May thay ông trời thương xót, 3 ngày sau bộ đội thủ bị của hậu cần cuối cùng cũng tới nơi, kỵ binh Liệp Ưng tranh thủ thời gian lên đường. Nhưng dù rời khỏi Thiết Thác tiến vào đại bình nguyên bao la của nước Mã Toa, kỵ binh Liệp Ưng vẫn bị xếp ở cuối cùng, các bộ đội khác đã đi trước bọn họ hơn 10 ngày rồi, cho dù bọn họ có biết bay cũng không thể đuổi kịp được trong thời gian ngắn, càng chẳng nói tới tìm quân đội Mã toa chiến đấu nữa.
Rất nhiều quan binh đều than thở, không biết từ khi nào mình lại biến thành con mẹ ghẻ rồi? Đương nhiên nếu nói dễ nghe một chút, thì bọn họ là đội tổng dự bị của chiến dịch, đi cuối cùng là đương nhiên. Bất kỳ chiến dịch nào cũng có đội dự bị cả, chỉ có điều kỵ binh Liệp Ưng chưa từng làm đội dự bị mà thôi, cho nên không thể nào quen được với cái vai trò này, sự rầu rĩ trong lòng bọn họ cũng dễ lí giải được.
Cẩu Oa nhìn thượng úy Hàn Giai của mình, hết sức đáng thương nói:" Đại đội trưởng anh nói xem, có phải quan tư lệnh không coi trọng kỵ binh Liệp Ưng chúng ta nữa rồi hay không?"
Hàn Giai nghiêm túc nói:" Không có chuyện đó, đừng có nói bừa."
Cẩu Oa bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên cũng đã đem Hàn Giai liệt vào đội ngũ quan liêu chủ nghĩa rồi. Đây là vẻ mặt theo thói quen khi hắn không có được câu trả lời vừa ý. Kỳ thực tầm quan trọng của đội dự bị đã được thượng cấp nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Hàn Giai cũng nói tới khô cả cổ họng, nhưng bọn họ nghe không ra, cho dù có nghe ra cũng làm như không hiểu, nói tới cùng, căn bản là bọn họ không muốn là đội dự bị.
Trong mắt đám Cẩu Oa, đội dự bị là kẻ chẳng được hoan nghênh, có nghĩa là thượng cấp không yên tâm về các ngươi, nếu yên tâm thì tại sao lại không điều các ngươi tới tiền tuyến xông pha chứ? Chỉ vì lo lắng các ngươi không thể làm tốt, không thể giành được thắng lợi cho nên mới điều các ngươi làm đội dự bị nhìn người khác, đợi xem náo nhiệt đủ rồi, thì mau chóng trở về nhà mà ăn cơm, chiến trường không có việc gì của các ngươi nữa, các ngươi cứ ở nhà ôm vợ sinh con đi.
Hàn Giai không nói gì cả, tầm quan trọng của đội dự bị hắn cũng lười giải thích, dù sao mình có giải thích cả ngàn vạn lần, mấy tên gia hỏa chỉ máu đánh đấm này cũng sẽ không hiểu, chò dù bọn chúng có hiểu cũng sẽ giả vờ không hiểu.
Bình tâm mà luận, bản thân Hàn Giai cũng có chút buồn bực, trong chiến dịch này, quân Lam Vũ đúng là trọng điểm chiếu cố kỵ binh dân du mục, chẳng trách gây ra lắm lời phàn nàn như thế. Từ khi gia nhập đội ngũ quân Lam Vũ,kỵ binh dân du mục khao khát biểu hiện trong chiến đấu, gây dựng lại hình tượng của mình, bởi thế chiến dịch còn chưa bắt đầu, bọn họ đã tỏ ra cực kỳ mong mỏi muốn chiến đấu, tranh giành đánh trận đầu.
Bọn họ trước kia từng là kẻ địch của quân Lam Vũ, rất hiểu rõ uy lực của vũ khí hiện đại, lợi dụng vũ khí này đối phó với quân đội Mã Toa là chuyện ăn chắc chín phần mười rồi,chuyện ngon như thế sao có thể bỏ qua cơ chứ?
