Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 685

/769


Bất quá những người này ăn mặc vẫn rất khá, lịch sự sạch sẽ, chất liệu vải cũng không tệ, có một số người còn đeo nhẫn kim cương sáng loáng, lời nói cử chỉ vẫn lễ độ. Mặc Nhĩ Tư liếc qua một cái là biết những người trong tửu quán này đại bộ phận là địa chủ và quý tộc ở bình nguyên phía bắc Mã Toa, mang theo gia sản và người nhà chạy tới thành Quang Minh tị nạn,mong thoát khỏi sự cướp bóc của quân Lam Vũ.

Nói đơn giản là một đám người chạy nạn, cái gọi là phượng hoàng gặp nạn chẳng bằng gà, đại khái có thể đối chiếu từ bọn họ. Tin tức quân Lam Vũ sắp tới làm rung chuyển cả bắc bộ Mã Toa, những địa chủ và quý tộc ở đây không dám ở lại trong nhà của mình nữa, lũ lượt mang con mang cái chạy tới thành Quang Minh.

Đối với pháp điển quân Lam Vũ tin rằng hiện giờ không còn bao nhiêu người Mã Toa chưa biết, chính vì dựa vào nó, quân Lam Vũ và đế quốc Lam Vũ mới được dựng lên. Là tử địch của quân Lam Vũ, đại bộ phận người dân Mã Toa đều biết nội dung của pháp điển quân Lam Vũ, tương đối quen thuộc với điều khoản trấn áp quý tộc và địa chủ, bọn chúng cũng khá sợ hãi với những đồng bọn ở đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ bọn họ đã bị trấn áp gần hết, có rất ít kẻ cũng đã bị biến thành nhà tư bản.

Theo điều khoản của pháp điển quân Lam Vũ,tất cả đất đai của quý tộc và địa chủ sẽ bị tịch thu, phân phối lại cho người dân, chỉ riêng điều này thôi có nghĩa là 99% địa chủ và quý tộc sẽ biến thành bình dân. Đối với tài sản cá nhân được sở hữu, nếu như chứng minh được là hợp pháp thì tiếp tục được sở hữu, còn không thì bị quân Lam Vũ tịch thu.

Theo ý giải của những quý tộc và địa chủ Mã Toa, cái gọi là hợp pháp này hoàn toàn là nhìn vào sắc mặt của quân Lam Vũ, nếu như họ nói hợp pháp thì nó là hợp pháp, cho dù không hợp pháp cũng là hợp pháp, ngược lại cho dù hợp pháp mà quân Lam Vũ nói không thì cũng sẽ bị tịch thu.

Một số người dân Mã Toa bị áp bức cũng nhân cơ hội quân Lam Vũ tới triển khai vận động phản kháng địa chủ áp bức một cách rầm rộ. Bọn họ tự phát tổ chức lại, chia chác đất đai của bọn địa chủ, quý tộc, cướp đoạt tài sản của bọn chúng, thậm chí kéo đổ trang viên nhà cửa, không biết bao nhiêu công trình tuyệt mĩ bị đám đông ngu dân vô tri phá hủy.

Rất nhiều trang viên quy mô lớn bị một bó đuốc cho thành than, cũng chẳng còn cách nào khác, đám quý tộc và địa chủ đó chỉ đành vứt bỏ đất đai nhà cửa, chạy tới thành Quang Minh tị nạn. Đương nhiên cũng có một số tên thần thông quảng đại, rút hẳn về thủ đô Mông Thái Kỳ, ở lại thành Quang Minh cũng không biết có thể thoát được kiếp nạn hay không, chỉ có chạy về phía nam, tránh càng xa quân Lam Vũ mới an toàn.

Bất quá trước khi tới được mục tiêu, rất nhiều kẻ đã phải rời khỏi thế giới này, bởi vì con đường nam hạ rất khó đi, những tên sơn tặc thừa lúc cháy nhà hôi của chẳng nói, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, mà dù là binh sĩ Mã Toa bỏ chạy cũng chẳng khác gì đám sơn tặc, khác biệt duy nhất là đám sơn tặc không có đồng phục mà thôi.

lúc này đám quý tộc địa chủ lưu lại thành Quang Minh cả ngày không biết làm gì, lại lo lắng quân Lam Vũ có thể đến bất kỳ lúc nào, tâm tình tất nhiên không tốt. Huống chi trong thành Quang Minh cũng nhốn nháo hoảng loạn, đám quan quân Mã Toa thừa cơ o ép, chuyện bắt chẹt phí bảo hộ xảy ra liên tục, có một số quý tộc khó khăn lắm với tích góp được chút tài sản, giờ đã bị tiêu hao gần hết, tâm tình của bọn chúng uất ức, cách tiêu khiển duy nhất là mượn rượu giải sầu.

