Dương Túc Phong còn chưa kịp có phản ứng, thì Phong Tĩnh Hiên đã duỗi bàn tay thon thả, nắm lấy cổ tay Dương Túc Phong, kéo y vào trong lòng mình, tiếp đó Dương Túc Phong liền cảm thấy thân thể của mình đón gió bay lên, trôi vù vù vào một căn phòng đá không có người ở đen xì.
Kinh công của Phong Tĩnh Hiên thực sự quá cao, Dương Túc Phong còn chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, chỉ càm thấy gió đêm lạnh lẽo thổi cho mặt và cổ mình nhức buốt, mắt không làm sao mà mở ra được.
Khi y mở mặt ra, thì phát hiện bản than đã ở trong một vùng bóng tối tuyệt đối, cảm giác tựa hồ như treo mình trên một thanh xà nhà to lớn, cách mặt đất phía dưới có lẽ chừng mười mét.
Động tác của Tiêu Tử Phong cũng vô cùng thần tốc, theo sát sau lưng Phong Tĩnh Hiên, cũng lướt vào trong gian phòng tối om kia, nhưng ở trong bóng tối Dương Túc Phong không nhìn thấy bóng dáng của nàng, không biết rốt cuộc là nàng ẩn thân ở nơi nào.
Mơ mơ hồ hồ y tựa hồ ý thức được mình như đã bị Phong Tĩnh Hiên không chế rồi, không khỏi có chút thấp thỏm bất an, theo bản năng mò vào nơi cất khẩu Desert Eagle, nhưng thủy chung không móc ra.
Qua một lúc rất lâu, mắt bắt đầu dần dần quen với bóng đêm, Dương Túc Phong mới thấp thoáng nhìn thấy Tiêu Tử Phong ở nơi cách mình không xa, hẳn là cũng treo mình trên xà nhà.
Ba người phục ở trên xà nhà, âm thầm nhìn ra ben ngoài, con mắt đã quen với bóng tối có thể loáng thoáng nhìn thấy được ở phía cổng chiếu vào một ánh sáng vô cùng yếu ớt, trắng nhờ nhờ, không phân biệt được là do ánh sáng của thứ gì phát ra.
Dương Túc Phong đầy một bụng bực bội, không biết rốt cuộc là đã sinh ra chuyện nguy hiểm như thế nào, không ngờ làm cho Phong Tĩnh Hiên cũng phải tỏ ra có chút khản trương, vị nữ chưởng môn nhân tới từ Hải Thiên Phật quốc này võ công tài trí đều là tuyệt đỉnh, chuyện mà có thể làm cho nàng sinh lòng sợ hãi thực sự không nhiều, tiếng khóc kia rốt cuộc có điều gì cổ quái?
Bên ngoài căn phòng tối om kia lặng ngặt như tờ, không nghe thấy một chút âm thanh nào, không có tiếng gió, cũng không có tiếng gió luồn qua kẽ lá, cũng không có tiếng côn trùng kêu, tựa hồ tất cả mọi tiếng động đều ngưng bặt, chỉ có tiếng khóc kia thỉnh thoảng truyền tới.
Trong sự tĩnh mịch có chút khủng bộ này nghe vô cùng rõ ràng, tiếng khóc vô cùng ai oán, giống như là thê tử mất chồng đang tưởng niệm trượng phu đã rời xa, lại giống như người mẹ bi ai thương xót cho đứa con bất hạnh qua đời.
Người khóc vô tâm, nhưng người nghe có ý, ngay cà người lòng lim dạ sắt như Dương Túc Phong cũng không khỏi bị tiếng khóc đó dần dần cảm nhiễm, giống như muốn đi ra khỏi gian phòng này an ủi người than khóc ở bên ngoài.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên nhè nhẹ kéo y vào trong lòng mình, thân thể mềm mại đầy đặn áp sát lên người y, Dương Túc Phong luc này mới dần dần tỉnh ngộ ra, phát hiện tiếng khóc đó có chút cổ quái, không ngờ lại dụ dỗ mình ra ngoài.
