Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 641

/769


Dương Túc Phong cũng chẳn hề tức giận, chỉ cảm thấy có chút kích thích, có chút kỳ vọng, tìm kiếm cơ hội lần sau tuyệt đối không cho nàng chạy thoát, có lẽ ở Vị Ương cung, y chẳng còn có bao nhiêu cảm giác mới lạ nữa.

Quả nhiên, khi hứng thú đang nồng, không biết Ngu Mạn Ái khẽ xoa bóp lên vị trí nào đó trên người y một lúc, một bụng dục hoả của Dương Túc Phong dần dần dập tắt, đôi tay tà ác từ từ trên bộ ngực của nàng dần trôi xuống, thành thạo chỉnh tranh lại bộ váy dài cho nàng, rồi lưu lại cho nàng một nụ hôn say đắm ngọt ngào.

Ngu Mạn Ái lại lần nữa bỏ đi, Dương Túc Phong lặng lẽ sờ lên cánh môi, thầm hạ quyết tâm phải chinh phục hoàn toàn Ngu Mạn Ái, U Nhược Tử La nói trên người Ngu Mạn Ái ẩn chứa rất nhiều bí mật, mình phải dần dần cởi bỏ những bí mật này…..

Tiếng giày cao gót thình thịch truyền tới, cắt ngang suy nghĩ của hắn, thì ra Viên Ánh Lạc tới, nàng từ hành lang phía xa vội vàng xuất hiện, rảo bước chạy tới trước mặt hắn, đưa lên tin tình báo mới nhất: Quân Lam Vũ bắt được Tiêu Bá Nạp.

Tiêu Bá Nạp bị tiểu đoàn bộ binh vùng núi thuộc lữ đoàn 215 lục quân Lam Vũ bắt được.

Nói tới việc bắt Tiêu Bá Nạp, quá trình đó đúng là một câu chuyện, từ khi Quách Hàm suất lĩnh các chiến sĩ tập kích sư đoàn bộ binh 37 của Y Lan, binh sĩ Y Lan kháng cự chưa tới nửa đêm đã hoàn toàn tan rã.

Bọn chúng kẻ chết, kẻ chạy, mau chóng biến mất trong bình nguyên Y Lai Nạp mênh mông, binh lực tiểu đoàn bộ binh vùng núi không đủ, không thể bao vây được tất cả, chỉ đành nhắm vào một phương hướng kẻ địch tương đối đông, hạ lệnh truy đổi đến cùng.

Quân Y Lan muốn bỏ chạy, tất nhiên là bất chấp tất cả mà chạy, thứ gì có thể vứt được là vứt sạch, thậm chí có không ít tên vứt cả súng trường Chấn Thiên đi, cứ hai tay trắng chạy về phía tây, cuống cuồng như chó nhà có tang.

Quân Lam Vũ đương nhiên không thể nhếch nhác như bọn chúng, trên người còn phải mang theo trang bị cần thiết, nhất là đạn dược, sau khi chầm chậm đuổi mấy ngày, liền không đuổi được nữa, binh sĩ Y Lan dần dần mất tăm mất tích.

"Cái lũ tiểu quỷ Y Lan này, sao chạy còn nhanh hơn cả thỏ? Lão tử mệt tới không nhúc nhích được nữa rồi. Nếu để lão tử bắt được lão tử Tiêu Bá Nạp, thế nào cũng phải lột da lão. Chạy cái mẹ gì chứ, giơ tay đầu hàng cho mọi người bớt được việc có hơn không?"

Dư Tinh Nguyệt thở hổn hển nói, chân không biết vấp phải cái gì, thiếu chút nữa bị té nhào, may mắn có Cao Phong ở bên cạnh thuận tay giữ lấy, nến hắn mới trụ lại được.

Hai người đại đội trưởng bọn họ, trên lưng đều mang ba khẩu súng trường, thêm vào đó là trang bị của bản thân, cực kỳ nặng, tố chất thân thể của Dư Tinh Nguyệt rõ là không bằng Cao Phong, nên ở phương diện này cũng có chút thiệt thòi.