-Ngươi có nghe nói không? Vũ Văn Lôi Đình điện hạ đã trở về thủ đô Mông Thái Kỳ rồi.....

Có người nhỏ giọng nói, làm ra vẻ hết sức thần bí, nhưng Mặc Nhĩ Tư ngồi cách đó hơn 10m có thể nghe rõ ràng.

-Xuỵt.

Người ở bên cạnh khẩn trương ra hiệu cho hắn đừng nói bừa bãi. Mặc Nhĩ Tư không cần quay mặt lại, cũng biết người đó là ai, đó chính là mấy tên địa chủ và quý tộc bất đắc chí, tiền tài của bọn chúng đã bị các cấp quan quân Mã Toa ở thành Quang Minh moi gần hết rồi, hoàn toàn mất giá trị lợi dụng.

Bọn chúng mỗi ngày chỉ có thể không ngừng uống rượu, không ngừng dùng men rượu kích thích mình, không ngừng dùng men rượu đầu độc mình, cho tới khi trúng độc mà chết, hoặc bị người khác giết chết. Quả nhiên những kẻ đó nhìn thấy bóng lưng của Mặc Nhĩ Tư, càng ép nhỏ giọng thì thào thảo luận, Mặc Nhĩ Tư vẫn có thể nghe thấy bọn chúng nhắc tới cái tên Vũ Văn Lôi Đình.

Mặc Nhĩ Tư cười lạnh, thực thể bọn chúng căn bản không cần khẩn trương như thế, cũng không cần lén lút như thế, bí mật Vũ Văn Lôi Đình rời khỏi thành Quang Minh đã chẳng còn là bí mật gì nữa, bên trong thành hiện giờ ít nhất có 1 vạn người biết tin tức này, giờ bọn chúng mới hay biết thì muộn rồi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Điều này nói rõ thân phận của bọn chúng là hạng quý tộc bình thường, không đủ tư cách xếp hạng, chứ đám quý tộc khác thì chân trước của Vũ Văn Lôi Đình còn chưa ra khỏi thành thì bọn chúng đã biết tin sau đó co cẳng chạy hết rồi. Bất quá đám này giờ mới biết không có gì là kỳ quái cả, bọn chúng đã xuất hiện trong tửu quán này thì không phải là hạng người đẳng cấp cao quý lắm, không thể hòa vào đám quý tộc đẳng cấp cao kia được.

Đợi rượu được mang lên, Mặc Nhĩ Tư theo thói quen nhìn về phía con đường trước tửu quán, đây là chuyện mỗi ngày hắn làm, cũng là nguyên nhân quan trọng hắn chọn nơi đây. Đường phố thành Quang Minh khác với Minh Na Tư Đặc Lai, đường phố nơi này thẳng tắp, rộng rãi, không có chướng ngại vật nào, cũng chẳng có chỗ rẽ, có thể nhìn rất xa, xa tới tận đầu cuối.

Mặc Nhĩ Tư luôn chú ý tới tận cùng con đường đó. Tận cùng con đường là trung tâm của thành Quang Minh, là bức tượng thời trẻ của Vũ Văn Chấn Thiên. Thời trẻ của Vũ Văn Chấn Thiên đúng là oai hùng khí thế, đầy sức hấp dẫn chết người, vị hoàng đế thứ 28 của nước Mã Toa này võ công cao cường, anh tuấn tiêu sái là vương tử bạch mã trong trái tim biết bao thiếu nữ, nếu có nói ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ mà hình dung cũng không nói quá, không ít thiếu nữ tương tư mà u uất qua đời.

Nhưng vì sự quật khởi của nước Mã Toa, vì thống nhất đại lục Y Lan, vì thi triển hoài bão của mình, Vũ Văn Chấn Thiên vứt bỏ cuộc sống an nhàn thoải mái, lựa chọn con đường gian khổ, ông ta đem thủ đô di chuyển tới Mông Thái Kỳ xa xôi, tránh xa Mạc Lạc Tạp xa hoa.

