Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 707

/769


Quân bảo hoàng lập tức tản ra, chiến đấu riêng lẻ, cầm đủ các loại vũ khi xuông vào quân An Đức Liệt Tư, con sông nhỏ nước rất nông, không hề gây trở ngại cho hành động của bọn họ.

Nhưng đội ngũ bọn họ vẫn quá đông, quân đội An Liệt Tư căn bản không cần nhắm, chỉ cần nổ súng là trúng mục tiêu, trong thời gian ngắn, con sông lại trải đầy thi thể.

"Ài.." Lưu Thiên Dạ bỗn khẽ thở dài.

Lưu Hàng biết vì sao hắn thở dài, Trương Kiệt Thanh tổ chức quân đội phát động tấn công như vậy, căn bản không hiểu phương pháp tác chiến, đây thuần túy là nạp mạng, rõ ràng biết đối phương hỏa lực mạnh còn xếp đội hình dày đặc, đúng là cặn não.

Nếu là quan quân Lam Vũ làm như thế, khẳng định Dương Túc Phong vung chân đá chết hắn ngay.

Chiếm chắc thượng phong, An Đức Liệt Tư cười lạnh, tựa hồ không nhìn thấy gì trước mắt, cúi đầu chơi đùa móng tay.

Từ góc độ cá nhân mà nói, cô ta đúng là một nữ nhân mỹ lệ, cao ngạo, đồng thời cũng vô cùng tàn khốc, đối diện với tính mạng hàng vạn người mât đi mà chẳng hề bận tâm.

Từ góc độ đế quốc Ngả Phỉ Ni mà nói, cô ta là một nữ nhân vô cùng lợi hại, có thể tổ chức một đội quân như thế, còn làm bọn chúng hết lòng bán mạng cho mình, đúng là không đơn giản.

Lưu Thiên Dạ lấy của bộ hạ một khẩu súng Già Lan Mã, nhắm vào cổ của An Đức Liệt Tư, từ trong ống ngắm, mục tiêu chỉ cách hai trăm chín mươi mét, tỉ lệ bắn trúng là 200%.

Cổ của An Đức Liệt Tư cao mà trắng, thậm chí như có thể nhìn thấy cả gân xanh, thực sự là một mục tiêu không thể tốt hơn, chỉ cần khẽ bóp cò, là nữ nhân này sẽ ôm cổ lặng lẽ rời bỏ thế giới.

Khi Lưu Thiên Dạ chuẩn bị động thủ, thì Lưu Hàng đưa tay ra đè súng xuống, nói nhỏ:

- Đừng vội giết cô ta, chúng ta xem tình thế ra sao đã, đây căn bản là cuộc chiến chó cắn chó, để cô ta lại có lẽ có lợi cho chúng ta.

Lưu Thiên Dạ đành thu súng lại, im lặng quan sát cuộc chiến.

Có lẽ Lưu Hàng suy nghĩ rất có đạo lý, bất kể An Đức Kiệt Tư hay là Trương Kiệt Thanh đều là người đế quốc Ngả Phỉ Ni, bọn họ chém giết nhau, quân LamVũ tốt nhất là không nhúng tay vào, trừ khi một phe sắp diệt vong quân Lam Vũ mới giúp một chút.

Đối với chiến lược tương lai của quân Lam Vũ mà nói, lực lượng Ngả Phỉ Ni càng suy yếu càng tốt, chỉ cần hai phe này tiếp tục đấu tranh, đế quốc Ngả Phỉ Ni chớ mong có ngày chỉnh đốn lại quốc gia.

Quân bảo hoàng gặp phải kháng cự ngoan cường, xuất hiện hi sinh cực lớn, tiến công lập tức biến thành thảm bại, bọn họ căn bản không thể phá được lưới hỏa lực có tổ chức của đối phương, những chiến sĩ xông lên trên cùng toàn bộ bị đạn giết chết không thương xót.

Từ khi quân Lam Vũ tiến vào đại lục Y Lan, Lưu Hàng đã chưa từng gặp phải kiểu xung phong thế này, thậm chí cũng thấy rất ít, từ khi súng rãnh xoắn ra đời, cách tấn công với đội hình dày đặc này đã tới ngày tàn, chỉ có tấn công với đội hình kéo dãn, mới có chút hi vọng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Thời gian dân trôi đi, quân bảo hoàng thương vong càng lớn, thậm chí cả cung tiến thủ cũng bắt đầu xuất hiện thương vong, bọn họ bị ép dần dần rút lui.

