Sau khi Văn Địch Á chết, quân đội Y Lan vẫn ngoan cố kháng cự như cũ, nhưng ưu thế đã mất, cuối cùng không thể không bỏ thành mà chạy trốn, quân Lam Vũ thừa cơ chiếm lĩnh Ngu thành. Sau khi Long Khải Ca chiếm được Ngu thành xong, Trần Kiếm Phi chỉ huy 1 doanh khác cũng tới. Như vậy ở phụ cận Ngu thành, quân Lam Vũ đã tập trung 3 doanh hải quân lục chiến đội, có binh lực khoảng hai ngàn người, tạo ra chấn động cực lớn cho quân đội Y Lan xung quanh, cũng tạo sự chấn động cho quân đoàn Tiêu Bá Nạp và toàn bộ cao tầng của vương quốc Y Lan. Tin tức hành lang Á Sâm bị chặt đứt làm hai nhanh chóng truyền đi, dẫn tới sự khủng hoảng nhỏ trong quốc nội vương quốc Y Lan.
Theo bố trí của tổng chỉ huy Tri Thu, thì Trận Kiếm Phi toạ trấn Ngu thành, phối hợp theo sát bộ đội tiến vào, Long Khải Ca suất lĩnh hải quân lục chiến đội tiếp tục đanh tới phương hướng của Nhữ Dương và Bí Dương, thu hút sự chú ý của quân đội Y Lan, đồng thời thu hút quân đoàn Tiêu Bá Nạp quay về hỗ trợ, quả nhiên quân đội Y Lan đóng quân ở phần eo của hành lang Á Sâm bị quân Lam Vũ chặt ngang một đao thật sâu, phải vứt thành chạy trốn, rất nhiều thành trấn bị quân đội Y Lan yêu cầu kiên quyết tiến hành chiếm lại, không cho quân Lam Vũ có cơ hội tiếp tế.
Long Khải Ca suất lĩnh đội đột kích chuẩn bị đột kích về hướng Bí Dương. Bí Dương là nút giao thông trọng yếu của Nghiễm Xuyên Đạo để vận chuyển hậu cần cho quân đoàn Ngân Thứu của Tiêu Bá Nạp là quân chủ lực đóng ở Ngô Xuyên đạo, nếu bọn họ phải rút lui nhất định cũng phải đi qua Bí Dương. Một ngày nào đó nếu quân Lam Vũ phá được Bí Dương,thì đó sẽ là sự chấn động đối với quân đội Y Lan, nhất định còn lớn hơn việc chiếm được Ngu thành. Nếu Bí Dương bị quân Lam Vũ nắm được trong tay sợ rằng Tiêu Bá Nạp đêm xuống sẽ không ngủ được, hoàng đế Tiêu Bang cũng đứng ngồi không yên.
Nhưng quân Lam Vũ muốn phá được Bí Dương cũng không phải là chuyện dễ dàng. Việc phòng ngự của Bí Dương so với Ngu thành kiên cố hơn nhiều, quân đội Y Lan đóng ở Bí Dương cũng nhiều hơn nhièu so với Ngu thành, với hơn bốn ngàn người.
Chính vì là để quân đội Y Lan đóng ở thành Bí Dương cảm thấy bốn bề thọ địch, Long Khải Ca hạ lệnh cho bộ đội phân thành nhiều phương hướng tiến về phía trước, không hè giấu diếm binh lực của mình, thậm chí còn cố ý giả vờ có nhiều bộ đội hơn đang tiến về thành Bí Dương. Trên đường bọn họ giống như đang đuổi vịt, đuổi binh lính Y Lan không ngừng chạy về thành Bí Dương, cố ý để lộ tin tức truyền tới Bí Dương. Hắn có thể nghĩ được các cách thi thố nào đều đã thực hiện rồi, không biết quân đội Y Lan ở thành Bí Dương sẽ có phản ứng như thế nào?
Quân thông tin đột nhiên chạy tới, đưa cho Long Khải Ca mọt bức điện báo.
Long Khải Ca nhìn bức điện báo, bất giác lông mày không kìm được nhíu mày lại, hiển nhiên trên điện báo có chút thông tin không tột.
Phó thủ hạ của hắn Lạc Sơn Hồ đến gần, nghi hoặc nói:" Đội Trưởng có chuyện gì vậy?"
Long Khải Ca buồn bực nói:" Xảy ra chuyện rồi, đoàn trưởng kêu chúng ra nhanh chóng rút về Ngu thành."
Lạc Sơn Hổ kinh ngạc nói:" Xảy ra chuyện gì vậy?"
Long Khải Ca cầm bức điện báo đứng lên, cất vào trong túi mình, nói với giọng vừa buồn bực, vừa hờn dỗi:" Không biết."