"Ngươi bớt lời đi mới đúng, ngươi không nói cũng chẳng ai bảo người câm đâu."

Cao Phong nói chẳng hề khách khí, trong mắt hắn, Dư TInh Nguyệt tự chuốc lấy khổ, vì phân cao thấp với mình, thường thường không để ý tới cả mạng của bản thân.

Dư Tinh Nguỵệt thuộc về loại quan chỉ huy dựa vào đầu óc để kiếm cơm, là người tốt nghiệp học viện quân sự, còn Cao Phong lại thuộc về loại quan chỉ huy dựa vào thể lực kiếm sống, làm từ cấp cơ sở mà lên, hắn muốn đọ thể lực với mình không phải tự chuốc lấy khổ vào thân sao?

Trên thực tế, trong quá trình truy đuổi tàn quân Y Lan, các chiến sĩ quân Lam Vũ thực ra đã khá là mệt mỏi rồi, chiến đấu liên tục mấy ngày liền, rồi lại còn hành quân cấp tốc liên tục, giữa quá trình đó căn bản không có đủ thời gian nghỉ ngơi.

Trong 5,6 ngày qua, bọn họ tổng cộng ngủ chưa được tới 10 tiếng, trong sự hỗn loạn này, tiếng súng chính là mệnh lệnh, tiếng súng chính là tín hiệu, nơi nào có tiếng súng là đuổi theo hướng đó.

Rất nhiều chiến sĩ khi đang ngủ thường vùng dậy, thì ra trong giấc ngủ mơ thấy tiếng súng, khi bắt đầu thường làm người xung quanh giật mình tỉnh theo, sau này cũng thành quen.

"Thượng cấp có lệnh gì à?"

Quách Hàm loáng thoáng nghe thấy Cao Phong và Dư Tinh Nguyệt nói chuyện ở phía trước, vì thế thuận miệng hỏi quan thông tin Tiếu Hâm, vô tình nhìn thấy Tiếu Hâm vác vô tuyến điện đài, sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc, như sắp đứt hơi, mấy thành viên khác của ban thông tin cũng mệt gần chết rồi.

Dưới loại tình huống hành quân khẩn cấp này, ban thông tin của Tiếu Hâm là mệt mỏi nhất, bởi vì vô tuyến điện đài khá là nặng nề, cái thứ này cho dù mọi người có bỏ đi toàn bộ trang bị có thể bỏ cũng nặng hơn 35 kg, mang theo nó hành quân thời gian dài, khổ cực thế nào chẳng nghĩ cũng biết, là tiểu đội tưởng nên Tiếu Hâm tất nhiên phải lấy mình làm gương, đại bộ phận thời gian đều phải vác thứ đồ nặng nề này hành quân.

Quả nhiên Tiếu Hâm vất vả thở lấy hơi, trả lời dứt quãng:" Không có, cần tới điện đài sao?"

Trong tình huống hành quân khẩn cấp, vô tuyến điện đài không thể hoạt động được, nếu muốn truyền đi tin tức, thì cần phải dừng lại, lắp vô tuyến điện đài, sau đó mới tiến hành công việc được.

Thời gian lắp đặt không cần lâu, nhưng vẫn phải tới nửa tiếng, điều đó có nghĩa là bộ đội phải dừng lại nghỉ ngơi.

"Được, lắp vào đi, hỏi xem cấp trên có tin tức gì không. Cao Phong, thông báo cho bộ đội nghỉ ngơi tại chỗ 2 tiếng."

Quách Hàm trầm ngâm nói, hắn cũng cảm thấy mệt lắm rồi, vốn khi ở đại đội bộ binh hắn đánh dữ nhất, khoẻ nhất, nhưng giờ làm tiểu đoàn trưởng lâu rồi, không thể ngày nào cũng rèn luyện thân thể như các chiến sĩ bình thường, nên cho dù không muốn cũng phải thừa nhận, về tố chất thể năng, đúng là không bì được với một số chiến sĩ xuất sắc rồi.

