Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 647

/769


Thì ra là một căn nhà hai tầng cũ nát hoàn toàn không có gì để vào mắt, tầng trên thì đã sụp rồi.

Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng gõ cửa, trên cánh cửa gỗ như có bụi đất không ngừng rơi xuống, hai người cau mày, cảm thấy nơi này cứ như là lối vào địa ngục vậy.

Cánh cửa gỗ két một tiếng mở ra, một bà già mặt đầy nếp nhăn thò mặt ra, ánh mắt nghiêm nghị dò xét hai người, mấy giây sau bà ta mới hoàn toàn mở cửa ra.

" Mời hai vị quý khách vào" Bà già rất lịch sự nói, lui tấm thân già nua của mình ẩn trong bóng tối.

"Bà nhận ra bọn ta?" Cung Tử Yên thận trọng nói, tập trung cảnh giác.

Nàng và Phương Phỉ Thanh Sương đều cảm thấy rõ ràng bà già này có võ công. Hơn nữa võ công còn không tệ, vô cùng không tương xứng với khu dân nghèo xung quanh, chẳng lẽ đây là một cạm bẫy? chuyên môn đối phó với hai nàng?

Mặc dù nói hai người ở Lạc Na không có kẻ thù nào, nhưng kẻ thù của Dương Túc Phong lại có khắp thiên hạ, nếu như bởi vì liên quan tới y mà bị ám toán, thì quá oan uổng rồi.

Ở Khu vực xa lạ không quen biết này, tất cả mọi thứ càng phải thận trọng hơn bình thường.

Bà lão không nói gì, chỉ im lặng đứng ở trong bóng tối, cũng không có ý giái thích.

Phương Phỉ Thanh dù sao cũng lớn gan, từng trải qua sóng to gió lớn, không cần nhíu mày lấy một cái, sải bước đi vào bên trong, Cung Tử Yên chỉ đành đi theo.

Cánh cửa gỗ cũ nát két một tiếng đóng lại, bà lão kia biến mất, bất quá ánh đèn nhu hòa dần dần sáng lên, hiện ra một thế giới khác hẳn trước mặt hai người.

Căn nhà nhìn bề ngoài rất sập xệ, rất nhỏ hẹp, nhưng trên thực tế bên trong lại khá là rộng rãi, trang trí cũng vô cùng tinh xảo, các loại đồ gia dụng cũng bố trí vô cùng tao nhã ấm cúng, hơi chút cảm giác ấm áp gia đình, mặc dù không có thảm lông hươu, nhưng sàn gỗ màu vàng nhạt nhìn qua cũng khá tao nhã.

Không khí bên ngoài bốc lên cái mùi mà chuột chết thường có, nhưng không khí bên trong vô cùng tươi mát, nhưng nhìn khắp nơi cũng không thấy cửa sổ ở đâu, không biết không khí trong mát này rốt cuộc từ chỗ nào chuyển vào.

Nếu như chẳng phải tận mắt chứng kiến, đúng là khó có thể tưởng tượng ở trong khu dân nghèo như vậy, còn có gian phòng tinh tế như thế.

Mang theo lòng hiếu kỳ, hai người vòng qua một chỗ rẽ, không gian ở bên trong tựa hồ còn rộng hơn một chút, nhưng đồ đạc lại ít hơn rất nhiều, nhìn qua thì hẳn là một phòng ăn, ở giữa đặt một chiếc bàn bát tiên, trên bàn trải khăn màu đỏ thẫm, mép khăn rủ xuống chỉnh tề, bên bàn có bốn chiến ghế tựa, đều dùng khăn vàng chùm lên lưng ghế.

Có hai nữ nhân ngồi tĩnh lặng ở bên bàn, người bên trái mặc váy liền màu trắng, người thẳng tắp xứng đáng gọi là mặt hoa da phấn, làn da trắng dưới ánh đèn trông như mỡ đông, toàn thân trên dưới không thể tìm ra một chút tì vết nào.