Lạc Sơn Hổ ngẩn người, không hỏi nữa, xem ra chuyện này không nhỏ, bằng không Trần Kiếm Phi tuyệt đối sẽ không triệu hồi bọ họ khi bọ họ sắp tới Bí Dương. Mục tiêu lý tưởng nhất của bọn họ trong lần này chính là Bí Dương, chỉ vì binh lực không đủ, cuối cùng mới không thể không chọn lựa Ngu thành. Bây giờ Bí Dương đang ở ngay trước mắt, đột nhiên lại nhận được mệnh lệnh rút lui, sự giải thích du nhất chính là Ngu thành có nguy hiểm.
Quả nhiên khi Long Khải Ca suất lĩnh đội đột kích trở về, không ngừng gặp những binh sĩ Y Lan, bọn họ không biết ẩn núp ở đâu, lúc này chui ra chiến đấu với quân Lam Vũ. Các chiến sĩ của hải quân lục chiến đương nhiên sẽ không sợ hãi bọn họ, kiên quyết đánh trả, rất nhanh chóng tiêu diệt bọn họ nhưng cũng tạo tổn thất không ngừng cho hải quân lục chiên Lam Vũ, cho dù tinh nhụê như đội đột kích Thuỷ Mẫu cũng có mấy người bị thương.
Long Khải Ca bắt hết mấy tên lính trong quân đội Y Lan làm tù binh, nghiêm hình tra khảo một phen, phát hiện những binh sĩ Y Lan này là của sư đoàn bộ binh 66, bọn họ nhận được lệnh lập tức quay về Ngu Thành. Vì mệnh lệnh vô cùng khẩn cấp, thậm chí không yêu cầu bọn họ tập hợp vì vậy bọn họ túm năm,tụm ba mang theo vũ khí chạy tới Ngu thành. Đối với tin tình báo này, Long Khải Ca có chút kinh ngạc, Phất Lan Đà đang làm cái quỷ gì vậy? Lẽ nào muốn du kích chiến với quân Lam Vũ sao?
Không lâu sau, đám người Long Khải Ca đã thuận lợi quay lại Ngu thành, lúc này mới phát giác mình đã đi nhầm nghiêm trọng. Toàn bộ Ngu thành đã tiến vào trạng thái chiến đấu cao độ, súng máy và bách kích pháo đã đưa toàn bộ lên đầu thành, họng súng đen ngòm chĩa về phía những mảnh ruộng xung quanh. Những cư dân Đường tộc được phát động đứng lên đang giành giật từng giây để gia cố công sự, bổ khuyết lại những mảng tường thành mấy ngày trước đã bị pháo của quân Lam Vũ phá nát. Thật ra tường thành của Ngu thành rất thấp bé, hơn nữa đều là tường đất thuần tuý, không có hòn đá nào. Long Khải Ca thấy không thể nào so sánh được với những tường thành khác, nhưng khi phòng ngự có tường thành để lợi dụng vẫn là tốt rồi. hành lang Á Sâm thiếu gỗ và đá một cách nghiêm trọng, muốn kiến thiết lại kiến trúc của toà thành là điều không thể.
Các chiến sĩ của đội đột kích Thủy Mẫu đều đã quen thuộc với sóng to gió lớn, mới nhìn thế cục khẩn trương đã biết cuồng phong bạo vũ sắp tới rồi. Mặc dù không biết là tới từ đâu nhưng đều cảm thấy tương đối hưng phấn. Khi đuổi vịt không gặp được trở ngại, chẳng lẽ tự nhiên lại muốn.
Sống chết với quân đội Y Lan ở Ngu thành này? Lẽ nào Tiêu Nam lại tự mình đánh tới? Điều này là nhiệm vụ khá tốt...
Chỉ sau chốc lát, một mình Long Khải Ca tới nha môn tổng đốc Ngu thành để tìm Trận Kiếm Phi. Thành trấn của hành lang Á Sâm cũng không lớn, cho dù là phủ tổng đốc ở Ngu thành cũng không ngoại lệ. Dân số ở Ngu thành khi đông nhất cũng chỉ hơn 10 vạn người, phủ tổng đốc của Ngu thành sau khi Văn Địch Á tới mới xây dựng, cho dù Ngu thành là nơi có kiến trúc tốt nhất nhưng xem ra thật sự cũng chỉ là một ngôi nhà mái ngói rất lớn mà thôi, ba lối vào, ba lối ra, hai bên có rất nhiều phòng, được dùng làm bộ chỉ huy cũng không tệ, khi mùa hè nóng bức bên trong vẫn cảm thấy mát mẻ.