Sau khi truyền lạnh xuống, các chiến sĩ liền triển khai nghỉ ngơi tại chỗ, từ chòi canh và cảnh giới ngầm ra, tất cả quan binh khác đều tranh thủ nghỉ ngơi.

Nổi lửa nấu cơm là điều tuyệt đối không được phép, nên các chiến sĩ đều lặng lẽ ăn lương khô, bởi vì quá mệt mỏi nên mọi người thậm chí chẳng còn muốn nói chuyện, thường thường là hai ba người dựa lưng vao nhau chống súng mà ngủ.

Cho dù chỉ có 2 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhưng đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi,

Mấy đại đội trưởng bận rộn qua lại như thoi đưa, kiểm tra tình hình các chiến sĩ, thúc giục một số người thể lực còn tương đối tốt tranh thủ thời gian mà ngủ, đồng thời kiểm tra tình hình chuẩn bị chiến đấu của liên đội của mình, chủ yếu là đạn dược và lương khô.

Trong cuộc hỗn chiến này, quân Y Lan và Quân Lam Vũ đều không có bổ sung hậu cần, tất cả đạn dược của Tiểu đoàn bộ binh vùng núi đều là mỗi người tự mang, mỗi một khẩu súng trường được phân phối 300 viên đạn.

Dọc đường đi chiến đấu lác đác đã tiêu hao quá nửa số đạn của một số chiến sĩ, cần phải tiến hành điều chỉnh lại, chủ yếu là nghiêng về phía các chiến sĩ có kĩ thuật xuất sắc.

Quân Y Đằng Tiểu Ngũ thì bận rộn xử lý những vết phồng trên chân các chiến sĩ, một số người không biết phải xử lí thế nào, trực tiếp bóp vỡ nó, đau tời méo cả mặt, sau khi tuỳ tiện làm vỡ mụn nước căn bản không thể tiếp tục hành quân.

Đằng Tiểu Ngũ cần phải nói cho bọn họ biết làm thế nào để dùng kim dẫn nước trong vết phòng ra, chứ không cần phải bóp vỡ nó, tiểu phân đội quân y chỉ có chừng 10 người, trong thời gian 2 tiếng đó quả thật bận rộn tối tăm mặt mũi.

Tiếu Hâm dùng tốc độ nhanh nhất lắp vô tuyến điện đài lên, nhưng phát hiện ra không làm sao liên lạc được với bộ chỉ huy lữ đoàn, ngược lại kết nối được với các tiểu đoàn huynh đệ khác, khả năng là lữ đoàn trong quá trính hành quân nên không liên lạc được.

Trên vùng đất Y Lai Nạp hoang vu, có mấy lữ đoàn hoàn toàn tham gia chiến đấu, chính lữ đoàn trưởng cũng giống như chiến sĩ phổ thông xuất hiện trên chiến trường hỗn loạn này.

Nếu đã không liên lạc được với bộ chỉ huy lữ đoàn, Quách Hàm chỉ đành căn cứ vào tình hình thực tế sắp xếp hành động, hắn và năm đại đội trưởng thương lượng với nhau, quyết định tiếp tục hướng về phia nam truy kích quân đội YLan.

Trải qua 5,6 ngày chiến đấu kịch liệt, quân YLan cơ bản đã tan rã, kẻ may mắn sống sót khẳng định sẽ nghĩ cách đột phá vòng vây, phương hướng duy nhất bọn chúng là tây nam YLai Nạp, chỉ có đột vây về phía Trì Châu, Lũng Hải bọn chúng mới có đường sống duy nhất.

Quân Lam Vũ xuất hiện ở vị trí đó có thể chặn đường lui của quân Y Lan,nói không chừng còn có thể tóm đượcmấy con cá lớn.