Thế nhưng khi tiếng khóc kia bị tâm linh của y từ từ đuổi ra bên ngoài, thì lại có một chuyện khác càng chết người hơn trào lên, đó chính là trong lòng vốn có ý nghĩ xấu xa khinh nhờn với Phong Túc Hiên, lúc này lại bị Phong Tĩnh Hiên như vô ý như cố tình kề sát, cái ý nghĩ xấu xa kia lại càng trở nên không thể khống chế được nữa.
Thân thể nữ nhân thành thục, hơi thở thơm như hoa lan, nữ chưởng môn nhân thành khiết cao quý, tình nhân cũ của "phụ tân", từng thứ từng thứ nhân tố này đều kích thích nội tâm của Dương Túc Phong không ngừng đi theo hướng xấu xa, dựa vào bên người Phong Tĩnh Hiên, y thậm chí là quên đi cả lúc này có nguy hiểm gì, đầu óc chỉ toàn là suy nghĩ muốn thừa cơ chiếm tiện nghi.
Đương nhiên, thi thoảng ở trong 0.000000000001 giây nào đó y cũng cảm thấy loại suy nghĩ này là vô cùng xấu xa, là một người thanh niên có có lý tưởng có giáo dục có đạo đức của thế kỷ thứ 21, y không nên làm chuyện xấu xa như vậy.
Nhưng không phải tại y …mà vì sức quyến rũ của Phong Tĩnh Hiễn thực sự là quá mạnh, mạnh tới mức làm cho bản thân y cảm thấy chiếm được một chút tiện nghi nho nho của nàng, so với việc chiếm từng miếng đất của đế quốc Đường Xuyên càng có thành tựu cảm giác hơn nhiều.
Mặc dù dự đoán có thể sẽ gặp phải hậu quả không sao tưởng tượng dược, nhưng Dương Túc Phong vẫn âm thầm đem thân thẻ của mình tựa về phía bầu ngực của Phong Tĩnh Hiên, cẩn thận thương thức sự đầy đặn đàn hổi chỉ nữ nhân mới có.
Kỳ thực nếu như thực sự chỉ nó về thân thể của nữ nhân, thì đã không thể tạo thành quá nhiều sự dụ hoặc cho y được nữa, đám người thân thể xuất sắc như Y Địch Liễu Lâm Na, đều đã bị y nghiên cứu triệt để rồi.
Thân thể của Phong Tĩnh Hiên cho dù có quyến rũ hơn chăng nữa, cũng không thể hơn được so với Y Địch Liễu Lâm Na bao nhiêu, nhưng thân phận cực lớn của Phong Tĩnh Hiên đã kích thích mạnh mẽ dục vọng của y, dáng vẻ của nàng càng lạnh lẽo như sương giá, y càng có dục vọng chinh phục.
Cái đạo lý gọi là thứ không có được luôn luôn quý giá nhất, chính là là như vậy đó.
Thân thể của Phong Tĩnh Hiên đúng là tràn trề đàn hồi, không có chút cảm giác nào của một nữ nhân đã sắp bốn mươi tuổi, chỉ riêng dựa vào cảm giác thân thể mà nói, tựa hồ không khác bao nhiêu so với Úc Thủy Lan Nhược, chỉ có điều lại càng đầy đặn hơn Úc Thủy Lan Nhược một chút, nhất là bộ ngực và cặp mông kia, lộ ra trọn vẹn phong vận của nữ nhân thành nhục.
Đương nhiên, những điều này khả năng hoàn toàn là cảm giác về mặt tâm lý thôi, thực sự thì không hề có quá nhiều sự khác biệt, không có gì phải nghi ngờ, thân phận chưởng môn nhân Hải Thiên Phật Quốc của Phong Tĩnh Hiên đã ảnh hưởng cực lớn tới cảm thụ cảm quan của y, làm y có chút kích thích mạo hiểm.