Trần Kiếm Phi đang ngồi trên chiếc ghế dài nghiên cứu bản đồ, nhìn sau lưng giống như một dân công. Đây là thói quen từ lâu của hắn, có việc hay không có việc cũng ngồi trước bản đồ gọt giũa. Trước mặt hắn đang treo bản đồ quân sự của hành lang Á Sâm, trên mặt ghi chú dày đặc về thế cục của ta và địch. Màu đỏ và màu lam giăng khắp nơi, nếu không nhìn kỹ sẽ cảm thấy hoa mắt. Long Khải Ca theo ánh mắt của Trần Kiếm Phi nhìn qua, phía bắc Ngu thành vốn có nhiều hơn một hồng tuyến, không biết là đơn vị nào của quân đội Y Lan đã chạy tới sau mông của quân Lam Vũ, xem ra có chút là lạ.
Vì chuyện tinh giảm, hải quân lục chiến đội của quân đoàn 5 cũng bị tinh giản, bên cạnh Trần Kiếm Phi chỉ mang theo ba tham mưu khoẻ mạnh, trẻ tuổi. Lúc này ba tham mưu bận rộn công việc chuyển giao, trên người toàn mồ hôi. Bọn họ không ngừng phụ trách tiếp nhận thông tin tình báo, chỉnh lý lại các tài liệu liên quan, nhìn bộ dạng của bọn họ sợ rằng ngay cả thời gian đánh rắm cũng không có. Trên tay Trần Kiếm Phi đã có một chồng điện báo dày cộp, các tham mưu vẫn không ngừng đưa điện báo cho hắn, lúc thì đưa tới từ tổng bộ chỉ huy, lúc thì tới từ tổng bộ tham mưu, thậm chí còn có tới từ Dương Túc Phong, xem bộ dạng này tình thế thật sự không đơn giản.
Những lính thông tin của đoàn bộ cũng bận rộn vô cùng, ngay cả khi Long Khải Ca đại soái ca bước vào cũng không có ai liếc nhìn hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất buồn bực, đồng thời cũng cảm thấy khí thế khẩn trương. Những lính thông tin của đoàn bộ đều là những cô gái mới 18 tuổi, chính là lứa tuổi mà soái ca yêu thích nhất. Bình thường khi Long Khải Ca xuất hiện ở đoàn bộ, nhất định sẽ thu hút sự chú ý ở xung quanh, những lúc ấy hắn lúc nào cũng không thay đổi nét mặt, không thèm nhìn bọn họ một cái, thật ra thì trong lòng hắn rất cao hứng, đáng tiếc là cảnh tượng ấy hôm nay lại không có.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi.
Trần Kiếm Phi cứ nhìn chằm chằm vào hồng tuyến phía bắc Ngu thành, không biết đang suy nghĩ gì, cho đến khi Long Khải Ca lớn tiếng hô báo cáo, hắn mới phản ứng lại. Hắn có chút khó khăn khi đứng lên, những điện báo và tình báo trong tay đều đặt trên mặt bàn, tiện tay gọi cho Long Khải Ca ngồi xuống. Vì lần tập kích này tương đối đặc biệt, bộ đội đã trải qua chỉnh biên, vì trong hai ngàn người đó, ngoại trừ Trần Kiếm Phi ra, Long Khải Ca chính là người có quân hàm cao nhất, cũng có nghĩa là năng lực của hắn mạnh nhất, Trần Kiếm Phi có chuyện đương nhiên phải tìm Long Khải Ca bàn bạc.
"Đội Trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?" Long Khải Ca ngồi xuống, vội vàng hỏi.
"Quân đội Y Lan cắt đứt đường lui của chúng ta, muốn dùng một hơi ăn thịt chúng ta." Trần Kiếm Phi thản nhiên nói, ngữ khí khi bắt đầu nghe ra rất bình tĩnh, nhưng càng về sau có thể thấy có chút hoả khí. Hắn vốn xuất thân từ tầng lớp trí thức, lời nói lúc nào cũng từ tốn nhẹ nhàng. Lúc này đột nhiên khiến người ra có thể nghe thấy chút hoả khí, chứng tỏ chuyện này thực sự có chút nghiêm trọng.
Trân Kiếm Phi chỉ vào hồng tuyến tô đậm phía bắc Ngu thành, chậm rãi nói:" Theo kế hoạch của chỉ huy, chúng ta đã điều động tương đối thành công, chính sư đoàn bộ binh37 và 66 của địch, nhưng hai đầu lang này lại có chút giảo hoạt, không theo dự tính của chúng ta không trực tiếp chạy tới Ngu thành mà dẫn đầu cắt đứt đường lui của chúng ta, tựa hồ như muốn phản khách vi chủ, một hơi ăn tươi nuốt sống chúng ta. Hồng tuyến này chính là sư đoàn 37 của Tiêu Lan, ước chừng hai vạn ba ngàn người. Tiêu Lan là cánh tay đắc lực của Tiêu Nam, vì vậy chúng ta ngàn vạn đừng chủ quan khinh địch.