Căn cứ vào tin tức liên hệ được với các bộ đội khác, trong cuộc hỗn chiến này, mặc dù quân Lam Vũ tiêu diệt được cả vạn kẻ địch, nhưnglại không tóm được mấy tên quan quân cao cấp, cấp tướng quân trở nên mới chỉ tóm được 3 tên, hơn nữa không phải là lãnh đạo chủ yếu.

Quan chỉ huy nước Y Lan hình như ở phương diện bỏ chạy rất có phương pháp, thấy thời cơ bất ổn là lập tức rút lui, ví như sư đoàn 34 mà Quách Hàm tập kích, sư đoàn trưởng thiếu tướng Qua Ngoã Lạp của nó bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, bọn Quách Hàm đuổi thế nào cũng không kịp.

Nghỉ ngơi qua loa xong, các chiến sĩ của tiểu đoàn bộ binh vùng núi tiếp tục lên đường, hướng về phía tây nam.

Đất đai của Y Lai Nạp đều rất hoang vu, cỏ dại um tùm dưới làn gió nhẹ, mang tới một cảm giác khoan khoái cho mọi người, nhưng cũng gây cản trở cho tầm nhìn, dù là dùng kính viễn vọng cũng chỉ có thể nhìn được khoảng cách 50m, xa hơn thì chỉ còn có cỏ dại không bờ không bến, chỉ có ngọn cỏ dập dờn.

Ở những nơi như thế này, đường đi là không tồn tại, nhưng đâu cũng là đường đi,vùng đất thẳng cánh cò bay này, đi về phía nào cũng không bị cản trở, chỉ cần gạt cỏ ra là thành đường.

Cỏ dại cao hơnđầu người là nơi mai phục tốt nhất, vì để đề phòng quân YLan đột nhiên tập kích, các chiến sĩ quân lam Vũ thận trọng lùng sục tiến lên, tốc độ tự nhiên phải giảm xuống.

Quách Hàm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đã sắp chập tối rồi.

Đột nhiên lính tiên phong ở phía trước phát ra tín hiệu phát hiện quân địch, đám Quách Hàm vội chạy về phía trước xem.

Thì ra là một tiểu đội quân Y Lan, cũng lấm lét mò mẫm tiến lên, bọn chúng đi ngược hướng quân Lam Vũ, nhưng cũng thận trọng kiểm tra y như vậy,tất cả binh sĩ đều khom lưng, cầm súng dè dặt tiến lên phía trước, nhưng trinh sát của bọn chúng không cao minh như của quân Lam Vũ, kết quả bị phát hiện ra trước.

Đám Quách Hàm mau chóng nhìn ra, nhóm nhỏ quân Y Lan này khẳng định là chuẩn bị rút khỏi chiến trưòng Y Lai Nạp.

Qua nhiều lần bị đả kích, quân Y Lan trong biên cảnh Y Lai Nạp bị trọng thương, mấy sư đoàn bộ binh bị đả kích mang tính huỷ diệt, binh lực tổn thất quá nửa, đại pháo cũng bị huỷ sạch, không ít quan binh chỉ huy thành chim sợ cành cong, cảm thấy đâu đâu cũng có quân Lam Vũ. Nguồn: http://truyenyy.com

Rất nhiều quân Y Lan không có được tin tức hữu hiệu, cũng không nhận được mệnh lệnh, trong lúc nhất thời hoảng loạn phát hiện ra nơi này không nên ở lâu, vì thế cũng lũ lượt rút về phía tây nam, cứ rời khỏi chiến trường hãy nói.

BỌn chúng không biết trên đường rút lui liệu cso gặp phải quân Lam VŨ hay không, cho nên tỏ ra đặc biệt thận trọng, vừa kiểm tra vừa tiến lên, nhưng vẫn bị quân Lam Vũ chặn đường.