Nói một câu thực lòng, chỉ nói về sức chiến đấu, thì kỵ binh dân tộc du mục đúng là mạnh mẽ, nhất là đổi sang dùng vũ khí của quân Lam Vũ thì càng như hổ thêm cánh, không sao cản nổi. Đại bình nguyên phía bắc Mã Toa thích hợp cho hành động quy mô lớn của kỵ binh, 3 quân đoàn kỵ binh du mục gia nhập chiến đấu, đúng là mang lại đại họa cho quân đội Mã Toa.
Có lẽ đây là nguyên nhân trọng yếu mà cao tầng muốn bọn họ đánh trận đầu. Đương nhiên sau lưng còn có mục đích khác thì không phải chuyện Hàn Giai có thể biết được, loáng thoáng hắn có nghe được lời đồn, quân Lam Vũ muốn dùng kỵ binh du mục đi tiêu diệt Mã Toa, đồng thời cũng tiêu hao lực lượng của bọn họ,để phòng đuôi to khó vẫy.
Lời đồn thật vớ vẩn, khẳng định là do gián điệp của Mã Toa truyền ra để gây chia rã quan hệ nội bộ quân Lam Vũ. Trong mắt Hàn Giai, nếu như quân Lam Vũ muốn tiêu hao lực lượng của bọn họ thực, thì chỉ cần khống chế nghiêm ngặt lượng ngựa là được, hoặc là hạn chế mậu dịch, căn bản là không cần phải lằng nhằng như thế.
Chiến dịch vòng tay tử thân này đúng là một cơ hội trở mình cho kỵ binh du mục, bởi thế mà Hàn Giai đã là đại đội trưởng, dù trong lòng cũng có chút hoài nghi, nhưng không chịu nói ra, càng nghiêm cấm bộ đội truyền bá những lời đồn như thế.Lúc này lính thông tin đi tới, từ xa hành lễ với Hàn Giai.
"Chuyện gì thế?" Hàn Giai thuận miệng hỏi, kỳ vọng là nhiệm vụ chiến đấu
Tất cả các chiến sĩ đều kỳ vọng nhìn lính thông tin, bọn họ mong mỏi được chiến đấu phát điên rồi. Lính thông tin từ xa kêu lên:" Thượng cấp phân phó chúng ta tới Ô Khắc Trang xử lí hậu quả"
"Xử lí hậu quả?" Hàn Giai ngẩn ra, xử lý hậu quả ư?
Tất cả các chiến sĩ khác ngẩn ra nhìn nhau, đều chẳng hiểu xử lý hậu quả là sao cả, bọn họ chưa từng chấp hành loại nhiệm vụ như thế. Đám Cẩu Oa cho rằng lính thông tin khẳng định nhầm nội dung mệnh lệnh, hoặc đem nhầm mệnh lện của bộ đội hậu cần truyền cho bọn họ, kỵ binh Liệp Ưng sao có thể đi chùi đít cho kẻ khác được.
"Vâng" Lính thông tin vỗ ngựa chạy lại, đem điện báo đưa cho Hàn Giai.
Hàn Giai xem cẩn thận, xác nhận không có gì sai sót, chỉ đành cau mày lại, lấy bản đồ ra tìm cái tên Ô Khắc Trang, kết quả nhanh chóng tìm thấy, ngay ở chỗ cách bọn họ chưa tới 20 km. Từ bố trí binh lực chiến trường mà xét, nơi đó hẳn là chỗ kỵ binh Tây Mông đi qua, thượng cấp muốn bọn họ tới đó làm gì? Chẳng lẽ chùi đít cho kỵ binh Tây Mông thật? Thế này thì quá là.....
"Cẩu Oa, ngươi tới bộ đội tiên phong đi, chúng ta tới Ô Khắc Trang, 20km phía tây nam" Không kịp suy nghĩ nhiều, Hàn Giai nghiêm túc nói, bất kể là nhiệm vụ như thế nào, cũng tới nơi rồi hãy nói. Có lẽ kỵ binh Tây Mông không dánh được Ô Khắc Tranh, cho nên muốn kỵ binh Liệp Ưng giúp đỡ. Đương nhiên đây là chuyện không có khả năng lắm, 3 vạn kỵ binh Tây Mông quét qua đấy, sao còn không hạ nổi một thôn trang? Mình hi vọng quá xa vời rồi.
