều Dương Túc Phong làm thì ra chỉ bất quá là muốn bắt chẹt phụ thân của cô ta, Cúc Xuyên Liên tuyệt vọng bất khóc:
- Ngươi! Người, ngươi không phải chỉ muốn tiền thôi sao …. Vì sao không thương lượng riêng với cha ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền, phụ thân của ta đều có thể cấp cho ngươi, chỉ cần ngươi thả ta về…
Dương Túc Phong cười thỏa mãn, muốn tiền đương nhiên là mục đích chân chính của y, nhưng bề ngoài lại có ra chẳng mảy may động lòng:
- Thương lượng riêng thì làm sao mà ta biết được nên phải bán cô ba nhiêu tiền? Khẳng định là phải có người tới cạnh tranh mới tính được! Đừng rườm lời nữa! Tốt nhất hãy hi vọng là phụ thân của cô thực sự là yêu cô, xót cô, mau chóng đưa tiền tới! Nếu không hả, cô cứ từ từ mà đợi dày vò đi! Ta sẽ thực sự đem cô đi bán cho người khác đó!
Cúc Xuyên Liên không nhịn được khóc òa lên, nước mắt chảy đầm đìa, những nữ nhân ở xung quanh đều có chút bất nhẫn, chỉ có Dương Túc Phong là vẫn cứ lạnh nhạt phất tay, ra hiệu Đỗ Thiên Kỳ dẫn người đi.
Cúc Xuyên Liên bị Đỗ Thiên Kỳ ké đi, nhưng tiếng khóc gào vẫn không ngừng truyền tới:
- Dương Túc Phong, ngươi không phải là người, Dương Túc Phong, ngươi không phải là người ….
Tiếng kêu dần dần đi xa, những nữ nhân có mặt đầu cảm thấy chút buồn buồn không vui, không một ai nói gì cả, Dương Túc Phong lại giống như là không có chuyện gì, nhìn qua bàn tay trái bị quấn băng kín mít, bất giác có chút hối hận, hội hận là mình đã quá kích động, y nhỏ giọng nguyền rủa bản thân:
- Ai bảo ngươi kích động, bảo ngươi đi học Tiểu Mã ca, báo ngươi cứ nghĩ tới tiền là mất đi lý trí! Không giỏi được như Tiểu Mã ca thì đừng có học người ta! Đi tìm một miếng gỗ để ngăn đạn không phải là xong rồi sao? Cái thứ gì dùng ngăn đạn mà chẳng được chứ? Sao lại cứ dùng tay mình ra ngăn! Cho ngươi đau chết, cho ngươi đau chết đi, đáng đời, tới khi đó đừng có trộm gà không được còn mất nắm thóc, tiện nhân đó bán không nổi một kim tệ, cho người đáng đời…
Đám người Thập Tứ công biết Dương Túc Phong làu bàu cái gì, đều vội vàng chạy tới xem vết thương trên tay trái của Dương Túc Phong, mặc dù tay trái của Dương Túc Phong được quân băng kín mít rồi, nhưng dù sao cũng là bị đạn bắn xuyên qua, không phải là vết thương nhỏ, cho nên vẫn không ngừng có máu tươi chảy ra, làm băng cũng bị nhuộm đỏ.
Sợi giây buộc trên cánh tay của y cứ hai mươi phút lại phải cởi ra một lần, để tránh buộc quá lâu làm cho tổ chức cơ thịt bị hỏng, kỳ thực cũng rất phiền phức, vết thương đã chạm vào xương, xử lý về sau còn rất dài.
Dương Túc Phong kỳ thực trong lòng đã hối hận về sự lỗ mãng của bản thân, khi đó kích động lên liền học theo động tác tiêu sái của Tiểu Mã Ca (phim bản sắc anh hùng phần 3, tên Trương Chí Cường) lúc mới ban đầu cảm giác không đau lắm, giống như thực sự không có chuyện gì, nhưng lúc này vết thương mới đau đớn kịch liệt, đau tới mưng làm cho sống lưng của y toát hết mồ hôi lạnh, y mới hối hận gần chết, nhưng y lại phải cứ tỏ ra không có chuyện gì để tranh cho người khác lo lắng.
Dương Túc Phong gắng hết sức bình tĩnh nói:
- không sao hết.
Thập Tứ công chúa nước mắt cứ trực trào ra, y uy nói là không sao, nhưng mấy người có mặt ở đây thấy máu không ngừng thấm ra, vẫn lo lắng không thôi.
Thập Tứ công chúa lòng như lửa đốt:
- Chàng còn nói là không sao, chảy bao nhiêu máu như thế này, làm sao chàng lại phải bắn vào bàn tay của mình chứ?
Dương Túc Phong tất nhiên không thể giải thích vấn đề ngu xuẩn như vậy, chỉ đành che dấu:
- Đừng khẩn trương, ta thực sự không sao mà.