Lưu Hàng rất hoài nghi, những người này có khả năng là bị Trương Kiệt Thanh bịa ra lời nói dối nào đó lừa gạt, ý chí chiến đấu chỉ nóng trong nửa tiếng đầu, qua nửa tiếng liền tụt thẳng xuống, nhất là sau khi thương vong, hiệu ứng này càng rõ ràng.

Quả nhiên, Trương Kiệt Thanh đối diện với tình huống thất bại, không nghĩ tới điều chỉnh trận thế, cũng không nghĩ tới chủ động rút lui để ngày sau quay lại phục hận mà gửi gắm hi vọng lên trên người những vu sư, không ngừng hạ lệnh bọn họ tăng cường năng lực tác chiến của binh sĩ.

Thế là đám vu sư lại nhảy nhót niệm chút, chốc lát sau ngay cả bọn họ cũng ngã xuống dưới súng đạn dày đặc, sĩ khí quân bảo hoàng càng sụt giảm mạnh.

Xa xa chi thấy A Đức Liệt Tư đột nhiên chỉ trường kiếm lên trời, tiếp đó nhảy lên trên vai một tên dã nhân, xoa tóc múa kiếm, sau đó niệm chú, giống như một bà đồng mỹ lệ nhất.

Cô ta vốn rất cao, lúc này đứng ở trên người tên khổng lồ lại càng nổi bật.

Lưu Hàng không biết cô ta đang lầm nhẩm những gì, nhưng hẳn là mấy lời đại loại như " thánh thành ơi! Hãy ban cho con sức mạnh!"

Đột nhiên An Đức Liệt Tư thét lên, trường kiếm chĩa về phía trước, quân cô ta lập tức chậm rãi tiến tới, phản kích quân bảo hoàng.

Quân bỏ hoàng đã hoàn toàn thất bại, kẻ sống sót tranh nhau bỏ chạy, vô số thi thẻ cản trở bọn họ, khiến bọn họ ào ào ngã xuống dưới làn đạn từ sau lưng.

- Đứng lại! Đứng lại!

Trương Kiệt Thanh ra sức rống lên, sắc mặt đỏ như thịt cua luộc, ông ta giang tay ra, muốn quát đám binh sĩ bại trận kia quay lại chiến đấu.

Kết quả chẳng ai lý tới ông ta, có một số người còn bực ông ta cản đường, cố ý xô ông ta ngã sang bên, dưới tình huống tranh nhau chạy tháo thân thế này, không kẻ nào vung đao cho ông ta một phát đã là nể mặt lắm rồi.

- Các ngươi là lũ khốn kiếp, một lũ hèn nhát!

Trương Hạo Hàm mặt xa sầm, vung kiếm rống lên, thậm chí hắn giết không ít đào binh, thanh thần kiếm giả của hắn xem ra cũng không tệ, chém người mình rất ngọt, mỗi nhát một tên, tuyệt đối không cần tới nhát thứ hai.

Song binh bại như núi lở, một người có thể cản nổi làn sóng bại quân không? Thấy binh sĩ đối phương càng lúc càng tới gần, Trương Hạo Hàm cũng chỉ đành xoay người bỏ chạy theo "lũ hèn nhát".

Chỉ có chiến sĩ quân Lam Vũ bình tĩnh nắm trong chiến hào, bình tĩnh đợi quân của An Liệt Tư tới, vừa rồi khi quân đội hai bên chiến đấu, bọn họ đã đào chiến hào đơn giản rồi, súng máy cũng bố trí xong, pháo binh cũng vào trận địa.

Khi quân đội An Đức Liệt Tư vào tầm bắn, Lưu Hàng lạnh lùng phất tay.

Tạch tạch tạch…

Sáu khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết rít lên, đạn dồn dập lao tới như từng đợt sóng bắn lên người đối phương, lưu lại từng dấu máu trên bộ đồng phục trắng, chúng ngã vật ra, ngay cả một tiếng kêu cũng không có.

Có lẽ chuyện xảy ra qua đột ngột, binh sĩ phía trước đã chết, nhưng đám phía sau vẫn không biết gì, kết quả nạp mình dưới súng của quân Lam Vũ.