Cẩu Oa còn cho rằng là nhiệm vụ chiến đấu, lập tức sảng khoái nhận lệnh, các chiến sĩ khác cũng trở nên hưng phấn, lập tức thúc ngựa tăng tốc, chạy tới mục tiêu. Hi vọng của bọn họ cũng gần giống như của Hàn Giai, đều mong được giúp kỵ binh Tây Mông đánh quân Mã Toa. Nhưng khi bọn họ tới nơi, mới phát hiện ra căn bản là không phải chiến đấu, nơi này căn bản không cần chiến đấu gì thêm nữa.
Ô Khắc Trang vừa mới trải qua một cuộc chiến đấu đẫm máu, phòng ốc cơ bản đã bị phá hủy, khắp nơi là những khúc gỗ cháy dang dở, gạch ngói tan nát, loang lổ vết máu, mặt đất là thi thể binh sĩ Mã Toa nằm ngổn ngang, lác đác có cả kỵ binh quân Lam Vũ.
Xung quanh còn có rất nhiều thương binh đang rên rỉ, người của quân Lam Vũ cũng có không ít, trong khói súng còn chưa tan, còn có 3,4 kỵ binh quân Lam Vũ đang tuần tra.
" Không phải chứ? Đại đội trưởng, thượng cấp phái chúng ta đi chùi đít thật à?" Cẩu Oa thất vọng lắm, khuôn mặt dài cả ra.
"Thượng cấp mệnh lệnh cho chúng ta giải quyết hậu quả" Hàn Giai trầm giọng nói, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Cẩu Oa khẩn trương kêu lên:" Ôi trời ạ"
" Đừng thừa lời nữa, chấp hành mệnh lệnh" Hàn Giai nghiêm túc nói, trừng mắt nhìn Cẩu Oa một cái.
Đám người Cẩu Oa vội đứng nghiêm, rồi bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, bọn họ mặc dù không sao hiểu nổi thượng cấp vì sao lại phái mình tới đây chùi đít cho kẻ khác, nhưng nếu như thượng cấp đã ra lệnh, thì đành phải nghiêm túc chấp hành.
Chỉ có điều, bọn họ chưa từng phải làm chuyện này, đối diện với chiến trường tan hoang, bọn họ không biết phải bắt đầu từ đâu. Lúc này kỵ binh quân Lam Vũ tuần tra trong đống đổ nát chạy lại gặp Hàn Giai, bọn họ đúng là kỵ binh người Tây Mông.
Hàn Giai nhìn trước mắt, đó còn là người Tây Mông còn có chút non nớt, chừng 20 tuổi, hẳn là tân binh của người Tây Mông, nhưng nhìn kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn đúng là không phải kẻ yếu. Mọi người chào nhau xong, biết hắn là tiểu đội trưởng tên A Mộc Dịch. Theo lời A Mộc Dịch nói, Ô Khắc Trang vừa trải qua một cuộc chiến thảm liệt, ước chừng một tiểu đoàn kỵ binh Tây Mông chiến đấu với 4 ngàn quân Mã Toa, chiến đấu liên tục 3 tiếng đồng hồ, kết quả quân Mã Toa bị tiêu diệt hoàn toàn, kỵ binh Tây Mông cũng thương vong tương đối.
Bởi vì kỵ binh Tây Mông còn có nhiệm vụ chiến đấu khẩn cấp, nên chỉ lựu lại một tiểu đội xử lý hậu quả, đồng thời xin thượng cấp phái bộ đội khác tới giúp, không ngờ bọn Hàn Giai lại tới nhanh như vậy.
Hàn Giai cùng hắn nhiệt tình bắt tay, sau đó quay đầu sang quan sát chiến trường, thuận tiện dùng ánh mắt nghiêm khắc áp chế tâm tình bất mãn của bọn Cẩu Oa.
