Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 71: Ô Cách Lặc thôn

/769


Lúc quá trưa, Dương Túc Phong cảm giác thân thể đã không còn trở ngại, vì vậy thu công đứng lên, lẳng lặng đứng sau cửa sổ, đem rèm cửa sổ mở ra, làm cho ánh mặt trời chiếu vào, bên ngoài, Ni Tư Hải vẫn vận rộn như trước, thương thuyền cuồn cuộn không ngừng tiến vào bến tàu, được xưng là đệ nhất đại bến tàu của Ni Tư Hải là Ni Tư cảng cũng dường như bắt đầu trở nên chật chội đi. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn về phương đôngm quá trưa ánh sáng chiếu vào măt khiến mắt hắn có chút mông lung, thì thào tự nói: "Âm Nguyệt Hoàng Triều, Nghi Hoa Cung, nơi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Tử Phong, cùng các nàng có quan hệ gì?"

Vào ban đêm, Triệu Lam Đống đưa tới tin tức, nói Đường Kiệt Lạp Đức rốt cuộc đã rời khỏi pháo đài ở Ni Tư cảng, nhưng mà không phải đi An Lạc Cung, hơn nữa một mình bí mật đi Ni Tư cảng để đến một thôn trang nhỏ hẻo lánh, nhưng mục đích cụ thể không rõ ràng lắm. Đi cùng với hắn khoảng chừng có hơn ba mươi hộ về vừa thu nhận, chỉ có điều bởi vì ngày thường lúc cấp bách mới chuẩn bị nên thật giả lẫn lộn, vì vậy sức chiến đấu cũng không tốt lắm, cần phải chú ý chính là một trăm hai mươi quân phòng ngự, là bộ đội tinh nhuệ do Khắc Lỗ Duy Nhĩ tự mình phái ra, có thể nói là rất phiền toái. Mặt khác, Triệu Lam Đống vẫn tìm hiểu được, Đường Kiệt Lạp Đức lần này mạo hiểm xuất hành, cùng một người tên là gọi là Thi Mật Đặc có liên quan với nhau, nhưng mà hắn cũng không biết Thi Mật Đặc đến cùng là thần thánh phương nào.

Dương túc phong thản nhiên ra lệnh: "Chuẩn bị chiến đấu.", trong ánh mắt hiện lên một tia sát ý, người bên ngoài không cách nào phát hiện được.

Dương Túc Phong nhanh chóng tìm đến Thí Phong và Niếp Lãng, thương thảo kế hoạch tác chiến. Bởi vì lần này Đường Kiệt Lạp Đức nhằm vào bản thân mình mà ám sát, bởi vậy trên đường hắn phá lệ tuyệt đối cẩn thận. Chỉ là, bọn Niếp Lãng nhìn thấy, Đường Kiệt Lạp Đức rụt đầu trong quân doanh của quân đội chính quy để giữ an toàn, nếu không, bằng không, nếu như lấy một trăm hai mươi quân phòng ngự cùng hơn ba hộ vệ mà nghĩ bảo đảm cho hắn an toàn, cơ bản là khó có khả năng. Trong lòng Dương Túc Phong vẫn còn lo lắng. Đó chính là Đường Kiệt Lạp Đức là người của Nghi Hoa Cung, nếu như võ công của hắn bằng một nửa Cung Tử Yên, như thế thì đều nguy hiểm giống nhau.

Cung Tử Yên không hạ độc thủ đối với mình,không có nghĩa là Đường Kiệt Lạp Đức sẽ không hạ độc thủ với mình, có thể chịu được việc Cung Tử Yên làm mình té ngã ba lần mà không rút súng ra, đó là tặng một cái lễ gặp mặt cho mỹ nhân, chỉ có điều đối với Đường Kiệt Lạp Đức thì không nhất định.

Bởi vậy, Dương Túc Phong không chút do dự ra lệnh hai người tụ tập mọi người cùng trang bị, cần phải tặng cho đối phương một kích trí mạng. Ý thức được hoàn cảnh phức tạp của súng 54 có tính ngụy trang tốt, Phượng Thải Y lặng lẽ đưa tới rất nhiều súng 54. Đêm nay có thể cam đoan người tham chiến sẽ có hai khẩu. Ni tư cảng đã một lần nữa mở ra, trang bị cùng nhân lực của Lam Vũ quân đều lục tục kéo đến, hành động đêm nay người hy sinh và bị thương sẽ được đưa tiễn nhẹ nhàng, không bao giờ phải lo lắng vấn đề tiếp tục duy trì năng lực tác chiến nữa.

Khi nào cần phải ra tay thì hãy ra tay.

Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương(*). Đây là quy luật đẫm máu.

Chú thích: ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau thì gặp phải thiệt thòi.

Nhìn vào bản đồ, cái thôn trang nhỏ kia gọi là Ô Cách Lặc, là thôn trang nhỏ chỉ có hơn ba trăm dân cư, ở phía tây bắc Ni Tư cảng, cách Ni Tư cảng khoảng hơn ba mươi km. Căn cứ vào tư liệu, cái này thôn trang nhỏ này cũng không có bất cứ thứ gì đáng giá làm cho người ta chú ý, người nơi đó cơ bản đều làm việc ở bến tàu Ni Tư cảng. Rất nhiều người buổi tối cũng không trở về, bởi vậy, dựa vào suy đoán của Thí Phong, buổi tối ở Ô Cách Lặc thôn trang hẳn là chỉ có hơn một trăm người bao gồm người già và phụ nữ trẻ em.