Long Khải Ca cẩn thận nhìn bản đồ, từ tình hình biểu thị trên bản đồ, quân đội Y Lan không có biến hoá gì lớn, chính là hậu lộ của quân Lam Vũ ở Ngu thành bị sư đoàn 37 chặn,còn có nhiều phương hướng đang hướng về Ngu thành. Hồng tuyến tô đậm kia biểu thị cho sư đoàn 37 có cấu trúc phong toả cả hai mặt phòng thủ. Bọn chúng chặn đánh phía sau của mình, thật sự có chút khiến người ta bất an, khó trách thần sắc của Trần Kiếm Phi có vẻ ngưng trọng như vậy.
" Bọn chúng muốn bao vây ăn tươi nuốt sống chúng ta sao?" Long Khải Ca bán tín bán nghi nói, quân Lam Vũ đóng quân ở Ngu thành mặc dù không đông nhưng cũng có hơn hai ngàn người. Về mặt lịch sử của quân Lam Vũ, cho dù chỉ có mấy trăm người cũng chưa từng bị quân địch bao vây tiêu diệt, quân đội Y Lan thật sự tự tin, muốn chỉ cần một hơi ăn tươi nuốt sống hơn 2 ngàn quân Lam Vũ sao? Ý tưởng không phải không tốt nhưng hàm răng của bọn họ có bén nhọn được như vậy không?
Trần Kiếm Phi phất tay ra hiệu cho một tham mưu đứng bên cạnh, kêu hắn đem tình hình cơ bản nói cho Long Khải Ca, còn bản thân đứng quan sát bản đồ.
Căn cứ vào lời nói của người tham mưu kia, Trần Kiếm Phi dẫn đầu hải quân lục chiến Lam Vũ tập kích Ngu thành, chính xác điều động địch nhân một cách hiệu quả, cũng tạo ra cho kẻ địch sự mê hoặc tương đối, có thể là đã đạt đến chiến lược cơ bản trước mắt. nhưng có chút phiền phức đó là những tướng lãnh của Y Lan quay về Ngu thành đều là những nhân vật lợi hại. Bộ đội của họ theo thời gian quân Lam Vũ tính toán phải mất 30 tiếng mới trở lại được khu vực Ngu thành, quân Lam Vũ căn bản không có thời gian uy hiếp Bí Dương, đơn giản hành quân thần tốc tới đây, bộ binh do Tiêu Lan chỉ huy cũng đủ thu hút quân Lam Vũ rồi.
Nhưng chuyện lo lắng nhất vẫn không phải là chuyện này, Tiêu Lan không theo dự tính, trực tiếp đánh về Ngu thành mà ngược lại im hơi lặng tiếng chặt đứt đường lui cảu quân Lam Vũ ở Ngu thành, làm cho quân Lam Vũ ở Ngu thành không có cách nào cơ động rút lui kịp thời, còn về kế hoạch dụ địch phục kích càng về sau càng không có cách nào thực hiện được. Trước mát tình hình cơ bản nhất có thể dùng một câu kết luận là:" Quân Lam Vũ vốn muốn dụ sói, kết quả ngược lại bị con sói giảo hoạt cắn lại mình."
Ngoài trừ Tiêu Lan ra,Phất Lan Đà cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, con người này thoạt nhìn có chút hồ đồ, tựa hồ như trong nội bộ quân đội Y Lan cũng không được người ta hoan nghênh, nhưng không một tiếng động nào đã bao vây Ngu thành. Những binh lính Y Lan hỗn loạn trước mắt vẫn phân tán khắp nơi, nhưng khi quan chỉ huy cao cấp đến, bọn họ trong thời gian rất ngắn đã được tập hợp lại. Từ tài liệu tình báo trước mắt có thể thấy binh lực chủ yếu của sư đoàn 66 phân bố ở Ngu thành, rất khó quan sát.
Bọn họ cũng là muốn chặt đứt đường lui của quân Lam Vũ, cho dù quân Lam Vũ ở Ngu thành muốn từ khu vực Hương Mật hồ để thối lui cũng không được.