Đây là một thôn trang rất lớn, hẳn phải có mấy trăm hộ dân, phòng ốc đều rất chỉnh tề, đại bộ phận đều là tường ngói. Hiện giờ cái thôn trang này đã bị hủy diệt triệt để, đại bộ phận phòng ốc bị phá nát, còn lại thì cũng xắp đổ rồi, thi thể người chết nằm chồng chất lên nhau, trong không khí còn đầy mùi máu tanh.
Sau khi cùng A Mộc Dịch thương lượng qua, Hàn Giai lập tức an bài nhân việc công tác, hơn 10 chiến sĩ có kinh nghiệm xử lý thương tích được chọn ra, thành lập tiểu tổ điều phối, bọn họ dù không có kinh nghiệm xử lý chiến trường, nhưng khi bị thương cũng từng nhìn bộ đội hậu cần làm thế nào, hiện giờ tình huống khẩn cấp, cũng không để ý nhiều nữa. Dù sao bọn họ cũng không phải là đội ngũ chuyên nghiệp, Trong vòng 5 phút, bọn Hàn Giai xác định công việc, sau đó lập tức chia nhau ra chấp hành.
Việc đầu tiên của Hàn Giai phải làm là tìm xem còn binh sĩ Mã Toa ẩn nấp hay không, việc này giao cho Cẩu Oa đi tiến hành, đây là công tác quan trọng nhất, nếu như trên chiến trường còn binh sĩ Mã Toa còn sót lại, khẳng định khiến cho các chiến sĩ xử lý chiến trường gặp phải thương vong lớn. Chỉ có diệt trừ hết bọn chúng, công tác xử lý chiến trường mói có thể tiến hành thuận lợi, nên Cẩu Oa tinh thần ủ rũ, cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ chiến đấu, vội vàng dẫn tiểu đội của mình đi lùng sục.
Thứ đến, bọn Hàn Giai phải mau chóng đưa thương binh quân Lam Vũ ra,tập trung xử ký, từ hiện trường có thể thấy thương binh quân Lam Vũ cũng không ít, bọn họ còn bị thương rất nặn, mặc dù đã được chiến sĩ khác tạm thời dùng túi cứu thương xử lý qua, nhưng vẫn còn nguy hiểm tới tính mạng.
Dù sao những người từng bị thương trên chiến trường đều biết, nếu như bên cạnh còn có tiếng súng, thì thương thế không còn quan trọng nữa, nhưng khi tiếng súng ngưng lại, sẽ cảm thấy đặc biệt đau đớn, thậm chí còn có ý nghĩ tự sát.
Tiếp đó là phải dọn dẹp thi thể của quân Lam Vũ, tập trung bọn họ lại đợi ban ngành hậu cần tới tiến hành hỏa táng. Bởi vì số hiệu của mỗi chiến sĩ đều ở trong tay A Mộc Dịch, cho nên công tác này khẳng định phải do hắn tiến hành, cũng chỉ có hắn mới biết tên tuổi các chiến sĩ Tây Mông. Bộ đội hậu cần có khả năng mấy tiếng nữa mới tới nơi, tới khi đó công tác phân biệt tro cốt cũng phải cần A Mộc Dịch tiến hành.
Cuối cùng là xử lý tù binh, trong cuộc chiến đấu lần này, kỵ binh Tây Mông tổng cộng bắt được 5 trăm quan binh Mã Toa, bọn chúng đều được tập trung canh gác, hiện giờ cần phải an bài người đưa bọn chúng tới trại tù binh do bộ chỉ huy kỵ binh quân Lam Vũ thiết lập.
Cái trại tù binh này hiện giờ cách đây hơi xa, ở Thiết Thác ngoài 200 km.
Hàn Giai hỏi:" Tù binh đâu?"