Động tác kinh bạc thăm dò không bị gặp phải cự tuyệt, đồng tác của Dương Túc Phong càng lớn gan, nam nhân dâm tiện đều rất biết nắm lấy cơ hội được thể lấn tói, Dương Túc Phong cũng không ngoại lệ.
Phong Tĩnh Hiên nếu như không có phản ứng, để y dựa người vào, nói rõ y vẫn còn có cơ hội chinh phục, đương nhiên có lẽ đầy là một nhận thức sai lầm, có lẽ là Phong Tĩnh Hiên muốn bắt cố thả, tới lúc rồi sẽ tính hết thù mới nợ cũ một lượt.
Nhưng làm việc gì cũng có một chút tính mạo hiểm phải không nào? Không có gì là ngoại lệ hết, không có đủ can đảm thì không thể nếm trải được mật ngọt.
Và o lúc này vừa vặn bên ngoài truyền tới một âm thanh rất trầm giống như có phiến đá bị xê dịch, Dương Túc Phong làm ra vẻ sợ hãi, nằm luôn vào trong lòng của Phong Tĩnh Hiên, lưng dán sát vào bầu ngực phong mãn của Phong Tĩnh Hiên, không chịu tách ra nữa.
Phong Tĩnh Hiên dù sao cũng là nữ nhân, mức độ nhân nại có hạn, bầu ngực cực kỳ mẫn cảm bị nam nhân như vô tình như cố ý mài cọ, cảm giác bủn rủn tê tê làm cho tấm thân băng thanh ngọc khiết của nàng phải đỏ mặt tía tai, trái tim tăng tốc, trong tiềm thức muốn cho Dương Túc Phong một chút giáo huấn.
Nhưng lại đúng vào lúc ấy, bên ngoài đột nhiên truyền tới một động tĩnh vô ùng nhỏ nhẹ, làm cho Phong Tĩnh Hiên ngừng hành động của mình lại.
Thì ra ở bên ngoài lãnh cung tĩnh mịch không ngờ truyền lại một tiếng gậy chống xuống đất rất kẽ, sau đó là tiếng bước chân nhẹ không được chỉnh tề cho lắm, mơ hồ có thể phán đoán ra có có một lão nhân đang chống gậy đi ở vùng đất trống bên ngoài căn phòng, loáng thoáng còn có thể nghe thấy những tiếng lẩm bẩm, nhưng nội dung của tiếng lầm bẩm đó thì lại không nghe thấy rõ.
Những âm thanh này đều nghe vô cùng chậm rãi, từ phái đông của lãnh cung từ từ truyền tới phía tây, trong đêm khuya tĩnh lặng trở nên vô cùng quái dị.
Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong đều tỏ ra hết sức khẩn trương, tập trung toàn bộ tinh thần theo dõi động tĩnh ở phía bên ngoài, Phong Tĩnh Hiên dù biết rõ Dương Túc Phong đang lợi dụng sàm xỡ mình, nhưng không có biện pháp nào, Dương Túc Phong còn cho rằng Phong Tĩnh Hiên có ý mở cửa đón chào y.
Chỉ có Phong Tĩnh Hiên là có khổ tự mình biết, nàng đã phán đoán ra được lão nhân thần bí ở bên ngoài kia là ai, lão nhất đó tuyệt đối không phải là người mà nàng và Tiêu Tử Phong có thể chọc vào được, nếu như bọn họ có một chú động tĩnh thôi, đều sẽ bị lão nhân thần bí kia phát giác ra, từ đó mang lại hậu quả không sao có thể tưởng tượng được.
Nàng đương nhiên có thể lấy mạng Dương Túc Phong trong chớp mắt, nhưng bản thân lại đã từng thế không làm hại y ở bên trong Vị Ương cung, lời thề này không thể không tuân thủ, đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc, đối với lời thề đều rất coi trọng, mạng có thể mất, nhưng lại thề không thể làm trái, đó cũng chính là một trong yếu quyết căn bản Hải Thiên Phật Quốc có thể được võ lâm tán thưởng.
