Nhưng Điệp Phong Vũ lại không nhìn thấy, đất đai cấp cho người dân làm sao mà có được, nô lệ phải giải phóng như thế nào, rồi địa vị của thương nhân nâng lên ra sao, bên trong đó, mỗi một mắt xích đều là ngưng tụ của vô số máu tươi.
Cải cách xã hội, nói cho tới cùng chính là phân phối lại lợi ích, chẳng có ai chấp nhận chủ động từ bỏ lợi ích của mình, cũng chẳng có ai có thể dễ dàng cướp đi được lợi ích của người khác, quá trì giao hoán lợi ích, tồn tại quá nhiều cản trở, chỉ có sử dụng vũ lực, chảy thạt nhiều máu tươi, mới có thể hoàn thành được quá trình điều phối lại này.
Điệp Phong Vũ dùng điều mà chính mắt mình nhìn được, chứng minh sự cường đại của đế quốc Lam Vũ so với đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ hải quân của đế quốc Lam Vũ đã không chế tuyệt đại đa số các vùng biển, chính đáng tiến về hải dương phía tây đại lục Y Lan, đối diện hải tặc Ca Âu mà năm xưa đế quốc Đường Xuyên cho là nguồn họa, quân Lam Vũ cũng thu được thắng lợi liên tiếp, chính đang từng bước đuổi hải tặc Ca Âu ra khỏi biển Ca ri bê, thu phục lại tất cả hải dương đã mất chỉ còn đếm ngày để đợi.
Lục quân quân Lam Vũ cũng đã đánh bại quân đội nước Mã Toa, đồng thời tiếp tục tiến lên, chuẩn bị thu phục lại toàn bộ quốc thuổ.
Na Tháp Lỵ hỏi:
- Cô có thể dùng một câu nói để hình dung con người của Dương Túc Phong không?
- Rất tốt, rất cường đại.
Điệp Phong Vũ chậm rãi nói, nàng chỉ có thể dùng năm từ để hình dung ra Dương Túc Phong.
….
Khi đọc được câu nói này, Dương Túc Phong hài lòng mỉm cười, mặc dù những bài phỏng vấn này đều có chút thành phần thổi phồng, bất quá Dương Túc Phong tin rằng, đại bộ phận con số trong đó là chân thực. Đế quốc Lam Vũ đúng là đã làm được việc giải phóng sức sản xuất, phát triển sức sản xuất.
Ở trên thế giới này, năng lực của con người là không thể định lượng được, chỉ cần có thể đem nó giải phóng ra, thì tự nó sẽ sáng tạo lên kỳ tích, bất quá, muốn làm được điều này, cũng không phải là chuyện dễ dàng gi…
Chính đang một mình nghiền ngẫm, thì Đan Nhã Huyến đã tới, thì ra Vũ Văn Phân Phương tới kinh đô Ni Lạc Thần rồi, đã được Ngu Mạn Ái đưa vào trong vị Ương cung, Đan Nhã Huyến tạm thời an bài nàng ở bên trong Phương Hương trai, Vũ Văn Phân Phương đi đường mệt mỏi, đã lên giường nghỉ ngơi rồi.
Dương Túc Phong nói:
- Bảo với cô ấy, sau hôn lễ ta sẽ gặp cô ấy.
Vũ Văn Phân Phương mặc dù tới rồi, nhưng nàng chỉ có thể bí mật tới, bí mật đi, thân phận của nàng tạm thời chưa thể công khai, càng không thể xuất hiện ở trên danh sách tân nương tử, hai tay của nàng đã nhuộm đầy máu tươi của người dân đế quốc Đường Xuyên, người dân của Kim Xuyên đạo hiện giờ còn hận nàng tới tận xương.
Tuyệt đại bộ phận cư dân của đế quốc Lam Vũ, mang mối thù hận sâu sắc với người nước Mã Toa, y cần phải tìm một biện pháp khéo léo để hóa giải thù hận sâu nặng này, mới có thể đem nàng công khai trước công chúng, hoặc là vĩnh viễn không thể công khai với công chúng.