Niếp lãng có chút hoài nghi nói:"Đường Kiệt Lạp Đức đến đây để làm cái gì?", hắn có chút lo lắng có thể hay không là một cái bẫy để dụ Lam Vũ quân rút lui, Thí Phong cũng lo lắng như thế. Bởi vì cơ hội như vậy thật sự hiếm có, ở cái thôn trang phong bế hẻo lánh này, cho dù đánh cho khí thế bừng bừng, tiếng giết rung trời. Quân phòng ngự ở Ni tư cảng cũng không có cách nào phát hiện. Rất khó tưởng tượng, lúc này Đường Kiệt Lạp Đức sẽ cấp đối thủ một cơ hội để ám sát như vậy, trừ khi có chuyện gì bức bách hắn phải đi suốt đêm đến nơi đây, nhưng mà, có chuyện gì có thể khiến cho Thanh giáo đồ như Đường Kiệt Lạp Đức đi đến cái thôn trang hẻo lánh này.

Nhưng Dương Túc Phong lại phất tay không hề nghi ngờ bình tĩnh nói với bọn họ: "Xuất phát!"

Trải qua ba bốn giờ hành quân vôi vàng, Dương Túc Phong đã suất lĩnh bộ đội đến gần Ô Cách Lắc thôn, hơn nữa còn lén lút phong tỏa tất cả các cửa ra vào. Lúc này chỉ vừa rạng sáng, cũng không có sao, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài ngôi sao, bóng đêm có vẻ an tĩnh mà tịch mịch, bên trong Ô Cách Lặc thôn cũng chỉ có ba bốn ngọn đèn mờ nhạt thưa thớt, cũng không biết chủ nhân của ngọn đèn lúc này đang làm cái gì.

Niếp Lãng bắt đầu kiểm kê nhân viên tác chiến, và phân phối nhiệm vụ tác chiến, Thí Phong thì tìm mọi cách thăm dò địa hình sơ lược bên trong. Bao gồm Dương Túc Phong ở trong, tổng cộng có tám mươi ba người, tạm thời chia làm bốn tiểu tổ tác chiến, từ bốn phương hướng của thôn trang phát động công kích vào bên trong, mỗi người rất nhanh đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, nhưng mà Thí Phong đang thăm dò địa hình thì lại gặp phải phiền toái, bởi vì quân phòng ngự bảo vệ Đường Kiệt Lạp Đức có vẻ vô cùng cảnh giác, bọn chúng di chuyển canh gác và trạm gác ngầm được bố trí vô cùng xảo diệu, khiến cho Thí Phong căn bản không có cách nào lẻn vào, quả nhiên không hổ là do Khắc Lỗ Tư Nhĩ tự mình lựa chọn từ bộ đội tinh nhuệ.

Đánh lén đã chứng minh là khó có khả năng, chỉ có một cách là tấn công mạnh vào một đường.

Thí Phong cùng Niếp Lãng đều lẳng lặng cùng đợi Dương Túc Phong ra lệnh, nhưng Dương Túc Phong cũng không hề sốt ruột, hắn một tay vuốt ve đồng hồ, một tay cầm ống nhòm, kiên nhẫn quan sát tình huống của Ô Cách Lặc thôn. Rất quái dị chính là, vốn chỉ có mấy ngọn đèn thưa thớt cũng từ từ bị dập tắt, giống như cảm thấy điều gì đó, khiến cho Niếp Lãng và Thí Phong càng thêm lo lắng bất an.

Bốn giờ ba mươi bảy phút, Dương Túc Phong hạ lệnh tấn công.

Pháo cối trước hết bắn vào trong thôn, làn khói bùng nổ hừng hực, song cũng khiến cho thôn xóm gà bay chó sủa, tiếng người kêu khóc thảm thiết vang lên một vùng, gia súc chạy loạn khắp nơi, ngay cả heo mẹ cũng chạy ra. Quân phòng ngự xung quang thôn lập tức có phản ứng, bọn họ nhanh chóng chiếm cứ địa hình lợi thế, đạn súng trường Nặc Phúc Khắc thỉnh thoảng lại xẹt qua đầu Dương Túc Phong, sau một lúc, các chiến sĩ Lam Vũ quân mới phát hiện, trang bị của một trăm hai mươi tên quân đội chính quy này lại đều là súng trường Nặc Phúc Khắc, lực sát thương rất khá, dường như đội thiết huyết vệ binh tâm phúc của Ô Man Lặc Tư tiêu chí hình tam giác màu đen, lại trở thành quân đội chính quy bình thường, đối với trận địa sẵn sàng nghênh đón của quân địch, muốn không trả giá bằng một chút hy sinh thì không được.