Ông ta không hề che dấu biểu thị với toàn thế giới, ông ta quyết tâm làm một vị hoàng đế tài giỏi, thực sự là thế, trên lịch sử nước Mã Toa, tinh thần của Vũ Văn Chấn Thiên ai ai cũng thấy. Vì toàn tâm toàn ý thực hiện sự nghiệp của mình, thậm chí Vũ Văn Chấn Thiên chặt đứt tơ tình, đoạn tuyệt với nữ sắc, trên lịch sử đại lục Y Lan, Vũ Văn Chấn Thiên là vị hoàng đế đầu tiên có 1 vợ.

Từ nhỏ tới lớn Vũ Văn Chấn Thiên đều chỉ có 1 nữ nhân, nữ nhân đó bất hạnh qua đời năm 44 tuổi, từ đó Vũ Văn Chấn Thiên sống độc thân thực sự, không tiếp xúc với nữ nhân nữa. Có thể nói là một hoàng đế, Vũ Văn Chấn Thiên đúng là đã hoàn toàn dâng cả đời mình cho sự nghiệp cường đại đất nước Mã Toa.

Bên cạnh tượng của Vũ Văn Chấn Thiên là tượng của quân đội Mã Toa, phía bên trái là 49 kị binh mặc giáp sắt đen kín mít, sử dụng trường thương màu trắng cưỡi trên tuấn mã cao lớn, dưới ánh sáng mặt trời bức tượng bọn họ trông cực kỳ uy vũ, trong tĩnh lặng phát ra khí thế chấn nhiếp. Trường thương nắm trong tay bọn họ làm bằng thép tinh luyện, mũi thương phát tán ra khí tức tử cong, loại thép tinh luyện này vốn là vũ khí tiêu chuẩn của kỵ binh.

Nhưng cùng với sự quật khởi của quân Lam Vũ, bọn họ không thể không đổi sang dùng súng trường Chấn Thiên, có điều trong mỗi người bọn họ đều hoài niệm quãng thời gian dùng trường thương, thời đại đó mới là thời đại bọn họ tung hoành, là thời đại thuộc về bọn họ, là thời đại vinh quang rực rỡ của bọn họ.

Những bức tượng này chính là kỵ binh giáp trụ niềm tự hào của quân đội Mã Toa, là chủ lực của quân đội Mã Toa, mỗi lần chiến tranh với bên ngoài, bọn họ đều là tiên phong, từ lần hội chiến lần thứ nhất cho tới lần thứ 13 ở Lạc Na đều như thế. Đối thủ của bọn họ đều hết sức kiêng dè sự xuất hiện của bọn họ, mỗi lần nhìn thấy bọn họ xuất hiện đều xoay người bỏ chạy.

Rất nhiều tướng quân tin rằng chỉ có kỵ binh giáp trụ tồn tại, nước Mã Toa mới tồn tại. Có người nói, kỵ binh giáp trụ là sự kế thừa của Hắc kỵ sĩ năm xưa, là tượng trưng cho tinh thần của Y Lan vương bất tử Tiêu Trầm, là linh hồn của Hắc kỵ sĩ đã thấm sâu vào những bộ giáp đen bóng đó. Đúng vậy, sức tấn công của kỵ binh giáp trụ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, cho dù đối diện với tòa núi, bọn họ cũng có thể dùng mũi thương xé toạc ra.

Nước Mã Toa dựa vào kỵ binh giáp trụ mà lập nên giang sơn, cho tới tận khi có bản đồ hơn ngàn vạn km vuông như hiện nay. Ở bên phải tượng Vũ Văn Chấn Thiên, là 49 thiết giáp cung kỵ, người mặc chiến giáp màu trắng, lưng đeo Ưng Giác trường cung màu đen, cưỡi trên chiến mã màu vàng.