Nữ chưởng môn xưa nay nổi danh cơ trí, không ngờ lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, Dương Túc Phong ở trong lòng rõ ràng đang tỉ mỉ thưởng thức bầu ngực của mình, nhưng bản thân lại không lại không có cách nào đối phó được với tên sắc lang chán sống này.
Dương Túc Phong thì hoàn toàn không phát giác ra, cũng phông biết rằng lúc này đây Phong Tĩnh Hiên cắn cánh môi mỏng sắp bật ra máu rồi, y còn cho rằng Phong Tĩnh Hiên cố ý để cho y làm như vậy, cho nên càng tỏ ra không chút kiêng dè gì, động tác cũng càng ngày càng thái quá, cuối cùng không ngờ dám ma sát với bầu ngực của Phong Tĩnh Hiên, còn cố ý ép khe vú của nàng sáng hai bên.
May mắn lúc nay xung quanh là bóng đêm, không một ai nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Phong Tĩnh Hiên, nên trong lòng nàng mới đỡ hơn một chút, nếu như là ở ban ngày, dưới tình huống có ánh sáng, bất kể là sẽ có hậu quả lớn nhường nào, nàng cũng sẽ cho Dương Túc Phong một cái tát mạnh văng đi.
Bầu ngực của Phong Tĩnh Hiên trà trề một cảm giác đàn hổi khó miêu tả thành lời, tròn căng mà cao vút, ép sát lên lưng của Dương Túc Phong, y phục của nữ quan thiếp thân vốn không phải dày lắm, bên trong Phong Tĩnh Hiên cũng chỉ mặc một cái áo lót mỏng mảnh, không thể tránh khỏi đem toàn bộ vận vị của nữ nhân đều truyền hết tới trên lưng y, làm y từ từ thể nghiệm cảm giác mỹ diệu đôi vú đầy đặn ép lên lưng.
Càng chết người hơn nữa là, tới ngay cả bản thân Phong Tĩnh Hiên cũng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, nhất là khi núm vú bị cọ sát kích thích, lần nào cũng làm cho nội tâm của nàng xao động không thôi, gần như không thể khống chế bản thân.
Mặc dù bề ngoài nàng uy nghiêm không thể xâm phạm, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, còn là một nữ nhân thành thục trông căn phòng trống hơn ba mươi năm, không thể nào lòng dạ vĩnh viễn như nước đọng, không có chút gợn sóng nào được.
Đương nhiên, loại cảm giác truyền tới từ đặc sau sút kém hơn so với tới từ phía trước nhiều, nhưng theo Dương Túc Phong thấy, loại cảm giác này lại chưa từng có, làm cảm quan càng thêm kích thích, trong lòng y tự hảo nhất chính là sự chinh phục với tư thế bề trên.
Cái gì mà chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc chứ, hiện giờ không phải cũng bị lão tử âm thầm chiếm tiện nghi sao? Không phải nói nữ nhân này không thể xâm phạm được sao, hiện giờ lão tử còn đang thưởng thức bầu ngực của nàng, cũng không thấy nàng có phản ứng lớn lắm đấy!
Cái gì mà cao quý thành khiết, cái gì mà thanh lệ tố nhã, có lẽ đều là sự giả dối do nàng vờ ra, có lẽ sâu thẳm bên trong nàng, cũng chảy dòng máu dâm đãng nhất…
Bất quá sự hưng phấn và tự hào ngắn ngủi trôi qua, Dương Túc Phong lại tỏ ra có chút thất vọng, không ngờ Phong Tĩnh Hiên lại chẳng có chút động tác phản ứng nào, rất hiển nhiên là cói y như tiểu bối của mình, hoặc là căn bản không coi y là hạng ăn chơi.
Điều này không khỏi làm cho y có cảm giác thất vọng, tất nhiên, cảm giác kích thích ở trên thân thể rất mỹ diệu, nhưng lại vĩnh viễn không say lòng cảm giác chinh phục về mặt tâm lý.