Trung úy quân lý Lý Trí Kiệt tựa hồ hiểu cái khó của Dương Túc Phong, giúp đỡ giải vây nói:
- Các vị phu nhân, Phong lĩnh thực sự không bị thương đến chỗ yếu hại, đạn xuyên khe không có xương cốt, máu chảy mặc dù không ít, nhưng vết thương nửa tháng là có thể thuyên giảm, ba tháng là có thể lành, chỉ cần trong khoảng thời gian này, cần Tử Duyệt phu nhân và Phất Lôi Đát phu nhân chiếu cố thêm, phải thường xuyên thay thuốc, còn cả thay băng …
Thập Tứ công chúa và Phượng Thái Y hỏi cẩn thận tới các vấn đề cụ thể, Lý Trí Kiệt lại khẳng định thêm mấy lần tuyệt đối sẽ không để lại di chứng gì, càng không thể có nguy hiểm tới tính mạng, các nàng mới nửa tin nửa ngờ yên lòng trở lại, các nàng lại sai Lý Trí Kiệt chọn lấy một số thuốc chống sưng, rồi mang vào Vị Ương cung, chuẩn bị tùy thời sử dụng.
Dương Túc Phong lại nhìn vết thương của Ngô Mộng Đạt, còn mày là vết thương viên đạn gây ra không lớn, đem so với vết thương ở tay y mà nói thì loại vết thương nhỏ đó có thể không cần nhắc tới.
Bất quá Dương Túc Phong còn cảm thấy rất áy náy nên nói rất nhiều lờn xin lỗi, ngược lại làm cho Ngô Mộng Đạt cảm thấy xấu hổ, Ngô Mộng Đạt còn phải phẫu thuật, nên Lý Trí Kiệt đưa hắn đi.
Trên đường trở về Vị Ương cung, Phượng Thái Y có chút tò mò hỏi:
- Phong, nếu gia tộc Cúc Xuyên không chịu bỏ tiền chuộc cô ta về, chàng sẽ không thực sự muốn bán đấu giá cô ta đi chứ?
Dương Túc Phong trợn mắt lên nói:
- Vì sao lại không chứ? Ai chịu bỏ ra một trăm triệu kim tệ, ta sẽ lập tức bán cho hắn.
Phượng Thái Y tròn mắt, buồn bực nói:
- Trừ phụ thân cô ta ra, thì ai còn muốn bỏ ra một trăm triệu mua cô ta chứ?
Dương Túc Phong lười nhác nói: Nguồn: http://truyenyy.com
- Còn có tên trượng phu bị cô ta thiến nữa, nam tử hán đại trượng phu, có thù không báo không phải là quân tử! À, các nàng đem báo chí truyền tới bên bát đạo liên minh càng nhanh càng tốt, như thế mới có thể cho Cúc Xuyên Cao Minh đủ thời gian để tập trung tiền, còn nữa, phía bên đại lục Y Vân cũng phải truyền tin tức nhanh lên một chút, vạn nhất phụ thận cô ta không tới nộp tiền, người khác lại không biết tin tức thì chúng ta xui xẻo rồi, ngay cả tiền thuốc men của ta cũng không kiếm lại được.
Phượng Thái Y nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này đúng là rất thú vị, cũng chỉ có loại đầu óc như Dương Túc Phong mới có thể nghĩ ra được, trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi:
- Vạn nhất còn có người khác cạnh tranh với Cúc Xuyên Cao Minh thì sao? Chúng ta bán cho ai?
Dương Túc Phong cười ha hả, hết sức hưng phấn nói:
- Ha ha ha! Vậy thì chúng ta phát tài rồi! Mặc kệ là ai, chỉ cần ai trả giá cao thì chúng ta bán cho người đó! Tốt nhất là có thể bán được một trăm triệu kim tệ, quân phí năm sau của chúng ta coi như có rồi.
Phượng Thái Y hồ nghi nhìn theo bóng lưng của Dương Túc Phong, trong lòng thầm buồn bực, một trăm triệu kim tệ là có thể làm chàng cao hứng thành như vậy sao?
Nhưng nàng không biết, lúc này đây Dương Túc Phong cao hứng không phải là một trăm triệu kim tệ kia, mà là hai mươi bốn chiếc khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên đạo có tiền rồi, có ba mươi cái khu trục hạm đó ở trong tay, y còn lo lắng cái gì nữa.
Chính đang nói chuyện thì Viên Ánh Lạc tới, đưa cho Dương Túc Phong một bản điện báo.
Thì ra là Vũ Văn Phân Phương đã thành công tới được cảng Kim Lăng ở Kim Xuyên đạo, đang chuẩn bị tiến về kinh đô Ni Lạc Thần.
/769
|