Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 702

/769


Lưu Hàng cau mày hỏi:

- Y ông nói thì hoàng đế đã bị công tước khống chế rồi?

Ông già ngẹo đầu suy nghĩ, rồi nói:

- Cũng gần như vậy đấy.

Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ nhìn nhau, đều thấy được niềm vui trong lòng đối phương, đế quốc Ngả Phỉ Ni quyền thần và hoàng đế mâu thuẫn gay gắt như vậy đúng là một chuyện tốt, tới khi đó nếu như hải quân Lam Vũ tới đây có thể khéo léo lợi dụng mâu thuẫn này, tin rằng giữ hòa bình lâu dài với họ không khó, đế quốc Ngả Phỉ Ni quá xa xôi, đế quốc Lam Vũ muốn khống chế nơi này là không hiện thực.

Ông già đột nhiên nhớ ra, ngạc nhiên hỏi:

- Các ngươi vì sao lại biết chuyện của hạm đội Trắng?

Lưu Thiên Dạ đang muốn trả lời, Lưu Hàng đã đáp:

- Chúng tôi cũng gặp được nửa đường thôi, hạm đội Trắng tựa hồ đang bận làm cái gì đó, không để ý tới chúng tôi, khi đó bọn họ không nhìn thấy quân hạm của chúng tôi, cho rằng chúng tôi là đội thuyền thường, nên vội vàng bỏ đi.

Không già mặc dù không ngừng uống rượu, nhưng đầu óc thì tỉnh táo lắm, ngạc nhiên nói:

- Không phải các ngươi nói không gặp thuyền của Ngả Phỉ Ni sao? Sao giờ lại nói gặp được hạm đội Trắng rồi? Rốt cuộc là có gặp được hay không.

Bản lĩnh sở trường nhất của Lưu Hàng vốn là lừa gạt người khác, bị ông ta phát hiện ra lời nói mình có sơ hở, mặt cũng chẳng đỏ lên, thản nhiên nói:

- Chúng tôi khi vượt vượt qua khu vực gió bão đúng là không gặp phải thuyền của Ngả Phỉ Ni, nhưng khi tới gần đảo Đại Khê mới gặp phải hạm đội Trắng…

Ông già tức thì ngồi bật dậy, có chút sợ hãi nói:

- Ngươi nói gặp phải hạm đội trắng ở gần đây?

Lưu Hàng gật đầu ỡm ờ.

Ông già sắc mặt không dễ coi nữa, cũng không uống rượu gấp gáp hỏi:

- Nơi các ngươi gặp phải hạm đội Trắng cách nơi này có xa không?

Lưu Hàng trầm ngâm chốc lát, tựa hồ đang tính khoảng cách, kỳ thực là nghĩ cách nói dối, ông già này nhìn như nát rượu lắm, thực tế đầu óc rất tình tảo, không dễ dàng bị lừa chút nào, nghĩ một lúc mới nói:

- Ước chừng cách nơi này hai ba trăm hải lý, tôi ước chừng không chuẩn đâu, ông biết đó, chúng tôi thoát chết tới đây, khi đó đầu óc không được bình tĩnh cho lắm.

Ông già lúc này mới yên tâm, thở phào một tiếng, chậm rãi nói:

- Hai trăm hải lý thì tốt rồi, nơi đó là phương hướng đảo Ô Vân, ta còn cho rằng An Đức Liệt Tư sai hạm đội trắng tới nơi này, vậy thì hỏng bét.

Lưu Hàng hồ nghi hỏi:

- Hạm đội Trắng là của An Liệt Tư sao?

Ông già gật đầu nói:

- Hạm đội Trắng là hạm đội tư nhân của An Liệt Tư, không có cờ, không có số hiệu, không phải là hải quân chính thức của Ngả Phỉ Ni bọn ta, có điều thực lực rất mạnh, toàn bộ tinh hoa của hải quân Ngả Phỉ Ni đều ở trong đó…

Hai người lại đưa mắt cho nhau, lòng yên tâm hơn một chút, thì ra đế quốc Ngả Phỉ Ni chỉ có một hạm đội Trắng, xem ra đế quốc Lam Vũ không cần khẩn trương như thế nữa.