Lực chiến đấu của sư đoàn 37 rất mạnh, điều này không cần phải nghi ngờ, dù sao cũng là bộ đội của Tiêu Nam, mặc dù điều động không ít cán bộ và nòng cốt đi bổ sung cho các sư đoàn khác nhưng những thành viên được bổ trợ về cũng là tinh hoa của các đơn vị khác, lực chiến đấu tổng thể không giảm xuống. Bộ đội của Phất Lan Đà kém hơn một chút, nghe nói đều là tân binh nhưng khu vực bọn họ phòng ngự tương đối thuận lợi hơn một chút so với Y Lôi Nạp, hai ngàn người của quân Lam Vũ muốn thông qua chỗ này tựa hộ không phải là chuyện đơn giản.
Khi đang nói chuyện, tin tình báo mới tới, nguyên là quân đội của Phất Lan Đà đã từ nhiều hướng xông tới, bắt đầu co rút vòng vây bên ngoài Ngu thành, thậm đã hạ trại, chỉnh đốn quân,xem bộ dạng như là muốn gánh vác nhiệm vụ chủ công Ngu thành, nhưng chỉ sau một lát, cờ hiệu của sư đoàn 37 cũng xuất hiện, xem ra bộ đội chủ công của Tiêu Lan cũng đã tới.
"Mẹ nó" Long Khải Ca thấp giọng chửi một câu thô tục, tiềm thức vẫn nhìn lên bản đồ quân sự.
Hắn không thể không thừa nhận hiện thực tàn khốc này, chính là bọn họ bị vây quanh nghiêm ngặt, hải quân lục chiến đội vốn đã quen với những ngày bị kẻ địch bao vây, mỗi lần chiến đấu tao ngộ với kẻ địch tựa hồ cũng phải nhiều hơn rất nhiều lần, thật ra cũng không có gì lớn, vấn đề nằm ở chỗ bố trí của Tiêu Lan, đoạn tuyệt hi vọng phá vòng vây của quân Lam Vũ, quyền chủ động thao túng trao vào tay người khác lúc nào cũng là chuyện không hề thoải mái.
Tiêu Lan thực sự rất ác độc, hắn đem đại bộ phận binh lực bố trí ở vị trí Đông bắc Ngu thành, nòng súng chủ yếu hướng về Y Lôi Nạp, hiển nhiên là quân Lam Vũ sẽ đến đây cứu đồng bọn trong Ngu thành. Hắn có thể chi viện hai liên đội phụ trách tấn công Ngu thành, hành động công kích chủ yếu vẫn là khiến bộ binh sư đoàn 66 của Phất Lan Đà đến đảm nhiệm. Cứ như vậy, bộ đội thủ thành của quân Lam VŨ có thể đột phá vòng vây hướng đông, tây và nam nhưng không thể đột phá hướng bắc. Nhưng quân Lam Vũ nhất định phải đột vây hướng bắc mới có đường ra.
Rất rõ ràng, Tiêu Lan đã đem quân Lam Vũ ở Ngu thành ngăn cản trong nội địa hành lang Á Sâm, sau đó từ từ tiêu hao. Đương nhiên hải quân lục chiến đội ở ngoài vòng vây sẽ không để hắn yên, Bằng Huy nhất định sẽ muốn dùng mọi cách để ứng cứu cho đồng bạn của mình. Nhưng muốn thông qua phòng tuyên của Tiêu Lan tựa hồ cũng không phải là chuyện dễ dàng,bất lụân là như vậy, hải quân lục chiến đội ở Ngu thành lúc này thật sự đang gặp phải nguy hiểm vô cùng.
"Chúng ta phải lập tức phá vây?" Long Khải Ca trầm tĩnh nói.
"Không, tổng chỉ huy không cho chúng ta phá vòng vây, bắt chúng ta phải cố thủ đợi cứu viện." Trần Kiếm Phi ngưng trọng nói.
Long Khải Ca nhíu mày, không biết Tri Thu có ý gì. Sự hiểu biết của hắn đối với Tri Thu không nhiều, cũng không phải vô cùng tôn kính, nhưng hắn đã ở vị trí tổng chỉ huy, Long Khải Ca không nghi ngờ quyền lực của hắn, cũng không nghi ngờ lí do của hắn, có lẽ quân Lam Vũ ở Ngu thành thực sự gặp phải nguy hiểm nhưng có lẽ nguy hiểm này lại có thể tạo ra ưu thế lớn hơn cho bộ đội ở nơi khác, nguy hiểm như vậy dù có hi sinh cũng đáng gía.