Đan Nhã Huyến nhận lệnh, xoay người rời đi.
Thượng tuần tháng mười hai trôi qua rất nhanh, lúc này công tác trọng điểm chính là chuẩn bị cho hôn lễ.
Trải qua một loạt cuộc giao phong ngầm, Cúc Xuyên Liên cuối cùng lấy giá hai trăm bốn mươi triệu, trở về trong lòng phụ thân Cúc Xuyên Cao Minh, Dương Túc Phong dự đoán không sai, hai trăm bốn mươi triệu đã là số tiền mặt cực hạn mà Cúc Xuyên Cao Minh có thể lấy ra trong thời gian ngắn rồi.
Nếu như còn muốn nhiều hơn, thì lão ta chỉ đành đi hỏi vay của gia tộc bát đạo liên minh thôi, nếu như vậy, sẽ mang tới quá nhiều biến số, Cúc Xuyên Cao Minh mặc dù biết rõ Dương Túc Phong bắt chẹt mình, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ đành cố nuốt trái đắng này xuống, muốn dùng vũ lực để cướp Cúc Xuyên Liên về, thì lão ta tuyệt đối không có cái gan đó.
Sau khi thu được tiền, Dương Túc Phong hạ lệnh thả người, đồng thời đích thân theo dõi cả quá trình thả Cúc Xuyên Liên đi, bị giam lỏng ở điện Quang Minh hơn mười ngày, Cúc Xuyên Liên nhìn thấy người nhà từ xa tới, lập tức khóc không còn biết trời đất gì nữa, giống như muốn thông qua tiếng khóc đem tất cả ai oán ấm ức phát tiết ra.
Trong thời gian hơn mười ngày bị giam lỏng trong điện Quang Minh hơn mười ngày, cô ta ăn sung mặc sướng, không hề bị ngược đãi, nhưng mỗi một ngày, người qua người lại nhìn ngó cô ta như khỉ vậy, còn mắt cứ đảo đi đảo lại du lịch trên người của cô ta, trừ người ở trong cuộc ra, thực sự người khác khó mà có thể cảm nhận được tư vị trong đó.
Dương Túc Phong tất nhiên sẽ không đi gặp Cúc Xuyên Liên, mà một mình đừng trên đài cao ở phụ cận điện Quang Minh, bình tĩnh nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, trong lòng không thể không thừa nhận, loại thù đoạn moi tiền này có chút hèn hạ vô si, sợ rằng sau này Cúc Xuyên Liên cũng sẽ hận mình tới tận xương tủy, quan hệ giữa bát đạo liên minh và quân Lam Vũ sợ rằng cũng rơi tự do.
Bất quá những điều này tạm thời không thuộc về vấn đề mà y suy nghĩ, y phải làm là đuổi Đường Hạc tới vị trí của bát đạo liên minh, để Đường Hạc đi tiêu hao lực lượng bát đạo liên minh, còn mình đi theo đằng sau lưng Đường Hạc làm ngư ông đắc lợi.
Đột nhiên, Dương Túc Phong phát giác ở địa phương cách chỗ mình không xa có một bóng người cô đơn đứng một mình, tựa hồ nàng đã đứng đó từ rất sớm rồi, nhưng thủy chung không làm cho Dương Túc Phong chú ý.
Mà bản thân nàng, tựa hồ với việc Dương Túc Phong tới cũng không chú ý cho lắm, ánh mắt nàng đang nhìn về phương nam xa xôi, nhìn bầu trời u ám phía phương nam, thân ảnh gầy gò cô đơn, được bầu trời mờ mịt bao phủ, trông càng thêm cô đơn tịch mịch.
Dương Túc Phong hiều kỳ đưa mắt nhìn qua, phát hiện ra bóng người cô đơn gầy gò này, không ngờ chính là Vũ Văn Phân Phương.