Pháo cối trước tiên đã áp chế được địch nhân. Nhưng mà tác dụng của pháo cối hai bên lại không lớn, hơn nữa cấu trúc công sự phòng ngự của địch vô cùng hoàn hảo, khai quật thành chiến hào hình tròn, giống như có vẻ muốn phòng thủ lâu dài, cho nên các chiến sĩ của Lam Vũ quân đều phải nằm rạp xuống từ từ tiếp cập địch nhân, may mắn là súng trường Nặc Phúc Khắc tầm bắn chỉ khoảng một trăm thước mà thôi. Không cách nào có thể áp chế Lam Vũ quân tiến công, mặc dù như vậy, thỉnh thoảng lại có chiến sĩ Lam Vũ Quân ngã xuống, máu tươi, bắt đầu lan ra khắp cả thôn trang nhỏ hẻo lánh hoang vu.

Đạn bay qua đỉnh đầu vù vù, hai ba chiến sĩ đi bên cạnh Dương Túc Phong thấp giọng kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo ngã xuống đất. Dương Tục Phong theo một cái kênh rạch lần mò đến phía trước trận địa của địch nhân, ngoài ra địch nhân lập tức nhanh nhẹn trở về phía sau nương rẫy. Dương Túc Phong phất tay, vài chiến sĩ Lam Vũ quân lập tức nhanh chóng xông vào nương rẫy. Sau đó ném lựu đạn xuống, sau khi từng đợt khói thuốc súng qua đi, đạo phòng tuyến thứ nhất của quân đội chính quy đều bị tiêu diệt, nhưng mà bọn chúng rất nhanh rút lui vào trong thôn để chống cự.

Ba phương hướng còn lại cũng gần như đồng thời bị phá lúc đạo phòng tuyến thứ nhất tan rã, hướng vào trong thôn mà nén lại. Nhưng mà chiến đấu phía sau vẫn còn gian nan, bởi vì không quen thuộc địa hình nơi này, cho nên Lam Vũ quân chỉ có thể chia ra ba người một tổ, yểm trợ lẫn nhau, dùng súng và lựu đạn quét sạch tàn quân. Trong lúc kịch chiến ở đây, dân chúng sợ hãi chạy tán loạn khắp nơi, kết quả đều trở thành vong hồn dưới súng. Chỉ có điều song phương giao chiến không cần quan tâm sống chết của dân chúng vô tội. Chỉ cần thấy bóng người cũng không chút do dự nổ súng.

Lưu đạn liên tục nổ mạnh, toàn bộ phòng ốc bên ngoài đều được Lam Vũ quân từ từ không chế, nhưng địch nhân vẫn kiên quyết chống cự, bọn chúng từ trên nóc nhà, trong cửa sổ gào thét bắn đạn ra, không nghĩ là sẽ trúng đạn. Lam Vũ quân cũng đem pháo cối lên nóc nhà cùng bọn chúng triển khai tranh đoạt, chiến đấu có xu hướng giằng co, may mắn là nơi đây hẻo lánh, bằng không chỉ trong chốc lát tăng thêm chi việc lúc đó sẽ vô cùng phiền toái.

Thí Phong rất nhanh cùng Dương Túc Phong hội họp. Báo cáo Dương Túc Phong một tin tức kinh người, thì ra là đã bắt được một tên tù binh, sau khi thẩm vấn, được biết quan chỉ huy của tiểu bộ đội chính quy này, chính là con trai của trung tướng Khắc Lỗ Duy Nhĩ là trung tá Phạm Đức Thi Lặc tự thân chỉ huy. Phạm Đức Thì Lặc cùng với phụ thân đều giống nhau, cuộc chính biến Ô Mạn Lặc Tư lúc trước là một trong những người được lợi nhất, tâm ngoan thủ lạt so với phụ thân chỉ hơn chứ không kém, các thành viên của hoàng thất Cách Lai Mĩ đều bị đích thân hắn hành quyết, bao gồm cả lão quốc vương trong đó cũng bị hắn một súng bắn vỡ đầu.

Thí Phong nghi hoặc nói: "Ta đã nói bọn chúng tại sao lại mạnh như vậy, thì ra là có con gián bất tử trong thiết huyết vệ đôi! Chỉ là bọn chúng tại sao hủy đi tiêu chí hình tam giác mày đen chứ? Chẳng lẽ bên trong có mục đích gì đó không thể cho ai biết? Thật là kỳ quái....."

Nhưng Dương Túc Phong lúc này dường như không có nghe hắn nói gì, chỉ bình tĩnh ra lệnh tiếp tục tấn công vào bên trong.