Nếu như Phong Tĩnh Hiên không đặt y vào vị trí của một nam nhân chân chính, mà nàng coi y như một đứa trẻ con, thì cho dù y có thể chiếm được thân thể nàng, cùng là chuyện chẳng có gì thú vị hết …
Dương Túc Phong căn bản không biết, nếu như tình thế cho phép, thì Phong Tĩnh Hiên đã băm xác y ra làm vạn mảnh rồi, nàng làm so có thể dung thứ cho Dương Túc Phong thưởng thức thân thể của mình được?
Nhưng tình thế không cho phép, cái lão nhân thần bí ở bên ngoài kia quá cường hãn, cường hãn tới mức làm nàng không thể không chịu đựng hành vi xấu xa của Dương Túc Phong.
Chuyện xấu của Dương Túc Phong nàng có thể báo thù rửa hận, nhưng nữ nhân ở bên ngoài kia lại vĩnh viễn không bao giờ nói tới đạo lý.
Đột nhiên, lúc này có bóng người lay động run run từ bên ngoài đi vào, mang theo nhiều ánh sáng hơn, Dương Túc Phong bấy giờ mới tạm thời dừng hành vi sàm sỡ, mở mắt ra nhìn về phía bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy được một lão thái bà, tóc trắng bạc phơ, lưng đã cong tới chín mươi độ, tay chống một cây gậy.
Bà ta tóc tai rối bời, tóc che hết lấy khuôn mặt của mình, cho nên không nhìn thấy dung mạo của bà ta, nhưng theo như suy đoán thì lẽ tất nhiên mặt đầy nếp nhăn rồi.
Đột nhiên, lão thái bà đó mẫn cảm nhìn về phía phương hướng có Dương Túc Phong, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, Phong Tĩnh Hiên thầm kêu hỏng bét, thì ra hơi thở của Dương Túc Phong đã làm kinh động tới lão thái bà không thể đụng chạm vào này.
Nàng và Tiêu Tử Phong đều mau lẹ tạm dừng hô hấp, Phong Tĩnh Hiên đột nhiên bóp lấy cổ Dương Túc Phong, hô hấp của Dương Túc Phong tức thì ngừng lại, miệng hơi mở ra, nhưng không có một chút khí tức nào.
Quả nhiên, lão thái bà kia tập trung lắng nghe một lát, không phát hiện ra có gì khác thường, vì thế lại run run rẩy rẩy quay người đi, chống gậy lẩm bẩm điều gì đó không nghe rõ rồi đi ra ngoài, thỉnh thoảng còn phát rát những tiếng than khóc rất ai oán rất độc địa.
Bóng lưng lom khóm đó làm cho mỗi một người đều không sao tin được, ở bên trong lãnh cung không ngờ còn tồn tại người sống, rốt cuộc bà ta ẩn nấp ở nơi nào? Rồi dựa vào cái gì để sống được? Và bà ta vì cái gì mà tiếp tục sống.
Trong lòng Phong Tĩnh Hiên thầm thở phào, đột nhiên cảm thấy trước ngực mình có cái gì quờ quạng, gần như sắp tóm lấy được bầu ngực của mình, trong lúc tức mình, nàng muốn động thủ giáo huấn tên nam nhân không biết sống chết này, không ngờ dám động chân động tay với cả mình.
Bất quá cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra không phải, hóa ra Dương Túc Phong bị nàng bóp lấy cổ, không hô hấp được, y chỉ đánh trợn mắt lên, đồng thời liều mạng vùng vẫy, lúc này Phong Tĩnh Hiên mới nhớ ra Dương Túc Phong không biết võ công, loại thâm pháp hô hấp quy tức này y không làm được.
Không còn cách nào, Phong Tĩnh Hiên chỉ đành buông cổ Dương Túc Phong ra, y tức thì gấp gáp hít một hơi, lão thái bà kia thính lực vô cùng mẫn cảm, lập tức dừng chân lại, sau đó mẫn tiệp quay người.