Cái hạm đội Trăng kia lần trước giao đấu với hải quân Lam Vũ đã tổn thất không nhẹ, trong thời gian ngắn tin rằng khó bù đắt lại được.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi, ai biết đế quốc Ngả Phỉ Ni có kỹ thuật hơn người nào khác không.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, ông già đột nhiên đầy hi vọng nói:

- Hạm đội Trắng uy phong ở đế quốc Ngả Phỉ Ni rất lâu rồi, ngay cả hạm đội của hoàng đế cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, hạm đội khác gặp phải nó là mau chóng bỏ chạy, ngay nói hoàng đế bệ hạ gần đây xây dựng một hạm đội tuần dương lắp giáp sắt, tất cả chiến hạm đều bằng thép tạo thành, cũng không biết có phải là thật không..

Lưu Hàng tức thì lo lắng, mẹ nó, đế quốc Ngả Phỉ Ni không ngờ cũng có chiến hạm bằng thép rồi? Không thể nào chứ?

Đang muốn hỏi kỹ, đột nhiên ở cửa cảng đột nhiên truyền tới tiếng va chạm cực lớn, cả đảo Đại Khê đều khe khe rung lên, trên mái cỏ không ngừng có bụi đất rơi xuống, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết.

Hai người vội vàng lao ra bên ngoài, ông già cũng cầm bình rượu chạy theo, ba người tới đường nhìn, thì ra có hai chiếc thương thuyền cực lớn màu trắng, chính đang lao như chớp vào cửa cảng, đáng thương cho mấy con thuyền nhỏ đều ở đó, bị xô vỡ tan, ngư dân trên mặt biển đảo Đại Khê lần lượg ngã xuống nước.

Ông già biến sắc, bình rượu trong tay rơi xuống đất, kinh hãi nói:

- Đó là người của An Liệt Tư.

Lưu Thiên Dạ rút súng ra, đi tổ chức các chiến sĩ chuẩn bị phản kích, cái thuyền trắng kia đến không có mục đích tốt lành gì, từ xa bọn họ đã cảm thấy sát khí hừng hực, khẳng định là sẽ không chịu bỏ qua. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Kỳ thực các chiến sĩ quân Lam Vũ sớm đã chiếm lĩnh vị trí có lợi, bọn họ ẩn nấp đi, nòng súng chĩa thẳng vào hai chiếc thuyền trắng.

Hai chiếc thuyền trắng khí thế hùng hổ, mau chóng neo đậu bên bến tàu, lúc này bọn họ đã nhìn rõ, bên trên chở toàn binh sĩ Ngả Phỉ Ni, phải đông tới ba bốn trăm người.

Nhìn thái độ của cái thuyền trắng, đúng là như đi vào chỗ không người, Long Nha chiến hạm không dễ húc, húc vào khẳng định chỉ có lưỡng bại câu thương, nếu không bọn chúng quá nửa là sẽ xô thẳng tới.

Rầm..

Lại một chiếc thuyền cá nhỏ nữa bị chiếc thuyền trắng húc lật, những ngư dân đáng thương la hét nhảy xuống biển, binh sĩ Ngả Phỉ Ni nổ sùng bắn liên tục, truy sát những ngư dân vùng vẫy trên biển, máu tươi mau chóng nhuộm đỏ nước biển trong vắt.

Lúc này người rơi xuống nước còn không ngừng quẫy đạp, tiếp đó không còn động tĩnh gì nữa, cú như một bù nhìn rơm trôi bập bềnh trên mặt nước.

Hai người không khỏi cảm thán, nội chiến ở Ngả Phỉ Ni không nhẹ, hiệu suất giết bình dân rất cao.