Lông mày như một làn khí nhẹ trên rặng núi xa, một đôi mắt phượng cùng hàng mi cong, đôi mắt đen lấp lánh ánh lên vẻ mê người, chiếc mũi xinh xinh làm người ta cảm thấy thanh thoát, cái miệng nhỏ đôi môi hồng mê người, cùng với khuôn mặt tròn tròn và chiếc cằm thon, tất cả phối hợp với nhau thật hoàn mỹ hài hòa.

Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đều hơi giật mình, nữ nhân mặc bộ váy liền thân màu trắng đó không ngờ lại là Nạp Lan Tinh Vũ, thế nhưng lại khác với Nạp Lan Tinh Vũ gặp tối hôm qua.

Tối hôm qua nàng trông hết sức đáng thương, nhìn đâu cũng thấy vẻ u sầu, giống như trái tim đã chết rồi vậy, nhưng hôm nay lại trông tràn trề sức sống, đôi mắt thâm thúy còn ánh lên vẻ thông tuệ, đó chính là Nạp Lan Tinh Vũ với hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau.

Bên cạnh Nạp Lan Tinh Vũ còn có một nữ nhân toàn thân áo đen, nữ nhân áo đen này không biết thân phận thế nào, nhìn qua tuổi tác tương đối lớn rồi, mặt đầy nếp nhăn, ngón tay thò ra dưới y phục chỉ còn da bọc xương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhưng Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên không dám khinh thường bà ta, hai nàng theo bản năng cảm giác được nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng còn có lai lịch rất lớn, nhìn Nạp Lan Tinh Vũ thì bà ta hình như còn có địa vị quan trọng hơn cả nàng.

Nhìn thấy hai nàng xuất hiện, Nạp Lan Tinh Vũ ưu nhã đứng dậy, phóng khoáng nói:" Hai vị quý khách tới từ kinh đô Ni Lạc Thần, mời ngồi, xin tha thứ cho sự mạo muội của ta, thực sự chỉ thế này mới có thể gặp được hai vị"

Phương Phỉ Thanh Sương nghênh ngang ngồi xuống, con mắt chỉ nhìn chăm chú vào hắc y nữ nhân, kết quả bà ta cũng nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt của hai người đều như mũi dao, lâu sau mới từ từ tách ra, mọi người đều biết đối phương không dễ chọc.

Cung Tử Yên thì lại hời hợt nhìn Nạp Lan Tinh Vũ hỏi:" Cô chính là Nạp Lan Tinh Vũ?"

Nạp Lan Tinh Vũ khẽ mỉm cười, tỏ ra điềm tĩnh thoải mái, như nữ chủ nhân của gian phòng này, nhẹ nhàng nói:" Các cô biết ta là Nạp Lan Tinh Vũ, ta cũng biết cô là Cung Tử Yên, cô ấy là Phương Phỉ Thanh Sương vậy,mọi người không cần khách khí, xin mời ngồi."

Cung Tử Yên vẫn không ngỗi xuống, cảnh giác nói:" Cô tìm bọn ta có việc gì?"

Nạp Lan Tinh Vũ nhẹ nhàng nói:" Ta muốn thể hiện hết tình cảm của chủ nhân, mời hai cô một bữa cơm mà thôi."

Nữ nhân bên cạnh nàng dùng giọng nói khàn đặc xen vào:" Bọn ra muốn nói chuyện về Dương Túc Phong với các ngươi."

Phương Phỉ Thanh Sương cười lạnh, mang theo vẻ mặt rất không thiện chí, nói như có vẻ gây sự:" Vì sao phải nói về Dương Túc Phong? Ta không thích y, ta và y chẳng có gì hay mà nói."

Hắc y nữ nhân mặt lạnh tanh nói:" Bọn ra không muốn nói về chuyện ân oán tình thù giữa ngươi và Dương Túc Phong, bọn ta muốn nói về chuyện nước Lạc Na và đế quốc Lam Vũ, vương hậu bọn ta có mấy lời muốn chuyển cho Dương Túc Phong, hi vọng các người giúp chuyền đạt."

Phương Phỉ Thanh Sương vẫn chẳng có chút thiện ý nào:" Vậy thì các ngươi phải phái sứ giả ngoại giao tới kinh đô Ni Lạc Thần."