Nhưng trong đầu của Long Khải Ca vẫn có suy nghĩ phá vòng vây, đây là thói quen theo quán tính, tư duy không cho kẻ địch dành được thế chủ động. Theo tình hình trước mắt mà nhìn, Tiêu Lan suất lĩnh sư đoàn 37 mặc dù binh cường mã tráng, khí thế hừng hực,nhưng bọn chúng muốn cắt ngang giữa Ngu thành và Y Lôi Nạp,hoàn thiện công sự phòng bị hai mặt đương nhiên là không kịp, chỉ cần tốc độ của quân Lam Vũ đủ nhanh, hành động đột kích đủ mạnh, tỉ lệ phá vòng vây ra ngoài thành thành công vẫn rất cao,
Đừng quên, quân đoàn thứ 5 của hải quân lục chiến đội ở Y Lôi Nạp vẫn còn 3 ngàn người. Dưới sự tiếp ứng của bọn họ, sư đoàn 37 của Tiêu Lan ngược lại trở thành mục tiêu bị quân Lam Vũ tập kích trước sau, tựa hồ không còn chỗ nào để quân đội nào có thể chống lại trận giáp kích trước sau của quân Lam Vũ, quân đội Y Lan cũng nhất định không ngoại lệ. đương nhiên tổn thất không thể tránh khỏi,dù sao phá vòng vây như vậy, kẻ địch vẫn chiếm được ưu thế.
Trần Kiếm Phi nói cường điệu:" Điện báo của tổng chỉ huy, yêu cầu chúng ta cố thủ ở Ngu thành 20 ngày." Nguồn: http://truyenyy.com
Long Khải Ca lập tức vứt bỏ suy nghĩ phá vòn vây trong đầu, nhanh chóng cân nhắc khả năng cố thủ đợi cứu viện. Ngu thành mặc dù không có tường thành cao lớn nhưng thành trấn tương đồi nhỏ, thuận lợi cho việc bố trí binh lực của quân Lam Vũ. Ruộng đất xung quanh lại vô cùng bằng phẳng, quân đội Y lan khi tiến công không có quá nhiều chỗ che trở, vừa vặn lại là mùa mưa, thường xuyên có mưa, phỏng chừng quân Y Lan cũng không có cách nào đào hầm tiến hàng công thành đại quy mô, quan trọng nhất là Ngu thành có đủ lương thực, giải quyết được vấn đề khó khăn nhất.
Không biết Văn Địch Á tập trung nhiều lương thực ở Ngu Thành như vậy để làm gì, đại khái là muốn chiếm làm của riêng, kết quả lại mất trắng vào tay quân Lam Vũ. Khi vào thành, Long Khải Ca đã phỏng chừng đống lương thực này đủ để tất cả người dân trong thành sống thoải mái trong hai ba tháng. Trong Ngu thành có bảy, tám vạn dân cư Đưòng tộc, còn có mấy ngàn cư dân Y Lan, phải đem những người của Y Lan quốc đi giết sạch,và động viên bảy, tám vạn người của Đường tộc, bọn họ chính là lực lượng không nhỏ, tối thiểu khi tu bổ tường thành cũng rất hữu dụng, nếu có nhiều vũ khí dư thừa, bọn họ vẫn có thể trực tiếp tham gia chiến đấu.
Đó chính là những điều kiện có lợi để cố thủ chờ viện binh, nhưng điều kiện bất lợi cũng không phải là không có. đầu tiên là nhất định phải đảm bảo đầy đủ đạn dược cho quân Lam VŨ cố thủ Ngu thành, không có đủ đạn dược, những cáo khác đều khỏi phải nói. Nếu hai ngàn người ở đây giao chiến với kẻ địch, không cần đến trưa, tất cả toàn bộ đã bị tiêu diệt sạch. Ngoài ra còn phải nghĩ cách tiêu diệt đại pháo của kẻ địch. Tường thành của Ngu thành đều được làm từ đất, ngăn đạn còn được chứ đối mặt với đại pháo thì chịu, hơn nữa Ngu thành cũng không lớn, quân đội Y Lan cộng thêm với đại pháo có thể trực tiếp phá huỷ tất cả phòng ốc và kho hàng bên trong thành, huỷ diệt hết lương thực và đạn dược.
Hải quân lục chiến Lam Vũ giảm bớt trang bị nên không mang theo pháo dã chiến, chỉ có bách kích pháo bắn được tầm 3 ngàn thước, muốn dựa vào bách kích pháo để đối phó với quân Y Lan được trang bị thêm đại pháo là không thực tế. vần đề thứ hai là Tiêu Lan và Phất Lan Đà đều là những nhân vật khôn khéo, thông minh, bọn họ nhất định sẽ xuất động đại pháo giải quyết nhanh gọn cuộc chiến đấu ở Ngu thành.
Long Khải Ca đem lo lắng của mình nói ra, Trần Kiếm Phi gật đàu nói:" Người nói tới hai vấn đề bất lợi này, ta đã báo cáo với tổng chỉ huy rồi."