Vốn y định sau hôn lễ mới gặp mặt cùng nàng, không ngờ rằng đã gặp nhau trước dự định rồi, có lẽ Vũ Văn Phân Phương thường một mình đứng ở đây nhìn về phương nam xa xôi, tưởng nhớ tới quê hương của mình.
Dương Túc Phong nghĩ một lúc cuối cùng cũng đi tới, quả nhiên Vũ Văn Phân Phương một mình đứng lặng ra xuất thần, cho tới tận khi Dương Túc Phong sắp tới nơi cách bên người nàng chưa tới ba mét, Vũ Văn Phân Phương mới phát giác ra, sau đó từ từ quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người lại một lần nữa gặp mặt.
Lần gặp mặt lần trước, chính là ở trên chiến trường của Nguyên Xuyên đạo, khoảng cách giữa hai bên tới mấy trăm mét, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng không có ràng của đối phương, nhưng lần này, giữa hai người chỉ cách nhau chưa tới ba mét.
Vũ Văn Phân Phương đôi mắt có hơi đỏ lên, theo bản năng mang theo một chút vẻ phẫn nộ, nhưng sự phẫn nộ đó rất mau chóng biến mất, thay vào đó là một vẻ vô cùng hoang mang, thần thái mạnh mẽ vốn lặng lẽ ấn chứa trong nàng cũng đã dần dần tan đi rồi, ở bên trong Vị Ương cung, nàng không còn là nữ nguyên soái quân đội nước Mã Toa oanh danh lẫy lừng nữa, mà là một nữ tử yếu ớt không thể nào khống chế được vận mệnh của mình.
Dương Túc Phong chăm chứ nhìn nàng, trầm giọng nói:
- Nàng hận ta.
Vũ Văn Phân Phương sắc mặt cố chút thê lương, bất giác khẽ cười khổ, bình tĩnh nói:
- Ta hận ngươi, nhưng ta có thể làm gì được ngươi chứ?
Nụ cười khổ của nàng tựa hồ mang theo một vẻ đẹp, cái đẹp của nàng là một vẻ đẹp thê lương, một vẻ đẹp tiếc nuối, một vẻ đẹp làm cho tâm linh người bên cạnh dần dần run rẩy.
Đối với Dương Túc Phong, nàng không biết phải biểu đạt tình cảm của nàng như thế nào, nàng hận y, nàng đương nhiên là hận y rồi, nếu như không có y, nàng sẽ không có vận mệnh như ngày hôm nay, nước Mã Toa cũng sẽ không luân lạc tới mức độ này.
Nhưng nếu như hiện giờ có một thanh kiếm trong tay nàng, thì nàng có lập tức giết chết y không? Bản thân nàng cũng không biết.
- Đúng thế, nàng không thể làm được gì ta cả, bất quá, ta cũng không muốn làm gì nàng.
Dương Túc Phong chậm rãi nói, rồi thong thả đi lướt qua bên người nàng, cũng nhìn về phía bấu trời mênh mông ở đằng xa.
Vũ Văn Phân Phương đã khống chế ở trong tay của mình rồi, nước Mã Toa diệt vong chỉ còn đếm bằng từng ngày nữa thôi, con hổ không có răng, chỉ có thể khuất nhục đợi chết, thế nhưng sau khi tiêu diệt nước Mã Ta rồi y sẽ rất vui mừng sao? Y cũng không biết.
- Ngươi chuẩn bị xử lý nước Mã Toa như thế nào?
Vũ Văn Phân Phương xoay người lại, im lặng chăm chú nhìn về phương nam xa xôi. Ở nơi đó thật là yên tinh, núi xa trùng trùng điệp điệp trong mây mù, hiện ra một bức tranh thật yên bình tĩnh lặng.
Nhưng nàng và Dương Túc Phong đều biết rất rõ, dưới bề ngoài của sự yên bình tĩnh lặng đó, ẩn chứa sự bùng phát mãnh liệt, khi mùa đông qua đi quân Lam Vũ sẽ dùng thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía nam, đánh tới tận dưới chân thành Minh Na Tư Đặc Lai, thậm chí là còn xa hơn.