Động tác này và cái dáng vẻ run rẩy vừa xong của bà ta tương phản quá lớn, nhìn động tác của bà ta, chừng còn mau lẹ hơn cả của Úc Thủy Lan Nhược, nhìn một cái là biết ngay tuyệt đối không phải là nhân vật có thể chọc vào.
Chiếc gậy trong tay bà ta cũng đồng thời phát ra ánh sáng như ẩn như hiện, thoáng chốc chiếu sáng cỏa căn phòng tối mù, lúc này Dương Túc Phong đã nhìn thấy, lão thái bà kia thì ra là bị mù, căn bản không thấy ánh sáng.
Thế nhưng, cũng chính lão thái bà bị mù đó khiến cho Phong Tĩnh Hiên cực kỳ bất an và sợ hãi, phương hướng mà lão thái bà đó "nhìn" vào, lại chính là phương hướng của Dương Túc Phong.
Phong Tĩnh Thiên thầm kêu không hay, cũng bất chấp thẹn thùng nam nữ, bóp lấy ngay lấy cổ Dương Túc Phong, sau đó cúi người xuống, hôn lên môi Dương Túc Phong.
Phía bên kia Tiêu Tử Phong vừa khéo nhìn thấy cảnh này, không lúc không cẩn thận, thiếu chút nữa từ trên xà nhà rơi xuống, bụi bặm ben người nàng rơi lả tả xuống dưới, lỗ tai của lão thái bà kia lập tức di chuyển tới trên người Tiêu Tử Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tiêu Tử Phong vội vàng nín thở, không dám có chút động tác nào cả, nhưng trong lòng nàng lại cứ quanh đi quẩn lẩn lị một chuyện: không ngờ Phong Tĩnh Hiên chủ động hôn Dương Túc Phong.
Trời ạ! Chuyện này là sao đây?
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, Tiêu Tử Phong tuyệt đối sẽ không tin vào chuyện như thế này, nữ chưởng môn tới từ Hải Thiên Phật Quốc không ngờ ở trước mặt một người thứ ba, chủ động dâng nụ hôn cho nam nhân ở trong lòng.
Tin tức này mà truyền đi trong giang hồ chỉ sợ rằng sẽ làm cho vô số đại anh hùng đại hào kiệt tức nổ con mắt, nội bộ Hải Thiên Phật Quốc sợ rằng cũng sẽ náo động cả lên, ai có thể ngờ được rằng Phong Tĩnh Hiên lại có thể có lúc chủ động như vậy.
Bốn cánh môi chạm nhau.
Dương Túc Phong cảm thấy đất trời đảo lộn, giống như tất cả ý thức đều đã rời khỏi thân thể cua mình, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, giống như Tiêu Tử Phong, trong đầu y quanh đi quẩn lại chỉ có một ý nghĩ: không ngờ Phong Tĩnh Hiên lại chủ động hôn mình! Nữ chưởng môn của Hải Thiên Phật Quốc lại chủ động hôn mình.
Một sự hưng phấn và cảm giác chinh phục trong chớp mắt bao phủ toàn thân của y, y cảm thấy mình tựa hồ đã bềnh bồng bay lên thiên đường rồi vậy, trong cả đời của y đều chưa nếm thử qua thời khăc nào mỹ diệu như vậy, y chỉ hi vọng cái thời khắc mỹ diệu này có thể kéo dài vĩnh viễn.
Mơ mơ hồ hồ cũng không biết trải qua bao lâu, cảm giác hưng phấn kích động và chinh phục của Dương Túc Phong dần dần tiêu tan, lúc này y mới láng máng nhận ra có chút không đúng, Phong Tĩnh Hiên vì sao lại chủ động hôn mình chứ? Chẳng lẽ bản thân thực sự có sức hấp dẫn như vậy?
Lờ mờ y tựa hồ cảm giác dược có làn hơi chầm chậm từ trong miệng của Phong Tĩnh Hiên truyền tới, làm cho hô hấp sắp ngừng lại của y bắt đầu vận hành trở lại, Dương Túc Phong lúc này mới như có một cảm giác không rõ ràng, nụ hôn này, có lẽ không liên quan gì tới yêu đương, bất quá tư vị bốn cánh môi áp sát nhau, đã đủ làm cho y quên hết sạch yêu với không yêu.