Trương cung trong tay bọn họ là Ưng Giác trường cung màu đen xì, khí thế tựa hộ kém hơn so với kỵ binh giáp trụ, nhưng những người thực sự biết về họ đều biết, kỵ binh giáp trụ bình thường gặp bọn họ chỉ có một kết quả:"chết". Bọn họ chính là thiết giáp cung kỵ, vũ khí tiến công sắc bén nhất của quân đội Mã Toa, có người nói, thiết giáp cung kỵ là tinh hoa trong tinh hoa của kỵ binh giáp trụ, là viên minh châu đính trên mũi thương quân đội Mã Toa, bọn họ là tinh hoa mà trời cao bất cẩn để sót lại trên thế gian, hào quang của bọn họ từ trên không trung bao phủ cả nước Mã Toa, không một ai có thể kháng cự lại được mũi tên do họ bắn ra.

Sự thực đúng là thế, thiết giáp cung kỵ là bộ phân tinh nhuệ nhất tạo thành quân đội Mã Toa, là pháp bảo của quân đội Mã Toa, là quần thể khiến kẻ địch kinh hoàng nhất. Trên lục địa Y Lan, trừ Thánh Điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà ra, không còn ai là đối thủ của bọn họ nữa.

Song, tất cả cũng đã kết thúc cùng với sự xuất hiện của quân Lam Vũ, bọn họ cũng vì thế mà thành bức tượng nơi đây. Bất kể là thiết giáp cung kỵ hay kỵ binh giáp trụ chỉ có thể thông qua bức tượng uy vũ này để thể hiện sự huy hoàng của bọn họ. Súng đạn của quân Lam Vũ đã bắn cho kỵ binh giáp trụ tan tác, làm thiết giáp cung kỵ không có cơ hội bắn tên, ở trận chiến Bảo Ứng phủ hơn 4 vạn kỵ binh Mã Toa còn với 2 vạn thiết giáp cung kỵ, không ngờ chẳng thể làm gì nổi một đơn vị hải quân lục chiến quân Lam Vũ gần 1000 người, cuối cùng còn bị đánh cho tàn phế, đi vào hướng lụi bại.

Mỗi lần nghĩ tới đây, ức không sao chịu được. Rượu mau chóng được đưa lên, hơi rượu tức thì là khách trong tửu quán ngó sang bên này, nhưng khi bọn họ nhìn thấy là một quan quân Mã Toa thì không còn hứng thú lắm, bọn họ đã liên tục nhìn thấy quan quân Mã Toa này uống rượu mạnh hơn 10 ngày rồi, không còn gì xa lạ nữa.

Đây là rượu mạnh nhất của Mã Toa, tên gọi là Thái Nội Lôi. Thái Nội Lôi là sa mạc nguy hiểm nhất của đại lục Y Lan, mức độ khô hạn ở đây người thường khó mà có thể tưởng tượng ra được, nơi đó xuất hiện loại sinh vật hung tàn mà người thường cũng khó hình dung ra được.

còn về phần người sinh sống trong sa mạc, ừm, cái này thì tưởng tượng ra được, chỉ cần nhìn bộ binh Xích Diễm của nước Y Lan là biết rồi, bọn họ đều là cư dân nguyên thủ tới từ xa mạc Thái Nội Lôi, chuyện bọn họ thích nhất là dùng máu tươi của kẻ địch là nước uống. Nếu như phát hiện ra một con suối trong Thái Nội Lôi, thì tin rằng tới cả Vũ Văn Chấn Thiên cũng phải kích động nhảy lên.

Suối mát Thái Nội Lôi cái tên thật sự hay, nó mau chóng vang danh trên toàn thế giới, ai cũng biết suối mát Thái Nội Lôi là rượu mạnh nhất trên thế giới, dù là một con trâu uống một cốc thôi cũng lập tức say vật ra. Nhưng Mặc Nhĩ Tư uống một hơi cạn cả một cốc lớn, vẫn cứ vững vàng, chỉ cảm thấy bụng như có lửa cháy, muốn thiêu sạch lục phủ ngũ tạng của mình, cảm giác đó làm hắn thấy như được giải thoát.

Nếu như có một ngọn lửa mạnh thiêu đốt hắn thật, hắn sẽ không cảm thấy tiếc nuối, chỉ tiếc mỗi lần hắn nghĩ mình chết chắc, uống từng cốc rượu lớn, hắn lại cảm thấy một chút ngọt ngào ẩn chứa trong rượu. Thực tế theo hắn biết, bên trong cái tửu quán này, uống rượu suối mát Thái Nội Lôi chỉ có một mình hắn, người khác không cần, cũng không có gan uống.

quân Lam Vũ mặc dù sẽ nhanh chóng tới đây, nhưng hiện giờ trước mắt còn chưa thấy bóng dáng của bọn họ, vẫn còn thời gian kiếm tìm biện pháp kéo dài sinh mạng. Giống như đám địa chủ và quý tộc suy bại kia, bọn chúng cũng có đủ thời gian rời khỏi thành Quang Minh, nếu như hôm nay quân Lam Vũ chưa tới.