Không đợi cần mệnh lệnh của Lưu Hàng, các chiến hạm đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Long Nha chiến hạm không biết đối phương có lai lịch thế nào, theo bản năng cảm thấy không ổn, lúc này đã kéo pháo ra, chuẩn bị pháo kích, ngay cả đạn cũng được cho vào nòng.

Hai cái thuyền trắng kia không ngờ còn chưa ý thức được nguy hiềm, cho rằng Long Nha chiến hạm làm cho ra vẻ thôi, hoặc là cho rằng họ tuyệt đối không nổ pháo.

Bọn chúng neo đầu trên bến tàu, cách Long Nha chiến hạm chưa tới một trăm mét, nếu như hải quân Lam Vũ nổ pháo xạ kích, bọn chúng sẽ tan xương nát thịt ngay tại chỗ.

Lưu Hàng không khỏi bội phục, có một số kẻ đúng là ngông cuồng tới mức không biết chữ "chết" viết như thế nào, có lẽ bọn chúng không hề biết trên đời này còn có quân Lam Vũ tồn tại.

Hai chiếc thuyền trắng cập bến, một đội binh sĩ lao lên bờ, ước chừng hai trăm tên đồng phục cũng toàn máu trắng, toàn thân ngập tràn sát khí.

Lưu Thiên Dạ chú ý tới vũ khí của bọn chúng, tựa hồ là súng rãnh xoắn, nhưng trông nhỏ hơn nhiều, không biết uy lực thế nào, một lát nữa chiến đấu kết thúc, nhất định kiếm lấy vài khẩu nghiên cứu cho kỹ.

Cư dân trên đảo hiển nhiên là biết lai lịch của bọn chúng, lũ lượt hò hét chạy bốn phía, người đang mua đồ vứt luôn cả hàng hóa.

Đám binh sĩ đồng phục trắng sau khi lên bờ cướp bóc khắp nơi, động tác thành thục làm cho Lưu Thiên Dạ phải cam bái hạ phong.

Một lú sau, thuyền viên trên thuyền đi lên bờ, cũng triển khai cướp bóc dữ tợn, có kẻ còn bắt đầu phóng lửa đốt nhà.

Lưu Hàng mặt vô cản nói:

- Cho bọn chúng một đòn phủ đầu.

Cho dù biết chiến đấu khả năng sẽ đưa tới hậu quả nghiêm trọng, nhưng Lưu Hàng vẫn muốn cứu lấy đảo Đại Khê, vì thủ hạ của An Đức Liệt Tư quá ngông cuồng rồi, dám không để quân Lam Vũ vào mắt.

Đây là nguyên nhân căn bản nhất bọn chúng chuốc lấy cái chết, đương nhiên chủ động tiêu diệt quân của An Liệt Tư cũng là biệt pháp tốt lấy lòng, hoàng đế Ngả Phỉ Ni.

Đoàng!

Lưu Thiên Dạ giơ súng lên, không chút lưu tình giết chết một tên binh sĩ chuẩn bị cưỡng gian phụ nữ, loại người trình độ thưởng thức thấp như vậy chết là đáng.

Tiếng súng nổ là mấy tên binh sĩ phản ứng lại, vội vàng giơ súng lên, nhưng chưa đợi cho bọn chúng nổ súng, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội ẩn nấp đã nhất tề xạ kích.

Đoàng đoàng đoàng…

Tạch tạch tạch..

Không tới nửa phút, hai trăm tên binh sĩ đồng phục trắng đã nằm ngổn ngang trên đường, máu chảy nhu suối, đồng phục bọn chúng lúc này đã trắng đỏ lẫn lộn rồi.

Lưu Thiên Dạ đứng trên đồng thi thể phát hiện, ra đám gia hỏa này sau khi chết đồng phục trong càng đẹp, tại sao bọn chúng lại không chọn đồng phục trắng đỏ xen lẫn nhỉ?