Bắt đầu từ năm 1729, khung cảnh kẻ địch đổ rạp từng mảng trước mặt súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm đã lâu lắm rồi không diễn ra, uy lực súng máy Bạo Phong Tuyết tuy không bằng được nó, nhưng hiện giờ khi điên cuồng xạ kích, âm thanh như tiếng xé giấy dầu, vẫn thành ác mộng của người dân đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Dưới làn mưa đạn quân đội An Liêt Tư lũ lượt ngã xuống, vì tăng uy lực cho súng, bọn chúng xếp đội ngũ rất chặt chẽ, không ngơ lại thành bia sống cho súng máy.

Trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, con sông nhỏ bị lấp kín, nước sông không chảy nổi, từ hiệu quả giết người mà nói vũ khí của quân Lam Vũ lợi hại hơn súng ránh xoăt là cái chắc, làm sao bọn chúng sánh được, trong mấy phút đó bọn chúng đã thiệt hại mất một phần ba.

Mặt An Đức Liệt Tư như đóng băng, từ trên vai tên dã nhân ngã xuống, chớp mắt quân đội của cô ta đã bị tiêu diệt quá nửa, bất kể thế nào cô ta cũng không thể chấp nhận được.

Lúc này cô ta đã nhìn rõ, chắn trước quân của mình, không phải là quân bảo hoàng, mà là quân Lam Vũ đích thực, cô ta tạm thời không biết vì sao quân Lam Vũ xuất hiện ở nơi này.

Nhưng cô ta biết rõ, quân Lam Vũ đã xuất hiện ở đây, quân của cô ta khẳn định sẽ gặp tai ương.

Song lúc này ngay cả rút lui cũng vô cùng khó khăn, hỏa lực súng máy quá dữ, còn kết hợp thêm với súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và súng tiểu liên tạo thành lưới hỏa lực chặt chẽ, cho dù bọn chúng có quay đầu chạy cũng không thoát khỏi đạn truy đuổi.

Trong tầm bắn bốn trăm mét, không có thứ gì có thể ngăn cản được đạn của quân Lam Vũ.

Bách kích pháo lúc này mới rền vang, mục đích là cắt đứt đường lui của quân An Liệt Tư, pháo đạn rơi vào hậu phương bọn chúng, nổ ra những cột khói trắng, không ngừng có người ngã xuống.

Tên dã nhân kia vung búa muốn xông tới, kết quả không biết bị tay súng bắn tỉa nào nhắm vào, đoàng một cái, đạn xuyên qua mi tâm, tấm thân khổng lồ ngã vật ra phía sau, tiếp đó lưỡi búa to lớn rơi xuống, làm bản thân thành đống bầy nhầy.

Súng máy quân Lam Vũ trong mười mấy phút đó gần như hao hết tuổi thọ một nòng súng, do nó quá nóng, quân Lam Vũ không muốn thay, hất luôn nước lên, tiếp tục bắn, khói súng và hơi nước trộn vào nhau làm nó càng thêm băt mắt.

An Đức Liệt Tư bàng hoàng nhìn ngọn lửa súng máy phun ra, trong mắt cô ta, nó thực sự còn nóng hơn dữ hơn cả mặt trời.

Đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, có cái gì đó lọt vào mặt cô ta, làm cô ta phải nhắm mắt lại dụi mạnh mấy cái, tới khi cô ta mở mắt ra phát hiện súng máy của quân Lam Vũ đã ngừng bắt.

Ở vị trí hai bên giằng co, rải đầy thi thể chất thành từng chồng, thi thoảng còn có kẻ may mắn sống sót nhích di chuyển, kết quả bị súng ngắm bắn chết.

Cuối đống thi thể này là một lá cờ sư thứu màu làm tung bay theo chiều gió.

An Đức Liệt Tư đứng bật dậy, dùng tiếng Y Lan thét lên:

- Quan chỉ huy của quân Lam Vũ, ta, muốn quyết đấu với ngươi!

Lưu Thiên Dạ nâng súng ngắm, khẽ bóp cò.

Đoàng

Trường kiếm của An Đức Liêt Tư rời tay, máu tươi trên tay phải nhỏ xuống, cô ta tức tốc lấy tay trái cầm kiếm, tiếp tục tiền lên.