Tiếng súng liên tục vang lên không ngừng, mười lăm phút đồng hồ trôi qua, Lam Vũ quân đã giành được phần lớn phòng ốc trong thôn trang, chỉ còn lại một ít địch nhân bị vây vào chính giữa trong căn phòng khá lớn, căn phòng này đều là dùng những tảng đá lớn chất đống lại mà thành, dường như là nơi để thôn dân tàng trữ vật phẩm, không thích hợp để ở lại, nhưng lúc này lại trở thành pháo đài kiên cố, đá này dày thậm chí có thể ngăn trở đạn pháo oanh tạc, mà Lam Vũ quân, thương vong cũng hơn ba mươi người, bất quá cũng may là số lượng tử vong không nhiều lắm, phần lớn đều là bị súng trường Nặc Phúc Khắc bắn vào bụng, nếu như kịp thời cứu chưa, có thể cứu sống trở về. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

"Ta là trung tá Pham Đức Tư Lặc của Cách Lai Mĩ đế quốc, các ngươi đến cùng là ai?" Lam Vũ quân tạm dừng một lúc để điều chỉnh công kích, địch nhân bên trong đột nhiên truyền ra tiếng nói, nhưng không người nào dám lộ đầu ra ngoài. Bởi vì trải qua hơn mười phút chiến đấu, rất nhiều phòng ốc bị thiêu đốt, chiếu sáng cả thôn trang, khiến cho ưu thế của Lam Vũ quân càng tăng, lần này đến Cách Lai Mĩ đều là tinh nhuệ của Lam Vũ Quân, gần như mỗi người đều có thể dễ dàng bắn trúng đầu địch nhân trong khoảng cách hơn trăm thước.

Không có người trả lời.

Lam Vũ quân bận rộn phân phối vũ khí đạn dược, phân phối nhiệm vụ tác chiến. pháo cối vôi vàng đưa tới trận địa mới. Thí Phong cùng Niếp Lãng cẩn thận cân nhắc tàn quân của địch nhân còn bao nhiêu, lập kế hoạch tấn công khác, đối với lời nói của Phác Đức Thi Lặc, ngoảnh mặt làm ngơ.

Dương Túc Phong dường như cái gì cũng không nghe, chỉ có điều trong bóng đêm hắn dùng ống nhòm lặng lẽ đánh giá phía trước. Hắn rất quan tâm chú ý đến căn nhà làm bằng đá tảng này, ý bảo pháo cối không nên tiếp tục công kích. Đường Kiệt Lạp Đức đêm khuya mạo hiểm đến đây, nhất định là vị chuyện trọng vô cùng trọng yếu nào đó, có lẽ vật kia cất giấu trong căn phòng. Chẳng may toàn bộ đổ nát sẽ không còn giá trị nữa.

Trung tá Phạm Đức Thi Lặc đem lời kêu gọi đầu hàng nhấn mạnh lại một lần nữa.

Vẫn như cũ không có người trả lời.

Đám người Niếp Lãng đã an bài cách tấn công mới, chỉ đợi Dương Túc Phong hạ lệnh.

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Địch nhân ngoan cố chông cứ, không phải là kết quả chúng ta muốn. Có thể hay không dụ dỗ địch nhân đi ra, mở lưới một bên, lưu lại một lỗ hổng....."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng súng mãnh liệt phía trước, một đám quân phong ngự đội hình dày đặc sắp thành hàng lạo vọt ra thật nhanh.

Niếp Lãng cười lạnh nói: "Bọn chúng muốn phá vòng vây!"

Không cần đợi Dương Túc Phong ra lệnh, tất cả hỏa khí cùng nhau hướng tới nới phá vòng vây của quân phòng ngự mà bắn, quân địch lập tức giống như lúa mì bị cắt đồng thời ngã xuống, nhưng mà tốc độ đột phá của địch nhân rất nhanh. Phần lớn bộ phận các chiến sĩ Lam Vũ quân bắn xong một lượt sắp xếp chuẩn bị nạp đạp, thì đã vọt tới trước mắt Lam Vũ quân, bọn chúng ném súng trường Nặc Phúc Khắc trong tay đi, giơ hàn thiết loan đao lên khiến cho người khác nảy sinh sợ hãi, muốn cùng Lam Vũ quân tiến hành giáp lá cà. Nhưng hàn thiết loan đao này đều là đồ chuyên dụng của thiết huyết vệ đội, sắc bén mà cứng rắn, rất có lực sát thương. Nhưng các chiến sĩ Lam Vũ quân nhanh chóng ném súng trường ra, rút ra khẩu súng 54, cùng bọn kia đấu giáp lá cà, hai bên gần như mỗi một giây đồng hồ đều có người ngã xuống. Niếp Lãng cùng Thí Phong gầm lên môt tiếng, cũng rút súng lục ra gia nhập cuộc chiến.

Mà gần như trong thời gian này, tại một phương hướng khác, lại có một đán địch nhân đột phá vòng vây ra.

Dương Túc Phong không cần nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo đám địch nhân kia, thi thể trên mặt đất hầu như làm hắn sẩy chân liên tục, chỉ có điều hắn đã nhanh nhẹn vượt qua hết, quả nhiên, cách không đến một trăm thước, lửa lớn bốc cháy hừng hực, có thể rõ ràng trông thấy thân ảnh cao gầy của Đường Kiệt Lạp Đức, hắn gấp gáp chạy vài bước, bước nhanh dẫm lên một sườn dốc, đưa súng trường lên, nhắm ngay vào Đường Kiệt Lạp Đức, nhưng mà những người bên cạnh Đường Kiệt Lạp Đức phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã ấn Đường Kiệt Lạp Đức xuống mặt đất, viên đạn xẹt qua đầu hắn.

"Lý Đông Khánh!" Không biết là ai hoảng loạn kêu lên một tiếng, có lẽ người kia là hộ vệ Lý Đông Khánh cuả Đường Kiệt Lạp Đức.