- Là một người nước Mã Toa, nàng cho rằng lối thoát của nước Mã Toa là ở phương nào?
Dương Túc Phong thong thả nói, kế hoạch năm sau của quân Lam Vũ, ít nhất là phải phát triển tới dưới thành Minh Na Tư Đặc Lai, đồng thời tùy cơ hội để đoạt lấy Minh Na Tư Đặc Lai.
Như vậy quân Lam Vũ sẽ ở tư thế trên cao uy hiếp tất cả đất đai của nước Mã Toa, tới khi đó nước Mã Toa ở dưới áp lực quân sự cực lớn của quân Lam Vũ, sẽ phát sinh ra biến số không thể dự đoán được, lão già Vũ Văn Chấn Thiên kia còn có thể chống đỡ được tới năm sau không, vẫn chưa thể biết được.
- Còn ngươi có thể làm gì cho nước Mã Toa?
Vũ Văn Phân Phương ngữ khí dần dần trở nên lãnh đạm,nếu như quân Lam vũ chiếm lĩnh được Minh Na Tư Đặc Lai, thất bại của nước Mã Toa sẽ được định sẵn, kỳ thực hiện giờ thế bại vong của nước Mã Toa cũng đã được định sẵn rồi, tất cả cửa cảng ven biển đều bị hạm đội hải quân quân Lam Vũ phá hủy và áp chế, tai họa lúa nước ở bên trong nước vẫn chưa tìm được biện pháp trị tận gốc, hiện giờ vẫn còn đang lan đi, thậm chí là có xu thế làn sang cả nước Nhược Lan.
Ở dưới loại tình huống trong ngoài đều lâm vào khốn cảnh như thế, nước Mã Toa có thể chống đỡ được hai ba năm thôi, cũng đã là kỳ tích rồi.
Có lẽ hai ba năm sau không cần quân Lam Vũ phải xua quân tới phía nam, chỉ cần bồi dưỡng lên một số người đại diện ở bên trong nước Mã Toa, thì nội bộ nước Mã Toa sẽ rơi vào chia cắt rồi.
Nước Mã Toa vào lúc này vì nguyên nhân bệnh hại mùa, đã xuất hiện đủ các loại tổ chức phi pháp, các loại thế lực tôn giáo với lai lịch bất minh bắt đầu lan đi trên lãnh thổ của nước Mã Toa.
Bọn chúng sau khi thu nạp một lượng lớn nạn dân cùng đường, đã trở thành thùng thuốc nổ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần quân Lam Vũ cho một chút đốm lửa, là bọn chúng sẽ bùng nổ.
- Điều ta có thể làm chỉ có ba việc, nông dân nước Mã Toa, ta có thể cho bọn họ đất đai, nô lệ của nước Mã Toa, ta có thể cho bọn họ tự do; thương nhân của nước Mã Toa ta có thể cho bọn họ thị trường. Cái khác, ta không làm gì cả.
Dương Túc Phong không đổi sắc mặt nói, nếu như có khả năng, quân Lam Vũ cũng sẽ không lập tức nam hạ, đem nước Mã Toa biến thành lãnh thộ của đế quốc Lam Vũ, y không có cái hứng thú đó, cái y muốn chỉ có tài nguyên của nước Mã Toa, không phải là nhân khẩu và dất đai của nước Mã Toa.
Chỉ cần đem tài nguyên khống chế ở trong tay mình, nước Mã Toa cũng sẽ không thể chảy thoát khỏi bàn tay không chế của mình, giống như người Đường tộc, người tộc Mã Toa cũng là một dân tộc vĩ đại, muốn chinh phục được cái dân tộc cổ xưa và cường đại này, chẳng phải là một chuyện dễ dàng, khống chế, so với chinh phục càng dễ dàng hơn nhiều.
Vũ Văn Phân Phương lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn đem đất đai của nước Mã Toa biến thành đất đai của đế quốc Lam Vũ các ngươi?