Động tác cô ta vô cùng nhẹ nhàng, giống như con chim ưng trắng lượn trên đống thi thể, mang theo một vẻ đẹp tàn khốc.

Đoàng!

Lưu Thiên Dạ lại bóp cò.

Khuôn mặt mỹ lệ của An Đức Liệt Tư hiện lên vẻ đau đớn, loạng choạng tiến lên được mấy bước, sau đó dùng tay trái chống kiếm xuống đất, không cam tâm quỳ xuống.

Đạn của Lưu Hàng bắn ra trúng vào bắp chân cô ta, làm cô ta không còn năng lực di chuyển nữa, mấy tên thân tín bên cạnh muốn đưa cô ta đi nhưng cũng bị bắn chết.

Không có sự cho phép của quân Lam Vũ, không một ai có tư cách tới gần An Đức Liệt Tư, chẳng còn cách nào, những kẻ đó chỉ đành bỏ chạy.

Lưu Hàng phất tay, ra hiệu các chiến sĩ không bắt nữa, cho dù có kẻ bỏ chạy cũng không bắn, dù sao An Đức Liệt Tư là nguyên nhân trọng yếu gây họa cho đế quốc Ngả Phỉ Ni, nếu như diệt sạch bọn chúng, tới khi đó Trương Kiệt Thanh một mình nắm trọn quyền, thì lại không phù hợp với nhu cầu lợi ích của quân Lam Vũ.

Cả chiến trường rộng lớn, chỉ còn thân ảnh An Đức Liệt Tư đau đớn chống cự, y phục trắng muốt của cô ta nổi bật trên chiến trường, vừa rồi cô ta thật mạnh mẽ cao ngạo, nhưng bây giờ lại thật yết ớt, đáng thương.

Lưu Thiên Dạ bỏ súng ngắm xuống, móc súng lục ra, dưới sự yểm hộ của mấy chiến sĩ, chậm rãi tới gần An Đức Liệt Tư.

Mấy tên binh sĩ đồng phục trắng xung quanh hoảng sợ nhìn bọn Lưu Thiên Dạ, có lẽ bọn chúng không sao tin được mình có thẻ thất bại thê thảm mau chóng như thế.

An Đức Liệt Tư nhìn Lưu Thiên Dạ tới gần, nỗ lực muốn vung trường kiếm đuổi hắn đi.

Lưu Thiên Dạ lạnh lùng đứng ở bên nhìn, không nói gì cả, đợi cô ta múa kiếm mệt rồi, không động đậy được nữa, mới thích lình đá kiếm văng sang một bên.

Không biết vì sao, Lưu Thiên Dạ không thấy hận cô ta mà thấy thương hại, nòng súng của hắn chĩa xuống dưới, nếu như hắn là quân nhân của đế quốc Ngả Phỉ Ni, hơn nữa thuộc về hệ phái của Trương Kiệt Thanh, có lẽ hắn rất thù hận An Đức Kiệt Tư.

Nhưng là một người ngoài, hắn không thấy nữ nhân này đáng hận lắm, nếu luận tôi, tội của Trương Kiệt Thanh đại khái cũng không nhẹ hơn.

Chốc lát sau, Trương Kiệt Thanh và Trương Hạo Hàm còn chưa hết sợ chạy tới, mừng rỡ vô cùng khi nhìn thấy An Đức Kiệt Tư co quắp ở đó.

Sống sót sau tai nạn cùng cảm giác chuyển bị thành thắng làm bọn họ không biết phải phát tiết hưng phấn và kích động của mình như thế nào, An Đức Kiệt Tư hiện giờ đã bị bọn họ bắt sống rồi.

- Con tiện nhân này!

Trương Hạo Hàm đưa tay ra, muốn túm lấy tóc An Đức Liệt Tư, làm nhục cô ta.

Lưu Thiên Dạ đưa súng ra, gạt tay Trương Hạo Hàm đi.

- Cô ta âm mưu đoạt quyền, muốn hại chết hoàng đế bệ hạ! Con tiệt nhân này, ta nhất định phải băm nát nó nuôi chó!

Trương Hạo Hàm hung hãn hét lên, vẫn muốn đưa tay ra tóm lấy An Đức Kiệt Tư, kết quả lại bị Lưu Thiên Dạ dùng súng gạt ra.