Lúc này năm chiến Long Nha chiến hạm cũng nổ pháo, cùng tiếng pháo nổ đùng đùng, hai chiếc thuyền trắng tan thày tro bụi, thi thể và mảnh vụn bay tán loạt…

Cư dân trên đảo Đại Khê toàn bộ há hốc mồm, bọn họ không sao tin được cảnh trước mắt, sau đó lại nhìn đám Lưu Hàn, không biết bọn họ rốt cuộc là ai mà có công phủ thần kỳ như vậy, có thể tiêu diệt quân đội của An Liệt Tư trong chớp mắt.

Mấy phút sau, quân Lam Vũ mò được mười mấy tên tù binh từ trong biển, áp giải bọn chúng lên bến tàu, trong đó có trên dáng vẻ giống như lãnh đạo.

- Đi! Chúng ta đi gặp đại biểu của An Liệt Tư! Ông nói với chúng, chúng tôi là lính đánh thuê do hoàng đế bệ hạ mời tới chuyên môn đối phó với An Liệt Tư!

Lưu Hàng mỉm cười vỗ vai ông già, tựa hồ chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

+++

Phải thừa nhận rằng, là một tuyệt phẩm quân sự hàng đầu trừ một thiếu sót nho nhỏ, không đáng kể, là nó miêu tả chiến tranh... chả ra cái quái gì!

Đám tù binh bị áp giải tới tổng cộng có hơn hai mươi tên, bọn chúng cơ bản đều bị mò từ dưới biển lên, cho nên tên nào cũng ướt sũng, trông khá là thảm hại, không ít tên còn có vết súng bắn trên người, máu chảy ra nhuộm đỏ đồng phục.

Có lẽ công tước An Liệt Tư rất thích màu trắng, cho nên dù là binh sĩ hay là thủy thủ, đều toàn bộ dùng màu trắng hết.

Quân Lam Vũ pháo kích trong khoảng cách gần thế mà bọn chúng còn sống được đúng là kỳ tích, đại đa số đồng bọn của chúng đã nổi lềnh phềnh trên mặt nước rồi.

Lúc này mặt trời khá gay gắt, khí hậu đảo Đại Khê cũng rất nóng, nhưng những kẻ này lại rõ ràng đang run rẩy, thậm chí có tên còn cần phải xóc nách mới đi được, dáng vẻ hung thần ác sát vừa rồi đã mất sạch.

Tên thủ lĩnh trong đó là một người trung niên khôi ngôi to khỏe, có một bộ tóc vàng rất đẹp, cả người khắp nơi lông đen rập rạp, trông như một con đại tinh tinh vậy, bất quá trên mặt có mấy vết xẹo rõ ràng, có cả vết đao, vết cháy xém, xem ra đã chịu không ít khổ nạn.

Lưu Hàng thầm đoán, hạng người này thường khá ngoan cố, khó mà khuất phục được.

Quả nhiên khi bị áp giải tới trước mặt Lưu Hàng, hắn thậm chí chớp mắt một cái cũng không có, nhìn Lưu Hàng rất không cam tâm, tay chân hắn đều bị còng rồi, không thể có động tác mạnh, nhưng nhìn hắn căng tay ra, biết hắn đang muốn dùng sức phá còng, sau đó cho Lưu Hàng một trận.

Các chiến sĩ bên cạnh thấy hắn hung hăng như thế thì cho một báng súng vào khuỷu chân, hắn mới đành phịch một tiếng quỳ xuống.

Lưu Hàng nghiêng đầu hỏi ông già say túy lúy:

- Kẻ này là ai?

Ông già gian nan đáp:

- Ta không biết.

Lưu Hàng gật đầu, đi tới trước mặt kẻ đó, đưa tay xoa lớp lông trước ngực, đột nhiên giật mạnh, giứt cả nhúm lông ra, một chút máu từ trên ngực kẻ đó rỉ ra, trông vô cùng khủng khiếp, nhưng tên đại hán đò chẳng hề cau làu, tựa hồ chẳng hề đau đớn.