A Mộc Dịch đáp:" Ở bên này"
Được A Mộc Dịch dẫn đường, Hàn Giai nhìn thấy tù binh quân Mã Toa, bọn chúng đều được tập trung trong một viện tử rộng, có năm kỵ binh quân Lam Vũ đứng ở trên tường bao canh gác. Đám tù binh tỏ ra vô cùng yên tĩnh, đại bộ phận co mình lại, thậm chí có tên còn nằm ngủ, có tên buồn bã hút thuốc, rất ít còn để ý tới động tĩnh của quân Lam Vũ xung quanh, dường như đã ngây dại hết cả rồi.
Từ trên người của số tù binh này, có thể thấy rõ ràng là bọn chúng đã ngầm chấp nhận vận mệnh tù binh của mình, không còn có ý nghĩ phản kháng nữa. Dưới ánh nắng mặt trời mãnh liệt, thân thình của bọn chúng giống như nước Mã Toa đang dần đi về phía diệt vong.
Khi xưa quân Lam Vũ ở Kim Xuyên đạo bắt tù binh Mã Toa chẳng hề nhẹ nhàng gì, chẳng những tù binh chiến trường ít, cho dù vào trại tù binh, cũng phải nghĩ biện pháp đề phòng bọn chúng làm loạn. Quân Mã Toa luôn quán triệt tinh thần giống như võ sĩ đạo cho binh sĩ, cương điều chiến tử có thể lên thiên đàng, còn đầu hàng thì vào địa ngục. Khi nước Mã Toa hùng mạnh, binh sĩ của bọn chúng không nghi ngờ gì, liều chết cũng không chịu đầu hàng, dưới hoàn cảnh tuyệt vọng bọn chúng thà nguyện ý tự sát chứ không chịu giơ tay đầu hàng.
Đứng ở trên tường bao, Hàn Giai tuyên bố:" Đi về phía đông bắc, tới Thiết Thác, các ngươi sẽ có được cuộc sống mới."
Đám tù binh Mã Toa vẫn tỏ ra im lặng, chỉ có mấy tên ngẩng đầu lên nhìn Hàn Giai, đôi mắt rõ ràng tỏ ra vô cùng hoang mang, tuyệt đại đa số dáng vẻ chẳng có gì thay đổi. Mặt trời buổi trưa gay gắt chiếu lên người bọn chúng, nhưng lại cứ như gặp phải gió lạnh mùa đông, bọn chúng lại càng co mình sát hơn.
" Đại đội trưởng, như vậy có được không?" A Mộc Dịch nửa tin nửa ngờ hỏi, từ nơi này tới Thiết Thác không ngắn, vạn nhất tù binh nửa đường gây chuyện, nói không chừng còn chạy thoát khỏi sự khống chế của quân Lam Vũ.
Kỳ thực hắn hỏi như vậy là có ý khác, là có nên tùy cơ xử lý hay không, trong mắt người Tây Mông, chính sách đối đãi với tù binh có thể vận dụng linh hoạt, bọn họ không có thói quen ưu đãi tù binh.
"Được" Hàn Giai khẳng định, chặn đứng ý nghĩ vi phạm kỷ luật của A Mộc Dịch, kỳ thực bất kể là có được hay không, bọn chúng đều phải bị đưa tới Thiết Thác, nơi đó có ban ngành chuyên môn quản lý tù binh, bọn họ sẽ xử lý ổn thỏa đám tù binh này.
Hàn Giai lập tức an bài một tiểu đội, đưa 500 tù binh tới Thiết Thác, mặc dù đường xá xa xôi, nhưng cả đường đi đều nằm trong khu vực khống chế của quân Lam Vũ, tin rằng sẽ không có nguy hiểm gì. Hơn nữa xem ra tù binh Mã Toa đã nhận vận mệnh rồi, đại khái là sẽ không gây chuyện.
Đương nhiên nếu như bọn chúng gây chuyện thì đối với quân Lam Vũ mà nói càng dễ dàng, phần tử nguy hiểm giống như A Mộc Dịch chỉ đang chờ một cái cớ mà thôi. Xử lý tù binh xong, xét hiện trường còn rất nhiều thương binh của cả hai bên, bọn họ cần phải thỉnh cầu ban ngành hậu cần tới xử lý, đương nhiên thương binh của quân Lam Vũ được xử lý trước, đó là sự khác biệt của kẻ thắng và kẻ bại.