- Cô ta hiện giờ đã thất bại rồi, đã không còn năng lực phản kháng nữa, ta nghĩ người duy nhất có tư cách xử lý cô ta, phải là hoàng đế bệ hạ của các vị.

Lưu Hàng lạnh nhạt nói, chỉ ra Trương Hạo Hàm không có tư cách vũ nhục An Đức Liệt Tư.

Trương Hạo Hàm hiển nhiên rất không hài lòng với kết quả này, nhưng hắn không có gan trở mặt với quân Lam Vũ, cảnh tượng vừa rồi làm hắn chấn động dữ dội, hắn hơi sợ chết.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, lúc này nếu như trở mặt với quân Lam Vũ, dứt khoát sẽ toàn quân bị diệt, quân đội An Đức Liệt Tư khổ công gây dựng lên, trong chưa đầy một tiếng còn bị đồ sát tán loạn, bọn họ đâu phải là đối thủ.

An Đức Liệt Tư chàm chậm nhắm mắt lại, máu ở cổ tay và bắp chân chầm chậm chảy ra, thấm lên y phục trắng muốt, làm cô trông càng thêm diễm lệ, bất giác có hai hàng lệ trong suốt lăn trên gò má, nhỏ xuống đất.

Lưu Thiên Dạ nhìn thân hình cô ta thật lâu, mới nói:

- Y tế đâu qua đây xử lý vế thương cho cô ta.

Cuộc chiến ở dốc Trường Bản bất kể là phe nào đều tổn thất thảm trọng, hai vạn quân do An Liệt Tư mang tới, ừm có lẽ là không đủ hai vạn, bị tiêu diệt chừng một vạn, số còn lại tan rã hết.

Quân bảo hoàng gần sáu vạn, bị tiêu diệt chừng hai vạn, số còn lại tan hết, Trương Hạo Hàm đuổi theo sau cuối cùng kiếm lại được chừng một vạn.

Nhưng Trương Kiệt Thanh và Trương Hạo Hàm đúng là rất có bản lĩnh, không biết bọn họ chiêu binh mãi mã ra sao, trong mấy ngày ngắn ngủi lại có máu mới gia nhập quân bảo hoàng, mà xem ra sĩ khí quân bảo hoàng còn rất cao.

Khi sắp tới thành Hoàng Long bọn họ đã tụ tập gần bốn vạn người, trông không hề nhìn ra bọn họ đã toàn quân bị diệt một lần rồi.

- Bọn họ còn cần nhiều người thế làm gì?

Lưu Hàng hồ nghi hỏi, An Đức Liệt Tư đã bị quân Lam Vũ bắt, hiện giờ đang được chữa trị, quân đội cô ta mang theo, kẻ chết, kẻ chạy, mất sạch rồi, Trương Thanh Kiệt vì sao còn muốn hưng sư động chúng như thế?

- Nghe nói là để thanh trừng dư đảng của An Đức Liệt Tư, tôi hỏi Khắc Viên Mã, ông ta nói ở thành Hoàng Long, cô ta còn rất nhiều dư đảng, đo cũng là một thế lực rất lớn, có người còn có vũ trang tư nhân tới vài nghìn.

Lưu Hiên Dạ nói lạnh nhát, hắn hơi phản cảm với hành động của hai người kia, nhắc tới bọn họ là khó chịu.

Trong lòng hai người mơ hồ có cảm giác không ổn, cảnh tượng ở cửa cảng làm Lưu Hàng hoài nghi, Trương Kiệt Thanh thực sự vì quốc gia này, đó hoàn toàn là phát tiết thù riêng.

Bọn họ dừng ở dốc Trường Bản bốn ngày xử lý công tác sau cuộc chiến, rồi tiếp tục tiến về thành Hoàng Long, sáu ngày sau bọn họ đã tới được bên ngoài thành Hoàng Long.

Theo tin tức truyền ra, hoàng đế bệ hạ bình yên vô sự, nhưng có không ít dư đảng của An Đức Liệt Tư ngoan cố kháng cự, trên đường phố vẫn có chiến đấu nhỏ lẻ.

Thành Hoàng Long đại đa số kiến trúc đều màu vàng hoặc thuần màu trắng, nhìn xa xa như có mây bao phủ, nghe nói công trình màu vàng là có từ ban dầu, còn công trình thuần màu trắng là do sau khi An Đức Liệt Tư nắm quyền mới xây dựng, hai màu xen nhau trông thực sự thích mắt.