Đối với thảm bại trước mắt, tựa hồ hắn cho rằng bọn chúng hoàn toàn bị gặp mai phục mới thế, nếu như những nhân vật bất minh này không đột nhiên tập kích, hắn tuyệt đối sẽ không thất bại.

- Ông nói với bọn chúng, chúng ta là người đế quốc Cáp Lạp Lôi nơi hắc ám nhất, tàn nhẫn nhất của đại lục Y Vân, là lính đánh thuê do hoàng đế Ngả Phỉ Ni mời đến đối phó với công tước An Đức Liệt Tư. Rồi ông hỏi hắn là ai? Có quan hệ thế nào với công tước An Đức Liệt Tư?

Lưu Hàng nói với ông già, vỗ tay để nhúm lông kia theo gió bay đi, hắn đột nhiên cảm thấy số lông trên người con đại tinh tinh này thật đáng tởm.

Lưu Hàng khoác lác không cần trả tiền, giả mạo lính đánh thuê ngày càng giống, hắn biết cái thân phận này trừ khi gặp được hoàng đế Ngả Phỉ Ni, nếu không sẽ không bị vạch trần.

Dù sao đây là chuyện vô cùng bí mật, nếu như thế cục Ngả Phỉ Ni đúng như ông gà này nói, thì có lẽ lúc này trong lòng hoàng đế Ngả Phỉ Ni cũng đang hi vọng có một đám lính đánh thuê như vậy tước bớt lực lượng của An Đức Liệt Tư.

Ông già làm theo, xì xà xì xồ một chập với tên đại hán kia, ông ta không phải Lưu Hàng, nên khí thế yếu hơn nhiều, kết quả bị tên đại hán kia hùng hổ đốp chát lại, chửi ông già tối tăm mặt mày, tới cả nước bọt cúng bắn lên người ông ta.

Nhìn bộ dạng của hắn, nếu như không phải bị còng có lẽ hắn đã bóp chết ông già ngay tại chỗ, sau đó ăn thịt sạch sẽ.

Lưu Hàng hỏi:

- Hắn nói cái gì?

- Hắn nói hắn tên là A Ba Tư Cơ, là thuộc hạ dũng cảm nhất của An Đức Liệt, chưa từng sợ chết, hắn tới nơi này, là chuyên môn thanh trừ những người phản đối An Đức Liệt Tư. Hắn còn nói hạm đội Trắng sẽ tới, bọn chúng sẽ băm tất cả mỗi người ở đây ra… nuôi cá…

Ông già lúc nói chuyện có chút chù chừ, hiển nhiên là lựa chọn từ ngữ thích hợp thay thế những lời nguyên bản, để trách làm cho Lưu Hàng nổi giận.

Từ đó có thể khẳng định lời nói của A Ba Tư Cơ chắc chắn rất ngông cuồng.

Lưu Hàng nhìn A Ba Tư Cư, tên này có dáng vẻ của bọn mũi lõ, nói không chừng có tinh thần không sợ chết đó, có điều nếu như hắn cho rằng chỉ vào mấy câu nói đó mà dọa được mình thí hắn nhầm to rồi.

Không sợ chết không có nghĩ là không khuất phục được ngươi, Lưu Hàng cười lạnh, lão tử đây bị dọa dẫm là lớn lên, giờ ngươi làm tù binh còn diễu võ dương oai, lát nữa ta cho ngươi biết tay, xem xem người khóc cha gọi mẹ hay là kêu An Đức Liệt Tư tới cứu.

Lạnh lùng nhìn A Ba Tư Cơ, Lưu Hàng nói:

- Tách bọn chúng ra thẩm vấn, ghi chép kết quả lại, nếu thấy đối chiếu phát hiện ra kẻ nào nói dối, chặt bốn chân tay ném vào biển nuôi cá, không cần xin chỉ thị của ta nữa.