Hắc y nữ nhân nói không nhanh không chậm:" Nếu như ở dưới tình huống bình thường, bọn ta đúng là phải làm như thế, nhưng tình huống hiện giờ không cho phép, nếu như bọn ta công khai phái sứ giả tới kinh đô Ni Lạc Thần, thì có lẽ đêm nay bọn ta sẽ bị quân Mã Toa tắm máu, toàn bộ vương thất Lạc Na sẽ bị diệt tận gốc, ta nghĩ nỗi khổ này các ngươi có thể cảm thông.

Phương Phỉ Thanh Sương chẳng mảy may động lòng:" Vậy các ngươi nói với tac có tác dụng gì?"

Hắc y nữ nhân nhìn xoáy vào Phương Phỉ Thanh Sương, như muốn dùng ánh mắt sắc bén của mình khiến đối phương khuất phục, dưới ánh mắt của bà ta, không có bao nhiêu người kháng cự được.

Nhưng mấy giây sau, bà ta thất vọng phát hiện ra đối phương căn bản không sợ ánh mắt của mình, chỉ đành khô khốc nói:" Đương nhiên có tác dụng."

Phương Phỉ Thanh Sương mỉm cười, không khỏi có chút khinh miệt bà già này, thong thả nói:" Chẳng lẽ chúng ta dốc bầu tâm sự chốn riêng tư, là người Mã Toa sẽ không biết?"

Hắc y nữ nhân kiêu ngạo nói:" Ta có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không biết.

Cung Tử Yên lạnh lùng liếc bà ta một cái, trong ánh mắt mang theo một chút khinh miệt, nói với vẻ không thiện ý gì:" Bà rốt cuộc là ai? Vì sao không tự giới thiệu bản thân mình một chút? Chẳng lẽ không thể nói ra được?"

Hắc y nữ nhân đáp:" Ta tên Hoa Lộng Điệp"

Phương Phỉ Thanh Sương lúc đầu còn cười lạnh, tựa hồ mang theo vẻ miệt thị, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì, nụ cười dân biến mất, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề, ánh mắt nghiêm túc dừng trên khuôn mặt nhăn nheo của đối phương hỏi:" Bà là người của Hoa gia?"

Hắc y nữ nhân lạnh nhạt gật đầu:" Đúng thế"

Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên nhìn nhau một cái, đều ầm thầm đề cao cảnh giác, hai nàng vốn đoán bà già này lai lịch không nhỏ, nhưng không ngờ bà ta lại là người của Hoa gia Lạc Na, hơn nữa còn là chưởng môn nhân của Hoa gia, ngoại hiệu là "Quỷ sát Cam Tào"

Thanh danh của nữ nhân này lưu truyền trên giang hồ đã rất lâu rồi,nhưng người gặp được bà ta không nhiều, nghe nói người có cơ hội thấy được phương dung bà ta, quá nửa đã tới chỗ Diêm vương báo danh rồi, bất kể từ phương diện nào mà nói, bà ta cũng đều là nữ nhân giết người không chớp mắt.

Có Hoa gia tồn tại, chẳng khó giải thích vì sao Nạp Lan Tinh Vũ có thể mau chóng phán đoán đọng tác chính xác của hai nàng. Hoa gia là địa đầu xà ở nơi này, có chút gió lay cỏ động gì tất nhiên không qua được mắt của bọn họ, cũng giải thích được vì sao có gian phòng bí mật ở khu dân nghèo, có Nạp Lan Tinh Vũ và Hoa Lộng Điệp kết hợp, còn có chuyện gì mà không làm được chứ.

Y lan có Tiêu, Nhược Lan có Nạp.

Vũ Văn vô địch trùm Mã Toa.

Mộ Dung- Nam Cung chống Ngọc Long.

Yến kinh Tần – Vũ, Lạc Na Hoa.