Đại đội của Hàn Giai chỉ có hai nhân viên y tế, đối diện với mấy chục thương binh bận túi bụi chạy đi chạy lại trên chiến trường, toàn thân đầy mồ hôi, hò hét chỉ chân thò tay. vào lúc này quyền lực của bọn họ còn lớn hơn cả Hàn Giai. Lúc này rất nhiều kỵ binh Liệp Ưng thành phu khuân vác, đem ván gỗ rỡ xuống làm thành cáng, đem từng thương binh quân Lam Vũ đưa ra khỏi chiến trường.
Bởi vì lần này tác chiến khẩn cấp, quân Lam Vũ không chuẩn bị nhiều dược phẩm, kỳ thực có chuẩn bị đủ cũng không thể kịp thời vận chuyển tới được, bước chân của bộ đội hậu cần sao có thể đuổi kịp được kỵ binh? Nên phương diện cứu chữa tất nhiên không bằng được chiến dịch thông thường.
Giống như ở Minh Na Tư Đặc Lai, người bị thương có thể kịp thời rút lui, đưa tới quân y viện dã chiến, đúng là đã giảm bớt được mức độ thương vong, nhưng chuyện này không làm được trong chiến dịch vòng tay tử thần.
Điều này cũng khiến cho mấy chục năm sau, khi đại tướng Phong Phi Vũ qua đời, có kẻ mang ý kiến với hắn lấy ra làm cớ công kích chiến dịch vòng tay tử thần mưu tính không toàn diện, không nghĩ tới năng lực gánh vác của hậu cần, kết quả làm gia tăng thương vong binh sĩ một cách không đáng có. Nếu như chiến dịch vòng tay tử thần suy nghĩ một cách chu toàn hẳn chuyện này sẽ không xảy ra. Kết quả bị Dương Túc Phong phản bác, chiến dịch này đại tướng Phong Phi Vũ cũng được ghi chép hoàn mĩ vào trong sử sách, đương nhiên đó là chuyện rất lâu sau này rồi.
Khi giúp đỡ tìm kiếm thương binh quân Lam Vũ, Hàn Giai nhìn thấy rất nhiều thương binh Mã Toa, bọn chúng nằm ngây ra đó trơ mắt nhìn chiến sĩ quân Lam Vũ đi quan đi lại, hi vọng bọn họ đưa tay ra cứu giúp. Nói thực, bọn chúng rất đáng thương, trong khi chiến đấu bọn chúng rất đáng hận, nhưng sau khi chiến đấu kết thúc, bọn chúng cũng rất đáng thương, nếu như lực lượng cứu thương đầy đủ, bọn chúng sẽ được cứu chữa kịp thời, nhưng hiện giờ quân Lam Vũ tự lo cho mình còn chưa xong, bọn chúng chỉ đành tạm thời chờ đợi thôi.
Vô tình Hàn Giai có phát hiện mới, từ vết thương của binh sĩ Mã Toa có thể thấy trừ bị súng đạn làm bị thương ra còn có không ít vết đao, không ít tên bi chặt đứt tay chân, nhiều tử thi bị chặt mất đầu hoặc chặt ngang người, máu thịt bầy nhầy.
Trong chiến dịch này, kỵ binh Tây Mông đánh trận đầu, chắc rằng khi chiến đấu kịch liệt, loan đao tùy thân cũng được huy động rồi. Người Ngõa Lạp hành quân cũng mang loan đao, người Tây Mông thấy cũng trang bị cho mình, hơn nữa còn trang bị loại nặng hơn, sắc hơn, cứ như muốn ở vũ khí cũng phải hơn người Ngõa Lạp.
Bọn họ vốn muốn dùng loan đao để trấn áp sĩ khí người Ngõa Lạp, không ngờ trong chiến đấu kịch liệt lại dùng tới thật, đây cũng không biết là tiến bộ hay thụt lùi nữa. Trải qua 3 tiếng đồng hồ công tác cực nhọc, thương binh quân Lam Vũ đã được xử lý xong, tổng cộng có hơn 60 thương binh, trừ 3 người mất máu quá nhiều không may ngộ nạn, thì cơ bản không còn ai nguy hiểm tính mạng.