Tổng cộng có hai sáu tên tù bình, vì thế năm mươi chiến sĩ đi lên, kéo bọn chúng đi, chỉ có A Ba Tư Cơ còn đứng trước mặt Lưu Hàng.

Hắn cũng không biết Lưu Hàng muốn làm gì, còn cho rằng Lưu Hàng muốn xử bắn mình, nên ưỡn ngực lại đợi đạn của quân Lam Vũ, lúc này hắn muốn chết thống khoái dung là chuyện vui mừng nhất.

Ông già đột nhiên cau mày nói:

- Bọn chúng không biết nói tiếng Y Lan! Làm sao mà thẩm vấn được.

Lưu Hàng khoát tay:

- Không sao cả.

Ông già hồ nghi nhìn hắn, không sao hiểu hai bên ngôn ngữ bất đồng, quân Lam Vũ sao có thể thẩm vấn được? Nhưng muốn hỏi Lưu Hàng thì hắn đã thản nhiên bỏ đi rồi, ông ta chỉ đành đi theo.

Từ phía sau lưng truyền tới những tiếng kêu bi thảm, ông ta cũng không dám quay đầu lại nhìn, theo sát bên Lưu Hàng, sợ rằng người ta không may coi mình là người của A Ba Tư Cơ thì nguy to.

Lưu Hàng lấy một cái ghế nhỏ bên hiệu hoa quả, đặt ở giữa đường thoải mái ngồi xuống, vắt chân lên, uể oải nói:

- Ông hỏi hắn xem rốt cuộc có bao nhiêu tên, đi tới mấy nơi, chuẩn bị làm việc xấu gì, hỏi xong ông nghĩ ra cái gì thì hỏi nấy.

Ông già không biết Lưu Hàng có ý gì, chỉ đành liến thoắng nói một tràng, kết quả tên A Ba Tư Cơ kia rất cứng họng, gần như ông ta nói một câu, hắn đốp lại năm câu, trong đó rõ ràng còn xen những lời bẩn thỉu, nhìn qua giống như hắn đang thẩm vấn ông ta vậy.

Mấy thứ lời lẽ thô thục, ngôn ngữ chỉ là một phần, cứ nhìn thái độ của kẻ nói chuyện là hiểu rồi.

Lưu Hàng gật đầu giơ ngón tay cái với A Ba Tư Cơ:

- Được, ngươi gan đấy!

A Ba Tư Cơ cười lạnh, ngạo nghễ ưỡn thẳng người, phảng phất Lưu Hàng trong mắt hắn chỉ là hạng nhãi nhép.

Lưu Hàng cũng không nổi giận, thuận tay bóc chuối ăn, lúng búng nói với ông già:

- Ông đi hỏi mấy tên tù binh.

Ông già chẳng hiểu mô tê gì chỉ đành làm theo.

Lưu Hàng nhìn Lưu Thiên Dạ đang bồn chồn hăm hở, nói nhạt nhẽo:

- Được rồi, giao cho ngươi đấy.

Lưu Thiên Dạ sớm đã đợi mệnh lệnh của hắn, cười lạnh âm hiểm đi tới trước mặt Á Ba Tư.

A Ba Tư cao hơn hắn nửa cái đầu, nhưng cảm giác được sát khí trên người Lưu Thiên Dạ, bất giác rụt đầu lại.

Lưu Thiên Hàng bình sinh bực bội nhất là cả ngày đều theo Lưu Hàng chịu tội, không có cơ hội biểu hiện bản thân, lênh đênh nhàm chán chán trên biển nhiều ngày, làm tâm lý con người đều có chút ít biến thái, Lưu Thiên Dạ lúc này có chút biến thái rồi.

Thanh dao găm huơ lên, thế là A Ba Tư Cơ mất đi nửa cái mũi, Lưu Thiên Dạ tóm lấy hắn như gà còn lôi lên bến tàu, ấn vào trong nước biển.