Tổng chỉ huy đã báo cáo lên Phong lĩnh, Phong lĩnh đã đồng ý phái không quân hiệp trợ chúng ta tác chiến. Không quân sẽ phái phi dĩnh vận chuyển đủ đạn dược đến cho chúng ta, ngoài ra còn phải phái phi dĩnh chuyên môn đi điều tra tình hình kẻ địch cho chúng ta, đồng thời quan sát và tiêu diệt pháo binh của địch, Tư lênh không quân Trâm Lăng Vân đã đánh điện báo cho ta, kêu chúng ta dọn dẹp đủ chỗ trong thành, khi cần thiết bọn họ thậm chí có thể trực tiếp hạ xuống Ngu thành. Quan liên lạc của không quân là Hứa Nho Long tối mai sẽ tới, hắn còn mang theo cả nhân viên y tế và dược phẩm."
Long Khải Ca không có quá nhiều ấn tượng về Hứa Nho Long, nhưng cũng nghe nói người này là một hán tử, là nguyên lão của không quân Lam Vũ. Nếu không quân đã hứa hẹn giải quyết hai vấn đề này thì cũng không lo lắng lắm. Tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, Long Khải Ca chí khí dâng trào, hào tình vạn trượng nói:" Vậy thì không còn vấn đề gì nữa, chúng ta nhất định có thể cố thủ vững chắc hai mươi ngày. Bọn tiểu quỷ từ Y Lan muốn tiến vào thành, ha ha, ta thấy có chút không tưởng..."
Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, Long Khải Ca hiếu kỳ nói:" Đoàn trưởng, tại sao tổng chỉ huy kêu chúng ta kiên trì cố thủ hai mươi ngày? Dài hơn một chút không được sao? Chỉ cần có đủ đạn dược và lương thực, cố thủ ở đây mấy tháng cũng không có vấn đề...."
Trần Kiếm Phi lắc lắc đầu, đăm chiêu nói:" Hai mươi ngày là đủ rồi, sau hai mươi ngày viện quân của chúng ta và kẻ địch đều tới,lúc đó tình hình sẽ như thế nào, biến hoá nhiều lắm, không ai đoán được trước. Tiêu Nam nhất định sẽ tới, nói không chừng còn mang theo cả quân đoàn Bạch Lộ. Chúng ta song phương mười mấy vạn người ngựa giao tranh ở khu vực này, hai ngàn người chúng ta thật quá huyễn hoặc....."
Long Khải Ca gật gật đầu, biểu thị sự tán đồng. Đúng vậy, khi chiến đấu kịch liệt, Tiêu Nam nhất định sẽ tự mình xuất động. Vị chiến thần này của Y Lan tuyệt đối sẽ không dễ dàng chắp tay buông hành lang Á Sâm. Nhưng hắn không chắc buông tay từ bỏ, chẳng lẽ quân Lam Vũ lại không cần sao? Nhìn Phong lĩnh tựa hồ không ôn nhu như vậy.hắn nhìn trúng thứ gì,nếu đối phương không cho thì chỉ có một chữ "Đoạt"
Không quân của quân Lam Vũ vốn là muốn hiệp trợ oanh tạc Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng Dương Túc Phong bây giờ lại điều bọn họ tới hành lang Á Sâm. Vần đề này nói rõ một điều, đó chính là chiến cục của hành lang Á Sâu so với Minh N Tư Đặc Lai càng thêm khẩn trương, cũng càng thêm nghiêm trọng. Nghĩ kĩ cũng là quân Lam Vũ trải qua nhiều lần đả kích, quân đôi Mã Toa đã bị suy yếu nghiêm trọng, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng chút sức cùng lực kiệt mà thôi, ngay cả Vũ Văn Phân Phương cũng bị giam lỏng ở Vị Ương cung, Minh Na Tư Đặc Lai mặc dù là một toà thành kiên cố số một trong thiên hạ, nhưng dưới sự oanh tạc của đạn pháo 120 ly của quân Lam Vũ, nhất định sẽ không chống được bao lâu, nhưng thật ra quân đội Mã Toa vẫn chưa phải chịu sự đả kích mang tính huỷ diệt của quân Lam Vũ nên khí thế vẫn tương đối kiêu ngạo.
Khẩu vị của Tri Thu tựa hồ rất lớn, muốn đem toàn bộ 10 vạn quân Y Lan đóng quân ở phía đông hành lang Á Sâm bỏ vào trong túi. Khẩu vị của quân Y Lan cũng không nhỏ, muốn một hơi ăn hai ngàn quân Lam Vũ ở Ngu thành. hai cái túi, hai vòng vây, bên ngoài hai vòng vây còn có càng nhiều những vòng vây khác, mọi người đều vắt hết đầu óc, tìm tòi mọi cách để nghĩ ra đòn chí mạng nhất dành cho đối phương. Trận chiến này rút cục đánh đến lúc nào mới có thể phân thắng bại đây?