Đã sớm đoán được động tác của Đường Kiệt Lạp Đức, Dương Túc Phong lần thứ hai ấn cò súng, thân ảnh Lý Đông Thánh lóe lên một cái, muốn tránh đạn, nhưng Dương Túc Phong bắn liên tục ba phát, kết quả thân thể của Lý Đông Thánh bổ nhào về phía trước, gục trên mặt đất. Đường Kiệt Lạp Đức dường như sợ ngây người, lại có thể bò trên mặt đất, hướng về vùng đất trũng bên cạnh mà tiến lên. Dương Tuc Phong bình tĩnh ấn cò súng, thân ảnh Đường Kiệt Lạp Đức lung lay, đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất.

Dương Túc Phong cười lạnh một tiếng nói: "Xem ngươi chạy thế nào!" Buông nòng súng xuống, cất bước đi về phía trước.

Bỗng nhiên, Dương Túc Phong cảm thấy một trận đau đớn từ vết thương ở đầu vai bên trái của mình, nhưng lại là bị người ở sau lưng bóp vào cánh tay, khí lực của kẻ đánh lén nhất định rất lớn, chẳng những trong chốc lát cầm lấy súng trường của Dương Túc Phong, còn gần như đem cánh tay của Dương Túc Phong bẻ đứt lìa, Dương Túc Phong mượn lực của đối phương xoay người lại, thuận tay rút súng lục ra, nhắm ngay vào khuôn mặt dữ tợn của đối phương, kết quả máu tương cùng với não của kẻ đó phun ra, gần như phun hết đầy người hắn, nhưng hắn không kịp thời gian để lau, thì đã trông thấy ba hắc y nhân vây quanh, hình như uy lực của súng 54 đã chấn nhiếp một chút, thân ảnh bọn chúng có chút trì trệ, kết quả bị Dương Túc Phong liên tiếp bắn ngã toàn bộ cả ba,

Trong chốc lát tiếng bước chân phía sau lại vang lên, Dương Túc Phong vội xoay người lại, đem nòng súng đặt không nghiêng lệch tại vị trí đỉnh đầu của người kia. Ngươi kia lại càng hoảng sợ, vội vàng giơ hai tay lên, run giọng nói: "Là ta...." Rõ ràng là Niếp Lãng, sắc mặt sợ hãi tái nhợt.

Dương Túc Phong gật đầu, buông súng ra, mặt không chút biểu tình nói: "Xin lỗi." Chứng kiến địch nhân đã phá được vòng vây của Lam Vũ quân vây quanh ở phía bên kia. Cúi đầu nhanh chóng hướng đến khẩu súng lục lên nạp đạn.

Trong lòng Niếp Lãng vẫn còn sợ hãi nói: "Phạm Đức Thi Lặc đã bị chúng ta bắn chết."

Dương Túc Phong vẫn lạnh đạm gật đầu như trước, đi tới chỗ Đường Kiệt Lạp Đức bị bắn ngã, phát hiện hắn vẫn chưa tắt thở, chỉ là bị đạn bắn trúng mông, làm hắn không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có điều do hắn hoảng sợ quá mức. Nên hắn đã đem đầu chôn thật sâu xuống bùn đất, giống như một còn rùa đen đem đầu giấu đi, đến khi Dương Túc Phong một tay kéo hắn lên, hắn vẫn còn đang giả chết, trợn tròn mắt như cá chết. Dương Túc Phong đem nòng súng 54 gõ vào đầu hắn, lạnh lùng nói: "Không cần giả vờ, ta biết ngươi vẫn chưa chết."

Đường Kiệt Lạp Đức cả người run rẩy kịch liệt đứng lên.

Đột nhiên, bên cạnh lại có người sốt ruột kêu lên: "Đừng có giết ta! Đừng có giết ta! Chờ ta mười phút, chờ ta mười phút!...."

Dương Túc Phong quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một người thanh niên đang cuộn mình cả người đầy vết máu cuộn mình trong đống thi thể. Phát run lên khi một chiến sĩ Lam Vũ quân hạ súng xuống. Trang phục của hắn cùng những người ở đây đều khác biệt, dường như là dân bản xứ, nhưng nghe giọng nói, lại không giống người ở nơi đây. Dương Túc Phong vội phất tay ý bảo chiến sĩ kia không được nổ súng, tự mình đi tới. Liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, lãnh đạm nói: "Ngươi là Thi Mật Đặc phải không? Tây Môn Tử Thi Mật Đặc?"

Người thanh niên ngạc nhiên nhìn hắn, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói: "Ngươi làm sao biết được tên của ta? Ngươi đến cùng là ai?"

Dương Túc Phong thu hồi súng lục, đưa tay kéo hắn lại, tay của người thanh niên vẫn còn run. Hơn nữa lại còn rất lạnh.

Đám người Thí Phong lúc này cũng đã giải quyết đám tàn quân, tụ tập lại tại đây, bất quả thỉnh thoảng vẫn truyền đến những tiếng súng nặng nề. Đó là do những chiến binh phụ trách xử lý những tên địch còn chưa tắt thở trên chiến trường bằng một phát súng. Đương nhiên, trong số đó, cũng có chút ít dân chúng vô tội chỉ có thể đi chầu âm phủ trong khi vẫn khiếu nại thế gian không công bằng, Lam Vũ quân đên nay tập kích tại nơi này là bí mật tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài được.