Đột nhiên có người đi vào, làm tửu quán ồn ào, cãi cọ hơn 10 phút sau đám người kia mới ngồi xuống, đáng thương cho tửu bảo bị bọn chúng đánh cho vỡ đầu, trên trán lưu lại một dòng máu dài. Nếu như không phải tận mắt trứng kiến bọn chúng đặt lưỡi đao nặng lề trên mặt bàn, Mặc Nhĩ Tư còn cho rằng mình sinh ra ảo giác, có cường đạo đến quán rượu cướp bóc.

Đám người này tên nào tên nấy tay chân to khỏe, mấy tên để trần, lộ ra cơ bắp rắn chắc với vô số vết đao. Bọn chúng uống rượu chén lớn, thịt ăn miếng to, mắt nhìn chằm chằm vào đám địa chủ và quý tộc xui xẻo, làm đám đó câm như hến. Nhìn một cái biết ngay là đám vong mạng, nổi lên nhờ cướp bóc, bọn chúng thừa cơ tới thành Quang Minh để nhân lúc cháy nhà hôi của, là điển hình của loại người kiếm tiền nhở tai nạn của kẻ khác.

Thành Quang Minh mặc dù đâu cũng có quân đội, nhưng quân đội đều đối phó với quân Lam Vũ, chẳng có nhiều tâm tư để ý đến bọn chúng. Huống chi theo Mặc Nhĩ Tư biết, kỳ thực cũng có không ít quan quân Mã Toa xúi giục bọn chúng làm loạn cướp bóc trong thành, tiền tài sau khi có được đều chia 5/5.

Tai nạn tới nơi, cái gì quan trọng nhất? Tiền là quan trọng nhất, chỉ cần có tiền, pháp luật gì, đạo đức gì, toàn bộ đều có thể ném hết xuống sông Địch Cổ Nhĩ. Mục tiêu của đám người này chính là những tên quý tộc và địa chủ ẩn náu trong Thành Quang Minh, sau khi rời khỏi nhà, đám địa chủ và quý tộc đó không còn có thế lực nữa, có kẻ thậm chí còn phải thuê phòng ở tạm trong thành.

Bọn chúng không có chỗ dựa, đương nhiên là mục tiêu công kích tốt nhất của đám vong mạng này. Mặc Nhĩ Tư mỗi ngày đều nhận được báo cáo tử vong hơn 20 người không biết danh tính, hắn cũng chẳng thấy kinh ngạc lắm, xã hội đã hỗn loạn tới mức này, ai có thể giữ được mình nữa.

Vào lúc này uy nghiêm của pháp luật đã mất sạch rồi, tôn nghiêm của quý tộc là chuyện rất xa xôi, giờ là thời đại của máu và sắt, nắm đấm chính là chân lý. Ví như vừa rồi khi đám vong mạng này vào tửu quán, vừa vặn có một đám lính Mã Toa âm thầm dời khỏi thành, binh tặc gặp nhau nhưng không xảy ra va chạm, giống như bọn chúng là bạn bè cũ vậy.

Trong hơn 10 ngày qua, không ngừng có người lén khỏi thành, trong đó có cả binh sĩ. Tin tức quân Lam Vũ tới nơi truyền mỗi lúc một khẩn cấp, người bỏ đi ngày càng nhiều, lúc này bỏ Thành Quang Minh chắc gì đã là chuyện tốt nhất, dù sao nếu như ra ngoài đồng hoang gặp phải quân Lam Vũ thì hậu quả khỏi nói cũng biết.

Khi Vũ Văn Lôi Đình bí mật rời đi đã đem quân đội phó thác cho trung tướng tham mưu trưởng La Khắc Tùng, đồng thời tấn thăng La Khắc Tùng lên làm thượng tướng. Tiếc rằng trong thành Quang Minh không có huân trương thượng tướng dư, nên La Khắc Tùng vẫn mang quân hàm trung tướng.