Vào lúc này trong lòng đau khổ nhất chính là Phong Tính Hiên rồi, tới ngay cả bản thân nàng cũng không thể lý giải được mình có thể lại làm ra hành động như vậy, cho dù là khi qua lại với Đường Hán, nàng cũng chưa từng có lúc nào chủ động.
Mặc dù nụ hôn này không liên quan gì tới tình yêu, nhưng ở trong con mắt của người khác, trong con mắt của Tiêu Tử Phong, bọn họ thực sự cho rằng nụ hôn này liên quan gì tới tình cảm sao? Còn có tên Dương Túc Phong đáng chết này nữa, y lại còn ý loạn tình mê cho rằng mình thực sự muốn hôn y, ánh mắt còn biến thành dâm đãng như thế, nàng không thể không làm mắt y nhắm mắt lại.
Nhưng Phong Tĩnh Hiên chỉ không chế được mắt của y, chứ không thể không chế được ý thức của y, Dương Túc Phong tuyệt đối sẽ không đem nụ hôn này suy nghĩ cao thượng như thế, cho dù y biết Phong Tĩnh Hiên dựa vào miệng để giúp y hít thở nhưng y càng muốn nghĩ tới chiều hướng lãng mạn hơn một chút, y nguyện thà đem nụ hôn này xem như tình ý của Phong Tĩnh Hiên đối với mình.
Y không biết lão thái bà kia là ai, tự nhiên không biết hung hiểm ở trước mặt, gật như theo bản năng y trở tay ôm lấy thân thể của Phong Tĩnh Hiên, cái lươi cũng bắt đầu chủ động luồn vào trong miệng Phong Tính hiễn muốn thưởng thức chiếc lưỡi thơm tho của mỹ nữ.
Chiếc lưỡi của Phong Tĩnh Hiên ra sức kháng cự nhưng phát hiện ra bản thân căn bản không phải là đối thủ của một tay sành sỏi như y, một lúc sau, lưới Dương Túc Phong như rắn luồn qua đôi hàm răng trắng, truy tới tận cùng bắt lấy chiếc lưỡi của nàng, trong thời khắc hai chiếc lưới nóng bỏng quấn lấy nhau, Phong Tĩnh Hiên gần như mất đi khống chế.
Dương Túc Phong thì lại mất kiểm soát thật rồi, không những không ngừng cuốn lấy lưỡi nàng không ngừng mút lấy mật ngọt trong miệng nàng, mà dưới sự kích thích của dục vọng, tay của y không kìm chế được thuận theo dưới hông của Phong Tĩnh Hiên nỗ lực tiến tới trước ngực của nàng.
Phong Tĩnh Hiên vừa gấp vừa giận, hận không thể đá cho y một phát chế tươi, nhưng khóe mắt trong lúc vô tình nhìn thấy bóng lưng của lão thái bà kia, nên không dám động thủ, chỉ đành dựa vào bản năng thân thể khác cự đôi tay của Dương Túc Phong.
Thế nhưng Dương Túc Phong sớm đã quá quen thuộc với thân thể của nữ nhân rồi, một lúc sau đó xâm nhập tới trước ngực của nàng, thiếu chút nữa thì chạm vào đôi vú mềm, lúc này cho dù Phong Tĩnh Hiên tu dưỡng có tốt hơn nữa, cũng không thể chịu được Dương Túc Phong cứ được thể lấn tới mãi, trong lúc phẫn nộ liền đẩy mạnh y ra.
Lão thái bà ở phía dưới lập tức thét lên:
- Là ai? Ra đây?
Phong Tĩnh Hiên mặt mũi đỏ bừng, bên cánh môi mỏng còn sót lại nước bọt của Dương Túc Phong, bộ y phục nữ quan thiếp thân đã bị y cởi nút cổ áo, lộ ta áo lót trắng muốt ở bên trong.
/769
|