Thi thể của Phạm Đức Thi Lặc cũng bị kéo lại đây, quả thực là một sĩ quan quân phòng ngự lớn lên rất có cá tính, mắt ưng mũi hếch, hốc mắt hãm sâu, một viên đạn xuyên qua từ trước ngực hắn. Kết quả từ này về sau hắn không còn có thể sống sót được nữa. Cảm thấy kẻ đã từng xử bắn lão quốc vương Cách Lai Nhĩ, cũng được xem như một đời kiêu hùng, chính hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có thể mất mạng tại cái tiểu thôn này. Nhìn thấy thi thể của hắn, Dương Túc Phong nhịn không được có chút cảm khái, trong thời loạn thế, tính mạng con người, giống như một chiếc thuyền mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng đều có thể lật úp, bản thân mình hôm nay giết người khác, sẽ có một ngày, người khác cũng có thể giết mình, chỉ là trước hay sau mà thôi.

"Tại sao phải đợi mười phút?" Dương Túc Phong thu hồi ánh mắt từ trên người Phạm Đức Thi Lặc, nhìn Thi Mật Đặc thản nhiên nói.

Thi Mật Đặc ngập ngừng nói: "Chỉ còn mười phút nữa, thí nghiệm của chúng ta sẽ thành công.... Ta muốn chứng kiến khoảnh khắc thành công này..... Chỉ cần thành công, cho dù bị các ngươi đánh chết ta cũng cam tâm tình nguyện.

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Thí nghiệm cái gì?"

Thi Mật Đặc dùng thanh âm như không thể nghe thấy nói: "Ta nói các ngươi cũng không hiểu đâu..... Dùng sóng điện từ truyền đến tín hiệu, từ Ni Tư Cảng truyền đến đây, ta chỉ cần mười phút nữa là có thể thành công...."

Dương Túc Phong đột nhiên cảm giác tinh quang đầy trời trong nháy mắt trở nên rực rỡ, mà ngay cả tên Đường Kiệt Lạp Đức giả chết cũng trở nên đáng yêu vô cùng, trung tá Phạm Đức Thi Lặc đã chết thì cũng trở nên anh tuấn thần võ, tim của hắn phấn khích đến mức muốn nổ tung. Thật quả là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu a, hắn quả thực muốn đứng lên hét thật lớn, chỉ có điều, cuối cùng, lông mày hắn khẽ cau lại, bình tĩnh nói với Niếp Lãng: "Ngươi phụ trách xử lý hiện trường nơi này, bố trí cảnh giới. Thi Mật Đặc, ta cho ngươi thời gian mười phút, ta cũng muốn xem ngươi thí nghiệm sử dụng sóng điện từ để truyền tín hiệu một chút."

Thi Mật Đặc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi dẫn hắn đến một căn phòng kiên cố, nhưng nhìn thấy bên trong có rất nhiều dây sắt, còn có rất nhiều hủ to hủ nhỏ không biết tên là gì. Dương Túc Phong vừa nhìn, lập tức hiể được, bản thân mình ngày hôm nay đúng là buôn bán lời to, chẳng những bắt được Đường Kiệt Lạp Đức, lại còn trong lúc vô ý lại còn tìm thấy nhân tài chuyên môn nghiên cứu vô tuyến điện thông tin. Trong phòng bày biện rất nhiều loại vật phẩm, không ngờ toàn bộ đều là thiết bị vô tuyến điện, mặc dù kết cấu rất rời rạc, rất đơn sơ, thoạt nhìn buồn cười vô cùng, thế nhưng quả thực lại có thể tiếp nhận sóng tín hiệu của vô tuyến điện.

Dương Túc Phong trong lòng tràn đầy chờ mong chăm chú nhìn kỹ, Thi Mật Đặc dường như đã quên mất những phát sinh vừa rồi, đầu đầy mồ hôi tiếp tục làm việc với các dụng cụ thí nghiệm đơn sơ này. Dương Túc Phong quan sát đồng hồ của mình. Khoảng bảy phút sau, tờ giấy phụ trách ghi chép tín hiệu bắt đầu chuyển động, tại bên trên bề mặt đánh xuống những vạch ngang có độ dài ngắn khác nhau.

"Ta thành công rồi!" Thi Mật Đặc vừa vui mừng vừa sợ hãi nhảy lên hòn đã trong vòng khua tay múa chân như bị điên, thanh âm đủ đem nóc nhà ném đi, ngay lập tức, hắn đẩy Dương Túc Phong đang đứng ở cửa ra. Gần như đem Dương Túc Phong đẩy một cái đến lảo đảo. Thi Mật Đặc xông tới bãi đất trống bên ngoài hò hét, khiến cho những chiến sĩ Lam Vũ quân đang cảnh giới ở xung quanh hoảng sợ, hơn mười đơn vị đồng loạt hướng nòng súng nhắm vào hắn, một lúc sau phát hiện không có chuyện gì, bọn họ mới nổ súng, thế nhưng Thi Mật Đặc lại không có chút cảm giác gì.