La Khắc Tùng đúng là một tướng quân tài hoa, ít nhất là Mặc Nhĩ Tư cho rằng là như thế, uy vọng của hắn trong quân đoàn cũng không tệ, có đủ năng lực phòng thủ thành Quang Minh. Nhưng vào thời buổi lòng người hoảng loạn này, La Khắc Tùng chẳng làm được bao nhiêu, có thể trấn áp số binh sĩ còn sót lại không bạo loạn và xung đột nội bộ đã là cực hạn rồi.

Vũ Văn Lôi Đình đã mang theo binh lực tinh nhuệ nhất của quân đoàn Lôi Đình, còn lại toàn là bộ đội không phải hệ chính, ý chí chiến đấu của bọn chúng vốn không kiên định, dễ dàng dao động, thậm chí phát ra khủng hoảng tập thể. Tùy tiện một tin tức thôi đã làm bọn chúng nơm lớp lo sợ, chuyện mỗi ngày La Khắc Tùng phải làm là vỗ về tâm tình của bọn chúng.

Không bột chẳng gột nên hồ, La Khắc Tùng cũng bất lực, dựa theo kế hoạch nơi này là có 30 vạn quân đồn trú, nhưng Vũ Văn Lôi Đình một hơi đem đi 3 sư đoàn bộ binh tinh nhuệ nhất, số còn lại sức chiến đấu không ra sao, thêm vào đám lén lút bỏ chạy, hiện giờ còn chưa tới 18 vạn, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục giảm đi.

Có người đột nhiên hỏi:

-Nghe nói phía nam bắt đầu loạn rồi hả?

Có người bất an nói:

-Thấy bảo ngay cả nhà Vân Nhạc cũng xen vào rồi.

Có người do dự đáp:

-Hình như là thế.....

Có người tâm tình hiển nhiên rất kém:

-Vậy chẳng phải là hết hi vọng rồi sao?

Có người tuyệt vọng với tiền đồ của Mã TOa:

-Chừng là không hi vọng gì được nữa.

Những người này đang lén lút thảo luận trong nội bộ Mã Toa, vốn đây là đề tài cao tầng Mã Toa cấm người dân bàn luận, nhưng lúc lửa cháy ngay mày rồi thì còn ai chú ý? Huống chi đám cảnh sát và hiến binh nơi này là người chạy trước tiên rồi, kỳ thực bọn họ mà không đi lúc này cũng chẳng ý kiến gì, nói không chừng ngay cả bản thân cũng phát biểu một số ý kiến phẫn nộ hùa theo.

Mặc Nhĩ Tư hiểu rất rũ chuyện bạo loạn, đây là nguyên nhân vì sao hắn dùng rượu mạnh để làm tê liệt bản thân, tin tức tới từ phía quân Lam Vũ toàn là tin xấu, nhưng tin tức truyền từ nội bộ Mã Toa còn xấu hơn. Nước Mã Toa trong ngoài gặp nạn, chiến tranh bất lợi, dịch nạn kéo dài, làm cuộc bạo loạn mỗi lúc một xấu.

HIện giờ nơi bạo loạn dữ dội nhất là chỗ tiếp giáp với nước Nhược Lan, nơi đó đã xuất hiện đội ngũ bạo loạn bán quân sự hóa, chúng giương cao lá cờ lật đổ gia tộc Vũ Văn, hiệu triệu lập nên một quốc gia mới. Quân đội triều đình đã trấn áp nơi đó hơn 1 năm, ít nhất đã giết mấy vạn người, nhưng bạo loạn càng ngày càng mạnh, hiện giờ một liên đội quân Mã Toa căn bản không dám xuất kích, nếu không thì toàn quân lập tức bị diệt.

Vấn đề nằm ở bên phía nước Nhược Lan. Vùng tiếp giáp giữa 2 nước kỳ thực là nơi không có pháp luật, mỗi khi quân bạo loạn rơi vào thế hạ phong sẽ tạm thời chạy sang nước Nhược Lan né tránh, đợi quân đội Mã Toa rút đi, bọn chúng lại xuất hiện.

BỌn chúng cũng bị châm chọc là cỏ dại, cắt đi là mọc lại, mới ban đầu dưới áp lực của Mã Toa, Nhược Lan cũng phái một số quân tới hiệp trợ đối phó với phản quân, thu được hiệu quả không tệ. Nhưng về sau nước Nhược Lan càng lam qua loa cho có, quân đội không điều tới nữa, cho dù có cũng chỉ làm cho có vẻ, thậm chí còn ngầm kích động phản quân và quân Mã Toa đánh nhau, thi thoảng còn cung cấp vũ khí lương thực cho phản quân.