4 câu thơ này nói về đương kim võ lâm thất đại thế gia, mặc dù vũ khí nóng mau chóng nổi lên, võ công đã dần suy thoái, nhưng vào một số thời điểm, tầm quan trọng của võ công rất rõ ràng, huống chi thực lực thất đại thế gia nhiều năm tích lũy lại, trên địa bàn của mình hình thành nên mạng lưới quan hệ chằng chịt, tuyệt đối không phải gia tộc khác có thể bì kịp.

Về điểm này có thể nhìn Tần gia ở nước Yến Kinh là biết rồi, Tần gia xếp hạng cùng lắm chỉ trên Hoa gia Lạc Na, nhưng đã có năng lực đối kháng với vương thất Yến KInh.

Từ đó mà đoán, Hoa gia cũng có sức mạnh đối kháng với vương thất Lạc Na, có lẽ không cần đối kháng, mà hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Ở trong 4 câu thơ đó, Hoa gia xếp cuối cùng đương nhiên là có Nguyên nhân, chủ yếu là do bọn họ hành sự quá kín đáo, cho dù với kiến thức của Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử YÊn cũng rất ít khi nhìn thấy bọn họ qua lại trên giang hồ.

Bất quá nếu như cho rằng Hoa gia không có nhân tài kiệt xuất nào thì đã sai lầm cực lớn rồi, ngược lại Hoa gia là tổ chức sát thủ vô cùng xuất sắc, là nghề nghiệp kiếm tiền nhiều nhất, cũng có sát thương lớn nhất trong Lạc Na.

Dù sao biện pháp tiêu diệt đối thủ trực tiếp nhất chính là tiêu diệt từ nhục thể, mà Hoa gia chính là lựa chọn loại mục đích tốt nhất này/

Người của Hoa gia rất ít khi xông pha giang hồ một cách vô mục đích, một khi bọn họ xuất hiện, đều là vi giết một ai đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại âm thầm co mình lại, cho nên mới xếp cuối cùng trong thất đại thế gia.

Khi Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên trầm mặc, Nạp Lan Tinh Vũ đã bắt đầu tỉ mỉ pha chế cốc tai, hình như nàng có nghiên cứu rất sâu sắc về cốc tai, nên chẳng những động tác ưu mỹ, cao nhã, thậm chí dám cho và đó Diêu Vĩ Hoa, loại thực vật mang độc tính này nếu không xử lý tốt sẽ biến cốc tai thành rượu độc.

Bất quá nhìn dáng vẻ của Nạp Lan Tinh Vũ, hai người đều thấy không cần thiết phải lo lắng, chỉ bằng công phu pha chế cốc tai này, hai người đề phải cam bái hạ phong, tựa hồ ở bên trong Vị Ương cung cũng không có nữ nhân nào có tài pha chế cốc tai như vậy.

Trầm mặc trong chốc lát, Phương Phỉ Thanh Sương mới khẽ hít một hơi, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói:" Được rồi, vậy chúng ta nói vào chuyện chính đi, các ngươi muốn bọn ra truyền tin tức gì cho Dương Túc Phong? Lời không hay ta nói trước, hai người bọn ta không phải là nhân viên ngoại giao, sẽ không đưa ra bất kỳ lời hứa nào, cho dù có vô ý hứa gì, các ngươi cũng đừng coi là thật, đừng nói tới lúc đó tìm ta gây phiền toái.

Nạp Lan Tinh Vũ vừa pha cốc tai vừa tùy ý hỏi:" Vũ Văn Phân Phương sống trong Vị Ương cung thế nào?"

Cung Tử Yên do dự chốc lát, đáp:" Cũng được. Không thể nói là xấu, cũng chẳng thể nói là tốt..."

Đúng thế, Vũ Văn Phân Phương sống trong Vị Ương cung, không xấu cũng chẳng tốt, là người tới từ nước Mã Toa cuộc sống của nàng không thể tốt được, không ai muốn thân cận cùng nàng, thậm chí các cung nữ cũng không biết được thân phận thật của nàng.

Nhưng trong hội liên hợp phụ nữ của Vị Ương cung, nàng được nhận định là phi tử tương lai của Dương Túc Phong, hiện giờ cũng hưởng thụ đãi ngộ của phi tử, cho nên cũng không tệ, chỉ là tương đối cô đơn tĩnh mịch mà thôi.