Dương Túc Phong thản nhiên đáp:
- Không, ta không có ý định trực tiếp thống trị nước Mã Toa.
Vũ Văn Phân Phương cau mày lại:
- Không trực tiếp?
Dương Túc Phong thuận theo ban công đi hai vòng, chắp tay đằng sau lưng, chậm rãi nói:
- Nước Mã Toa khẳng định phải thay triều đổi đại, nhưng phương thức thay triều đội đại cũng có rất nhiều loại, đế quốc Lam Vũ thực hành thống trị trực tiếp, chỉ là một loại ngu xuẩn nhất, nước Mã Toa nên phải do người nước Mã Toa tự thống trị, do người nước Mã Toa thích hợp thống trị.
Vũ Văn Phân Phương lạnh lùng nói:
- Vậy thì có khác biệt gì so với hiện tại?
- Đương nhiên là có khác biệt, hơn nữa còn khác biệt rất lớn, nàng hẳn là còn hiểu rõ hơn ta, chỉ là nàng không muốn nói ra mà thôi, nước Mã Toa muốn cường đại, muốn quật khởi, thì cần phải phế trừ chế độ hiện giờ, nói một cách khác, chính là phải thay thế một loạt kẻ thống trị, gia tộc Vũ Văn hiện giờ, cần phải xuống đài.
Dương Túc Phong nói không mang theo một âm điệu trầm bống hay một sắc thái tình cảm gì, nhưng vô cùng khẳng định, tràn ngập một sức mạnh không thể nghi ngờ.
Vũ Văn Phân Phương trào phúng:
- Thi hành chế độ của đế quốc Lam Vũ các ngươi, đổi sang kẻ thống trị của quân Lam Vũ các ngươi.
- Không, thực hành là một chế độ thích hợp cho nước Mã Toa, mỗi một quốc gia đều có một tình hình khác nhau, rập khuôn theo chế độ của quân Lam Vũ, chắc gì đã là tốt nhất.
Dương Túc Phong nói không chút do dự, mỗi một câu nói y nói ra ngày hôm nay, đều không có một ngôn ngữ ngoại giao nào cả, y tin rằng Vũ Văn Phân Phương có thể lĩnh hội được hàm nghĩa sâu sắc trong đó.
Im lặng một chốc, Dương Túc Phong tiếp tục thâm trầm nói:
- Người thống trị mới của nước Mã Toa, ta hi vọng là con cháu của ta và nàng, đế quốc Lam Vũ sẽ không trực tiếp thống trị vùng đất này, nhưng đế quốc Lam Vũ cũng không hi vọng vùng đất này thoát khỏi sự khống chế của mình. Chúng ta có thể là quan hệ minh hữu, có thể là quan hệ huynh đệ, những không nên là quan hệ đối địch.
Vũ Văn Phân Phương trầm mặc, không nói gì cả.
Lý giải của nàng só với lời Dương Túc Phong càng rõ ràng hơn, nước Mã Toa tất nhiên có thể có người thống trị của mình, tất nhiên ở một mức độ nào đó còn có thể ngồi sánh ngang với đế quốc Lam Vũ, nhưng nước Mã Toa sẽ vĩnh viến mất đi sức mạnh để đối kháng với đế quốc Lam Vũ.
Nước Mã Toa từng cường đại thống nhất, dưới sự thao túng của Dương Túc Phong, sẽ phân chia thành rất nhiều quốc gia lớn nhỏ khác nhau, mà giữa các quốc gia này có lẽ còn tồn tại rất nhiều mâu thuẫn, nước Mã Toa như một nắm cát rời tất nhiên sẽ không tồn tại một chút uy hiếp nào đối với đế quốc Lam Vũ.