Quách Hàm ra hiệu cho các chiến sĩ chuẩn bị chiến đấu, đối với cuộc va chạm thế này, quân Lam Vũ tương đối quen thuộc rồi, kỹ thuật đã tới mức lô hỏa thuần thanh, căn bản không cần an bái đặc biệt, các đội tự biết mình phải làm gì.

Quả nhiên các đại đội của Dư Tinh Nguyệt và Cao Phong chia nhau trái phải để bọc sườn, ba đại đội khác tiến hành đột kích ngay chính diện,lập tức đánh cho nhóm quân Y Lan này choáng váng mặt mày.

Tạch, tạch, tạch....

Súng máy bạo phong tuyết rít lên trước tiên, đạn bay ào ào qua cỏ dại, làm bọn chúng bị cắt đứt, bay phấp phới trong gió đêm, những tên binh sĩ Y Lan ẩn nấp trong cỏ dại, giống như nữ nhân đột nhiên bị tốc váy lên, thoáng cái đã rơi vào hoảng loạn.

Trên cả vùng bình nguyên khắp nơi là cỏ dại cao bằng đầu người, quân Y Lan không cách nào nhận ra phương hướng của quân Lam Vũ,chỉ đành bắn bừa bãi bốn phía.

Trong bong tối lờ mờ, vết máu đỏ tươi giống như quả pháo hoa nổ bùng, trông rực rỡ khác thường, những cọng cỏ đứt lìa thường thường mang theo vô số máu tươi bay tán loạn trên không trung.

Binh sĩ Y Lan ngã gục hang loạt, đè lên cỏ dại, hình thành vùng đất chia cắt không theo quy tắc nào, ở ngoài dải chia cắt đó đều là quân Lam Vũ bên trong là quân Y Lan.

Đùng Đùng Đùng….

Bách kích pháo cũng bắt đầu ra uy, đạn pháo lác đác rơi xuống, sóng chấn động hất văng vô số cỏ dại, trong đó xen lẫn thi thể binh sĩ Y Lan.

Vụ nổ còn gây ra đám cháy dữ dội, mới đầu chỉ là những đóm lửa, sau càng ngày càng lan rộng, gió đêm càng lớn, khoi lên thế lửa càng dữ dội, phạm vi bốc cháy càng rộng, cả khu đồng hoang bốc cháy rừng rực, trong ánh lửa mãnh liệt, cả ánh tịch dương cũng trở nên ảm đạm.

Sau mấy phút hỗn loạn, quân Y Lan dần khôi phục lại, bọn chúng mau chóng tổ chức những tiểu đội nhỏ, triển khai kháng cự ngoan cường, bọn chúng nằm sấp xuống, nổ súng về bốn phía không cho quân Lam Vũ tới gần.

Trải qua mấy lần chiến đấu, đám binh sĩ Y Lan may mắn sót lại này cũng trở nên kinh nghiệm lắm rồi, không còn như trước kia hỗn loạn không còn cơ hội đánh trả nữa.

Đạn của súng trường Chấn Thiên rất lớn, lác đác bay qua bên người đám Quách Hàm, uy thế kinh người.

Lúc này nếu như quân Lam Vũ muốn đánh nhanh thì ắt phải phát động công kích, nhưng cố tấn công thì phải có người chết, Quách Hàm không muốn thương vong nhiều, nên hạ lệnh bộ đội không vội tấn công.

Đối với các chiến sĩ quân Lam Vũ, va chạm thế này xảy ra thường xuyên, bọn họ quen lắm rồi, cho dù không có phát động tấn công cũng có thể thuần thục giải quyết đối phương.

Quả nhiên các chiến sĩ quân Lam Vũ từng bước ép sát, làm khu khống chế của quân Y Lan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị ép vào chỉ còn 1km vuông.

Đại khái ý thức được ngày tàn sắp tới, một tên quan chỉ huy quân Y Lan giơ cao đao chỉ huy, hạ lệnh bộ đội phát động phản kích, kết quả lũ lượt bị quân Lam Vũ bắn chết.