Nạp Lan Tinh Vũ tùy ý hỏi tiếp:"Cô ấy đã chung phòng với Dương Túc Phong chưa?"

Phương Phỉ Thanh Sương cau mày, không ngờ Nạp Lan Tinh Vũ hỏi trực tiếp như thế, tựa hồ không tương xứng lắm với thân phận cao quý của nàng, ở phương diện này, nữ nhân đáng lẽ ra phải nên tế nhị một chút, tới ngay cả Phương Phỉ Thanh Sương cũng không ngoại lệ, có điều vẫn lạnh lùng trả lời:" Chưa"

Dương Túc Phong đúng là chưa cùng phòng với Vũ Văn Phân Phương, đây là điều trong lòng nữ nhân Vị Ương cung đều biết, cũng chẳng cần phải nói dối.

Mà nói tới điều này, Phương Phỉ Thanh Sương không khỏi có chút lấy làm lạ, Vũ Văn Phân Phương tới Vị Ương cung hơn nửa năm rồi, Dương Túc Phong tựa hồ chỉ tới thăm nàng ta một lần, tựa hồ không quan tâm tới nàng ta lắm, rốt cuộc y chuẩn bị xử lí Vũ Văn Phân Phương thế nào?

Nạp Lan Tinh Vũ nâng cốc lên, đưa cho mỗi người một cái, tự mình cũng im lặng cầm cốc rượu, khẽ nhấm môi, rồi chậm rãi bỏ xuống, không biết nghĩ tới chuyện gì mà ánh mắt trờ nên có chút mê man, nói với vẻ thương cảm:" Từ khi Vũ Văn Phân Phương rời khỏi Lạc Na, ta thường nhớ tới cô ấy, hi vọng cô ấy sống tốt một chút, hi vọng Dương Túc Phong đừng quá thô bạo với cô ấy, kỳ thực cô ấy cũng rất yếu ớt, bệnh tim mãi không khỏe lên, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn, thường xuyên phải dùng gai của Tiên Nhân Chưởng để làm tê liệt bản thân, mới có thể chịu được cơn đau xé trong tim..."

Phương Phỉ Thanh Sương không chút khách khí cắt ngang lời nàng, lạnh lùng nói:"Uổng cho cô còn quan tâm tới cô ta như thế. Cô đừng có quên, Vũ Văn Phân Phương đã giết không ít người Lạc Na, là người Lạc Na, cô phải hận cô ta, chứ không phải là quan tâm tới cô ta.

Nạp Lan Tinh Vũ vẻ mặt hơi khác lạ, vô thức nắm lấy ly cốc tai trong tay, lầm bẩm nói:" Đúng thế, những người cô ấy giết...."

Hai người cau mày lại, không hiểu vẻ mặt của Nạp Lan Tinh Vũ lại kỳ quái như thế, lại không ghi hận Vũ Văn Phân Phương, nhưng trước khi tới đây, hai nàng biết rất rõ, Vũ Văn Phân Phương đúng là đã giết không ít người Lạc Na.

Hơn nữa có không ít còn là quan viên Lạc Na, trong đó có khá nhiều người bị chặt đầu cả nhà, gia sản bị tịch thu hết.

Là vương hậu của Lạc Na, Nạp Lan Tinh Vũ phải ghi hận Vũ Văn Phân Phương thấu xương mới đúng, nhưng từ tình huống sau này có thể thấy Nạp Lan Tinh Vũ và Vũ Văn Phân Phương quan hệ vô cùng tốt, thậm chí Nạp Lan Tinh Vũ còn dạy Vũ Văn Phân Phương cầm kỳ thi họa, chuyện này rốt cục là sao?

Nạp Lan Tinh Vũ từ từ tỉnh táo lại, bất quá ánh mắt vẫn còn rất thiếu tập trung, lòng dạ vẫn như ở đâu đâu:" Giết người,chưa chắc đã là chuyện xấu, có một số kẻ đáng chết, đáng phải giết..."

Phương Phỉ Thanh Sương có chút ghét bỏ nói:" Rốt cuộc thì ai mới đáng chết?"