Trần Kiếm Phi và Long Khải Ca lại bàn bạc những chi tiết bộ phận, phân công các mục một cách chính xác. Long Khải Ca ở chiến tuyến phối hợp chỉ huy, căn cứ vào tình hình cụ thể để sắp xếp nhiệm vụ phòng ngự, ứng phó với chuyện bất ngờ xảy ra. Trân Kiếm Phi thì ở bộ chỉ huy cùng phối hợp với tổng bộ chỉ huy, dự trữ và phát vật tư, cũng những công việc hậu cần khác và liên lạc với không quân. Nhìn bên ngoài công việc của Long Khải Ca tương đối nguy hiểm hơn một chút, nhưng những việc mà Trần Kiếm Phi làm đều phải tốn nhều công phu, Long Khải Ca tự nhận là làm không được, chỉ có chiến đấu mới là thế mạnh của hắn.
Khi Long Khải Ca rời khỏi bộ chỉ huy lâm thời, bên ngoài một tên lính đang gấp rút vội vã tiến vào, Long Khải Ca mơ hồ nghe được thanh âm ôn hoà của Trần Kiếm Phi nói:"...Việc bây giờ phải lập tức làm ngay, chính là động viên dân cư ở Ngu thành gia cố tường thành...Những người Y Lan không thể giữ lài...ngươi đi phụ trách thực hiện đi, tiêu diệt sạch không để lại một ai..."
Tên lính rất nhanh rời khỏi bộ chỉ huy lâm thời, sau một lát có những binh lính của một tiểu đội lặng lẽ rời khỏi trận địa, có lẽ những chiến sĩ quân Lam Vũ xung quanh đểu hiểu bọn họ muốn làm gì cho nên rất nhu thuận tránh đường. Theo sau đội ngũ dân binh Ngu thành mới được tạm thời tổ chứ lên cũng bắt đầu tập hợp, theo hướng tây băc thành chạy tới. Nơi đó là nới những người Y Lan bị khống chế. Long Khải Ca cũng biết bọn họ muốn làm gì, cảm thấy trên khuôn mặt mình có chút căng thẳng. Quả nhiên khoảng chừng nửa tiếng sau, ở tây bắc truyền tới những tiếng súng dày đặc, tựa hồ như vẫn có tiếng kêu thảm thiết của người dân, nhưng không lâu sau đã yên tĩnh lại.
"Đây là chiến tranh/" Long Khải Ca yên lặng thì thầm, xua tan cảm giác khó chịu trong đầu, trực tiếp đi tới tường thành quan sát sự chuẩn bị chiến đấu. Từ trên tường thành nhìn ra bên ngời, không nhìn thấy bóng dáng của quân đội Y Lan, Nhưng Long Khải Ca biết bọn chúng nhất định đang ẩn náu ở gần đay, có lẽ sau lưng những mảnh ruộng này. Nhưng binh sĩ của Phất Lan Đà vẫn chưa có gan tiến gần tới tầm bắn của quân Lam Vũ.
"...Các ngươi có loại nào cũng lăn hết ra đây đi..." Lạc Sơn Hổ đột nhiên đứng trên tường thành lớn tiếng hét, thân hình vốn vô cùng khôi ngô nhìn lại càng khôi ngô, mục tiêu vốn vô cùng rõ ràng, nhìn lại càng thêm rõ ràng. quân Y Lan tựa hồ cũng có một số tay bắn tỉa xuất sắc, bọn chúng rất thích những chiến sĩ quân Lam Vũ lỗ mãng như vậy. Long Khải Ca không cần nghĩ ngợi kéo hắn xuống.
Pằng, pằng, pằng.
Những viên đạn của súng trường CHấn Thiên bắn vào chỗ Lạc Sơn Hổ vừa mới đứng, có viên bay xoẹt qua. Tường thành của Ngu thành đều dược làm từ bùn đất, bắn tung toé lên đầy mặt hai người, Lạc Sơn Hổ giãy dụa muốn đứng lên đánh trả, Long Khải Ca trương mắt nhìn hắn, Lạc Sơn Hổ nhũn ra. Long Khải Ca không cần nói, chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể khiến những tên nổi loạn phải nằm yên.
"Huyết Trần, Huyết Trần, gặm bánh mì làm gì vậy? Ngươi cũng tiêu diệt bọn chúng cho ta, đừng để chúng kiêu ngạo như vậy."Lòng Khải Ca quay đầu reo lên, mấy tay súng bắn tỉa của đội đột kích Thuỷ Mẫu đang khiêng súng từ trên đường đi qua, trên miệng vẫn còn gặm lương khô.
/769
|