Chuyện bày ra đó rồi, nước Nhược Lan cho rằng Mã Toa hết hi vọng, cũng thừa gió bẻ măng, muốn kiếm chác tí lợi ích từ đó để tiện có được vị trí lợi thế hơn trong chính cục biến động sau này. Làm cao tầng quân đội Mã Toa giật mình thon thót là sự xuất hiện của cha con Vân Nhạc.

Trên đại lục Y Lan, cha con Vân Nhạc là nhân vật vang danh xa gần, bọn họ là tướng quân nổi danh nhất nước Nhược Lan, là tướng quân duy nhất trên thế giới có thể đối kháng được với Tiêu Nam gần 10 năm mà không đại bại.

Vân Nhạc mưu tính sâu xa, giỏi trù mưu tính kế, 2 nhi tử của ông ta là Vân Lôi và Vân Tranh đều là mãnh tướng hạng nhất trên chiến trường. Hoàng đế Nạp Lan Minh Huy của Nhược Lan từng vô cùng cố kỵ với phụ tử Vân Nhạc, lo lắng bọn họ giữ quân tự lập, cuối cùng khoác lên hoàng bào, đoạt lấy quyền lực hắn.

Qua an bài chu toàn, cha con Vân nhạc cuối cùng bị triệt chức điều ra khỏi vị trí chỉ huy quân đội, nhưng do sợ ảnh hưởng cực lớn của bọn họ trong quân đội, Nạp Lan Minh Huy không dám công khai làm gì bọn họ, còn âm thầm thì có Vân Tranh và Vân Lôi ở đó, lão chẳng thể làm gì được.

Nhưng để cha con Vân Nhạc ở lại trong nước cũng không được, Nạp Lan Minh Huy cảm thấy ăn ngủ không yên, lúc nào cũng phải đề phòng bọn họ thì mệt nhường nào. Cuối cùng ông trời cũng khai ân, cơ hội đã tới, biên giới giữa Mã Toa và Nhược Lan phát sinh ra cuộc bạo loạn lớn nhất lịch sử, Nạp Lan Minh Huy nghĩ ngay tới việc ném củ khoai nóng này cho cha con Vân Nhạc, để bọn họ tự hủy diệt trong đám bạo loạn này.

Ở nơi tiếp giáp giữa 2 nước, có một nơi tên là An Ca Lạp, diện tích ước chừng 50 vạn km vuông, nhân khẩu khoảng chừng 200 vạn, đất đai cằn cỗi, sản lượng nông nghiệp rất thấp, đặc sản lớn nhất là hương liệu, ngoài ra còn có kim cương. Bất kể cái nào cũng là đồ tốt làm người ta thèm dỏ dãi, cũng là khu vực 2 nước đều muốn khống chế.

Nhân dân cư ngụ ở nơi đó có 40% là người Mã Toa, 60% là người Nhược Lan, khi nước Mã Toa hùng mạnh, vùng đất đó bị quân đội Mã Toa khống chế, nước Nhược Lan không có hi vọng xa vời gì, cư dân Nhược Lan nơi đó cũng không dám có ý nghĩ gì vượt ngoài khuôn khổ.

Nhưng cùng với việc Mã Toa suy yếu, tâm tư của Nhược Lan cũng bắt đầu trở nên tích cực, cảm thấy lúc thay đổi đã tới, người Nhược Lan ào ào đứng dậy phản kháng quân Mã Toa trấn áp, còn triển khai đồ sát đẫm máu với người dân Mã TOa nơi đó.

Mặc Nhĩ Tư rất hiểu tính toán của Nhược Lan, nếu như Mã Toa mà sụp đổ, bọn chúng sẽ là kẻ đầu tiên quỳ xuống thuần phục đế quốc Lam Vũ, tiếp tục duy trì địa vị thống trị của mình, Để giải thích việc hiểu lầm chuyện liên minh đối phó với quân Lam Vũ trước đây, bọn chúng khẳng định sẽ ra sức ném đá xuống giếng, phối hợp với quân Lam Vũ lật nhào nước Mã Toa, để tiện sau này nói chuyện với Dương Túc Phong.