Nạp Lan Tinh Vũ không trả lời, chỉ im lặng cầm lấy ly rượu tới ngây ra.

Hoa Lộng Điệp nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của hai người, nói:" Vũ Văn Phân Phương giết đều là người Lạc Na thân cận với đế quốc Đường Xuyên, là tử địch của vương hậu, bởi vì bọn chúng muốn đem vương hậu dâng cho hoàng đế Đường Xuyên."

Phương Phỉ Thanh Sương nửa tin nửa ngờ, nói:" Thế sao?"

Nạp Lan Tinh Vũ cảm thán chốc lát, uống cạn nửa ly rượu, nói với chút thương cảm:" Mọi người ngồi đây đều là nữ nhân cả, ta cũng không muốn giấu diếm gì cô, ta là một nữ nhân không trong sạch, thân thể ta dơ bẩn, tâm hồn ta cũng dơ bẩn, trừ trượng phu An Vinh của ta ra, ta còn có nam nhân khác, người đó chính là Đường Hành, quan chỉ huy tối cao của quân viễn chinh Đường Xuyên, ta tổng cộng hầu hạ hắn 166 đêm..."

Hai người đều có chút kinh ngạc nhìn Nạp Lan Tinh Vũ, phảng phất như nghe thấy chuyện ghê sợ nào đó, bất quá muốn nói gì đó lại thôi, hai nàng đều im lặng, uống cốc tai, kết quả phát hiện ra cốc tai rất chua chát, nước ép của Diệu Vĩ hoa vốn vô cùn chua chát rồi, chua chát tới mức làm nội tâm của người ta cũng phải run rẩy.

Hai nàng chỉ mới nhấp môi, đã cảm thấy khổ không nên lời, nhưng Nạp Lan Tinh Vũ lại vô cảm uống cạn nửa ly, từ đó có thể thấy trong lòng nàng thống khổ như thế nào.

Đối với chuyện của Nạp Lan Tinh Vũ, các nàng cũng biết từ trong những lời bàn tán đồn thổi, nhưng những lời đồn đó không thể làm vấy bẩn vẻ bề ngoài thuần khiết của Nạp Lan Tinh Vũ,thường truyền bá không tới vài ba ngày là biến mất.

Chuyện của Nạp Lan Tinh Vũ và Đường Hành có dính líu lấy nhau cũng thông qua những lời đồn thổi như vậy mà truyền đi, nhưng căn cứ vào tin của ban ngành tình báo quân Lam Vũ, lại phát hiện ra đó căn bản chỉ là lời đồn thổi, Nạp Lan Tinh Vũ không hề để cho Đường Hành có cơ hội đắc thủ.

Song hiện giờ chính miệng của Nạp Lan Tinh Vũ thừa nhận chuyện này, còn cung cấp ra con số chính xác, làm các nàng không thể không tin, có lẽ ban ngành tình báo quân Lam Vũ đã nhầm lẫn rồi.

Dù sao chuyện như thế này, thường chỉ có trời biết đất biết ngươi biết, ta biết, còn người ngoài cuộc bất kể thông qua thủ đoạn nào cũng không thể biết được chân tướng.

Nhưng nếu như nói Nạp Lan Tinh Vũ thực sự cùng Đường Hành có dính líu lấy nhau, nàng ta tựa hồ cũng không cần phải nói chi tiết như thế. Trong thời gian ngắn, cả hai nàng đều không biết phải phán đoán như thế nào.

Khi nói tới quá khứ u tối của mình, Nạp Lan Tinh Vũ tỏ ra chẳng hề xấu hổ gì, hình như đã quen với chuyện này rồi, nói ra cũng vô cùng lưu loát, thậm chí ngay cả tình tiết tỉ mỉ cũng kể ra.

Theo lời kể của nàng, là vương hậu của nước phụ thuộc, nàng phải nhìn vào sắc mặt của nhân vật cao tầng mẫu quốc mà hành sự, giống như nàng phải nhẫn nhục Đường Hành vậy, trượng phu của nàng cũng biết việc này, nhưng cũng chỉ im lặng chấp nhận chuyện dơ bẩn đó tồn tại, bởi vì bọn họ căn bản không có năng lực cải biến hiện trạng đó.