Hoàng đế Ngả Phỉ Ni phái sư giả ra ngoài thành tiếp đón quân bảo hoàng, yêu cầu giao An Đức Liệt Tư cho bọn họ xử lý, nhưng Lưu Thiên Da kiên quyết từ chối, thái độ của Lưu Hàng không cứng rắng lắm, nhưng cũng uyến chuyển tỏ ý, nếu như Trình Quốc Bình không đích thân ra mặt, bọn họ không giao An Đức Liệt Tư.

- Không ngờ các ngươi dám vô lý với thiên triêu như vậy!

Lão sứ giả kia lải nhải nói, rồi bực bội rời đi, vốn chuẩn bị an bài hai người tiếp kiến hoàng đế, nhưng cũng bị lão già này ngầm phá hỏng.

Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ được an bài ở một dịch trạm, còn đám Trương Kiệt Thanh sớm đã được hoàng đế triệu kiến vào cung phong thưởng rồi.

Khi dừng chân, Lưu Hàng đặc biệt dặn Lưu Thiên Dạ chú ý an toàn, an bài nhiều trạm gác ngầm quanh dịch trạm, đề phòng chuyện bất ngờ, ít nhất phải có một tiểu đột trực ban, nhất là súng máy không thể thiếu.

Đồng thời nhấn mạnh, phàm là thức ăn do bên ngoài gửi vào đều phải kiểm tra cẩn thận, không tùy tiện cho các chiến sĩ ăn, tránh trúng độc.

Cục diện đế quốc Ngả Phỉ Ni hiện nay có chút khó hiểu, Trịnh Quốc Bình là người thể nào bọn họ không biết, cẩn thận một chút không phải là sai.

- An toàn là hàng đầu.

Lưu Hàng dùng một câu nói rất phổ thông, lúc này điều bọn họ nóng lòng nhất là không có vô tuyến điện đài để kịp thời báo cáo tình hình lên trên xin chỉ thị.

Tất cả những chuyện xảy ra nơi này do hắn căn cứ vào lợi ích của đế quốc Lam Vũ để quyết định hành động, làm hắn cảm thấy trọng trách nặng nề.

- Hiểu rồi.

Lưu Thiên Dạ đích thân đi an bài, trước khi đi hắn lại còn không quên nhìn An Đức Liệt Tư một cái, tựa hồ đã sản sinh cảm tình quái dị với nữ nhân máu lạnh này, khi nhìn cô ta ánh mắt luôn rất dịu dàng.

Thương thế của An Đức Liệt Tư được quân y xử lý, không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tay chân có chút tàn tật, dù sao đạn sẽ không nhân từ với bất kỳ ai.

Một lúc sau, Khắc Viêm Mã dẫn tới mười mấy tráng hán mang hoa quả cho quân Lam Vũ, theo giải thích của ông ta, tòan bộ là quả Hỏa Long, do hoàng đế đặc biệt ban cho bọn họ, sư giả đi theo còn nới mấy loại câu như cảm kích v..v..

Lưu Hàng mỉm cười thu lấy, đợi Khắc Viêm Mã rời đi liền ngầm hạ lệnh vứt hết, khoảng thời gian gần đây, Khắc Viêm Mã đi lại với Trương Kiệt Thanh rất thân thiết, hắn phải hết sức thận trọng, trừ người bên mình, không ít bất kỳ ai.

Một đêm bình yên.

Sáng sớm hôm sau, sứ giả lại đến, muốn lập tức áp giải An Đức Liệt Tư lên điện Kim Loan, hoàng đế đã triệu tập tất cả đại thàn, chuẩn bị công khai thảo luận xử lý An Đức Liệt Tư.

Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ đặt An Đức Liệt Tư lên cáng, áp giải cô ta tới điện Kim Loan, ở bên ngoài Tử Cấm thành, cảnh vệ yêu cầu quân Lam Vũ bỏ vũ khí, kết quả Lưu Hàng từ chối.

Hai bên giằng có nửa tiếng, cuối cùng đại khái hoàng đế có mệnh lệnh, cho phép quân Lam Vũ mang vũ khí nhập cung.