Khi đối phó với quân Y Lan, quân Lam Vũ đã tiếp xúc với loại chuyện phản kích hồi quang phản chiếu này rồi, tuyệt đối không dễ mắc lừa, biện pháp bọn họ dùng là phải dữ hơn kẻ địch, dùng hỏa lực dữ dội nhất để tiêu diệt chúng.

Đoàng.

Huyết Trần khẽ bóp cò, tên quan chỉ huy kia ngã vật ra, đao chỉ huy cũng rơi xuống, tiếng súng trên chiến trường tựa hồ cũng thư thớt đi rất nhiều.

Chừng một tiếng sau, cuộc chiến hoàn toàn kết thúc, quân Y Lan bị tiêu diệt toàn bộ, căn cứ vào thống kê sơ bộ, ước chừng có sáu trăm tên địch bị tiêu diệt, hơn mười tên bị thương nặng, không có tù binh.

Dư Tinh Nguyệt dẫn đại đội của mình kiểm tra cẩn thận chiến trường, ý dò tìm manh mối có giá trị, đồng thời mang tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quốc tế, giúp những tên bị thương được giải thoát triệt để, chiến trường thỉnh thoảng truyền tới những tiếng súng nặng nề.

Lúc này, thế lửa đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa, gần như lan đi khắp chiến trường, bởi vì khoảng thời gian này, Y Lai Nạp cơ bản trời quang, rất ít mưa, nên cỏ dại vô cùng khô héo, phía dưới còn chất đống mùn lớp dày, khi bốc cháy quả thực không sao ngăn cản.

Mặt trời mặc dù đã khuất bóng, nhưng đất trời tựa hồ còn rực sáng hơn ban ngày, trận lửa này thuận tiện làm một việc tốt, đó là hỏa tang toàn bộ người tử vong.

Trời không phụ người bỏ công, bọn Dư Tinh Nguyệt cuối cùng phát hiện ra một thi thể thiếu tướng nước Y Lan, chính là tên bị Huyết Trần bắn chết, bất quá không nhận ra được thân phận.

Tên thiếu tướng này đã đổi sang đồng phục của binh sĩ phổ thông, trên người ngoài trừ thanh đao chỉ huy ra, không còn thứ gì để phân biệt ra thân phận của hắn nữa, thân phận thiếu tướng của hắn cũng từ thanh đao đó mà nhận ra.

Khi phát hiện ra thi thể của hắn thì ngọn lửa đã lan tới bên cạnh, có thể có một số thứ đã bị thiêu cháy mất rồi.

Dư Tinh Nguyệt không cam tâm, tìm kiếm trên thi thể tên thiếu tướng đó một lượt, kết quả không phát hiện ra thứ gì, nhưng từ trên cỗ thi thể khác bên cạnh, phát hiện ra một bản mệnh lệnh tác chiến của quân Y Lan.

Nội dung cụ thể của bản mệnh lệnh này đã bị xé bỏ rồi, tờ giấy cũng bị lửa thiêu mất quá nửa, từ một nửa còn lại chỉ có thể phát hiện ra một cái tên.

Cao Phong trầm ngâm nói:" Cái nơi này hình như cách chúng ta không xa lắm."

Đám Quách Hàm vội lật bản đồ ra xem, cái tên này đúng là chỉ cách bọn họ có hai tiếng hành quân, bất quá cái tên đó trên bản đồ quân sự của Y Lai Nạp, thuộc về loại cấp nhỏ nhất, ngang với một thôn nho nhỏ của đế quốc Lam Vũ, cho nên đám Quách Hàm không quá chú ý tới.

Bản đồ quân sự Y Lai Nạp rất thiếu chính xác, đánh dấu trên bản đồ có khả năng lệch với thực tế 3,4 chục km, bọn họ cũng không biết cái tên trên bản đồ quân sự có ý nghĩa gì.

Quách Hàm không chút do dự ra lệnh:" Đi vòng qua, bao vây chỗ đó."