Được nhân viên y tế ân cần xử lý, tình hình bọn họ đã khá hơn rất nhiều, chỉ cần bộ đội hậu cần tới là sẽ được đưa tới quân y viện dã chiến chữa trị thêm.
Còn có một số người bị thương nhẹ, sau khi khôi phục được hành động là lập tức lên ngựa đi tìm đơn vị của mình tiếp tục chiến đấu, tinh thần đúng là đáng khen. Thi thể của quân Lam Vũ cũng được tập trung xong, tổng cộng có 33 liệt sĩ, còn có 47 chiến mã bị chết, tất cả đều được tập trung lại để bộ đội hậu cần tới xử lý.
Nhiệm vụ ngẫu nhiên này làm trong lòng bọn họ chấn động cực lớn, thế nào sau chiến đấu kết thúc mới cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh, giờ bọn họ mói hiểu rõ được đạo lý này.
Đại khái chừng 4 tiếng sau, thượng cấp phái tổ y tế tới Ô Khắc Trang. nhiệm vụ của bọn Hàn Giai tạm thời cũng giao lại. Giao ban hoàn thiện xong, Hàn Giai xuất lĩnh bộ đội tiếp tục hướng về phía thành QUang Minh hành quân.
Bởi vì không được chiến đấu, tâm tình của các chiến sĩ rất khó chịu, tốc độ bất giác càng ngày càng tăng. Chưa đi được bao lâu, lính thông tin lại tới báo cáo:" Đại đội trưởng, cấp trên có mệnh lệnh "
"mệnh lệnh gì?" Hàn Giai lần này không kích động nữa, các chiến sĩ khác cũng chẳng hưng phấn nữa, lần này liệu có phải lại đi chùi đít tiếp không? Ai bảo bọn họ đi sau đít các đơn vị khác chứ? không bảo bọn họ đi chùi đít thì ai đi?
Lính thông tin tiếc nuối nói:" Vẫn là xử lý hậu quả"
"Biết rồi" Hàn Giai mặt vô cảm nói, hắn biết bộ đội Liệp Ưng phải chuyên môn xử lý hậu quả rồi, có lẽ quan chỉ huy tối cao của bọn họ quá hiền lành, không chịu trở mặt với đơn vị bộ đội khác, nên người ta tưởng hắn dễ bắt nạt, vì thế có chuyện chùi đít là luôn tìm kỵ binh Liệp Ưng giúp đỡ, cứ thế này thì công phu chùi đít của kỵ binh Liệp Ưng sẽ càng ngày càng thành thục, thật là bi ai.
Lặng lẽ dựa theo mệnh lệnh của thượng cấp tới được mục tiêu, thì ra lại là một địa ngục khác sau kịch chiến, Hàn Giai phát hiện so với Ô Khắc Trang còn khủng khiếp hơn. Lúc này bóng đêm đã buông xuống, cả thành trấn đều chìm trong biển lửa rực cháy, khắp nơi đều là thi thể máu thịt lẫn lộn, chẳng còn nhận ra đâu là của quân Lam Vũ, đâu là của quân Mã TOa nữa. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Vô tình dẫm xuống đất, phát hiện ra không ngờ đất đã đóng một lớp máu dày. Hàn Giai không biết tình hình chiến đấu thế nào nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy với hơn 4 ngàn tù binh, là biết quy mô chiến đấu lớn thế nào, tin rằng bên nước Mã Toa phải có trên vạn người. Kỵ binh Tây Mông sau khi kịch chiến cũng lưu lại một đại đội trông coi, hiển nhiên là số lượng hơi ít, cho nên bọn Hàn Giai bị tạm thời tóm lấy làm lính gác, đề phòng tù binh bạo loạn.
Đối với nhiệm vụ này, các chiến sĩ đại đội của Hàn Giai mặc dù rất không tình nguyện, nhưng dù sao cũng khá hơn cứu chữa thương binh vừa rồi, dù sao đối diện vẫn là quân đội Mã Toa, cho dù bọn chúng đã giải trừ vũ trang.