Trong đế quốc Đường Xuyên, Đường Hành khả năng chỉ là kẻ bám đít Đường Minh, là quân cờ của Đường Minh, Đường Minh nói sao hắn chỉ biết vâng dạ nghe theo.

Nhưng ở vương quốc Lạc Na, hắn chính là thái thượng hoàng không danh nhưng có thực, vì trong tay hắn nắm giữ hơn 20 vạn quân viễn chinh Đường Xuyên, đồng thời nắm giữ vận mệnh của Lạc Na.

Chính dựa vào điều này, hắn có thể tùy ý chà đạp Nạp Lan Tinh Vũ ở trên giường, khiến nàng từ vương hậu đoan trang biến thành nữ nhân dâm đãng nhất, thậm chí dùng đủ các loại phương thức bất thường để dày vò nàng, nhưng nàng chỉ biết câm nín chịu đựng, bởi vì nàng không có bất cứ cơ hội phản kháng.

Huống chi, trượng phu của Nạp Lan Tinh Vũ chỉ là một nam nhân hèn yếu, người nước Lạc Na sau lưng bình luận,ông ta sống trên thế giới này chỉ có một chuyện duy nhất hữu dụng chính là cũng Nạp Lan Tinh Vũ sinh ra hai cô con gái như hoa như ngọc.

Nhưng càng có nhiều người phản đối luận điểm này, bọn họ cho rằng, dù không có An Vinh thì với mỹ mạo của Nạp Lan Tinh Vũ, dù có kết hợp với nam nhân nào, thì nữ nhi sinh ra đều sẽ xinh đẹp, nói không chừng càng xinh đẹp hơn.

Không để ý tới ánh mắt của Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên, Nạp Lan Tinh Vũ gian nan kết thúc chuyện dĩ vãng:" Đường Hành chơi chán ta rồi, lại muốn tặng ta vào Vị Ương cung, lấy lòng Đường Minh, làm lợi thế cho hắn thăng quan, ta không đồng ý, hắn liền dùng đầu thuốc lá dí vào ngực ta..."

Phương Phỉ Thanh Sương phẫn hận thốt lên:"Hạng vô sỉ cùng cực "

Cung Tử Yên cau mày lại, đầy thương xót cho vận mệnh của Nạp Lan Tinh Vũ, chẳng trách mà nàng ta thủy chung mang vẻ u sầu quanh mình, thì ra có chuyện quá khứ thương tâm như thế.

nàng ta là vương hậu cao quý của Lạc Na, nhưng vì đất nước phải bán rẻ thân thể mình, đúng là một chuyện bị thương, từ đó có thể thấy tư tưởng của Nạp Lan Tinh Vũ cao thượng như thế nào, nàng ta thực không thẹn là hóa thân của nữ thần nước Lạc Na.

Nhưng kỳ quái là vì sao kết luận có được của ban ngành tình báo quân Lam Vũ lại khác biệt một trời một vực với lời của nàng ta kể ra như vậy?

Trước khi đi, hai nàng đúng là đã xem qua một số tư liệu về Nạp Lan Tinh Vũ, căn cứ vào tư liệu miêu tả, Nạp Lan Tinh Vũ là một nữ nhân đàng hoàng, rất ít khi rời khỏi vương cung Lạc Na, tuyệt đại đa số thời gian đều dùng vào việc dạy dỗ hai người con gái của mình.

Nàng ta và Vũ Văn Phân Phương quan hệ rất tốt, đây là sự thực, kẻ mà Vũ Văn Phân Phương giết, là tử địch của Nạp Lan Tinh Vũ, nhưng tựa hồ chẳng liên quan gì tới Đường Hành hoặc là đế quốc Đường Xuyên, bọn chúng bất quá là bắt nạt An Vinh hèn yếu,muốn mưu cầu vinh hoa quyền lực mà thôi, những chuyện như vậy bất kể ở một quốc gia nào đều cũng rất bình thường.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status