Mặc kệ cho nơi đó có cái gì, khẳng định là mục tiêu có giá trị, khả năng lớn nhất là điểm tập kết tạm thời của quân Y lan, nếu không tên quan quân kia cũng không giấu kín vào trong lòng như vậy, vào lúc thế này, bỏ chạy mới là quan trọng nhất.

Đương nhiên, nói không chừng nơi đó là một cái bẫy, bất quá dù là cạm bẫy, Quách Hàm cũng muốn đánh bạc một phen, vì khả năng đặt bẫy là không cao, quân Y Lan không có khả năng tổ chức cạm bẫy có sức sát thương lớn nữa rồi.

Sau khi hạ quyết tâm, Quách Hàm lập tức ra lệnh Dư Tinh Nguyệt dẫn đại đội của mình xuất phát trước, tới nơi đó tìm hiểu ngọn ngành, còn mình dẫn đại quân theo sau.

Quả nhiên, khi Dư Tinh Nguyệt dẫn quân tới đó, thì đã hơn chín giờ tối rồi, trong màn đêm, bọn họ bất ngờ phát hiện ra nơi đó không ngờ còn có vô số ánh lửa, còn có rất nhiều lều bạt quân dụng, rõ ràng nơi này là điểm tập kết tạm thời của quân Y Lan.

Quách Hàm dẫn đại quân tới nơi, không hạ lệnh phát động tấn công nay, mà tiếp tục quan sát hai tiếng.

Khi bọn họ ẩn nấp xung quanh quan sát, còn thấy có quân đội Y Lan từ các phương hướng khác nhau lác đác dồn về nơi này tập kết, nhiều thì 5,6 trăm tên, ít thì 2,3 trăm tên, trong chưa đầy 3 tiếng, đã tập kết 3, 4 ngàn tên.

Số quân đội nước YLan này không ngờ lại chẳng thực hiện quản chế, tin rằng chắc chăn bọn chúng không định đóng quân ở đây lâu.

Thế nhưng cho dù bọn Quách Hàm rất mong có cá lớn, song thủy chung không nhìn thấy Tiêu Bá Nạp xuất hiện, từ tình huống quan sát được mà xét, thì chỉ có 3,4 tên thiếu tướng lục quân.

Bất quá điều bọn họ quan sát được đều là tình huống bên ngoài,có lẽ ở trong khu trung tâm nói không chừng có thêm nhiều tướng quân của nước YLan cũng chưa biết chừng, dù sao trong những cái lều kia khẳng định là có cá lớn.

"Xông lên"

Sau khi thương lượng đại khái qua phương án tác chiến, Quách Hàm quyết đoán hạ lệnh tấn công, binh lực của quân Lam Vũ chỉ có chưa đến một ngàn người, mà đối trận với 3,4 ngàn quân Y Lan, hơn nữa càng lúc càng nhiều, nên tránh đêm dài lắm mộng, hắn quyết định động thủ trước.

Đương nhiên, thả lưới dài bắt cá lớn cũng là một lựa chọn tốt, nhưng bọn Quách Hàm không đợi được nữa, nếu như đợi quân Y Lan tập trung trên một vạn tên, thì bọn họ muốn tiêu diệt hoàn toàn kẻ địch sẽ rất khó.

Qua mười hai giờ đêm, kịch chiến lại phát sinh, tiếng súng vang vọng khắp nơi.

Giống như trước kia, quân Lam Vũ dùng cách đánh ba mặt nghi binh, một mặt chủ công phụ trách chủ công là đại đội của Cao Phong, đại đội của Dư TInh Nguyệt ở vị trí dự bị.

Mới ban đầu, cuộc chiến tiến triển coi như còn thuận lợi, cho dù quân Y Lan cũng vô cùng cảnh giác, nhưng dưới hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ, phòng tuyến thứ nhất mau chóng sụp đổ, binh sĩ Y Lan còn sót lại quay đầu bỏ chạy, kết quả bị người phe mình ở phía sau nổ súng bắn chết.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status