Nàng gần như có thể tưởng tượng được, Dương Túc Phong khẳng định sẽ đem người Bản Đô sẽ tách ra khỏi hệ thống thống trị của nước Mã Toa, trở thành kẻ địch của các quốc gia khác, còn một số địa khu trong nội bộ, Dương Túc Phong cũng sẽ cố ý chế tạo ra mâu thuẫn, chế tạo ra xung đột đổ máu, để chúng không thể độc lập được, còn thù địch mới nhau, không thể tiến hành đoàn kết hữu hiệu, khi đó nước Mã Toa sợ rằng đã không thể gọi là nước Mã Toa nữa rồi.
- Nhưng chiến tranh vẫn sẽ không thể tránh khỏi.
Vũ Văn Phân Phương đau khổ nói, vì thành công đạt tới được mục đích cuối cùng là chia tách khống chế nước Mã Toa, quân Lam Vũ khẳng định là sẽ tiến vào cố hương của nàng, tiếp tục tạo ra vô số chiến hỏa và kẻ tự nạn, giống như những điều nàng đã tạo ở ở trên đất đai đế quốc Đường Xuyên khi trước vậy.
Chỉ có điều, nước Mã Toa đã không có năng lực kháng cự được sự chia rẽ, quân Lam Vũ cuối cùng cũng sẽ đạt được mục đích của mình.
- Không có chiến tranh, nông dân không thể có được đất đai, nô lệ không thể giành được tự do, thương nhân cũng không thể chiếm được thị trường.
Dương Túc Phong thản nhiên nói, giữ nước Mã Toa và quân Lam Vũ không có khả năng điều hòa, cho dù Dương Túc Phong có muốn dàn hòa với nước Mã Toa, người dân của đế quốc Lam Vũ cũng sẽ không chấp nhận.
Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
Vũ Văn Phân Phương lặng lẽ rời đi, bóng dáng cô đơn ở dưới ánh chiều ta làm trông càng thêm đô độc và lẻ loi, nàng đã không còn có năng lực để can thiệp vào vận lệnh tương lai của nước Mã Toa nữa, điều nàng có thể làm, chỉ có trờ khời đầu mới của nước Mã Toa.
Nước Mã Toa khẳng định sẽ còn có rất nhiều người bị chết, khẳng định còn có rất nhiều người phải trả giá nặng nề, nhưng người Mã Toa khẳng định sẽ không biết mất trên thế giới này, bọn họ sẽ còn có ngày trở lại.
Hiện giờ chuyện duy nhất mà nàng có thể làm được chính là chờ đợi, chời đợi tới một ngày nước Mã Toa phụng hoàng niết bàn.
Cùng với việc Cúc Xuyên Liên rời đi, đại sự còn lại cuối năm của đế quốc Lam Vũ chỉ còn hỗn lễ của Dương Túc Phong, Vị Ương cung hoàn toàn chìm vào công tác chuẩn bị cho buổi hôn lễ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Không biết là tại làm sao, Dương Túc Phong đột nhiên lại trở nên vô cùng tích cực, y đích thân tham dự vào công tác chuẩn bị cho buổi hôn lễ, làm cho rất nhiều việc được giải quyết thuận lợi, làm những nữ nhân của Vị Ương cung thầm vi mừng.
Vào lúc này chiến sự trên toàn đại lục Y Lan đều không hẹn mà cùng dừng lại rồi, bất kể là ở Y Lệ Nạp xa xôi, hay là ở vương quốc Cung Đô đồi núi chập chùng, tiếng súng đều đã ngưng bặt, phảng phất như chuyên môn đình chiến vì cuộc hôn lễ long trọng này.
Ngày 26 tháng 12 năm 1731 thiên nguyên, hôn lễ của Dương Túc Phong được chính thức cử hành ở Vị Ương cung kinh đô Ni Lạc Thần.
Căn cứ vào ý tứ của Dương Túc Phong, hôn lễ lần này là một cuộc hôn lễ bình dân, là hôn lễ mà đông đảo quần chúng nhân dân tham dự, vì thế hủy bỏ rất nhiều quá trình phức tạp rắc rối cổ lổ, cả quá trình cũng trở nên bình dị thân cận.
/769
|