Bọn Hàn Giai mau chóng tiến hành công việc, chủ yếu là tạm thời chia tách tù binh ra, phân thành các nơi riêng biệt để trông coi, tránh bạo loạn quy mô có thể xảy ra. đồng thời cũng phân ra quan quân trong số tù binh, trọng điểm canh gác, không cho bọn chúng có cơ hội kích động gây bạo loạn.
Đám tù binh nước Mã Toa bởi vì đông đảo cho nên mới đầu còn có chút không chịu an phận, ồn ào gây chuyện, không ngờ lại chẳng sợ họng súng đen ngom của quân Lam Vũ. về sau thấy viện binh quân Lam Vũ ầm ầm tới, mới tỏ ra an phận hơn nhiều, lúc này Hàn Giai nhận được lệnh của thượng cấp, nếu như tù binh không chịu ngoan ngoãn thì tùy cơ xử lý. Tùy cơ xử lý là gì tin rằng mọi người hiểu cả rồi, khỏi cần giải thích nữa.
Kỳ thực trong lòng nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ, chỉ hy vọng bọn chúng gây chuyện một chút, tốt nhất là phát động bạo loạn thế là cơ hội dùng súng máy có rồi, bớt đi gánh nặng.
Khi phân biệt quan quân nước Mã Toa, có một tên cứ lải nhải không ngừng, tựa hồ rất không phục, hắn nói tiếng Mã Toa chính gốc, Cẩu Oa không hiểu, nhưng Hàn Giai lại hiểu. Thì ra hắn nói quân Lam Vũ hèn hạ, chơi trò đánh lén, nếu hai bên đều dàn trận đánh thì chưa chắc bọn chúng đã thua.
Hàn Giai lạnh lùng nói:" Binh giả, quỷ đạo dã"
Tên quan quân đó ngẩn ra tới 5s, rồi ủ rũ gục đầu xuống.
Nói thực với trình độ kiến thức của Hàn Giai, thì không đủ tư cách dạy dỗ người khác, bất quá chính vì biết kiến thức của mình thiếu sót, cho nên Hàn Giai rất nỗ lực khiêm tốn học hỏi, có thời gian là đọc sách bổ sung kiến thức. Mà Hàn Giai còn chưa thấu triệt các kiến thức trong sách, chỉ đành dùng câu nói đơn giản nhất để bịt miệng tên quan quân Mã Toa này.
Trình độ của tên quan quân kia cao hơn Hàn Giai rất nhiều, tất nhiên là hiểu câu nói này. Ở trên chiến trường vì tiêu diệt kẻ địch, bảo vệ bản thân và đồng đội mình, có ai không từ thủ đoạn đả kích kẻ địch? nếu như thủ đoạn của mình không bằng đối phương, bị thua rồi thì còn gì mà nói nữa?
Khuất phục tên quan quân kia xong, Hàn Giai đi tới khu vực Cẩu Oa canh gác, hắn biết Cẩu Oa dễ kích động, nếu không nhắc nhở thường xuyên, khẳng định là sẽ xảy ra chuyện. Cẩu Oa phụ trách trong coi toàn là quan quân Mã Toa, trên người những kẻ này hẳn là có một số tin tình báo rất có giá trị, nếu chẳng may bị Cẩu Oa kiếm cơ tạch tạch cho một tràng thì tổn thất to.
Cẩu Oa khẩn cấp hỏi:" Đại đội trưởng, có phải chúng ta hết đánh trận rồi không?"
Hàn Giai bình tĩnh nói:"Không đâu"
Cẩu Oa kỳ vọng nhìn hắn, cuối cùng không nói gì, hiển nhiên cho rằng Hàn Giai lại nói giọng quan liêu rồi.
Kỳ thực trong lòng Hàn Giai cũng đang nghĩ:" Chẳng lẽ kỵ binh Liệp Ưng đã trở thành kỵ binh Chùi Đít rồi sao?"
/769
|