Thành Hoàng Long đúng là chẳng ra sao, quy mô nhỏ, đường phố cũng chẳng phồn hoa, nhưng Tử Cấm thành lại vô cùng rộng, hơn nữa trang trí vô cùng xa hoa lộng lấy, tựa hồ so với Vị Uơng cung còn xa xỉ hơn.

Nhất là điện Kim Loan càng làm người ta trầm trố, đâu đâu cũng là vàng song rực rỡ, ngay cả ban ngày cũng có thể nhìn thấy ánh sáng của dạ minh châu.

Còn về trân châu, đó vốn là đế quốc Ngả Phỉ Ni, căn bản dùng để trang trí bồn hoa.

Trịnh Quốc Bình tiếp kiến bọn họ ở nơi này, tất cả đại thần của đế quốc Ngả Phỉ Ni cũng có mặt, nhưng không thấy Trương Hạo Hàm và Trương Kiệt Thanh đâu.

Trịnh Quốc Bình là một ông già chừng năm mươi, thân thể rất kém, nói chuyện cũng phải thở hào hển, làm người ta nghi ngờ ông ta có thể băng hà bất kỳ lúc nào, còn các đại thần thì y phục rực rỡ, tinh thần phấn chấn, trông vô cùng uy vũ.

- Quỳ xuống!

Hai người vừa mới vào điện Kim Loan, đã nghe thấy có đại thần quát, hai người làm như không nghe thấy vẫn ưỡn ngực bước vào, có mấy tên đại thần không biết điều đi ra, quát bọn họ quỳ xuống.

- Bọn ta gặp Phong lĩnh cũng chỉ kính lễ mà thôi.

Lưu Thiên Dạ lạnh lùng nói, vô tình ưỡn ngực lên, làm tên đại thần trước mặt bị xô ngã, tên đại thần đó trông hết sức oai phong, nhưng bị hắn chạm một cái, đã thành bị bông rồi.

Đám đại thần còn lại lập tức xôn xao quát tháo, tên đại thân bị xô ngã cảm thấy rất mất mặt, sau khi đứng dậy tiếp tục quát hai người quỳ xuống.

Lưu Thiên Dạ căn bản không để ý tới hắn, vặn cổ tay hắn lại lần nữa đẩy xuống đất, lần này Lưu Thiên Dạ dùng sức hơi lớn, tên đại thần kia nỗ lực một lúc không đứng dậy được.

Những đại thần khác chửi bới càng tợn, nhưng lại không có ai dám động thủ.

Lưu Hàng cười lạnh trong lòng, cái đế quốc Ngả Phỉ Ni rác rưởi này còn dám giờ trò đó ra, thực sự không biết nhục, đại thần của đế quốc Ngả Phỉ Ni không ngờ thảm tới mức này, đúng là mất mặt trí thức, làm người ta bi ai.

Chẳng lẽ bọn chúng thực sự không biết quân Lam Vũ đã đánh bại An Đức Liệt Tư, đánh bại hạm đội Trắng sao? Hay vì tư tưởng "thiên triều thượng quốc" tác quái?

- Hà hà, khách từ phương xa, miễn lễ!

Trình Quốc Bình đành phải lên tiếng, giọng nói yếu ớt, hơi xa một chút là không nghe thấy được.

Lưu Hàng nhìn thấy bên phải ông ta có thái giám hai tay đặt hờ, đại khái đề phòng Trình Quốc Bình không thở được vội vàng đấm lưng cho ông ta.

Nghe thấy mệnh lệnh của hoàng đế, đám đại thần kia mới chịu lui ra, không lên tiếng gì nữa, nhưng nhìn dáng vẻ bọn chúng, nếu như không phải vì mệnh lệnh của hoàng đế khẳng định sẽ dùng cái chết bảo về chức trách, đó là ép hai người quỳ xuống.

Đường đường là đại thần quốc gia, không ngờ chăm chăm làm việc này, thật không còn gì để nói.

- Người đâu, giải An Đức Liệt Tư lên đây.

Thái giám bên cạnh Trình Quốc Bình nói the thé, làm hai người cảm thấy không thoải mái, loại nam nhân không bình thường này luôn làm họ có cảm giác rùng mình.

Lưu Hàng xoay người rời khỏi điện Kim Loan, một lúc sau dẫn hai chiến sĩ khiêng An Đức Liệt Tư Lên.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status