Lịch sử, vào ban đêm, ngày 13 tháng 3 thiên nguyên năm 1728, buổi tối lạnh lẽo mùa xuân, ngoài việc ban tặng cho Lam Vũ quân một gã kĩ thuật viên thiên tài: Thi Mật Đặc – Tây Môn Tử (Gọi là nhân vật khách mời "Cô độc hồng trần"). Cuộc sống tương lại của hắn, sẽ cùng với Dương Túc Phong hợp tác. Dưới sự trợ giúp những lí luận và tri thức tiên tiến của Dương Túc Phong, lịch sử bắt đầu vén lên một thời đại mới gọi là thế giới thông tin, đó chính là điện báo vô tuyến. Đến lúc đó, điện đài vô tuyến sẽ theo Lam Vũ quân đi khắp nơi trên thế giới.

Thi Mật Đặc hưng phấn không thôi ở trên mặt đất thỏa thích phát tiết tâm tình kích động của bản thân, Dương Túc Phong lại có vẻ đăm chiêu chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Kiệt Lạp Đức. Ngồi xổm xuống trước mặt hắn, thản nhiên nói: "Đường Kiệt Lạp Đức tước sĩ, rất vinh hạnh, chúng ta lại gặp nhau ở nơi này."

Đường Kiệt Lạp Đức khó nhọc quan sát hắn, thở hổn hển nói: "Ngươi đến cùng là ai? Ngươi tại sao lại muốn giết ta?"

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: "Ta là vì Khắc Lý Khắc Lan mà đến...."

Đường Kiệt Lạp Đức con mắt từ từ mở to. Từ từ, từ trở thành tròn xoe, cũng không cách nào khép lại được. Lập tức, đầu của hắn gục xuống, giống như một con thú hoang dã bị thụ thương phát ra hô hấp khàn khàn trầm trọng. Đột nhiên đúng lúc này, hắn tức thì ngẩng đầu lên, như bị tâm thần hét lên: "Ngươi, ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta! Ô Mạn Lặc Tư tướng quân nhất định sẽ vì ta mà báo thù! Ô Mạn Lặc Tư tướng quân sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Dương Túc Phong thản nhiên cười, đứng lên, mũi chân chà xát xuống đất, cúi đầu nhìn xuống mặt đất đã đỏ sẫm máu tươi, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng Ô Mạn Lặc Tư sẽ biết những chuyện xảy ra ở đây sao? Chò dù hắn có biết. Hắn có thể làm gì cơ chứ?"

Đường Kiệt Lạp Đức tuyệt vọng gục đầu xuống, nhưng chỉ trong giây lát lại mang theo một tia hy vọng miệng hùm gan sứa nói: "Ngươi.... Ta là người của Nghi Hoa Cung.... Nghi Hoa Cung, ngươi biết không, người của Nghi Hoa Cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu...."

Dương Túc Phong mỉm cười, đến gập cả lưng, kề sát tai hắn nhẹ nhàng nói: "Ta chính là do Cung Tử Yên phái tới giết ngươi, nàng nhờ ta nhắn cho ngươi, nói ngươi cũng không nên trách nàng, ngươi dọc đường xuống suối vàng vui vẻ."

Đường Kiệt Lạp Đức nhất thời ngây như phỗng.

Dương Túc Phong mỉm cười, thẳng lưng lên, một chiến sĩ sau lưng Đường Kiệt Lạp Đức tiến lên từng bước, đem họng súng đặt tại đỉnh đầu Đường Kiệt Lạp Đức, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, sẽ đưa hắn về tây thiên.

Đường Kiệt Lạp Đức lần nữa giống như bị bệnh tâm thần hét lên: "Đừng mà.... Ta.... Ta có một bí mật có thể nói cho ngươi...."

Dương Túc Phong nhẹ nhàng xoay người, cũng không quay đầu lại nói: "Nếu như là bí mật không đáng giá, ta cũng không cần quan tâm."

Thanh âm của Đường Kiệt Lạp Đức gần như gào lên nói: "Là, là bí mật của Nghi Hoa Cung! Bí mật có liên quan đến Cung Tử Yên!", hắn gục cả người trên mặt đất, dùng cả tay lẫn chân đuổi theo Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong chậm rãi dừng bước, phất tay, tên chiến sĩ kia thu hồi nòng súng, thối lui vài bước.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói từng chữ: "Bí mật này có liên quan đến cái mạng của ngươi, mong rằng nó có giá trị có thể khiến ta động tâm."

Đường Kiệt Lạp Đức thở hổn hển kịch liệt, ho khan một chút rồi nói: "Cung Tử Yên cùng Tiêu Tử Phong đều là người thừa kế cung chủ tiếp theo của Nghi Hoa Cung, bọn họ đều muốn dồn nhau vào chỗ chết...."

Dương Túc Phong nhất thời động dung.