Nước biển đảo Đại Khê rất nhạt, nhưng dù sao nó vẫn là nước biển, có hàm lượng muối phong phú, mũi A Ba Tư Cơ bị bị thương ngâm vào trong nước biển, tức thì đau xót nhói tim, nguy hơn nữa là, vì để phòng bị chêt sặc, A Ba Tư Cơ nỗ lực dùng sức hướng về phía mũi, kết quả sức tập trung cũng dồn về đó, càng ngày càng cảm thấy không sao chịu nổi.

Lưu Thiên Dạ nhìn đồng hồ, mười tám giây sau kéo A Ba Tư Cơ lên, lúc này hắn đã chỉ còn thở ra không còn hít vào nữa rồi, bất quá vẫn còn rất cứng cỏi, không tỏ ra chút khuất phục nào.

Lưu Thiên Dạ cũng chẳng nói chẳng rằng, đợi hắn hít thở được một phút, lại ấn hắn vào trong nước biển, lúc này ngoại trừ vết thương đau xót, nước biển làm sặc, còn có thêm một thứ là bầy cá quấy nhiễu.

Ở xung quanh đảo Đại Khê có một số loài cá nhỏ, vô cùng thích vị máu, vừa rồi chết bao nhiêu người như vậy, đã tụ tập cả một bầy cá rồi, lúc này chúng phát hiện máu ở mũi A Ba Tư Cơ không ngừng chạy ra, liền bu tới, thậm chí có con chui cả vào mũi.

Thật không có cách nào miêu tả nổi cái cảm giác đó, A Ba Tư Cơ ra sức vùng vẫy, nhưng Lưu Thiên Dạ giữ chặt lấy hắn rồi, hắn sao có thể thoát được khỏi mặt nước.

Tám mươi giây sau hắn lại được lôi lên, thở hồng hộc một phút lại bị ấn xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại bốn lần, A Ba Tư Cơ cuối cùng không kháng cự lại nổi, vẻ hung dữ đã hoàn toàn sụp đỏ rồi, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.

Lưu Hàng uể oải đứng dậy, đi tới bên cạnh A Ba Tư Cơ, cười tủm tỉm nói:

- Sao? Cảm giác trong nước thế nào? Ta thấy ngươi rất được cá ở đảo Đại Khê hoan nghênh.

A Ba Tư Cơ nằm bẹp ra đó, thở từng ngụm lớn, yếu ớt xì xổ một chập.

- Ngươi nói cái gì?

Lưu Hàng cau mày, hắn thực sự không hiểu, không có ông già phiên dịch cho hắn hiểu thế quái nào nổi.

A Ba Tư Cơ vội liến thoắng một chập nữa, vì quá khẩn trương, mũi lại không ngừng chảy máu.

Đôt nhiên hắn hắt hơi một cái rõ to, một con cá nhỏ từ trong mũi hắn bắn ra, rơi bên chân Lưu Hàng, không ngừng giẫy đành đạch, cuối cùng khó khăn lắm mới nhảy được xuống biển.

Lưu Hàng xầm mặt xuống, lạnh lùng nói với Lưu Thiên Dạ:

- Đếch hiểu hắn nói gì, ngâm tiếp.

Lưu Thiên Dạ lại ấn đầu A Ba Tư Cơ vào trong nước biển, thế là cả một bầy cả ùn ùn vây quanh, cắn đớp mổ rỉa loạn lên, hai chân A Ba Tư Cơ không ngừng quẫy đạp.

Nhìn chừng mực gần đủ rồi, Lưu Thiên Dạ kéo hắn lên, A Ba Tư Cơ không ngừng hát hơi, liên tục có ba bốn con cá nhỏ từ trong mũi hắn bắn ra, làm các chiến sĩ xung quanh đều mở rộng tầm mắt, tên A Ba Tư Cơ này mũi lớn thật!


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status