Vốn ở địa khu An Ca Lạp đã phát sinh bạo loạn, quân triều đình Mã Toa hết sức nguy ngập, nước Nhược Lan thừa gió bẻ măng. Hai tháng trước, Nạp Lan Minh Huy triệt bỏ chức quan của cha con Vân Nhạc, hạ lệnh đưa bọn họ tới An Ca Lạp, còn về việc tới đó làm gì thì Nạp Lan Minh Huy không nói, tất cả do cha con Vân Nhạc tự làm.

Đây đúng là sách lược âm hiểm, cha con Vân Nhạc tới nơi đó khẳng định là phải liên kết với người Nhược Lan đương địa đứng lên phản kháng với quân Mã Toa, với thủ đoạn của cha con bọn họ, quân Mã Toa nguy là cái chắc. Quả nhiên cha con Vân Nhạc tận dụng rất tốt cơ hội trở mình này, liên kết với cư dân Nhược Lan đương địa, cuối cùng lập nên cái gọi là quân nhân dân An Ca Lạp, thẳng tay triển khai đối địch với quân triều đình Mã TOa, trong một tuần liên tục phát động năm chiến dịch, làm 3 vạn quân Mã Toa vĩnh viễn nằm ở lại đó.

Cục thế vì vậy mà sinh ra biến hóa cực lớn, vốn quân nhân dân An Ca Lạp đã nhiều lần đánh bại quân Mã Toa tiến vào vùng này, giờ lại được cha con Vân Nhạc lãnh đạo, càng như hổ thêm cánh. Quân nhân dân An Ca Lạp đã phát triển tới chừng 5 vạn quân, trở thành quân đội hùng mạnh, quân Mã Toa liên tục rút lui, hoàn toàn có thể nói nơi đó là thùng thuốc nổ, có thể bùng phát bất kể lúc nào, làm cả Mã Toa tan nát.

Tương lai của Mã Toa rốt cuộc ở nơi đâu? Mặc Nhĩ Tư nghĩ đau cả đầu, đối phó với loại cảm giác này tốt nhất là đổ rượu vào miệng, cho nó thiêu đốt, hắn đúng là đã làm như thế. ĐỘt nhiên có tiếng còi báo động từ xa truyền lại, tiếp đó là tiếng chiêng vang vọng khắp cả thành Quang Minh.

Quân Lam Vũ tới rồi.

Thành Quang Minh. Quân đội Mã Toa ở thành Quang Minh đã tiến vào trạng thái chiến đấu, tất cả binh sĩ đều bị đuổi lên tường thành, đồn trú ụ thành, lắp đạn vào súng, nhắm chuẩn vào vùng đất trống bên ngoài, ngón tay khẩn trương đặt trên cò súng.

Tịch dương chầm chậm xuống núi, nhưng đất trời còn rất nóng nực, thêm vào nội tâm khẩn trương và tuyệt vọng, rất nhiều binh sĩ Mã Toa cảm thấy mình có thể ngất lịm đi bất kể lúc nào. Trên đường phố thành Quang Minh, lúc này trông rất vắng ngắt, vốn còn có người rảnh rỗi đi qua đi lại, hiện giờ đều đã biến mất sạch rồi, còn lại mỗi đội tuần tra vũ trang của quân đội Mã Toa.

Tiếng còi chói tai đã thông báo cho mỗi một người dân trong thành rằng bắt đầu từ bây giờ, thành Quang Minh đã tiến vào trạng thái chiến tranh, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự chỉ huy của quân đội, nếu không xử bắn. Vì thế có mấy tên địa chủ và quý tộc trong nhà còn chút tài sản bị quân đội tuần tra kiếm cớ giết chết, tài sản và nữ nhân bị cướp hết, trong loạn thế, sinh mạng còn không bằng cỏ rác.

Trong tửu quán vốn náo nhiệt giờ đã trống rỗng rồi, đám địa chủ và quý tộc uống rượu đã vội vàng trở về cái ổ chó của mình, cầu thần bái phật mong trời cao phù hộ, bọn chúng cầu cho quân Lam Vũ đừng phá thành, lại cầu cho quân Mã Toa đừng hạ độc thủ với bọn chúng, xem chừng chuyến này bồ tát mệt rồi.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status