Vì giữ mạng, nên Đường Kiệt Lạp Đức đều đem tất cả nói ra, đem bí mật của Tiêu Tử Phong và Cung Tử Yên đều tiết lộ toàn bộ. Căn cứ như theo lời nói đó, Tiêu Tử Phong và Cung Tử Yên đều là đệ tử đắc ý một đời của cung chủ Nghi Hoa Cung, hai người mặc dù niên kỷ khác nhau, nhưng đều có võ công cao cường, vô cùng xuất sắc, có thể nói là không phân thắng bại. Cung chủ Nghi Hoa Cung đã già đã đến lúc thay đổi cung chủ. Cùng với những môn phái võ lâm khác đều bất đồng, vị trí cung chủ Nghi Hoa Cung không phải là do cung chủ đời trước chỉ định, mà là do truyền nhân ứng cử cạnh tranh lẫn nhau. Căn cứ theo quy định của Nghi Hoa Cung, trong lúc tham gia tranh đoạt ứng cử vị trí, có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì để bức bách người ứng cử khác rời khỏi cạnh tranh, bao gồm cả việc giết chết đối phương.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng trầm mặc nghĩ: "Thì ra là như thế."

Kho trách Cung Tử Yên đến nhanh như vậy, thì là căn bản không phải vì mình mà đến, mục tiêu của nàng chính là Tiêu Tử Phong. Nghĩ đến trận quyết đấu giữa Cung Tử Yên và Tiêu Tử, hắn nhịn không được có chút mong chờ, đại lục đồn rằng, Tiêu Tử Phong chính là mỹ nhân trên giang sơn tuyệt sắc bảng được mọi người công nhận, tài nghệ phi phàm, nàng và Cung Tử Yên đến lúc đó kịch chiến không biết sẽ có cảnh tượng rực rỡ như thế nào?

Đường Kiệt Lạp Đức tiếp tục tiết lộ, người trên giang hồ đều biết Cung Tử Yên chính là xuất thân từ Nghi Hoa Cung, nhưng lại có cực ít người biết Tiêu Tử Phong cũng xuất thân từ Nghi Hoa Cung, thậm chí người biết Tiêu Tử Phong tinh thông võ công cũng không nhiều, gần như mỗi người đều chú ý đến diện mạo xinh đẹp cùng tài hoa văn chương, nhưng lại không chú ý tới võ công của nàng, vì thế nên Tiêu Tử Phong có thể thay mặt Nghi Hoa Cung làm việc mà lại có điều kiện che chở vô cùng tốt. Trên thực tế nếu không phải Đường Kiệt Lạp Đức cũng là nhân vật trọng yếu của Nghi Hoa Cung, hắn căn bản cũng không thể nào biết được.

Dương Túc Phong lơ đãng nói: "Ngươi nếu là nhân vật trọng yếu trong Nghi Hoa Cung, nhưng tại sao lại không biết võ công?" Vân đề này quả thật làm cho hắn có chút tò mò, mời vừa rồi hắn vẫn còn lo lắng nếu như Đường Kiệt Lạp Đức thi triển võ công để đối phó với hắn, rốt cuộc lại phát hiện hắn không hề biết võ công, đối với một nhân vật trọng yếu của Nghi Hoa Cung mà nói, không thể nghi ngờ là có chút không bình thường.

Đường Kiệt Lạp Đức nhất thời có chút khó mở miệng, chỉ có điều cuối cùng vẫn bị ép nói ra.

Thì ra, đệ tử của Nghi Hoa Cung đều là nữ nhân, thế nhưng bọn họ dù thế nào cũng không thể tự mình sinh sản, phải cùng nam nhân giao hợp mới có thể sinh ra đời tiếp theo. Nhưng để đảm bảo nữ tử đời sau phẩm chất tốt đẹp, Nghi Hoa Cung ở phương diện này cũng có một số quy định không thể nói thành lời, ví dụ như bí mật tuyển chọn một số nam nhân ưu tú cho các nàng, hằng năm sau khi bí mật đến Nghi Hoa Cung đến thực hiện trách nhiệm của nam nhân, người bên ngoài xem đó là một việc rất tốt đẹp, nhưng trên thực tế lại không hoàn toàn như vậy, nỗi đau trong đó cũng chỉ có chính bọn họ mới biết được, ví dụ như từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc đều bị bịt mắt, căn bản không thể nào nhìn thấy được dung mạo của đối phương, ví dụ như nữ nhân mạnh mẽ chủ động, lại chỉ cần cùng với nữ nhân Nghi Hoa Cung xong, sau này tuyệt đối không thể cùng với nữ nhân khác nảy sinh tình cảm, phải trở thành Thanh giáo đồ sống ở đó mãi mãi, cũng không phải là ít.

"Thì ra ngươi không phải là không thích phụ nữ, mà là không thể thích phụ nữ được." Dương Túc Phong cảm thấy có chút buồn cười. Đều nói là nữ đệ tử của Nghi Hoa Cung mỗi người đều xinh đẹp như hoa, nếu như sau khi cùng các nàng sinh sản thì phải chịu trách nhiệm, thật là chuyện vui vẽ biết bao nhiêu, nhưng xem bộ dáng của Đường Kiệt Lạp Đức có nỗi khổ không nói nên lời, quá trình đau khổ xót xa như thế nào cũng chỉ có chính bọn họ mới biết được.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status